Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
"……"
Buổi trưa ngày hôm sau, Heeseong tỉnh dậy trong hình dạng chú cún xù lông.
Thật sự đến một đầu ngón chân cũng chẳng còn chút sức lực nào. Cơ thể run lên bần bật, cậu gượng gạo nhấc đầu lên, nhưng việc đó cũng khó khăn đến mức cậu chỉ còn biết ngồi thừ ra một lúc. Người quá mệt mỏi, hôm nay có lẽ phải trở lại bản thể thật thôi. Di chứng sau một đêm bị tên giống như ma cà rồng kia hút cạn tinh lực vẫn còn nặng nề.
Chú cún cố gắng dùng chân sau gãi cái tai cụp của mình, rồi nhìn sang thứ giống như dã thú đang nằm bên cạnh.
'...Đồ khốn...'
Vừa thấy gương mặt đang ngủ yên bình đến phát ghét đó, câu chửi tuôn ra khỏi miệng cậu mà chẳng cần nghĩ. Khuôn mặt tuấn tú của Yoon Chiyoung, cái răng nanh sắc nhọn lộ ra từ khóe môi, và cả đôi tai sói đen thỉnh thoảng lại động đậy lười nhác — tất cả đều đáng ghét.
Không biết cậu đã trừng mắt nhìn anh bao lâu, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn, phần giữa hai lông mày thanh tú của Yoon Chiyoung khẽ động, rồi anh từ từ hé mắt, mắt mảnh như lưỡi liềm. Trên khuôn mặt điển trai đó, đôi mắt xám nhẹ hiện lên vẻ kỳ ảo. Cún con không né tránh mà nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp đẽ đó, rồi anh nở nụ cười dịu dàng và nhẹ nhàng vuốt ve đầu chú cún nhỏ bằng nắm tay.
Giọng anh lười biếng, pha chút ngượng ngùng cất lên.
"Cún con của anh... ngủ ngon chứ?"
"……"
Một bên chân mày của chú cún khẽ giật.
Nghe câu đó từ đúng cái kẻ giống như thú thật sự kia chỉ khiến cậu thêm tức tối. Nhưng vì không còn sức lực gì, cậu chỉ có thể để lộ chút răng nanh bé xíu ra như một lời cảnh cáo. Chiyoung liền cầm khăn giấy bên cạnh lau ghèn mắt cho Heeseong rồi hỏi:
"Cún con lại không có sức nữa rồi à...."
"……"
"Hôm qua em dữ dội như thế mà."
'...Anh điên à?'
Không chịu nổi nữa, cún nhỏ lên tiếng. Trái ngược với giọng nói trong trẻo, trầm thấp của Yoon Chiyoung, âm thanh của cậu vang lên đầy đau đớn, đáng thương. Rõ ràng đêm qua là Yoon Chiyoung đã hành xử còn hơn cả dã thú, vậy mà giờ lại đổ hết cho cậu, thật quá đáng.
Dù sức lực đã cạn kiệt, Heeseong vẫn không che giấu được nỗi bực tức của mình.
Mang theo hận ý, chú cún trèo lên phần đầu giường bọc đệm, rồi khi Yoon Chiyoung đang xem điện thoại, cậu bất ngờ dang rộng hai chân trước và nhảy phốc xuống mặt anh.
"Á..."
Bị đánh vào mặt bởi cái bụng hồng bất thình lình, Yoon Chiyoung bật cười một tràng dài đầy bất ngờ. Anh vừa nhẹ nhàng gỡ chú cún đang nằm đè lên như một chiếc bịt mắt xuống, vừa nói như thể vui sướng đến chết.
"Sao sáng ra đã cáu thế này, anh mua tôm cho em nhé? Hay là đi tắm bồn đầy bọt nè?"
'Thôi, buông ra!'
Dù sao thì Yoon Chiyoung đúng là cứ nghĩ có tôm là giải quyết được hết. Bực mình đến phát điên, Heeseong bỏ mặc Yoon Chiyoung, lảo đảo bò xuống khỏi giường theo mép chăn. Khi anh định theo sau, cậu còn sủa vang cảnh cáo không được đến gần, rồi ra phòng khách, dùng cầu thang nhỏ dành cho chó để leo lên ghế sofa ngồi.
Tại đó, Heeseong bật máy tính bảng của Yoon Chiyoung lên.
Cậu điều khiển cảm ứng bằng chân trước, dễ dàng mở được trang web.
Do trước đó cậu đã mở sẵn trình duyệt, nên chỉ cần vài lần chạm là xem được nội dung.
Trên thanh tìm kiếm vẫn còn dấu vết những lần Heeseong tra cứu trong lúc gặp khủng hoảng.
Bạn trai hưng phấn quá nên tè dầm
Người lai sói khi hưng phấn có đi tiểu không
Trong lúc chăm sóc tên sói đó, Heeseong đã lo đủ thứ, còn đăng cả các bài hỏi lên đủ chỗ.
Với Heeseong, Yoon Chiyoung tuy hơi dễ dãi thật, nhưng dù sao cũng là người yêu trưởng thành hơn cậu 6 tuổi. Vậy mà sau lần trước, đến tối hôm qua anh lại tiếp tục, khi hưng phấn thì phóng ra thứ chất lỏng khả nghi lên người cậu. Tuy không có mùi gì, nhưng có vẻ là nước tiểu, và Heeseong đang rất lo lắng vì bạn trai mình có thể lại là kiểu người hưng phấn đến mức làm ra cả chuyện đó.
Đúng lúc ấy, một trong các bài cậu đăng đã có phản hồi. Chú cún dùng chân trước, sau vài lần bấm hụt mới khó khăn chạm vào bài viết để xem phần trả lời.
Tiêu đề: Người lai sói khi hưng phấn có đi tiểu không?
Tài khoản: chlrkdxnrus729
Nội dung:
Bạn trai tôi là người lai sói, khi hưng phấn đã vô tình làm bậy lên người tôi; Hôm đó tôi đã dọn dẹp xong xuôi rồi bỏ qua, nhưng đến giờ vẫn còn sốc... Tôi là giống khác nên không rõ, đây là chuyện thường ở loài sói sao? Hay là vấn đề liên quan đến tiết niệu?
ㄴ Lại là sở thích tình dục với sói à
ㄴ Ban đầu người lai sói là loài theo chủ nghĩa một vợ một chồng và thuần huyết mà, sao lại hẹn hò với loài khác chứㅋㅋㅋㅋ
ㄴ Nhìn những con sói thuần huyết bị đem ra làm trò tiêu khiển kiểu này đúng là thấy tội thật....
‘Đệt, cái gì mà sở thích tình dục với sói chứ!’
Chú cún nổi đóa, định ném cái máy tính bảng đi.
Nhưng đang ở hình dạng chó nên không ném được, chỉ có thể dùng chân trước đập vào màn hình để xả giận. Bọn họ biết quái gì chứ. Mình thật sự đang yêu một con sói thuần huyết đây này, ai ngờ bọn họ đến cả giả định ban đầu cũng không chịu tin.
"Ừm…"
Đúng lúc đó, Yoon Chiyoung ngồi phịch xuống bên cạnh sofa. Trong chiếc áo choàng ngủ khoác lỏng lẻo trên thân hình cao ráo, tay anh cầm ly cà phê tự pha, rồi nhặt lấy máy tính bảng. Chú cún giật nảy mình, toàn thân tìm cách ngăn anh lại, nhưng Yoon Chiyoung thì đã cười đến không ngậm được miệng vì quá thú vị.
"Em viết mấy bài hỏi như này từ bao giờ thế?"
‘Anh đi chỗ khác đi!’
Chú cún sủa vang dữ dội rồi lao vào, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ. Yoon Chiyoung đã đọc hết sạch nội dung từ lâu, dần dần còn bật cười thích thú, rồi kiểm tra luôn cả lịch sử tìm kiếm của Heeseong. Đã vậy còn phát hiện trong lịch sử truy cập có cả một video mang tên “Mọi điều về fetish*”, khiến anh cười đến mức không cầm nổi cốc cà phê.
(*Fetish thường được hiểu là sự hứng thú tình dục với những thứ không phải là cơ quan sinh dục, ví dụ như giày dép, tóc, hoặc thậm chí là một bộ phận cơ thể như bàn chân.)
“Ha, em tưởng bạn trai mình không phân biệt nổi chuyện đi vệ sinh à?”
Sau tràng cười, Yoon Chiyoung đặt ly cà phê xuống, ôm lấy chú cún vào lòng rồi hỏi.
Trước thái độ dửng dưng đến kỳ lạ đó, Heeseong thực sự bị sốc. Với một người thú, việc lỡ tiểu là chuyện vô cùng xấu hổ, thế mà Yoon Chiyoung lại cư xử kiểu như “Anh có cái nốt ruồi ở cổ, dễ thương nhỉ?” vậy đó.
Chưa hết, anh thậm chí còn có vẻ đang thưởng thức phản ứng của Heeseong nữa.
“Nhưng mà anh nghĩ anh không sửa được cái này cả đời mất… phải làm sao đây?”
‘Anh, anh điên thật rồi.’
Chú cún trố mắt nhìn, còn Yoon Chiyoung thì phì cười, tiện tay chụp luôn ảnh bằng máy tính bảng. Anh chẳng có vẻ gì là đang thấy xấu hổ cả.
Chú cún rơi vào hỗn loạn, lùi lại chập chững vài bước, nhưng Yoon Chiyoung lại đặt cậu lên đùi mình, rồi từ bàn bên cạnh lôi ra bộ chăm sóc thú cưng. Có vẻ anh định làm vệ sinh tai cho cậu – việc anh vẫn hay làm mỗi tuần một lần để chăm sóc cún cưng của mình.
Trong phòng khách dần lan tỏa bầu không khí yên bình của một buổi trưa cuối tuần. Chỉ có mình chú cún là vẫn đang đắm chìm trong suy tư. Trước mặt cậu, Yoon Chiyoung vừa thấm đầy dung dịch vệ sinh tai vào bông gòn vừa hỏi:
“Nhưng mà, nếu anh bị sốc pheromone rồi tấn công em… thì còn tệ hơn đúng chứ?”
‘…Anh nói thật đấy à?’
Chú cún ngơ ngác nghiêng đầu lẩm bẩm. Heeseong sống cùng Yoon Chiyoung lâu rồi, đến mức cũng có thể phần nào nhận ra tâm trạng thật sự sau nụ cười của anh. Và lần này, Yoon Chiyoung thực sự không hề bận tâm gì. Mà đúng hơn là… trông anh có vẻ vui nữa kìa. Heeseong bắt đầu tự hỏi, liệu có phải chỉ mình cậu là người nghiêm túc với chuyện này từ đầu đến giờ không.
Lần đầu tiên Yoon Chiyoung lỡ làm ra thứ chất lỏng kỳ lạ lên người cậu, Heeseong đã nghĩ đây là một bí mật mà mình sẽ mang theo xuống mồ.
“Anh… tối qua có làm gì đáng sợ với em không?”
Và sáng hôm sau, khi Yoon Chiyoung tỏ vẻ không nhớ chuyện đó, cậu còn tưởng anh đang nói dối. Cậu nghĩ vì quá xấu hổ nên anh mới vờ như quên, rồi nhân cơ hội nói sẽ sống bằng thân thể thật để kiềm chế pheromone. Hành động đó có phần ngốc nghếch nhưng cũng đáng yêu, Heeseong khi ấy đã cố cư xử như một người lớn để bao dung và chăm sóc anh.
Thế mà, tối qua, Yoon Chiyoung lại phạm đúng một lỗi y như vậy.
Heeseong nhớ lại cảnh anh để lại những vệt nhầy nhụa trên người cậu. Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp đến tận cằm, nụ cười mờ ám và đôi mắt xám đầy dục vọng ấy vẫn hiện rõ trong đầu cậu. Chỉ nghĩ lại thôi mà cũng đủ khiến cậu hưng phấn, chú cún liền dựng thẳng đuôi và rùng mình nổi cả lông tơ. Trong lòng còn trỗi dậy một thứ ham muốn kỳ lạ – muốn được nhìn thấy lại hình ảnh đó lần nữa.
Lúc đó, Yoon Chiyoung khẽ vén tai cụp của chú cún lên rồi nói:
“Dù sao thì... cái đó cũng không phải là nước tiểu đâu.”
‘Không phải nước tiểu thì là cái — hử, a…’
Ngay sau đó, bông gòn ẩm ướt nhẹ nhàng luồn vào trong tai chú cún. Gương mặt Heeseong dịu lại như tan chảy, thả lỏng hoàn toàn khi được làm vệ sinh tai. Mỗi lần Yoon Chiyoung tỉ mỉ lau chùi, chân sau cậu lại giật khẽ một cái. Những chỗ ngứa ngáy không tự gãi được, anh đều chạm tới, khiến cậu cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Tiếp đến, Yoon Chiyoung nhẹ nhàng lau tai bên kia, dịu dàng như đang dỗ dành:
“Dù sao thì… anh chỉ ‘bắn’ lúc bị kích thích thôi mà, em thông cảm cho anh được không?”
‘C-cái đồ điên này…’
“Với lại em cũng có phần lỗi đấy. Tại em kích thích anh nên anh mới không kìm được.”
‘Thôi, sửa đi là được rồi… a, hức…’
Mỗi khi bông gòn cọ xát vào bên trong tai, cảm giác dễ chịu lan thẳng lên não. Chú cún hoàn toàn đắm chìm trong những cái chạm tỉ mỉ, dịu dàng của Yoon Chiyoung, đến khi việc vệ sinh kết thúc thì cậu đã lả người nằm gục ra. Không hề hay biết đây là chiêu bài thứ hai sau món tôm mà Yoon Chiyoung dùng để làm tan chảy trái tim cậu.
Lúc nhận ra, chú cún đã nằm bẹp mắt lim dim trên đùi anh, quên sạch chuyện anh vừa gây ra.
Yoon Chiyoung bắt đầu massage chú cún nhỏ bằng nắm tay to vừa vặn, rồi trầm giọng nói, bình thản như đang lẩm bẩm một nỗi lòng:
“Anh thấy nhẹ nhõm vì ít nhất anh không làm em bị thương.”
“……”
Trước câu thì thầm đó, chú cún đang ngây ngất nằm dài khẽ ngẩng đầu lên.
Heeseong ngước nhìn anh với ánh mắt chất chứa nghi hoặc. Trong khi cậu nhìn lên, Yoon Chiyoung vẫn đang chăm chú xoa bóp, như chìm trong suy tư. Gương mặt anh đẹp đẽ, luôn nở nụ cười như chẳng lo gì trên đời, nhưng những lúc như thế này lại khiến người ta cảm thấy anh đang mang một nỗi lo thầm kín nào đó.
Không chịu nổi nữa, Heeseong vung thân hình đầy lông lên như một cái chổi rồi bật dậy. Mặc dù thân thể bị hành hạ bởi con thú đêm qua vẫn còn ê ẩm, cậu vẫn muốn biến lại thành người để nói cho rõ ràng.
Từ từ chuyển lại thành hình dạng con người, Heeseong ngồi lên đùi Yoon Chiyoung đang ngồi ở sofa. Ngồi đối diện nhau, tầm mắt họ giờ cũng ngang bằng. Trong khi Yoon Chiyoung đang khoác áo choàng ngủ lên vai cậu một cách ân cần, Heeseong liền bắt đầu cằn nhằn:
“Anh lo đến mức đó từ bao giờ vậy hả?”
Trước lời trách móc đó, Yoon Chiyoung ra vẻ tội nghiệp rồi tựa má lên vai Heeseong. Đôi mắt anh ngước nhìn lên đầy vẻ u sầu, như thể trách rằng tại sao em chẳng hiểu gì cho anh vậy. Nhưng kỳ lạ thay, cái kiểu làm nũng giả vờ yếu đuối đó lại không hề khiến anh trông yếu đuối chút nào. Có lẽ vì bản chất anh là người quen sống trong vòng xoáy của sự chú ý.
Dù vậy… có lẽ anh cũng đã thật sự lo lắng phần nào. Heeseong cau mày, không hiểu nổi, rồi hỏi bằng giọng nghiêm túc:
“Đã có em bên cạnh rồi thì còn lo bị sốc pheromone làm gì chứ?”
“Chẳng phải quá rõ ràng sao?”
Giọng của Yoon Chiyoung hạ xuống một cách hiếm thấy. Trái ngược với thái độ thường ngày, lần này anh nhìn thẳng vào mắt Heeseong như đang trách cậu quá vô tư với những nguy hiểm có thể xảy ra.
“Anh có thể mất kiểm soát mà tấn công em một cách vô thức. Làm sao mà không lo cho được.”
“Không, em đã bảo là không cần phải lo rồi mà?”
“…Bé cưng à.”
Yoon Chiyoung ngả đầu tựa hẳn vào lưng ghế sofa. Gương mặt anh bỗng trở nên mỏi mệt, anh bắt đầu giải thích chậm rãi cho Heeseong:
“Mỗi lần bị sốc pheromone là anh hoàn toàn mất lý trí. Sau đó cũng chẳng nhớ được gì hết.”
“Thì đương nhiên là em biết điều đó chứ. Nhưng nghe em nói đã.”
Heeseong đưa tay ôm lấy hai bên má Yoon Chiyoung, kéo ánh nhìn của anh quay về phía mình. Cậu trợn tròn đôi mắt trong trẻo nhưng ánh lên vẻ cương quyết, ra hiệu rõ ràng: “Nghe cho kỹ vào.” Dù đầu tóc vẫn còn rối và một bên tai chó bị lật ngược lên, ánh mắt cậu lúc này lại đầy kiên định.
“Dù anh có mất ý thức, thì anh vẫn luôn dịu dàng với em, anh biết không?”
“…Hả?”
Một bên chân mày Yoon Chiyoung khẽ nhíu lại, như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó khó tin.
Nhưng đó là sự thật. Heeseong đâu phải không biết mức độ nghiêm trọng của sốc pheromone mà vẫn vô tư tiếp cận Yoon Chiyoung. Chỉ là qua những gì anh thể hiện trong trạng thái đó, cậu đã dần bớt sợ anh.
“Đúng là lúc mất kiểm soát, anh làm tình bằng bản năng thì cũng mệt thật… nhưng mà…”
Heeseong chợt nhớ lại cái đêm Yoon Chiyoung hoàn toàn mất trí nhớ.
Đêm ấy, dù không thể giao tiếp bằng lời, Yoon Chiyoung vẫn cố ôm lấy cậu, liếm láp như thể đang dỗ dành và bảo vệ cậu.
“Lúc không nói được gì, anh cứ ôm chặt lấy em, rồi còn liếm em nữa, như muốn xoa dịu em vậy.”
“……”
“Thành ra em mới không thấy anh đáng sợ. Anh chỉ không nói được thôi, chứ hành động thì vẫn là anh đấy.”
“……”
Lúc này trên gương mặt Yoon Chiyoung, nụ cười quen thuộc đã biến mất hoàn toàn. Vẻ bình thản hằng ngày cũng không còn, đôi mắt xám ấy khẽ run lên một cách mong manh.
Heeseong hiểu được cảm giác đó. Việc nghe người khác kể lại một phần con người mà mình chưa từng nhận ra — là điều khó chấp nhận. Nhất là khi chính bản thân cũng không nhớ được chút gì. Những lời an ủi này, với anh, có lẽ quá bất ngờ và dễ khiến người ta bối rối.
Đang chìm trong suy nghĩ, Heeseong bất chợt kể ra một loạt những chuyện nhỏ đã xảy ra vào những đêm trước, như thể muốn xác nhận một điều mà cậu vẫn còn hoài nghi.
“Trước giờ… mỗi lần em tỉnh dậy giữa đêm để đi vệ sinh, anh đều lẽo đẽo đi theo em, anh nhớ không?”
“…Không.”
“Vậy… lần em lén ăn xúc xích lúc anh ngủ rồi đánh rơi cái hộp, gây ra tiếng động rất lớn… anh đã hóa lại thành người và chạy đến xem em có sao không, chuyện đó anh nhớ chứ?”
“……”
“Lúc đó anh còn đi một vòng khắp nhà để kiểm tra nữa. Em phải rất vất vả mới dỗ được anh ngủ lại đấy. Anh không nhớ gì đúng không?”
Yoon Chiyoung chợt bật cười như thể đầu hàng. Trong mắt anh vẫn còn vương vẻ mệt mỏi, nhưng cơ thể thì có vẻ thư giãn hơn thường ngày, như thể cuối cùng cũng được trút bỏ một gánh nặng. Với Heeseong, những chuyện đó từng chỉ là những hành động kỳ lạ mà cậu bỏ qua, không nghĩ ngợi nhiều. Giờ kể lại hết, cậu mới thấy áy náy vì không sớm nói ra.
“Ngay cả khi vô thức, anh vẫn luôn quan tâm đến em… nên đừng lo nữa.”
Heeseong vừa nói, vừa vòng tay ôm lấy Chiyoung. Ban đầu là định ôm đối phương vào lòng, nhưng vì chênh lệch thể hình, rốt cuộc lại là cậu nằm gọn trong vòng tay anh.
Dù vậy, Yoon Chiyoung như cảm thấy nhẹ lòng, nhịp tim cũng dần ổn định lại. Đôi môi anh khẽ chạm vào mái tóc của Heeseong — một cử chỉ chứa đầy tình cảm, như muốn nói rằng anh đã hiểu rồi.
Anh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, rồi vòng tay ôm lấy Heeseong.
“Thế này chẳng phải là… anh bị cún con quyến rũ hoàn toàn rồi sao…”
“Sao lại suy diễn kiểu đó nữa hả.”
“Ý anh là… kể cả khi bị sốc pheromone, anh vẫn nhận ra em. Vì em là bạn đời của anh.”
“…Nói mấy câu kiểu đó, anh không thấy sến chết à…”
Heeseong quay đầu đi làu bàu, nhưng thật lòng chẳng thấy ghét gì. Ngược lại, cậu cảm thấy ấm lòng vì Chiyoung luôn thể hiện rõ ràng tình cảm mà không chút giấu giếm. Một điều mà chính bản thân cậu lại chưa đủ dũng khí để làm.
May mắn thay, dường như Yoon Chiyoung đã hoàn toàn gạt bỏ được lo lắng. Anh lười biếng lướt môi vào nhau với Heeseong, chẳng muốn rời khỏi vòng tay người kia. Heeseong cũng không phản kháng, trái lại còn siết nhẹ lấy vai anh, đáp lại bằng vài nụ hôn sâu hơn. Càng ngày, Chiyoung càng tiến bộ trong chuyện hôn môi — và đồng thời cũng biết cách khiến trái tim Heeseong rối loạn hơn.
Giữa nụ hôn ngọt ngào, Chiyoung nheo mắt cười tinh nghịch thì thầm:
“Vậy từ giờ em cứ tiếp tục đè anh ra lúc anh ngủ nhé.”
“…Giờ thì em không làm thế nữa đâu.”
“Sao? Nhưng em thích bộ dạng lúc anh ngủ hơn mà.”
Bị chọc trúng chỗ ngượng, Heeseong khẽ cắn nhẹ môi dưới của Chiyoung rồi buông ra. Tuy cậu gắt gỏng, nhưng hành động lại chẳng có chút lực nào, trông chỉ như đang nũng nịu. Và chính vì thế, trong mắt Chiyoung, tất cả đều đáng yêu không chịu được.
“Là vì anh chỉ im lặng lúc đó nên em mới đè anh thôi, hiểu chưa? Thích chưa?”
“Ừ, thích lắm.”
Chiyoung cười khẽ một tiếng dài rồi lại đắm mình vào một nụ hôn sâu đến nghẹt thở. Dù biết Heeseong đã bắt đầu thở gấp, cánh tay ôm lấy cậu vẫn siết chặt hơn. Khi người yêu bảo rằng cậu yêu cả những mặt tối tăm nhất của anh, làm sao anh có thể buông tay được chứ?
Khi nụ hôn kéo dài kết thúc, mặt đỏ bừng, Heeseong liếc nhìn anh như có điều muốn nói, rồi cuối cùng không kìm được mà khẽ hỏi:
“…Nhưng mà… anh thật sự không chữa được chuyện đi tè lúc bị kích thích sao?”
Yoon Chiyoung bật cười lớn rồi kéo cậu nằm xuống ôm vào lòng. Vừa trêu cậu là “cún con non nớt”, anh vừa cười vừa siết chặt vòng tay. Thật ra ban đầu anh định đùa cho qua chuyện, nhưng rồi lại nghe thấy câu nói dịu dàng của Heeseong: “Vậy em sẽ cố hiểu cho anh”.
Chỉ riêng điều đó thôi, dù là bất kỳ lựa chọn nào — cũng đã là quá đủ để khiến Yoon Chiyoung không thể không yêu cún con ngốc nghếch, nhưng luôn chân thành này.