Em Là Vợ Cũ Của Anh - Chương 26

Lịch up truyện T4 & T7

Tôi đã từng học kiếm thuật từ Si Ryang, và trong kho đồ của mình, tôi cũng có một thanh kiếm tốt đã bị bỏ không suốt 5 năm nay. Vì vậy, nói rằng tôi yếu về chỉ số sức mạnh cũng không hoàn toàn chính xác. Tuy nhiên, so với Si Ryang hay các thợ săn cấp S khác, đúng là tôi thua kém, nên tôi vẫn có thể đường hoàng thừa nhận điều đó mà không cảm thấy áy náy.

"Vậy thì lần sau đừng dùng cung nữa, thử dùng kiếm xem sao."

Bảo người có chỉ số sức mạnh thấp như tôi dùng kiếm... là kiểu tâm địa gì chứ? Tôi nhìn Si Ryang đầy thắc mắc, nhưng em ấy chỉ khẽ hất cằm. Theo hướng em ấy ra hiệu, tôi thấy cánh cửa dẫn ra ngoài căn phòng có cổng vào hầm ngục. Ý của Si Ryang quá rõ ràng: Đừng nói nhiều nữa, đi ra nhanh đi.

Lúc đó, tôi mới nhận ra em ấy đang mắng xéo tôi một cách cực kỳ tinh tế. Đại khái là: Nên chết trước khi kịp giết nhầm người khác. Đây là điều mà Si Ryang của ngày xưa chắc chắn sẽ không bao giờ nói với tôi. Tôi cắn môi, cúi đầu thật thấp.

"Cậu đã vất vả rồi ạ."

Tất nhiên, chẳng có lời đáp lại. Tôi bỏ đi như thể đang tháo chạy, đẩy cửa và sải bước rời khỏi tòa nhà.

Lúc tôi vào hầm ngục là buổi sáng, vậy mà giờ đây, bầu trời đã nhuốm sắc hoàng hôn, pha trộn giữa màu cam nhạt và đỏ sậm.

"Ơ, ơ…?"

Vừa bước đến lối vào tòa nhà, nơi tôi đã đi vào lúc đầu, tôi bắt gặp một thợ săn đứng đó nhìn tôi với ánh mắt sửng sốt. Tôi nghiêng đầu trước biểu cảm ấy, cảm giác như anh ta đang nhìn một người không nên xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ tôi thật sự đã phá đảo hầm ngục quá sớm?

Nhưng đây là hầm ngục cấp S, và tôi từng có kinh nghiệm chinh phục những hầm ngục tương tự. Hơn nữa, lần này còn có vật phẩm dẫn dụ khiến quái tự mò đến. Việc hoàn thành nhanh cũng là chuyện bình thường. Quan trọng hơn, đây là hầm ngục mà Han Si Ryang đích thân ra tay. Với sức mạnh của em ấy, kết thúc sớm chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng phản ứng của anh ta khiến tôi tự hỏi: Lẽ nào người bất thường là tôi?

Tôi mở lời.

"Nhờ có Hội trưởng mà việc công phá kết thúc rất nhanh." 

"À, không, không phải chuyện đó..." 

"...? Vậy có chuyện gì sao?"

Nếu không phải vì thời gian, thì rốt cuộc anh ta phản ứng như vậy là vì điều gì? Chẳng lẽ vì tôi ra ngoài một mình? Có thể anh ta nghĩ tôi đã làm gì Si Ryang rồi bỏ đi. 

"À, anh là người đầu tiên ra khỏi hầm ngục phải không ạ?"

"Hả? Vâng. Tôi là người ra trước mà."

Rõ ràng anh ta đã xem qua CCTV, vậy sao còn hỏi lại? Chẳng lẽ CCTV bị tắt? Tôi nghiêng người, liếc nhìn các màn hình đang ghi lại khắp tòa nhà. Tất cả vẫn hoạt động bình thường. Và kia rồi, tôi thấy Si Ryang. Một bên mặt em ấy hiện rõ trên màn hình, vẫn đứng nhìn về phía cánh cửa tôi vừa rời đi.

Dù chỉ là qua CCTV, ngoại hình của Si Ryang vẫn nổi bật đến lạ. Tôi thầm nghĩ, rồi quay lại hỏi.

"Có vấn đề gì sao?"

"Anh không sao chứ ạ?"

Cả hai chúng tôi cùng lên tiếng hỏi. Hóa ra anh ta định gọi trị liệu sư đến giúp. Một người hơi vụng về nhưng tử tế. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.

"Tôi có bị thương chút xíu trong hầm ngục, nhưng Hội trưởng đã cho tôi thuốc trị thương nên hồi phục ngay. Còn Hội trưởng thì hoàn toàn không bị thương."

"À... Vậy sao..."

"Vậy tôi xin phép đi trước. Anh vất vả rồi."

Sau khi chào tạm biệt người thợ săn tốt bụng ấy, tôi đi thẳng về phía bãi đỗ xe sau tòa nhà.

Vốn dĩ, việc công phá hầm ngục cấp S cần ít nhất một người cấp S và ba người cấp A, tổng cộng bốn người. Nhưng lần này chỉ có Si Ryang cấp SS và tôi cấp S, hơn nữa tôi còn sở hữu ba kỹ năng giảm sức mạnh. Dù chỉ có hai người, việc công phá vẫn không gặp vấn đề gì.

Si Ryang có thể đảm nhận đồng thời vai trò gây sát thương và đỡ đòn, còn tôi, dù yếu hơn, nhưng nhờ các hiệu ứng kỹ năng, tôi có thể hỗ trợ và hồi phục. Đó là một tổ hợp khá lý tưởng.

Trước đây, mỗi khi cùng Si Ryang công phá hầm ngục, em ấy luôn chủ động bảo vệ tôi. Nhưng lần này thì không. Dù vậy, em ấy cũng không hoàn toàn làm ngơ. Si Ryang chỉ can thiệp khi có đòn tấn công chí mạng, giúp tôi né tránh hoặc ngăn chặn. Tôi hiểu rằng, với tư cách Hội trưởng, em ấy đã hành xử hợp lý đối với một thành viên bình thường của hội.

Dù lý trí hiểu rõ, cảm xúc trong tôi vẫn không khỏi đắng chát. 

‘Kang Ha à. Anh đau lắm phải không? Xin lỗi nhé. Nhất định hãy dùng bình trị thương này, chờ em ở đây một lát thôi. Em sẽ giết sạch bọn chúng rồi quay lại.’

Si Ryang của ngày xưa, người luôn chạy đến bên tôi dù chỉ là vết thương nhỏ, ôm tôi vào lòng và tự trách bản thân, đã không còn. Em ấy chỉ còn là quá khứ. Đáng ra tôi phải quen với hiện thực này, nhưng thật sự không thể.

“Ồ, phó hội trưởng?” 

Tôi bất ngờ khi thấy Won Hwi An đang đứng cạnh ghế lái của một chiếc xe quen thuộc.

“Anh Lee Mu Young.” 

“À… chiếc xe cậu vừa đến, có phải là xe của Hội trưởng không? Hình như tôi từng thấy trước đây.”

“Vâng, đúng vậy.”

Chỉ một câu khẳng định điềm tĩnh, nhưng nó làm dịu đi phần nào sự đắng chát trong tôi. Si Ryang là người không dễ tin ai, và tôi vừa trải nghiệm điều đó trong hầm ngục. Nhưng việc em ấy tin tưởng Won Hwi An đến vậy khiến tôi cảm thấy may mắn.

“Anh không sao chứ?” 

Won Hwi An hỏi, nhưng giọng điệu cho thấy cậu ấy không chỉ quan tâm đến vết thương thể chất.

“Ý cậu là không sao về chuyện gì cơ?”

“Tôi nghe nói anh ra khỏi hầm ngục trước Hội trưởng.”

Tôi không biết cậu ấy đã được báo qua người thợ săn hay xem CCTV, nhưng việc thông tin đến nhanh như vậy khiến tôi hơi choáng. Thấy Won Hwi An lo lắng, tôi thành thật trả lời.

“Vâng, sau khi công phá xong, tôi ra ngoài trước. Hội trưởng vẫn ở trong, nhưng sau khi nói chuyện, em ấy bảo tôi về trước, nên tôi mới đi.”

“...Vậy à.”

Phản ứng mơ hồ của cậu ấy làm tôi bất an. 

Không lẽ việc Si Ryang ra dấu bằng cằm là ám hiệu gì đó trong giới văn phòng? 

Tôi định quay lại hộ tống em ấy, nhưng Won Hwi An mỉm cười, như đoán được suy nghĩ của tôi. 

“À, tôi chỉ hỏi thế thôi, anh không cần để tâm. Đến lúc Hội trưởng sẽ tự ra ngoài.”

Tôi gật đầu nhẹ nhõm. Trong thoáng chốc, tôi đã sợ mình sẽ bị trách vì là hội viên mà dám bỏ Hội trưởng lại phía sau. May mà chỉ là hiểu lầm.

“Nhưng mà, sao phó hội trưởng lại đến đây vậy?”

“Tôi đến để trao đổi công việc với Hội trưởng. Mà anh không bị thương chứ? Cứ thoải mái nói nhé. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn trị liệu sư chờ ở hội để anh được điều trị ngay khi tới.”

“Không sao đâu. Tôi có bị thương một chút trong hầm ngục nhưng đã dùng thuốc trị thương chữa hết rồi.”

“Đã phải dùng đến thuốc trị thương thì chẳng phải là vết thương khá nặng sao?”

“Không đâu. Vì trong hầm ngục có quái vật có độc nên tôi dùng để đề phòng thôi. Những đòn tấn công nguy hiểm thì Hội trưởng đã chặn hết giúp tôi, nên tôi vẫn ổn.”

Tôi chớp mắt ngạc nhiên khi thấy Won Hwi An mở to mắt, nhưng cậu ấy không giải thích. Qua phản ứng ấy, tôi bắt đầu nghĩ rằng Si Ryang có lẽ không chỉ chặn các đòn chí mạng cho hội viên khác, mà còn cả những đòn nhỏ nhặt. Si Ryang là người biết cách bảo vệ những ai nằm trong ranh giới của mình.

Chỉ mong phản ứng của Won Hwi An không phải vì điều ngược lại. Nếu Si Ryang chỉ bảo vệ mỗi mình tôi, thì tôi, kẻ ngốc này, chắc chắn sẽ lại ảo tưởng và rung động vô nghĩa.

‘Tối tôi có việc rồi.’

‘Nếu công việc ban đêm đó là việc tôi có thể giúp, tôi có thể hỗ trợ không?’  

‘Tấm lòng của anh tôi rất trân trọng, nhưng tôi không có sở thích làm việc ba người.’

Tôi không muốn lại phải tỉnh táo nhận ra thực tại và thấy bản thân thảm hại như lần trước.

“Dù sao thì tôi cũng thấy hơi mệt rồi. Không biết khi về hội thì có cần viết báo cáo không ạ?”

Tôi cố làm ra vẻ mệt mỏi hết mức có thể, và Won Hwi An nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm. Hóa ra cậu ấy cũng biết tôi bị lừa vào hầm ngục cấp S trá hình cấp A. Cậu này cũng là đồng phạm à?

“Không cần viết báo cáo đâu. Anh có thể về ký túc xá nghỉ ngơi luôn. Nhưng tôi nghĩ vẫn nên ghé qua trị liệu sư kiểm tra sơ một chút thì hơn.”

“Tôi không bị thương mà.”

“Tôi lo cho anh thôi.”

Ánh mắt cậu ấy thể hiện sự lo lắng thuần túy, và tôi luôn yếu lòng trước kiểu người như vậy.

“Được rồi.” 


Won Hwi An mỉm cười rạng rỡ. 

“Vậy tôi sẽ liên lạc với trị liệu sư ngay bây giờ.”

***

Chưa đầy mười phút sau khi Lee Mu Young rời hội quay về, Won Hwi An trông thấy Han Si Ryang đang tiến về phía mình. Biểu cảm kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt cậu ấy, không thể che giấu nổi. 

Là phó hội trưởng của Nhật Nguyệt, người luôn giữ được gương mặt lạnh tanh bất kể có chuyện gì xảy ra, vậy mà lần này, Hwi An lại phạm phải lỗi mà bình thường sẽ không bao giờ mắc phải. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, điều đó là không thể tránh khỏi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo