[Novel] Giả Làm Người Yêu Với Crush Ư? - Chương 33

Cuối cùng, tôi ghé vào văn phòng giám đốc và nhận một chiếc máy tính bảng.
Định vừa ăn vừa xem, nhưng rồi lại thôi. Dù đang là kỳ nghỉ lễ nên vắng vẻ hơn bình thường, nhưng vẫn có người nên tôi cảm thấy hơi ngại ngùng.
‘Ăn xong rồi lên phòng tập xem.’
Chắc do lòng tôi đang bay bổng nên thức ăn cứ nghẹn lại. Tôi cứ bới bới mấy hạt cơm vô tội, ăn như không ăn thì điện thoại rung lên.
Là cuộc gọi từ Na Ji-han.
- Sao chỉ có một tấm ảnh thôi?
“Thì… tại vì tôi vẫn chưa ăn xong mà?”
Chắc do xung quanh ồn ào nên giọng Na Ji-han lớn hơn bình thường một chút.
- Cúng à? Cậu có thích đồ ăn nguội đâu.
“…”
- Đậu đen kho cũng ăn đi. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn kén ăn.
Tôi liếc nhìn khay thức ăn. Khác với những món khác đã được đụng đũa ít nhất một lần, món đậu đen kho vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Không ở cạnh nhau mà sao cậu ấy lại biết hết mọi thứ như thần vậy nhỉ.
“Tôi sẽ ăn mà. Cậu thì sao, có ăn uống đầy đủ không đấy?”
- Ăn nhiều đến mức khó xử luôn ấy chứ.
Giọng cậu ấy cằn nhằn tiếp tục, nói rằng hình như đã tăng khoảng 1 kilogam rồi.
“Đằng nào thì về rồi cũng sẽ quản lý một thời gian thôi nên không sao đâu mà.”
- Cái đó thì đúng. À, tôi phải nhanh chóng về luộc trứng cho Yoon Seo-woo của chúng ta thôi.
Nghe vậy, tôi cười ha ha, thì đột nhiên tiếng nói chuyện ồn ào của đám trẻ lại gần hơn.
- Anh Ji-han, anh Ji-han.
- Anh ơi. Ông cố cho tiền mua kem đó. Đi cùng bọn em đi.
- Đúng rồi. Ông bảo đi với anh ấy.
Chắc là mấy đứa em họ. Vì là buổi tụ họp đông người nên cũng có khá nhiều trẻ con, nghe nói là mấy đứa nhỏ trong nhà rất quấn Na Ji-han.
- Anh đợi 5 phút thôi. Anh đang nói chuyện điện thoại mà.
- Là người lúc nãy hả? Người gọi điện mà không bắt máy ấy?
- Đúng rồi đấy. Anh ấy còn đợi tin nhắn nữa cơ mà. Gì vậy? Bạn gái hả?
Tiếng xì xào tranh nhau nói chuyện thật đáng yêu. Nhìn cách nói chuyện thì có vẻ là những đứa trẻ khoảng mười tuổi.
Na Ji-han và tôi lúc đó có quá nhiều chuyện xảy ra nên phải lớn vội. Khác với chúng tôi, những người từng tất bật cố gắng hành động như người lớn, những đứa trẻ ngây thơ này thật đáng yêu.
- Đồ ngốc, bạn gái gì mà bạn gái? Anh Ji-han là idol đấy chứ?
- Idol thì sao?
- Sao mà sao. Idol làm gì có bạn gái. Anh Ji-han nói vậy mà. Đúng không?
- Ừ. Không phải bạn gái. Anh không có mấy cái đó đâu.
Cuối cùng, tôi khẽ cười khúc khích, Na Ji-han cũng cười theo.
- Tôi phải đi mua kem cho mấy đứa nhóc đây. Lát nữa gặp.
- Ừ, đi cẩn thận nhé. Anh Na Ji-han không có bạn gái.
- Đừng có chừa hạt đậu nào đấy, nhóc Yoon Seo-woo.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi nhai kỹ đậu đen kho. Dù không thích vị ngọt mặn đặc trưng của món kho hay kết cấu bở tơi của đậu, nhưng tôi vẫn không chừa lại một hạt nào.
Làm tốt lắm.
Chỉ ba chữ đó thôi mà.
Tôi đến phòng tập rồi vẫn mân mê tin nhắn rất lâu, sau đó tựa vào bức tường gương và lấy chiếc máy tính bảng đã nhận ra.
Mở màn hình lên, ngay lập tức hiện ra một video teaser sẽ được công bố vài ngày tới, những bức ảnh cá nhân sẽ có trong album, và cả những cảnh hậu trường của phim tài liệu nữa, tất cả đều được lồng ghép đầy đủ.
“…Đẹp thật đấy.”
Bức ảnh Na Ji-han đứng dựa lưng vào biển giữa trưa thu hút ánh nhìn của tôi. Khuôn mặt cậu ấy đang cười rạng rỡ nhìn về nơi nào đó xa xăm như thể đang tỏa sáng vậy.
Tôi nghĩ thật may mắn khi không đối mặt với Na Ji-han trong bức ảnh. Nếu không, tôi đã cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh này mãi mà không để ý đến những thứ khác.
Mãi sau tôi mới sực tỉnh và bật video teaser lên, tiếng hộp nhạc trầm bổng len lỏi qua loa. Đó là phần mở đầu của ca khúc debut, ‘First Dream’.
Vì là teaser nên không có toàn bộ bài hát, chỉ lấy một đoạn nhạc của mỗi thành viên ở từng phần rồi khéo léo ghép lại.
- Thì thầm như làn gió những lời chờ đợi
An Hae-sol đứng thẳng dưới gốc cây nơi ánh nắng ban mai từng chút từng chút chiếu xuống. Một nụ cười ấm áp và dịu dàng hiện trên má cậu ấy đang nhắm mắt.
- Thế giới lấp lánh trong nụ cười trắng tinh khôi
Ngay sau đó, hình ảnh Na Ji-han đứng dựa lưng vào biển xanh ngắt, với cảm giác tương tự như bức ảnh tôi vừa thấy, lấp đầy màn hình. Cậu ấy cho cả hai tay vào túi quần, hơi cúi đầu và cười tinh nghịch, đôi môi khẽ mấp máy.
- Anh là bí mật sâu kín nhất của em
Joo Yi-sun lúc bình minh trông rất trưởng thành. Giọng nói uể oải và tĩnh lặng như đang gãi nhẹ vào tai tôi. Giống như một người đã hẹn gặp lén lút, ánh mắt tĩnh lặng như một bí mật cuối cùng cũng được đối mặt sau khi đã tránh được vô số ánh nhìn.
Ngay sau đó, màn hình tối sầm lại, kèm theo tiếng sóng vỗ rì rào, màn đêm buông xuống. Một khuôn mặt sắc sảo và rực rỡ hiện ra phía sau những que pháo hoa vàng rực.
- Cảm giác tê tái khi ngón tay chạm nhẹ
Môi mỏng của Ha Pil-jae cong lên thành một đường cong đẹp mắt. Ánh nhìn thẳng vào tôi sắc sảo đến mức có vẻ khiêu khích.
Và rồi mặt trời lại mọc, buổi chiều tối dần trở nên yên bình. Đôi chân trần hối hả bước về phía trước như thể đang đi bộ trong một thế giới được tạo ra chỉ bằng những màu sắc dịu nhẹ.
- Lén lút vẽ em vào giấc mơ của tôi
Thật kỳ lạ. Tôi, mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, dẫm chân lên bãi cát, trông cứ như một người khác vậy. Giọng nói nghe có vẻ như của một cậu bé, lại nghe dịu dàng hơn một chút so với khi tôi thực sự cất tiếng hát.
Cuối cùng, tôi bắt đầu cảm nhận được một chút hiện thực. Thật sự là mình sắp debut rồi. Mình sẽ được biết đến trên thế giới này như thế này đây.
“Từng nghĩ sẽ không làm được…”
Sau tuyên bố đóng cửa và chuyển đi là một chuỗi sự việc diễn ra rất nhanh, nhưng thực ra vì có sự tinh ý nên không thể nào không biết được. Mỗi khi nhìn thấy số người thay đổi rồi giảm đi, sự hỗ trợ bị cắt giảm và lịch trình bị trì hoãn một cách mập mờ, tôi không khỏi cảm thấy lo lắng từng chút một.
Liệu giấc mơ của mình có thật sự ổn không? Liệu có thực sự có cách nào để đặt xuống nỗi lo lắng và cô đơn này không?
Nhưng cuối cùng, tình hình đã thay đổi và mọi chuyện đã đến đây. Tôi đã gặp được những người tốt hơn, và thậm chí còn có thể debut cùng với người mà tôi đã thích suốt đời.
‘Giờ lòng cậu đã thay đổi sao? Ở cùng tôi cũng được sao?’
Chỉ là được thôi sao. Thật ra tôi đã luôn muốn như thế này. Luôn muốn ở gần nhất, như mọi khi. Muốn cùng trải qua những khoảnh khắc buồn vui.
Tôi phải thừa nhận. Việc không chịu debut cùng thật sự là một sự bướng bỉnh ngốc nghếch.
Giống như mọi khi, và giống như cậu ấy đã tự tin.
Na Ji-han là lựa chọn tốt nhất của Yoon Seo-woo.
‘Đã đến lúc quay về rồi nhỉ.’
Vì đã hẹn ăn tối cùng nhau, hôm nay tôi nên về sớm thì hơn. Chỉ cần trả lại máy tính bảng cho phòng giám đốc…
“Seo-woo, hôm nay cũng ở đây à.”
Cốc cốc, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Thầy huấn luyện viên.”
“Tôi vừa lên văn phòng giám đốc xong, nghe nói máy tính bảng đang ở chỗ Seo-woo.”
“Xin lỗi ạ. Em định trả lại ngay…”
“Ôi. Không, không. Đằng nào thì tôi cũng định xuống xem mấy đứa nhỏ nên không sao đâu.”
Tôi tròn mắt khi nghe anh ấy nói “mấy đứa nhỏ”, anh ấy cười toe toét.
“Vì đang xem vũ đạo cho mấy đứa thực tập sinh. Bọn trẻ đang bận rộn chuẩn bị cho buổi đánh giá hàng tháng mà.”
“À…”
“Arcus đã định ngày debut rồi nên sẽ không tham gia đánh giá hàng tháng nữa đâu, nhưng mỗi mùa sẽ có một buổi đánh giá tổng hợp. Chắc là sau hoạt động này sẽ có những thứ cần chuẩn bị đấy.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
“Vâng. Trưởng nhóm đã nói với em rồi ạ.”
“Cho mấy đứa nhỏ xem đi. Phải làm thế này thì mới debut đúng hẹn được.”
Tôi chỉ biết nở một nụ cười ngượng nghịu.
Tôi biết. Thực ra tôi rất may mắn. Dù chưa từng gặp các thực tập sinh của Midnight, nhưng tôi cũng biết rằng lý do họ chưa thể debut không chỉ vì sự thiếu sót của họ.
“Em vẫn còn một chặng đường dài phải đi ạ, thầy.”
“Tôi không phủ nhận điều đó.”
Thầy huấn luyện viên vỗ vỗ vai tôi rồi cười lớn.
“Nếu đi xa thì cứ thong thả mà đi. Dù sao thì cũng là một ngày lễ lớn của dân tộc mà. Cậu có biết là trong Arcus chỉ có Seo-woo là ngày nào cũng đi làm không?”
“Dù sao thì hôm nay em cũng định về sớm ạ.”
Anh ấy đã mang cả máy tính bảng đi giúp tôi, nên giờ tôi có thể về nhà rồi.
“Ồ. Có ai đến đón hay có hẹn à?”
Nụ cười tinh quái nở trên khuôn mặt anh ấy.
“Nhắc mới nhớ, trông cậu có vẻ hào hứng hơn bình thường đấy.”
“…Thật sao ạ?”
Tôi vô thức dụi má bằng mu bàn tay, lẩm bẩm.
“Chắc là tôi dễ bị lộ cảm xúc trên mặt quá.”
“Không phải người có thể giữ khuôn mặt bình thản đúng không?”
Dù biết không phải ý xấu, nhưng tôi vẫn không thể không lo lắng một cách ngấm ngầm.
Nếu những điều tôi giữ trong lòng đều hiện rõ trên mặt thì sao. Tôi muốn giữ kín tình cảm thích một người này.
Tôi thở dài một hơi, anh ấy cười sảng khoái và vỗ mạnh vào lưng tôi.
“Dù sao thì các thành viên cũng chăm sóc cậu tốt mà. Dạo này Arcus thân thiết nhìn thích lắm. Tất cả là nhờ Seo-woo đấy.”
“Có gì là nhờ em đâu ạ…”
Những lời nói nghe thật êm tai, không hề khó chịu. Cứ như thể tôi là một người thật sự cần thiết vậy.
Vì thế tôi không thể không cười theo.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo