Lịch up truyện T4 & T7
“Hội trưởng…?”
Giọng Hwi An khẽ run lên, không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Cậu hoàn toàn không ngờ rằng Si Ryang lại rời khỏi tòa nhà sớm đến vậy. Cậu đã tưởng rằng ít nhất phải đợi thêm hai tiếng nữa mới thấy bóng dáng Si Ryang, đến nỗi trong thoáng chốc, cậu nghi ngờ mình đang nhìn thấy ảo giác.
Nhưng ngay lập tức, cậu xua tan ý nghĩ ấy. Cảm giác hiện diện mạnh mẽ toát ra từ Si Ryang không thể là thứ do ảo giác tạo nên. Hwi An cúi đầu, bày tỏ sự tôn kính sâu sắc dành cho người đứng trước mặt.
“Hội trưởng, anh đã vất vả rồi.”
Đôi mắt tím của Si Ryang lướt qua Hwi An. Ánh nhìn ấy vô hồn, lạnh lẽo hơn cả khi hắn đối diện Lee Mu Young, khiến Hwi An bất giác rụt người lại theo phản xạ. Dù chỉ cách nhau một bậc, cấp S và cấp SS, nhưng mỗi lần đứng trước Si Ryang, Hwi An không thể cảm nhận được chút gì giống con người ở hắn.
Một kẻ săn mồi hoàn hảo.
Thứ áp lực mà cậu chưa từng cảm thấy từ bất kỳ con boss cấp S nào lại hiện hữu rõ rệt trong con người Si Ryang, càng khẳng định suy nghĩ ấy trong lòng cậu.
Phớt lờ bản năng liên tục réo lên cảnh báo, Hwi An giữ giọng điệu lễ phép khi hỏi.
“Anh có bị thương ở đâu không ạ?”
“Tôi không bị thương. Nhưng thợ săn Lee Mu Young thì có.”
“Tôi nghe nói anh ấy đã được chữa trị bằng thuốc trị thương rồi ạ.”
“Ha.”
Một tiếng cười khẽ thoát ra từ Si Ryang. Dù âm thanh ấy khiến Hwi An thoáng ngạc nhiên, hắn không để ý mà quay lưng, bước đến ghế sau của xe và ngồi xuống. Hiểu rằng Si Ryang không muốn tiếp tục nói chuyện ngoài trời, Hwi An nhanh chóng lên ghế lái.
“Hội trưởng, anh vẫn ổn chứ ạ?”
“Tôi vừa bảo là không bị thương.”
“Tôi muốn hỏi… cảm xúc của anh có ổn không. Tốc độ công phá hầm ngục thật sự đáng kinh ngạc, nhưng việc anh ra ngoài sớm thế này khiến tôi khá bất ngờ.”
Si Ryang không đáp. Không khí im lặng bao trùm, nhưng Hwi An không cảm thấy khó chịu. Ngược lại, cậu còn thấy nhẹ nhõm trước sự bình tĩnh này.
Bởi lẽ sau mỗi lần công phá hầm ngục, tâm trạng của Si Ryang thường rơi vào trạng thái tồi tệ, không, ‘tồi tệ’ chưa đủ để miêu tả.
Sau một hồi đắn đo, Hwi An tìm được từ chính xác: vô lực. Không phải mệt mỏi thông thường, mà là một nỗi vô lực sâu thẳm, gần như trầm uất, khiến hắn mất đi khả năng kiểm soát bản thân và quên luôn hoàn cảnh xung quanh.
Thông thường, các thợ săn sau khi rời hầm ngục dễ bị cảm xúc lấn át. Họ trở nên hiếu chiến, hành động theo bản năng hơn là lý trí, như những con thú chỉ cần chạm mắt là lao vào nhau. Hwi An cũng không ngoại lệ.
Cảm giác thỏa mãn khi săn và tiêu diệt quái vật, cùng với sự buông thả theo bản năng, là một khoái cảm đầy mê hoặc mà ngay cả thợ săn lão luyện cũng khó cưỡng lại. Vì vậy, hầu hết đều dùng thuốc an thần để bình tâm trước khi ra ngoài.
Nhưng Si Ryang thì khác. Thứ hắn cảm nhận không phải hưng phấn, mà là một cảm giác đối lập, khó lý giải, khiến hắn đứng lặng hàng giờ trước hầm ngục.
Ánh mắt trống rỗng, hắn không nói, không nghe, không nhìn, cho đến khi ai đó vô tình cử động gần hắn. Khi ấy, hắn sẽ tấn công hoặc chế ngự họ theo bản năng, không chút lý trí, như một phản ứng bảo vệ lãnh địa.
Vì thế, các hội viên luôn cố gắng rời hầm ngục trước Si Ryang, bởi nếu chậm trễ, họ sẽ bị áp lực từ khí thế cấp SS của hắn đè nén, không thể nhúc nhích cho đến khi hắn tỉnh táo trở lại.
‘Không phải cái này… không có… ‘
Hwi An từng nghe Si Ryang thì thầm trong cơn vô lực sâu sắc ấy, nhưng chỉ một lần duy nhất. Cậu muốn hỏi rõ, ‘Không phải cái gì?’ hay ‘Không có cái gì?’, nhưng chưa bao giờ dám mở lời. Cậu cảm nhận rằng đó là điều không thể chạm tới trừ khi Si Ryang tự nguyện tiết lộ.
“Báo cáo đi. Có thu hoạch gì nên phó hội trưởng mới ở lại chờ tôi, đúng không?”
“Vâng. Việc anh chỉ thị trước đó, tôi đã tìm ra rồi. Chiếc vòng tay mà anh Lee Mu Young bán ở chợ đen 5 năm trước không chỉ lưu lạc trong thị trường nội địa mà còn lan ra nước ngoài, nên mất khá nhiều thời gian để truy vết. Nhưng hiện tại, tôi đã xác định được người đang sở hữu nó.”
“Nghe cách cậu nói thì có vẻ không thu hồi được nhỉ.”
“Vâng. Hắn ta ngạo mạn đến mức bảo rằng nếu anh cần, anh phải tự đến xem.”
“Hà…”
Một tiếng cười nhỏ nhưng rõ ràng vang lên. Hwi An thoáng khựng lại, ngạc nhiên vì Si Ryang chỉ cười khẩy thay vì nổi giận như mọi khi trước sự hỗn xược của kẻ dám ra điều kiện với hắn. Hắn chợt nhớ đến Lee Mu Young, người từng nói với giọng chẳng chút áy náy:
‘Xin lỗi, thưa quý khách. Như tôi đã nói, dịch vụ chỉ được cung cấp khi khách hàng trực tiếp đến văn phòng thám tử Hoa hướng dương và đăng ký. Mong quý khách lưu ý thông báo trên trang web của chúng tôi.’
Ngữ điệu tự tin, thậm chí trơ trẽn khi yêu cầu đến cái văn phòng mang tên ngớ ngẩn ‘Hoa hướng dương’, khiến Si Ryang không thể không liên tưởng đến anh ta.
“Tiếp tục đi.”
Nhận ra báo cáo bị ngắt bởi tiếng cười của mình, Si Ryang ra hiệu ngắn gọn. Hwi An cố giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.
“Người đang giữ chiếc vòng là một lính đánh thuê thợ săn quốc tịch Trung Quốc, thuộc tổ chức BAN, nơi nổi tiếng quy tụ những kẻ hung hăng nhất trong giới lính đánh thuê. Có lẽ phải cử một thợ săn cấp A đến để lấy lại.”
Khi xe lăn bánh, ánh đèn đêm mờ ảo xuyên qua cửa kính, nhấp nhô như làn sóng. Si Ryang lặng lẽ quan sát ánh sáng ấy, trầm ngâm một lúc trước khi nói.
“Tôi sẽ đến đó.”
“Hội trưởng sẽ đi sao ạ?”
“Phải. Vì sắp tới cần công phá hầm ngục, nên để phó hội trưởng thay tôi vào đó.”
“Chẳng phải tôi đi sẽ tốt hơn sao? Anh không cần phải đích thân ra mặt…”
“Tôi muốn trực tiếp xác nhận.”
Hwi An tự hỏi Si Ryang đang nghĩ gì. Chính cậu là người đã cung cấp thông tin về Lee Mu Young cho hắn. Ngay sau khi chọn Hwi An làm phó hội trưởng, Si Ryang đã giao nhiệm vụ đầu tiên: tìm một thợ săn có kỹ năng truy vết cấp cao. Hwi An dốc lòng thực hiện, nhưng suốt thời gian đó, cậu không tìm được ai đáp ứng kỳ vọng của Si Ryang.
Việc phát hiện Lee Mu Young gần như là một phép màu. Trước lần gặp định mệnh ấy, Hwi An từng nghĩ Lee Mu Young chỉ là người bình thường, không phải ‘thợ săn’ mà Si Ryang tìm kiếm, nên cậu chẳng buồn để tâm.
Thực ra, Hwi An từng tiếp cận vài người bình thường có khả năng đáng ngờ để xác minh, nhưng khi thấy tên văn phòng ‘Hoa hướng dương’ của Lee Mu Young, một cái tên thoang thoảng mùi bất hợp pháp, cậu đã chọn phớt lờ.
Nhưng một đứa trẻ đã khiến cậu nhận ra thành kiến của mình.
‘Chú cần tìm thứ gì sao? Có một chú sống trong tòa nhà của cháu là chủ văn phòng chuyên tìm đồ thất lạc đó. Chú ấy tìm giỏi lắm. Văn phòng tên là Hoa hướng dương ạ.’
‘Chú ấy không cần tra trên mạng gì cả. Chỉ cần biết người cần tìm hoặc đồ cần tìm là chú ấy biết ngay rồi tìm được luôn. Trước đây bạn học lấy trộm sách của cháu, chú ấy cũng tìm ra giúp cháu đấy.’
Đó là lời của một học sinh tiểu học mà Hwi An từng cứu khỏi tai nạn xe.
Sau vài lần trò chuyện, Hwi An nghi ngờ Lee Mu Young có thể là thợ săn. Cậu dùng Bé Bông làm mồi nhử để thử, và đúng như dự đoán, Lee Mu Young quả thực là thợ săn.
May mắn thay, anh ta dường như phù hợp với tiêu chí của Si Ryang. Ngay khi nhận báo cáo, Si Ryang lập tức liên lạc với Lee Mu Young, thậm chí gác mọi việc để gặp trực tiếp. Từ ngày đó, Si Ryang thay đổi.
Hwi An, người đã theo Si Ryang gần bốn năm, có thể khẳng định chắc chắn điều này. Sau khi gặp Lee Mu Young, Si Ryang trở nên ‘nhiệt huyết’ hơn bao giờ hết. Và hôm nay, sự việc xảy ra ngay sau khi họ hoàn thành đợt công phá hầm ngục là bằng chứng rõ ràng nhất.
“Phó hội trưởng Won Hwi An.”
“Vâng, Hội trưởng.”
“Lần đầu tiên cậu cùng tôi tấn công hầm ngục, cậu thấy sao?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Hwi An suýt quay đầu lại. Họ đang ở giữa đường. Dù cả hai đều là thợ săn cấp S trở lên và xe của họ là loại chuyên dụng, không ngại tai nạn, Hwi An vẫn cố giữ mắt nhìn thẳng.
“Xin lỗi Hội trưởng. Ý anh hỏi là cảm nhận trên phương diện nào ạ?”
“Toàn bộ.”
Đó là một câu hỏi khó, nhưng không thể phớt lờ lời Si Ryang. Hwi An đành cố gắng nhớ lại ngày ấy, lần đầu tiên cùng Si Ryang chinh phục hầm ngục cấp S sau khi thức tỉnh thành cấp S. Khi ký ức ùa về, một cảm giác xấu hổ bất chợt trào dâng, khiến mặt cậu đỏ bừng.