[Novel] Giả Làm Người Yêu Với Crush Ư? - Chương 17

Có lẽ tôi đã bật đi bật lại bài hát hơn hai mươi lần kể từ khi chỉ còn hai chúng tôi trong phòng tập. Cứ vận động không ngừng nghỉ đến nỗi trong miệng tôi có vị đắng.
Cuối cùng, khi xoay một vòng rồi khuỵu gối chống tay xuống đất, cơ thể tôi chao đảo đổ về phía trước. Tôi vội vàng chống tay xuống đất để tránh bị ngã, nhưng lại hoàn toàn bỏ lỡ động tác tiếp theo.
Ngay khi âm nhạc dừng lại, Na Ji-han liền tuôn ra những lời cằn nhằn.
“Tôi đã nói rồi, mệt đến mấy cũng không được để mất tư thế. Sao lại sai cùng một chỗ nhiều lần vậy.”
Đó là đoạn nhịp nhanh, lại còn hơi lệch nhịp tinh tế. Dù đã cố gắng tập trung nhưng tôi vẫn không thể tránh khỏi việc lặp đi lặp lại những lỗi đó.
“Dậy đi. Cậu không phải nghiệp dư đâu.”
“…Tôi biết.”
Nhưng âm nhạc lại dừng lại ở đúng chỗ đó.
Vẻ mặt Na Ji-han càng trở nên khó chịu hơn, và đến lúc này thì tôi cũng bực mình.
“Vừa nãy không sai.”
Tôi phản bác.
“Tôi đã bắt đúng nhịp rồi mà. Không hề chao đảo. Đã vào đúng trong cái dấu thập mà cậu nói rồi.”
“Không, sai rồi.”
Na Ji-han tức giận hơn cả khi tôi suýt ngã.
“Phải dùng lực từ cơ bụng để đứng dậy, nhưng vừa nãy cậu lại gập lưng mà đứng lên. Muốn giữ trọng lượng cơ thể bằng lưng rồi bị chấn thương à? Ước mơ của cậu là vừa debut đã chấn thương rồi nghỉ hưu năm 25 tuổi sao?”
Tôi định nói rằng nếu không quá sức thì tôi đã không phải gượng ép cơ thể như vậy, thì đúng lúc đó.
“Cậu nghĩ lúc nào cũng khỏe mạnh, ngủ ngon, ăn uống đầy đủ thì mới lên sân khấu được à? Dù tình trạng sức khỏe không tốt, dù không có thời gian, dù mặc quần áo không thoải mái, cũng phải cử động như bình thường. Càng mệt thì động tác càng phải chính xác…”
“Tôi biết rồi. Tôi cũng biết. Ai lại muốn như vậy chứ?”
Na Ji-han, Ha Pil-jae, Joo Yi-sun, thậm chí cả An Hae-sol, người không phải là thành viên nhảy chính, cũng đều dễ dàng hoàn thành đoạn này. Chỉ có mình tôi là đang chật vật học những động tác chưa từng làm.
Tôi cũng muốn làm tốt. Tôi không muốn bị bỏ lại phía sau. Tôi muốn ngừng nghe những lời như “Seo-woo vẫn chưa thích nghi được đâu”.
Tháng sau là debut rồi. Bao giờ thì tôi mới không phải nghe những lời như “người đến sau”, “thành viên mới gia nhập” nữa đây. Tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng đó không phải là cái cớ vĩnh viễn.
“Phần này khó đến mức phải xem kỹ như vậy sao?”
Dù lặp đi lặp lại nhiều lần nên nghe có vẻ kéo dài, nhưng thực ra nó chỉ là một đoạn vài giây. Hơn nữa, tôi cũng không phải là center. Tôi đứng hoàn toàn phía sau, và center của đoạn đó là Na Ji-han.
Đương nhiên tôi cũng không muốn mắc lỗi, nhưng dù có hơi chệch choạc một chút thì cũng chỉ có thể biết được khi xem fancam hay fullcam thôi. Camera Ronin sẽ quay Na Ji-han, và mọi người đương nhiên cũng chỉ nhìn Na Ji-han thôi.
Không phải tôi muốn lười biếng. Cũng không phải tôi định lấy cớ đó để làm ít đi. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng…
“Không cần phải mắng đến mức này chứ.”
Sự uất ức bị kìm nén suốt mấy tiếng đồng hồ bỗng trào lên. Mắt tôi hoa lên, sự căng thẳng đột ngột tan biến.
Chắc là những lời mà bạn bè có thể nói với nhau. Nếu người khác cư xử như vậy thì chắc chắn sẽ để lại xích mích không ít. Vì thế Na Ji-han mới cố ý đảm nhận vai trò này. Chắc cậu ấy cũng không muốn làm khó tôi.
Như để chứng minh suy nghĩ của tôi, khuôn mặt Na Ji-han khi tôi liếc nhìn đã đầy vẻ thất bại và áy náy.
“…Lại đi.”
Tôi lảo đảo tiến đến, giật lấy cái bảng điều khiển từ tay Na Ji-han. Âm nhạc bắt đầu lại từ giây thứ 0.
Cuối cùng, tôi đã hoàn thành vũ đạo một cách hoàn hảo mà không mắc một lỗi nào. Nhưng Na Ji-han không nói gì cả, và tôi ngay lập tức nằm vật ra sàn khi nhạc kết thúc.
“….”
Na Ji-han từ từ tiến lại gần tôi. Bóng xám phủ lên người tôi nhưng tôi vẫn không nói gì khi nhìn thấy cảnh đó.
Có tiếng thở dài khẽ khàng. Cậu ấy đặt bảng điều khiển xuống sàn, kiểm tra đồng hồ treo tường rồi đến ngồi cạnh tôi. Không phải ở đầu giường mà là ở dưới chân tôi.
“Chờ một chút.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, rồi bàn tay cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân tôi. Đôi bàn tay cởi giày thể thao đã bị hành hạ như cơ thể tôi suốt mấy tiếng đồng hồ một cách tự nhiên như nước chảy.
“Cứ nằm yên đó đi.”
Bàn tay cậu ấy di chuyển từ mắt cá chân lên cẳng chân, rồi đến bắp chân và đầu gối, từ từ xoa bóp. Hành động ấn vào những cơ bị căng và xoay nhẹ khớp, kiểm tra xem có chỗ nào bị sưng không, thật tỉ mỉ.
“Xin lỗi.”
“….”
“Vì bài phụ trong mini album đầu tiên cũng có thể loại tương tự, nên nếu bây giờ không luyện tập thì sau này cậu có thể bị thương nặng đấy. Tôi biết cậu cũng không nghĩ sẽ debut với bài hát như thế này đâu nhưng…”
Thấy tôi không trả lời, Na Ji-han nói với giọng hơi cụt hứng.
“Dù sao thì cậu cũng làm tốt rồi.”
Không phải lời nói suông. Tôi thực sự đã làm tốt đến mức cậu ấy hài lòng. Ngay cả khi đã kiệt sức như vậy.
Trái tim tôi thật đơn giản. Vừa nãy còn bực bội đến mức toàn thân nổi gai góc, vậy mà chỉ một câu nói đó thôi, không hiểu sao mọi thứ lại tan chảy hết.
Trong lúc điều chỉnh nhịp thở gấp gáp, Na Ji-han vẫn kiểm tra chân tôi. Cậu ấy vén ống quần lên một chút rồi cẩn thận ấn vào đầu gối phải, sau đó nâng mắt cá chân lên rồi gập lại vài lần.
“Đầu gối không đau mà.”
Tôi lẩm bẩm, cảm thấy những ngón tay cứng cáp di chuyển dọc theo vết sẹo dài từ dưới đầu gối lên đùi.
“Ai mà biết được. Cậu bị thương ở đây xong là cứ có thói quen hơi nhích chân trái ra trước, lần này tôi đã giữ cậu lại không cho làm vậy mà.”
“Thế à?”
Vì tôi thuận tay trái và chân trái nên việc sử dụng bên trái nhiều hơn là điều hiển nhiên mà. Dù không phải cố tình giấu giếm mà tôi thực sự ổn, Na Ji-han vẫn nhìn kỹ đầu gối tôi cho đến khi cậu ấy hài lòng.
“Vì cậu không tự lo nên tôi mới phải lo chứ.”
“Vẫn còn lời cằn nhằn để nói nữa sao…”
Vết thương ở đầu gối phải là chuyện hồi tôi mười lăm tuổi. Tôi bị đẩy ngã trên cầu thang, không may lại lăn vào chỗ có mảnh kính vỡ. Bản thân tôi lúc đó quá sốc đến nỗi không biết đau, nhưng Na Ji-han thấy máu chảy ròng ròng thì hoảng hốt, lập tức cõng tôi chạy đến phòng cấp cứu của bệnh viện đại học trực thuộc trường học.
Vết thương sâu hơn dự kiến, có thể đã làm tổn thương dây thần kinh, nên Na Ji-han đã ghi nhớ lời dặn phải cẩn thận sau này, và kể từ đó cậu ấy vẫn thường xuyên kiểm tra vết thương như vậy.
Dù vết thương đã lành hẳn, chỉ còn lại sẹo.
“Nằm sấp xuống đi.”
Tôi mệt đến mức không còn sức để quay đầu lại, vậy mà lại còn bắt tôi lật người. Tôi lẩm bẩm.
“Không thích.”
“Lại không nghe lời. Yoon Seo-woo mấy tuổi rồi?”
“Hai tuổi. Còn lại là rơi hết lúc nhảy rồi.”
“Hai tuổi cũng biết lật mà. Nhanh lên, lật người đi.”
“Sao mà phiền phức thế chứ…”
Chắc là cậu ấy định xoa bóp lưng hay vai cho tôi. Tôi thực sự ổn mà. Giờ tôi chỉ muốn về ký túc xá sớm hơn để nghỉ ngơi thôi. Vùi mình vào chiếc giường trong phòng mới sửa xong, mùi đồ đạc mới còn chưa bay hết, chỉ ba tiếng thôi.
Cuối cùng, trong lúc tôi càu nhàu lật người, Na Ji-han đột ngột đứng dậy rồi đi đâu đó. Cậu ấy vén áo tôi lên rồi bắt đầu lau lưng cho tôi bằng một chiếc khăn ấm.
“Dán cái gì vậy?”
“Cao dán. Cái này nhỏ gọn tiện lợi, mùi cũng không nặng lắm. Lần trước anh Hyun-jun đi Nhật về tôi đã nhờ anh ấy mua đấy.”
“Tôi dậy là sẽ đi tắm mà…”
“Nên tôi chỉ dán vài miếng thôi. Tắm xong tôi sẽ thay miếng mới cho cậu. Nghỉ 20 phút rồi đi tắm.”
“…Vậy tôi ngủ một lát được không?”
“Được không chứ? Ngủ thì người sẽ lạnh, dễ bị cảm đấy.”
“Ngủ hay nằm thì có gì khác nhau đâu…”
Đằng nào với tôi cũng vậy thôi. Tôi nghĩ bụng nhắm mắt lại thì cậu ấy làm gì được tôi, liền vội vàng nhắm chặt mắt. Na Ji-han bật cười như thể đã biết trước.
“Cái tính cố chấp của Yoon Seo-woo này.”
Cậu ấy không lay tôi dậy mà lại tạo ra tiếng sột soạt. Có phải định dán thêm cao dán không nhỉ, mà giấy gói cao dán lại có tiếng như vậy sao, tôi nằm dài úp mặt xuống sàn, suy nghĩ như vậy thì.
“Mở miệng ra.”
Nghe vậy, tôi phản xạ mở miệng nhỏ ra, một thứ tròn và cứng liền chui tọt vào trong. Tôi nhẹ nhàng lăn thứ đó trên lưỡi.
“Ừm. Kẹo à?”
“Ừ. Vì cậu ngậm kẹo thì sẽ không ngủ.”
“Đương nhiên rồi. Có đồ ăn trong miệng thì sao mà ngủ được.”
Mánh khóe như thế này mà cũng là cấp quốc gia rồi, tôi nghĩ thầm rồi tặc lưỡi.
“Hả?”
…Vị kẹo hơi lạ.
---
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo