Em Là Vợ Cũ Của Anh - Chương 23

Lịch up truyện T4 & T7

Tôi khao khát được nhìn thấy khuôn mặt của Si Ryang, người mà từ lần ăn tối cuối cùng đến nay chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần. Dù em ấy không nhìn tôi dịu dàng như trong giấc mơ, giấc mơ suýt khiến tôi trễ hẹn hôm nay, tôi vẫn mong được thấy đôi mắt tím ấy hướng về phía mình. Có lẽ chính vì vậy mà sự thờ ơ của em hôm nay khiến tôi đặc biệt bực bội.

“Chào cậu, hội trưởng. Xin lỗi vì đã để cậu phải đợi.”

Ngay khi lời xin lỗi vừa thốt ra, Si Ryang quay lại nhìn tôi. Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy uất ức vì em ấy mãi mới chịu lộ diện, nhưng khi ánh mắt chạm đến gương mặt tôi hằng mong nhớ, mọi oán giận bỗng tan biến. 

Sắc mặt em ấy trông vẫn tốt, làm tôi nhẹ lòng. Tôi từng lo rằng với lịch trình bận rộn và sự vắng bóng ở trụ sở chính, em ấy có thể đang dấn thân vào việc gì đó nguy hiểm, nhưng giờ thì có vẻ em ấy không hề bị thương.

“Anh đến đúng giờ, không cần xin lỗi.” Si Ryang đáp.

“Dù vậy, lần sau tôi sẽ cố không đến trễ. Nếu sau này, khi tham gia công khai các cuộc công phá hầm ngục, tôi lại chậm chạp thế này, e rằng sẽ có tin đồn rằng tôi không tôn trọng hội trưởng.”

Chỉ có các cán bộ cấp cao trong hội Nhật Nguyệt và thợ săn canh giữ cổng hầm ngục biết về việc tôi và Si Ryang cùng tham gia công phá hôm nay. Đôi khi, chỉ một hành động nhỏ cũng đủ để vài kẻ lắm chuyện suy diễn linh tinh rồi gây rắc rối, nên trong những dịp chính thức, tôi phải hết sức thận trọng.

Nhưng lời tôi vừa nói có gì buồn cười hay khó tin sao? Tôi không hiểu tại sao Si Ryang lại nhìn tôi chằm chằm như vậy.

“Sao vậy ạ?” 

“Tôi chỉ tò mò xem anh nghĩ ‘lời đồn’ đó là gì thôi.” 

Hóa ra em ấy đang thử xem tôi nhạy bén đến đâu. Nhưng giờ tôi chẳng còn thấy khó chịu nữa, chỉ ngoan ngoãn đáp lại điều em muốn nghe.

“Dù truyền thông có thể bị cậu kiểm soát, các hội khác, nhất là hội nước ngoài, đôi khi lại thích thổi phồng mọi chuyện thành scandal.”

Tôi tiếp tục, hồi tưởng về những trải nghiệm cũ.

“Nếu họ nghĩ tôi bất mãn với hội trưởng dù chỉ một chút, các hội thèm muốn năng lực của tôi sẽ chẳng ngại dùng mọi cách, tiếp cận, dụ dỗ, bắt cóc, hay chia rẽ, gây ra bao phiền toái không đáng có cho hội.”

“Quan điểm thú vị đấy.” Si Ryang nhận xét.

Thú vị gì đâu, đây là kinh nghiệm xương máu. Tôi muốn kể lại những chuyện cũ, nhưng giờ chỉ mình tôi còn nhớ, còn Si Ryang và mọi người liên quan đều đã quên. Thế nên, tôi chỉ mỉm cười.

“Phó hội trưởng bảo kỹ thuật dùng roi của anh rất điêu luyện. Tôi có nên kỳ vọng không?”

Tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ vào hầm ngục ngay, nên câu nói ấy khiến tôi bất ngờ liếc nhìn em ấy, không rõ là mỉa mai hay thử thách.

“Nếu cậu đã nghe từ phó hội trưởng thì chắc cũng biết kỹ thuật của tôi tệ đến mức nào rồi.” 

“Tôi còn nghe báo cáo rằng dù anh là cấp S, nhưng dường như chẳng có chút bản năng nào. Tuy nhiên, biết đâu trong hầm ngục lại khác.”

Lời của Si Ryang không làm tôi giận. Tôi hiểu tính cách em ấy mà, nên chẳng bất ngờ. Ngược lại, tôi còn thấy buồn cười, bật cười thành tiếng dù em ấy cau mày nhìn tôi.

“Tôi cũng hy vọng vậy.”

Sau lần bị đánh bằng roi tuần trước, hội đã cử Seo Kyeong, thợ săn cấp A giỏi nhất về roi, đến huấn luyện tôi. Tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt của Won Hwi An khi xem buổi tập hôm qua. 

Ban đầu, thấy roi của tôi quẫy loạn xạ, cậu ấy tưởng tôi giấu sức, nhưng sau một tiếng quan sát, cậu ấy nhận ra đó là thực lực thật. Cuối cùng, cậu ấy an ủi tôi và đề xuất một giải pháp thay thế. Tôi thật may mắn khi Won Hwi An là phó hội trưởng của hội Si Ryang.

Cây cung cấp S mà Won Hwi An đưa tôi rất hợp ý, bởi tôi vốn quen dùng cung. Dù đây chỉ là hầm ngục cấp A và có Si Ryang đi cùng, ý nghĩ phải dùng cây roi xa lạ vẫn khiến tôi ngán ngẩm.

“Nghe nói anh đã nhận cung. Hài lòng chứ?” Si Ryang hỏi.

“Có ạ, tôi rất thích. Nhưng trong số tùy chọn của cây roi cậu cho mượn, có một cái tăng hiệu quả kỹ năng.”

“Đúng vậy.” 

“Vậy tôi có thể hỏi cậu lấy cây roi đó từ đâu không? Tôi tò mò lắm.”

Tôi nghi ngờ những món trang bị cấp cho tôi đều từ các nguồn mà Si Ryang ‘không nhớ rõ,’ nhưng vẫn thử hỏi, biết đâu được.

Cổ họng tôi khô khốc vì căng thẳng, nhưng tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, ra vẻ chỉ hỏi vu vơ. Không biết nỗ lực ấy có hiệu quả không, Si Ryang chỉ quay người bước về lối vào hầm ngục, hoàn toàn phớt lờ tôi. Nếu không muốn trả lời, cứ nói thẳng là xong.

“Xem ra tôi hỏi thừa rồi. Xin lỗi nhé.”

Tôi tự thấy mình thật tệ khi cố thăm dò, dù biết trước đây Si Ryang luôn trả lời mọi câu hỏi của tôi. Bước theo em ấy, tôi dừng lại trước lối vào hầm ngục.

“Thợ săn Lee Mu Young.” Si Ryang gọi.

“Vâng.”

“Anh từng tấn công hầm ngục chưa?”

“…Rồi ạ.”

Tôi ngập ngừng nhưng vẫn đáp thật, vì em ấy biết tôi là thợ săn bất hợp pháp. Việc tôi từng đánh bật dao găm của em ấy cũng đủ chứng minh tôi có kinh nghiệm chiến đấu.

“Cấp độ cao nhất anh từng tấn công là bao nhiêu?”

“Cấp A ạ.”

Lần này tôi nói dối. Nếu khai thật rằng tôi từng đối mặt với hầm ngục cấp S, SS, hay thậm chí quái vật từ hầm ngục cấp EX, em ấy sẽ truy ra tôi đi cùng ai. Thực tế, tôi từng một mình công phá vài hầm ngục cấp A, dù khá mất thời gian. May mà em ấy không hỏi tên cụ thể.

“Vậy à. Vào trước đi. Theo sát tôi.”

Chưa kịp đáp, Si Ryang đã bước vào hầm ngục. Tôi ngẩn ra giây lát rồi vội chạy theo.

Khi cảm giác bị hút vào không gian lơ lửng, quen thuộc mà tôi đã quên suốt năm năm, qua đi, tôi đã ở trong hầm ngục. Trước mắt là bãi cát trải dài, xa xa là khu rừng rậm với những cây cao vượt tầm mắt. Mùi mặn của biển khiến tôi quay lại, thấy mặt biển mờ nhạt. Cảnh tượng chẳng khác gì một đảo hoang trong phim.

Tôi lúng túng, không phải vì không thấy Si Ryang, người vào trước tôi. Tôi đã đoán em ấy chẳng đi cùng, nhất là sau khi nghi ngờ kỹ năng roi của tôi là giả. Điều khiến tôi bối rối là chính hầm ngục này.

“Thông tin hầm ngục… sao khác hoàn toàn vậy?”

Hầm ngục chúng tôi định tấn công là ‘Khu rừng phá thảo của Vương Giả’ cấp A, do hội Nhật Nguyệt quản lý. 

Theo huấn luyện, bên trong phải là cánh đồng rộng và một lâu đài cổ, nên Won Hwi An chuẩn bị mũi tên thuộc tính lửa cho tôi. Nhưng nơi đây lại mang dáng vẻ bờ biển, với những cây khổng lồ trong rừng xa xa, tán lá to bất thường đung đưa như sống, và bóng dáng quái vật khổng lồ thấp thoáng, hoàn toàn không khớp.

“Chuyện gì đang xảy ra…!”

Vù ù ù!!

Tiếng động chói tai vang lên, tôi ngẩng đầu và sững sờ khi nhận ra nguồn âm thanh.

Sao lại là nó? Sao nó ở đây? Quan trọng hơn, sao nó phát hiện tôi từ xa vậy?

Thấy đám quái vật lao tới, tôi rút cung, bắt đầu chạy khi những mũi kim độc bay vút đến với tốc độ kinh người.

Trước mặt là lũ quái giống ong nhưng to hơn người, đầu dị dạng như ghép từ vòi voi. Ban đầu chỉ năm con, nhưng thoáng chốc đã thành mười, nọc độc chảy ra từ miệng, trông chúng đói khát đến phát cuồng.

Một con há miệng, lộ răng như xúc tu, độc ngưng tụ trong tích tắc. Bản năng khiến tôi lăn sang bên. Ngay chỗ vừa đứng, một khối cầu tím sẫm to hơn đầu người rơi xuống, nổ tung, bắn độc làm tan chảy cát. Một con ấu trùng khổng lồ bên trong quẫy đạp rồi chết ngay.

Rùng mình, tôi chưa kịp hoàn hồn thì lũ còn lại đã vây chặt.

<Kỹ năng Trói buộc cấp S kích hoạt!>

Bãi cát lập tức hóa đầm lầy, dây leo xám đen trồi lên, quấn lấy và kéo lũ quái xuống. Tôi vừa bắn cung vừa khống chế chúng khi chúng cố chém đứt dây. Tiếng vo ve từ cánh điên cuồng vẫy dần im bặt khi miệng chúng bị vùi sâu. Chúng vùng vẫy, chân sắc như dao quơ loạn, nhưng càng giãy lại càng lún, chỉ khiến tôi thêm lợi thế.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo