Em Là Vợ Cũ Của Anh - Chương 11

Lịch up truyện T4 & T7

Tôi khẽ khuyên nhủ, Seo Ae nhấp một ngụm nước trái cây. Sau đó, cô bé đặt ly xuống bàn với một tiếng ‘cạch’ rõ to, kèm theo tiếng ‘khà’ giống như cách người lớn thường làm. Điều đó không hợp với dáng vẻ của một học sinh tiểu học chút nào. Dù biết rằng năm sau cô bé sẽ lên cấp hai, nhưng nhìn cảnh này khiến tôi không khỏi băn khoăn.

"Không sao cả! Điều quan trọng bây giờ là chú đang yêu, đúng không?" 

"Chú đã bảo là không có mà." 

"Vậy để con nói cho chú bí quyết thành công trong tình yêu mà mẹ con dạy cho nhé." 

Rõ ràng là Seo Ae chẳng nghe lời tôi nói. Thay vào đó, cô bé tập trung vào suy nghĩ của mình, với khuôn mặt nghiêm túc đến mức tôi cũng phải ngồi thẳng lại. Trẻ con rất nhạy cảm. Nếu chúng nghiêm túc mà người lớn không đối xử tương tự, chúng dễ bị tổn thương. Vì vậy, tôi phải tỏ ra tôn trọng cảm xúc của cô bé. 

"Nếu thật sự yêu, thì hãy... đẩy người đó lên giường trước." 

"Cái, cái gì cơ?" 

Tôi không thể ngờ được rằng một đứa trẻ tiểu học lại nói ra điều này. Tôi ngỡ ngàng, lắp bắp nhìn đôi mắt sáng rực của cô bé. 

"Nếu làm vậy, chú sẽ biết được tình cảm của đối phương. Và khi đó, khả năng cao là chú sẽ kết hôn, giống như ba mẹ con." 

"Khoan đã, Seo Ae à, không phải vậy đâu." 

Trời ơi. ‘Đẩy lên giường’? Tôi không thể tin nổi những lời vừa phát ra từ miệng một đứa trẻ lớp 6. Không biết cô bé có hiểu hết ý nghĩa của những lời mình nói không, nhưng rõ ràng là tôi đã bị sốc. Seo Ae nhíu mày khi thấy phản ứng của tôi. 

"Tất nhiên chú không định nói mẹ con hoàn toàn sai. Nhưng mỗi người đều có hoàn cảnh riêng... Nên phải xem xét tình huống trước khi hành động. Hiểu chưa?" 

Nhìn khuôn mặt cô bé lâm vào trầm tư, tôi không thể nói gì quá mạnh mẽ. Cuối cùng, cô bé khẽ gật đầu. Thở phào nhẹ nhõm, tôi đưa cho Seo Ae thêm một vài món bánh mà cô bé thích. 

Chúng tôi chơi một vài ván cờ trước khi cô bé về. Sau khi tiễn cô bé, tôi đóng cửa văn phòng và trở về căn hộ thuê của mình, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ về cách hủy hợp đồng với Si Ryang mà không để lộ thân phận thật sự. 

Nếu tôi biết rằng sáng hôm sau, mình sẽ thật sự đẩy Si Ryang lên giường, có lẽ tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Quả là điên rồ. 

***

Sau khi nhận ra rằng tất cả mọi người đã quên mất tôi, và xác nhận điều đó, tôi đã không thể làm gì trong một thời gian dài. 

Không chỉ là thông tin về tôi – con người mang tên Lee Kang Ha – hoàn toàn biến mất khỏi cả ký ức và các phương tiện lưu trữ, mà tôi còn chẳng muốn tiếp tục sống nữa. 

Đúng vậy, tôi đã rơi vào một hố sâu tuyệt vọng và chán nản. Vì thế, suốt một thời gian dài, tôi chỉ ở lại những nhà nghỉ ven biển gần nơi chúng tôi đã chiến đấu với trùm EX lần cuối, bước đi dọc bờ biển mỗi ngày. 

Tôi cứ nghĩ rằng nếu tiếp tục đi như vậy, tôi sẽ tìm thấy ‘thực tại’. Tôi tin rằng mọi thứ trong thế giới này – nơi mọi người đã quên mất tôi – chỉ là một cơn ác mộng, và nếu tôi cứ bước tiếp, tôi sẽ quay về một thế giới nơi tôi chưa bị quên lãng. 

Nghĩ lại bây giờ, đó là một hy vọng vô nghĩa và ngớ ngẩn. Nhưng khi ấy, tôi thực sự tuyệt vọng. 

Tôi cứ đi, đi mãi, không ngừng nghỉ. Không có ai xung quanh. Tất cả các bãi biển đều đã đóng cửa do hậu quả của vụ bùng nổ hầm ngục EX, nên tôi có thể đi thoải mái mà không sợ bị ai quấy rầy, thậm chí đi đến sáng sớm. 

Với một cơ thể chưa lành hẳn sau trận chiến với trùm EX, tôi thường phải dừng lại để nghỉ ngơi, nhưng rồi lại nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục đi. Tôi đã lang thang suốt một tháng trời như một kẻ điên bên bờ biển. 

Khoảng thời gian ấy chính là nghi lễ tiễn đưa và an ủi bản thân mà chỉ mình tôi có thể thực hiện. 

Nỗi sợ bị bỏ rơi trên thế giới này, sự buồn bã và tuyệt vọng khi bị quên lãng, sự mất mát khi xa rời đồng đội đã cùng tôi xây dựng mối quan hệ đồng cam cộng khổ. 

Và trên hết, là sự phẫn nộ và đau khổ vì mối quan hệ duy nhất trong đời tôi, tình yêu đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi với Hàn Si Ryang, đã bị cắt đứt một cách cưỡng ép. 

Một tháng đó, tôi đã tự tổ chức đám tang cho chính mình. 

Khi tháng đó kết thúc, tôi nhận ra một điều. Điều duy nhất giữ tôi lại trong cuộc sống này chính là một ước nguyện: Trước khi chết, tôi muốn nhìn thấy ít nhất một điều – đồng đội của tôi sống một cuộc đời hạnh phúc. 

Đó là lý do duy nhất khiến tôi không tự kết liễu đời mình. 

Tôi đã đặt ra cho mình khoảng thời gian mười năm. Tôi tin rằng sau mười năm, họ sẽ tìm được sự ổn định và hạnh phúc. Khi đó, tôi sẽ có thể nhìn thấy điều đó, và rồi tôi sẽ chết. 

Nhưng có lẽ tôi đã đánh giá sai. Có lẽ, tôi đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được trong mười năm. 

Giờ đây, tôi chỉ cảm thấy lạnh. Cái lạnh đến mức khiến xương tôi run rẩy, và cơ thể tôi tê buốt. Mỗi lần thở, tôi cảm nhận được sự đau đớn xé rách trong phổi mình. 

Dù vậy, tôi vẫn phải tiếp tục đi. Tôi không thể dừng lại bây giờ. Nếu dừng lại, tất cả sẽ kết thúc.

Quay lưng lại cũng chẳng giải quyết được gì nữa, đừng dừng lại, cứ tiếp tục bước đi thôi. 

Những ký ức về quá khứ mà chỉ có mình tôi nhớ, dù có hoài niệm bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ khiến bản thân tôi thêm đau khổ. Nếu cứ mãi nhai lại và quay đầu nhìn lại, ký ức của tôi sẽ phai nhạt, biến dạng, và những gì còn lại của bản thân tôi cũng sẽ tan biến. 

Vậy nên, cứ bước tiếp. Cứ bước thôi. Tôi vẫn có thể bước. 

Nhưng lạnh quá. 

"Đứng dậy đi." 

Giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi rên rỉ. Khó lắm. Thật sự rất khó. Lạnh lắm, mệt mỏi và kiệt sức. 

Mọi thứ từng chống đỡ tôi giờ đã tan biến trong chớp mắt. Làm sao tôi có thể đứng dậy được chứ? 

"Để tôi nắm tay anh nhé?" 

Tôi đã định vô thức trả lời rằng: "Được." 

Nhưng trước khi tôi kịp trả lời, tôi đã cảm nhận được thực sự có một bàn tay đang nắm lấy tay mình, và khi nhận ra đó là hiện thực, không phải mơ, tôi đã phản ứng ngay lập tức. 

<Phát động kỹ năng Trói Buộc cấp S!>

Ngay khi kích hoạt kỹ năng, tôi mở to mắt. Ngay khi nhìn thấy bàn tay to lớn trước mặt, tôi theo phản xạ nắm lấy và kéo về phía mình. 

Tên tấn công định phản kháng nhưng lại đột ngột dừng lại. Điều đó chẳng quan trọng. Đó là cơ hội của tôi. Kẻ tấn công bị kỹ năng trói buộc, mất thăng bằng, và tôi nhanh chóng bật khỏi giường, đè hắn xuống và áp chế trên giường. 

<Hiệu ứng phụ của Trói Buộc cấp S được kích hoạt.>

Ánh sáng dây trói tỏa ra quanh thân kẻ tấn công, ngày càng đậm màu. Kỹ năng đã làm giảm sức mạnh, tốc độ di chuyển và khả năng tấn công của hắn. Tôi rút vũ khí từ kho đồ và kề sát cổ hắn. 

"Là ai... Hả!?" 

Tôi sửng sốt khi nhìn thấy mái tóc trắng rối tung trên chiếc gối trắng và đôi mắt tím phản chiếu ánh sáng từ kỹ năng của mình. 

"S-Si Ryang... Han Si Ryang sao?" 

Suýt nữa tôi gọi em ấy là ‘Si Ryang’ một cách thân mật. Nhưng không, đây không phải điều quan trọng lúc này. Tại sao em ấy lại bị tôi đè dưới thân thế này? 

Dù vừa mới tỉnh dậy, đầu óc tôi vẫn còn lơ mơ, nhưng tôi chắc chắn đây là Hàn Si Ryang. Và, đây không phải là mơ. 

Cảm giác và nhiệt độ từ cơ thể mà tôi đang đè lên rất rõ ràng. Nếu là mơ, có lẽ tôi đã có thể chạm vào em ấy từ lâu, nhưng đây chính là Hàn Si Ryang của hiện tại – không còn vẻ trẻ trung của năm năm trước, mà thay vào đó là một khuôn mặt trưởng thành hơn, đầy sâu sắc. 

"Anh phản ứng nhanh hơn tôi nghĩ." 

Em ấy đang tán thưởng sao? 

Thậm chí còn tỏ ra hài lòng nữa. Tôi biết rõ mà. Dù khuôn mặt của em ấy tỏ ra vô cảm, nhưng khóe môi nhếch lên 0.2cm kia chỉ xuất hiện khi em ấy thật sự hài lòng. Dù vũ khí của tôi đang kề sát cổ mình, em ấy vẫn nở nụ cười. 

Tôi không thể kiềm chế cảm xúc lúc này. Nhìn xuống Si Ryang với vẻ hoang mang, tôi vẫn chưa hiểu được điều gì đang diễn ra. 

Việc Si Ryang đột nhập vào nhà tôi giữa đêm đã đủ khó hiểu, nhưng điều khó hiểu hơn là tại sao em ấy lại chịu ngoan ngoãn nằm im dưới thân tôi như thế này?




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo