[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 58 - Phần cuối - Phần 2

Yoon Chiyoung hiếm khi tự lái xe như hôm nay. Kéo theo đó, Heeseong cũng không thể ngồi ghế phụ dưới hình dạng cún con quen thuộc mà phải biến về hình dạng con người. Vì không có ghế ngồi an toàn cho chó, đành vậy thôi.

Heeseong cũng từng cứng đầu đòi lái thay Yoon Chiyoung vì anh đang bị thương, nhưng Chiyoung chỉ nói những lời mơ hồ rằng dù sao Heeseong cũng không biết đường, với lại tình hình còn có thể thay đổi.

‘Lẽ nào là việc nguy hiểm đến vậy?’

Trên đường đến điểm hẹn, Heeseong ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt căng cứng. Vì trong những ngày như thế này, một sự thay đổi quyết định hay tính khí thất thường của Yoon Chiyoung cũng có thể khiến ai đó mất mạng.

Chiếc xe cứ thế chạy suốt gần một tiếng.

‘Đi xa thật đấy...’

Suốt quãng đường, Heeseong gật gù mơ màng. Bên cạnh, Chiyoung thỉnh thoảng gọi “cún con à,” “em yêu ơi,” rồi vuốt ve đùi cậu, thậm chí còn luồn tay vào dưới áo than lạnh, nhưng Heeseong chỉ phản ứng hờ hững như đuổi ruồi. Cũng như Yoon Chiyoung, Heeseong rất dễ buồn ngủ, nên chẳng cách nào tỉnh táo nổi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, xe dừng lại ở một nơi hẻo lánh dưới chân núi, chỉ có vài cái container nằm lẻ loi. Trong bóng tối mờ mờ chỉ thấy một tòa nhà to và thô kệch trông như kho hàng ở phía xa.

Theo sau là hai chiếc xe đen đỗ ở khoảng cách khá xa.

Heeseong nhìn ra ngoài với vẻ mặt căng thẳng. Vì trời quá tối, cậu không thể nhận ra đó là xe gì hay ai đang ở trong. Nếu là kẻ nguy hiểm, Heeseong định sẽ thay Yoon Chiyoung – người đang bị thương – đứng ra đối phó.

“Ngồi yên đây một chút nhé.”

Trong lúc đó, Yoon Chiyoung đặt một nụ hôn lên má Heeseong rồi bước ra khỏi xe mà không tắt máy.

Vẫn giữ vẻ dịu dàng như mọi khi, Chiyoung khiến Heeseong hơi mất cảnh giác. Dù vậy, cậu vẫn chăm chú nhìn theo với thái độ cảnh giác cao độ, sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào.

Ngay khi Chiyoung rời xe, từ những chiếc xe kia cũng có các thú nhân vội vã bước xuống.

‘Gì vậy…? Sao mấy anh lại ở đây?’

May thay, người xuống xe không phải kẻ nguy hiểm mà là các thành viên trong tổ chức của Yoon Chiyoung. Trong số đó có cả Ji Youngbae, trông hơi có vẻ vội vàng.

Heeseong thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi lại thoải mái quan sát họ. Sau khi trao đổi vài câu ngắn gọn với nhau, Ji Youngbae đưa cho Chiyoung một gói gì đó được bọc trong tấm vải. Vì tình hình có vẻ gấp gáp, họ chỉ nói chuyện ngắn gọn rồi lập tức lên xe quay đầu rời khỏi nơi đó.

‘Chẳng lẽ là giao dịch hàng cấm…?’

Không như vậy thì cũng chẳng việc gì phải giao hàng một cách gấp gáp như thế. Vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy của Ji Youngbae khiến Heeseong không khỏi lo lắng.

Trong lúc đó, Yoon Chiyoung vẫn giữ nguyên vẻ lười nhác như mọi khi rồi bước trở lại xe.

“Ha, lạnh quá đi em yêu ơi.”

“Ư ư… rút tay ra đi!”

Yoon Chiyoung vùi mặt vào sau gáy Heeseong rồi luồn tay vào dưới áo cậu. Khi đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào vùng ngực trần, Heeseong nổi giận và cố gắng gỡ cánh tay như đá của anh ra. Nhưng bất ngờ, Yoon Chiyoung lại cắn nhẹ vành tai trắng của cậu, rồi thở gấp và bật cười.

‘Lại thế nữa rồi…!’

Heeseong giật mình cứng người lại, nhưng lần này không đẩy anh ra. Cậu biết rõ Yoon Chiyoung rất nhạy cảm với pheromone, và điều đó cũng khiến anh rất khổ sở. Mỗi khi ngửi thấy pheromone của thú nhân khác, anh thường trở nên bạo lực, nên cần một khoảng thời gian để tự điều chỉnh lại.

Sau khi vùi mặt vào cổ Heeseong một lúc, Yoon Chiyoung cuối cùng cũng thở ra một hơi dài và bình tĩnh hơn, rồi nhẹ nhàng nói.

“Cái này, em giữ cẩn thận nhé.”

Yoon Chiyoung nhẹ nhàng đặt gói vải dày cộp mà anh ôm theo vào lòng Heeseong. Động tác đầy cẩn trọng. Mặt Heeseong nóng bừng vì căng thẳng và ngượng ngùng, nhưng cậu cố che giấu bằng giọng cộc lốc:

“Biết rồi. Mau về nhà đi.”

“Sao vậy? Gấp lắm à?... Hay mình làm thêm một lần ở đây rồi về nha?”

“…Lái xe nhanh đi.”

Heeseong nghiến răng lầm bầm. Đúng là đồ cuồng đụng chạm. Làm bao nhiêu lần trước khi ngủ mà vẫn đùa kiểu đó được sao?

Thế nhưng chính trò đùa quen thuộc ấy lại khiến thần kinh căng như dây đàn của Heeseong giãn ra. Xe bắt đầu lăn bánh về nhà, và cơn mệt mỏi một lần nữa xâm chiếm lấy cậu.

Heeseong khẽ thở ra, rồi cúi nhìn xuống gói vải trong tay. Nó vừa khít hai bàn tay cậu ôm trọn.

“Nhưng mà… cái này là gì?”

Heeseong tò mò ngắm nghía gói đồ. Cậu vẫn không khỏi thắc mắc món đồ này quý giá đến đâu mà lại phải chuyển giao vội vã như vậy.

Yoon Chiyoung vừa lái xe bằng một tay, vừa uể oải nói:

“Em mở ra xem đi.”

“……?”

Có thể mở dễ dàng như vậy sao? Heeseong nuốt khan, tim đập thình thịch khi đưa tay cẩn thận tháo gói vải. Cậu đoán trong đó hẳn là ma túy, đá quý, hoặc thứ gì đó có thể trở thành điểm yếu chí mạng của ai đó.

Nhưng những gì bên trong lại hoàn toàn đi ngược mọi suy đoán của cậu.

“…Cún con…?”

Bên trong là một chú chó nhỏ có bộ lông vàng óng, đang ngủ ngon lành. Bộ lông mềm mượt như phủ đầy bột đậu nếp trắng tinh.

Tuy vẫn là chó con, nhưng rõ ràng thuộc giống chó lớn – thân hình trông còn to hơn cả hình dạng cún của Heeseong. Nhưng vì còn bé nên mõm ngắn, đuôi cũng cụt ngủn. Khi đầu ngón tay Heeseong khẽ chạm vào, chú chó vàng rúc vào tay cậu, cuộn người tròn vo.

Dù trông đáng yêu đến nao lòng, Heeseong chỉ ngồi lặng im, mắt dán chặt vào sinh vật bé nhỏ trong lòng mình. Trong không gian yên tĩnh của xe, đồng tử đen láy của cậu khẽ run lên yếu ớt.

Không nhận ra phản ứng đó, Yoon Chiyoung vẫn vui vẻ nói với vẻ hân hoan:

“Thế nào? Dễ thương nhỉ?”

“……”

“Chân màu nâu giống hạt óc chó nè, gọi là Hodu (Hạt óc chó) đi ha?”

“……”

Dù Chiyoung cứ nói một cách nhẹ nhàng và đầy âu yếm, Heeseong chẳng thể thốt ra lời nào.

Cậu chỉ ngồi đó, chìm trong một cơn hỗn loạn mà bản thân cũng chẳng hiểu nổi.

‘Có cún con là mình mà vẫn chưa đủ sao…?’

Chính cậu cũng không biết vì sao lại bị sốc đến mức này, chỉ cảm thấy bàn tay run lẩy bẩy, mắt cũng dần rưng rưng.

“……”

Và thế là suốt quãng đường về nhà, Heeseong không nói thêm lời nào nữa.

Chỉ chăm chú nhìn vào chú chó đang ngủ trong lòng, để khỏi phải nhìn gương mặt trơ trẽn của Yoon Chiyoung. Nếu không làm vậy, cậu cảm thấy như thể sẽ phát điên và đánh cho kẻ đang lái xe kia một trận ra trò vì cơn giận vô hình đang cuộn trào trong lòng mình.

‘...Bình tĩnh lại nào!’

Heeseong hít một hơi thật sâu, cố phát huy lòng kiên nhẫn mà mình đã rèn luyện suốt thời gian sống chung với Yoon Chiyoung.

Dù chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận, nhưng cậu biết chắc không thể nổi giận rồi đánh người ta trước mặt một con cún con vô tội được. Trước hết, Heeseong quyết định phải loại trừ khả năng tệ hại nhất.

Cậu điều chỉnh lại nhịp thở run rẩy, rồi gọi khẽ:

“…Này, Yoon Chiyoung.”

“Hửm? Em chưa ngủ à?”

Yoon Chiyoung vừa lái xe một tay, vừa hỏi lại với vẻ mặt dửng dưng như không có gì. Heeseong muốn gào lên rằng ai mà ngủ nổi trong tình huống này chứ, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không thể nói nên lời. Lần đầu tiên trong đời cậu mới nhận ra, có lúc người ta hoảng đến mức không thể mở miệng nổi.

Cố lờ đi cơn khó chịu đang thiêu đốt bên trong, Heeseong hỏi điều khiến mình sợ nhất:

“Con này… chẳng lẽ là… con anh hả?”

“Phụt…”

Yoon Chiyoung bật cười, như thể không thể nhịn thêm được nữa. Heeseong vừa mới lấy hết can đảm để hỏi, giờ chỉ biết trừng mắt nhìn anh như thể muốn giết người. Với cậu lúc này, đây không phải chuyện đùa.

Có lẽ nhận ra sự căng thẳng đó, Yoon Chiyoung cố nén cười, rồi mới trả lời:

“Nếu là con anh thì lẽ ra nó phải có lông màu xám chứ?”

“Tại sao? Anh màu đen mà.”

“Còn em thì trắng.”

“Anh tưởng đẻ con là pha màu sơn chắc!?”

Làm sao mà trong tình cảnh này anh còn đùa được? Heeseong nghiến răng, giọng như sắp gắt lên.

“Với lại, làm sao mà anh với em có thể có con chứ!”

“Cũng có thể chứ sao. Bây giờ y học tiên tiến lắm rồi…”

Yoon Chiyoung vừa cười nham hiểm vừa kéo tay Heeseong đặt lên cơ bụng rắn chắc của mình, rồi khẽ xoa nhẹ. Heeseong giật nảy mình, lập tức rút tay ra. Cảm giác rợn tóc gáy chạy dọc sống lưng – không phải vì trò đùa, mà bởi vì… anh có vẻ đang rất nghiêm túc.

Trong thế giới của các thú nhân, đúng là có công nghệ để sinh con giữa những cặp đôi khác giống loài – thậm chí khác cả giới tính. Nhưng dù khoa học có hiện đại thế nào, bản thân Heeseong chưa từng chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó. Việc Yoon Chiyoung mang về một con cún đã đủ khiến cậu choáng váng rồi.

Nói trắng ra, cảm giác của Heeseong giống như thể: Bạn trai mình đột nhiên mang một đứa trẻ về nhà và bảo đó là con của anh ta. Làm sao mà không phát điên cho được?

“Anh… anh làm ơn nghĩ kỹ rồi hãy nói! Rốt cuộc con này là gì hả? Đừng nói là anh bắt cóc con tin đấy nhé?”

“Con tin cái gì chứ… Anh không làm mấy trò hèn hạ như vậy đâu.”

Yoon Chiyoung trả lời với vẻ mặt nghiêm túc – một điều hiếm thấy ở anh. Đúng như lời anh nói, dù thường ngày rất gian xảo, nhưng Yoon Chiyoung chưa từng làm điều gì hèn hạ.

Tuy nhiên, giờ đây Heeseong không còn đủ tin tưởng anh nữa. Việc mang một con cún khác về nhà mà chẳng hề bàn bạc với cậu – việc đó, đối với Heeseong, là đủ để gọi là hèn hạ, độc ác, tinh ranh và gây sốc lắm rồi.

Dĩ nhiên, Heeseong cũng hiểu lý trí mà nói thì… mang về một con chó không phải là chuyện quá to tát. Có thể có lý do đặc biệt gì đó. Nhưng sâu trong lòng, một nỗi bất an quen thuộc cứ liên tục dâng lên – cái nỗi sợ bị bỏ rơi, điều mà cậu luôn cố tránh đối mặt.

Trong lúc đó, xe đã về đến bãi đậu xe của khu căn hộ. Yoon Chiyoung đỗ chiếc xe thể thao màu bạc cạnh xe riêng của mình. Heeseong vẫn nghiến chặt răng, toàn thân run lên vì tức giận và u sầu. Nếu không phải vì con cún vàng đang ngủ say trên đùi, cậu đã đạp cửa xe mà đi, thậm chí còn có thể hét lên: “Anh với nó sống cho hạnh phúc vào nhé!”

Đúng lúc đó, Yoon Chiyoung tháo dây an toàn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Heeseong rồi hỏi một cách dịu dàng:

“Em… giận à…?”

“…Giận?”

Heeseong vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, cau mặt lặp lại câu hỏi như thể nghiền ngẫm nó. Hỏi cậu có giận không ư? Tất nhiên là giận. Nhưng việc chính miệng Yoon Chiyoung hỏi như thế lại khiến cậu cảm thấy bị coi thường. Cái cách anh hỏi như muốn xem phản ứng của cậu, dù rõ ràng đã biết hết. Heeseong quay lại nhìn anh, chỉ thấy Yoon Chiyoung đang dò xét ánh mắt mình với vẻ hơi bối rối. Nhưng ngay cả vẻ bối rối đó cũng khiến Heeseong thấy chướng tai gai mắt, suýt nữa thì giơ nắm đấm như khi còn là chó con.

Cậu không thể nổi giận một cách bừa bãi được. Đây không phải một tình huống rõ ràng để trút giận, và thật lòng mà nói, bản thân Heeseong cũng không hiểu rõ mình tức giận vì cái gì.

‘C-Chẳng lẽ mình… đang ghen với một con chó?’

Ý nghĩ đó thật vô lý. Heeseong nghiến răng, cố nuốt nó vào lòng.

‘Mình là chó trưởng thành mà, mắc gì phải ghen với một tên nhóc chưa lớn chứ?’

Heeseong là một con chó trưởng thành thực thụ. Ghen với một đứa nhỏ — thật sự quá sức tưởng tượng. Nhưng cảm giác muốn chửi rủa, muốn đấm Yoon Chiyoung mỗi lúc một lớn. Nếu không có con cún nhỏ đang ngủ ngoan trên đùi, chắc giờ này Yoon Chiyoung đã ăn đấm tơi bời rồi.

Cố tìm ra một lý do hợp lý nhất cho cơn tức giận, Heeseong lắp bắp nói như tìm cớ:

“Em… em giận là vì… anh mang con này về mà chẳng nói với em câu nào.”

“Anh cũng chỉ là bất đắc dĩ mới đưa về thôi mà…”

Yoon Chiyoung nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, vuốt nhẹ mu bàn tay như đang dỗ dành một con cún đang sắp khóc. Anh nhẹ giọng, như thể đang nài nỉ:

“Chỉ là tạm thời chăm giúp một bé con không có chỗ nào đi thôi. Được không?”

“…Con ai vậy? Phải con của người quen không?”

“Ừ. Là của một thú nhân đang gặp chuyện nguy hiểm.”

Câu nói tiếp theo của Yoon Chiyoung là lời thì thầm mà anh chỉ nói sau khi lấy tay bịt tai Hodu đang ngủ. Chỉ riêng hành động ấy thôi cũng khiến trong lòng Heeseong trào lên một nỗi tủi thân khó gọi tên.

‘Cái đồ chó chết…!’

Cậu cứ tưởng Yoon Chiyoung chỉ dịu dàng với mình, nhưng có lẽ anh cũng đối xử như vậy với tất cả bọn chó con. Dần dần, mắt Heeseong long lanh nước. Không rõ lý do, cậu nghẹn lòng và quay mặt nhìn ra ngoài vì không muốn ai thấy cảm xúc hỗn loạn ấy.

Yoon Chiyoung chẳng hay biết gì, vẫn nhẹ nhàng dỗ dành:

“Chỉ cần trông nhóc này năm ngày thôi mà… Nếu em không thích, anh sẽ gửi nó ở chỗ khác.”

“……”

Heeseong không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn ra cửa kính. Cậu biết nếu mở miệng ra lúc này, giọng sẽ run lên vì tủi thân. Và cậu ghét cảm giác như thể mình là người có quyền quyết định – sẽ càng khiến mọi thứ thêm chán nản. Nhưng giữa mùa đông lạnh giá thế này, cũng khó mà đành lòng để một con cún không nơi nương tựa đi đâu khác.

Cuối cùng, Heeseong khẽ thở dài như thể buông xuôi:

“…Anh nói là năm ngày, đúng không?”

“Ừ, năm ngày.”

Không đợi bảo, Yoon Chiyoung đưa ngón út ra móc tay cậu. Heeseong nhìn chằm chằm vào tay anh, lẩm bẩm như lời cảnh cáo:

“Nếu không giữ lời, ngón tay đó sẽ đứt đấy.”

“Thì cũng là của em mà, muốn làm gì cũng được hết.”

Dù bị đe dọa, Yoon Chiyoung vẫn trả lời như thể đang được nuông chiều. Anh chống tay lên ghế, khẽ mỉm cười và cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Heeseong. Nhưng điều đó chỉ khiến Heeseong càng thấy bực. Cái thái độ không mảy may sợ hãi, lại còn dám cười, thật khiến người ta ngứa mắt.

“Vào nhà thôi.”

Yoon Chiyoung để lại một cái hôn rồi mở cửa xe bước xuống trước. Heeseong cũng định xuống xe, nhưng trước khi tháo dây an toàn, cậu cúi xuống nhìn con cún đang nằm trong lòng mình.

Có vẻ lạnh, nên nó đang cuộn tròn trong tấm vải, mũi ngọ nguậy nhẹ. Dù là con non, nhưng vì thuộc giống chó lớn nên thân hình nó đã gần bằng chai nước suối, tỏa ra hơi ấm ấm áp. Có lẽ cũng vì cùng loài, Heeseong càng nhìn càng thấy… có chút thiện cảm.

Dù sao mình cũng là người lớn, nên phải cư xử trưởng thành – cậu tự nhủ như vậy khi nhìn chằm chằm vào con cún nhỏ. Rồi Heeseong cẩn thận quấn lại tấm vải quanh người nó và lẩm bẩm thật khẽ:

“…Chỉ vì mày còn nhỏ nên tao mới nhịn đấy.”

“……”

“Tao vốn không giỏi chăm con nít đâu.”

Nói thì có vẻ lạnh lùng, nhưng tay cậu lại khẽ khàng ôm con cún như sợ làm nó thức giấc. Heeseong bế nó cẩn thận xuống xe. Bên cạnh, Yoon Chiyoung đang giữ cửa, ánh mắt nhìn cậu chứa đầy vẻ yêu chiều không giấu nổi.

“Chó con đang chăm chó con kìa.”

“Im miệng.”

Cả hai nhỏ giọng, nhẹ nhàng bước vào thang máy. Cùng nhau đưa cún về nhà, họ thì thầm trao đổi như không muốn phá giấc ngủ yên bình ấy.

“Dễ thương thật đấy… Nhưng em còn dễ thương hơn.”

“Câm... Anh im đi.”

“Giờ có trẻ con ở đây nên em không chửi tục đúng không?”

Yoon Chiyoung cười khúc khích, mở áo khoác rồi vòng tay ôm lấy Heeseong từ phía sau. Dù bị Heeseong giật cùi chỏ vào bụng, anh vẫn bám riết không buông. Có lẽ vì tiếng động đó, Hodu hơi cựa mình, liếm môi và vung chân trước như đang mơ. Nhưng nó vẫn không tỉnh. Có vẻ đang mơ một giấc mơ đẹp lắm – đến mức chẳng hề hay biết mình đang nằm giữa vòng tay của một con chó sói ăn thịt và một chó chọi nhỏ bé.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo