[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 80

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Hôm sau, sau khi nghỉ ngơi cả một ngày dài, Heeseong cuối cùng cũng lồm cồm đứng dậy đi lại được.

Nhờ vậy mà cậu nắm rõ được cấu trúc của căn nhà gỗ. Chú cún len lỏi kiểm tra từng ngóc ngách thì sững người với vẻ mặt kinh ngạc.

‘Cái gì đây...? Sao lại to như nhà Chiyoung vậy?’

Ban đầu cứ tưởng đây chỉ là căn nhà nhỏ trên núi nơi một bà cụ cựu quân nhân sống một mình, vậy mà căn biệt thự lại rộng đến mức một đại gia đình có thể sống vài ngày mà chẳng chạm mặt nhau. Công trình làm từ gỗ có tổng cộng hai tòa, trong đó chỗ Heeseong đang ở là căn nhà gỗ ba tầng lớn nhất. Bên cạnh là một tòa nhà trông như biệt thự cao cấp hai tầng được nối liền.

Thậm chí còn có cả phòng xông hơi được nối qua hành lang ngoài trời. Chú cún lấp ló nhìn vào phòng xông hơi ấm áp, bắt đầu nghi ngờ không biết có phải bà thật sự là mẹ nuôi đã chăm sóc Chiyoung và lại còn giàu nữa hay không. Dù gì thì bà ấy là người an toàn, điều đó là chắc chắn.

Yên tâm rồi, Heeseong tận hưởng sự sang trọng hết mức.

“Lạnh hả? Phải làm cho cái áo mới được.”

‘Áo ạ?’

Tuy giọng điệu bà có phần cộc cằn, nhưng bà lại chăm sóc Heeseong rất chu đáo. Thấy chú cún bị cảm đang run rẩy đi lại, bà định đưa cho cậu một cái áo.

‘Không lẽ định cho mình mặc quần áo lúc nhỏ của Chiyoung sao…’

Tuy nhờ bộ lông cũng đủ chịu đựng được phần nào, nhưng để khỏi ốm thì mặc thêm áo vẫn hơn, thế là Heeseong lon ton đi theo bà. Dù đã lớn tuổi, bà vẫn bước nhanh một cách đáng kinh ngạc.

Bà dẫn cậu đến một thư viện trông rõ là cao cấp rồi bắt đầu lục lọi vải vóc gì đó. Heeseong vừa quan sát thư viện không thua gì phòng làm việc của Chiyoung, vừa cảm thấy bà này không phải người bình thường. Kệ sách chất đầy những cuốn sách viết bằng ngoại ngữ, thậm chí các mép sách được sắp xếp tỉ mỉ như nhau. Có thể thấy sự chăm chỉ đã trở thành một phần trong cuộc sống của bà.

Trên giá còn có cả ảnh của một cậu bé.

‘Ở đây cũng có ảnh Chiyoung nữa này…’

Do ảnh đặt ở trên cao nên chú cún bé nhỏ khó nhìn rõ, nhưng chắc chắn đó là Chiyoung. Trông như ảnh chụp hồi cấp hai, dù chỉ lướt qua cũng thấy rõ cậu thiếu niên này đúng là một cậu ấm sinh ra trong gia đình giàu có. Khác với tấm ảnh trong phòng ngủ, ảnh này chụp khi cậu lớn hơn, gương mặt đã bớt mụn do tuổi dậy thì, nhưng vẫn mang nụ cười buồn bã. Bên cạnh là bà lúc trẻ đứng thẳng người, mỉm cười đầy tự hào.

Nhìn ảnh, Heeseong chợt nhớ đến một thông tin.

‘Chẳng lẽ loài sói thuần chủng cũng nuôi con bằng cách nhờ vú nuôi giống trong tự nhiên?’

Nghe nói trong bầy sói, chỉ có cặp đầu đàn mới được sinh con, và thường có vú nuôi để cùng chăm sóc con cái. Những người sói thuần chủng bảo thủ có khả năng rất cao vẫn giữ thói quen sống như vậy. Nghĩ đến đó, cậu cảm thấy đã hiểu được thân phận của bà. Nếu bà là người đã nuôi Chiyoung thì chỉ có một khả năng.

‘Thì ra là vú nuôi của Chiyoung…’

Heeseong bỗng cảm thấy tội nghiệp Chiyoung. Với tính cách tự do buông thả như vậy mà lại lớn lên dưới bàn tay của một người lính. Nhìn bà cụ, cậu hiểu vì sao Chiyoung từng nói đó là người mà anh tin tưởng và là người duy nhất ngoài cậu mà anh không thể chống lại.

Nhưng Heeseong vẫn thắc mắc tại sao vú nuôi của một người giám sát lại sống một mình ở nơi này.

‘Sống một mình thế này… không thấy cô đơn sao…’

Cảm xúc đó khiến Heeseong nhớ lại lúc lần đầu đến nhà Chiyoung. Khi đó, cậu cũng cảm thấy xót xa khi thấy anh sống một mình trong căn nhà rộng lớn, cô quạnh. Heeseong nghĩ mình đúng là dễ mềm lòng một cách vô ích, nhưng vì hiểu rõ nỗi cô đơn là gì, nên cậu không thể ngăn được cảm giác chạnh lòng.

Suy nghĩ chạnh lòng đó tan biến ngay khi Heeseong vừa mặc đồ xong.

“Xong rồi. Từ giờ mặc cái này đi.”

‘Đã may xong rồi á?’

Trong lúc lầm bầm hỏi, bà đã bế chú cún lên bàn và lụi hụi mặc đồ cho cậu.

Bốn chân được đút vừa vặn vào các lỗ, khuôn mặt cũng được chui ra đúng cách. Tấm vải dày cộp ôm sát lấy thân thể, chất liệu khá co giãn nên bà phải chỉnh lại dáng áo mấy lần cho vừa vặn với cơ thể cún con.

Và rồi, Heeseong nhìn vào gương đặt trên bàn, hét lên oang oang.

‘Cái quái gì vậy trời!’

Heeseong không kiềm được tức giận mà bật ra ngay. Trong lòng cứ mong là đồ đan tay hay có sẵn đồ cho chó, ai dè hiện thực thì thảm hại không thể tả. Chú cún đứng trước gương, nhăn mặt cáu kỉnh, lắc mạnh người tức tối.

‘Con không mặc mấy cái giống như chiếc tất thế này đâu!’

“Ngồi yên đó!”

Trên người Heeseong là một chiếc tất được mặc chặt chẽ. Màu sắc thì rực rỡ tươi sáng, chính là loại tất lông mịn để mang đi ngủ. Chỉ vì đục vài cái lỗ để chui chân ra mà gọi là đồ cho chó á? May là nó còn mới toanh nên cũng đỡ tức phần nào.

Nhưng ghét thì vẫn là ghét. Chú cún bực mình vùng vẫy loạn xạ. Điều càng tức hơn là cái tất lại vừa khít với người. Đã vậy lại còn ấm nữa. Nhưng làm chó chiến đấu thì không thể mặc thứ này được! Heeseong nhe hàm răng bé xíu, lườm lên phía gương, đúng lúc bà đang nói như thể vừa ý vì kích cỡ hợp quá trời, rồi lại còn kéo áo cho chặt thêm.

‘Con đã nói là không mặc cái này rồi mà!’

“Cứ mặc đi, phải giữ ấm chứ!”

Tuy bị quát, nhưng cún nhỏ bị tổn thương lòng tự trọng vẫn cố cởi vớ ra. Dù hai chân trước chẳng với tới áo, cậu vẫn cố giẫy ra như điên. Nhưng do dạo này béo lên một chút, chiếc tất càng ôm khít hơn.

Có vẻ thấy cậu không thích thật, bà tặc lưỡi một cái rồi nói:

“Không biết quý trọng cái mình có, thật là cái đồ vô ơn...”

Lời nói thì trách móc vậy, nhưng nét mặt thì lại rạng rỡ như thể đang nhìn cái gì đó đáng yêu lắm. Tuy nhiên, Heeseong thì ghét cay ghét đắng cái tất ngủ màu hồng phấn ấy, nên nằm ngửa ra giường để phản đối. Đây là chiêu mà cậu thường dùng với Chiyoung – nếu vậy thì anh sẽ cười rồi chụp vài tấm hình, sau đó làm theo ý cậu.

Nhưng bà thì không dễ bị qua mặt như thế.

“Bị ốm rồi còn bày đặt, ra đây ăn vặt đi.”

‘Bỏ cái này ra đi mà!’

Cuối cùng, Heeseong lạch bạch lẽo đẽo đi theo sau bà ra khỏi phòng. Dù có cáu gắt sủa ầm lên, bà vẫn lôi ra một quả dâu tây đỏ mọng từ đâu đó, chìa ra trước mặt cậu. Heeseong vô thức cắn một miếng, nước ngọt lịm lan khắp khoang miệng, mắt sáng rỡ lên, quên luôn chuyện cũ. Thật ra người cũng thấy ấm lên đôi chút rồi.

‘…Con chỉ mặc đến lúc gặp lại Chiyoung thôi đó.’

Vì bà nhất định không chịu cởi ra, nên đành vậy. Cậu nghĩ thầm rằng mình bị cảm nên mới phải vậy, rồi cố gắng tránh nhìn gương càng nhiều càng tốt.

Hôm đó, với lý do bị cảm, Heeseong ăn uống no nê toàn cháo với đồ ăn vặt, thành ra lại càng không cởi tất ra được nữa. Nằm dài với cái bụng tròn vo, Heeseong nghĩ thầm rằng ở đây còn hơn là phải ở một mình, rồi chìm vào giấc ngủ như ngất đi. Một ngày tận hưởng sung sướng đã trôi qua như thế.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo