[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 67

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Ngoại truyện 1. Cú sốc từ cún con

Vì phải chăm sóc cho Hodu nên suốt năm ngày qua hai người không làm tình.

Thành ra pheromone của Chiyoung cũng đã tích tụ khá nhiều. Bình thường thì anh sẽ cố gắng chịu đựng bằng thuốc, nhưng do bị dao đâm dẫn đến chấn thương, cơ thể mệt mỏi tích tụ và khả năng chịu đựng cũng giảm theo, đó mới là vấn đề. Chiyoung trở nên cực kỳ nhạy cảm, đến mức chỉ cần một người bán thú khác toát ra pheromone đi ngang qua bên cạnh Heeseong là anh đã dựng lông lên.

Cái bản năng đó đã thể hiện ngay cả ở trạm dừng chân ghé qua chốc lát.

"Gừ gừ..."

"Anh lại làm sao nữa vậy...?"

Khi có ai đó vô tình lướt qua vai Heeseong, Chiyoung liền nhe răng kéo Heeseong sát vào lòng. Người qua đường giật mình có vẻ là thú ăn cỏ, lập tức bước thật nhanh để rời đi. Heeseong đang chậm rãi ăn hot bar thì ngước lên nhìn Chiyoung với vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người kia chẳng làm gì cả, chỉ nhìn cái hot bar trong tay mình thôi, vậy mà đột nhiên Chiyoung lại nhạy cảm đến mức dựng lông lên.

"Vì cái hot bar này hả?"

"...Ừ."

Trước suy luận y như cún con, Chiyoung bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng như chưa hề có gì xảy ra. Có lẽ vì gần như không có pheromone nên Heeseong không hề nhạy cảm, thành ra cậu chỉ thấy hành vi của Chiyoung có chút kì lạ mà thôi.

Dù vậy thì Heeseong vẫn luôn đứng về phía người yêu. Cậu đưa cái hot bar đã cắn một miếng cho Chiyoung và nói một cách tự tin.

"Đừng giận oan người ta nữa, anh ăn hết đi."

"Vậy em đút cho anh nhé."

"Anh không có tay à? Suốt ngày cứ bắt em đút."

Heeseong vừa làu bàu vừa đút hot bar vào miệng Chiyoung. Đây là lần đầu tiên trong đời Chiyoung ăn hot bar. Vị thịt rẻ tiền lan đầy trong miệng, nhưng anh vẫn giả vờ ăn một cách hài lòng. Vì là món cún con nằng nặc đòi mua khi ghé vào trạm dừng chân, nên anh muốn biết nó có vị như thế nào. Nhưng sau khi ăn xong thì cảm nhận duy nhất của anh là: từ nay về sau, phải cho cún con ăn loại thịt ngon hơn nữa suốt cả đời.

Khi cả hai cùng đi về phía xe, Heeseong hỏi:

"Anh lại khó chịu vì pheromone nữa hả? Mệt thì để em lái nhé?"

Hôm nay vì trở nên nhạy cảm, Chiyoung đã dặn dò thuộc hạ đừng đến gần anh nếu không cần thiết. Dĩ nhiên là họ đi xe riêng và chính anh tự lái. Pheromone là dấu hiệu của tính dã thú, không thể tránh được. Đã vậy còn đang trong kỳ phát tình, lại còn có bạn đời, nên ý thức lãnh thổ của Chiyoung càng thêm mạnh mẽ, chỉ cần cảm thấy pheromone khác đến gần là thần kinh anh liền căng thẳng tột độ.

May mà Heeseong ở bên. Ở bên cạnh cậu — người gần như không có pheromone — thì Chiyoung mới có thể giữ được dáng vẻ bình thường phần nào.

"Cún con cũng biết lái xe à?"

"Nếu không biết lái thì hồi đầu làm sao em tới gặp anh được? Lúc đi làm em lái xe suốt."

Heeseong nói như chuyện hiển nhiên rồi giật chìa khóa xe khỏi tay Chiyoung.

"Nhìn anh mệt lắm rồi. Cứ để em lái cho."

Heeseong thản nhiên lên tiếng rồi tự tin bước về phía ghế lái.

Nhìn cậu bước đi với đôi tai cún con khẽ đung đưa, Chiyoung chỉ muốn ngay lập tức đè cậu xuống mà cắn mút cho thoả. Nhưng anh cố gắng nhẫn nhịn rồi theo cậu lên ghế phụ ngồi. Anh định nhịn thêm một chút nữa, để lúc về đến nhà sẽ không buông tha cho Heeseong suốt đêm.

Trên đường về, Chiyoung ngồi nghiêng hẳn người về phía Heeseong. Chẳng thể nào rời mắt khỏi cậu cún con đang lái xe với đôi tai cụp thi thoảng khẽ động đậy.

"Nhìn cún con lái xe anh thấy kỳ diệu ghê."

"Sao vậy?"

"Bình thường cứ lên xe là em ngồi vào bên đùi phải của anh rồi đấm anh suốt mà."

"Nói cái từ đùi phải ra làm gì không biết…"

Heeseong nhăn mày càu nhàu. Khi ở hình dạng thật, cậu luôn leo lên đùi phải của Chiyoung, và lý do thì cũng thật khó nói ra.

Trước đây, khi còn yếu ớt và phải sống trong hình dạng cún con, Heeseong từng vô tình gối đầu lên đùi trái của Chiyoung ngủ. Thứ cậu kê đầu vào có vẻ khá dày, và khi sau này phát hiện ra đó là gì, cậu đã sợ phát khiếp. Mỗi lần lỡ dẫm trúng là y như rằng hét toáng lên, vừa lay chân vừa đánh túi bụi vào người Chiyoung.

Thật ra chỉ dừng ở mức không thích thôi cũng được rồi, nhưng do Chiyoung lại còn thẹn thùng bảo rằng cứ thoải mái dùng nó làm gối cũng được, thế là Heeseong lại càng thấy ghê tởm đến phát điên. Nếu cái miệng anh không suốt ngày nói mấy lời kiểu chó chết như vậy thì nhìn mặt cũng coi như tạm được. Đến khi đã thành người yêu rồi mà vẫn trơ trẽn y như thế, chắc chắn đó là bản chất rồi.

"Anh chỉ nói vậy vì lúc em lái xe cứ đặt tay lên đùi anh thôi mà."

"...Chính anh kéo tay em qua đó còn gì!"

Rốt cuộc Heeseong cũng nhe răng và nổi giận thật sự. Nhưng với Chiyoung thì ngay cả điều đó cũng khiến anh thấy rất vui. Anh hôn lên từng ngón tay của Heeseong. Dù hay càu nhàu là vậy, nhưng Heeseong vẫn luôn nắm tay anh, và điều đó khiến anh không thể ngừng yêu cậu dù chỉ là một giây.

Suốt quãng đường trở về, Chiyoung nhìn cún con vừa lái xe vừa đáng yêu lại vừa gợi cảm, trong lòng thềm gắng chịu đựng cơn bứt rứt đang dâng lên. Nhìn Heeseong hào hứng nói đây là lần đầu được lái một chiếc xe tốt như vậy, anh liền bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng loại xe nào cho cậu vào dịp kỷ niệm sắp tới, nhờ vậy mới có thể kiềm chế được phần nào.

Ngay khi về đến nhà, Chiyoung liền đưa tay run rẩy tìm lấy lọ thuốc.

Thuốc ức chế pheromone.

Đôi mắt xám nhìn lọ thuốc sắc bén một cách nhạy cảm, bên trong cặp môi khẽ hé ra thấp thoáng những chiếc răng nanh sắc nhọn. Anh hít sâu, cố gắng điều hòa hơi thở, rồi định nuốt thuốc luôn mà không cần nước.

Nhưng một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đã ngăn anh lại.

Bàn tay ấy không hợp chút nào khi lại có cả vết chai, nhưng lại dịu dàng nắm lấy mu bàn tay của Chiyoung. Khi anh quay đầu lại bằng ánh mắt đầy mệt mỏi, người đang ngẩng lên nhìn anh bằng gương mặt sáng sủa – chính là Heeseong.

"...Anh định uống thuốc à?"

Trước câu hỏi đầy lo lắng ấy, dù cơ thể vẫn không ngừng nóng lên, Chiyoung lại bất giác bật cười. Anh cố tỏ ra như bình thường mà gật đầu yếu ớt. Anh không thể nói ra rằng bản thân chỉ muốn đè cậu xuống bàn ăn ngay bên cạnh và ăn tươi nuốt sống cậu ngay tức khắc.

"Anh lại thấy nóng người à?"

"Ừ, rất nhiều."

Chiyoung không giấu giếm gì, cố tình tỏ vẻ đáng thương như muốn cầu xin được quan tâm. Thực ra, để nói ra như vậy mà không hành động ngay đã đòi hỏi một sự nhẫn nhịn rất lớn rồi.

Có lẽ vì thấy anh khổ sở trong cơn sốt mà tai của Heeseong cụp hẳn xuống phía sau. Nhìn dáng vẻ lo lắng ấy khiến Chiyoung chỉ muốn cắn cậu một trận khắp người. Anh thở dốc vì kích thích, lồng ngực phập phồng dữ dội. Trông thấy cảnh đó, Heeseong có phần hoảng sợ, chần chừ nhìn anh đầy dò xét, nhưng cuối cùng vẫn siết nhẹ lấy lọ thuốc trong tay Chiyoung rồi rút nó ra.

"Đừng uống thuốc. Thuốc này nghe bảo là có thành phần độc lắm mà."

"..."

"Bây giờ, đã có em rồi còn gì."

Câu nói đầy tin tưởng ấy, với bất kỳ ai nghe thấy cũng đủ để cảm động.

Vấn đề chỉ là, người yêu anh lại có gương mặt tròn trịa, hiền lành như cún con mà lại nói những lời đó. Mỗi lần như thế, Chiyoung đều muốn nhai ngấu nghiến đôi tai thơm tho của cậu. Anh biết mình yêu và trân trọng Heeseong, nhưng lại không hiểu sao những lúc thế này lại cứ trỗi lên cảm giác bạo lực.

Cuối cùng Chiyoung không nhịn nổi, ôm chầm lấy Heeseong rồi chiếm lấy môi cậu như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Anh cắn nhẹ môi dưới, luồn sâu lưỡi vào, không ngừng cuốn lấy Heeseong. Cả vùng cổ trắng mịn phía sau cũng bị anh ôm siết lại, như muốn nuốt trọn cả hơi thở ngập ngừng của cậu.

"Hư, dừng..."

Nụ hôn chỉ kết thúc khi Heeseong quay đầu né tránh và cố rút người ra. Có lẽ do khó thở, má và môi cậu đều đỏ bừng lên. Còn Chiyoung thì rõ ràng không thể che giấu được trạng thái hưng phấn. Anh như thể đã quay lại bản năng nguyên thủy, đồng tử xám giãn rộng, hơi thở nặng nề pha lẫn tiếng gầm gừ như dã thú. Phần thân dưới căng cứng một cách rõ ràng, anh còn cố ý kéo tay Heeseong chạm vào mà mơn trớn nhẹ nhàng.

Nhận ra dấu hiệu bất thường đó, Heeseong hoảng hốt lau miệng bằng tay áo rồi vội vã nói:

"Ch-chịu khó đi tắm cái đã! Anh không biết em vừa lái xe bao lâu à?"

"Anh không chịu nổi nữa rồi…"

"Nhưng cũng phải tắm trước đã!"

Chiyoung vươn tay tìm cách ôm lấy cậu, nhưng Heeseong đã nhanh chóng chạy vụt vào phòng tắm. Có vẻ cậu cũng khá căng thẳng, cái đuôi trắng chìa ra khỏi quần đã phồng to gấp đôi bình thường.

Cuối cùng Chiyoung chỉ biết dựa trán vào khung cửa, nuốt xuống một tiếng thở dài tiếc nuối. Nụ cười mà anh vẫn gắng giữ trước mặt Heeseong cũng hoàn toàn biến mất.

"Haa…"

Không thể nào giữ nổi lý trí nữa rồi.

Loạng choạng đứng không vững, Chiyoung chống tay lên bàn rồi luồn những ngón tay vào tóc, vuốt ngược ra sau. Khi quay sang tấm gương bên cạnh, anh thấy một kẻ trông như vừa phê thuốc, với ánh mắt tối sẫm u uất phản chiếu lại.

Rõ ràng thể trạng quá tệ. Nhưng người yêu duy nhất của anh lại bảo đừng uống thuốc, hãy cố chịu đựng… nên cho dù có khó khăn đến mấy cũng phải gắng gượng.

‘Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi…’

Chiyoung gom chút kiên nhẫn còn sót lại rồi bước về phía phòng tắm khác. Nếu gặp Heeseong ngay lúc này, anh sợ mình sẽ không kìm được mà lao vào mất. Anh chẳng còn nhớ mình đã cởi đồ trong trạng thái thế nào, chỉ biết đến cuối cùng, tay áo với chiếc cúc khó mở đã bị anh giật tung ra rồi mới vào phòng.

Trong buồng tắm, anh dội nước lạnh lên cơ thể đang nóng bừng. Dương vật đã cứng đến mức đau đớn, dựng đứng áp vào bụng dưới.

Anh đã nghĩ đến việc thủ dâm trong lúc tưởng tượng về Heeseong, nhưng cuối cùng lại nhịn. Chiyoung thậm chí còn ghen với cả việc người yêu mình có thể tự an ủi bằng hình ảnh tưởng tượng về anh. Vậy nên Heeseong chắc chắn cũng sẽ như vậy. Thứ lý luận kiểu đó — thứ mà Heeseong rất ghét — lại cứ ào ào tuôn chảy trong đầu. Nhưng càng nghĩ, đầu óc lại càng choáng váng, khiến anh phải tựa người vào vách buồng tắm một lúc lâu.

Cuối cùng, sau khi rửa sạch cơ thể, anh khoác tạm chiếc áo choàng rồi trở về phòng ngủ. Những giọt nước lạnh từ mái tóc đen vẫn nhỏ xuống từng giọt.

"Em yêu… vẫn đang tắm à?"

Anh gọi khi trở vào phòng, nhưng không thấy Heeseong đâu. Có vẻ cậu vẫn đang trong phòng tắm khác vì tiếng nước vẫn còn vọng lại. Bình thường Heeseong cũng hay tắm lâu vì cẩn thận rửa kỹ cả đôi tai cún cụp của mình.

Chiyoung loạng choạng bước đi, chậm rãi lau mái tóc ướt bằng khăn, rồi tiện tay cầm chiếc áo khoác của Heeseong đang vắt trên ghế và mang lên giường. Là áo khoác cậu mặc hôm nay, bên trong vẫn còn hơi ấm. Anh áp sống mũi vào lớp lót trong rồi hít hà.

"Mùi của Heeseong…"

Chiyoung rên khẽ, ôm áo khoác mà ngả người xuống giường. Hơi thở và mùi da thịt quen thuộc trộn lẫn với hương xà phòng vương trên vải áo khiến anh rít mạnh mũi vào lớp vải mà thở dốc.

"Ư, haa…"

Anh nắm lấy dương vật đã cương cứng đến mức đau đớn, bắt đầu vuốt mạnh một mình. Nhưng không xuất ra. Vì nhất định phải giữ lại cái đó cho Heeseong mới được.

Dành riêng cho chú cún nhỏ của mình.

Nghĩ như vậy, Chiyoung chậm rãi cọ hạ thân lên áo khoác. Cái cảm giác chờ đợi này, như một dạng tra tấn ngọt ngào, không hề tệ chút nào. Trước kia, mỗi khi người nóng lên, anh luôn lo sợ sốc pheromone đến mức mất ngủ vài ngày liền, nhưng giờ chỉ cần biết Heeseong ở gần bên là anh đã cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cạch.

Đúng lúc đó, tiếng cửa phòng tắm mở ra vang lên — có lẽ Heeseong vừa tắm xong. Mùi nước mát cũng dần lan khắp phòng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, chắc là cậu đang tiến lại gần, vừa lau mái tóc ướt vừa hỏi.

"...Anh ngủ rồi à?"

Nghe tiếng gọi của Heeseong, Chiyoung cố tình không đáp lại, chỉ rên khe khẽ như thể đang rất mệt, nằm đó làm ra vẻ yếu ớt. Anh muốn biết phản ứng của chú cún trung thực này sẽ thế nào.

Anh cảm nhận được Heeseong đang bò bằng bốn chân lên giường và tiến lại gần mình.

Cũng như khi còn trong hình dạng cún, cậu cẩn thận đưa mặt lại gần để quan sát kỹ, hơi thở khe khẽ phả vào sát má.

"Anh… thật sự ngủ rồi sao?"

Trong giọng nói mang theo chút hụt hẫng. Chiyoung suýt nữa đã bật cười trước âm điệu đó.

Anh muốn đợi thêm chút nữa, rồi sẽ trêu chọc bằng một câu như: “Em mong gì mà đến nhìn anh vậy?”

“……”

Không thấy phản ứng gì, Heeseong bắt đầu nhẹ nhàng vén chăn lên.

Ngay sau đó, những ngón tay chạm nhẹ vào lồng ngực rắn chắc lộ ra dưới lớp áo choàng — như đang kiểm tra xem hoa quả đã chín chưa. Cậu còn hồi hộp đến mức phải nuốt khan.

Dần dần, ngón tay không chỉ dừng lại ở một mà thành ba, chậm rãi lướt dọc xuống cơ bụng săn chắc, từng múi từng múi rõ rệt. Cảm giác lướt nhẹ ấy gợi lên một khoái cảm lạ lùng.

“Cái thân hình này… đúng là đẹp một cách vô dụng nhỉ…”

Không vô dụng chút nào đâu — đây là thân hình anh đã rèn luyện chỉ để cho người yêu mình ngắm mà thôi. Có vẻ cậu cũng hài lòng với cảm giác đó, chiếc đuôi cún nhỏ đằng sau khẽ đung đưa, chạm vào đùi Chiyoung. Anh biết Heeseong thích cơ thể của mình, nên dù thấy nhột nhạt cũng cố chịu đựng v tiếp tục giả vờ ngủ.

‘Chỉ cần em tiến gần thêm chút nữa thôi…’

Cơ thể anh nóng đến choáng váng, nhưng chỉ cần Heeseong tự động chui vào lòng, anh sẽ lập tức đè cậu xuống không chút do dự.

Chiyoung chờ đợi, trong đầu đã hình dung cảnh sẽ ôm cậu suốt đêm, không cho đi đâu cả. Anh muốn được thắt nút bên trong người yêu mình, lấp đầy bụng cậu thật sâu.

Ngay khi lý trí đang mờ dần—

Ký ức của Chiyoung đột ngột tắt như một chiếc đèn chớp nhá.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo