Lịch up truyện T4 & T7
“Cánh cửa này được trang bị dòng điện có khả năng chế ngự tối đa đến cấp B. Nếu mật khẩu của hệ thống xác thực này bị nhập sai hoặc có kẻ không được cấp quyền cố ý xâm nhập, họ sẽ phải chịu một lời nguyền cấp A.”
Tôi từng nghe nói rằng lời nguyền không chỉ có thể khắc lên các bản hợp đồng mà còn được áp dụng vào những hệ thống bảo mật như thế này. Dẫu vậy, tận mắt chứng kiến vẫn mang lại cảm giác lạ lẫm khó tả.
“Chắc hẳn hệ thống này tốn kém lắm nhỉ?”
Won Hwi An mỉm cười đáp.
“Đừng lo. Hội trưởng của chúng ta có rất nhiều tiền.”
Chắc chắn rồi. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Trước khi bắt tay vào chuẩn bị nghiêm túc cho đợt bùng nổ hầm ngục EX, Si Ryang đã bán đi mọi thứ thu được từ hầm ngục nếu cảm thấy không cần thiết, dù chỉ là một món đồ nhỏ.
Sau khi quá trình chuẩn bị bắt đầu, em ấy ngừng bán và tích trữ toàn bộ tài nguyên từ các hầm ngục cấp S. Thế nhưng, ngay cả như vậy, số tiền em ấy tích lũy được trước đó vẫn đủ để sống một cuộc đời xa hoa mà không bao giờ tiêu hết.
Sao tôi biết ư? Vì trước khi kết hôn, Si Ryang đã đưa tôi xem danh sách toàn bộ tài sản của em ấy. Dù có lỡ làm thất thoát tiền bạc đi chăng nữa, thì sau khi thành lập bang hội, với trách nhiệm của một thợ săn kiêm hội trưởng, em ấy chắc chắn vẫn tiếp tục chinh phục hầm ngục đều đặn hơn trước. Vì thế, khả năng cao tài sản của em ấy chỉ có tăng thêm chứ không thể giảm đi.
“Thật ấn tượng.”
Won Hwi An gật đầu.
“Vì mọi thứ bên trong đây đều thuộc cấp S, nên điều đó là lẽ đương nhiên.”
“Vậy chỉ gắn lời nguyền cấp A là do không có thợ săn nào thi triển được lời nguyền cấp S sao?”
“Đúng vậy. Nhưng anh đừng lo, trong nước không ai có thể dễ dàng hóa giải lời nguyền từ cấp A trở lên đâu.”
Cũng hợp lý. Nếu từng tồn tại một thợ săn có khả năng phá giải lời nguyền cấp A hay cấp S, Si Ryang đã chẳng phải tìm đến văn phòng tôi chỉ để nhờ giúp đỡ với một bản hợp đồng hôn nhân.
“Xin anh chờ một lát.”
“Vâng, cứ từ từ.”
Cậu ấy gật đầu cảm ơn rồi bắt đầu quá trình xác thực. Tôi nhanh chóng nhận ra quy trình này không hề đơn giản. Thoạt đầu, tôi tự hỏi liệu mình có nên quay mặt đi để tránh nhìn hay không, nhưng khi cậu ấy bảo rằng tôi có thể quan sát, sự tò mò khiến tôi chăm chú theo dõi. Và thật sự, những gì diễn ra trước mắt khiến tôi khó tin.
Nhập mật khẩu chỉ là bước đầu tiên. Tiếp theo là nhận diện võng mạc, nhận diện khuôn mặt, dấu vân tay, mẫu hình, phù hiệu… hàng loạt bước xác thực phức tạp chồng chất lên nhau. Đến khi tôi bắt đầu cảm thấy chán nản vì sự kéo dài, cánh cửa cuối cùng cũng từ từ mở ra.
“Anh vào trước đi. Tôi phải vào sau anh.”
“Chẳng lẽ… nếu tôi đi sau cậu thì sẽ dính lời nguyền sao?”
“Không phải lời nguyền. Nhưng anh sẽ bị bao phủ bởi một dòng điện cực mạnh, đủ để khiến người ta ngất xỉu. À, vì anh là cấp S nên có lẽ sẽ không bất tỉnh, nhưng cảm giác đó chắc chắn không dễ chịu đâu, thà ngất đi còn hơn.”
Việc vẫn cài thêm bẫy ngay cả sau khi xác thực khiến tôi sững sờ. Quả là tỉ mỉ đến mức đáng kinh ngạc. Tôi định hỏi thêm liệu có quy định nào về số người vào cửa hay không, nhưng vì thời gian có hạn, tôi đành vội vàng bước vào trước.
Bên trong, không gian được bố trí giống như một phòng triển lãm bảo tàng, tương tự những bang hội khác mà tôi từng thấy. Ngay khi ánh mắt chạm đến các trang bị cấp S được trưng bày sau lớp kính, tôi lập tức hiểu tại sao hệ thống bảo mật lại nghiêm ngặt đến vậy. Càng tiến sâu vào trong, tôi càng bắt gặp nhiều trang bị và nguyên liệu cấp S hiếm có, được sắp đặt như những hiện vật quý giá.
“Trang bị mà hội trưởng muốn giao cho anh đều nằm trong khu vực này.”
Won Hwi An nói.
Như đã được chuẩn bị từ trước, tôi nhìn thấy những bộ vũ khí và giáp được đặt sau các vách kính, phân khu rõ ràng. Won Hwi An lấy ra một món giáp dạng vòng cổ và đưa cho tôi. Khi kiểm tra thuộc tính, tôi nhận ra đây chính là thứ tôi cần: tăng tốc độ hồi phục ma lực, tăng chỉ số ma lực, và thậm chí còn có tùy chọn giúp tăng ma lực trong một số tình huống nhất định. Tò mò về nguồn gốc, tôi định xem thêm thông tin, nhưng phần đó lại hoàn toàn trống rỗng.
“Ờ…”
Tôi khựng lại, rồi quay sang nhìn tủ trưng bày bên cạnh. Những món đồ ở đó đều ghi rõ ngày thu thập, tên hầm ngục và tên người chinh phục, nhưng các món được giao cho tôi thì không hề có bất kỳ thông tin nào.
“Mấy món này, kể cả giáp khác nữa, đều không có thông tin nguồn gốc. Là trang bị chế tạo sao?”
“Tất cả những gì đang giao cho anh hiện giờ đều là đồ mà hội trưởng đã giữ riêng. Ngài ấy chỉ bảo để lại như vậy, còn tôi cũng không rõ chi tiết.”
“…”
Tôi im lặng, tiếp tục kiểm tra thuộc tính các món đồ thuộc về mình: bông tai, vòng cổ, vòng tay. Tất cả đều có tùy chọn phù hợp với tôi một cách hoàn hảo. Đặc biệt, chiếc vòng tay tăng đáng kể sức tấn công và sức mạnh thể chất. Cuối cùng, tôi xem xét chiếc roi trên tay. Dù chỉ số không quá nổi bật, nó lại sở hữu những tùy chọn hiếm gặp: tăng hiệu quả kỹ năng, tăng độ chính xác, tăng sức tấn công và tăng tốc độ hồi phục ma lực.
‘Sẽ mất thêm chút thời gian sau khi ngăn chặn vụ hầm ngục EX bị phá vỡ, nhưng… lần tới em sẽ dạy anh cách dùng roi. Vì giờ anh đã sử dụng thành thạo cung và kiếm rồi.’
Giọng nói của Si Ryang bất chợt vang vọng trong đầu tôi. Đôi mắt tím dịu dàng cùng ánh nhìn đầy yêu thương mà em ấy từng dành cho tôi hiện lên rõ mồn một.
Lúc ấy tôi đã trả lời thế nào nhỉ? À, nhớ rồi. Tôi từng hỏi tại sao trong vô số vũ khí, em ấy lại chọn roi. Rồi tôi còn nói thêm rằng mình muốn học cách ném dao găm nữa.
‘Cái đó rồi cũng sẽ dạy cho anh, nhưng là sau này. Chỉ là em ghét việc Han Sa Wol cứ nhất quyết muốn dạy anh dùng roi, nên em sẽ dạy trước. Vì anh là cuộc sống của em. Không thể để người khác dạy anh cách sử dụng vũ khí sẽ gắn liền với cuộc sống của anh được. Hơn nữa, em còn giỏi dùng roi hơn cô ta.’
Tôi vô thức siết chặt cây roi trong tay.
“Phó hội trưởng, cái này… đã có ở đây từ khi nào vậy?”
“Từ khi nơi này được thành lập, cách đây ba năm. Theo lời hội trưởng kể, các trang bị này đã được thu thập từ trước đó nữa. Nếu tôi nhớ không nhầm, là khoảng năm năm trước.”
Dù đã phần nào đoán trước, câu trả lời ấy vẫn khiến lồng ngực tôi nghẹn ứ. Tôi nhận ra ánh mắt của Won Hwi An có chút thay đổi, nhưng lúc này, tâm trạng của tôi còn quan trọng hơn việc trấn an cậu ấy. Tôi vội kiểm tra chuôi roi.
Mỗi món vũ khí mà Si Ryang chuẩn bị cho tôi luôn mang một dấu ấn riêng của em ấy, một ký hiệu được khắc kín đáo. Và đúng như tôi nghĩ, nó ở đó thật, trông như một hoa văn chạm trổ, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay lập tức.
“Anh Lee Mu Young, có chuyện gì sao?”
“…Tôi… thật ra tôi không biết dùng roi. Nhận được món vũ khí quý giá thế này mà lại không biết sử dụng, thật ngại quá.”
“Anh là cấp S, chắc sẽ học rất nhanh thôi.”
“Mong là vậy. Không biết tôi có dùng tốt được không nữa…”
Tôi nở một nụ cười gượng gạo để giấu đi gương mặt đang dần tan vỡ. Cái tên Han Si Ryang ngốc nghếch. Đồ tệ bạc. Em quên hết mọi thứ rồi, chắc hẳn sống rất thanh thản. Tôi ghen tị đến phát điên.
“Tôi sẽ chỉ định người phù hợp để dạy anh sử dụng roi. Nếu sau khi học mà thấy không hợp, tôi sẽ đưa anh vũ khí khác, nên đừng lo.”
“…Cảm ơn cậu.”
Tôi chỉ muốn đổi vũ khí ngay lập tức. Dù có không phù hợp với chỉ số của tôi cũng chẳng sao. Chỉ là… tôi không thể giữ món vũ khí này, thứ vẫn mang theo tấm lòng của Si Ryang. Tôi định mở lời xin đổi, nhưng…
“…”
Dù trong lòng muốn thế, miệng tôi lại không thể thốt ra. Tôi không thể buông bỏ cây roi này, bằng chứng sống động rằng tình cảm của Si Ryang dành cho tôi từng là chân thật.
“Vậy, ta ra ngoài thôi.”
Tôi bước theo sau cậu ấy rời khỏi căn phòng. Lúc ra ngoài, cậu ấy đi trước. Tiếng cánh cửa phòng trang bị khép lại vang lên sau lưng tôi.
“Vậy hôm nay anh có thể trở về khu ký túc… Ơ, anh Mu Young?”
Won Hwi An gọi khi thấy tôi đứng khựng lại.
“…Dạ?”
Tôi đáp, giọng lạc đi.
“Vũ khí và trang bị anh đang cầm có thể lưu vào kho đồ. Nếu chưa biết cách dùng, tôi có thể chỉ cho.”
“À, không cần đâu. Tôi vừa được hướng dẫn trong buổi huấn luyện trước rồi. Tôi sẽ cho vào bây giờ.”
Tôi cất cây roi và những trang bị mà Si Ryang chuẩn bị cho tôi vào kho đồ, những món tôi vẫn nắm chặt trong tay suốt thời gian qua. Nhìn xuống đôi bàn tay trống rỗng, tôi cảm thấy một khoảng trống kỳ lạ ùa đến, dù biết rõ chúng vẫn an toàn trong kho.
***
Tôi mơ một giấc mơ. Trong mơ, Si Ryang đưa tay về phía tôi, nhưng tôi không thể chạm vào. Tôi rất muốn nắm lấy bàn tay ấy, nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Tôi linh cảm rằng chỉ cần chạm vào em ấy, tôi sẽ tỉnh giấc khỏi giấc mơ hạnh phúc này. Thế nên, tôi chỉ đứng lặng, nhìn gương mặt Si Ryang, gương mặt đang nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và ấm áp.
Rè rè rè—
Tôi tỉnh dậy như thế.
“Ha…”
Tôi tắt tiếng báo thức đang reo inh ỏi và ngồi dậy khỏi giường. Tiếng chim hót văng vẳng mờ nhạt ngoài cửa sổ. Nhìn xuống đôi tay trống rỗng, tôi lại nhớ đến bàn tay Si Ryang vươn về phía mình trong mơ. Nếu lúc ấy tôi nắm lấy, có lẽ tôi đã tỉnh ngay, nhưng biết đâu tôi cũng cảm nhận được chút hơi ấm của em ấy. Chỉ nghĩ vậy thôi, lòng tôi đã tràn ngập tiếc nuối.
***
Hôm nay là ngày tôi và Si Ryang hẹn cùng nhau tiến vào hầm ngục, chỉ hai người chúng tôi. Vậy mà tôi lại ngu ngốc suýt trễ hẹn vào một ngày quan trọng như thế. Vì mải mê đắm chìm trong hình ảnh Si Ryang trong giấc mơ, những ký ức xưa cũ ùa về như sóng vỗ, khiến tôi nghẹt thở. Kết quả là tôi đã phí hoài cả buổi sáng quý giá.
Vừa bước xuống xe, tôi lao vội về phía lối vào tòa nhà như thể bị ai đuổi theo. Một thợ săn định chặn tôi lại, nhưng vừa nhận ra tôi, anh ta lập tức tránh đường. Tôi khẽ gật đầu cảm ơn rồi đẩy cửa bước vào.
Sau khi vượt qua ba lớp cửa, tôi thấy Si Ryang đứng trong một không gian rộng lớn trống trải như đại sảnh. Dù chắc chắn đã biết tôi đến từ trước khi tôi rời xe, Han Si Ryang vẫn quay lưng về phía tôi, mắt hướng lên lối vào hầm ngục.
Đồ tồi, tôi lẩm bẩm trong lòng. Dù tôi đến sau em ấy, nhưng vẫn đúng giờ, chẳng thể gọi là trễ. Vậy mà em ấy lại phớt lờ tôi. Chắc hẳn cái kiểu này là muốn ra oai vì đàn em đến muộn hơn đây mà?