Bên trong mí mắt tôi nóng rát, rồi một chất lỏng ấm áp chảy dài theo khóe mắt.
Tôi biết đó là một giấc mơ. Tôi cũng biết rằng khi tỉnh dậy nó sẽ biến mất không dấu vết. Thế nhưng tôi không làm gì cả, chỉ đứng nhìn mảnh ký ức cũ kỹ này đâm xuyên qua mình.
Không phải là không đau, không phải là không biết đau. Dù có lẽ đó là một cuộc chia ly bớt đau khổ hơn nhờ sự chu đáo của mẹ Na Ji-han, nhưng đó không phải là một cuộc chia ly không đau đớn.
Thế nhưng tôi vẫn cố chấp níu giữ, là vì tôi muốn có được điều đó. Vì thời gian bên nhau quá ngắn ngủi, quá ít ỏi, và vì tôi buồn khi ngay cả điều đó cũng dần dần bị lãng quên và mất đi.
Có tiếng “cộp” một cái. Tôi không thể ngay lập tức phân biệt được đó là thực tại hay ảo ảnh. Tuy nhiên, tôi không cần phải suy nghĩ. Câu trả lời nhanh chóng đến.
Tôi cảm thấy mùi gỗ bách nhạt, ấm áp bao quanh mình thật chặt.
“Yoon Seo-woo.”
Na Ji-han lại một lần nữa kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng. Bàn tay to lớn ôm lấy gáy tôi rồi kéo tôi vào lòng cậu ấy.
“Tôi biết ngay mà.”
“Hự…”
“Yoon Seo-woo, mở mắt ra. Mở hẳn ra nhìn tôi này.”
Tôi định lắc đầu nhưng không thể vì má bị giữ chặt. Cậu ấy siết chặt bàn tay đang nắm lấy cằm và má tôi, khiến tôi phải mở miệng đang mím chặt.
“Thở đi.”
“….”
“Lại đi, từ từ thôi.”
Lúc đó, tôi mới nhận ra mình đang thở hổn hển đến mức lồng ngực đau nhức. Hơi thở đang gấp gáp dần lắng xuống, tầm nhìn mờ mịt cũng dần rõ ràng hơn.
“…Ji-han à.”
“Mơ thấy gì vậy?”
Na Ji-han vỗ lưng tôi và hỏi tiếp.
“Dì?”
“Ừ.”
Giọng tôi vẫn còn hơi run rẩy, tôi hỏi.
“Sao cậu biết?”
“Khi cậu có nhiều chuyện phải lo lắng hoặc thay đổi chỗ ngủ là y như rằng lại mơ thấy một lần.”
Na Ji-han khẽ trả lời, dùng ngón cái xoa nhẹ khóe mắt tôi. Những giọt nước mắt còn đọng lại, chưa kịp chảy, đã bị lau đi bởi bàn tay cậu ấy.
“Hồi đi trại huấn luyện cậu cũng vậy mà.”
“Chuyện từ bao giờ rồi mà vẫn còn nhớ…”
“Sao mà không nhớ được. Hồi đó cũng là tôi dỗ cậu ngủ mà.”
Đúng là như vậy. Lần đầu tiên ngủ ở ngoài, tôi sợ hãi đến mức chui rúc vào tủ quần áo không biết làm gì, Na Ji-han đã bất chấp bị mắng mà lẻn sang phòng tôi, ôm chặt tôi ngủ.
Mùi hương khó tả mà tôi luôn ngửi thấy khi vùi đầu vào lòng Na Ji-han thật dễ chịu. Mùi giống như cây, như đất, lại như một loài hoa dại không tên nào đó.
Mãi đến khi lớn hơn một chút, tôi mới biết mọi người thường gọi đó là mùi nhà.
Với tôi, Na Ji-han chính là nhà.
“Cậu ngủ lại được không?”
Cậu ấy vỗ nhẹ lưng tôi.
“Tôi sẽ ở tầng 1 cho đến khi cậu ngủ.”
Việc cậu ấy luôn đặc biệt quan tâm đến tôi như vậy, vào những lúc này thật sự rất tiện lợi. Tôi chỉ cần giả vờ như không thể từ chối mà gật đầu là xong.
Tôi nhắm chặt mắt, Na Ji-han vuốt ve tóc tôi bằng bàn tay mềm mại. Cậu ấy vuốt từ đỉnh đầu xuống gáy, rồi vỗ vai, lại vuốt tóc rồi vỗ vai. Giống như cách các bà mẹ đã làm với chúng tôi.
Tôi trải ra một màn đêm thăm thẳm như một bức tranh, rồi bắt đầu vẽ hình ảnh Na Ji-han.
Bắt đầu từ khuôn mặt, thứ đầu tiên hiện ra và ai cũng dễ dàng vẽ được. Những đường nét cân đối nhưng rõ ràng. Lông mày đậm, đôi mắt đen, mí mắt một mí mỏng ở bên trái. Đến cả đường viền quai hàm rõ ràng.
Tôi nhớ lại nụ cười như một cảnh trong phim và thầm nói với Na Ji-han. Tôi biết đây không phải là tất cả về cậu.
Tôi biết những điều mà người khác không biết. Thậm chí tôi có thể hình dung rõ ràng bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu. Vết sẹo nhỏ mờ nhạt ở mặt trong ngón áp út tay trái, hai nốt ruồi song song nằm dọc theo đường từ dưới tai phải xuống gáy. Thậm chí cả lúm đồng tiền chỉ thoáng hiện ra rồi biến mất như ảo ảnh khi cậu ấy cười thật tươi.
Và cả hình xăm chữ dọc theo lưng nữa. Dum spiro spero. Nghĩa là…
‘Chừng nào còn thở, còn hy vọng, Seo-woo à.’
Na Ji-han đưa bàn tay to lớn ra, ngay lập tức tầm nhìn của tôi chìm vào bóng tối.
Ác mộng hay bóng tối, tôi không còn sợ hãi nữa.
---
Khi tiếng chuông báo thức vang lên, tôi tỉnh dậy và thấy mình chỉ có một mình.
Tôi mò mẫm đầu giường tìm điện thoại. Tiếng ồn ập đến như dội gáo nước lạnh vào tâm trí đang mơ màng, khiến tôi nhíu mày.
“Sao cái tiếng này lạ vậy…”
Hoàn toàn khác với tiếng mà tôi đã cài đặt. Sao lại thế nhỉ, tôi lẩm bẩm, lục lọi ga trải giường rồi cầm lấy điện thoại.
“Hả?”
Cảm giác khi chạm vào còn lạ hơn.
Đó không phải điện thoại của tôi. Lúc đó, tôi mới nhận ra lý do tiếng chuông khác lạ. Đó là điện thoại của Na Ji-han.
Điện thoại của tôi đâu rồi mà cái này lại ở đây chứ. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa đọc số hiển thị trên màn hình… Điều thực sự kỳ lạ lại nằm ở đây.
“Sao giờ lại thế này?”
Rõ ràng tôi đã cài báo thức lúc 7 giờ 30 phút trước khi ngủ. Nhưng bây giờ là 9 giờ đúng.
Trễ rồi.
Sốc quá, đôi mắt đang lim dim bừng mở. Tôi vội vàng định ngồi dậy thì nghe thấy một giọng nói thản nhiên từ cửa phòng.
“Đừng cử động vội vàng. Con bé huyết áp thấp mà gan ghê vậy.”
“…Na Ji-han!”
“Dậy rồi thì rửa mặt đi rồi xuống tầng 1. Ăn sáng.”
Sáng gì mà sáng. Mấy giờ rồi chứ!
“Chúng ta muộn rồi.”
“Cậu không muộn đâu.”
“Sao lại không muộn chứ? Tiết học thanh nhạc là 9 giờ mà.”
Thật vô lý. Bây giờ dù có dịch chuyển tức thời đến trụ sở công ty cũng sẽ muộn thôi.
Tôi, người luôn đi sớm chứ chưa bao giờ muộn, thấy tình huống này thật bối rối, tim đập thình thịch, nhưng Na Ji-han cầm điện thoại của tôi lại bình thản như không.
“Tôi đã xin nghỉ một buổi thanh nhạc cho cậu. Tôi đưa các thành viên đi trước rồi cho cậu ngủ thêm.”
Tôi ngây người nhìn cậu ấy rồi hỏi.
“Cũng được sao?”
“Tôi nói là cậu cần quản lý sức khỏe để thích nghi với ký túc xá thì giám đốc đồng ý. Huấn luyện viên cũng đồng ý là nghỉ một ngày cũng không sao.”
“Vậy còn cậu? Cậu cũng muộn chứ?”
Nghe vậy, Na Ji-han bật cười.
“Tôi cũng được phép ở lại để chăm sóc cậu mà.”
Cậu ấy vung điện thoại cho tôi và nói.
“Giờ tỉnh táo rồi thì xuống đi?”
“Ừ…”
Dù vẫn còn hơi ngớ ngẩn nhưng tôi đã tỉnh ngủ hoàn toàn. Tôi nhanh chóng rửa mặt và đi xuống tầng 1, Na Ji-han đã chuẩn bị sẵn một suất ăn trên bàn và đang đợi tôi.
“Cậu thì sao?”
“Tôi ăn rồi sau khi chạy bộ buổi sáng. Bằng sinh tố.”
Ăn như vậy có đủ không? Tôi biết cậu ấy ăn rất nhiều do hoạt động nhiều, nên tôi nhìn cậu ấy đầy nghi ngờ, Na Ji-han đặt một chiếc thìa vào tay tôi và nói.
“Tôi đang giữ dáng mà. Nếu tăng cân quá nhiều hoặc thân hình trở nên thô kệch thì lên hình sẽ trông béo đấy.”
“Vậy thì tôi…”
“Cậu thì phải ăn nhiều vào.”
Tôi gắp một thìa cơm, Na Ji-han cầm đôi đũa đặt trước mặt mình rồi gắp một miếng thức ăn đặt lên bát cơm vừa mới xúc.
Dù cậu ấy có chu đáo chăm sóc tôi đến mấy thì cũng chưa từng làm những việc như thế này. Ngoài niềm vui, tôi cũng cảm thấy hơi khó xử nên cứ im lặng nhìn cậu ấy, Na Ji-han tự nhiên ra hiệu bằng thìa.
“Làm gì vậy? Sao không ăn nhanh lên.”
Tôi cho kim chi xào mà cậu ấy đưa vào miệng rồi xúc thêm cơm, lần này là thịt kho trứng.
“Ăn được là còn sức.”
Cộng thêm những lời cằn nhằn bay đến như thể đã đợi sẵn.
“Sau khi debut thì lịch trình không thể điều chỉnh được đâu. Có thể sẽ phải trải qua đủ thứ chuyện đấy. Phải giữ sức khỏe thì mới chịu đựng được một chút…”
Tiếp theo là đậu đen kho, rau câu rong biển xào, và mực trộn.
“Khi cậu đã quen rồi thì tôi cũng sẽ bắt cậu tập thể dục buổi sáng nữa đấy.”
Tôi hơi do dự vì tốc độ cậu ấy đưa thức ăn quá nhanh, cậu ấy còn tỏ vẻ nghiêm khắc, bảo tôi đừng kén ăn.
Cuối cùng, tôi đành ấm ức hỏi.
“Này. Cậu coi tôi là con nít à?”
“Thà là con nít còn khỏe hơn. Cứ đặt lên đùi rồi chăm sóc từng chút một là được rồi.”
“Dì tôi cũng không nói như vậy đâu…”
“Mẹ tôi yêu cậu chết đi được nên mới không cằn nhằn chứ.”
Cậu ấy nói như thể bản thân không yêu tôi vậy. Tôi bĩu môi, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện với cậu ấy một lát, rồi kéo ra một từ ngữ vướng mắc như cái gai.
Không thể nhìn mặt.
Cậu ấy nói đúng. Debut làm idol không phải chuyện dễ dàng. Đối với trường hợp của tôi, người gia nhập một cách bất thường, con đường càng chông gai hơn. Ngay cả việc sasaeng tìm đến tận nhà cũng đã là một ví dụ rồi.
Không thể để nhóm gặp rắc rối vì tôi được. Tôi không muốn kìm hãm các thành viên đã đối xử tốt với tôi… Và hơn hết, tôi muốn debut thành công ở đây.
Với tư cách là Arcus, và cả năm người cùng nhau.
“Ji-han à.”
“Sao?”
Na Ji-han đang cắt nhỏ trứng cuộn cho tôi dễ gắp vào thìa, ngẩng đầu lên.
“…Chúng ta làm cái đó đi.”
Đúng vậy. Chỉ cần tôi thay đổi suy nghĩ là được.
“Bi-gye-peo.”
“….”
“Làm với tôi đi, giả vờ hẹn hò.”
---