Lịch up truyện T4 & T7
Si Ryang sau khi tao nhã thưởng thức bữa sáng muộn tự tay mình chuẩn bị, rồi nhấp ngụm cà phê phảng phất hương hạt phỉ, mới chịu nhìn sang tôi.
Trong thoáng chốc, hình ảnh Si Ryang của quãng thời gian bên nhau lại hiện về – chỉ cần tôi mở miệng, em ấy liền đáp lại ngay, ánh mắt thì dịu dàng như một chú chó nhỏ vẫy đuôi. Ký ức ấy khiến cổ họng tôi nghẹn lại, nhưng rồi tôi cố gắng cất tiếng.
“Có phải hơi thổi phồng quá không?”
Tôi phóng to một tờ báo trên máy tính bảng, đưa cho Si Ryang xem. Dù chắc chắn trước khi đăng báo em ấy đã đọc qua rồi, nhưng tôi không thể nào kìm được mà không chìa ra. Mặt tôi nóng bừng lên.
“Chúc mừng anh, thợ săn Lee Mu Young, đã trở thành anh hùng của Hàn Quốc.”
[Hầm ngục cấp SS bị phá vỡ ngay giữa thủ đô… Một thợ săn cấp S mới thức tỉnh chưa đầy một tháng đã ngăn chặn được.]
[Thảm kịch hầm ngục cấp SS được ngăn chặn, một anh hùng mới xuất hiện.]
[Thợ săn Lee Mu Young với kỹ năng Giảm sức mạnh cấp S của Hàn Quốc, biến nguy thành cơ… Dân sơ tán reo hò: ‘Anh hùng đã đến rồi!’]
Mấy bài báo toàn viết theo kiểu như vậy. Giá mà ít nhất họ chịu xóa cái từ ‘anh hùng’ đi thì đỡ. Tôi chỉ muốn úp mặt xuống bàn, nhưng món ăn Si Ryang nấu lần đầu tôi được ăn lại sau 5 năm, tôi không thể bỏ dở. Đành dùng máy tính bảng che mặt cho đỡ xấu hổ.
Bốn bang hội lớn cùng Hiệp hội Thợ săn đã cố tình làm nổi bật sự tồn tại của tôi, để nhấn mạnh rằng sự cố hầm ngục cấp SS không hoàn toàn là thảm họa.
Kỹ năng Giảm sức mạnh là một kỹ năng hiếm có. Các bài báo đều ra sức tô vẽ rằng: ‘Dù Hầm ngục cấp cao đến đâu, chỉ cần có kỹ năng này thì vẫn đủ sức vượt qua, vậy nên không cần quá lo sợ.’
So với việc để dân chúng hoang mang run rẩy, nhớ lại thảm họa Hầm ngục cấp EX, thì đúng là còn đỡ hơn. Nhưng cứ gắn cái mác ‘anh hùng’ kèm theo tên và mặt tôi thế này, e rằng sau này tôi chẳng còn dám ngẩng mặt đi đâu.
Ngay cả khi tôi vẫn còn là Lee Kang Ha, cũng chưa từng bị báo chí rầm rộ tung hô như một ‘anh hùng’ đến mức này. Nghĩ thế lại càng xấu hổ.
‘Em không thích những kẻ chẳng biết gì về anh mà dám lắm mồm nói bừa.’
‘Nếu có kẻ khác nhận ra sức hút của anh Kang Ha và định giở trò với anh, em sẽ muốn giết chết chúng mất. Đến Han Si Ryang còn chưa bị em giết nữa là.’
‘Kỹ năng giảm sức mạnh vốn hiếm, trong và ngoài nước đều thế. Ở nước ngoài, có kẻ sẽ muốn hãm hại em. Nếu em muốn, anh sẽ tìm cách để báo chí hạn chế nhắc đến tên em.’
‘Chị cũng đồng ý với ý của Jae Rim. Trong nước, có thợ săn gặp sự cố liền tìm đến chị để nhờ chữa trị. Nếu biết chúng từng hại em, chắc chị sẽ giết chết chúng ngay trong lúc trị liệu mất.’
Tôi nhớ lại những lần Si Ryang cùng đồng đội kiểm soát truyền thông, không cho phép báo chí nhắc đến tôi – dù là tin tốt hay tin đồn nhảm – chỉ vì họ không chịu nổi chuyện người ngoài bàn tán về tôi.
“Haa…”
Để nhanh chóng thoát khỏi sự bối rối này, tôi đặt máy tính bảng xuống rồi bắt đầu ăn món bánh mì nướng kiểu Pháp mà Si Ryang làm.
Vẫn ngon như trước. Si Ryang thích đồ ăn Hàn, nhưng lúc bận rộn thì thường chuẩn bị bữa sáng kiểu Tây. Năm năm trước cũng vậy. Có lẽ vì thế, mà giờ đây khi nếm lại món bánh mì nướng và ngửi mùi cà phê thoang thoảng hương hạt phỉ, tôi có cảm giác như thời gian quay ngược, trở về quá khứ.
“Thợ săn Lee Mu Young.”
“Vâng.”
“Hôm qua tôi đã bảo anh đến trụ sở, phải không? Vì sao lại không đi?”
Giọng Si Ryang cắt ngang khoảng lặng giữa chúng tôi. Ngay cả khoảnh khắc này mà tôi vẫn cảm thấy vui, thật đáng ghét bản thân mình.
“Tôi đã uống Tiên dược, nên nghĩ không cần kiểm tra thêm nữa.”
“Vậy nên anh bỏ ngoài tai lời tôi, để đi gặp hội trưởng Seo Juh Wan sao?”
Miếng ăn trong miệng bỗng trở nên vô vị. Tôi không hề nhận thấy có ai bám theo, hẳn là em ấy đã giám sát qua camera hoặc dùng kỹ năng.
“Hội viên Lee Mu Young, có vẻ anh rất nhanh quên những gì tôi nói.”
“Không hề quên. Vì thế nên tôi đã không nói gì cả.”
Cái câu ‘tôi sẽ giám sát’ ấy, tất nhiên tôi vẫn nhớ. Tôi gượng gạo nới lỏng biểu cảm đang cứng lại, tay cầm nĩa chọc chọc vào miếng bánh mì vô cớ bởi tôi không thể nào chọc vào Si Ryang được.
“Anh và hội trưởng Seo Juh Wan có quan hệ gì?”
“Cậu đã điều tra tôi rồi thì chắc cũng biết. Chẳng có quan hệ gì cả.”
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết hai người đã nói những gì chứ?”
“Hội trưởng vốn không tin tôi, vậy sao cậu không trực tiếp hỏi hội trưởng Seo Juh Wan đi?”
Phải thôi, đến cả việc nhớ tôi cũng không thể, thì việc Si Ryang thấy Juh Wan gần gũi hơn tôi là điều hiển nhiên.
Đó vốn là mối quan hệ được nối dài nhờ tôi, nhưng ngay cả Juh Wan – người đã òa khóc nức nở ngay tại lễ đường khi tôi kết hôn với Si Ryang – cũng dần dần có vẻ chấp nhận Si Ryang.
Hơn nữa, trong lần bùng nổ hầm ngục cấp EX, bọn họ còn hợp tác chiến đấu cùng nhau, nên giờ đây niềm tin giữa hai người chắc chắn đã sâu đậm hơn trước. Vì thế, việc Si Ryang không hỏi tôi mà lại tin tưởng và dò xét Seo Juh Wan khiến tôi chỉ có thể coi đó là một cuộc thẩm vấn.
Si Ryang không đáp. Chỉ yên lặng nhìn tôi với gương mặt bình thản. Tôi đành mỉm cười thay cho câu trả lời rồi đặt nĩa xuống. Dù mới ăn chưa được nửa phần, nhưng chẳng còn cảm giác ngon miệng.
“Cảm ơn vì bữa ăn. Để tôi dọn cho.”
“Ngồi xuống.”
Giọng điệu như ra lệnh khiến tôi khẽ cau mày. Nhưng khi thấy Si Ryang cũng nhíu mày, tôi vội vàng đặt lại mông vừa nhổm dậy xuống ghế. Tên này, nếu đang ăn sáng mà tâm trạng không vui thì sẽ bỏ luôn bữa tối. Không biết thói quen đó có còn không, nhưng tôi vẫn lo nên chỉ đành nghe lời.
“Tôi sẽ không hỏi thêm về cuộc trò chuyện giữa anh và hội trưởng Seo Juh Wan nữa. Nhưng đừng thân cận với hắn.”
“Cậu lo tôi sẽ sang Phá Sa sao?”
Tôi buột miệng hỏi, như thể đang nghĩ đến tâm lý của một vị tổng giám đốc tập đoàn lớn lo sợ mất đi nhân tài, rồi nhấp một ngụm cà phê. Hương vị vẫn quen thuộc như xưa.
“Nếu là chuyện đó thì không cần lo.”
“Không cần lo ư? Vậy là còn lý do khác sao?”
Em ấy không trả lời nữa, mím môi im lặng. Chỉ cần thẳng thắn nói là không ưa Juh Wan thì tôi cũng có thể cười xòa cho qua, vậy mà…
“Tuần sau, vào thứ Năm, sẽ có cuộc họp các hội trưởng. Nhật Nguyệt, Hàn Á, Đăng Hỏa, Phá Sa, cùng với Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn và Hiệp hội Nghiên cứu hầm ngục đều sẽ tham dự.”
“…Quy mô khá lớn nhỉ.”
“Vì vấn đề lần này quan trọng.”
Tôi từng tham dự vài lần họp kiểu đó cùng hiệp hội, nên cũng biết rõ bầu không khí. Phần lớn những người ngồi ghế cao trong Hiệp hội Thợ săn hay Hiệp hội Nghiên cứu hầm ngục đều là người chưa thức tỉnh.
Người của Hiệp hội Nghiên cứu hầm ngục thì còn có chút lý trí, chứ Hiệp hội Thợ săn thì không. Lần này chắc chắn họ cũng sẽ lại đổ lỗi cho Tứ đại bang hội, rồi vin vào đó mà đưa ra đủ loại đề án phiền phức để nâng cao vị thế hiệp hội.
Trong đầu tôi bất giác hiện lên khuôn mặt vị chủ tịch từng tìm mọi cách lôi kéo tôi và Si Ryang – khi đó còn là tự do – vào hiệp hội, rồi liên tục tung tin nhảm trên truyền thông. Nét mặt tôi chợt cứng lại.
“Anh có biết rằng chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc đã được thay thế cách đây 4 năm không?”
Đúng lúc tôi vừa nghĩ đến chủ tịch thì em ấy cất lời, khiến tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Si Ryang.
“Không biết. Tôi vốn đã dứt hẳn khỏi mấy chuyện liên quan đến thợ săn rồi.”
Khoảng 4 năm trước, cả thể chất lẫn tinh thần của tôi đều không ổn, sống như người mất nửa linh hồn. Khi đó, văn phòng gần như không mở cửa, mà có mở cũng chẳng có thời gian đọc báo vì bận rộn với ủy thác. Ngay cả việc ngồi yên một chỗ cũng là cực hình.
“Vậy chủ tịch mới là người thế nào?”
“Là kẻ biết thân biết phận. Ghét lãng phí thời gian vô ích.”
“Nghe hay đấy.”
Trái ngược, vị cựu chủ tịch lại không biết giữ chừng mực, bám lấy tôi và Si Ryang – khi ấy còn rất trẻ – một cách dai dẳng khó chịu. Tôi chợt nhớ tới chuyện Si Ryang từng tức giận đến mức nhiều lần nói muốn ám sát lão ta.
…Khoan đã.
“Có khi nào… cựu chủ tịch chết rồi chứ?”
“Anh nghĩ sao?”
Si Ryang nhếch môi cười. Trong ánh mắt thoáng lộ vẻ thích thú khiến cổ họng tôi khô khốc. Suýt nữa tôi đã hỏi ‘Chẳng lẽ cậu giết rồi?’, nhưng cuối cùng lại vội với tay lấy điện thoại.
Tôi nghĩ, thay vì nghe chính miệng Si Ryang thừa nhận đã giết chủ tịch đời trước, thì biết chuyện qua một bài báo trên mạng có lẽ sẽ mang lại cho tôi chút bình yên trong lòng.
“Thì ra, hội viên Lee Mu Young tin rằng tôi đã giết cựu chủ tịch.”
Bàn tay đang nắm điện thoại của tôi bỗng khựng lại. Tôi gấp rút vận dụng đầu óc trong vài giây. Nghĩ kỹ lại thì, hình như chưa từng có thông tin nào nói Si Ryang công khai đối đầu với chủ tịch đời trước cả.
Dù vậy, nếu chịu khó tìm thì chắc vẫn có. Tôi còn đang cân nhắc phải bịa lý do gì, thì chợt nhận ra mình đã vô tình bị cuốn theo lời nói của Si Ryang mất rồi.
“Ý cậu là gì chứ? Tôi chỉ chợt nhớ đến việc chủ tịch đầu tiên của Hiệp hội Thợ săn qua đời vì bệnh rồi bị thay thế, nên mới hỏi thôi.”
“Vậy mà phản ứng của hội viên Lee Mu Young lại có chút kỳ lạ.”
“Là vì cậu bất ngờ nói mấy chuyện đáng sợ như vậy thôi mà.”
“Ừ, coi như thế đi.”
Một câu trả lời thật khó hiểu. Cái gì vậy? Sao Si Ryang lại đột nhiên nói ra những lời như thế? Tôi cố gắng dò xét ý đồ của em ấy, nhưng Si Ryang chỉ nhấp nhổm cười nhàn nhã, vừa nhấm nháp nốt ly cà phê còn lại.
“Hội viên Lee Mu Young cũng phải tham gia cuộc họp.”
“Dạ? Tôi ạ?”
“Đúng vậy. Đây vốn là tình huống Hầm ngục cấp A tiến hóa thành Hầm ngục cấp SS. Nhờ hội viên Lee Mu Young mà một thảm kịch có thể khiến hàng nghìn người thương vong đã được ngăn chặn.”
“Dù không có tôi, nếu các thợ săn cấp S xung quanh đến ứng cứu thì cũng sẽ sớm kết thúc thôi mà.”
“Không. Khi đó chắc chắn dân thường sẽ bị tổn hại, và tình trạng hỗn loạn trên diện rộng cũng khó tránh khỏi.”