Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Yoon Chiyoung âm thầm thực hiện kế hoạch của mình.
Cách làm rất đơn giản. Chỉ cần thức đến rạng sáng – lúc Heeseong thường bắt đầu ăn uống quá độ – là được. Thật ra chỉ cần được ngắm nhìn Heeseong khi ngủ thôi là anh đã có thể thức trắng cả đêm. Nhìn từng đường nét nhỏ nhắn trên gương mặt, đôi tai cún khẽ giật giật khi ngủ, và hàng mi dài tinh tế ấy – dù có nhìn cả đêm cũng khiến tim anh xao xuyến.
Hơn nữa, từ khi mang thai, Heeseong lại ngủ rất sâu, đến mức bị cắn tai hay vuốt má cũng chẳng tỉnh dậy. Sau vô số lần thử, Yoon Chiyoung còn phát hiện rằng nếu mút ngực cậu thì sẽ tỉnh lại – và bị chửi là đồ biến thái không biết bao nhiêu lần. Dẫu vậy, dù đã qua một tuần, anh vẫn chưa bắt quả tang được lần nào cậu ăn vụng ban đêm.
‘Rốt cuộc là sao đây?’
Chứng ăn đêm cứ cách hai ngày lại xảy ra, cớ sao dạo này lại hoàn toàn biến mất? Chẳng lẽ cậu đã phát hiện đang bị theo dõi rồi? Yoon Chiyoung càng lúc càng thấy kỳ lạ.
Hơn nữa, việc thức suốt một tuần để trông chừng cậu khiến anh bắt đầu kiệt sức. Ban ngày đã mệt vì nghén, giờ đến đêm cũng không được ngủ, chẳng trách bộ dạng anh thảm hại ra mặt.
Vì vậy, dù cố nở nụ cười dịu dàng như mọi khi, nhưng vẻ mệt mỏi hiện rõ trong ánh mắt lại khiến những lời đồn kỳ quặc về anh – người giám sát thuộc tộc sói – lan ra nhanh chóng. Người ta đồn rằng anh quá nhạy cảm vì bạn đời đang mang thai, nên tốt nhất đừng dại mà chọc giận. Dù có hơi phiền, nhưng cũng khá tiện. Có điều, vấn đề thật sự thì vẫn chưa được giải quyết, và những quầng thâm dưới mắt Yoon Chiyoung chỉ ngày một rõ rệt.
Đã vậy, anh còn bị bạn đời mắng.
Ngay lúc đang định vào phòng tắm, Heeseong bất ngờ bước theo sau lưng và chặn anh lại.
“Yoon Chiyoung. Đừng bảo là anh thức trắng đêm đấy nhé?”
“Sao? Anh vẫn ngủ mà…”
“…Kỳ lạ thật.”
Heeseong cau mày, ấn nhẹ lên quầng thâm dưới mắt anh. Gương mặt cậu rất nghiêm trọng, còn Yoon Chiyoung thì lại phì cười khi thấy má Heeseong tròn trịa vì tăng cân – trông cứ như đang lo lắng cho anh vậy.
“Anh còn cười được à? Ngủ đi, và đừng có động vào ngực em nữa.”
“Không có mà, em yêu. Anh ngủ ngon lắm.”
“……”
Yoon Chiyoung nói dối để tránh khiến cậu thêm lo. Nhưng rõ ràng Heeseong chẳng tin, cậu ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Dạo gần đây, vì ngủ ngày nhiều hơn nên cậu có quyền nghi ngờ.
Dù vậy, chỉ riêng chuyện gần đây Heeseong không còn ăn vụng là anh đã thấy mừng rồi. Thành thật mà nói, nhờ duy trì ăn ba bữa đều đặn, cơ thể Heeseong trông rạng rỡ hơn hẳn, da dẻ bóng mịn, ánh mắt cũng trở nên tinh anh hơn.
Tuy thế, có vẻ Heeseong vẫn chưa thôi lo cho anh.
“Anh nghén thì ít ra cũng phải ngủ đầy đủ đi. Sau này con chào đời rồi, chẳng lẽ chỉ có một người làm bố chắc?”
“Sao em nói vậy chứ… nghe sợ thật đấy cưng à, xoa anh đi.”
Làm nũng một cách trắng trợn, Yoon Chiyoung kéo tay Heeseong đặt lên đùi mình rồi bắt cậu xoa xoa. Tức thì cậu dựng cả tai lên rồi nổi đóa, rít lên rồi bỏ đi. Nhìn dáng vẻ cậu giận dỗi mà vẫn dễ thương ấy khiến Yoon Chiyoung không khỏi bật cười. Đùa giỡn như thế giúp anh giải tỏa được ít nhiều căng thẳng.
‘Tối nay chắc mình phải thật sự ngủ một giấc thôi…’
Thở dài một tiếng, Yoon Chiyoung cởi áo sơ mi ra. Nhìn vào gương, thấy đôi mắt sắc lạnh vì thiếu ngủ, thân hình vì sụt cân mà càng lộ rõ cơ bắp. Dù trước kia khi Heeseong ăn uống thả cửa, anh cũng chưa đến mức sút cân như thế này… Nếu tiếp tục như vậy, có khi bạn đời anh sẽ chẳng còn thấy anh đẹp nữa mất. Vuốt nhẹ làn da khô sạm, Yoon Chiyoung tự nhủ.
Thôi thì ráng thêm đêm nay nữa vậy.
Ít ra cũng phải theo dõi đủ một tuần thì mới dứt được thói quen của Heeseong chứ. Nghĩ thế, anh bước vào buồng tắm.
Nhưng rồi, vì quá mệt, anh quên mất chuyện chiều cao của mình và đập đầu vào vòi sen. Bình thường luôn cẩn thận, vậy mà giờ lại bất cẩn như vậy – cho thấy tinh thần của Yoon Chiyoung thực sự đang kiệt quệ đến mức nào.