[0114 DAYZ Ảnh đi làm về của Midnight Entertainment (Ảnh)]
[Ảnh PR cá nhân của Bae Do-jin (Ảnh) (Ảnh)]
[Và…]
[Bonus shot (Ảnh)]
[Hả cái gì vậy?]
[Hôm đầu tiên các oppa thu âm trực tiếp nên vui vẻ đi xem ảnh PR, ai dè lại bất ngờ ăn phải ‘cp’ lạ¿ nên mặt biểu cảm kỳ cục]
[Mấy đứa này không phải là main dancer với main vocal của ㅇㄹㅋㅅ sao? Đứa lùn hơn là thành viên gia nhập sau đúng không?]
└ Đúng rồi, là đứa vào thay chỗ Mrㅋi đấy. Tin đồn rầm rộ một thời gian, rồi tháng trước Midnight mới chính thức tung bài báo và phỏng vấn.
[Ngay cả trang fan của Do-jin, vốn ít khi đăng chuyện riêng tư, lại có ảnh bonus của nhóm khác… Đáng lẽ phải bỏ qua vì không có nhu cầu, nhưng góc chụp lại quá thú vị.]
[(Link) Xem cái này đi, phỏng vấn của ㅇㅅㅇ đấy, hai đứa bảo là bạn thanh mai trúc mã.]
└ ?
└ ?
└ ?
└└ Sao cả đám hợp sức gõ mỗi dấu ? mà buồn cười vậy ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
[Nói gì vậy trời, hai đứa đó sao mà là bạn được; Phải nói điều hợp lý chứ, bọn này? Mà là bạn thì tôi không có bạn bè gì đâu.]
[Ánh mắt gì mà? Ánh mắt này không phải ánh mắt bình thường, đây là tình bạn???? Tình? Bạn? Không đúng rồi bạn ơi, đây không thể là tình bạn được.]
[Hợp nhau quá ủng hộ, vậy tên ship là gì vậy ạ?]
└ Bình tĩnh đi, bọn này còn chưa debut mà.
└ Giờ debut có phải vấn đề đâu? Đứa này (←) nắm mặt đứa này (→) mà? Cứ như nặn bánh gạo vậy? Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ có 5cm thôi mà?
[Thành viên mới thật ra chỉ nghe nói là hậu bối của bản chính nên cũng không quan tâm lắm… Nhìn thế này thấy có thiện cảm ghêㅎㅎ Trông mềm mại quá.]
[Xem các ảnh PR khác thì đều cúi gập người gần 90 độ chào hỏi (Ảnh) (Ảnh) Cứ mỗi chỗ nào thấy ống kính camera là đều cúi chào cẩn thận, trông có vẻ tân binh và đáng yêu.]
[Hiền lành thì tốt nhưng trông yếu ớt quá có hơi lo không?]
└ Nhưng yếu ớt cũng là tương đối mà? Nếu thành viên cùng nhóm là An Hae-sol, Na Ji-han, Joo Yi-sun, Ha Pil-jae thì… mạnh mẽ hơn mới lạ chứ…
└└ Nghe câu này thấy thấm thía ghêㅋㅋㅠ
[Vậy rốt cuộc bọn này là gì? Có ai biết tên ship không? Để mua ít “cổ phiếu” đi;]
[Tự dưng tim bắt đầu đập loạn xạ.]
[Debut là… khi nào vậy?]
---
“...Cũng coi như thành công rồi nhỉ?”
Thật may mắn, không lâu trước đó, những câu chuyện chứng kiến từ các fan khi gặp Dayz trên đường đi làm, tan tầm đã lan truyền và tạo nên hiệu ứng truyền miệng. Những bức ảnh của hai chúng tôi được chụp ở góc độ tình cờ bắt đầu lan truyền khắp SNS.
‘Mình bắt đầu chuyện này là để đạt được điều này mà.’
Lý do cảm thấy khó tả rất đơn giản. Không phải là có chủ đích. Tôi chỉ sống bình thường thôi, sao lại có thể lan truyền như thể có chuyện gì đó thật sự vậy chứ.
Tôi chọn một bức ảnh khá đẹp trong số đó, phóng to lên. Khắp màn hình điện thoại là khuôn mặt góc nghiêng tập trung của Na Ji-han, người đang chăm chú kiểm tra mắt tôi.
Trong tình huống này mà vẫn đẹp trai ghê.
“Cứ cho là tốt đẹp thì mọi chuyện đều tốt đẹp đi…”
Mặc dù không cố ý nhưng kết quả lại ổn, và nhờ vậy mà tôi cũng có thể xem ảnh Na Ji-han do người khác chụp.
Tôi nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Na Ji-han đã được phóng to rất lâu. Khuôn mặt ấy, dưới con mắt của người khác cũng thấy thật dịu dàng và đầy tình cảm, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Không được cứ mãi đắc chí với tình cảm như một đặc ân này. Vừa nghĩ vậy, khoảnh khắc này cứ ngọt ngào trên đầu lưỡi, khiến tôi không biết phải làm sao.
Trong lúc tôi đang tận hưởng khoảng thời gian cảm nhận bình yên đó.
“Seo-woo à.”
“Á!”
Giật mình bởi giọng nói bất ngờ, tôi đánh rơi điện thoại. Thiết bị điện tử rơi thẳng xuống, đập vào sống mũi tôi rồi rơi xuống đầu giường. Nước mắt trào ra vì cú sốc.
“Gì vậy? Sao lại vào phòng người khác mà không gõ cửa?”
Tôi dụi cái mũi đang tê dại, quay phắt lại lườm, Na Ji-han giơ hai tay lên ra hiệu mình vô tội.
“Tôi gõ cửa rồi mà. Cậu không trả lời thôi. Tôi còn gọi nhỏ vì nghĩ cậu ngủ rồi chứ.”
“….”
“Cậu làm gì mà đến cả tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy vậy?”
“À…”
Ánh mắt Na Ji-han hướng về chiếc điện thoại đang lấp lánh ở đầu giường tôi. Tôi vội vàng hành động để che đi, nhưng vì đang ôm mũi nên chậm mất một nhịp.
Mặt tôi đỏ bừng, trên mặt Na Ji-han nở một nụ cười tinh quái.
“A, Yoon Seo-woo thật là.”
“Cậu…”
“Lại đáng yêu đến mức cứ theo dõi từng cái đó sao? Đúng là ngầm để ý chuyện này mà.”
“Kkhông kku ccu ccu hheeo vva ggiu bbon ddee nni ccu bbiieet. ” (Tiếng lẩm bẩm do ngậm miệng).
“À, không chịu yên à? Sao. Định làm gì đây… Ô.”
Tôi nhanh chóng vớ lấy cái gối ném đi, Na Ji-han liền chụp lấy.
“Dù sao thì cũng tốt rồi. Tôi cũng định nói chuyện đó mà.”
“Chuyện gì?”
“Như cậu thấy đấy, sự kết hợp của chúng ta có vẻ khá hiệu quả. Thật là một điều tốt.”
Na Ji-han cười tươi rạng rỡ. Khuôn mặt không chút vương vấn đó lại khiến lòng tôi nặng trĩu lo lắng.
Trên đời có một vài quy luật kỳ lạ. Một trong số đó chính là, điềm báo buồn không bao giờ sai.
“Ngủ với tôi đi.”
Trong tích tắc, mạch suy nghĩ đang hoạt động bận rộn đột ngột dừng lại. Tôi cảm thấy tim mình như rớt xuống tận gót chân, nhưng cậu ấy, người vừa đưa ra lời tuyên bố động trời, lại bình thản đến lạ.
“Bây giờ…”
Vừa nãy cậu nói gì vậy, Na Ji-han.
“Ngủ với tôi đi, Yoon Seo-woo.”
Khoảnh khắc đó, cổ họng tôi nghẹn ứ, khóe mắt nóng rát, một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời tuôn trào.
Liệu cậu có biết rằng câu nói đó đã khiến thế giới của tôi rung chuyển mạnh mẽ như vừa trải qua một trận động đất không. Chắc cậu không bao giờ biết được. Vì không biết nên mới có thể bình thản đến vậy.
“Tuần tới đi quay ngoại cảnh, ở Jeju-do, có lẽ cậu nên ở cùng phòng với tôi.”
“….”
“Chúng ta sẽ thuê một căn nhà nghỉ dưỡng, và nghe nói nhóm chúng ta được phân hai phòng. Phòng lớn ba người, phòng nhỏ hai người. Đằng nào thì trong ký túc xá cũng sẽ tiếp tục quay phim, nên việc cậu và tôi ở cạnh nhau sẽ tạo nên nhiều cảnh đẹp.”
“Dù nói vậy thì nếu có chỉnh sửa thì cũng đâu có nhiều cảnh quay đâu, nhất thiết phải ở phòng ngủ sao?”
“Đúng, nhất thiết phải ở phòng ngủ. Mình muốn tạo hint như thể là mối quan hệ đặc biệt, vậy còn bối cảnh nào phù hợp hơn phòng ngủ chứ?”
Na Ji-han không hề kiêng nể khi đã xác nhận rằng việc chúng tôi ở cạnh nhau sẽ tạo ra dư luận tốt. Cậu ấy hoàn toàn, hoàn toàn, thực sự không quan tâm đến việc lời nói của mình có ý nghĩa như thế nào đối với tôi, và sẽ khiến tôi muốn hiểu lầm như thế nào.
Thấy tôi ấp úng, cậu ấy có lẽ nghĩ tôi không hài lòng nên nghiêng đầu hỏi.
“Không thích à?”
“….”
“Tôi đâu có động chạm gì cậu thật đâu, cũng đâu có làm chuyện gì ghê tởm thật đâu.”
Na Ji-han tiến lại gần tôi một bước rồi đưa tay ra. Rất chậm rãi, có lẽ là để không tỏ vẻ đe dọa tôi.
Tôi im lặng nhìn bàn tay ấy tiến về phía má tôi. Ngay sau đó, đầu ngón tay cứng cáp và ấm áp chạm nhẹ vào má tôi một cách tinh nghịch, rồi lòng bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt tôi. Lòng bàn tay hơi lõm vào, che phủ toàn bộ má, và đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào vành tai.
Không biết từ lúc nào mà khuôn mặt cậu ấy đã kề sát như vậy, đến nỗi ngay cả lời thì thầm nhỏ nhất của cậu ấy cũng nghe rõ mồn một.
“Chỉ cần đến mức này thôi.”
“….”
“Tôi sẽ không làm những gì cậu không thích. Nên nếu khó chịu thì nói ngay bây giờ đi.”
Lúc đó, tôi mới nhận ra một sự thật. Cảm giác xao xuyến quá mức cũng có thể trở nên khó chịu. Ngay cả điều tốt đẹp cũng có thể trở nên khó chịu và nặng nề nếu quá mức.
“…Không ghét.”
Liệu cậu có bao giờ biết rằng vấn đề là tôi quá thích cậu không?
“Ổn không?”
“Ừ.”
“Thật không?”
“…Cậu thì sao?”
Tôi hỏi ngược lại, Na Ji-han liền đáp một cách hiển nhiên.
“Tôi đương nhiên là ổn rồi. Tôi đang ở cùng cậu mà.”
Nghe câu đó, tôi cảm thấy vừa vui sướng tột cùng vừa thất vọng ngay lập tức. Mặc dù tôi vui nhất khi cậu thích ở bên tôi, nhưng tôi lại thất vọng khi biết lý do niềm vui của cậu chỉ đơn giản là tình bạn.
Thực ra tôi không ổn chút nào. Càng thích cậu, tôi càng lo lắng. Tim đập nhanh đến mức đáng ngờ mà tôi không thể kiểm soát, tôi sắp phát điên vì lo sợ nếu để cậu biết hết tình cảm này thì sao.
Tôi thì như thế này, nhưng cậu thì không.
Vì thế, tôi liên tục nhận ra rằng tình cảm của tôi có phần không phù hợp.
“…Ngủ cùng nhau đi.”
Nghe câu đó, Na Ji-han cười tươi đáp lại.
“Ừ, thế đi. Tôi thay đồ ngủ rồi ra ngay đây?”
“Nói gì vậy. Sao tự dưng lại thế?”
“Vừa nãy cậu bảo ngủ cùng nhau mà.”
“Đó là ở Jeju-do thôi chứ!”
Tôi hét lên, Na Ji-han cười lớn rồi lùi lại. Nhiệt độ ấm áp bao bọc khuôn mặt tôi suốt nãy giờ rời đi, tôi cảm thấy tiếc nuối và có vị đắng trong miệng.
“À à, tôi đùa thôi. Đùa thôi. Muốn làm không khí thoải mái hơn mà. Sao mặt cứ như sắp khóc vậy? Tôi đâu có định ăn thịt cậu thật đâu chứ.”
“….”
“Cứ cười lên đi.”
Cậu ấy dùng ngón trỏ đẩy khóe miệng mình lên một cách lố bịch, giả vờ cười. Nhìn cảnh đó thật ngớ ngẩn, cuối cùng tôi cũng bật cười khẩy.
“Cười thì phúc sẽ đến sao?”
Đó là câu nói mà gia đình Na Ji-han thường dùng. Cứ cười lên. Cười thì phúc sẽ đến.
Vì thế tôi cũng nghĩ Na Ji-han sẽ nói như vậy.
“Hả? Không. Không cười thì phúc cũng phải đến chứ, nói gì vậy? Cậu đã sống chăm chỉ đến mức nào mà.”
“Vậy sao lại bảo tôi cười?”
“Vì đẹp.”
Câu nói buột miệng đó ngọt đến mức như muốn rớt cả lưỡi.
“Cậu cười đẹp lắm nên cứ cười nhiều vào.”
Thế nên tôi phải nhăn mặt hết cỡ khi nhìn bóng lưng cậu ấy rời khỏi phòng.
“A. Na Ji-han, thật là…”
Thằng bé lắm tội này mà con đường phía trước còn dài dằng dặc. Đó là khoảnh khắc tôi lo lắng về hoạt động của mình với tư cách thành viên Arcus theo một nghĩa khác.
---