Tắm xong đi ra, Cha Yi Seok thấy có 7 cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là số của Cha Myung Hwan. Anh ngạc nhiên vì vẫn chưa đến 8 giờ. Anh thờ ơ nhìn số điện thoại rồi mặc áo choàng tắm vào, đến tủ lạnh lấy ra một chai nước. Anh rất hiếm khi thức dậy sớm thế này. Đầu óc anh mờ mịt như bị bao phủ bởi sương mù, còn miệng thì khô rát suốt từ sáng. Cơn đau đầu thì không rõ ràng, nhưng một cảm giác khó chịu không tên vẫn còn vương vấn. Dù anh uống nước hay hít thuốc thì cơn khát vẫn không biến mất và cuối cùng nó phá hỏng cả kế hoạch ngủ nướng của anh. Đúng lúc đó, điện thoại rung lên ầm ĩ.
[Cậu chủ, là chị đây. Chị đoán là giờ này em dậy rồi.]
“Có chuyện gì thế ạ?”
[Chuyện là… anh ấy đang yêu cầu phải gọi cho bằng được Cocaine mà không phải ai khác. Phải làm sao bây giờ?]
Cha Yi Seok nhíu mày.
“Anh ấy tỉnh rồi ạ?”
[Ừm, phải đến sáng sớm nay anh ấy mới tỉnh. Từ lúc đó tới giờ anh ấy cứ như vậy mãi, dù chị có cố gắng trấn an thế nào cũng không ích gì…]
Cha Yi Seok đã định sẽ tổ chức cho Cha Myung Hwan một đám tang xa hoa nhất nếu anh ta cứ như thế mà đi thẳng xuống địa ngục, nhưng thật đáng tiếc. Anh tặc lưỡi trước cuộc đời dai dẳng và đáng thương của anh trai mình. Giọng của Cha Myung Hwan vang lên từ phía bên kia điện thoại
[Đổi đi! Tôi đã bảo là đổi đi mà?! Bực cả mình! Tôi đã nói rồi cơ mà!]
Khi giọng của Cha Myung Hwan ngày càng to hơn, người chị dâu nói với giọng xấu hổ.
[Chị biết bây giờ vẫn còn quá sớm, nhưng anh ấy cứ bắt chị phải gọi Cocaine đến ngay lập tức… Liệu cậu ấy có thể đến đây vào chiều nay không?]
Lúc đó, đôi mắt của Cha Yi Seok trở nên sắc bén. Anh kẹp chiếc điện thoại giữa vai và tai rồi vặn nắp chai nước.
“Hôm nay em có hẹn nên không thể đưa cậu ấy đến được. Chị bảo anh cố chịu đựng đến mai đi ạ. Em cũng đang chịu đựng…”
Cha Yi Seok nói lắp bắp. Không thể tin được là anh ấy đang cố chịu đựng. Anh phun ra những lời quá tự nhiên đến mức chính anh cũng cảm thấy khó chịu.
[Nếu em bận thì để chị gửi xe đến đón cậu ấy được không? Em chỉ cần cho chị biết Cocaine đang sống ở đâu là được.]
“Hãy nói lại với anh ấy là ngày mai em sẽ đưa Cocaine tới. Giờ em đang định ăn sáng. Em cúp máy nhé?]
[À, chị xin lỗi. Chị sẽ nói lại với anh ấy. Vậy cậu chủ dùng bữa đi.]
Cha Yi Seok ném điện thoại lên bàn với ánh mắt sắc bén.
“Sao thế?”
Cha Myung Hwan hỏi với đôi mắt trũng sâu. Thấy vợ mình ngập ngừng không nói, anh ta hét lên.
“Bởi vậy nên tôi mới bảo cô đổi đi rồi mà! Gọi lại cho tôi!”
Người vợ đáp lại.
“Cậu chủ nói hôm nay không có thời gian. Cậu ấy bảo ngày mai nhất định sẽ đưa Cocaine tới nên anh cố đợi thêm một chút nhé.”
“Bực mình quá. Vậy thì chí ít cô cũng phải hỏi địa chỉ hoặc số điện thoại của cửa hàng chứ?”
“Cậu chủ cũng chỉ nghe giới thiệu thông qua người quen thôi nên cũng phải thận trọng mà. Trông anh bây giờ có vẻ rất mệt mỏi, anh định nghe bài hát gì?
Dù chấp nhận sự cố chấp của chồng mình nhưng vợ anh vẫn rất hoang mang trước sự thay đổi của chồng sau khi tỉnh lại. Cha Myung Hwan vừa cắn môi vừa đảo mắt. Sau đó anh ta quay đầu lại và nói.
“Khoan đã, Chủ tịch Kim của công ty xây dựng Sungjin cũng từng chữa khỏi bệnh xơ gan mà đúng không? Vậy chắc hẳn ông ta biết thông tin liên hệ của cửa hàng.”
Đó là một căn phòng khách sạn đầy khói thuốc lá vào buổi chiều muộn. Năm người đàn ông ngồi trên ghế sofa và tựa đầu bên cửa sổ tràn ngập ánh sáng. Trên bàn chất đầy tài liệu, những cốc cà phê bẩn và một chiếc gạt tàn đầy thuốc lá được đặt ngay ngắn ở mép bàn. Cha Yi Seok, người đang ngồi ở đầu bàn, đang chăm chú lắng nghe cuộc họp với cà vạt được nới lỏng và tay áo sơ mi kéo lên tận bắp tay. Tất cả họ đều là những nhà phân tích và nhà quản lý quỹ nổi tiếng từ các công ty đầu tư nước ngoài danh giá. Mặc dù trình độ học vấn của họ không có gì nổi bật nhưng họ là những chuyên gia hàng đầu trong giới kinh doanh đã chứng tỏ được bản thân qua kinh nghiệm thực tế trong một thế giới đẫm máu. Đây là những nhân tài mà Cha Yi Seok đã để mắt từ lâu, đồng thời cũng là đội quân tinh nhuệ nhất để đánh bại tập đoàn Tae Ryeong. Mỗi tuần một lần, anh đều cùng bọn họ tổ chức các cuộc họp kín suốt đêm trong phòng khách sạn. Vậy nên có tin đồn họ làm tình tập thể với nhau. Tất nhiên, trong số đó chỉ có Cha Yi Seok là người duy nhất thích thú với những tin đồn bẩn thỉu. Một người đàn ông đeo kính không có vành lên tiếng. Anh ta là người vô cùng thông minh và có thể nhanh chóng đưa ra những phán đoán dựa theo tình hình.
“Các nhà đầu tư không hài lòng với hành động của Tae Ryeong kể từ sau khi Cha Myung Hwan được bổ nhiệm làm Giám đốc điều hành. Trong quá trình quản lý, nhờ thành tích của Cha Myung Hwan, lượng thu mua chất bán dẫn đã tăng trở lại nhưng cổ phiếu của Tae Ryeong vẫn bị đánh giá thấp do một số yếu tố tiêu cực. Hơn nữa, nghi ngờ gian lận kế toán và trốn thuế lan rộng trước cuộc bầu cử Tổng thống có thể bị dư luận chú ý và phải đối mặt với khoản tiền phạt khổng lồ. Không biết Chủ tịch Cha có thích ăn cơm đậu không.”
(*T/N: ăn cơm đậu = ngồi tù)
Mọi người đều cười vì trò đùa ngớ ngẩn. Một người đàn ông có vẻ thích hợp với việc đánh đấm tiếp lời.
“Trong quá trình mở rộng kinh doanh, các khoản vay thế chấp quy mô lớn cùng giá cổ phiếu giảm khiến tỷ lệ nợ của Tae Ryeong tăng lên. Bởi vì đã có một cú sốc lớn do dòng vốn cổ phần tư nhân đổ vào vài năm trước. Trước tiên, chúng ta phải liên hệ với quỹ nước ngoài. Họ tinh ranh như ma quỷ nên nếu giám đốc điều hành ra mặt, họ có thể coi đó là tin có lợi cho giá cổ phiếu và sẽ chịu đựng mà không đưa ra bất cứ lập trường gì.”
Cha Yi Seok vừa dụi điếu thuốc vừa nói.
“Hãy thử liên hệ với họ một lần đi. Nếu có thể nhận được hợp đồng chuyển nhượng cổ phiếu thì tôi sẽ nhận. Nếu Giám đốc Cha chết thì Chủ tịch Cha cũng sẽ trì hoãn việc nghỉ hưu. Vậy thì ngược lại các cổ đông sẽ hoan nghênh điều đó. Khi đó uy tín của Tae Ryeong sẽ tăng lên và sẽ còn đau đầu hơn cả việc Cha Myung Hwan ngồi vào ghế lãnh đạo.”
“Trên thực tế, những trường hợp thâu tóm thù địch thành công là rất hiếm. Ngay cả khi chúng ta tấn công, Chủ tịch Cha cũng sẽ không mất cảnh giác.”
(*T/N: Thâu tóm thù địch (Hostile Takeover): là việc mua lại một công ty (gọi là công ty mục tiêu) bởi một công ty khác (gọi là công ty mua lại) được thực hiện bằng cách mua lại trực tiếp cổ phần từ các cổ đông của công ty hoặc đấu tranh để nắm quyền quản lý.)
“Đó là lý do tôi thuê các anh. Hãy tính toán tất cả các biến số, ngay cả những biến số cực kỳ hiếm và xem xét các biện pháp đối phó. Bởi vì không biết chừng ngay cả Cha Myung Hwan cũng có thể đội mồ sống dậy.”
Cha Yi Seok đang lên kế hoạch cho cuộc thâu tóm thù địch bằng cách sử dụng một công ty Hàn Quốc ngụy trang thành một công ty có vốn đầu tư Hồng Kông. Tất nhiên, nó đang được tiến hành một cách bí mật và mục tiêu là Tập đoàn Tae Ryeong. Bốn người đàn ông, người thì lắc đầu, người thì thở dài.
“Xin hãy cho tôi thở một chút. Tôi không biết lần cuối tôi gặp mấy đứa nhỏ nhà mình là từ khi nào nữa.”
“Còn tôi chỉ ước được thay đồ lót.”
“Hãy cố chịu đựng đến khi nâng cốc chúc mừng. Lúc đó tôi sẽ khiến các anh thật sự ngây ngất.”
Cha Yi Seok rút USB ra khỏi máy tính xách tay và đặt vào chiếc hộp màu vàng. Chiếc điện thoại di động trên bàn rung lên. Trên màn hình hiện tên của ông chủ Paradiso. Cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp cũng vang lên.
[Giám đốc Cha, tôi là ông chủ của Paradiso. Lúc nãy Cha Myung Hwan đã cử người đến đón Yaba đi nên tôi gọi điện lại cho ngài để xác nhận.]
“Sao anh ấy lại biết chỗ đó”
[Họ nói rằng do Giám đốc Cha nói cho họ biết.]
“Chuyện đó để nói sau, trước tiên anh bảo họ trả lại cậu ấy đi. Bởi vì tôi đã nói là hôm nay sẽ không đến rồi.”
[A, tôi đã để Yaba đi rồi. Nhưng thay vào đó, tôi thấy không yên tâm khi để đứa trẻ đi một mình nên đã cử Im Su đi theo.]
Vào khoảnh khắc đó, xương sống của Lee Seok như bị kéo căng ra. Anh xoa lông mày bằng tay cầm thuốc và lầm bầm.
“Ai bảo anh để cậu ấy đi hả?”
Đối phương im lặng.
“Trong số cổ phần tôi đưa anh cũng bao gồm cả giá trị của con mèo. Tôi cứ tưởng anh sẽ có ích vì anh cũng là người biết suy nghĩ, nhưng không ngờ anh lại làm tôi ngạc nhiên khi làm chuyện ngu ngốc tới vậy đấy.”
Có thể cảm nhận rõ hơi thở của Ki Ha đang rất cứng nhắc. Cha Yi Seok nhướn một bên chân mày.
“Nếu anh định mở miệng thì ít nhất hãy giả vờ xin lỗi hoặc biện minh đi. Như vậy thì có khi tôi sẽ giải tỏa được tâm trạng đôi chút.”
[…Tôi, tôi đã bất cẩn. Bởi vì bên đó rất cố chấp nên…]
Cha Yi Seok nhếch môi một cách lạnh lùng. Anh cúp luôn điện thoại mà không nghe thêm bất kỳ lời xin lỗi nhàm chán nào nữa. Những con kiến thợ đối diện trông có vẻ lo lắng trước bầu không khí bất thường. Cha Yi Seok vừa cầm tài liệu lên, vừa nói.
“Tiếp tục đi.”
“À, vâng. Tae Ryeong hiện đã đưa phần lớn đất nhà máy lên để thế chấp bất động sản…”
Không gì lọt nổi vào tai Cha Yi Seok nữa. Anh bóp gáy và nghiến chặt răng. Việc Yaba đến đó một mình cứ như cái gai đâm vào móng tay anh, nó còn khiến anh khó chịu hơn cả việc Cha Myung Hwan đã tỉnh lại. Anh dập tắt điếu thuốc rồi chộp lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa và đứng dậy.
“Hôm nay tới đây thôi. Phần còn lại gửi qua email cho tôi.”
Những người đàn ông lần lượt đứng dậy với vẻ mặt hoang mang. Cha Yi Seok rời khỏi phòng và ngay lập tức đi thẳng đến bãi đậu xe rồi lên xe. Kíttttt…! Lốp xe cào mạnh xuống sàn và chiếc xe phóng vụt ra khỏi bãi đậu xe.
Trong lúc vẫn còn bối rối, Yaba đã bị Im Su kéo đến biệt thự. Trong căn phòng gợi nhớ đến căn phòng bệnh VIP của bệnh viện, có một bệnh nhân sắp chết và một người phụ nữ có chồng là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Người phụ nữ có mái tóc xoăn gợn sóng được tạo kiểu gọn gàng, trên người mặc toàn quần áo hàng hiệu nhưng không hề lòe loẹt. Hẳn là có người chăm sóc riêng nên cô ấy mới có thể ăn mặc như vậy. Yaba gãi chiếc mặt nạ nhung đỏ và nhìn quanh phòng.
“Yi Seok đâu?”
“Yi Seok? Em ấy là bạn cậu à? Trẻ con như cậu mà sao gọi tên người khác tùy tiện vậy hả? A, thôi được rồi, hát đi.”
“Không đến à?”
“Hôm nay em ấy bận nên không đến được.”
Yaba bước đi như một người không có khớp. Chiếc bụng mỡ co lại và rũ xuống ghế. Đây là chiếc ghế Cha Yi Seok thường ngồi. Chiếc ghế cổ rên rỉ vì không chịu nổi sức nặng. Mí mắt của Cha Myung Hwan trũng sâu và nhãn cầu đỏ ngầu, như thể anh ta đã trải qua cả một đêm thức trắng vì phải chịu đựng điều gì đó. Khuôn mặt không một cắt máu của anh ta trông còn tệ hơn trước. Tuy nhiên, hôm nay Yaba lại cảm nhận được trong đôi mắt đó sự lo lắng hơn là ánh mắt bị cái chết truy đuổi. Anh ta nói với hơi thở đầy đờm.
“Cậu không hát à?”
“Đợi tôi lấy hơi đã.”
“Hôm nay cậu định hát bài gì? Lúc đó cậu tự dưng hát mà không báo trước nên tôi rất bất ngờ đấy.”
“Khúc cầu siêu của Mozart và Ma vương của Schubert.”
“Sao bài nào cậu hát cũng như vậy thế? Không phải liên quan đến chết chóc thì cũng là phát điên.”
“Tôi thích những bài hát như thế. Anh không thích nghe thì bịt tai lại đi.”
“A, được rồi. Dù sao cũng chẳng quan trọng, mau hát đi.”
Vợ của Myung Hwan lên tiếng dù không được hỏi.
“Rất xin lỗi vì đột nhiên gọi cậu tới đây như vậy. Kể từ sau khi cậu Cocaine đến, anh ấy đã ngủ rất ngon. Trước đây, anh ấy sẽ không thể ngủ được nếu không có thuốc giảm đau mỗi đêm… Mặc dù anh ấy đã ngủ hơi nhiều một chút.”
“Nếu cô định nói nhảm thì đi ra ngoài đi. Mà nhân tiện, lần sau đừng có vào đây vào giờ này.”
Cha Myung Hwan trừng mắt nhìn vợ. Yaba nhíu mày.
“Anh điên à? Anh muốn tôi ở lại hát cho mình anh nghe à? Sao lúc nào anh cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thế?”
“Chỉ cần nhìn cô ta thôi là tôi đã thấy bức bối rồi. Cứ cảm giác như thể bệnh tật sẽ nặng hơn ấy. Ra ngoài nhanh lên.”
Người phụ nữ cảm thấy xấu hổ trước sự chê bai của chồng nên bước thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại. Cha Myung Hwan đẩy người vợ đang khóc của mình ra với đôi mắt không hề chứa chút tình cảm nào. Yaba nhìn chằm chằm anh ta và nói.
“Tên rác rưởi không thể tái chế.”
“Cậu đang nói tôi đấy à?”
“Lúc nào cũng phải nói rõ ra thì phiền lắm. Ai nhột thì người ấy tự biết đi.”
Sống mũi của tên rác rưởi không thể tái chế co giật, nhưng không giống như trước, đôi mắt hắn ta đầy kiêu ngạo. Yaba thở dài và nhấc người dậy trước sự sốt ruột của Cha Myung Hwan. Thậm chí đứng dậy thôi cậu cũng thấy phiền phức. Các bài hát hôm nay là ‘Khúc cầu siêu‘ Dies irae của Mozart và ‘Ma vương‘ của Schubert. Một phần là hợp xướng và phần còn lại là phần tenor, nhưng ở Paradiso, chúng thường được đổi thành solo hoặc soprano. Tất nhiên đó là bản cải biên dành riêng cho Cocaine. Yaba ngồi xuống và lấy Requiem ra.
Dies irae! dies illa Solvet saeclum in favilla!
Ngày phẫn nộ! Ngày đau buồn! Tất thảy sẽ trở thành tro bụi!
Quando judex est venturus Cuncta stricte discussurus
Khi Đấng Phán xử ngự đến, tất thảy sẽ run rẩy vì sợ hãi khi xuống xét xử!
Rất khó để hát một mình khi đây là bài hát yêu cầu phải hát liên tục và hòa âm không ngừng, nhưng điều đó không thành vấn đề. Âm thanh không có lực lan truyền khắp không gian. Yaba đã tăng thêm sức mạnh cho giọng hát nửa vời của mình và thêm vào chút kỹ thuật đại khái. Ngay khi cậu bắt đầu hát, Cha Myung Hwan thả lỏng cơ mặt và dựa vào gối. Anh ta hít một hơi thật sâu như thể đã phải chịu đựng tình trạng thiếu oxy trong một thời gian dài. Đôi mắt sưng húp của anh ta cứ dán chặt vào Yaba suốt, khiến cậu thật khó chịu. Cậu nhai lời bài hát như nhai kẹo cao su đã mất hết vị ngọt. Tâm trí cậu rối bời và cậu thậm chí không thể bước vào thế giới của bài hát. Có vẻ như hôm nay Cha Yi Seok sẽ không đến. Anh không biết để rằng để cậu một mình như này rất nguy hiểm sao? Cậu không thể đảm bảo rằng mình sẽ giữ mồm giữ miệng để không tiết lộ âm mưu thực sự khi anh vắng mặt. Vì vậy, tuyệt đối không được ngừng giám sát. Sau khi hát xong ‘Ma vương‘, Yaba rời đi không chút do dự.
“Này! Chưa gì cậu đã về rồi thế? Hát thêm bài nữa đi.”
“Không thích. Từ giờ trở đi tôi chỉ hát 2 bài thôi. Anh cứ biết thế đi.”
Có một quy tắc nghiêm ngặt ở chỗ đó. Cậu chỉ có hai túi bìu, nếu hát thêm nữa thì nó sẽ vỡ ra. Nếu sau này cậu muốn cất giữ hai quả trứng dái của mình, cậu phải giữ chúng thật cẩn thận, Cho dù có là Cha Yi Seok đi chăng nữa thì cậu cũng không thể hát thêm được. Cậu nắm lấy tay nắm cửa, bỏ ngoài tai tất cả những lời của Cha Myung Hwan. Đúng lúc đó, một lực mạnh hơn từ bên ngoài đẩy cánh cửa mở ra. Người bước vào là Cha Yi Seok. Trái tim của Yaba trở nên gấp gáp. Đôi vai phủ đầy mùi mùa đông của anh đang run lên vì hơi thở nặng nhọc, mái tóc lẽ ra phải được chải gọn gàng lại hơi rối bù. Anh nhìn chằm chằm vào Yaba với đôi mắt còn u ám hơn bầu không khí xung quanh. Sau đó, anh chiếu ánh nhìn vẫn chưa được điều chỉnh của mình vào Cha Myung Hwan. Cha Myung Hwan nhún vai và tránh ánh mắt của Cha Yi Seok như vừa bị cắn đứt cổ. Bầu không khí cứng nhắc trong giây lát.
“Thì, em bảo em bận nên anh sợ em phải lo chuyện không đâu…”
“Vậy nên em đã nói là anh hãy chờ đến mai rồi cơ mà ạ?”
Cha Yi Seok mím chặt môi. Anh ấy là người vốn không keo kiệt với nụ cười nhưng từ nãy tới giờ anh không hề cười dù chỉ một lần.
Yaba khóa van nước. Haa… Cậu tháo mặt nạ ra và dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào má phải. Đôi má chảy xệ của cậu run lên. Khuôn mặt con lợn phản chiếu trong gương được che bằng một chiếc mặt nạ nhung đỏ và buộc bằng một dải ruy băng. Chiếc mặt nạ chạm vào vết thương trên trán khiến cậu đau rát. Mặc dù mỗi ngày cậu đều bị buộc phải nghe các bài hát của Cocaine nhưng vết thương vẫn không hề lành. Mà như vậy càng tốt. Chiếc điện thoại ở túi quần rung lên. Cậu rút ra, áp vào má để nghe. Im Su nói.
[Xong việc rồi mày còn làm gì mà không về hả?]
“Tôi ra đây.”
Yaba cúp máy và đi ra ngoài. Mùi thuốc lá khét lẹt lan tỏa khắp không gian. Cậu di chuyển ánh mắt theo theo mùi hương và nhìn thấy Cha Yi Seok đang đứng đối diện với chị dâu mình, tựa lưng vào bức tường ở hành lang. Người phụ nữ mang dáng vẻ trẻ trung không hề giống người có chồng là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Cô không rời mắt khỏi chiếc mũi cao và đôi môi đang ngậm điếu thuốc trong miệng của Cha Yi Seok. Sau khi phát hiện ra Yaba đang đứng ở cửa phòng tắm, người phụ nữ mới xóa bỏ cái nhìn dai dẳng. Ánh mắt của Cha Yi Seok cũng hướng về phía Yaba. Cậu đi ngang qua họ.
“Tôi muốn mời cậu Cocaine uống chén trà. Lần trước cậu về luôn nên chúng ta vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng nhỉ.”
“Không cần.”
“Tôi cảm thấy hơi khó xử khi để cậu về như thế này. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu….”
Yaba nhìn người phụ nữ với đôi mắt đầy gai góc. Cha Yi Seok nói với chị dâu trong khi vòng tay qua vai Yaba.
“Chị đi trước đi ạ. Em nói chuyện với cậu ấy một lát rồi sẽ đi.”
Yaba tập trung vào vai mình đến mức cậu có cảm giác như nó sắp chìm xuống. “Vậy thì xuống tầng dưới nhé.” Người phụ nữ đi xuống cầu thang, liếc nhìn nơi tay của Yi Seok chạm vào. Cha Yi Seok kéo Yaba đến cuối hành lang, cúi người xuống và nói nhỏ.
“Đừng tự ý đến đây.”
“Ki Ha bảo tôi đến.”
“Tôi nghĩ chúng ta cần xác nhận lại điều này một chút. Đừng đến đấy trừ khi thông qua tôi.”
“Chính anh bảo tôi cứ làm theo ý mình đi cơ mà. Sao giờ anh lại đổi giọng?”
“Việc đó chỉ áp dụng khi có sự đồng ý của tôi.”
Đôi mắt của Yaba trở nên sắc bén.
“Ý anh là dù tôi có muốn đến đây tới mức nào đi chăng nữa, nếu anh nói không, thì tôi không được đến và cho dù tôi có ghét thế nào đi chăng nữa, nếu anh yêu cầu tôi đến thì tôi phải có mặt đúng không?”
Mắt Cha Yi Seok nheo lại.
“Tôi không ngờ cậu lại muốn quay lại đây đấy.”
“Cũng chẳng có lý do gì để không đến cả. Mỗi khi Cha Myung Hwan cư xử như một thằng ngốc, đâm chọc anh ta rất vui.”
Cha Yi Seok nhìn Yaba với vẻ mặt lạnh lùng. Tôi có cảm giác một ánh sáng đỏ đang lóe lên trong đôi mắt đen của anh.
“Cocaine có lòng tự trọng rất lớn, nhưng cứ hễ liên quan đến công việc là cậu ta cứ như con thiêu thân.”
“Và bây giờ cậu đang là Cocaine.” Cha Yi Seok trầm giọng nói thêm. Anh ấy nở một nụ cười thoải mái, rút móng tay của Yaba, lột da đầu và đổ nước nóng vào màng nhĩ của cậu. Bây giờ cậu đã chắc chắn rằng anh ấy chính là người đã nghe Cocaine hét vào buổi sáng hôm đó. Cậu liếc nhìn chiếc áo khoác của anh ấy, nó đang mở phía trước. Áo sơ mi và áo khoác của anh xộc xệch như thể vừa mới ngủ dậy đã vội lao ra ngoài.
“Anh… là cái gì? Anh là cái gì mà bảo tôi phải làm thế này thế kia?”
Giọng nói như bị bóp nghẹt vang lên.
“Tôi là người có quyền đó với cậu.”
Cha Yi Seok kiêu ngạo và cương quyết. Đôi mắt của Yaba sâu thẳm hơn. Ngay từ đầu cậu đã biết mình được giao dịch như một món hàng hóa. Khi vở kịch này kết thúc, Ki Ha sẽ bỏ túi một khoản tiền lớn. Cha Yi Seok sẽ bảo vệ được Cocaine và giành chiến lợi phẩm lớn hơn. Tất cả những gì anh phải quan tâm là lòng kiêu hãnh của mình. Liệu anh có thể giữ được nó cho đến cùng không?
“Tôi bỏ cuộc. Anh tìm người khác đi.”
Yaba ngay lập tức lướt ngang qua Cha Yi Seok. “Này, này…” Anh nắm lấy tay Yaba và đẩy cậu vào tường một cách thô bạo. Những chiếc lông vũ trên chiếc mặt nạ rung lên. Hai đôi mắt sắc bén va vào nhau.
“Tôi biết cậu dễ xúc động, nhưng nếu cậu biết điều thì sẽ rất dễ thương đấy. Trước khi chính miệng tôi nói ‘Được rồi‘ thì đừng có mơ tưởng đến chuyện dừng lại.”
“Buông tôi ra!”
“Yên lặng đi. Ở đây nhiều tai vách mạch dừng hơn cậu nghĩ đấy. Không biết chừng có người nghe thấy chúng ta nói chuyện rồi cũng nên.”
Thật kỳ lạ. Cha Yi Seok có đôi mắt của một kẻ man rợ đang khao khát thứ gì đó. Đó là một khuôn mặt dã man và hung ác đến mức khiến Yaba tự hỏi liệu đây có phải là những gì cậu thực sự nhìn thấy hay không. Cậu đẩy bàn tay đáng sợ của anh ra và bỏ đi. Đúng lúc đó, dải ruy băng bị kéo ra và chiếc mặt nạ rơi ra khỏi mặt cậu. Yaba theo bản năng nắm lấy chiếc mặt nạ và đứng sững người. Một cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo cậu. Cùng lúc đó, cơ thể anh chợt lóe lên trong tâm trí cậu. Tiếng cười vang vọng khắp vành vai cậu và một hơi thở lạ lẫm phả vào tai cậu.
“Đơn giản thôi. Nếu cậu nghe lời tôi thì sẽ không ai bị thương cả.”
“Uống chén trà rồi hẵng đi chứ.” Cha Yi Seok cắn vào dái tai của Yaba. Cậu đơ người duỗi chân bước xuống cầu thang.
“Giọng hát của cậu nghe như giọng nam cao 13 tuổi ấy. Làm sao có thể hát được giọng đó vậy?”
Yaba tò mò không biết khuôn mặt người phụ nữ sẽ thay đổi như thế nào nếu cậu nói “Đó là từ cái bìu bị teo lại của tôi.” Sau đó, cậu bị kéo vào phòng khách và buộc phải ngồi vào một chiếc bàn tròn. Phòng khách nơi ba người ngồi được bao quanh hoàn toàn bằng ren và những bức tranh nhàm chán, thậm chí cả chiếc bàn cũng được phủ đầy ren. Khi chiếc mặt nạ nhung ép chặt vào má, Yaba thọc ngón tay vào những vết nứt và gãi gãi. Cậu ghét cái nóng. Không khí ấm áp như này là môi trường hoàn hảo cho lũ bọ sinh nở.
“Thật ra, khi nghe bài hát của cậu Cocaine… tôi đã nổi da gà luôn. Tôi cũng thường đi xem opera nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nghe một giọng hát như vậy. À, anh ấy rất thích âm nhạc. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cũng là ở Opera House. Tôi nghe nói rằng trên thế giới chỉ có một số ít người hát được Nữ hoàng của bóng đêm Aria một cách chuẩn xác, cậu Cocaine thật tuyệt vời… Ngày hôm đó, tôi thậm chí không thể ngủ được.”
Người phụ nữ che miệng lại và cười lớn. Thấy Yaba không phản ứng nhiều, cô ấy bật cười. Cha Yi Seok chống cằm và ngồi rũ trên ghế như một con rắn. Tư thế luộm thuộm khiến người xem khó chịu. Chỉ mới nãy thôi, khuôn mặt anh ấy còn đeo một chiếc mặt nạ vô cùng thân thiện. Chẳng bao lâu, một người phụ nữ trung niên đặt cà phê trước mặt Yaba. Nếu không cầm một chiếc khay như thế thì cô sẽ có phẩm giá sang trọng của một phu nhân. Người giúp việc đang bận quản lý biểu cảm của mình khi liếc nhìn mặt nạ của Yaba. Chị dâu của Cha Yi Seok cũng vậy. Cô ấy vừa mân mê cái tách vừa nói.
“À, cà phê này ngon lắm. Cậu Cocaine cũng thử một ngụm đi.”
“Thôi khỏi.”
“Cậu không thích cà phê à? Dù vậy thì hãy thử một lần đi. Nó mịn lắm…”
“Tôi đã bảo là khỏi mà.”
“Đây là loại cà phê rất khó tìm trên thị trường. Kể cả những người không thích cà phê chắc chắn cũng sẽ ưng ý đấy. Đúng không, cậu chủ?”
Người phụ nữ mỉm cười và cụp mắt lại một cách xinh đẹp. Đã là lần thứ năm rồi. Người phụ nữ liên tục nhìn Cha Yi Seok và nở nụ cười. Tại sao mọi người lại nhìn anh ấy như vậy? Là do không thể nhịn được nên cứ nhìn sao? Liệu bản thân cậu có nhìn chằm chằm vào anh ấy giống như người phụ nữ kia không? Yaba lạnh lùng hỏi.
“Cô có thể chịu trách nhiệm với câu nói đó không?”
Ánh mắt của người phụ nữ vốn đang tập trung vào Cha Yi Seok đã quay trở lại.
“…Dạ?”
“Cô bảo ngay cả những người không bao giờ uống cà phê cũng sẽ mê mẩn chỉ với một cốc này sao? Nếu tôi uống xong mà vẫn không đổi ý thì sao?”
Vậy mới nói, đừng có nhìn Cha Yi Seok nữa, trước khi lồi hai con mắt ra. Yaba ngước mắt lên, siết chặt mảnh ren mà người phụ nữ đã tự chọn. Khuôn mặt cứng đờ của người phụ nữ là một cảnh tượng đáng xem. Đôi mắt ngây thơ cào xé những cảm xúc không trong sáng. Yaba cảm nhận được ánh mắt của Cha Yi Seok đang nhìn mình. Người phụ nữ nói mà không biết phải làm gì.
“A, tôi xin lỗi vì đã làm cậu khó chịu. Tôi đã ép buộc cậu vô cớ rồi phải không?”
Giả vờ làm người rộng lượng, giả vờ chấp nhận mọi thứ, bộ dạng gớm ghiếc đó của cô ta chồng chéo lên nhau khiến Yaba cảm thấy buồn nôn. Cha Yi Seok cầm tách cà phê lên, dựa vào ghế sofa và chuyển ánh mắt sang hướng này.
“Tôi nghe nói các cậu không hút thuốc hay sử dụng caffeine để bảo vệ dây thanh quản. Có phải lý do là vậy không?”
Yaba chỉ nhìn chằm chằm vào nước cà phê. Như cô ta nói, đúng là có sự ép buộc từ Ki Ha, nhưng hơn hết, ánh mắt của người người giúp việc ban nãy khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu chắc chắn người đó đã nhổ nước bọt hoặc tháo tất ra nhúng vào ly cà phê rồi mới đem ra. Cha Yi Seok nhìn vào ánh mắt kỳ lạ của Yaba một hồi lâu rồi mỉm cười. Anh bảo người giúp việc mang nước ép lê hoặc trà gừng ra. Người giúp việc đem cà phê vào trước mặt Yaba với vẻ mặt xấu hổ. Người phụ nữ vừa nhấm nháp cà phê trong bầu không khí ngượng ngùng, vừa cố gắng hết sức để làm dịu bầu không khí.
“Tôi không biết có phải là một câu hỏi bất lịch sự không, nhưng tôi có thể hỏi tại sao cậu lại làm công việc này không? Cậu đã học thanh nhạc từ khi còn nhỏ à?”
Yaba dùng móng tay bứt mép ren và nói với giọng không có ngữ điệu như một chiếc máy đánh chữ.
“Năm 14 tuổi, tôi vô cớ bị ông chủ bắt đi. Chúng tôi bị giam trong một căn hộ tồi tàn và cùng nhau luyện thanh mỗi ngày. Giáo viên dạy học của chúng tôi là một bà cô ế chồng nặng khoảng 120 kg, bà ta đã lấp đầy ham muốn tình dục của mình bằng cách tát vào mặt, véo mắt và dùng thước kim loại đánh vào lòng bàn chân chúng tôi. Nếu ai không thể theo kịp việc luyện tập ngày hôm đó hoặc không thể nắm vững bài hát được giao làm bài tập về nhà, bà ta sẽ mách với Ki Ha. Những đứa trẻ đó bị nhốt trong nhà kho suốt một tuần và không được cho uống nước. Những đứa trẻ bị mắc kẹt ở đó sống sót bằng cách bắt và ăn thịt chuột, gián khi đói và uống nước tiểu của chính mình khi khát. Tuy nhiên, hầu hết họ đều tự sát ngay cả khi được thả ra. Những đứa trẻ sau này bắt đầu luyện tập hết sức mình để không phải chết. Giọng hát của tôi đã ra đời như thế đấy.”
“…….”
“…….”
“…….”
Cả Cha Yi Seok, người chị dâu và người giúp việc đều sững người. Người chị dâu sắc mặt trắng bệnh, khó khăn lắm mới lấy lại được biểu cảm và lên tiếng phá vỡ sự im lặng khó chịu.
“À, thì ra là vậy…. A, cà phê thơm quá. Cô Moon.”
Người phụ nữ nâng tách cà phê lên mũi ngửi. Người giúp việc cũng ngập ngừng trả lời.
“Tôi vừa lấy xuống. Bộ trưởng Lee đã gửi đến từ tuần trước nên tôi lấy ra pha thử.”
Cha Yi Seok hướng thẳng ánh mắt đầy hứng thú về phía đối diện.
“Cậu thì sao?”
“Gì cơ?”
“Cậu đã đến nhà kho đó chưa?”
Yaba mà không hề tránh ánh mắt trực diện của Cha Yi Seok mà cũng nhìn thẳng vào anh.
“Rồi.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt anh khiến Yab tự hỏi anh đang tưởng tượng điều gì trong đôi mắt đen sâu thẳm kia.
“Cậu nói rõ đi. Đã có chuyện gì xảy ra ở đó?”
Yaba cau mày.
“Sao anh lại muốn nghe những chuyện đó? Như tên biến thái…”
“Cậu mau nói đi. Không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều muốn nghe này.”
Đôi mắt Cha Yi Seok quét qua chị dâu và người giúp việc.
“Cậu, cậu chủ, chuyện đó…”
Họ gượng cười và cố gắng khuyên can Cha Yi Seok. Một bàn tay mảnh mai chạm vào cánh tay anh. Cô giáo dạy học già, nặng 120kg đã giải tỏa ham muốn tình dục bằng cách ngược đãi trẻ em. Người phụ nữ có chồng là bệnh nhân ung thư thì giải tỏa ham muốn tình dục như thế nào? Yaba cụp mắt xuống, gãi gãi mu bàn tay và hai bên má. Lee Seok lấy dĩa khều khều đĩa trái cây và đưa ra một miếng dưa lưới.
“Cậu cứ làm thế thì da sẽ sần sùi hết lên đấy. Nếu cậu thấy trống trải quá thì cầm cái này đi.”
Yaba nhận lấy miếng dưa và cắn một miếng. Một mùi hương ngọt ngào và một thứ mùi lạ trộn lẫn trong miệng cậu. Cậu bỏ miếng dưa ra khỏi miệng kiểm tra. Một con bọ chỉ còn lại nửa người đang bị mắc kẹt và quằn quại trên miếng dưa.
“Ư ư…!”
Yaba đứng phắt dậy và lau lưỡi bằng mu bàn tay. Chiếc bàn rung lên vì cú giật bất ngờ. Đĩa trái cây bị lật, cốc cà phê chao đảo và đổ vào bộ quần áo hàng hiệu của người phụ nữ.
“Á…!”
Người phụ nữ nhảy dựng lên, phủi váy và hét toáng. Người giúp việc cũng vội phủi đồ cho phu nhân. Cùng lúc đó, Cha Yi Seok vừa bị ngâm mình trong cà phê cũng sững người, nước cà phê nhỏ xuống từ tóc và quần áo anh. Yaba vừa xua đuổi lũ bọ đang bò trên da và đập vào tai mình. Những con bọ đồng loạt tấn công vì phẫn nộ trước cái chết của đồng nghiệp. Da thịt Yaba ngứa rán tới mức không thể diễn tả bằng lời. Cậu đã bỏ lỡ thời gian tắm cộng thêm việc bổ sung không khí ấm áp khiến trứng nở nhanh hơn. Cậu cần chút không khí lạnh. Yaba vội lao ra ngoài. Sầm! Cả phòng khách rung chuyển vì tiếng đóng cửa. Sau khi bị đối xử tệ bạc, người phụ nữ không thể tạo được một câu hoàn chỉnh.
“Tại sao, sao…. Chuyện này… là sao….”
Cha Yi Seok giũ vết cà phê dính trên tóc và vai rồi bật cười.
Tiếng bước chân của Yaba vang vọng trong không gian. Hơi nóng phả vào mặt cậu như muốn làm tan chảy chiếc mặt nạ. Điện thoại di động ở túi sau rung lên. Im Su đang thúc giục. Đã gần 8 giờ 30 phút. Khi cậu đang định xoay tay nắm cửa thì có một bàn tay ai đó với ra và đóng cửa lại. Hơi thở dữ dội từ phía sau làm rung chuyển những chiếc lông vũ trên mặt nạ.
“Đừng có chạy đi mà không báo trước.”
Yaba xoay người lại. Người đằng sau là Cha Yi Seok. Cậu vặn vẹo đốt sống cổ qua chiếc cà vạt lỏng lẻo. Tóc của anh ướt đẫm nước cà phê, còn áo sơ mi của anh dính đầy vết bẩn nhưng những vết chân chó. Anh xắn tay áo sơ mi lên và liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
“Chúng ta đi ăn cơm đi. Gần đây có quán đồ Hàn ngon lắm.”
Yaba ngẩng đầu lên.
“…Bây giờ á?”
“Ừm. Bây giờ.”
“Tại sao?”
“Cũng giống cậu, vì phải chạy vội đến đây nên tôi cũng chưa kịp ăn.”
Yaba ngơ ngác nhìn Cha Yi Seok. Không phải ngồi bàn bạc âm mưu mà là ngồi ăn cơm cùng nhau. Thật sự chỉ ăn cơm thôi sao? Hay là lúc nãy cậu nói sẽ không làm việc này nữa nên anh ấy định đầu độc cơm của cậu? Những suy nghĩ phức tạp đan xen trong đầu Yaba. Cậu nhìn thấy gara qua cửa sổ phòng khách. Chiếc xe tắt đèn của Im Su dường như đang nhìn về hướng này. Cậu cắn chặt vết xước trên môi và bận rộn đảo mắt. Tôi không ghét chuyện này. Không lý nào cậu lại ghét chuyện này cả. Đó là một lời đề nghị đủ để mạo hiểm. Nhưng…
“Tôi phải về rồi. Im Su đang đợi nãy giờ.”
“Bảo anh ta về trước đi.”
“Không được. Ki Ha đã dặn là phải về trước 10 giờ nên tôi phải về trước giờ đó.”
“Cậu gọi điện báo với ông ta là được mà.”
“Không được…”
“Ông ta chỉ thử cậu thôi. Dù có muộn mấy phút cũng không chết được đâu.”
Yaba ngước nhìn Cha Yi Seok. Cậu cần nói rõ cho anh ấy biết vì sao phải nghe lời Ki Ha. Cậu mím chặt môi và ẩn mình vào bóng tối.
“Thực ra trong đầu tôi có một cái đồng hồ báo thức.”
“Đồng hồ báo thức?”
Cha Yi Seok nhướng mày. Yaba tiếp tục nói nhanh.
“Nó có thể xác định được vị trí của tôi, và nếu tôi về muộn hoặc không nghe lời thì đầu tôi sẽ nổ tung. Ban đầu có nhiều ca sĩ hơn nhưng khi họ cố gắng bỏ trốn thì đầu họ đều bị cho nổ tung nên giờ chỉ còn lại một nửa. Đó là lý do tại sao Ki Ha bảo anh đừng đánh vào đầu tôi.”
Việc đầu tiên Ki Ha làm sau khi biến những đứa trẻ bị bắt cóc thành thái giám là cấy chip vào đầu chúng. Ông ta sử dụng một hệ thống kết nối với vệ tinh để dễ dàng tóm gọn những chàng trai trẻ ngay trong văn phòng. Nếu ai không về nhà đúng giờ hoặc đi chệch khỏi lộ trình đã chỉ định, ông ta sẽ ấn nút chiếc điều khiển từ xa. Tuy nhiên Cha Yi Seok có vẻ hoàn toàn không tin câu chuyện này. Yaba không còn cách nào khác đành quay lưng lại. Cậu vén tóc lên để lộ phần gáy.
“Anh nhìn thấy vết màu đen trên gáy tôi chứ?”
Trong khoảnh khắc đó, một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi Cha Yi Seok. Phần gáy dài phản chiếu ánh sáng và có màu trắng xóa. Đầu óc anh trở nên ẩm ướt vì sự kích thích thấm vào mắt và mũi.
“Thấy không?”
Bị giọng nói của Yaba dẫn dụ, đôi mắt Yi Seok trượt xuống con đường trắng xóa. Anh nhìn thấy một chấm nhỏ ở gần đuôi tóc. Anh lẩm bẩm với giọng nhẹ nhàng.
“Chỉ là một nốt ruồi thôi mà…”
“Không phải, anh nhìn kỹ đi. Đó là chip được cấy vào người tôi đấy. Tất cả ca sĩ đều có hết.”
Khi nghiện ma túy, bạn sẽ không thể phân biệt được giữa thực tế và ảo tưởng. Anh không có ý công kích đâu, nhưng ảo tưởng của cậu ta là sáng tạo nhất trong số những người anh từng thấy. Cha Yi Seok rải một nụ cười lạnh lùng trên cổ Yaba.
“Cứ cho là vậy đi.”
Yaba cảm thấy tồi tệ trước câu trả lời thờ ơ của anh. Chiếc điện thoại di động trong quần rung lên liên tục như đang thúc giục cậu. Yaba cố gắng thoát ra nhưng cơ thể cậu bị đẩy lại vào tường. Cha Yi Seok đang ở đủ gần để Yaba có thể nhìn thấy những đường gân xanh đang đập mạnh bên dưới làn da cứng cáp của anh. Anh đột nhiên vươn tay ra chạm vào phần cuối của dải ruy băng. Như mọi khi, Yaba đông cứng như một bức tượng thạch cao. Chỉ cần dùng sức một chút là nút thắt sẽ bung ra và mặt nạ sẽ rơi xuống. Cha Yi Seok quấn dải ruy băng quanh ngón tay mình rồi đưa lên môi và nhai thật kỹ. Cảm giác đó được truyền qua dải ruy băng khiến Yaba thấy như thể anh đang nhai da thịt cậu. Từ sau gáy đến vai cậu đều cứng đờ cùng một lúc. Tất cả sự chú ý của cậu đổ dồn vào bàn tay anh ấy và hoàn toàn không thể nghĩ được gì khác.
“Mặt nạ này, nếu đeo trong mấy tiếng đồng hồ thì không phải rất khó chịu sao?”
“Bỏ… ra.”
Cậu chàng đã để lộ điểm yếu của mình gần như không thể thốt ra lời. Cha Yi Seok nhìn thấy phản ứng đó và nhếch khóe miệng. Đó là một nụ cười nham hiểm, như thể đây là một trò đùa thú vị. Khuôn mặt chỉ lộ ra một nửa thậm chí còn nóng bỏng hơn cả chiếc mặt nạ đỏ. Đôi mắt màu nâu xám hiếm khi lảng tránh ánh mắt của người khác, giờ chỉ đang quẩn quanh mép cà vạt của Cha Yi Seok. Lông mi dài và đen tạo nên những đường cong sống động. Chiếc gáy ẩm ướt còn gợi tình đến mức khó chịu hơn cả một cơ thể khỏa thân trên cuốn tạp chí khiêu dâm. Tất cả những điều đó đã khơi dậy một ham muốn bẩn thỉu từ phần thân dưới của anh. Nụ cười dần tắt trên môi Cha Yi Seok. Anh túm lấy gáy Yaba và cắn môi cậu. Đôi mắt mở to của Yaba lấp đầy tầm nhìn của anh. Nhịp tim đập nhanh rõ ràng của cậu truyền đến bộ ngực đang chạm vào. Chiếc lưỡi dày ướt át trượt vào, khuấy động phần thịt bên trong của Yaba rồi lại đi ra. Vai của Yaba co rúm lại trước sự kích thích ma sát khắp cơ thể. Một giọng nói đục ngầu phả lên môi cậu trai trẻ.
“Tiền công… tôi để quên trong ví rồi.”
Có lẽ là từ lúc ở cầu thang. Ngay từ lúc cậu ta dựng gai mắt lên với anh, anh đã muốn mút mát chiếc lưỡi này rồi. Cha Yi Seok đổi góc mặt và tiến lại gần. Anh cắn môi dưới mềm mại, thọc lưỡi vào và mút nó một cách thô tục. Haa… ư… Yaba thở hổn hển. Đôi môi rộng mở của cậu ướt át và run rẩy. Hơi thở của Yi Seok nhanh chóng trở nên rối loạn. Anh đưa chân mình vào giữa hai chân Yaba và ấn mạnh. Đùi cậu ta siết chặt chân anh như đang bị chuột rút. Phần thân dưới cọ xát với nhau càng di chuyển sâu hơn.
“…Hư ư… ư ưm…”
“Haa…”
Cha Yi Seok thở hắt ra như thể đã nín thở rất lâu. Sau vài lần cọ xát, vật bên dưới của anh đã trở nên cương cứng. Sức nóng tại đó đạt đến điểm cực hạn, tràn vào huyết quản và làm tê liệt lý trí anh. Cảm giác mơ hồ sẽ không tan biến ngay cả gió lạnh thổi vào. Anh đánh mất tốc độ và cọ xát lưỡi mình vào lưỡi của Yaba một cách thô bạo. Sau đó, anh thọc ngón tay vào đôi môi đang hé mở đó và để ngón tay thấm đầy nước bọt. Anh luồn tay vào trong áo và mân mê núm vú của Yaba. Lưng chàng trai trẻ run lên vì cảm giác trơn trượt. Cha Yi Seok lại cắn chiếc cằm nhỏ của cậu, mở môi cậu ra rồi đẩy lưỡi vào. Hai cái lưỡi trong miệng Yaba dính chặt vào nhau như một khối. Cha Yi Seok liếm nước bọt chảy ra từ khóe miệng cậu. Khuôn mặt của Yaba mà anh mới nhìn thấy một lần, giờ đã trở nên mơ hồ. Anh vươn tay chạm vào chiếc mặt nạ.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong quần của Yaba rung lên. Yaba rùng mình như thể bị bắt quả tang làm chuyện bí mật, cậu vội đẩy Cha Yi Seok ra rồi chạy ra ngoài. Cậu trai trẻ thoát khỏi vòng tay anh giống như nhân vật chính bị dính lời nguyền lúc 12 giờ đêm. Yi Seok tựa người vào cửa sổ và nhìn ra ngoài. Con mèo trong màn đêm đã xé đôi ngọn lửa và bỏ chạy. Chiếc áo phông to đến mức một cơ thể khác cũng chui vừa bay phấp phới trong gió rồi rũ xuống vai chàng trai trẻ. Cha Yi Seok rút điếu thuốc ra châm lửa. Anh hít hà làn khói cay xè để xoa dịu cảm giác trống rỗng bên trong miệng. Khói thuốc lá lập lòe quanh khuôn mặt lạnh lùng như tiếng than khóc của những linh hồn. Bộ dạng của Myung Hwan mà anh đã kiểm tra lúc nãy còn tệ hơn dự kiến. Bây giờ, anh chỉ cần sử dụng bài hát của Yaba như khúc cầu hồn cho anh trai mình và chờ đón ngày anh ta chết là được.
“Được rồi. Hãy cố gắng hết sức để trở thành Cocaine. Tôi cũng sẽ làm hết sức để phục vụ cậu.”
Đột nhiên, một cơn ù tai giống như tần số cực cao ập vào màng nhĩ của anh. Cái miệng khô khốc càng ngày càng bỏng rát hơn. Cha Yi Seok cau mày, nhưng vẫn không rời mắt cho đến khi Yaba hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
***