Lịch up truyện T4 & T7
‘Kang Ha à.’
Giọng nói dịu dàng của Si Ryang chợt vang vọng trong tâm trí tôi như một phản xạ tự nhiên, khiến nét mặt tôi bất giác trở nên cứng đờ. Tôi cắn chặt má trong đến mức bật máu, cố gắng kìm nén cơn xúc động muốn hét lên: Đừng gọi ai khác bằng giọng điệu ấy, bằng cái tên ấy! Vị tanh của máu dần lan tỏa khắp khoang miệng.
“Nghe có vẻ áp lực nhỉ. Tôi vốn chẳng ưa gì mấy chuyện phiền hà.”
“Chúng ta chỉ đang cố giữ chút phép tắc thôi, Hội trưởng à.”
“Đúng vậy. Anh Lee Mu Young.”
“Vâng.”
“Anh có thể chia sẻ về các kỹ năng của mình không?”
“À…”
Khi được Hiệp hội Thợ săn công nhận là thợ săn cấp S, tôi chỉ công khai duy nhất một kỹ năng, Trói Buộc. Ngay cả khi đó, phần mô tả tôi đưa ra cũng vô cùng ngắn gọn: [Trói buộc mục tiêu, tạo ảo giác và giảm chỉ số. Có thể áp dụng lên nhiều mục tiêu.] Tôi chưa từng hé lộ cách kích hoạt hay con số cụ thể về mức giảm chỉ số.
“Anh nên cố gắng đừng giấu giếm gì thì hơn. Những dấu hiệu báo trước mà tôi từng nhắc đến vẫn đang tiếp diễn, và tôi có trách nhiệm kiểm soát tình hình dựa trên những gì mình biết.”
“Tôi hiểu. Hội trưởng muốn hỏi để sắp xếp nhân lực và ứng phó phù hợp nếu hiện tượng đó tái diễn, hoặc nếu nó thực sự xảy ra.”
“Cảm ơn vì đã hiểu ý tôi.”
“Nhưng tôi mong chỉ mình Hội trưởng biết chi tiết về kỹ năng của tôi.”
Giống như một Han Si Ryang từng chẳng quên tôi ngày trước.
“Tôi hứa.”
Câu trả lời không chút chần chừ của Si Ryang cho thấy sự chân thành trong lời nói của em ấy.
“Vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé. Tôi sẽ kể hết mọi kỹ năng mình có.”
“…Hết sao?”
“Vâng. Kể cả chi tiết luôn.”
Nghe tôi nói vậy, Si Ryang lần này thực sự để lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Tôi bình thản nhìn gương mặt ấy.
Em quên rồi sao, ngày trước tôi cũng từng kể hết kỹ năng của mình cho em nghe rồi mà, đồ ngốc. Tôi thầm nghĩ trong lòng.
Trong mắt Si Ryang, hẳn tôi chẳng khác nào một gã khờ. Có lẽ em ấy còn nghi tôi đầu óc không bình thường.
Có thợ săn nào tỉnh táo lại tự nguyện phơi bày hết kỹ năng của mình như thế đâu? Chẳng có hợp đồng ràng buộc hay điểm yếu nào bị nắm giữ cả.
Nếu ai đó nghe được những gì tôi vừa nói, chắc chắn họ sẽ nghĩ tôi đang ba hoa. Nhưng tôi biết Si Ryang sẽ tin, dù tôi có nói dối đi chăng nữa.
Không phải vì em ấy đặt niềm tin vào tôi, mà vì em ấy sẽ tìm cách kiểm chứng,có thể bằng cách đưa tôi vào hầm ngục hoặc tổ chức một cuộc thử nghiệm tập kích. Em ấy chỉ tạm tin để có cớ lợi dụng tôi mà thôi.
Tôi cũng tự nhận thức rõ, việc trải hết lá bài của mình ra mà chẳng đòi hỏi gì là một hành động ngu xuẩn. Dẫu vậy, tôi không rút lại lời vì một lý do duy nhất:
Tôi tin rằng nếu là Si Ryang, em ấy sẽ đặt tôi ở tiền tuyến và tận dụng kỹ năng của tôi một cách hiệu quả nhất.
Nếu một vụ bùng nổ hầm ngục cấp EX thực sự xảy ra lần nữa, thì lần này, người tung đòn kết liễu trùm cuối phải là tôi.
Dĩ nhiên không thể là cùng một con quái vật, nhưng nếu đó là cấp EX, tôi chẳng thể đoán trước liệu nó có đặt lời nguyền lên kẻ ra đòn cuối cùng như con trước đó từng làm hay không.
“Vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi. Tôi gọi người mang trà lên nhé?”
Si Ryang đã lấy lại bình tĩnh, lịch sự mời tôi ngồi.
“Không cần đâu. Tôi sẽ nói luôn đây. À, tiện nói trước, cậu không được ghi chép gì đâu đấy.”
Trước câu đùa của tôi, Si Ryang vừa ngồi xuống chỉ khẽ mỉm cười.
“Tiếc thật.”
Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng… ngay cả những khoảnh khắc như thế này cũng khiến tôi thấy nhớ và yêu em ấy. Hóa ra tôi vẫn chưa thể buông tay Si Ryang.
“Tôi có nhiều kỹ năng, nhưng ngoài một cái ra, tất cả đều là kỹ năng giảm sức mạnh.”
Tôi ngửa lòng bàn tay, hướng về phía Si Ryang.
<Kỹ năng Trói Buộc cấp S được kích hoạt!>
Thu nhỏ. Hình thái thực vật. Rừng. Tôi lẩm nhẩm trong đầu như tự thôi miên, và một hình ảnh nhỏ bé hiện lên trên tay, một khu rừng thu nhỏ, chỉ tồn tại trong lòng bàn tay tôi.
“…Ảo ảnh à?”
“Vâng, đúng vậy. Kỹ năng cấp S này tên là Trói Buộc. Tôi tạo ra một vùng giảm sức mạnh dưới dạng ảo ảnh theo ý tưởng của mình để khóa mục tiêu đã chọn. Tôi cũng có thể tập trung vào một người mà không cần tạo ảo ảnh, như lần trước tôi từng dùng với Hội trưởng.”
“Khoan đã, kỹ năng diện rộng sao? Tôi tưởng với kỹ năng tác động nhiều người thì phải có giới hạn phạm vi chứ?”
‘Kỹ năng thế này mà không phải đơn mục tiêu, lại là diện rộng sao?’
Phản ứng y hệt lần đầu tôi kể cho Si Ryang khiến tôi phì cười. Liệu phản ứng tiếp theo có giống không nhỉ?
“Nếu đã nằm trong phạm vi kỹ năng của tôi, thì không giới hạn số lượng người đâu. Những ai bị kỹ năng này trói buộc sẽ bị giảm chỉ số tối đa 15%, bất kể cấp độ. Thời gian tác động thay đổi tùy theo sức kháng của từng người, thường là dưới một phút.”
Ngoài ra, khi chỉ số của người bị trói giảm, thể lực tôi cũng sẽ hồi phục dần 1% mỗi lần, nhưng vì không cần thiết nên tôi không nhắc đến.
“Chỉ nhìn cách anh dùng kỹ năng trên lòng bàn tay thôi, tôi đã thấy anh hoàn toàn làm chủ và điều khiển được nó rồi.”
“Dĩ nhiên rồi. Phải thế thì mới dùng được chứ.”
Lúc mới nhập vào cơ thể này, tôi chẳng kiểm soát nổi kỹ năng, thậm chí còn gây ra kha khá rắc rối vì không điều chỉnh được. May mà khi ấy tôi chỉ luyện tập trong hầm ngục. Ở đó, có làm loạn thì cũng chỉ quái vật chết, chẳng phải lo hậu quả, nên tôi thích lắm.
“Kỹ năng thứ hai tên là Tuyết Hàn, cũng là kỹ năng diện rộng. Nó tạo ra tuyết hoặc mưa đá rơi xuống. Kẻ trúng tuyết sẽ bị giảm 15% chỉ số, giống Trói Buộc. Nhưng điểm khác là hiệu ứng giảm sức mạnh phát huy ngay khi trúng đòn. Những người tôi nhận diện là đồng đội thì sẽ được hồi phục thể lực dần. Ngoài ra, dù ngẫu nhiên, hiệu ứng kỹ năng của đồng đội còn được tăng thêm 10%…”
“Đợi chút.”
“Vâng? Vâng…”
Có lẽ tôi hơi quá hào hứng. Đến lúc này tôi mới nhận ra nét mặt Si Ryang đã đanh lại, giọng em ấy cũng lạnh hơn. Tôi lập tức im lặng.
“Kỹ năng Tuyết Hàn đó cũng là cấp S và không phụ thuộc cấp độ mục tiêu sao?”
“Vâng. Tất cả kỹ năng của tôi đều thế.”
“…”
“Tôi có nói gì lạ không ạ?”
Lần đầu kể, em ấy cũng bất ngờ, nhưng không đến mức sững sờ như giờ, khiến tôi lo mình lỡ lời gì chăng. Nhưng giờ thì không rút lại được nữa. Vả lại, Si Ryang cần biết kỹ năng của tôi để bố trí tôi ở tiền tuyến, nên dù không muốn tôi vẫn định kể hết.
“Không. Chẳng có gì lạ cả. Tiếp tục đi.”
“Vâng. Kỹ năng cuối là kỹ năng cấp S tên Hoa Vũ.”
Thật ra là cấp SS, nhưng nếu nói thế, người ta có thể nghĩ tôi không phải cấp S, nên tôi hạ cấp khi kể. Trên bảng trạng thái, cơ thể tôi hiện tại cũng chỉ ghi cấp S. Nghe vô lý, nhưng vì chỉ số cơ thể chưa đủ, nên dù kỹ năng mạnh cỡ nào, tôi vẫn không được xếp vào SS.
“Kỹ năng này cũng thuộc dạng diện rộng. Mưa rơi như cánh hoa. Khác với Tuyết Hàn, không cần trúng đòn, chỉ cần ở trong phạm vi, mọi kẻ không được tôi nhận diện là đồng minh sẽ bị giảm 20% mọi chỉ số. Tuy nhiên, nó tiêu tốn rất nhiều ma lực…”
Tôi định dừng lại khi thấy Si Ryang mím môi, nhưng em ấy lắc đầu ra hiệu tiếp tục, nên tôi thận trọng nói thêm.
“Càng nhiều cánh hoa tích tụ trên mặt đất, hiệu quả giảm chỉ số càng tăng, tối đa thêm 5%. Dù không chắc con số chính xác, nhưng nếu mục tiêu thấp cấp hơn tôi, sẽ có xác suất rất nhỏ khiến họ chết ngay lập tức. Còn nữa… tôi nói tiếp được không ạ?”
Thấy Si Ryang nhíu mày, tay day thái dương, tôi không kìm được mà hỏi. Em ấy khẽ gật đầu. Nhìn gương mặt em ấy hơi ửng đỏ, tôi thoáng nghĩ liệu em ấy có sốt không, nhưng rồi tự nhủ thân thể cấp SS chắc không vì lý do đó, nên tôi không hỏi thêm.
“Kỹ năng này cũng hồi phục thể lực cho đồng minh tôi nhận diện theo từng phút. Còn kỹ năng Truy Vết thì cậu đã biết rồi, là cấp S.”
Thực ra là SS, nhưng vì tôi đã nói dối từ đầu là S, nên đành giữ nguyên.
“Tên kỹ năng là ‘Thủy Vân Gian’.”
Thủy Vân Gian. Ban đầu tôi thấy cái tên này lạ lùng, nhưng tra ra mới biết nó nghĩa là ‘khoảng cách giữa nước và mây’.
Dù sao thì kỹ năng này cũng là phần thưởng tôi nhận được sau khi hạ quái vật cấp EX.
Cấp thật là SS. Nhưng như Hoa Vũ, tôi bảo Si Ryang là cấp S để tránh hiểu lầm. Kỹ năng này vốn không phải của tôi. Khi biết đến nó, tôi từng rất tức giận vì nó như thể đang chế giễu tôi.
Thứ tôi khao khát là những đồng đội không quên tôi. Vậy mà kẻ nguyền rủa tôi, khiến tôi chẳng thể được tìm thấy dù đã chết, lại ban cho tôi kỹ năng truy vết cấp SS. Một sự nhạo báng và xúc phạm.
“Thật quá vô lý.”
“Vâng ạ?”
Si Ryang nhíu mày.
“Anh không nói dối đấy chứ?”
“Thế có cần ký hợp đồng không?”
Tôi nghẹn họng, tức giận vì em ấy nghĩ tôi sẽ bịa đặt chuyện này.
“Nhìn mặt anh là biết không nói dối rồi.”
“Dĩ nhiên. Cậu hiểu rõ hơn ai hết mà, che giấu kỹ năng là hành động ngu ngốc, đúng không? Dù sao vào hầm ngục thì mọi thứ cũng lộ hết thôi.”
“Nếu các chỉ số kỹ năng anh nói là thật, thì dùng cả ba kỹ năng cùng lúc, chẳng phải có thể khiến chỉ số mục tiêu giảm quá nửa, bất kể cấp độ sao?”
“Đúng vậy.”
Dù mục tiêu cấp cao cỡ nào, chỉ số giảm nửa thì cũng như tụt hạng. Tôi biết rõ chưa ai sở hữu kỹ năng giảm sức mạnh mạnh như vậy, nên tôi hiểu tại sao Si Ryang sốc đến thế.
“Chuyện đó… có thể sao?”
“…Nếu cậu hỏi về việc dùng đồng thời mọi kỹ năng giảm sức mạnh, thì… có thể.”