[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 96

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Yoon Chiyoung đã thực hiện mọi thứ đúng theo kế hoạch.

“Cưng, ăn cái này thử xem, a~”

“Gâu.”

Anh bóc phần thịt cua hoàng đế mà Heeseong thèm ăn rồi đút tận miệng cho cậu. Heeseong lúc này đã hóa thành cún con, bám lấy cổ tay anh mà ăn từng miếng một. Giữa hàng loạt món ăn quý hiếm, cậu ngồi ung dung, thong thả liếm đầu mũi. Đó là dấu hiệu đã ăn no, nhưng thật ra Heeseong không ăn được nhiều như mong đợi.

“Cưng ăn hết rồi à?”

“Ừ.”

Vì đã ở bên nhau hơn hai năm, cả hai dần có thể hiểu được ngôn ngữ hình thể của nhau. Nhìn thấy Heeseong lấy chân đẩy bát về phía mình, Yoon Chiyoung chỉ biết mỉm cười vì quá đáng yêu. Dù mùi thức ăn khiến anh choáng váng như say sóng, nhưng thấy Heeseong vui vẻ thế này thì anh lại chẳng cảm thấy gì. Điều khiến anh bận tâm chỉ là việc cậu ăn chưa đủ no.

“Vậy là tối nay kiểu gì em ấy cũng sẽ ăn thêm cái gì đó…”

Dù lo lắng, nhưng Yoon Chiyoung không ép ăn thêm mà chỉ lặng lẽ đứng dậy. Nếu ép, có khi thói quen ăn đêm của Heeseong sẽ còn tệ hơn.

Heeseong được cuốn chặt trong chiếc chăn còn to hơn cả người, rồi được đưa ra xe. Trời lạnh nên Yoon Chiyoung cứ cuốn thêm chăn cho cậu, kết quả là quấn tận mấy lớp chăn lông cực mềm. Những người xung quanh thấy thế thì thầm “Chắc là em bé rồi”, ánh mắt ai nấy đều dịu dàng và trìu mến, nhưng Yoon Chiyoung lại thấy bối rối với những cái nhìn đó. Do pheromone tích tụ nên anh càng trở nên nhạy cảm. Hễ có ai đến gần Heeseong là bản năng bảo vệ trong anh lại trỗi dậy, khiến dây thần kinh cứ căng như dây đàn.

Sau khi trở về nhà trong tâm trạng như đang đi trên băng mỏng, Yoon Chiyoung cố tình đút cho Heeseong ăn dâu tây trước khi đi ngủ. Heeseong còn bảo muốn ăn kẹo dẻo nên anh cũng chuẩn bị đầy đủ, đợi cậu ngủ yên rồi mới yên tâm nhắm mắt lại. Anh tin rằng hôm nay đã cho cậu ăn đủ rồi, chắc chắn có thể ngăn được cơn thèm ăn đêm.

…Nhưng sáng hôm sau, Yoon Chiyoung lại thấy cùng một cảnh tượng quen thuộc.

“Ừm…”

Giờ thì anh đã khá dửng dưng khi bước ra phòng khách. Vừa quen, vừa tranh thủ nghĩ xem liệu kế hoạch của mình có sai sót chỗ nào không. Dù suy nghĩ thế nào cũng chẳng tìm ra.

Yoon Chiyoung lo lắng bước đến phòng khách, rồi đi thẳng tới sofa.

Khi kéo lớp chăn ra, anh thấy có một cái đuôi lấp ló phía sau đệm — có vẻ tránh ánh nắng nên trốn vào đó ngủ. Cậu nằm ngửa ra y như con người, mà cái bụng thì phình căng tròn khiến Yoon Chiyoung không nhịn được mà bật cười.

“Em ấy ăn bao nhiêu rồi…?”

Ngồi xuống sofa cùng một tiếng thở dài, Yoon Chiyoung bắt đầu kiểm tra “tàn tích” của bữa tiệc đêm qua. Việc đầu tiên là xác định Heeseong đã ăn bao nhiêu.

“Một quả táo. Hai miếng khoai tây chiên? Có dấu vết bị bóc ra… nhưng sao lại ăn hết đống thịt viên vậy? Ba quả trứng luộc… kem tươi ăn với bánh scone, còn salad là sao? Em ấy có thích rau sống đâu mà cũng lôi ra?!”

Những gì còn sót lại khiến anh khó hiểu. Bình thường Heeseong rất ghét rau sống, từng bảo ăn vào khó tiêu. Vậy mà giờ đây, đống salad cũng bị lôi ra bày khắp nơi. Và nhìn kỹ lại, cả khu bếp cũng đang trong tình trạng bừa bộn hỗn loạn.

“Chẳng lẽ lấy ra trong lúc vội?”

Khi Yoon Chiyoung bước lại gần tủ lạnh, anh thấy vài hộp đồ ăn từng được đựng gọn gàng đã rơi xuống. Sau khi dọn dẹp chỗ đó, anh quay lại sofa trong tâm trạng đầy lo lắng. Trên ghế, Heeseong đang ngủ thiếp đi, thở hổn hển vì cái bụng đã căng tròn đến mức khó chịu.

Nhìn vào những dấu vết còn sót lại, có thể thấy Heeseong đã hóa thành người, ăn uống một cách dữ dội, rồi lại trở về hình dạng cún con mà ngủ luôn. Nhưng tại sao lại phải ăn lén vào ban đêm như thế, Yoon Chiyoung không thể hiểu nổi. Căn cứ vào dấu tích thì chẳng khác nào một người đói khát lâu ngày trút hết mọi thứ trong bếp. Anh nhớ lại việc tối qua Heeseong đã ăn no, lại càng không khỏi lo lắng.

‘Em ấy thấy ăn cùng mình là gánh nặng sao?’

Hoặc cũng có thể vì được chăm sóc quá kỹ, nên những gì thật sự muốn ăn lại không dám nói ra, và đến đêm mới bùng phát.

Yoon Chiyoung chìm vào trầm tư. Anh cứ tưởng chỉ cần trao đi tình yêu là đủ, nhưng không ngờ điều đó lại có thể gây ra tác dụng ngược. Mối tình đầu, lại còn là lần đầu mang thai của mối tình đầu, thật sự quá khó khăn với anh.

“Khụ...”

Đúng lúc ấy, Heeseong – đang ngủ thiếp đi và thở dồn dập – bất ngờ liếm mũi rồi lăn người dậy. Yoon Chiyoung vội đưa tay đỡ lấy, nhưng biểu hiện của Heeseong có gì đó bất thường. Cơ thể bông mềm của cậu khẽ co giật, rồi run lên từng hồi như thể có phản ứng mạnh mẽ.

“Khặc, khục…!”

“Cưng à!”

Heeseong bất ngờ nôn ọe ra. Có vẻ như cơ thể thật sự không chịu nổi lượng thức ăn đã nạp vào. Thân hình bé nhỏ run lẩy bẩy như cây sậy trong gió. Yoon Chiyoung hoảng hốt đỡ lấy cằm cậu, điều chỉnh tư thế để không bị sặc rồi vỗ nhẹ vào lưng. Heeseong rơi nước mắt, thở hổn hển, mệt mỏi đến mức không thốt ra nổi lời nào.

“Ôm em đi…”

“Chờ một chút, thở chậm lại, từ từ nào.”

Dù hoảng sợ đến tái mặt, Yoon Chiyoung vẫn cố giữ bình tĩnh dỗ dành cậu. Anh quấn Heeseong lại bằng khăn, đưa vào nhà tắm, lau sạch vết bẩn rồi nhẹ nhàng vỗ về. Có lẽ chính Heeseong cũng bị sốc, nên nấc lên từng tiếng nấc cụt, sụt sịt khóc. Cơ thể nhỏ bé run lên từng cơn trong hình dạng cún con khiến Yoon Chiyoung suýt chút nữa ngừng tim.

“Ha… làm anh sợ đấy.”

“Gâu…”

“Em ăn nhiều lắm đúng không?”

“……”

Yoon Chiyoung vừa xả nước ấm vào bồn rửa tay, vừa đỡ cậu ngồi lên và hỏi khẽ. Dù Heeseong vẫn run bần bật, nhưng vẫn dụi đầu vào tay anh như muốn được ôm lấy. Có vẻ cậu cũng đã rất hoảng. Không kịp suy nghĩ nhiều, Yoon Chiyoung lập tức gọi bác sĩ đến nhà và nhẹ nhàng dỗ dành cậu. Bình thường dù có ăn gì vào ban đêm, sáng ra Heeseong vẫn luôn thản nhiên. Nhưng hôm nay rõ ràng là có chuyện, vì cậu cứ ôm chặt lấy Yoon Chiyoung mà không chịu để lộ mặt ra.

Bác sĩ – sau khi chạy tới nhà chỉ trong một hơi – kiểm tra kỹ lưỡng Heeseong và kết luận: cậu bị đầy bụng, khó tiêu.

“Có vẻ là bị đầy hơi rồi. Hôm nay nên tránh căng thẳng, thường xuyên mát-xa nhẹ nhàng, đồng thời tạm thời kiêng các món ăn có tính kích thích.”

Quả nhiên, mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc ăn quá độ. Đây cũng chính là lý do vì sao Yoon Chiyoung luôn dẫn Heeseong đi dạo sau mỗi bữa ăn – thế mà đêm qua, cậu lại ăn no đến mức lăn ra ngủ luôn, dẫn đến bị đầy bụng. Sau khi cho uống thuốc tiêu hóa được kê, Yoon Chiyoung cẩn thận xoa bóp toàn thân cún con, cuối cùng sắc mặt Heeseong cũng dần khá lên trông thấy.

Ngay cả sau khi bác sĩ rời đi, Yoon Chiyoung vẫn tiếp tục mát-xa cho bốn chân của cậu, gương mặt mang vẻ nghiêm túc.

“Em yêu à… hay là do em không muốn ăn cùng anh?”

‘Không… không phải vậy…’

Heeseong ngước nhìn, ánh mắt có phần e dè rồi liếm nhẹ đầu ngón tay của Chiyoung như thể đang xin lỗi vì khiến anh lo lắng. Dù miệng bảo là ổn, nhưng cậu vẫn chưa thể biến lại thành người – có lẽ là do vẫn còn mệt. Nhìn khối thân thể bé bằng nắm tay ấy, Yoon Chiyoung không khỏi nóng ruột.

Một sinh vật bé nhỏ như thế, mềm mại như chùm tơ bông, vậy mà lại đang mang hai đứa trẻ trong bụng. Huống hồ cơ thể cậu vốn đã yếu, bảo sao Yoon Chiyoung ngày càng trở nên nhạy cảm và lo lắng hơn.

Vì thế, việc bế Heeseong trong lòng dần trở thành thói quen của Yoon Chiyoung. Cậu quá nhỏ, đến mức anh sợ sẽ vô tình đá phải khi đi lại. Đã có lần Heeseong cuộn mình nghỉ ngơi trong đôi dép mới đặt ở phòng khách, mà Yoon Chiyoung suýt chút nữa đưa chân vào nếu không nhanh chóng phát hiện. Chỉ tưởng tượng đến việc lỡ đá vào cậu – trong lúc Heeseong đang mang thai – cũng khiến anh rùng mình.

Mọi thứ khiến Yoon Chiyoung trở nên cẩn trọng đến mức căng thẳng. Anh bắt đầu sút cân, quầng thâm dưới mắt khiến khuôn mặt thêm phần tiều tụy và mang nét u uất. Đang vuốt ve cún con tròn xoe trong lòng, anh vô thức thổ lộ tâm tình.

“Phải chi người mang thai là anh thì tốt biết mấy…”

‘…Không sao đâu, đừng lo mà.’

Như thể muốn xoa dịu, Heeseong gắng gượng ngồi dậy, lắc mình rồi ngồi xuống. Cậu liếm nhẹ lên mu bàn tay Chiyoung, như thể xin lỗi vì đã khiến anh lo suốt buổi sáng, rồi trèo lên một bên đầu gối anh và lí nhí bằng giọng điệu rất nghiêm túc:

‘Em lại thấy may mắn vì người mang thai là em!’

“Em yêu… có gì mà vui vẻ đến thế?”

‘Vì là EM! là người MANG THAI! nên mới thấy may đó!’

Nghe cậu cố nhấn mạnh từng chữ như thế, Yoon Chiyoung chỉ biết bật cười mệt mỏi. Đúng là lời của một chú cún con gan dạ, dẫu vậy thấy Heeseong đã có sức sống trở lại, anh cũng an tâm phần nào.

Nhưng không vì vậy mà anh hoàn toàn yên tâm. Rõ ràng, tình trạng ăn uống quá độ của Heeseong đã trở thành vấn đề nghiêm trọng.

Vừa chuẩn bị cháo cho cậu, Yoon Chiyoung vừa đi đến một quyết định táo bạo. Để sửa thói quen xấu của Heeseong, anh sẽ thức và canh cậu suốt cả đêm.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo