[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 79

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

'Đ, điên rồi à?'

Heeseong vừa leo núi vừa thầm nghĩ với vẻ mặt kinh hãi.

Đường dẫn đến biệt thự khó hơn cậu nghĩ. Không chỉ vì tuyết chất đầy khiến việc leo lên vất vả, mà còn vì biệt thự xa hơn nhiều so với dự đoán.

'Do tòa nhà to nên nhìn cứ tưởng gần chứ, a...'

Heeseong cảm thấy như bị lừa một cách vô lý. Trời bắt đầu tối dần trên núi, cậu định quay về nhưng đường tuyết trơn trợt khiến việc quay xuống cũng chẳng dễ gì. Vốn dĩ đường đi đã vất vả, giờ mà trượt xuống thì còn nguy hiểm hơn. Thà nghỉ ở căn biệt thự mà khoảng cách đã rút ngắn còn hơn.

Nhưng biệt thự mãi chẳng thấy đâu khiến Heeseong dần cảm thấy bất an.

'Lẽ nào không phải đường này...?'

Chú cún dừng lại, bối rối nhìn quanh với ánh mắt lo lắng.

Lúc đi lên, Heeseong có thấy có ngã rẽ. Nhưng đúng kiểu là đất riêng của Yoon Chiyoung, nên chẳng có biển chỉ dẫn gì cả. Cậu chỉ đơn giản là đi theo hướng mà nhìn từ xa thấy biệt thự gần nhất, nào ngờ đường lại dẫn vòng sang bên sườn núi như một tuyến leo núi chứ không phải hướng lên đỉnh.

Vừa đi vừa ngập ngừng, Heeseong ngẩng đầu nhìn trời đầy lo lắng. Trên núi trời càng lúc càng tối. Một khi bị bỏ lại một mình trong núi sẽ rất nguy hiểm, cậu phải nhanh chóng quyết định.

Nhưng lúc này, cả bốn chân của Heeseong đã tê cứng vì lạnh.

'Lạnh, lạnh quá!'

Chú cún run bần bật rồi hắt xì liên tục hai cái. Lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập. Cứ thế này thì mai thể nào cũng cảm mất.

'Thậm chí hóa thành cún rồi mà vẫn lạnh sao...'

Bình thường thì khi mặc "áo lông" cún sẽ chịu lạnh tốt. Nhưng núi ở Gangwon trong cơn mưa tuyết quả không phải nơi dễ chơi. Heeseong định quay về biệt thự của Yoon Chiyoung, nhưng đường về còn nguy hiểm hơn nên cậu tiếp tục bước tới. May là có bầy sói hoang cứ đi quanh, giữ khoảng cách nhất định và dõi theo cậu, nên không quá sợ.

Không biết đã đi được bao lâu, đến khi khu rừng trên núi trở nên khá âm u, Heeseong bắt đầu nghĩ: lẽ nào mình sẽ bị chết cóng? Ngay lúc ấy, cuối con đường, một thứ gì đó xuất hiện.

'Biệt thự...?'

Không rõ là toà nhà gì, nhưng ánh sáng ấm áp hắt ra từ trong khiến cậu cảm thấy yên tâm. Chú cún cố lết đôi chân đã mất cảm giác mà bước tới. Từng bước nặng nhọc đến mức cậu chỉ thấy ghét cái thân thể yếu đuối của mình.

Lết lết đến gần biệt thự, chú cún gục mệt trước thềm cửa.

'Làm ơn, ai cũng được, hãy ra đây đi...'

Heeseong nghĩ vậy, nhưng chẳng thể cất tiếng gọi lấy một câu, rồi từ từ gục xuống bất lực. Cơ thể không còn chút sức lực nào, đầu thì nóng bừng như thể cơn cảm đang ập đến dữ dội.

'Muốn gặp Yoon Chiyoung uquas...'

Chú cún, co mình lại rồi ngã xuống, nghe thấy tiếng một con thú nào đó hít ngửi bên cạnh. Có lẽ là một con sói hoang sống trong núi. Nó liếm liếm thân thể cậu, rồi cứ đi vòng quanh, bồn chồn lo lắng.

Auuuu!

Giữa cơn mê man, cậu nghe thấy tiếng tru dài của sói hoang. Heeseong cầu nguyện trong vô thức, mong rằng ai đó sẽ nhặt cậu lên. Và rồi, ý thức của cậu chìm dần vào bóng tối.

***

"……"

Không rõ đã ngủ bao lâu.

Heeseong cảm thấy chỗ mình nằm đang nóng ran lên. Ấm thì không nói, đến mức như muốn thiêu đốt da thịt khiến cậu nghĩ mình đã bị đày xuống địa ngục vì tội đối xử lạnh nhạt với người yêu.

Chú cún uể oải vì nóng, loay hoay một lúc rồi mới tỉnh táo ngồi dậy và nhìn xuống dưới. Cảm thấy lạ vì quá nóng, nhưng hóa ra chỉ là một chiếc giường. Tuy nhiên, do cảm giác hơi cứng, cậu nhìn kỹ lại thì thấy đó là một giường đá. Lần đầu tiên thấy kiểu đồ nội thất như vậy khiến Heeseong bối rối, lồm cồm ngồi dậy, đầu bù tóc rối nhìn quanh.

'Đây là đâu thế này...?'

Chú cún kinh ngạc nhìn nơi xa lạ với nửa bên mặt bị đè xẹp lông mà bật dậy. Không khí xung quanh thoảng hương gỗ thơm phức, dù là giữa mùa đông nhưng lại rất ấm áp. Heeseong hắt xì một cái, vì người nóng nên cậu đá tung chăn ra, rồi lại tiếp tục nhìn quanh.

Có vẻ là một căn nhà gỗ trên núi, xung quanh gần như không thấy thiết bị điện tử nào. Cảm thấy lạ lẫm, Heeseong tiến đến cuối chiếc giường trắng vuông vức. Xung quanh là những món đồ gỗ cũ, nhưng thay vì trông cũ kỹ, chúng mang phong cách cổ kính, tao nhã. Căn nhà này có vẻ giống biệt thự của một ông bà già giàu có hơn là một căn nhà gỗ đơn giản.

Rồi chú cún phát hiện ra một tủ trưng bày trên tường, nơi các huy chương được sắp đặt ngay hàng thẳng lối.

'Cái gì đây? Nhà của quân nhân sao...?'

Trong tủ treo những bộ quân phục cũ, huy chương, và một lá quốc kỳ được treo cẩn thận. Cũng có ảnh đen trắng, là một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt nghiêm trang trong quân phục đang nhận huy chương. Bên cạnh lại là một bức ảnh màu chụp cùng một bé trai. Đứa bé có gương mặt rạng rỡ như con nhà giàu.

'Cảm giác như mình từng thấy ở đâu rồi ấy...!'

Heeseong vừa thấy thú vị vừa tiến lại gần mép giường để xem rõ bức ảnh hơn thì—

“Giờ mới chịu tỉnh hả.”

Cậu giật nảy mình. Không hề biết có ai vào phòng, vậy mà một người phụ nữ già giống hệt người trong ảnh lại đang đứng đó.

Bà có mái tóc hoa râm và những nếp nhăn trên mặt, nhưng tư thế đứng rất nghiêm chỉnh. Dáng đi đều đặn đến mức khó đoán tuổi thật, và ngay cả khi cúi xuống đặt một bát cháo trước mặt chú cún nhỏ cũng đầy chuẩn mực. Heeseong thấy bà giống như một người có thể gọi là “bà” thật, nhưng vì hàng lông mày đậm và ánh mắt sắc sảo mà cậu chẳng dám mở miệng.

“Người tuần tra của tộc đã nhặt được một đứa nhóc.”

‘Nhóc…?’

“Đúng vậy. Bà đang nói về nhóc đấy.”

Heeseong muốn cãi lại là cậu có phải chó con đâu, nhưng không có chút sức lực nào nên chẳng thể phản ứng. Mũi bị nghẹt, đầu choáng váng, chắc là cảm nặng rồi.

Người phụ nữ bí ẩn ấy nói:

“Cảm nặng lắm, phải nghỉ ngơi ít nhất ba ngày đấy.”

‘Ba ngày… mình còn định đi chơi mà…’

“Thân thể yếu ớt như vậy mà lại dám đi xuyên qua tuyết gió…”

Dù miệng mắng mỏ, bà vẫn đút từng thìa cháo ấm nóng cho Heeseong ăn. Là cháo thịt bò, vị hơi nhạt nhưng rất ngon. Nhờ vậy mà dù không có khẩu vị, Heeseong cũng ăn được khá nhiều. Có lẽ vì thấy cậu ăn ngoan, bà khen rằng nhờ có sức ăn nên sẽ mau khỏi thôi.

Sau khi ăn hết bát cháo, Heeseong đưa ánh mắt lờ đờ nhìn về phía ban công lắp kính lớn.

‘Tuyết rơi nhiều thế này à?’

Cả thế giới trắng xóa. Tuyết hôm qua chỉ mới lất phất như mưa tuyết, vậy mà giờ đã cao tới mắt cá chân. Heeseong nhìn khung cảnh xa lạ ấy với vẻ ngẩn ngơ, rồi rên rỉ khe khẽ.

“Gâu…”

‘Chắc Chiyoung lo lắm rồi…’

Dù đã hứa sẽ dành thời gian riêng, nhưng Heeseong vẫn không khỏi lo cho Chiyoung.

Có vẻ như bà cụ cảm nhận được nét lo lắng, hoặc hiểu được tiếng cún, bà cất lời nhẹ nhàng như để trấn an:

“Dù có muốn ra ngoài thì cũng chẳng xuống núi được đâu. Đằng nào cũng cảm rồi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

Đúng như lo lắng, có vẻ không thể mơ đến chuyện xuống núi trong tình trạng thời tiết như vậy. Khi đang nghĩ thế, Heeseong bắt đầu thấy thắc mắc về chuyện tại sao bà cụ này lại sống một mình ở núi của Chiyoung.

‘Sao bà lại sống trong lãnh địa của Chiyoung nhỉ…?’

Chú cún lầm bầm, rồi thắc mắc cất tiếng hỏi:

‘Bà là ai vậy ạ?’

“Là ai thì cũng chỉ là người sống trên núi này thôi.”

‘Nhưng đây là lãnh địa của người giám sát mà…’

“Ta biết.”

“……?”

Trước câu trả lời đó, Heeseong còn ngạc nhiên hơn. Không ngờ bà có thể hiểu được tiếng của cậu. Dù loài người thú phổ biến nhất là tộc chó, nhưng do có nhiều phương ngữ, nên dù biến lại thành hình người thì cũng không phải lúc nào cũng hiểu nhau. Huống hồ Heeseong đã quen với việc dùng ngôn ngữ cơ thể để sống cùng bầy sói nên càng thấy lạ lùng.

Có lẽ bà nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu nên xoa đầu cún thật mạnh và nói:

“Làm người canh núi thì ít nhất cũng phải hiểu được lời của các chủng loài khác chứ.”

‘Nhưng… bà biết Chiyoung bằng cách nào… ư… đau quá…!’

Khi Heeseong đang tò mò hỏi, thì bị bàn tay đang xoa đầu quá nhiệt tình của bà làm cho phản kháng. Bà xoa mạnh đến mức phần trắng trong mắt chú cún cũng hiện ra vì đau. Quả là người canh núi, lực tay không hề bình thường.

Khi đang dụi đầu vào chăn để dựng lại lớp lông bị áp xuống, Heeseong nghe được một chuyện khiến cậu sững người.

“Chính bà đã nuôi thằng bé đó khôn lớn đấy. Nên cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi.”

‘Sao cơ…?’

Cậu ngẩng đầu nhìn bà với vẻ mặt ngơ ngác vì choáng váng, nhưng gương mặt bà không hề mang chút dối trá, chỉ toát lên sự ngay thẳng. Heeseong chỉ càng thấy thắc mắc hơn. Mẹ của Chiyoung thì cậu đã gặp trong buổi gặp mặt gia đình rồi mà. Nếu bà ấy là người nuôi anh thì chẳng phải là mẹ hay sao? Vậy mà lại có thêm một người nữa. Heeseong thấy hoang mang, nghĩ rằng có lẽ Chiyoung đã giấu mình điều gì đó.

Nhưng khi nhìn lại bức ảnh có cậu bé bên cạnh bà, rõ ràng nụ cười rạng rỡ kia giống hệt Chiyoung. Không có vẻ gì là nói dối cả.

‘…Dù sao thì chắc cũng là người an toàn.’

Heeseong với cái đầu choáng váng cuối cùng cũng đưa ra được kết luận, rồi thở dốc vì kiệt sức. Bị cảm nặng khiến cậu không còn đủ sức để nghĩ sâu hơn. Dù vậy, vì vẫn lo lắng nên cậu định kiểm tra điện thoại, nhưng bà đã nhét chú cún to bằng nắm tay ấy trở lại vào trong chăn.

“Phải nghỉ ngơi chứ. Cảm gì mà nặng thế, còn định lồm cồm bò dậy nữa.”

‘Chỉ xem điện thoại một chút thôi mà ạ.’

“Ngủ đi, đồ nhóc này!”

‘A, con chỉ xem điện thoại thôi mà…!’

Gâu!

Dù đã yếu, chú cún vẫn cố gắng sủa để giữ vững lập trường. Nhưng bà không phải người dễ nhún nhường. Hễ Heeseong bò ra khỏi chăn là bà lại đặt cậu về chỗ cũ. Dù cậu sủa “gâu gâu” phản đối rằng mình sẽ tự lo được, bà vẫn lặng lẽ phủ kín chăn cho cậu rồi mắng rằng làm gì mà bướng thế.

‘Trời ơi, sao mà bà khỏe dữ vậy…’

Cuối cùng, chú cún đành thua trước sự cứng rắn của bà. Dù đã nằm úp mặt, cậu vẫn thở phì phì tức giận. Cảm giác như gặp phải một kỳ phùng địch thủ.

Vậy mà chỉ một lúc sau, chú cún phì phò ấy lại chìm vào giấc ngủ. Cơn cảm quá nặng, cơ thể kiệt sức, khiến cậu ngủ thiếp đi bất chấp đây là nơi xa lạ. Dù sao thì Heeseong vẫn nghĩ, ít ra thế này còn đỡ hơn là bị bỏ lại một mình trong căn biệt thự sang trọng kia.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo