[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 70

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Yoon Chiyoung đã tự nguyện quyết định sống dưới hình dạng sói.

Dù vết thương vẫn chưa lành hẳn, đáng lý ra anh nên chuyển về hình thể bản thể từ sớm rồi. Ngay cả vị bác sĩ nghiện thuốc cũng không tiếc lời càu nhàu anh.

“Chỉ số pheromone… hiện tại là 682. Dù đây là mức thấp nhất tôi từng thấy ở ngài giám sát, nhưng vì vẫn còn ảnh hưởng từ vết thương nên ít nhất ngài phải sống với bản thể trong vòng 5 ngày tới. Nếu cứ tiếp tục biến hình thì vết thương sẽ càng lâu lành hơn thôi.”

Bác sĩ khuyên nên ở bản thể ít nhất 5 ngày. Nhân tiện dịp này, mục tiêu là vừa hồi phục chấn thương, vừa giảm nồng độ pheromone về mức bình thường.

Điều đó đồng nghĩa, vị trí giám sát sẽ bị bỏ trống trong 5 ngày. Dù gì thì Yoon Chiyoung cũng đã phải nghỉ việc vì vết thương lần trước, giờ lại thêm vài hôm không thể trực tiếp xử lý công việc nữa.

Thế nhưng, anh cũng không hoàn toàn buông bỏ mọi thứ. Vì vị trí giám sát tạm thời đã có người thay thế nên cũng có thể chính thức giao việc được rồi.

“Thật sự… em chỉ cần chuyển giao hồ sơ thôi à?”

Grừ...

Heeseong hỏi với vẻ khó hiểu trong khi Yoon Chiyoung – lúc này đã biến thành một con sói khổng lồ – thoải mái tựa đầu vào ngực cậu, người đang ngồi trên ghế người giám sát.

Chú chó nhỏ ngày nào giờ được giao vai trò giám sát, công việc này với cậu hoàn toàn mới mẻ. Trước đây chỉ cần nằm trên cái gối ở góc bàn, đe dọa mấy kẻ gây rối là đủ. Giờ thì, công việc giám sát thực thụ đang nằm trong tay mình, cậu vừa ngỡ ngàng vừa cảm thấy xúc động.

“Khi em mới tới đây, anh còn đang đánh người gần chết cơ mà…”

‘Khi đó anh không có giết họ.’

Con sói lầm bầm thứ âm thanh khó ai hiểu được. Heeseong chỉ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh, tay thì vừa chăm chú lật tài liệu, tay còn lại lơ đãng xoa đầu sói. Nhìn đôi mày xinh đẹp khẽ cau lại, có vẻ cậu đang thấy áp lực vì được giao công việc lớn thế này.

Ngược lại, Yoon Chiyoung thì đang rất thích thú.

‘Xem ra con cún này hợp làm người giám sát hơn cả mình nữa.’

Khi mặc lên bộ vest đen vừa vặn, chải tóc gọn gàng để lộ vầng trán, cậu chẳng khác gì một ông trùm nhí ngồi ghế quyền lực. Gương mặt thanh tú và lanh lợi, đôi mắt đen sắc lạnh vốn mang khí chất của một con chó chiến đấu – chỉ vậy thôi cũng khiến người khác khó mà xem thường được. Anh khẽ cười, dụi đầu chầm chậm vào lòng Heeseong. Dù khi ngồi ghế này chân cậu chỉ vừa chạm đất, dù khi ra lệnh cho các thành viên tổ chức thì nhìn vẫn như chú cún con, nhưng anh vẫn thấy đáng yêu đến mức không chịu được. Giá như biết trước cậu có thể làm tốt thế này, anh đã để Heeseong thay thế mình từ lâu rồi.

“Vậy… em thật sự làm công việc giống anh đấy nhé?”

‘Ừ!’

Con sói gật đầu hệt như bị thôi miên, vừa đón nhận bàn tay xoa nhẹ từ Heeseong, vừa mơ màng nhìn cậu trong bộ vest – quá quyến rũ, khiến anh muốn chiều theo bất cứ điều gì cậu nói.

Dù gì thì công việc hôm nay anh cũng đã sắp xếp hết rồi – chỉ toàn những việc nhẹ nhàng, không cần lo lắng. Nếu có ai ghé thăm phòng làm việc của người giám sát, Heeseong chỉ cần ngồi đó, đưa mặt ra nhìn là đủ.

Nhưng ngay khi người đầu tiên – một gấu nhân – vừa bước vào, Heeseong đã lập tức xử sự hệt như người giám sát thực thụ.

“Ngài… là người giám sát tạm thời ạ?”

“Phải.”

Gấu nhân, với thân hình to lớn, không giấu nổi vẻ bối rối. Nhưng khi chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa của Heeseong, hắn lại nở nụ cười nhếch mép đầy bất kính – hoàn toàn khác với thái độ thường ngày. Hắn tự tiện dạng chân ngồi xuống ghế phía trước rồi đi thẳng vào chủ đề:

“Đúng lúc tôi có chuyện muốn nhờ.”

“Chuyện…?”

“Tôi muốn xoay vòng thêm một tháng số tiền đã mượn lần trước.”

“……”

Khác hẳn với khi đối mặt cùng Yoon Chiyoung, giọng điệu hắn dùng với Heeseong trở nên lấc cấc một cách rõ rệt. Có vẻ vì Yoon Chiyoung – đang nằm dưới chân Heeseong trong hình dạng sói – không bị nhận ra, nên hắn tỏ ra tự mãn và khinh thường.

Yoon Chiyoung lo lắng liệu chú chó nhỏ có bị xúc phạm không, liếc mắt nhìn phản ứng của cậu. Đang định đứng dậy xen vào, chiếc răng nanh đã nghiến lên ken két…

“Nghe anh nói chuyện mà chẳng khác gì đang tuyên bố quỵt nợ nhỉ.”

Choang!

Heeseong lập tức đập thẳng cái gạt tàn vào đầu tên gấu. Một câu nói coi thường cậu, làm sao một con chó chiến như cậu có thể bỏ qua?

Yoon Chiyoung – hiếm khi bị bất ngờ – cụp tai xuống, đôi mắt đầy kích động quan sát diễn biến. Heeseong đang tiến sát lại tên gấu – to gấp đôi vóc dáng cậu – đầy khí thế.

“Giám đốc Shin à, chẳng phải vì không thấy Yoon Chiyoung ở đây mà anh định lật lọng đấy chứ?”

“Ư ư... tôi không có ý đó, á a a!”

Heeseong đá thẳng vào bụng hắn rồi lôi điện thoại ra bắt hắn chuyển khoản ngay tại chỗ. Cách nắm thế chủ động và kỹ năng uy hiếp của cậu hoàn toàn không phải tay mơ.

Thậm chí, khi tiếp những người sói thuần huyết đến chào hỏi, cậu cũng không quên truyền đạt lời cảnh cáo y hệt như Yoon Chiyoung. Vừa giữ tư thế đường hoàng, vừa sải tay vuốt ve cái đầu sói đang nằm dài trên chiếc sofa đen – khí thế của Heeseong khiến bất kỳ ai đến cũng không thể không căng thẳng, đuôi cụp xuống rõ rệt.

Một phần là vì đây là lần đầu tiên bọn họ được thấy hình dạng bản thể khổng lồ của Yoon Chiyoung, nhưng phần lớn là vì: người duy nhất có thể xử lý con sói ấy một cách dịu dàng – lại là Heeseong. Ai cũng hiểu rằng, với loài sói vốn một đời chỉ có một bạn đời, thì người yêu của người giám sát cũng đồng nghĩa với quyền lực tối cao.

“Phù, công việc này vất vả phết nhỉ.”

Hoàn thành công việc một cách xuất sắc, Heeseong nới lỏng nét mặt căng cứng và thở ra nhẹ nhõm.

“Anh thật sự làm việc vất vả đấy. Em cứ tưởng ngày nào anh cũng chỉ đùa giỡn với đám nhân thú thôi chứ.”

‘Thì anh đúng là toàn đùa với chúng nó còn gì, em yêu.’

Yoon Chiyoung thì thầm những lời chỉ mình anh hiểu được, rồi tựa má vào eo Heeseong đầy trìu mến. Dù tối qua cậu đã kiệt sức vì anh, vậy mà giờ lại chăm chỉ xử lý công việc, điều đó khiến cậu càng trở nên đáng yêu và đáng quý hơn bao giờ hết.

Có lẽ do cũng cảm thấy công việc này hợp với mình, vẻ mặt Heeseong trông có phần hài lòng và tự hào. Cậu nới khuy áo sơ mi, trông thoải mái hẳn ra, rồi rút từ ví ra một chiếc thẻ đen đầy tự tin.

“Làm ra tiền rồi, để em đãi anh một bữa.”

‘Em đãi? Bằng thẻ của anh ấy à?’

Nghe câu đó từ cún cưng của mình, con sói không giấu nổi vẻ vui mừng trên gương mặt.

Yoon Chiyoung nhẹ nhàng vẫy đuôi, vừa đi vòng quanh Heeseong vừa liếm má cậu. Hành động nũng nịu ấy khiến các thành viên trong tổ chức ngẩn người kinh hãi, nhưng Yoon Chiyoung chẳng màng đến ánh nhìn xung quanh, vẫn ung dung theo Heeseong đến nhà hàng. Thực đơn hôm nay là món tẩm bổ dành riêng cho anh.

Thế nhưng, một trở ngại bất ngờ xuất hiện.

“Người ta nói là để tránh làm phiền khách khác, nhà hàng không cho phép nhân thú vào bằng hình dạng bản thể…”

Heeseong nói với vẻ tiếc nuối khi đang tra cứu bằng điện thoại.

Đây vốn là nhà hàng thịt bò cao cấp mà Yoon Chiyoung rất yêu thích và thường lui tới.

Thông thường, nhân thú rất ít khi để lộ hình dạng bản thể ở nơi công cộng. Nhưng nếu có, người khác cũng chẳng để tâm nhiều – họ chỉ đơn giản nghĩ kiểu như “Ồ, người kia ra đường mà vẫn mặc đồ ngủ à?”. Tuy nhiên, ở những nơi trang trọng hay có quy định về phép lịch sự, việc vào bằng hình dạng bản thể thường bị từ chối. Đặc biệt là với các loài thú săn mồi thì càng bị dè chừng hơn.

“Giờ làm sao đây? Có nên giấu anh đi không…”

Dù vậy, có vẻ Heeseong vẫn muốn dẫn anh theo bằng mọi giá. Cậu lén vén áo khoác lên như muốn làm điều gì đó. Có lẽ cậu đang định nhét Yoon Chiyoung vào trong áo – như cách anh thường làm với cậu trước kia.

Dù Heeseong có mang mình đi kiểu gì, chỉ cần được cậu quan tâm như vậy cũng đủ khiến Yoon Chiyoung thấy vui rồi. Anh tựa đầu vào ngực Heeseong, ngước nhìn khuôn mặt cậu đầy mãn nguyện. Giao toàn quyền cho chó nhỏ quyết định mọi chuyện – với anh, cuộc sống chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế.

Trong lúc đó, Heeseong vẫn chưa nghĩ ra cách nào để lén đưa Yoon Chiyoung vào. Nhưng cậu không hề có ý định từ bỏ, vẫn trực tiếp đưa anh đến nhà hàng.

“Xin... xin lỗi, nhưng nhà hàng của chúng tôi không tiếp đón khách sử dụng hình dạng bản thể…”

Nhân viên nhà hàng, dù run rẩy vì sợ trước con sói to hơn cả một người đàn ông trưởng thành, vẫn cố gắng ngăn Heeseong lại. Cũng phải nể lòng dũng cảm của cô.

Nhưng Heeseong đã đặt bàn trước rồi.

“Nó bị bệnh, nên bắt buộc phải ở trong hình dạng này.”

Nghe thấy vậy, Yoon Chiyoung do dự một chút rồi giơ lên một chân trước như thể đang bị thương. Trên vai anh còn có vết khâu, trông rõ là một bệnh nhân. Tuy nhiên, có vẻ nhân viên đã từng thấy anh bước đi khỏe mạnh nên vẫn lắc đầu từ chối.

Heeseong không bỏ cuộc, cố gắng thuyết phục tiếp:

“Nó hiền lắm, không cắn ai đâu. Rất ngoan, còn biết làm nũng nữa.”

Nhưng nhân viên chỉ lúng túng lắc đầu.

“Nó nhiều cơ bắp nên không bị rụng lông đâu.”

Lập luận này lại càng không ăn thua.

Sau một lúc đắn đo, Heeseong chợt nhớ ra một điều rất quan trọng.

“Đây là Yoon Chiyoung đấy.”

“…Xin mời đi theo, chúng tôi sẽ đưa quý khách đến phòng riêng.”

Chỉ đến lúc đó, nhân viên mới vội vàng cúi đầu cung kính dẫn đường.

Nghĩ lại thì... nhà hàng này vốn là của Yoon Chiyoung. Thậm chí cả tòa nhà cũng thuộc sở hữu của anh. Thế mà Heeseong lại quên béng điều đó, chẳng hiểu sao nữa.

Tuy vậy, ánh mắt sợ hãi từ những người khác vẫn không thể tránh được. Nhìn thấy một con sói to bằng gấu hoang đi lại trong nhà hàng, nhân viên nào cũng lập tức cụp đuôi và né tránh. Một người thậm chí còn hét lên thất thanh khi đang phục vụ ngoài hành lang, làm rơi cả khay nước. Trước cảnh đó, con sói chỉ lặng lẽ đứng yên chờ cô ta dọn dẹp xong. Vì đã quen với chuyện này nên anh có thể giữ thái độ bình tĩnh.

Ngược lại, chính Heeseong lại là người cau mày tỏ rõ sự bất mãn.

“Sao ai cũng sợ anh thế? Em không hiểu nổi.”

Nhìn thấy cảnh đó, cậu vừa lẩm bẩm khó hiểu vừa đưa tay xoa mạnh lên bờm lông dày của con sói khổng lồ.

“Mềm mại như thế cơ mà.”

‘Anh là nệm cao su à?’

Nghe câu ấy, Yoon Chiyoung khẽ gừ lên một tiếng cười. Dù lời nói có phần ngớ ngẩn, anh vẫn thấy vui vì hiểu rằng đấy là cách vụng về mà Heeseong dùng để bênh vực và thể hiện tình cảm với mình.

Sau khi vào đến phòng riêng, món ăn nhanh chóng được dọn lên. Vì đây là nơi Yoon Chiyoung thường lui tới, nên chẳng cần gọi món – cả một set thực đơn đã được chuẩn bị sẵn. Trong đó còn có món tôm mà Heeseong cực kỳ thích.

“Em nhớ thực đơn không có tôm mà? Mà lại mang ra sẵn thế này, thích thật.”

‘Là anh đặc biệt thêm vào cho em đấy!’

“Hử? Anh vừa nói gì thế?”

‘Tại thấy em bóc tôm vụng về đáng yêu quá mà!’

Yoon Chiyoung bỗng thấy độc thoại cũng chẳng tệ. Giờ thì anh đã hiểu vì sao trước đây chó nhỏ cứ hay lầm bầm một mình – dù anh không hiểu gì, cậu vẫn cứ nói. Bởi vì dù đối phương có nghe hiểu hay không, chỉ cần họ vẫn quan tâm và đáp lại bằng ánh mắt hay cử chỉ dịu dàng, thì nói gì cũng thành niềm vui.

“Này, anh ăn trước đi, đây là phần tôm em bóc cho anh đó.”

Heeseong đưa cho sói lớn một con tôm được cậu gỡ vỏ khá vụng về. Yoon Chiyoung lần đầu tiên cảm nhận được một cách sâu sắc rằng: à, cún con thực sự yêu mình rất nhiều.

Suốt bữa ăn, Heeseong cứ vậy mà chăm sóc cho anh rất tận tình. Thịt bò thì cắt to rồi đút tận miệng, bào ngư thì tỉ mẩn gỡ thịt. Dù bàn tay không được khéo léo cho lắm, đôi lúc còn hơi mạnh tay, nhưng sự quan tâm ấy khiến Yoon Chiyoung cảm thấy gần như ngỡ ngàng. Trước giờ anh chỉ quen với việc mình chăm lo cho cậu, chưa từng được đối xử cẩn thận đến vậy.

‘Cún con, em không thấy anh đáng sợ sao?’

Con sói vừa ngoan ngoãn nhận thức ăn, vừa nghiêng đầu ra dấu hỏi bằng ngôn ngữ cơ thể.

Ngồi trên ghế với hình dạng bản thể, thân hình đồ sộ của anh khiến tầm mắt vượt lên cả Heeseong. Nhưng thay vì sợ, cậu lại chẳng hề nao núng, thản nhiên chìa miếng sườn nướng sát tới tận hàm răng sắc như dao của anh. Nhân viên phục vụ thì sợ đến phát run, vậy mà người suýt bị anh làm thịt đêm qua lại chẳng mảy may e dè – đúng là kỳ lạ.

Giữa lúc ấy, Heeseong vừa nhai sườn vừa lên tiếng.

“Cái gì cơ? Không hiểu gì cả, nói tiếng người đi.”

'Anh chưa bao giờ bắt cún con nói tiếng người mà!'

“Anh đang chửi em đấy à?... Anh định cứ gầm gừ với người yêu mãi thế hả?”

'Người yêu á? Dù anh đang ở bản thể chính sao?'

Chỉ một câu đơn giản đó thôi mà khiến anh thích đến mức dựa đầu vào Heeseong, cái đuôi rậm lông liên tục vẫy nhẹ nhàng.

Dù anh đang ở bản thể thật mà người kia vẫn thản nhiên như không, khiến anh chẳng còn cách nào ngoài hành xử như một con chó con. Dù Heeseong bảo nặng và đẩy ra, anh vẫn đều đều vẫy đuôi, làm nũng không ngừng.

Vì không thể diễn tả bằng lời, nên ít nhất cũng phải thể hiện bằng hành động.

'Cún con... em không thấy phiền nếu anh không nhớ chuyện đêm trước sao?'

Anh hỏi, ánh mắt xám ngó chăm chăm vào Heeseong. Đôi mắt đen của cậu sâu thẳm, như thể chứa trọn lấy anh chỉ trong một ánh nhìn. Yoon Chiyoung không thể rời mắt khỏi cậu, người đang nhìn mình với gương mặt kiểu cún con hiền lành, không chút âu lo nào trên đời.

Ngay sau đó, cậu phồng bọng mắt dưới lên và cười tinh nghịch.

“Anh lại hỏi kiểu ‘em có thích anh không’ nữa chứ gì?”

“……”

“Ăn ngon thì tốt rồi, anh ăn nhanh đi.”

Heeseong cười tươi, gỡ một miếng thịt to đưa ra.

Nhìn cảnh ấy, chú sói tao nhã lần đầu tiên phá lệ phép tắc bàn ăn. Anh khẽ cắn tay Heeseong không quá mạnh. Trong giới sói, hành động đó có nghĩa là “anh yêu và trân trọng em”, nhưng với Heeseong thì chỉ biết giật mình kinh hãi.

“Áaaa!”

Giật nảy lên, đôi tai chó con dựng đứng, Heeseong vừa ngạc nhiên vừa đỏ mặt vì xấu hổ, lẩm bẩm tức tối. Nhưng khi sói cọ đầu biểu lộ tình cảm, có vẻ cơn giận cũng nguôi đi phần nào.

“Anh là chó con à? Sao cứ gây chuyện rồi làm nũng hoài vậy?”

'Con chó con anh biết toàn gây chuyện rồi chửi tục mà...'

Anh buột miệng nói thật lòng, nhưng may mà Heeseong không hiểu. Có lẽ cậu nghĩ đó là làm nũng, nên vươn tay vuốt tai anh thật mạnh như muốn bứt ra, vừa làm vừa nói.

"Này, Yoon Chiyoung. Lần này em mới nhận ra là…"

Ngay sau đó, Heeseong thở dài như thể không còn cách nào khác, “Uầy,” rồi buông tiếng thở ra. Không phải kiểu khó chịu hay bực bội. Ngược lại, cậu vòng tay ôm lấy con sói đang ngồi cạnh và dịu dàng nói.

“Lúc em là chó con, dù có gây chuyện gì anh cũng cười bảo không sao hết.”

‘Vì em là chó con của anh mà!’

Anh nói như thể điều đó là hiển nhiên, nhưng Heeseong lại mỉm cười đầy người lớn và nói:

“Lần này chắc đến lượt em rồi.”

Chó con như đang nói rằng sẽ bao dung tất cả vì mình, nhưng trong mắt Yoon Chiyoung, anh chỉ thấy điều đó thật đáng yêu. Rõ ràng Heeseong đang ở hình dạng con người, nhưng vì cậu trông vẫn nhỏ bé quá nên cứ có cảm giác như một chú chó con đang nói sẽ chăm lo cho mình vậy.

Dù vậy, vẫn có một điều khiến anh bận tâm.

‘Có phải vì chuyện anh gây ra hôm đó nên em mới như vậy không?’

Băn khoăn, con sói nghiêng đầu nhìn về phía Heeseong. Dường như anh đã gây ra chuyện gì đó vào đêm hôm trước, nhưng lại hoàn toàn không nhớ gì, nên chỉ thấy khó hiểu.

Anh lo không chừng hôm đó là lúc cơn sốc pheromone bùng phát và mình đã gây ra chuyện gì đó — dù sao thì việc hành xử như thú hoang cũng đủ để xem là sai lầm rồi. Yoon Chiyoung nghĩ, để không làm khó cho Heeseong — người vẫn bao dung mình như thế — lần này nhất định phải giảm lượng pheromone đi mới được.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo