Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Ngoại truyện 2. Cún Heeseong
Lần đầu tiên trong đời có người yêu, chú cún Heeseong đầy ắp những nỗi băn khoăn. Cậu đang ngồi ở sofa trong góc văn phòng làm việc thì gọi người đi ngang qua là Ji Youngbae.
‘Anh Youngbae.’
“Vâng.”
‘Muốn trở thành người chồng tốt thì phải làm sao hả anh!’
Trước câu hỏi nghiêm túc đó, Ji Youngbae khựng lại. Không phải vì anh không hiểu được tiếng cún, mà chỉ là... khi nhìn vào cái gáy nhỏ xíu của chú cún đang ngồi trên ghế sofa phía trước, anh không khỏi nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không. Câu hỏi đó thật quá đường đột khi đang nhìn xuống con chó con Hodu đang ngủ.
Nhưng Heeseong là nghiêm túc thật. Cậu khẽ liếm lên đầu Hodu, người đang hiếm hoi được ghé thăm văn phòng của người giám sát. Gần đây, Hodu bắt đầu đi nhà trẻ cho thú nhân nên sau giờ học thường ghé qua văn phòng chơi một lát.
Mỗi khi nhìn bé cún đang ngủ say — dù giờ nó to gấp ba lần mình — Heeseong lại nhớ tới trách nhiệm mình đang gánh trên vai. Vì cậu cũng có một người yêu sống vô tư, chỉ nhìn mình như Hodu vậy.
Trước câu hỏi của Heeseong, Ji Youngbae không biết phải trả lời sao, đành hỏi lại.
“Tại sao cậu lại lo lắng chuyện đó ạ?”
‘Vì là...’
Heeseong lắp bắp không nói tiếp được, rồi lo lắng lẩm bẩm.
‘Chiyoung anh ấy, so với em tưởng thì anh khá là lơ là và mềm lòng!’
“……”
‘Dù có chuyện lớn xảy ra cũng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc đi chơi với em. Còn chẳng phản ứng gì với đám người bên phái Thủ lĩnh cả…’
“Chuyện đó thì…”
Ji Youngbae chỉ hiểu được một nửa những gì chú cún nói.
Nhưng ít nhất anh cũng nhận ra Heeseong đang làu bàu vì Chiyoung không đáp trả gì với sự khiêu khích của phe Thủ lĩnh. Thế nhưng với Ji Youngbae, người đã quan sát Chiyoung từ lâu, thì cách suy nghĩ đó thực sự mới mẻ và gây sốc. Bởi lờ đi sự khiêu khích của phe Thủ lĩnh chính là cách Chiyoung ứng phó và thể hiện quyền uy của mình.
Dù vậy, anh không nói gì thêm. Có vẻ cứ để Heeseong hiểu nhầm như thế còn tốt hơn. Dù sao cặp đôi này cũng chẳng cần lời khuyên.
“Chỉ cần hiện tại cậu đang bảo vệ ngài giám sát là đủ rồi ạ.”
‘Thật hả anh?’
“Vâng.”
Dù chỉ là lời cổ vũ trên bề mặt, Heeseong cũng phần nào bớt lo hơn. Dù vậy, cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác trách nhiệm len lỏi trong tim.
Vì loài sói thuần huyết là giống loài một vợ một chồng nên khi kết hôn, địa vị của bạn đời cũng sẽ ngang hàng với sói. Giống như lần trước Heeseong thay Chiyoung làm việc, hiện tại chú cún cũng đã ở vị trí ngang hàng với người giám sát. Chính vì vậy, Heeseong luôn căng thẳng, sợ rằng người ta sẽ coi thường Chiyoung chỉ vì bạn đời của anh là một chú cún nhỏ. Dù việc đó khiến cơ thể bé nhỏ này hơi quá sức, nhưng ít nhất là hôm nay, cậu không thể nào buông lỏng cảnh giác được.
Bởi hôm nay là ngày thủ lĩnh đến.
‘Mà anh Youngbae, hôm nay Hodu ở đây có sao không anh?’
Khi Heeseong lắp bắp hỏi, Ji Youngbae nhẹ nhàng đặt Hodu đang ngái ngủ nằm xuống cạnh Heeseong rồi trả lời.
“Vào ngày thảo luận về việc xử lý, thì thường sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu ạ.”
‘...Biết là vậy thật.’
Đúng như lời Ji Youngbae, hôm nay thủ lĩnh đến để nhận xử lý từ phía người giám sát. Những ngày như thế thường trôi qua một cách ôn hòa, không xảy ra đổ máu hay bạo lực. Vấn đề chỉ bắt đầu sau khi quyết định xử lý được đưa ra thôi.
Dù vậy, việc bị xử lý vốn đã là một nỗi nhục đối với thủ lĩnh. Chính vì thế, lo sẽ có chuyện xảy ra, Heeseong gọi to “Gâu gâu” để gọi Chiyoung. Khi đó, Chiyoung đang xem tài liệu ở sofa phía đối diện liền tiến đến đưa đầu gối cho cậu. Đúng lúc đó, Hodu cũng tỉnh dậy, rồi đi theo Heeseong sang ngồi lên đầu gối của Chiyoung. Và thế là Chiyoung ôm luôn hai chú cún ấm áp vào lòng.
Vừa xoa mấy cục mềm mềm trong lòng, Chiyoung vừa trông vô cùng yên bình và uể oải. Chẳng hề giống người sắp gặp chuyện lớn.
“Gặp thủ lĩnh phiền quá... Hay là mình đi mua sắm thôi nhỉ?”
‘Sao anh ấy làm người giám sát với cái thái độ này được chứ?’
Heeseong lắc đầu ngán ngẩm. Ji Youngbae cũng không buồn phiên dịch câu đó. Anh hiểu cả việc người giám sát xem thường thủ lĩnh, lẫn chú cún thấy người giám sát đáng chê trách.
Chẳng mấy chốc, trên CCTV hiện lên hình ảnh thủ lĩnh và Yang Hyechan đang bước vào. Vì cả tầng là văn phòng của Chiyoung nên đi tới được đó cũng mất kha khá thời gian.
Nhưng không hiểu sao, Yang Hyechan lại đang trong hình dạng sói thật, cụp đuôi và bước đi đầy uể oải. Nghe nói thủ lĩnh cũng bị cả tộc chỉ trích nặng nề vì chuyện đã xảy ra, nên giờ đây, thay vì vẻ cao quý như lần trước, chỉ còn lại bộ dạng hốc hác.
Chiyoung nhìn cảnh đó trên màn hình mà hỏi cún như hỏi món ăn trưa.
“Lần trước em đánh Yang Hyechan nhiều lắm hả?”
‘Không biết!’
Heeseong gầm gừ, nhe răng ra.
Đến giờ cậu vẫn không ưa gì Yang Hyechan. Tên đó từng không biết bao nhiêu lần tìm cách giết Chiyoung, thật quá đáng. Đã thế lại còn dám đâm người đàn ông của mình bằng dao nữa. Heeseong không thể nào quên được nỗi tức giận hôm đó, và cậu cũng đã trả thù đủ rồi.
Ngày hôm sau khi Chiyoung bị đâm và bất tỉnh, Heeseong đã tìm đến các anh trong tổ chức để nhờ một chuyện. Cậu muốn được gặp Yang Hyechan.
Dù yêu cầu đột ngột khiến các thành viên trong tổ chức phải họp bàn một lúc, nhưng khi người giám sát mất ý thức thì rất nhiều quyền quyết định đều rơi vào tay họ. Nhờ vậy, Heeseong dễ dàng lần ra nơi Yang Hyechan đang trốn.
Dù bị Heeseong tìm đến tận nơi, Yang Hyechan vẫn chào đón cậu một cách hống hách như thường.
<Đến báo tin buồn về người giám sát chắc?>
Heeseong hôm đó cũng không chịu nhịn.
<Chửi mày là chó má còn phí cả lời.>
<Cái gì cơ?>
Chưa để hắn nói hết câu, Heeseong đã tung cú đấm đầu tiên vào khuôn mặt thanh tú của hắn.
Từ đó trở đi là một trận đòn một chiều. Dù Yang Hyechan cũng là một con sói đực trưởng thành, cố vùng lên phản kháng, nhưng Heeseong là người biết rõ cách đánh người. Cậu lớn lên từ sòng bạc, học được cách đánh nhau từ nhỏ. Đã vậy, cậu còn là một chó chiến đấu, sẵn sàng liều mạng bảo vệ bạn đời và bầy đàn của mình. Vậy mà Yang Hyechan lại đụng đến cả hai thứ đó khi động vào Chiyoung, rồi còn trơ tráo ra mặt.
Heeseong đang giận, và cậu không nương tay. Cậu đấm tới tấp vào gương mặt đẹp đẽ của Yang Hyechan, rồi khi hắn ngã nhào, cậu đá mạnh vào bụng hắn. Yang Hyechan bị kẻ nhỏ hơn mình đánh tới tấp, vừa kêu cứu vừa cố bò ra thoát thân.
Nhưng Heeseong liền leo lên người hắn, giữ chặt lấy thân thể đó và không chịu dừng lại.
<Đâm người ta, toan giết người ta, mà bị đánh có nhiêu đây đã kêu đau hả? Đau lắm hả?!>
Cuối cùng, đến khi thuộc hạ của Yang Hyechan chạy đến can ngăn, Heeseong mới dừng lại sau khi cho hắn một bài học nhớ đời.
Tên từng bị đánh nhừ tử là thế, mà hôm nay lại xuất hiện với hình dạng sói khá ra dáng, trông có vẻ khác lạ đôi chút.
Yang Hyechan là một con sói có bộ lông màu nâu nhạt, dưới ánh nắng lông ánh lên sắc vàng trông rất đẹp. Nhưng với Heeseong thì, với tư cách là sói đực, hắn trông chẳng có gì đặc sắc.
‘Đúng là nhỏ thật, không ra dáng sói đực gì cả!’
Thực tế thì Yang Hyechan là một trong những con sói to con, nhưng do Heeseong đã quen nhìn Chiyoung – người có thân hình khổng lồ – nên cảm giác hắn rất nhỏ. Đã thế hôm nay hắn còn không dám ngẩng đầu, đuôi thì cụp xuống, trông thật thảm hại.
Dù vậy, bản thân cún còn nhỏ hơn sói rất nhiều, nhưng Heeseong chẳng hề bận tâm. Dù gì thì thứ tự trong bầy không phải do vóc dáng quyết định.
Gâu! Gâu!
Vừa thấy Yang Hyechan bước vào lãnh địa của mình, Heeseong liền sủa dữ dội và lao ra. Hodu, đang gật gù buồn ngủ, cũng lập tức chạy theo cậu, cùng nhau dọa nạt con sói.
Con sói to xác có bộ lông vàng liền giật mình, cụp đuôi bỏ chạy vào góc. Yang Hyechan hoàn toàn bị hai con cún nhỏ hơn lòng bàn chân của mình dồn vào chân tường, không dám nhìn thẳng. Cái đuôi thì kẹp chặt giữa hai chân, một chân trước cũng chẳng dám đặt xuống đất mà khựng lại giữa không trung.
Nhưng Heeseong không dừng lại, cậu vẫn gầm gừ dữ dội.
‘Mày nghĩ mày là ai mà dám vác mặt đến đây hả!’
Bị quát, Yang Hyechan không dám hé miệng, chỉ quay mặt nép vào tường. Sau lần bị Heeseong đánh tơi tả, hắn hoàn toàn mất hết khí thế. Về mặt địa vị cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bởi việc cấu kết với thủ lĩnh tấn công người giám sát đã khiến địa vị của một con sói thuần huyết như hắn lung lay. Mọi thứ hắn có đều đang trên bờ vực, nên giờ đến cả phản kháng cũng không dám.
Cái vẻ ngạo nghễ thường ngày của Yang Hyechan hoàn toàn biến mất. Hắn sợ con cún nhỏ đến mức không dám ngẩng đầu, còn len lén nhìn thủ lĩnh với ánh mắt van xin như cầu cứu. Nhưng vừa thấy Hodu nhào tới định cắn chân mình, hắn đã vội thụt lùi. Heeseong thì tiếp tục sủa không ngừng và nhìn chằm chằm như thể muốn giết hắn.
Cuối cùng, người làm dịu bầy cún lại là Chiyoung.
“Tha cho hắn lần này thôi, được không, em yêu?”
‘Đồ, đồ, cái đồ sói khốn nạn bẩn thỉu!’
Heeseong quát thẳng mặt. Vì có Hodu bên cạnh nên cậu không tiện chửi quá nặng, nhưng thấy Yang Hyechan bị dọa đến xẹp lép thế kia cũng phần nào thỏa mãn. Đúng lúc đó, Chiyoung lại còn vừa khen cậu đáng yêu, vừa xoa nhẹ đầu cậu, khiến cậu nguôi ngoai phần nào.
‘Thử đụng đến Chiyoung một lần nữa xem!’
Tuy vậy, Heeseong vẫn không hề buông lỏng cảnh giác. Với cậu, cả thủ lĩnh và Yang Hyechan đều là những kẻ đáng bị cắn nát. Vì đến tận bây giờ cậu vẫn không hiểu nổi vì sao hai người họ lại ôm hận với Chiyoung.
Thủ lĩnh thì căm ghét Chiyoung vì cho rằng anh đã khiến ông bố – cựu thủ lĩnh – mất hết tất cả rồi chết. Còn Yang Hyechan thì muốn báo thù vì cho rằng Chiyoung đã tấn công anh trai hắn.
Nhưng với Heeseong, cả hai chuyện đó đều là tự chuốc lấy. Cựu thủ lĩnh là kẻ đã dùng những con sói con làm vật thí nghiệm trong chương trình huấn luyện của người giám sát, nên mới bị khai trừ khỏi tộc. Còn anh trai của Yang Hyechan thì đã từng tấn công người vú nuôi vô tội của Chiyoung nên mới bị trừng phạt. Oán hận của bọn họ suy cho cùng cũng chỉ là sự cố chấp vô lý mà thôi.
Và giờ thì tất cả cũng chỉ còn là chuyện quá khứ.
Thủ lĩnh, với địa vị đã lung lay, không còn khả năng trả thù. Bởi lời đồn rằng cô ta định giết người giám sát vì tư thù cá nhân đã lan truyền khắp nơi. Với loài sói thuần huyết coi trọng dòng tộc như vậy, việc tấn công người giám sát sẽ chỉ chuốc lấy thù ghét từ cả bầy.
Và việc xử lý một thủ lĩnh như thế – chính là nhiệm vụ của người giám sát. Với thủ lĩnh, đó là tình huống tồi tệ nhất.
“Chị à, lâu rồi không gặp.”
“……”
Trái ngược với sự ung dung của Yoon Chiyoung, thủ lĩnh trông thật tiều tụy. Cô ta mặc bộ vest đen, lặng lẽ ngồi xuống trước mặt người giám sát. Đôi mắt xám tro trĩu nặng u uất, không dám nhìn thẳng vào đối phương, đầu khẽ ngoảnh đi – không còn một chút khí thế hiên ngang như xưa.
‘Thủ lĩnh xấu xa!’
Heeseong gầm gừ dữ dội dưới chân cô ta. Không còn cái kiểu làm nũng như lần trước nữa. Nếu không có Hodu bên cạnh, cậu đã buông ra mấy lời cay độc rồi. Gần đây Hodu cứ học theo y chang mọi lời cậu nói, nên Heeseong buộc phải tự kiểm duyệt lại.
Thủ lĩnh lặng lẽ nhìn lũ cún đang gầm gừ bên chân mình, rồi kéo Yang Hyechan – người vẫn đang run rẩy – lại gần, cất giọng trầm:
“…Nói đi, sẽ xử trí ra sao.”
“Gặp lại người nhà sau từng ấy thời gian, không chào hỏi gì à?”
“……”
Dù Yoon Chiyoung hỏi đùa như thế, cô ta cũng không đáp lại. Có vẻ sau nhiều ngày bị các bô lão tra khảo, thủ lĩnh đã kiệt sức đến cùng cực.
Cuối cùng, Yoon Chiyoung cũng không tỏ ra quá nghiêm nghị, nhưng cũng chẳng còn vẻ thân mật thường ngày, mà chỉ lặng lẽ lên tiếng:
“Tôi sẽ cho một sự lựa chọn.”
Thủ lĩnh vẫn không nhúc nhích. Chỉ có Yang Hyechan là liên tục đưa ánh mắt sợ hãi nhìn quanh những người của tổ chức đang bao vây, rồi lại nhìn về phía Chiyoung.
Ngay trước mặt họ, Chiyoung nói bằng vẻ mặt gần như không biểu cảm:
“Nếu muốn tiếp tục giữ vị trí thủ lĩnh, thì hãy công khai mọi việc mình đã làm với toàn bộ tộc và chịu sự phán xét. Đổi lại, chỉ bị tịch thu một nửa tài sản.”
“……”
“Còn nếu không thì – từ chức cũng là một lựa chọn.”
Lúc đó, thủ lĩnh mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt mất hết sinh khí cuối cùng cũng hướng về phía Yoon Chiyoung.
Bầu không khí chùng xuống đầy căng thẳng. Heeseong liền lập tức tiến lại gần chân Chiyoung. Ngay khi được anh ôm vào lòng, cậu liền gầm gừ nhe răng về phía thủ lĩnh, cảnh cáo rõ ràng.
Heeseong luôn lo lắng rằng Chiyoung có thể lại bị tấn công. Dù người bạn đời của mình có là người giám sát đầy quyền lực, cậu – một con chó chiến đấu – cũng không bao giờ được phép hạ thấp cảnh giác.
Nhưng thủ lĩnh lại cúi mắt xuống, nói như thể đã buông xuôi:
“Đáp án đã định rồi, sao còn hỏi tôi?”
“Vì lựa chọn nào cũng phải trả giá.”
Trước lời nói thản nhiên của Yoon Chiyoung, thủ lĩnh lần đầu bật cười một cách bi thảm rồi quay đầu đi.
“...Một thủ lĩnh chỉ còn là bù nhìn, làm sao đám người trong tộc còn muốn theo chứ.”
Cuộc trò chuyện diễn ra quá nhanh khiến Heeseong không hiểu hết, nhưng sau đó, qua các thủ tục tiếp theo, cậu cũng nhận ra người phụ nữ ấy đã trở thành một thủ lĩnh bù nhìn – không còn sự tín nhiệm nào nữa.
Từ ngày hôm đó, thủ lĩnh đã chấp nhận án xử phạt để giữ lại vị trí, nhưng khi những hành vi sai trái bị phơi bày, cô ta hoàn toàn đánh mất lòng tin của cả tộc.
Sự sụp đổ của cô ta không hề ầm ĩ hay oanh liệt. Nó đến chậm rãi và âm thầm, bào mòn từ từ vị thế của một thủ lĩnh từng kiêu hãnh. Cũng chính vì điều đó, trong mắt Heeseong, cô ta trông càng thảm hại hơn – nhưng không hề khiến cậu cảm thấy hả hê. Bởi cậu biết rất rõ những vết thương mà Yoon Chiyoung đã phải chịu đựng.
Sau đó, Heeseong đi khắp nơi cùng Chiyoung, gặp gỡ rất nhiều người. Cậu đã tận mắt chứng kiến buổi lễ nơi thủ lĩnh nhận tội và chấp nhận hình phạt. Cậu cũng nhìn thấy những thủ tục giấy tờ trao một nửa tài sản cho Yoon Chiyoung như một phần bồi thường. Hơn nữa, khi thủ lĩnh đã đánh mất lòng tin, thì các quyền quyết định đại sự của tộc cũng được chuyển giao cho người giám sát.
Gâu.
Mỗi khi như vậy, Heeseong đều ở bên trong vòng tay Yoon Chiyoung. Ở bất cứ đâu, cậu cũng âm thầm bảo vệ người yêu, và chỉ cần phát hiện ai có dấu hiệu gây hại cho anh là lập tức nhe răng gầm gừ. Cậu biết, dù Chiyoung luôn tỏ ra điềm đạm và ung dung, nhưng trong thâm tâm vẫn dựa vào cậu rất nhiều. Chính vì thế, Heeseong thường rúc vào tay anh, dụi đầu để thể hiện sự hiện diện của mình.
Cứ thế, họ đã trải qua khoảng nửa tháng vô cùng bận rộn.
Nếu không phải do Chiyoung muốn xử lý mọi việc nhanh chóng, chắc việc xử phạt thủ lĩnh còn kéo dài hơn nữa.
Tối hôm ấy, khi chỉ còn lại hai người trong phòng làm việc, Yoon Chiyoung đang xem những giấy tờ nhận tiền bồi thường từ thủ lĩnh, mà vẻ mặt vẫn hoàn toàn lãnh đạm. Điều đó khiến Heeseong thấy nhói lòng – vì ngay cả khi đã nhận được phần bồi thường chính đáng, anh cũng chẳng hề vui vẻ gì.
Trong không gian tĩnh lặng, Heeseong – lúc này đã dần trở lại hình người – tiến đến gần và khẽ hỏi:
“…Giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi, sao anh không thấy vui chút nào vậy?”
Trong đống tài liệu ấy, phần lớn cổ phần khách sạn từng thuộc về thủ lĩnh đã được chuyển sang cho Yoon Chiyoung. Một điều kỳ lạ là cả Heeseong cũng được phân chia một phần tài sản. Thế nhưng, thứ khiến cậu bận tâm hơn vẫn là gương mặt vô cảm của Yoon Chiyoung. Trái lại, lúc anh nhìn về phía mình, biểu cảm còn có phần sinh động hơn.
Trước câu hỏi vừa rồi, Yoon Chiyoung chỉ lười biếng dán mắt vào tài liệu.
“Tiền bạc chẳng là gì cả.”
“…Sao lại không là gì? Tất cả đều là của anh mà. Anh nghĩ vậy vì anh đã tiêu quá nhiều vào cờ bạc đấy.”
“Ừm… có thể vậy nhỉ?”
Dù bị cằn nhằn, Yoon Chiyoung chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Rồi anh buông xấp tài liệu xuống bàn, vòng tay ôm lấy Heeseong kéo cậu vào lòng. Heeseong bị ép ngồi lên đùi anh với tư thế khá lúng túng, tuy không thoải mái lắm, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên vì anh.
“Tiền thì vốn đã có nhiều… thứ anh muốn chỉ có mỗi em thôi.”
“……”
Heeseong cũng biết rõ điều đó. Chỉ là, chính vì hiểu rằng có nhiều tiền cũng chẳng khiến người ta hạnh phúc hơn, nên cậu lại càng xót xa cho anh. Phải chi, khi thủ lĩnh nhận hình phạt, người phụ nữ ấy có thể đối xử với Yoon Chiyoung như một người chị thực sự… thì đã khác rồi.
Một lúc sau, Yoon Chiyoung khẽ thở dài, thì thầm bằng giọng chậm rãi và mơ màng.
“Giờ em an toàn rồi, anh cũng an toàn rồi… thế là đủ.”
“An toàn…”
Heeseong lặp lại từ ấy – một từ xa lạ nhất với cuộc đời cậu, vậy mà lại in sâu vào ngực như một vết sẹo.
“……”
Thế nhưng, điều kỳ lạ là, dù đó rõ ràng là điều cậu luôn mong muốn nhất, cậu lại không thấy vui. Không biết tại sao, cậu chỉ ngẩn người nhìn ra bầu trời đêm đen kịt bên ngoài qua vai Yoon Chiyoung, rồi bất giác hỏi lại:
“Giờ… tụi mình thật sự an toàn rồi hả?”
“Ừ.”
“Với thủ lĩnh… cũng sẽ không còn chuyện gì nữa chứ?”
“Ừm.”
Yoon Chiyoung mỉm cười, khẽ bật cười rồi lại thì thầm bên tai, còn hôn nhẹ lên vành tai cậu mấy lần. Trong vòng tay ấy, Heeseong chỉ cúi đầu, im lặng.
Ngay cả khi an toàn, Yoon Chiyoung vẫn là một người giám sát. Giờ đây khi thủ lĩnh chỉ còn là một cái bóng, anh thậm chí còn trở thành người giám sát quyền lực hơn trước. Không còn kẻ thù nào đủ sức đe dọa đến anh nữa.
Ấy vậy mà Heeseong cứ đờ đẫn. Một cảm giác bất an quen thuộc như bóp nghẹt lấy trái tim. Linh cảm cứ thì thầm vào tai cậu.
‘Vậy thì… bây giờ mình còn có ích gì nữa?’
Suy nghĩ ấy vừa lóe lên đã khiến cơ thể cậu khẽ run. Bản thân việc nghĩ như thế đã là điều kỳ lạ rồi.
Nhưng nỗi bất an quen thuộc ấy khiến các đầu ngón tay cậu không thể ngừng run. Cảm giác này... giống hệt khi ngày xưa, người anh say rượu từng thẳng thừng nói về “giá trị” của cậu như thể nó là một món đồ.
‘...Không. Bây giờ không phải như thế nữa!’
Heeseong cắn răng, ôm chặt lấy Yoon Chiyoung. Rồi khi nhận được những nụ hôn nhẹ nhàng, âu yếm trong vòng tay anh, cậu nhắm mắt lại và tự nhủ:
‘Lúc đó và bây giờ… hoàn toàn khác nhau!