[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 92

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Chương 2-1. Mang thai

Trong suốt nhiều thế kỷ, tình yêu vượt qua ranh giới loài luôn tồn tại, nhờ đó mà kỹ thuật giúp sinh con giữa các người thú khác loài và khác giới cũng được phát triển.

Càng khác loài và cùng giới thì việc thụ tinh càng khó khăn, nhưng may mắn thay, Heeseong và Chiyoung đều là sói và chó, tức là cùng một loài. Tỷ lệ thất bại cũng ở mức mà cơ thể trẻ trung của hai người có thể hoàn toàn bù đắp được.

Vấn đề lại phát sinh từ một chỗ không ngờ tới. Vào ngày quyết định việc mang thai, lúc tan làm, câu nói của Chiyoung với vẻ mặt có phần căng thẳng đã gây nên chuyện.

“Phù, đây là lần đầu anh mang thai nên thấy hơi hồi hộp…”

“…Gì cơ?”

Trước lời nói của Chiyoung, Heeseong ngẩng đầu lên với ánh mắt khó hiểu. Hai người đang ngồi cạnh nhau ở ghế sau xe thì bỗng nghe thấy một câu không đầu không đuôi.

Heeseong đặt chiếc máy tính bảng đang xem xuống. Cảm nhận được không khí bỗng trở nên nặng nề, Chiyoung lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.

“Sao anh lại đương nhiên nghĩ rằng mình sẽ mang thai chứ?”

Heeseong xoay người về phía Chiyoung, hỏi bằng giọng điệu đầy thách thức.

Không biết có phải cảm nhận được khí thế sắc lạnh đó không, Chiyoung nhìn lơ đãng vào khoảng không một lúc rồi mới từ từ quay sang. Suốt cuộc đời anh chưa từng phải để ý đến ánh mắt ai, vậy mà lần này, vì làm chú cún người yêu phật lòng, anh không chỉ thấy lo mà còn có phần hồi hộp. Dù biết đó không phải là phản ứng bình thường, nhưng anh vẫn thấy vậy.

Chiyoung nhẹ nhàng vòng tay qua vai Heeseong rồi hỏi:

“Sao vậy? Anh thì không được à?”

“Không, em chỉ muốn biết lý do thôi. Nói đi.”

Heeseong biết rõ Chiyoung đang thận trọng, nhưng cậu không thể kiềm chế được cơn giận. Cậu cứ ngỡ việc ai là người mang thai sẽ được quyết định dựa theo một quy tắc nào đó, nhưng không ngờ Chiyoung lại nói như thể việc đó đương nhiên là của anh vậy.

Điều đó khiến Heeseong cảm thấy tự ái và buồn. Cậu biết rõ cơ thể mình nhỏ bé và yếu hơn, nhưng cậu không muốn trở thành người luôn được bảo vệ một cách thụ động như vậy. Hơn nữa, việc Chiyoung sẵn sàng gánh lấy nguy hiểm một cách đương nhiên khiến cậu, với tư cách là người cha trong gia đình, không thể ngồi yên. Vì cả hai sẽ cùng làm cha, nên bất cứ việc gì, Heeseong cũng muốn cùng nhau gánh vác.

Trong lúc đó, Chiyoung mãi không mở lời được, rồi anh nhẹ nhàng dỗ dành:

“Về mặt thể chất… chẳng phải anh có vẻ hợp với việc mang thai hơn em sao?”

Vừa nói những lời mập mờ, Chiyoung vừa kéo tay Heeseong đặt lên phần bụng dưới của mình. Qua lớp áo sơ mi cao cấp, có thể cảm nhận được cơ bụng săn chắc. Dù vậy, ánh mắt Heeseong vẫn nghiêm nghị, cậu trừng mắt nhìn Chiyoung. Gã sói kia lại ghé sát đầu vào, nở nụ cười mờ ám thật cuốn hút. Đôi tai sói vểnh trên đầu anh cũng cọ nhẹ vào trán và tai Heeseong. Nhìn thì có vẻ thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy rõ sự nỗ lực tuyệt vọng trong việc xoa dịu tâm trạng của chú cún nhỏ.

“Đừng có định lấp liếm bằng mấy trò làm nũng nữa. Em đang nghiêm túc đấy.”

Nhưng khi nói đến chuyện gia đình, Heeseong luôn rất nghiêm túc. Trong lời nói tiếp theo của cậu thậm chí còn chất chứa cả cơn giận dữ.

“Làm sao anh biết cơ thể ai mới là phù hợp để mang thai hả?”

Chiyoung cảm nhận được một cơn khủng hoảng dữ dội.

Hiện giờ có lẽ cơn giận của chú cún đã lên đến cấp độ 3 trong 5 cấp độ. Có lẽ vì chuyện này liên quan đến gia đình nên cậu mới nhạy cảm hơn bình thường. Thêm vào đó, đây lại là vấn đề về cơ thể – điều vốn là nỗi tự ti của Heeseong – nên Chiyoung chỉ có thể càng cẩn trọng hơn.

Yoon Chiyoung quý người bạn đời của mình đến mức nếu chú cún nói rằng mặt trời mọc từ phía tây, anh cũng sẽ tin trước đã. Chính vì vậy, anh không thể để chú cún phải gánh vác việc nặng nhọc như mang thai được. Làm sao có thể để người yêu nhỏ hơn mình tận sáu tuổi phải chịu đựng thai kỳ vất vả và cả nguy cơ khi sinh nở chứ.

Thế nhưng nhìn nét mặt của Heeseong, có vẻ sẽ rất khó để thỏa hiệp.

Quyết định đổi chiến thuật, Yoon Chiyoung thở nhẹ một hơi rồi cố ý chỉnh lại nét mặt cho nghiêm túc. Vốn dĩ anh đã có sẵn ngoại hình điển trai, chỉ cần làm vậy thôi là ánh mắt xám dưới mái tóc đen càng thêm nổi bật rồi.

“…Em yêu à.”

“Ừ.”

“Thật ra, từ lâu rồi anh đã mơ được mang thai đó.”

Nghe xong, Heeseong mím môi trên như thể vừa nghe xong một câu chuyện nhảm nhí. Đó là phản ứng thường thấy mỗi khi cậu tỏ ra không hài lòng và để lộ nanh ra.

Không nao núng, Chiyoung dang tay diễn giải một cách lưu loát:

“Từ khi còn nhỏ, anh đã luôn muốn mang thai đứa con của bạn đời mình. Sau khi gặp em, anh lúc nào cũng mong có thể sinh một chú cún giống em.”

“Chính anh từng nói là không muốn sinh con vì sợ nó ra đời lại giống y hệt con sói như anh mà?”

“…Chuyện đó…”

Heeseong vậy mà vẫn nhớ những lời thật lòng của Chiyoung. Có lẽ là lúc cả hai đi du ngoạn qua sa mạc, anh đã lỡ lời nói ra mà không để ý. Biểu cảm đang cố gắng tỏ ra tươi cười của anh như đông cứng lại vì lúng túng.

Đúng là như anh từng nói, lúc ấy anh chưa có ý định có con. Vì sợ rằng nếu đứa bé mang đặc điểm của anh – tức là một con sói mang nặng pheromone – thì nó sẽ không biết nghe lời, mất kiểm soát, thất thường, suốt đời vật lộn giữa bản năng thú vật và nhân tính, sống dằn vặt vì sốc pheromone. Chính vì hiện tại, khi đã gặp Heeseong và có được cuộc sống ổn định, Chiyoung càng thấy đó là điều kỳ diệu, và càng thêm lo lắng.

Thế nhưng nếu Heeseong là người muốn có con trước, thì mọi chuyện lại khác.

Điều Heeseong muốn, Chiyoung cũng sẽ muốn. Hơn nữa, khi đã dồn hết tình yêu vào bạn đời, Chiyoung cũng mong có một đứa con giống Heeseong. Chỉ là với điều kiện, Heeseong không phải chịu khổ.

“Chỉ là… để anh mang thai không được à? Anh thật sự muốn mang thai mà…”

Anh vừa nói vừa khẽ tựa đầu lên vai Heeseong. Sói đầu đàn cao lớn mềm mỏng làm nũng với chú cún khiến tấm chắn giữa ghế lái và ghế sau âm thầm được kéo lên.

Nhưng cả hai chẳng hề bận tâm. Họ nhìn nhau với ánh mắt mang theo những cảm xúc khác nhau, rồi cuối cùng, chú cún mới nghiêm nghị đưa ra quyết định.

“Thôi được rồi. Làm theo thứ tự đi.”

“…Thứ tự á?”

Một câu nói ngoài dự tính khiến nụ cười của Yoon Chiyoung tan vỡ trong chốc lát. Bởi ngay trước đó, anh đang tưởng tượng về hình ảnh một gia đình ba người hạnh phúc cùng với Heeseong.

Nhưng đối với Heeseong, cậu chỉ đang suy nghĩ như một người thuộc tộc chó chiến mà thôi.

“Chẳng phải bốn con là cơ bản à?”

“……”

“Anh hai con, em hai con. Hoặc mỗi người một con. Vậy là vừa khéo.”

“…Ừ ha.”

Đôi mắt xám của Yoon Chiyoung mở to rồi thoáng ánh lên nét cười dịu dàng. Anh không ngờ rằng Heeseong cũng tưởng tượng đến một tương lai bình dị như thế cùng mình. Với một người như Chiyoung – người luôn thấy điều bình thường là thứ xa vời và bất khả thi – thì đề nghị ấy còn quý giá hơn bất kỳ điều gì khác.

Dù vậy, anh vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ nỗi lo. Yoon Chiyoung nhìn Heeseong đang tựa vào ngực mình một cách lặng lẽ.

Nói đúng như cảm nhận của bản thân, thì Heeseong là một người yêu trẻ trung và trắng trẻo. Cậu nhỏ hơn anh hẳn một cái đầu, dáng người nhỏ nhắn đến mức vừa khít trong vòng tay anh, mà hình dạng nguyên bản lại chỉ như một cục bông to bằng nắm tay. Dù biết bản thân đang phóng đại, nhưng trong mắt Chiyoung thì đúng là như thế thật.

Vậy mà lại để một cục bông nhỏ bé, kém tuổi mình mang thai sao?

Chiyoung nghĩ chắc anh sẽ sống trong cảm giác tội lỗi và thấp thỏm đến mức chết khô mất. Vẫn là nên để người có thể chất tốt hơn như anh mang thai, rồi thi thoảng làm nũng với chú cún, sinh con thì hợp lý hơn. Nghĩ đến phản ứng của Heeseong là anh lại càng háo hức. Một chú cún luôn tự tin rằng mình là chủ gia đình, sẽ cố gắng bảo vệ anh đến mức nào cơ chứ. Chỉ mới tưởng tượng thôi là Chiyoung đã khẽ bật cười đầy ẩn ý rồi.

‘Chỉ cần đề nghị mình sẽ mang thai trước là được mà!’

Dù biết mọi chuyện còn phụ thuộc vào xác suất, nhưng Chiyoung đã định bụng sẽ mua chuộc bác sĩ để bản thân là người mang thai trước. Sau đó chỉ cần viện lý do là “vì cơ hội đến trước” để thuyết phục Heeseong là được. Anh hoàn toàn quên mất chuyện mình vốn là người luôn phải nhượng bộ trước sự bướng bỉnh của người yêu.

***

Một thời gian sau, hai người đến bệnh viện để tư vấn về việc mang thai.

Tại đây, họ gặp được bác sĩ đã khám cho Yoon Chiyoung từ khi anh còn nhỏ. Ban đầu bác sĩ hơi cứng người khi thấy một Chiyoung cao lớn bước vào, nhưng ngay khi thấy Heeseong núp sau lưng anh thì sắc mặt ông dịu xuống ngay. Vì từ lâu bác sĩ đã biết rằng người giám sát nghiêm khắc này sẽ hóa thành cún ngoan khi đứng trước bạn đời của mình.

Sau một hồi trao đổi với cả hai, bác sĩ bắt đầu nói về những điều thực tế.

“Khả năng thụ tinh thật ra không cao. Nếu cả hai cùng thử thì xác suất sẽ tăng, còn nếu muốn thì có thể chọn người thực hiện trước.”

“Cả hai bọn tôi sẽ cùng thử.”

Heeseong trả lời chắc nịch. Trước khi đến bệnh viện, Yoon Chiyoung đã từng đề nghị mình sẽ thực hiện trước nhưng liền bị bác bỏ ngay. Bởi Heeseong phản bác rằng nếu cả hai cùng làm thì xác suất sẽ nhân đôi, tại sao chỉ mình anh được làm? Trước lý lẽ quá hợp lý đó, Chiyoung đã cố gắng thương lượng bằng mọi cách, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thắng nổi chú cún. Heeseong lúc ấy đã chuẩn bị sẵn sàng với tâm thế đầy kiên quyết.

“Dù vậy, người có cơ thể chịu ít gánh nặng hơn nên là người thử trước thì hơn…”

“Anh ấy lớn tuổi hơn tôi nên gánh nặng cơ thể là như nhau.”

“……”

Không biết mình vừa làm người yêu tổn thương, Heeseong vẫn nắm chặt tay Chiyoung dưới bàn và nói tiếp.

“Bọn tôi muốn thực hiện đồng thời. Bên nào thụ tinh trước thì người đó sẽ mang thai.”

“À… V-vâng, được ạ.”

Nghe đến đó, bác sĩ liếc nhìn phản ứng của Chiyoung đầu tiên. Trước khi họ đến, đã có một người giấu tên gửi lời nhắn đề nghị nên khuyên bên sói thực hiện trước. Nhưng với quyết tâm mạnh mẽ thế này từ phía Heeseong thì mọi lời khuyên đều trở nên vô ích. Dù gương mặt Chiyoung mang nét thất vọng rõ rệt, nhưng anh vẫn cố không thể hiện ra.

Trước hai người, bác sĩ bắt đầu giải thích từng bước một cách cẩn thận.

“Vậy trước tiên chúng ta sẽ lấy mẫu gen. Nhưng trước đó, tôi sẽ giải thích sơ lược về quy trình.”

Việc hai người thú cùng giới muốn có con đòi hỏi phải trải qua nhiều thủ tục. Vì phải nhờ đến y học can thiệp nên có rất nhiều xét nghiệm cần thiết. Heeseong và Yoon Chiyoung đều bình tĩnh tiếp nhận mọi kiểm tra, cũng như thực hiện việc lấy mẫu gen. Từ sau khi đưa ra quyết định có con, giữa hai người luôn có một cảm giác vừa kỳ vọng vừa căng thẳng lặng lẽ lan tỏa. Đó là cảm xúc hướng đến một tương lai mới.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo