[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 87

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Nhờ nỗ lực bấy lâu nay của Heeseong, chứng lo âu chia ly của Yoon Chiyoung đã đỡ đi rất nhiều.

Dĩ nhiên, Yoon Chiyoung vẫn muốn cùng Heeseong vào cả nhà vệ sinh, và chỉ cần xa cậu nửa ngày thôi là đã stress đến mức lông sói trắng cả lên. Thế nhưng, chỉ cần anh chắc chắn rằng Heeseong an toàn thì việc phải rời xa trong chốc lát cũng không còn là vấn đề lớn.

Tất cả là nhờ vào “liệu pháp biểu lộ tình cảm” do Heeseong nghĩ ra.

Dù không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng cậu đã tìm được cách riêng để thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình. Đó là khi Yoon Chiyoung vừa mới chìm vào giấc ngủ, Heeseong sẽ thì thầm tâm sự. Khi anh nhắm mắt ngủ say, cậu mới có đủ dũng khí để nói ra những cảm xúc da diết trong lòng.

Ở hình dạng cún, cậu sẽ rúc vào lòng anh, thủ thỉ “em thật sự rất quý anh” rồi liếm nhẹ má. Còn khi ở hình người, cậu sẽ nằm trong vòng tay anh, ngẩng đầu lên nói những điều cậu yêu thích ở anh trong ngày hôm đó, và nói rằng cậu yêu anh đến mức nào. Những lúc ấy, phần lớn phản ứng của Yoon Chiyoung chỉ là mỉm cười trong mơ. Nhưng thỉnh thoảng, không biết có phải giả vờ ngủ hay không, anh đột nhiên ôm chầm lấy Heeseong như muốn “nuốt chửng” cậu khiến cậu hoảng hồn. Những lần như vậy, Heeseong thường thấy ngượng vì tấm lòng của mìng đã bị phát hiện, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc đến mức nghĩ rằng chỉ cần có hai người trên đời này thôi cũng đã đủ rồi.

Điều kỳ lạ là, chỉ cần thế thôi mà cũng mang lại hiệu quả rất tốt. Ít nhất, Yoon Chiyoung không còn gặp ác mộng, và chứng lo âu chia ly cũng được cải thiện rõ rệt. Có lẽ là vì trong anh hình thành được cảm giác gắn bó sâu sắc rằng Heeseong sẽ không bao giờ rời xa mình.

Nhờ thế, Yoon Chiyoung mới có gan đi dự tiệc của tộc sói một mình. Những ngày như thế, Heeseong sẽ nhảy cẫng lên vì vui khi được ở nhà nghỉ ngơi một mình, nhưng hôm nay thì không.

‘Không biết giờ Yoon Chiyoung đang làm gì nhỉ...’

Heeseong bấm thử điều khiển TV nhưng chẳng có hứng thú, liền lăn ra ghế sofa nằm dài. Thấy cậu ủ rũ, Ji Youngbae lại gần rồi đưa cho cậu món snack tôm chiên mà Heeseong thích.

“Cảm ơn anh, Youngbae hyung...”

“Không có gì ạ.”

Vì cảm động trước sự quan tâm ấy, dù không thèm ăn, Heeseong vẫn nhận lấy gói snack. Ôm gói snack kêu sột soạt trong lòng, cậu đăm chiêu một lúc rồi mới mở miệng lên tiếng.

“...Anh Youngbae.”

“Vâng?”

“Em có chuyện muốn hỏi một chút.”

“Vâng, cậu cứ nói.”

“……”

Nhưng khi định nói ra, Heeseong lại lưỡng lự. Vì cậu cảm thấy như thể mình đang làm quá lên, nghi ngờ một người luôn quan tâm đến mình như Yoon Chiyoung.

Thế nhưng nếu là Youngbae – người đã ở bên Yoon Chiyoung nhiều năm – thì cậu nghĩ mình có thể tin tưởng và hỏi được. Có lẽ cũng đoán được đây là chuyện nghiêm túc, nên Youngbae đã cho những người khác trong tổ chức đang đứng gác trong nhà lui xuống. Chỉ thế thôi cũng đủ để Heeseong cảm thấy nhẹ nhõm và mở lời dễ dàng hơn.

“Anh biết không... dạo này em có cảm giác Yoon Chiyoung đang giấu em chuyện gì đó.”

“Ừm…”

Nghe suy đoán ấy, Youngbae thoáng trầm ngâm. Trông anh có vẻ hoàn toàn không hiểu gì, mà chính phản ứng đó lại khiến Heeseong chợt thấy xấu hổ vì đã kể ra điều mình đang băn khoăn. Là một người sinh ra để chiến đấu, cậu cảm thấy mình thật không ra gì khi không tin vào bạn đời mà lại đi kể lể nghi ngờ ấy với người ngoài trước.

May mắn là Ji Youngbae đã lắng nghe nỗi băn khoăn của Heeseong một cách nghiêm túc.

“Giám đốc đang giấu điều gì sao?”

Thái độ đó khiến Heeseong lấy thêm được can đảm để nói ra lòng mình. Thực ra còn một lý do nữa khiến cậu dễ mở lòng với anh — Ji Youngbae là người duy nhất cùng thuộc giống chó như cậu.

Sau khi xác nhận rằng ngoài mình và Ji Youngbae ra thì phòng khách không còn ai, Heeseong vừa nghịch chiếc điều khiển trong tay một cách bâng quơ vừa lên tiếng.

“Từ lễ mừng năm mới đầu năm nay, Yoon Chiyoung cứ không đưa em đi dự các sự kiện của tộc sói.”

“À... vâng.”

“Lẽ nào... anh ấy thấy xấu hổ khi để người thân trong gia đình gặp em sao?”

Ji Youngbae lắc đầu như thể điều đó thật vô lý.

“Không đời nào có chuyện đó đâu ạ. Nếu là như vậy, thì ngay từ đầu ngài ấy đã không dẫn tôi theo rồi.”

“Nhưng mà, anh là giống chó chăn cừu Đức còn gì. Còn em thì... chỉ là chó nhỏ thôi.”

“Cậu đừng nghĩ như vậy. Nghĩ như thế là xúc phạm giám đốc luôn tin tưởng chúng ta đấy.”

“…Ừm.”

Heeseong lí nhí đáp: “Em xin lỗi, anh.” Rồi lại nghĩ, đúng là câu trả lời rất vững vàng, đúng chất của một con chó chăn cừu, chỉ là nhất thời cậu bị mắc kẹt trong suy nghĩ phân biệt giữa các giống loài.

“Heeseong.”

Có lẽ thấy cậu đang chùn bước, Ji Youngbae liền ngồi xuống chiếc ghế đối diện chéo góc với cậu.

Anh là người đã hỗ trợ Heeseong hơn hai năm nay, nên biết rất rõ về nỗi mặc cảm giống loài của cậu, cũng như việc cậu chỉ trở nên yếu đuối khi đối diện với bạn đời mình.

Chính vì thế, Ji Youngbae quyết định phải gạt bỏ lăng kính mặc cảm ấy, bắt đầu từ những điều thực tế.

“Cậu thử nghĩ lại xem, từ lúc nào giám đốc bắt đầu thay đổi?”

“Chắc là... từ buổi tiệc gia đình cuối năm ngoái.”

“Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Chẳng có gì đặc biệt cả…”

“Vâng, vậy thì cậu cứ bình tĩnh kể lại từ từ thôi.”

Chìm sâu vào hồi tưởng, Heeseong bắt đầu nhớ lại cái ngày đầu tiên cậu gặp người thân của Yoon Chiyoung trong một sự kiện.

Đó là vào mùa đông năm ngoái. Vì đã trở thành bạn đời của Yoon Chiyoung và đồng thời là người giám sát chung, Heeseong đã tham dự sự kiện của tộc sói với tư cách người giám sát. Buổi lễ được tổ chức tại một khách sạn do tộc sói sở hữu, diễn ra một cách trang trọng và truyền thống. Những con sói cao niên thì mặc hanbok, còn những con sói trẻ thì đi chào hỏi khắp nơi, thể hiện phép lịch sự với người thân trong gia đình.

Heeseong cũng có mặt tại đó. Cậu chào đón các họ hàng của Yoon Chiyoung một cách tự nhiên và quan sát kỹ lưỡng hành vi của họ với tư cách là người giám sát chung. Có lẽ vì ánh mắt sắc bén của cậu gây sự chú ý, nên có khá nhiều con sói muốn bắt chuyện với Heeseong.

Heeseong chào hỏi vài con sói, và trong số đó có một ca sĩ điển trai đã đưa ra một đề nghị lạ lùng:

<Không ngờ cậu lại đẹp thế này. Nếu không phải là người giám sát, tôi chắc chắn đã mời cậu hợp tác rồi.>

Một con sói cùng tuổi với Heeseong đã khen ngoại hình của cậu. Hơn nữa, cả hai còn có cùng sở thích là yêu thích xe cộ. Hứng thú dâng cao, Heeseong trò chuyện vui vẻ và suýt nữa thì nửa hóa thú, để lộ cả đuôi. Cậu cố gắng kìm nén cảm xúc, kết thúc cuộc trò chuyện một cách vui vẻ và quay sang bên cạnh.

Lạ thay, nụ cười của Yoon Chiyoung lúc đó có vẻ lạnh nhạt hơn thường ngày.

 

<Hả? Không, em không hứng thú. Sao thế?>

<Trông em nói chuyện vui vẻ quá.>

Lúc đó, Heeseong không nghĩ ngợi gì nhiều. Dù khuôn mặt có hơi đỏ vì phấn khích, nhưng vì sợ anh ghen, cậu cố tình trả lời một cách thờ ơ như mọi khi.

<Chỉ là bạn cùng tuổi nên nói chuyện hợp, vui thôi mà.>

 

<Cậu ấy cũng thích xe giống em. Em thấy nói chuyện hợp lắm.>

Heeseong nghĩ việc đến tham dự sự kiện của tộc sói thật đáng giá. Dù không khí hơi nặng nề, nhưng ít nhất những thú nhân trẻ cũng thoải mái bắt chuyện với người cùng lứa như cậu. Nhất là vì cậu là người giám sát chung, nhiều người lại càng muốn thân thiết. Cùng tuổi, lại cùng thuộc họ nhà chó, nên khá dễ nói chuyện. Dù Yoon Chiyoung cứ quàng tay lên vai cậu và bám sát một cách thái quá, Heeseong chỉ nghĩ đó là do anh ghen. Chuyện như vậy xảy ra cả chục lần mỗi ngày nên cậu cũng quen rồi.

Tuy vậy, không phải chỗ nào cũng dễ chịu.

Khi nói chuyện với các trưởng lão — họ hàng lớn tuổi của Yoon Chiyoung — Heeseong có cảm giác như đang ngồi trên đống gai.

<À, cậu là người đã trở thành bạn đời của Chiyoung và được bổ nhiệm làm người giám sát à.>

Người vừa lên tiếng là cụ bà — bà cô ruột của Yoon Chiyoung và cũng là một trong những trưởng lão của tộc sói. Ánh mắt sắc lẹm cùng khí thế không tầm thường khiến Heeseong hơi chột dạ, cậu lễ phép cúi đầu chào: “Vâng, chào bà.” Đứng bên cạnh bà cụ cũng là các trưởng lão sói, họ đều là họ hàng lớn bên phía Yoon Chiyoung, nên Heeseong càng muốn tạo ấn tượng tốt.

<……>

Thế nhưng không khí lại gượng gạo. Các trưởng lão không nói thêm gì, cứ im lặng một cách khó xử. Có vẻ họ đang dè chừng vì Yoon Chiyoung cũng đang đứng cạnh, nhưng dù vậy, họ vẫn để lại một vài lời nói có phần khó hiểu.

<…Còn quá trẻ để sinh con.>

<Bây giờ là lúc nên đi nhiều nơi và trải nghiệm nhiều hơn.>

<Dù vậy cũng đến lúc nên nghĩ đến thế hệ kế tiếp rồi chứ… chậc.>

Tuy không phải là những lời khen, nhưng cũng không hoàn toàn sai. Điều mà Heeseong nhớ rõ nhất là ánh mắt không mấy thiện cảm của những người lớn ấy khi nhìn mình.

Heeseong chỉ biết đứng đó với vẻ mặt bối rối. Dù thời đại đã thay đổi và giờ đây bất kể giới tính nào cũng có thể mang thai nhờ công nghệ, cậu không ngờ rằng những người lớn ấy lại thản nhiên bàn chuyện sinh con mà chẳng hề để tâm cậu là giống chó.

<Lại nói mấy lời thiếu suy nghĩ nữa rồi.>

May mà Yoon Chiyoung đứng cạnh không nao núng và lên tiếng nhẹ nhàng đánh trống lảng. Nhờ đó mà bầu không khí căng thẳng mới được xoa dịu phần nào. Dù vậy, Heeseong cũng đã cố gắng cư xử lễ phép với họ.

Chuyện xảy ra trong buổi họp mặt gia đình dịp Tết nguyên đán chỉ có vậy. Khi ấy, Heeseong cũng chỉ cảm thấy rằng đến nhà bên chồng luôn là điều không dễ dàng — chỉ đơn giản nghĩ thế rồi cho qua.

Hơn nữa, hôm đó không có sự cố gì khiến Yoon Chiyoung phải ra tay, nên có thể xem là một sự kiện yên bình...

…Thế nhưng đến giờ Heeseong vẫn không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu. Cậu chỉ có thể suy đoán dựa vào chút manh mối mơ hồ còn đọng lại trong ký ức.

“Ờm... Mấy trưởng lão sói hình như không mấy tin tưởng em.”

“Các trưởng lão thì vốn dĩ là người bảo thủ rồi... Nhưng phản ứng của ngài giám đốc thì sao ạ?”

“Cũng không khác gì ngày thường…”

Heeseong ngẩng nhìn vào khoảng không, trầm ngâm suy nghĩ. Hồi đó, Yoon Chiyoung vẫn dính lấy cậu như mọi khi, đến độ khiến cậu thấy phiền. Hình như còn có lần anh vòng tay ôm vai cậu rồi lướt qua đám trưởng lão với vẻ mặt cau có…

“Haa…”

Quả nhiên, việc cứ lo nghĩ một mình không hợp với tính cách cậu chút nào.

Heeseong vốn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ rối bời, cuối cùng đành buông tiếng thở dài vì quá ngột ngạt. Cậu nghĩ mình cũng đã cư xử lễ phép với người lớn, hơn nữa còn làm quen được vài bạn sói cùng tuổi nên thấy vui… Vậy mà không hiểu mình đã làm gì sai để Yoon Chiyoung thay đổi như vậy.

Heeseong vừa vò tai chó vừa ngước lên, đôi mắt đen ánh lên ý chí cứng cỏi. Quả nhiên, cậu ghét việc cứ để mọi chuyện lửng lơ như thế này.

"...Anh Youngbae."

"Vâng?"

"Anh đưa em đi đi."

"..Vâng?"

"Em nói là đưa em đến chỗ Yoon Chiyoung đang dự tiệc đi."

Cứ thế này thì không thể chịu nổi. Heeseong không muốn tiếp tục một mình ôm mối nghi ngờ rồi khổ sở dằn vặt. Cậu cũng ghét cảm giác nghi ngờ Yoon Chiyoung — người mà cậu định sẽ gắn bó cả đời. Cậu không muốn mang theo sự khó chịu này mãi mãi.

Thế nhưng Youngbae trông có vẻ khá bối rối.

"Nhưng mà..."

"Với cấp bậc của anh thì vào được mà. Với tư cách trợ lý của người giám sát."

Tại các sự kiện, người ta vẫn thường mang theo trợ lý hay thư ký. Yoon Chiyoung cũng hay đưa vài người trong tổ chức đi cùng, nên nếu Youngbae đột ngột xuất hiện thì cũng không gây nghi ngờ gì.

Dĩ nhiên Youngbae cũng biết điều đó. Nhưng việc qua mặt cấp trên vẫn khiến anh thấy khó xử. Trước dáng người nhỏ hơn mình nhiều của Heeseong, anh lúng túng nói:

"Không phải vậy, mà là ngài giám đốc đã dặn tôi phải bảo vệ cậu ở nhà."

"Anh."

"Dạ..."

Heeseong bất ngờ đứng phắt dậy, bước đến sát trước mặt Youngbae một nửa bước rồi nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt mạnh mẽ.

"Em sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Em cũng là người giám sát mà."

"……"

"Em không muốn cứ tiếp tục nghi ngờ Yoon Chiyoung nữa. Làm ơn, giúp em một lần thôi."

Heeseong dứt khoát nói, rồi chờ câu trả lời của Youngbae. Khi cậu nhìn ai đó bằng ánh mắt chứa đầy ý chí thế kia, dù là Yoon Chiyoung hay Youngbae, cuối cùng cũng đều phải nhượng bộ trước mong muốn của cậu.

Youngbae — người như một chú gấu to lớn — lúng túng trước lời nói của Heeseong. Nhưng có lẽ vì cũng là loài chó, nên anh hiểu được ý muốn của Heeseong. Cuối cùng, không thể cưỡng lại ánh mắt sáng rực ấy, anh đành bất đắc dĩ gật đầu.

"...Tôi hiểu rồi. Vậy thì trước tiên, để tôi báo lại cho ngài giám đốc—"

"Không, em sẽ đột nhập."

"...Dạ!?"

Youngbae còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì ngay trước mắt anh, dáng vẻ của Heeseong đã thay đổi trong chớp mắt.

Chiếc áo thun và quần short thoải mái mà Heeseong đang mặc bỗng rũ xuống, và từ bên trong đó, một cục tròn nhỏ bắt đầu ngọ nguậy. Ngay sau đó, một chú chó trắng xóa chui ra khỏi đống quần áo, mạnh mẽ lắc người một cái, rồi đứng bằng hai chân nhìn lên Youngbae — người trông còn vạm vỡ hơn bình thường — và giơ hai chân trước ra hai bên.

Gâu.

Đó là tín hiệu bảo hãy bế cậu giấu đi.

Youngbae lúng túng không biết phải làm sao, thì Heeseong nghiêm túc gâu gâu giải thích rằng cả mùi cơ thể cũng phải giấu nữa.

Cuối cùng, Youngbae đành phải nhét cục bông đó vào trong áo vest như Heeseong muốn. Khi chú chó nằm gọn trong ngực, phần ngực vốn đã nở nang của anh càng phồng lên thêm.

Heeseong nằm gọn trong đó, linh cảm rằng cuộc đột nhập này sẽ chẳng dễ dàng gì.

‘Ch, chật quá!’

Vòng ngực của Yoon Chiyoung vốn cũng khá cơ bắp nên đã hơi chật rồi, mà Youngbae còn có cơ bắp do được rèn luyện hơn nhiều, khiến Heeseong có cảm giác như bị kẹp trong khe tường.

Dù vậy, Heeseong vẫn không từ bỏ, kiên quyết thực hiện cuộc đột nhập. So với việc nằm nhà lo lắng không yên, thì vất vả thế này còn dễ chịu hơn nhiều.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo