Lịch up truyện T4 & T7
Trong lúc tôi còn đang chìm vào dòng suy tư miên man, bàn tay Si Ryang bất ngờ rút lại. Cử chỉ dứt khoát, không chút lưu luyến ấy, kỳ lạ thay, lại khiến lòng tôi nhẹ nhõm đến khó tả.
“Vết thương này là do đâu, trúng phải cái gì vậy?”
Câu hỏi ấy vang lên, nhưng tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi hiểu rõ, dù có nói ra sự thật, chẳng ai tin nổi, nên chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo thay cho lời đáp.
“Thợ săn Lee Mu Young.”
Giọng nói trầm thấp của Si Ryang cất lên, kèm theo ánh mắt sắc lạnh như dao, đôi mày khẽ nhíu lại. Thế nhưng, tôi vẫn chọn im lặng, giữ nguyên nụ cười nhạt trên môi, lặng lẽ chờ em ấy từ bỏ.
Em là người hiểu rõ hơn ai hết rằng không nên tùy tiện hỏi những chuyện như thế này, đúng không, Si Ryang? Tôi muốn thốt lên câu ấy, nhưng cuối cùng chỉ nuốt ngược vào trong.
Thời gian trôi qua, tôi vẫn không hé môi nửa lời, và cuối cùng, Si Ryang cũng chịu buông xuôi. Nhìn thấy em ấy từ bỏ, tôi thầm thở phào, nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Từ trước đến nay, Han Si Ryang vốn chẳng phải kiểu người quan tâm đến người khác. Việc em ấy hỏi han về vết thương của tôi, có lẽ chỉ xuất phát từ chút tò mò thoáng qua, hoặc đơn giản là nghĩa vụ của một hội trưởng đối với hội viên. Nếu không phải vậy, em ấy hẳn chẳng dễ dàng bỏ qua như thế.
“Nếu không muốn trả lời thì khỏi cần trả lời cũng được.”
“Cảm ơn cậu đã rộng lượng.”
Tôi lịch sự đáp lại, rồi đưa tay định mặc lại chiếc áo vừa cởi ra. Nhưng ngay lúc ấy, bàn tay Si Ryang bất ngờ giữ lấy cổ tay tôi, ngăn lại.
Cái gì vậy, lại chuyện gì nữa đây?
“Uống cái này đi.”
Gì cơ? Tôi chưa kịp hỏi thì Si Ryang đã kéo tay tôi lại, nhét vào đó một thứ gì đó. Cúi xuống nhìn, tôi thấy trong tay mình là một chiếc lọ nhỏ xinh, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay. Nó trông quen mắt lạ thường, như thể tôi đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Đã gặp ở đâu nhỉ? Rõ ràng là quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ ra ngay.
Chất lỏng trong lọ trong suốt, sóng sánh nhẹ khi tôi nghiêng tay. Chiếc bình mang màu sắc rực rỡ, được chạm khắc tinh xảo đến mức khó tin, khiến tôi chẳng thể đoán nổi nó được làm ra bằng cách nào. Đang mải băn khoăn không hiểu đây là gì, tôi chợt nhận ra Si Ryang đã rút tay lại, như thể chưa từng chạm vào tôi.
“Nhìn vết thương thì thấy nếu chỉ chữa theo cách thợ săn Dosu Hyeon nói, sẽ mất rất nhiều thời gian. Nên uống nó ngay trước mặt tôi đi.”
Ý em ấy là sao? Uống cái gì? Tôi ngơ ngác ngước nhìn Si Ryang, rồi sực nhớ ra mình có thể tra thông tin vật phẩm. Vội vàng mở bảng thông tin, tôi đọc được:
[(Chưa hoàn chỉnh) Tiên dược của Cây Thế Giới cấp SS.
Tiên dược chưa hoàn chỉnh, được tạo từ mảnh vỡ của nhánh thứ sáu thuộc Cây Thế Giới – sinh thể nắm giữ quyền năng sinh mệnh. Dù chưa hoàn thiện, vẫn mang một số hiệu quả nhất định.
Phục hồi toàn bộ sinh mệnh, khôi phục cơ thể bị tổn hại, tăng tốc độ hồi phục tự động → Vì chưa hoàn chỉnh, không bao gồm tăng tốc độ hồi phục tự động.
Tăng vĩnh viễn toàn bộ chỉ số thêm 80% → Vì chưa hoàn chỉnh, chỉ tăng vĩnh viễn 10%.
Tăng 5 cấp tất cả kỹ năng đang có (đảm bảo) → Vì chưa hoàn chỉnh, chỉ tăng ngẫu nhiên 1 kỹ năng lên 1 cấp.]
…Tôi không nhìn nhầm chứ?
Tôi hoang mang tự hỏi, không rõ là do kỹ năng đọc hiểu của mình có vấn đề, hay khả năng nhận thức của tôi đang rối loạn.
Tiên dược mà lại ‘chưa hoàn chỉnh’ là sao? ‘Cây Thế Giới’ là cái gì? Chẳng phải đó chỉ là những từ ngữ trong thần thoại sao?
Trong nguyên tác, tôi từng thấy các vật phẩm lấy tên từ thần thoại để mô tả hầm ngục hay phần thưởng, nhưng một thứ như thế này thì chưa bao giờ xuất hiện.
Hơn nữa… cái gì thế này? Hồi phục toàn bộ sinh mệnh thì tôi còn hiểu được, nhưng khôi phục cơ thể tổn hại là sao? Và phần mô tả tiếp theo khiến tôi sững sờ.
Đây chỉ là bản ‘chưa hoàn chỉnh’ mà vẫn tăng chỉ số và cấp kỹ năng?
Chỉ số vốn khó nâng hơn cấp kỹ năng rất nhiều. Hơn nữa, nó có giới hạn – đến một mức nào đó thì không thể tăng thêm. Dù tôi mang thân thể cấp S, so với các thợ săn cấp S khác, tôi vẫn thuộc dạng yếu hơn. Vậy mà chỉ với một chiếc lọ chưa hoàn chỉnh này, tôi có thể tăng tới 10% chỉ số?
Tôi chết lặng vài giây, không thốt nên lời. Mắt tôi chớp liên hồi như cá vàng, mãi mới rời mắt khỏi bảng thông tin. Cả người tôi run lên bần bật. Tôi cố giữ tay thật chặt, không dám để run, sợ lỡ đánh rơi thứ vật phẩm điên rồ này. Bản năng của tôi dường như cũng nhận ra giá trị khủng khiếp của nó.
Nuốt khan một ngụm nước bọt, tôi ngước nhìn Si Ryang. Đôi mắt tím của em ấy lặng lẽ quan sát tôi, ánh nhìn như thúc giục ‘mau uống đi’, không chút gian dối. Môi tôi run run, mãi mới thốt được một câu.
“Hội… Hội trưởng…?”
“Cứ uống như thuốc hồi phục là được rồi.”
Không phải tôi gọi vì không biết cách uống đâu!
“Thứ này… hình như không phải loại Tiên dược bình thường đâu ạ.”
“Nhìn là biết mà.”
Tiên dược – loại thuốc hồi phục cực hiếm, chỉ rơi ra trong hầm ngục cấp S với xác suất nhỏ hơn móng chân kiến – là vật phẩm cấp S. Chỉ cần còn thở, nó có thể phục hồi toàn bộ cơ thể! Tôi từng thấy Jae Rim lấy ra một lọ Tiên dược nhặt được trong hầm ngục, và mô tả của nó là:
[Tiên dược cấp S]
[Phục hồi toàn bộ sinh lực, tạm thời tăng 30% thể lực và chỉ số. Thời gian hiệu lực: 1 giờ.]
“Nếu tôi không nhầm, cái này thuộc dạng Tiên dược huyền thoại… kiểu vật phẩm lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới. Không phải thứ có thể dễ dàng đưa cho người khác như vậy đâu ạ!”
Nếu là thợ săn khác, như chị Sa Wol chẳng hạn, có lẽ họ đã uống ngay khi được đưa. Nhưng tôi thì không thể. Từng lớp bối rối chồng chất khiến tôi rơi vào hoảng loạn.
Tại sao Si Ryang lại đưa thứ này cho tôi? Em ấy lấy nó ở đâu ra? Nếu em ấy còn yêu tôi như trước, tôi còn hiểu được, nhưng rõ ràng Si Ryang chẳng nhớ gì, chỉ xem tôi là ‘Thợ săn Lee Mu Young’. Chẳng lẽ chỉ vì tôi là thành viên hội mà em ấy chăm sóc tôi đến mức này? Điều đó thật quá sức tưởng tượng!
Tôi đưa Tiên dược lại, định bảo em ấy cất đi, nhưng Si Ryang chỉ nhíu mày, không nhận.
“Xin hãy… hãy cất lại đi. Tại sao lại đưa thứ này cho tôi chứ?”
Chẳng giống Si Ryang chút nào. Tôi biết rõ em ấy không phải người như vậy. Hiện tại, em ấy đang cảnh giác với nguy cơ bùng nổ hầm ngục cấp EX bất cứ lúc nào. Nếu là Si Ryang, em ấy thà tự dùng còn hơn, chứ không bao giờ đưa cho người khác.
Huống chi, vừa gặp lại mà đã trao cho tôi thứ này… mục đích là gì? Chắc chắn em ấy đang thử tôi. Có khi ngay lúc tôi uống, em ấy sẽ chém vào tay tôi, rồi nói: ‘Đúng là đáng để thử,’ và biến tôi thành con rối của mình.
Tôi không dám trông đợi. Tôi hiểu mình sẽ ngốc nghếch thế nào nếu vội mừng, hy vọng Si Ryang nhớ lại tôi, rồi lại thất vọng. Chẳng phải 5 năm trước, tôi đã trải qua cảm giác ấy đến phát ngán rồi sao? Khi đó, Si Ryang thậm chí không nhớ nổi giọng nói của tôi, lướt qua cũng chẳng nhận ra.
“Hội trưởng…”
Không chịu nổi nữa, tôi định đặt Tiên dược vào tay em ấy, nhưng cả hai cổ tay tôi bất ngờ bị Si Ryang giữ chặt. Nhiệt độ nóng hổi từ đôi tay trần của em ấy truyền sang khiến tôi khẽ nuốt nước bọt. Từ trước đến nay, tôi chưa từng để ý. Vì quá quen với Si Ryang của quá khứ, tôi cứ nghĩ em ấy vẫn như xưa. Nhưng tôi đã lầm.
Si Ryang không bao giờ chạm vào người khác trước. Nếu buộc phải tiếp xúc, em ấy luôn đeo găng tay. Nhưng giờ đây, em ấy để tay trần. Lúc nãy cũng vậy, em ấy đã nắm tay tôi bằng tay trần.
“Tôi cũng không hiểu nổi bản thân mình.”
“Dạ…?”
Em ấy điên rồi sao?
“Nhưng trực giác của tôi vẫn khá tốt.”
“Ý là sao ạ?”
“Có cảm giác rằng lý do tôi giữ thứ này đến giờ… là để đưa nó cho anh. Vậy nên, thợ săn Lee Mu Young, uống nó đi.”
Bàn tay giữ tôi khẽ buông ra. Tôi cắn chặt môi. Em ấy có hiểu mình vừa nói gì không? Có biết những lời đó có ý nghĩa thế nào với tôi không? Em ấy đã quên tôi, vậy sao còn lay động tôi bằng những điều như thế?
Tôi thấy buồn nôn. Cảm giác nghẹn ở cổ họng hòa lẫn nỗi đau thắt trong lồng ngực khiến tôi suýt không đứng vững, nhưng tôi gồng mình trụ lại.
“Dù hội trưởng nghĩ vậy… với tôi, thứ này quá quý giá. Tôi sẽ tích cực chữa trị, nên xin hãy mang nó về đi ạ.”
“Vậy thì cứ giữ lấy.”
“Sao ạ? Nếu tôi mang đi bán thì sao?”
“Nếu có người đủ sức mua nó thì cứ bán.”
Câu nói ấy nghĩa là: Thứ này không thể định giá bằng tiền, và nếu ai dám nhòm ngó, em ấy sẽ tự tay giết chết họ.
“Và còn…”
“Dạ?”
“Thợ săn Lee Mu Young, anh không phải kiểu người sẽ đi khắp nơi khoe khoang mình có thứ này. Trước khi tôi phát hiện ra anh, chẳng phải anh đã giấu rất kỹ rồi sao.”
Đúng như Si Ryang nói, tôi chẳng thể phản bác, chỉ biết cúi mắt xuống.
“Vậy thì tôi sẽ nói đến chuyện tiếp theo.”
“Chuyện tiếp theo nữa sao… À.”
Chuyện tôi đoán từ đầu giờ mới được đề cập. Si Ryang đưa cho tôi bản hợp đồng hôn nhân. Khi nhận lấy, tôi định kín đáo đặt lại Tiên dược vào tay em ấy, nhưng Si Ryang tinh mắt đã nhanh chóng rút tay về.
Bất đắc dĩ, tôi đành cho Tiên dược vào kho đồ, rồi vội khoác lại chiếc áo chưa mặc xong, đồng thời lướt nhanh qua nội dung hợp đồng.
Nội dung vẫn như cũ. Nhìn ngày lời nguyền giảm sức mạnh giáng xuống Si Ryang đang đếm ngược, miệng tôi chợt đắng ngắt.
Tôi hít một hơi ngắn, định kích hoạt kỹ năng dò xét, thì Si Ryang đã đứng sát bên tôi. Theo phản xạ, tôi lùi ngang như cua để giữ khoảng cách.
“Sao, sao vậy?”
“Trong trường hợp xảy ra chuyện như lần trước, tôi sẽ xử lý nhanh gọn, nên đừng lo.”
“…Người vừa đưa tôi Tiên dược quý giá mà nói vậy thì đáng sợ lắm đấy ạ.”
Tôi biết em ấy muốn nói sẽ khiến tôi ngất nhanh chóng, nhưng tai tôi lại nghe thành ‘tôi sẽ giết anh thật nhanh.’
“Truy vết đi.”
Giọng điệu thờ ơ, đậm chất ’hội trưởng’ của Si Ryang khiến tôi phần nào yên tâm, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là mơ. Tôi thở ra một hơi, rồi kích hoạt kỹ năng.