Em Là Vợ Cũ Của Anh - Chương 12

Lịch up truyện T4 & T7

Với cấp bậc SS, Si Ryang hoàn toàn có khả năng thoát khỏi đòn tấn công của tôi. Vài chục giây trôi qua, sức mạnh của em ấy đã phần nào hồi phục. Thế mà vẫn ngoan ngoãn nằm im như vậy, có nghĩa là em ấy đang cố tình nương tay.

"Anh có được huấn luyện đặc biệt không?"

"……."

Tôi không thể nói rằng chính em ấy là người đã dạy tôi tất cả, nên tôi im lặng. Toàn bộ những kỹ năng tự vệ và cách sử dụng vũ khí mà tôi biết đều là do chính Si Ryang đích thân truyền dạy.

Thế mà bây giờ em ấy lại hỏi với thái độ như chẳng hề nhớ gì. Lý trí thì bảo tôi không nên trách móc vô lý như vậy,  nhưng cảm xúc lại trỗi dậy mãnh liệt, khiến tôi không thể kìm nén được chán nản.

"Không muốn trả lời à?"

"...Nếu đã đến thăm thì cậu nên báo trước chứ, Han Si Ryang? Đây là xâm nhập bất hợp pháp đấy."

"Chỉ là tò mò thôi. Xin lỗi vì đã đến bất ngờ như vậy. Anh có thể xuống khỏi người tôi được không? Hủy kỹ năng của anh đi, nó thật sự làm tôi rất khó chịu."

Trong cơn ác mộng hỗn loạn, tôi không thể phân biệt được đối phương là thợ săn hay người thường, vì thế, tôi đã sử dụng năng lực một cách tiết chế nhất có thể. Dù biết cấp bậc SS của Si Ryang đủ để chống lại kỹ năng của tôi, nhưng tôi vẫn làm theo lời em ấy và hủy kỹ năng.

"Không định lùi ra à?"

Si Ryang hoàn toàn có thể hất tôi ra nếu muốn, vậy mà lại hỏi tôi như vậy. Không biết em đang đùa giỡn hay đang muốn thử phản ứng của tôi nữa. Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Si Ryang đang tìm kiếm điều gì đó mới mẻ.

"Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi mà?"

Kim đồng hồ chỉ đúng 3 giờ sáng. Dù có hẹn trước thì giờ này cũng quá muộn để làm phiền người khác, vậy mà Si Ryang lại tự ý xông vào phòng tôi. Nếu em ấy đã không tôn trọng tôi như vậy, thì tôi cũng chẳng cần phải giữ phép lịch sự nữa.

"Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?"

Tôi hỏi với giọng đầy ẩn ý, ánh mắt của Si Ryang thoáng thay đổi. Suýt chút nữa tôi đã nới lỏng tay đang cầm vũ khí.

"Cậu không biết à?"

"Xin lỗi. Bây giờ là mấy giờ?"

"……."

Em ấy đang đùa sao? Không, nhìn qua biểu hiện của Si Ryang, rõ ràng không phải là đùa.

"3 giờ 12 phút sáng."

"...Ôi trời, đúng là tôi thất lễ thật. Xin lỗi anh."

Lời xin lỗi của em ấy không phải kiểu qua loa đại khái. Tôi nhìn thẳng vào mắt Si Ryang. Dù bóng tối bao trùm, tôi vẫn cảm nhận được sự tỉnh táo trong ánh mắt em. Chỉ có điều, sâu thẳm trong đôi mắt ấy lại thoáng vẻ mệt mỏi, khiến tôi không khỏi thắc mắc.

"Cậu uống rượu à?"

"Nếu có loại rượu nào khiến tôi say được thì tốt, nhưng tiếc là không có, nên tôi cũng chẳng thể lấy cớ đó."

"Vậy tại sao cậu đến đây vào giờ này?"

Tôi rút vũ khí ra khỏi cổ Si Ryang và đứng dậy. Si Ryang cũng đồng thời đứng lên. Bộ vest trên người em ấy, khác hẳn trang phục thường ngày, rõ ràng em ấy vừa mới làm việc xong.

"Vì hợp đồng hôn nhân. Bây giờ anh có thể dùng kỹ năng rồi chứ?"

Tôi cảm thấy bối rối. Hôm nay là tôi đã nói dối rằng cần thời gian để kỹ năng truy vết của mình hồi phục. Trong lúc bận rộn suy nghĩ cách hủy bỏ hợp đồng hôn nhân với Si Ryang, tôi đã quên mất chuyện này. Đúng là ngốc quá, Kang Ha. Vẫn cái tính tập trung quá mức vào một việc mà quên đi mọi thứ khác.

Tôi cố gắng giữ gương mặt bình tĩnh để che giấu sự lúng túng.

"Vâng, giờ tôi có thể sử dụng kỹ năng."

Si Ryang ung dung ngồi xuống giường tôi, dáng vẻ tự nhiên như thể đây là lãnh địa của mình. Khi đứng dậy, tầm mắt em ấy cao hơn tôi một cái đầu, khiến tôi chợt nhận ra sự chênh lệch giữa chúng tôi.

Làm sao đây? Nếu sử dụng điều khoản trong hợp đồng, tôi buộc phải nói dối. Tôi không thể để em ấy biết rằng tôi là vợ cũ của em ấy.

Tôi sẽ cố gắng tỏ ra thờ ơ, nói rằng mọi thứ đều rất mờ nhạt. Tôi sẽ phải giữ một gương mặt thật nghiêm túc.

"...?"

Si Ryang đưa tôi một chiếc lọ thủy tinh nhỏ chứa đầy chất lỏng đỏ sẫm. Tôi nhận lấy, lòng đầy nghi hoặc.

"Sao lại đưa tôi cái này?"

"Uống đi."

"Cái này là...?"

"Đây là thuốc tăng lực tinh thần, không hại gì đâu. Uống vào sẽ giúp anh tập trung hơn khi sử dụng kỹ năng đấy. Coi như tôi đã làm phiền anh dậy sớm, uống đi nhé."

Si Ryang xuất hiện bất ngờ trong nhà tôi, rồi đưa cho tôi lọ thuốc này, bảo tôi uống để sử dụng kỹ năng. Khi tôi cảm thấy có chút bực bội, đột nhiên nhận ra có điều gì đó lạ trong lời nói của Si Ryang.

"Làm sao cậu biết tôi thức dậy giờ nào?"

"6 giờ 30 sáng."

"……."

Cái gì đang xảy ra vậy? Si Ryang có phải đang theo dõi tôi không? Hay điện thoại của tôi đã bị hack? Việc em ấy dễ dàng tiếp cận thông tin tài chính của tôi khiến tôi cảm thấy rất lo lắng.

"Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ tình cờ biết thôi."

"Tình cờ mà biết giờ thức dậy của tôi sao? Tôi thực sự rất tò mò đấy."

"Chủ tòa nhà nơi anh làm việc nói với tôi."

"…Cô chủ nhà nói với cậu?"

"Đúng vậy. À, còn nữa. Tôi nghĩ mình cũng nên nói cho anh biết rằng cô chủ nhà có ý định gả cậu cho con gái lớn của bà ấy, nên hãy cẩn thận."

Seo Ae? Con gái lớn của chủ nhà? Cô bé mới vào đại học mà đã định gả cho tôi, một gã hơn cô ấy đến 10 tuổi sao? Trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Làm sao mà bà ấy lại..."

"Vậy là hỏi đủ rồi chứ? Uống đi và sử dụng kỹ năng của anh đi."

Dưới cái nhìn lạnh lùng của Si Ryang, tôi đành nuốt trôi lọ thuốc tăng lực. Vị đắng chát lan tỏa trong miệng, gợi nhớ đến những viên thuốc ho tôi từng ghét cay ghét đắng.

“Đưa hợp đồng cho tôi.”

Vừa dứt lời, Si Ryang đã nhanh tay rút ra một bản hợp đồng, đặt ngay trước mặt tôi. Cứ như thể em ấy đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này từ trước. Tôi lật giở từng trang giấy, nội dung vẫn y nguyên như lần trước. Tôi kìm nén một tiếng thở dài.

Tôi đặt hợp đồng lên bàn. Dù thế nào, tôi vẫn phải sử dụng kỹ năng. Ánh mắt của Si Ryang theo sát từng hành động của tôi, như thể không muốn bỏ sót một chi tiết nào. Làm chuyện này giữa đêm khuya như vậy thật chẳng ra làm sao.

<Lời khẩn cầu của bạn đã được đấng thánh nhân che chở Miroa lắng nghe và đáp ứng.>

 Ngay khi kỹ năng được kích hoạt, một bảng thông báo mờ ảo hiện ra trước mắt tôi. Khi tôi tập trung vào bản hợp đồng, nó bừng sáng kỳ lạ. Ánh sáng ấy như một tín hiệu, thu hút ánh nhìn của Si Ryang.

Ngay khi tôi chọn bản hợp đồng làm mục tiêu, kỹ năng quen thuộc đã được kích hoạt, bao trùm tầm nhìn của tôi trong một lớp sương mờ. Tôi đã quá quen với cảm giác này, nên cứ bình tĩnh chờ đợi những gì sắp diễn ra.

Chắc lại chỉ thấy chính tôi thôi, thật chết tiệt. Nếu nói không thấy gì, chắc chắn em ấy sẽ nghi ngờ, nên tôi sẽ bịa đại là thấy một con phố ở nước ngoài...

Bỗng dưng, mọi thứ tối đen.

Cả thế giới chìm vào bóng tối. Tôi không thể biết mình đang đứng hay nằm. Cảm giác không giống như đang trôi nổi, cũng không giống như đang đứng trên mặt đất; vừa nặng nề, vừa nhẹ bẫng đến khó hiểu. Tôi không phân biệt được đâu là trên, đâu là dưới.

Tôi cảm thấy như từng đầu ngón tay của mình đang tan biến. Tai tôi nghe như đang chìm dưới nước. Cái gì thế này? Rốt cuộc đây là gì? Tôi chỉ định tìm kiếm dấu vết còn lại trong hợp đồng này thôi mà.

Tôi phải nhìn thấy căn phòng mà tôi và Si Ryang đang ở chứ, sao lại thế này...

Ngay lúc đó, một ánh sáng lóe lên từ xa. Ánh mắt tôi bị nó cuốn lấy ngay lập tức.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“Hự! Aaaa!”

Đau. Đau lắm. Cả cơ thể tôi như bị xé nát, cơn đau đến mức tôi phát điên.

Đau quá. Tôi muốn ngất đi.

Tôi muốn ngất, nhưng đau quá đến mức không thể. Thậm chí tôi lại càng tỉnh táo hơn. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ phát điên mất.

Tiếng ù ù vang lên. Tôi có cảm giác mình đang bị hút vào đâu đó. Tôi cố gắng rời mắt khỏi thứ ánh sáng vàng kia. Tôi biết chính nó đang gây ra đau đớn cho tôi. Nếu không nhìn nữa thì sẽ ổn, nhưng ánh mắt tôi không thể rời khỏi nó.

<Thánh ■■ bảo hộ ■■■ Miroa đã ■■■■ với bạn.>

Tiếng rè rè vang lên.

<■■■■■ của ■■■■■ đang ■■■ bạn.>

<Cảnh báo! Bạn đã tiếp xúc với một thực thể không được phép! Kích hoạt biện pháp xử lý khẩn cấp!>

“Đau, đau quá...! Giết, giết tôi đi, làm ơn...!”

Tôi không biết mình đang cầu xin ai. Nước mắt trào ra không ngừng. Tôi cũng không biết thứ gì đang trào lên từ cổ họng.

<Cảnh báo! Bạn không có quyền truy cập vào thực thể này! Trở lại tình trạng bình thường ngay lập tức!>

Tại sao tôi lại ở đây? Tôi muốn trở về. Làm ơn.

Thứ ánh sáng vàng rực rỡ kia càng lúc càng tiến gần đến tôi.

Đột nhiên, cảm giác lạnh đến mức toàn thân nổi da gà, thậm chí quên đi cả cơn đau. Bản năng tôi nhận ra điều gì đó.

Một cảm giác quen thuộc. Cái lạnh len lỏi vào da, thấm đến tận xương tủy. Tôi biết thứ đó là gì. Nhưng tôi không hiểu tại sao.

Chúng tôi đã tiêu diệt nó rồi mà. Chính vì điều đó mà tôi đã bị nguyền rủa, phải sống chật vật như thế này...

“Không còn cách nào khác.”

Giọng nói của người tôi yêu vang lên.

Một cú đập mạnh vào gáy khiến tôi không kịp phản ứng.

<Sự che chở của thánh nhân Miroa đã chấm dứt.>

Cơ thể tôi rã rời, tầm nhìn dần trở lại căn phòng của tôi. Cùng lúc đó, đôi mắt tôi nhắm lại.

Tôi biết mình đang ngã xuống sàn, nhưng không thể đứng vững nổi.

Trước khi mất ý thức, tôi cảm nhận được một mùi hương quen thuộc bao quanh và ôm chặt lấy cơ thể mình. Vô thức, tôi lẩm bẩm.

“Si... Si Ryang...”

Tôi muốn nhìn thấy gương mặt của Si Ryang. Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi hoàn toàn ngất đi.




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo