Trái với lo lắng của Heeseong, Yoon Chiyoung đang có một khoảng thời gian rất vui vẻ.
“Rồi sao? Cún con đã nói gì?”
Yoon Chiyoung vừa nghiêng người dựa vào tủ trưng bày vừa hỏi bằng một giọng đầy mong đợi. Trong phòng khách lờ mờ ánh sáng, chỉ có một cái đèn ở đằng xa kia là bật, anh đứng quay lưng về phía nguồn sáng. Dù vậy, đôi mắt xám ánh lên như một đứa nhỏ phấn khích lại hiện một cách rõ ràng, còn phía sau anh, các thành viên đi cùng người giám sát đang đứng chìm trong bóng tối. Với một con sói hiểu vai trò của người giám sát, đây là tình huống đáng sợ đến mức khó đảm bảo được mạng sống.
Lúc đó, người đàn ông ngồi dúm dó trên ghế sofa trong phòng khách bắt đầu lắp bắp lên tiếng.
“Nói… nói là… anh… tuyệt đối sẽ không ngủ với tôi… rồi… còn chẳng thèm nhìn mặt tôi… mặt thì nhăn lại…”
Đó là Yang Hyechan. Hắn ta đang run rẩy một cách dữ dội và không thể ngẩng đầu lên nổi. Khuôn mặt trắng bệch, ngay cả nói cũng không nên lời, lắp bắp một cách đáng thương. Nếu không có thủ lĩnh ngồi bên cạnh, có lẽ hắn ta cũng chẳng dám nói một câu nào.
Đứng trước mặt hắn ta, Yoon Chiyoung đặt lòng bàn tay lên mép môi như một cậu thiếu niên đang rung động mà hỏi tiếp:
“Là ghen à? Có thấy giống ghen không?”
“Không…”
“Chắc là ghen rồi. Cậu nói với em ấy trước chuyện chúng ta từng gặp nhau mà, đúng không?”
Yoon Chiyoung nói với giọng đầy mong đợi, như thể đang kể chuyện người yêu với bạn thân lâu năm.
Nhưng Yang Hyechan hoàn toàn không thể đáp lại cuộc đối thoại này. Đối với hắn ta, Yoon Chiyoung chính là một nỗi ám ảnh sống. Ký ức con thú đen ngòm cắn nát cánh tay phải như búp bê bông vẫn đều đặn trở lại trong những cơn ác mộng, khủng khiếp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Yang Hyechan bất lực run rẩy. Lúc này hắn ta đã chuyển sang trạng thái bán thú, để lộ mái tóc vàng và đôi tai sói, còn chiếc đuôi dài bên dưới đang ôm chặt lấy đùi mình.
“Rồi sao? Cún đã nói gì khi ném nước vào cậu?”
“Nói… nói là… cậu ta là người bảo hộ của anh… nên… đừng có… động vào…”
“Người bảo hộ… bảo hộ à. Ha ha. Con cún bé tí đó mà muốn làm người bảo hộ của tôi cơ đấy.”
Yoon Chiyoung cúi đầu cười như bị ai đó chọc. Dường như không giấu được cảm giác hạnh phúc, anh vừa ôm đôi má đỏ bừng vừa lặp lại từ “người bảo hộ” một mình, mà chẳng mảy may để ý đến việc Yang Hyechan đang ngồi chờ bị xử lý với gương mặt trắng bệch.
Không chịu nổi nữa, một giọng nói khác xen vào từ bên cạnh.
“Yoon Chiyoung. Dừng lại đi.”
“……”
Đó là Yoon Geunyoung, người vẫn luôn nắm chặt tay Yang Hyechan. Nụ cười luôn thường trực trên môi Yoon Chiyoung dần dần biến mất.
Ánh mắt Yoon Chiyoung lúc này hướng sang thủ lĩnh với nụ cười đã lạnh băng.
“Chị... quên rồi sao?”
Anh nghiêng đầu một cách vô cảm rồi cảnh báo:
“Người đứng đầu không được can thiệp vào việc của người giám sát nếu không có lý do chính đáng.”
“Việc cậu đang làm bây giờ không phải là việc của người giám sát.”
“Sao lại không? Đây là chuyện liên quan đến người bảo hộ của tôi mà, cũng chính là người mà Yang Hyechan định giết đấy.”
Thái độ đó không rõ là mỉa mai hay đùa cợt. Thủ lĩnh chỉ giữ vẻ mặt vô cảm ngồi yên tại chỗ mà không đưa ra bất kì lời đáp nào. Cô cũng biết rằng Yang Hyechan có liên quan đến cáo buộc đó. Rõ ràng đây là tình thế bất lợi cho cô. Chỉ cần sơ sẩy một chút, đến cả thủ lĩnh cũng có thể bị người giám sát truy hỏi.
Thế nhưng cô vẫn không rời khỏi Yang Hyechan.
“Thà là, cứ tra hỏi tôi đi.”
Ngược lại, cô còn đối mặt với Chiyoung bằng gương mặt nghiêm túc, như thể đang bảo vệ Hyechan.
“Sao cơ...”
Thấy vậy, Chiyoung liền nhìn cô bằng ánh mắt không chút cảm xúc, rồi bật cười khẽ và hỏi như thể mới phát hiện ra điều gì đó mới mẻ:
“Chị... hai người cứ dính lấy nhau thế, thật sự là có gì đó à?”
“...Đừng có ăn nói tùy tiện.”
“Thật sự muốn bảo vệ cậu ta sao. À... cuối cùng thì tôi lúc nào cũng phải vào vai ác cả. Chán thật.”
Chỉ vài câu, Chiyoung đã hiểu ra được lòng của chị mình. Nếu người chị tính toán và luôn khao khát giữ vị trí thủ lĩnh như vậy mà lại hành động phi lý thế này, thì chắc chắn chỉ có thể là vì cảm xúc mà thôi.
Vừa vui mừng, vừa thấy lạ lẫm. Suốt đời, Chiyoung vẫn tưởng rằng chị – khác với mình – là người chính trực và sáng suốt nên mới ngồi được vào vị trí thủ lĩnh. Nhưng ra là hai người cũng có điểm giống nhau vì cùng huyết thống. Chị cũng như mình, sẵn sàng phá vỡ quy tắc chỉ để bảo vệ người mình yêu.
Chiyoung cười tủm tỉm, trêu chọc:
“Mà phải ha... Hyechan nghe lời chị lắm đúng không? Giờ còn đeo cái xích cổ trên giường nữa cơ mà. Chắc là thật rồi nhỉ?”
“Đã lăn lộn với cái thứ tạp chủng kia mà còn....”
Cô nghiến răng, nghiêm khắc nói. Nhưng Chiyoung chỉ càng thêm vui vẻ, bật cười.
Với Chiyoung, mối quan hệ giữa cô và Yang Hyechan từ trước đến giờ không hơn không kém một sự hợp tác. Cả hai đều căm ghét và khao khát giết chết anh.
Ngày trước, Chiyoung đã hạ bệ cha – vị thủ lĩnh tiền nhiệm. Việc đó với người chị luôn tôn kính cha cũng đủ để trở thành một mối hận sâu sắc. Hơn nữa, Chiyoung với tư cách là người giám sát lại có quyền lực quá lớn. Trong mắt cô, đứa em trai này chỉ có thể là cái gai trong mắt mà thôi.
Còn với Yang Hyechan, Chiyoung chính là kẻ thù đã hủy hoại cuộc đời người anh duy nhất của hắn ta. Chính vì vậy, ngay từ khi biết bắt đầu gặp Hyechan, Chiyoung đã đoán được mục tiêu của họ là mạng sống của mình.
Chiyoung không ngại bị đe dọa, vì anh hiểu rất rõ lý do. Dù hai người họ thực sự yêu nhau rồi kết hôn cũng chẳng sao.
Chỉ có điều, việc họ định đụng đến Heeseong – một chú cún vô tội – là điều anh không thể nào tha thứ.
Chiyoung lấy một chiếc điện thoại từ trong người ra rồi nói:
“Có cả bằng chứng đấy, vẫn ổn chứ? Rủi ro sẽ không nhỏ đâu.”
“……”
Thấy bằng chứng, gương mặt cô lập tức trở nên cứng đờ. Quả là một hiện tượng hiếm thấy.
Chiếc điện thoại đó là của Yang Hyechan, một chiếc máy bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng nếu nó từng được Hyechan dùng để gây tội thì lại là chuyện khác. Đó có thể trở thành bằng chứng liên quan đến mạng người.
Yoon Chiyoung vừa mỉm cười vừa chậm rãi kiểm tra điện thoại.
“Dù sao thì cũng may…”
Anh vừa chạm vào màn hình điện thoại vừa vuốt tóc, lẩm bẩm:
“Cũng chưa cho cún con của tôi uống thuốc độc… cũng không chuốc rượu rồi đẩy khỏi lan can… cũng không dắt vào giường rồi định đâm bằng dao…”
“……”
“Cún con của tôi sợ dao lắm. Bị đâm một lần rồi, từ đó em ấy rất hoảng.”
Yoon Chiyoung thản nhiên lẩm bẩm kể lại những chuyện suýt xảy ra với mình, nhưng chỉ lo lắng cho chú cún con. Hồi đó, vì từng bị đâm vào đùi, Heeseong trở nên sợ dao sắc. Có lần nhìn thấy một lưỡi dao còn to hơn cả người mình, cậu cứng đờ cả người, thậm chí một thời gian còn không thể ăn uống nổi.
Dù sao thì Heeseong cũng chưa bị đe dọa trực tiếp đến tính mạng, nên Chiyoung định bỏ qua chuyện Yang Hyechan chỉ đơn thuần gây sự với cậu.
Cho đến khi anh phát hiện ra dấu vết liên lạc giữa hắn với sòng bạc của bọn tộc chó.
“Cái này cũng là từ sòng bạc đó... sòng bạc... hình như cậu đã xem nhẹ cún con quá rồi đấy...”
Chiyoung vừa kiểm tra điện thoại, vừa lẩm bẩm. Mất kha khá thời gian mới tìm ra được thứ này, nhưng vì nơi Hyechan có thể giấu cũng chỉ có mấy chỗ quen thuộc, nên chỉ cần có cơ hội là được.
Trong đó không có nhiều nội dung. Chỉ là tin nhắn xác nhận việc Hyechan đã chuyển tiền. Khi kiểm tra tài khoản thì số tiền cũng chẳng đáng gì. Chiyoung thở dài, rồi buông thõng điện thoại.
“Mạng cún con của tôi chỉ đáng giá mười triệu won thôi à?”
Anh nói đầy hụt hẫng, rồi nhìn chằm chằm vào Hyechan. Hyechan giấu bàn tay phải từng bị cắn trong áo, liên tục thở ra một cách bất an. Hắn biết chuyện gì sắp xảy đến với mình. Có khi lần này người giám sát sẽ cắn nát tim hắn mất thôi.
Nhìn thấy hắn run rẩy, Chiyoung vẫn chỉ như tiếc nuối mà nói nhỏ:
“Quá đáng thật đấy... biết rõ đó là người quý giá với tôi rồi mà.”
“……”
“Hay là... cậu cũng muốn thử cảm giác đau đớn giống vậy, nên mới làm thế với suy nghĩ rẻ tiền ấy?”
Vừa hỏi, Chiyoung vừa bật cười khẽ như thấy thú vị. Cái kiểu cố tình dồn người ta vào đường cùng rồi sỉ nhục thật đúng là tính cách khó ưa. Nhưng nếu như Heeseong mà chỉ bị xây xát một chút thôi, thì Chiyoung đã không đùa như vậy mà giết Hyechan từ lâu rồi.
Nhưng chính lúc bị giễu cợt lộ liễu như thế, cuối cùng Yang Hyechan cũng có phản ứng.
Hắn run rẩy ngẩng đầu lên. Gương mặt mảnh khảnh như thể cả đời chưa từng trải qua việc nặng nhọc. Với Chiyoung, cái dáng vẻ run rẩy vì sốc trước mấy lời đó chỉ càng khiến hắn trông ngờ nghệch hơn.
“Mày, bây giờ....”
Yang Hyechan trừng mắt nhìn Chiyoung, giọng run rẩy. Dù đang sợ hãi, trong mắt hắn vẫn đầy căm hận, như thể vẫn muốn giết Chiyoung bằng mọi giá.
“Mày nghĩ chuyện mày khiến anh tao phát điên... lại giống với cái thứ tạp chủng đó à?”
“……”
“Mày...!”
Có vẻ tức đến nghẹn lời, Hyechan cắn chặt răng và nuốt xuống. Một hình ảnh thật đáng thương. Nhưng Chiyoung chỉ đứng bất động với vẻ mặt không cảm xúc và nhìn hắn chằm chằm. Rồi Hyechan, khuôn mặt giờ đây đã nhòe nhoẹt nước mắt, nghiến răng nói như gào lên:
“Chuyện mày hủy hoại cuộc đời của anh tao, sao có thể giống với cái thứ tạp chủng đó được chứ?”
“À...”
Chiyoung nhíu hàng mày thanh tú lại, khẽ thở dài. Anh nghiêng đầu, như lấy làm tiếc, rồi quăng đại cái điện thoại đang cầm lên ghế sofa bên cạnh.
“‘Cái thứ tạp chủng đó’ ấy hả?”
Chiyoung lặp lại từ đó trong đầu như không thể tin nổi. Làm sao có thể dùng mấy từ vô nghĩa đó để định nghĩa về Heeseong được? Cái sinh vật bé bằng nắm tay đó bây giờ là toàn bộ thế giới của anh rồi.
Anh mở to đôi mắt xám, lặng lẽ nhìn vào khoảng không, rồi bật cười một cách thoải mái. Bỗng nhiên, anh hiểu được vì sao Yang Hyechan lại căm thù và muốn giết mình đến vậy.
Giống như anh chỉ có cún con là tất cả, với Hyechan thì người anh trai đó cũng chính là toàn bộ thế giới của hắn. Nghĩ vậy thì việc hắn thốt ra mấy lời ngu ngốc kia cũng dễ hiểu. Dù thế, điều đó không có nghĩa là Chiyoung cảm thấy hối hận vì đã từng khiến anh trai hắn gần như chết đi.
Khi thấy Chiyoung chẳng có chút phản ứng nào, Hyechan lắp bắp nói với giọng đầy căm hận:
“Nếu mày không phá nát... tay chân của anh tao… thì ít nhất… anh tao đã không phải sống một đời tàn phế rồi.”
“……”
“Nếu không có mày... thì anh tao đã có thể trở thành người giám sát rồi…”
“Ừm…”
Chiyoung ậm ừ một cách lơ đãng rồi gật đầu rất chậm rãi. Không phải vì anh cảm thấy tội lỗi hay gì cả, mà là như thể vừa chợt nhớ ra chuyện đó, với vẻ dửng dưng đến mức lạnh lùng.
Dù bây giờ hiểu được tâm trạng của Hyechan, Chiyoung vẫn không hối hận về quá khứ. Vì ngay từ đầu, anh vốn chẳng có quyền lựa chọn.
“Tôi biết. Nếu không có tôi, thì anh trai cậu đã trở thành người giám sát thật rồi. Khi đó, chị cũng sẽ được làm thủ lĩnh dễ hơn nhiều…”
Chiyoung thở dài rồi nhìn xa xăm như thể mọi thứ đã là định mệnh không thể tránh. Anh rời khỏi cái kệ mà mình đang dựa vào, liếc đồng hồ một cách hững hờ. Vì nói chuyện với Hyechan về cún con quá lâu, thời gian đã trôi nhanh hơn dự đoán. Đến lúc phải quay về với cún con rồi, chắc là em ất đang ngủ một mình nhỉ. Cơ thể anh cũng bắt đầu nóng lên vì không kiểm soát được pheromone nữa.
Sau khi sắp xếp lại những suy nghĩ nhỏ nhặt, Chiyoung thong thả cất lời:
“Nhưng mà… thì sao chứ? Là vì hắn quá ngu ngốc nên mới bị tôi ăn mất thôi.”
“Mày…!”
“Cậu cũng ngu ngốc nên mới ra nông nỗi này… Dù sao thì, chuyện này cũng chỉ là một chuỗi hành động trả thù đơn thuần mà thôi.”
Vừa nói, Chiyoung vừa nhận một món đồ từ người của tổ chức đang đứng trong bóng tối. Đó là một con dao. Ánh thép xám lấp loáng khiến ai nhìn thấy cũng rợn người.
“Kết thúc nhanh thôi. Cún con của tôi tỉnh dậy mà không thấy tôi đâu, thì chắc sẽ khóc mất.”
Anh nói một câu chẳng liên quan rồi siết chặt con dao. Sau đó xoay lưỡi dao bén ngót một cách thành thạo trong tay, tiến về phía trước như một kẻ săn mồi.
“Lùi… lùi lại đi… Biến đi, aaaa, aaaa!!”
Hyechan hét lên như phát cuồng. Dù Chiyoung chưa làm gì, tiếng thét điên loạn của hắn đã vang lên chói tai.
Pheromone dâng cao khiến cảm giác trở nên nhạy bén hơn, Chiyoung cau mày, nắm chặt lấy con dao. Lúc anh nghĩ rằng nên kết thúc nhanh để khỏi bị làm phiền bởi tiếng hét đó—
Yoon Geunyoung đã chắn ngang trước mặt anh.
“Yoon Chiyoung. Vừa vừa phải phải thôi.”
“Vừa vừa?”
Chiyoung không còn cười nữa. Đôi mắt đỏ ngầu như thú dữ, sáng rực và đầy sát khí. Trong trạng thái bán thú, anh nghiến răng, nhìn chị gái đang chặn mình, và như thể cảnh cáo:
“Hắn đã định giết một chú cún vô tội. Đã dám giết người, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị giết đi chứ, đúng không?”
“T, tao…”
Có vẻ như Hyechan định nói gì đó, nhưng khi ánh mắt chạm vào Chiyoung, hắn liền cứng họng và không thốt được lời nào. Cuối cùng, Yoon Geunyoung đẩy hắn ra sau lưng, rồi điềm tĩnh nhưng dứt khoát nói:
“…Đàm phán đi.”
“Tôi đang làm rồi đấy thôi. Chỉ cần mỗi cái mạng của Yang Hyechan là đủ rồi.”
“Tôi sẽ đưa ra một cái giá khác.”
Yoon Geunyoung lúc này trông bình tĩnh hơn bao giờ hết. Cô vẫn nắm lấy tay Yang Hyechan sau lưng. Nhưng Chiyoung thừa hiểu, chỉ riêng việc chị mình – người luôn cứng rắn – mở lời thương lượng, nghĩa là cô đã nhượng bộ đến mức nào rồi.
Geunyoung không giấu nổi sự căng thẳng trong đôi mắt xám sẫm đang khẽ run lên, rồi lên tiếng:
“Nếu cậu chịu bỏ qua chuyện này, nếu cậu thực sự định kết hôn với con chó đó… thì từ nay, tôi sẽ không bao giờ chống lại cậu trên cương vị thủ lĩnh nữa.”
“……”
Một lời hứa chấn động.
Việc thủ lĩnh không đối đầu với một người giám sát là đồng nghĩa với việc chuyển giao phần nào quyền lực điều hành cả tộc sói cho người giám sát đó rồi.
Hơn thế nữa, người chị kiêu hãnh ấy – lần đầu tiên – chủ động nói về một thỏa thuận với Chiyoung. Chuyện mà chỉ vài năm trước chắc chắn sẽ là điều không tưởng.
Nhưng điều kiện mà cô đưa ra thật nực cười. Kết hôn với một người thuộc giống loài khác? Chiyoung bật cười khinh bạc.
“Ha ha…”
Tiếng cười nghe có vẻ vui, nhưng vang lên trong không gian tối tăm lại khiến người ta sởn da gà. Chiyoung thả lỏng tay đang cầm dao, rồi khẽ lau khóe miệng bằng mu bàn tay. Geunyoung nhìn em trai bằng ánh mắt sắc lạnh, không biểu cảm, như đang đối diện với một kẻ không thể kiểm soát được.
Sau tràng cười, Chiyoung cất giọng trầm thấp:
“Chị à… đó là thứ gọi là thương lượng sao? Chị nghĩ nếu tôi cưới một người khác tộc thì tôi sẽ ngoan ngoãn lại à?”
Bị nhìn thấu tâm ý, thủ lĩnh vẫn giữ gương mặt cứng đờ. Điều đó chỉ cho thấy cô đang cực kì căng thẳng — thật không giống với bản thân thường ngày.
Giờ đây, Chiyoung chẳng thể hiểu nổi tại sao thủ lĩnh lại ra sức bảo vệ một tên như Yang Hyechan — một kẻ yếu đuối chỉ có chút vẻ ngoài tử tế. Nói sẽ không đối đầu với anh nữa... chẳng khác nào vứt bỏ cả lòng tự tôn của chính mình.
Nhưng dù vậy, điều kiện đó vẫn chẳng đáng là gì nếu so với tính mạng của Heeseong. Chiyoung bật cười lớn, rõ ràng đang thấy khoái chí.
“Muốn tôi tha mạng cho hắn cơ mà. Nếu thế thì ít nhất chị cũng nên đưa ra một điều kiện khiến cún con của tôi cảm thấy thỏa đáng chứ.”
Câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng, lại khiến gương mặt đang căng cứng của thủ lĩnh lộ rõ sự rạn nứt. Ánh mắt sắc bén bắt đầu sụp đổ, và giữa hai hàng lông mày của cô đang nhíu lại đầy dữ tợn. Như thể bao căng thẳng đột ngột sụp đổ thành cơn giận, ánh mắt cô nhìn em trai giờ đây thấp thoáng cả sự ghê tởm.
“Chỉ vì một kẻ tạp chủng hèn mọn đó… mà cậu lại đối đầu với tôi đến mức này sao?”
“Vậy chị nghĩ còn lý do nào khác nữa?”
Chiyoung đáp lại như thể không thể hiểu nổi tại sao cô lại không thể hiểu một điều quá rõ ràng như thế.
Với anh, việc giết Yang Hyechan là chuyện hiển nhiên. Việc thủ lĩnh phải đưa ra thỏa thuận vì điều đó — chẳng khác nào là trò cười cả.
Nhưng chính thái độ đó mới khiến Gưunyoung nổi giận.
“Dù nhìn thế nào… cậu cũng không xứng đáng làm người giám sát.”
Cô xoay người trong chớp mắt, bẻ mạnh tay Chiyoung đang cầm dao và đẩy lên cao.
“Khi cậu lật đổ cha khỏi vị trí thủ lĩnh… cậu cũng đâu phải vì tộc sói, mà chỉ vì hận thù của riêng mình thôi.”
Vì đòn tấn công bất ngờ, cơ thể của Chiyoung bị đẩy mạnh vào tận tường. Lưng anh va vào lớp đá cẩm thạch trơn bóng, đến cả con dao cũng bị thủ lĩnh giật lấy. Đó là một kỹ thuật khống chế hoàn hảo. Bởi thủ lĩnh cũng đã lớn lên với những đợt huấn luyện khắc nghiệt giống như Chiyoung.
“Bỏ vị trí giám sát đi.”
“……”
Bầu không khí căng thẳng bao trùm phòng khách. Những thuộc hạ của Chiyoung định tiến lại gần nhưng không ai dám hành động bừa bãi. Một con dao đang chĩa thẳng vào cổ anh.
Mũi dao sắc bén chạm vào cổ, máu bắt đầu rỉ ra mảnh như sợi chỉ. Dù vậy, Chiyoung không hề tỏ ra căng thẳng mà vẫn giữ gương mặt vô cảm. Anh chỉ thấy lạ lùng vì chị gái lại hành động như thế này. Đang ở thế bất lợi trong cuộc vật lộn vậy mà lại ra tay trước.
Nhưng người hành động không do dự vẫn luôn chiếm thế thượng phong hơn kẻ chỉ biết suy tính.
“Chị à….”
Chiyoung thở dài rồi cất tiếng gọi. Sau đó nắm lấy phần lưỡi dao mà Geunyoung đang giữ.
Geunyoung mở to mắt đầy kinh ngạc trước hành động đó. Máu chảy ra từ tay Chiyoung men theo cổ tay, thấm đỏ cả bàn tay của chị gái.
“Làm sao tôi có thể từ bỏ vị trí giám sát được chứ?”
Chiyoung lên tiếng bằng giọng khàn đục và lạnh nhạt. Gương mặt trông như đã mỏi mệt, đôi mắt lặng lẽ bên trong gương mặt ấy lại mang vẻ u uất. Người chị đã chiếm lấy vị trí thủ lĩnh mà anh từng mơ ước sẽ không bao giờ hiểu được anh, nên anh chỉ có thể nói với một giọng đầy giễu cợt. Với Chiyoung – người đã bị tước đoạt một cuộc sống bình thường ngay từ khi còn nhỏ – vị trí giám sát giờ đây là quá khứ không thể nào quay lại, và cũng là điều khiến anh vô cùng hối hận.
“Nếu định như vậy, tôi đã không giết ai, cũng chẳng ăn thịt ai rồi.”
“Ức…!”
Chiyoung quét chân làm thủ lĩnh ngã xuống. Anh đè lên cơ thể đang nằm ngửa dưới đất của chị gái và chĩa ngược con dao về phía cô.
Một lần nữa anh lại chĩa dao, nhưng tình hình không mấy khả quan. Máu từ lòng bàn tay Chiyoung đang chảy ra dữ dội. Dòng máu từ tay anh cứ thế chảy xuống, nhuộm đỏ cổ Geunyoung. Nhìn vào, máu ấy chẳng khác gì máu chảy từ cổ của chị gái mình. Mùi tanh nồng khiến Geunyoung cũng bắt đầu thở gấp và không thể che giấu được sự căng thẳng nữa.
Thế nhưng Chiyoung chẳng mảy may bận tâm đến vết thương của mình, anh hỏi:
“Chúng ta nói lại điều kiện giao kèo lúc nãy đi?”
Nhưng anh chưa kịp nói thêm điều gì thì nhận ra ánh mắt của Hyecan – người đang co rúm sợ hãi ở phía bên cạnh – đang nhìn về một hướng khác.
Chiyoung vốn rất nhạy cảm. Như cảm nhận được điều gì đó, anh lập tức nhìn về phía lối vào phòng khách.
“……”
Khi Chiyoung quay đầu lại, anh thấy một người mặc áo khoác dày đang đứng đó.
Người ấy nấp sau bóng tối, nhưng với thị lực tuyệt vời của Chiyoung, mọi thứ đều hiện rõ: ánh mắt hoảng hốt, đôi tai trắng rũ xuống, dáng đi lùi lại đầy sợ hãi.
“Bé cưng...”
“……”
Là Heeseong.
Không rõ cậu đã đến từ lúc nào, nhưng gương mặt của Chiyoung – người luôn giữ vẻ bình thản – lần đầu tiên biến sắc.
“A…”
Đôi đồng tử của Chiyoung khẽ run lên, ánh mắt dần dần hạ thấp. Cảnh tượng khủng khiếp mà Heeseong vừa chứng kiến hiện lên trong mắt anh.
Chính anh đang chĩa dao vào chị gái mình.
Máu từ tay anh đang nhỏ xuống, thấm đẫm cổ Geunyoung, trông chẳng khác gì đang cố giết người trong tộc mình. Bên cạnh, Hyechan đang run rẩy co rúm trong hoảng loạn như thể tất cả đều là nghiệp chướng của chính anh gây ra.
Chiyoung cảm giác trước mắt mình trắng xóa. Anh đã để Heeseong thấy bộ dạng mà đáng ra là không được để cậu nhìn thấy nhất.
“Cún con… Anh, anh… Ý là…”
“……”
Cạch.
Chiyoung buông dao xuống sàn một cách vô lực, rồi quay về phía Heeseong. Anh quay lưng lại với thủ lĩnh, hoàn toàn quên mất tình huống hiện tại của mình. Anh cố gắng cười gượng, định lấp liếm tình hình, nhưng trong đôi mắt to đen lay láy của Heeseong đã ánh lên sự sợ hãi và run rẩy.
Từ trước đến nay, Chiyoung đã cho Heeseong thấy không ít mặt tàn nhẫn của mình. Thế nhưng cún con chẳng hề chớp mắt lấy một lần.
Nhưng chỉ có một điều duy nhất mà Heeseong không thể chấp nhận được. Đó là cảnh “huynh đệ tương tàn” này.
Lần trước, khi Chiyoung xử lý người họ hàng rồi trở về cùng mùi máu tanh nồng, cậu thậm chí không thể nhìn thẳng vào anh mà chỉ biết nấc lên vì sợ hãi. Biết rõ Heeseong từng bị người anh như ruột thịt phản bội và tổn thương, Chiyoung luôn cố giấu đi những mặt tàn nhẫn ấy trước cậu.
Thế nhưng giờ chính anh lại chĩa dao vào chị gái.
“Không phải như em nghĩ đâu. Anh… chỉ định thương lượng thôi…”
“…Chiyoung.”
Heeseong ngẩng đầu với khuôn mặt cứng đờ. Dù vóc dáng nhỏ nhắn khiến cậu dễ bị uy hiếp trong tình cảnh này, nhưng ánh mắt lại cứng cỏi hơn trước. Như thể cậu đã đưa ra một quyết định nào đó.
Chiyoung biết rõ Heeseong dù được nuôi dạy như một chú chó chiến đấu, thì cậu vẫn luôn giữ được trái tim trong sáng của mình. Anh cũng biết rõ cậu cực kỳ căm ghét những kẻ phạm tội hèn hạ và bẩn thỉu.
“Anh không cần phải... biện minh với em đâu.”
“……”
Chiyoung sững sờ trước lời nói dứt khoát đó. Gương mặt anh lộ rõ vẻ tổn thương. Hoàn toàn khác với khi đối mặt với Hyechan. Đôi mắt đỏ của Chiyoung như sắp bật khóc và dần sụp đổ.
“…Tại sao?”
Bàn tay siết chặt thành nắm vẫn không ngừng rỉ máu. Có lẽ vì mất quá nhiều máu, thân thể Chiyoung bắt đầu lảo đảo khi tiến lại gần Heeseong. Nhưng cậu chỉ đứng đó, không hề lùi bước và nhìn anh bằng ánh mắt kiên định.
Ngay sau đó, Heeseong nhìn bâng quơ xuống sàn và cất một giọng run run:
“Dù sao thì em cũng…”
Câu nói còn chưa kịp kết thúc.
“Mày cũng phải trả giá.”
Một giọng nói giận dữ vang lên từ phía sau. Cùng lúc đó, Chiyoung lập tức kéo Heeseong vào lòng.
Phập.
Một con dao đâm thẳng vào vai Chiyoung. Hyechan – người đã đâm anh – trông như thể chính mình cũng bị sốc, với hai tay run rẩy, hắn lùi lại từng bước.
Heeseong nhìn chằm chằm vào con dao cắm trên vai Chiyoung với ánh mắt trống rỗng, như không tin vào mắt mình.
“Anh…!”
Heeseong trợn tròn mắt vì sốc, rồi đỡ lấy thân thể đang loạng choạng của Chiyoung. Máu nóng chảy dọc lưng đã nhuộm đỏ tay cậu khi cậu cố gắng giữ lấy anh. Chiyoung, trong vòng tay Heeseong, cất tiếng hỏi bằng giọng run rẩy như thể đang bị tổn thương:
“Thật sự… em không cần anh giải thích gì sao?”
Chưa kịp nghe câu trả lời, Chiyoung đã cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể. Thân thể của một bán thú không thể chịu đựng thêm vết thương nữa.
Từng chút một, nanh vuốt mọc dài ra trong miệng anh. Những chiếc răng thú sắc nhọn đến mức tự đâm vào môi mình. Cùng với móng tay đen nhọn mọc dài, ánh mắt anh đỏ rực lên, lý trí dần trở nên mờ nhạt.
Cơn sốc pheromone đang đến gần.
Cơ thể mất kiểm soát và đang dần hóa thành con sói đen. Tình hình vô cùng nguy hiểm. Hơi thở đã trở nên nặng nề, móng vuốt đen nhọn trồi ra khỏi đầu ngón tay. Chiyoung trao Heeseong cho các thuộc hạ, lên tiếng nói:
“Mau… đưa Heeseong rời khỏi đây.”
“Chiyoung, tỉnh lại đi!”
Heeseong cố gắng hét lên, nỗ lực cầm máu cho anh. Nhưng các thuộc hạ vẫn làm theo mệnh lệnh của Chiyoung, nhanh chóng cưỡng chế đưa Heeseong rời khỏi hiện trường. Dưới ánh đèn mờ, gương mặt Heeseong nghiến chặt răng, như sắp bật khóc.
Qua tầm nhìn mờ nhòe, Chiyoung nhìn thấy biểu cảm đó của cậu — và cầu mong khi anh tỉnh lại, cún con của anh vẫn bình an vô sự.