[Novel] Healer - Track 11

Track 11

 

 

Cha Yi Seok tặc lưỡi khi nhìn những chiếc ô tô đang đỗ trong con hẻm trước nhà anh. Việc bắt buộc phải họp mặt họ hàng mỗi tháng một lần là mệnh lệnh nghiêm ngặt mà ông nội anh để lại trước khi ông rời ghế Chủ tịch. Đó là vì sự đoàn kết của Tập đoàn Tae Ryeong, tập đoàn được tạo nên từ tình thân. Ông nội anh hiện đã giã từ tiền tuyến và đang tận hưởng những năm tháng tuổi già ở chốn điền viên. Sau khi lội qua không khí lạnh lẽo, anh bước vào vườn. Ánh sáng chiếu rọi từ một ngôi biệt thự có mái đầu hồi. Anh đi ngang qua một cái ao sen nhân tạo được bao quanh bởi những cây thông. Những người đến trước đã trò chuyện ríu rít khắp gian phòng khách. Chủ tịch Cha giấu đi sự sục sôi trong lòng vì Cha Myung Hwan và đối đãi các vị khách bằng nụ cười. Cha Yi Seok thấy vậy liền bật cười vì khung cảnh đó khiến anh liên tưởng đến hình ảnh một con thiên nga đang vùng vẫy dưới hồ.

 

“Đáng yêu đấy…”

 

Cha Yi Seok cũng nhìn thấy mẹ mình được vây quanh bởi các anh chị em chồng. Bà mặc một chiếc váy đầm dài khiêm tốn và uống rượu không ngừng nghỉ. Đó là vị trí nữ chủ nhân mà bà chỉ được nhận vào những ngày họp mặt chính thức. Mẹ anh, người từng ngự trị ngôi vị nữ hoàng trong giới xã hội, hôm nay nhất định vẫn phải là nữ hoàng cao quý cho dù bên trong có mục nát. Một người phụ nữ đeo kim cương dày trên cổ nói.

 

“Chị dâu có sao không ạ? Hình như chị uống nhiều quá rồi…”

 

“Chị không sao. Lâu lắm rồi cả nhà mới tụ họp đông đủ, chị vui quá nên mới vậy.”

 

Mẹ anh nâng ly rượu lên chào đón những người đang ngồi chật kín phòng khách. Cha Yi Seok thờ ơ nhìn cảnh tượng đó rồi bước ra ban công. Điện thoại di động trong túi anh rung lên. Là Cha Myung Hwan gọi. Yi Seok nhíu mày rồi bắt máy. Một giọng nói khàn khàn như sắt rỉ truyền tới.

 

[Em đang ở đâu thế?]

 

“Em ở nhà chính.”

 

[À, ừ. Hôm nay là ngày họp mặt gia đình mà. Nếu còn khỏe thì anh đã đi cùng em rồi. Chắc mọi người đang xì xào vì anh không đến.]

 

Không hề. Đối với họ, anh đã là người của thế giới bên kia rồi. Cha Yi Seok định nói như vậy nhưng rồi anh bật cười nhẹ. Cha Myung Hwan im lặng một lúc rồi nói bóng gió.

 

[Ừm thì… hôm nay không đến à?]

 

“Gì cơ ạ?”

 

[Co…Cocaine ấy.]

 

Thì ra là chuyện này. Ánh mắt của Cha Yi Seok đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến mức chính bản thân anh cũng không nhận ra.

 

[Anh đã nghĩ thử rồi. Hay là nhân tiện dẫn Cocaine đến đây thì em để cậu ta lại với anh luôn được không? Em cũng đang phải bận rộn với công việc vì cái ghế trống của anh. Vả lại cứ đi đi về về như vậy cũng rất phiền phức mà. Nếu cậu ta không muốn tiếp xúc với người ngoài thì đừng lo, dù có chuyện gì đi chăng nữa, anh tuyệt đối sẽ giữ bí mật.]

 

Dù Yaba có phải Healer giả mạo hay không thì chắc chắn rằng Cha Myung Hwan đã bị giọng hát đó mê hoặc. Đúng như anh ta nói, việc phải dành thời gian đi đi về về 4 tiếng đồng hồ trong thời tiết này khá phiền phức. Tuy nhiên…

 

“Chuyện đó chắc là khó đấy ạ.”

 

Cha Yi Seok không thể cho phép điều đó. Cả việc Yaba hát trước mặt Cha Myung Hwan hay việc anh ta bị mê hoặc bởi giọng hát đó, tất cả đều chỉ được phép dưới sự giám sát của anh. Nghĩ tới việc Cha Myung Hwan vừa thưởng thức các bài hát của Yaba vừa tưởng tượng ra khuôn mặt ẩn bên dưới chiếc mặt nạ khiến các dây thần kinh của Cha Yi Seok bị kéo căng. Bởi vì dù ở giữa khu phố đông đúc hay ở giữa đám đông lẫn lộn người, vẫn có thể nhận ra khuôn mặt có làn da căng bóng đó ngay lập tức… Yi Seok dựa vào ban công và ấn mạnh vào thái dương.

 

“Em nghe nói cửa hàng cũng quản lý Cocaine một cách đặc biệt. Đến tận bây giờ ông chủ vẫn không muốn để cậu ấy rời khỏi cửa hàng. Anh ta tin tưởng em nên mới giao cậu ấy cho em. Em không thể thất hứa được.”

 

[Nhưng mà lần nào em cũng phải…]

 

“Với lại Chủ tịch cũng không thích Cocaine, nếu đến cả anh cũng ra mặt thì sẽ không hay cho lắm. Em sẽ lo liệu việc đó nên anh chỉ cần quan tâm đến sức khỏe thôi.”

 

Cha Myung Hwan lại mím chặt miệng một hồi, rồi nói với giọng kìm nén.

 

[Được rồi… Vậy mai cậu ta đến chứ?]

 

“Tất nhiên rồi ạ.”

 

Cha Yi Seok đã cúp máy trước khi Cha Myung Hwan kịp rên rỉ ỉ ôi thêm nữa. Khi quay lại nhìn, anh chạm mắt với Sung Hae Min, người đang ở phòng khách. Cô ta nhếch môi như thể đã chờ đợi cái chạm mắt này từ rất lâu rồi. Nếu chủ tịch Cha liệt kê hình mẫu con dâu lý tưởng của mình thì Sung Hae Min sẽ đứng đầu danh sách. Cô ta bước ra ban công và liếc nhìn Cha Yi Seok đầy ẩn ý.

 

“Gì vậy trời? Sao muốn gặp cậu khó vậy? Cậu có biết tôi đã gọi điện cho cậu bao nhiêu lần không? Cậu đóng du thuyền, không đến các buổi tụ tập nên cả lũ đều rất tò mò đấy. Hay là cậu kiếm được gương mặt nào mới rồi à?”

 

“Tôi bận chuyện này chuyện kia thôi.”

 

“Mà sao tôi không thấy Sung Jae nhỉ?”

 

“Cậu ấy đi từ chỗ khác đến.”

 

Sung Hae Min tựa người vào lan can ban công. Một làn gió mát chạm vào mái tóc gợn sóng của cô.

 

“Lâu rồi cậu mới về nhà bố mẹ nhỉ? Lâu rồi không gặp, cho tôi xem phòng cậu đi.”

 

Đó là lời gạ tình rất rõ ràng. Sung Hae Min đưa ra ánh mắt tán tỉnh lộ liễu, ngậm lấy ly rượu vang và nuốt ực một ngụm rượu đỏ. Chiếc lưỡi ướt át của cô ta luồn lách giữa hai hàm răng. Dù đang mặc một chiếc váy nhàm chán nhưng cô ta biết rất rõ cơ thể của mình ẩn giấu bên dưới lớp váy gợi cảm đến mức nào. Cha Yi Seok nhìn chằm chằm vào tất cả một cách khô khan. Anh quét lưỡi một vòng bên trong miệng và lần mò cảm giác của Yaba dường như vẫn còn sót lại. Môi cậu ta dính đầy máu đến nỗi cậu ta luôn có vị máu. Cậu ta cũng không biết sử dụng lưỡi vì cậu ta quá bận liếm môi mỗi khi anh mút mát chúng. Tuy nhiên, khuôn mặt và chiếc lưỡi ấy lại dâm đãng hơn bất kỳ nữ tiếp viên nào khác và khiến anh đánh mất cả lý trí. Đột nhiên, miệng Cha Yi Seok bắt đầu bỏng rát như điên. Anh mỉm cười lạnh lùng và lẩm bẩm.

 

“Bây giờ tôi nhát hơn nhiều rồi.”

 

“Vì gia đình à? Cậu như vậy từ bao giờ thế?”

 

“Cậu cố chịu chút đi. Sung Jae sẽ đến sớm thôi.”

 

“Gì cơ? Cậu…!”

 

Sung Hae Min hét lên rồi giật mình nhìn xung quanh.

 

“Đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi. Mời các vị vào trong dùng bữa ạ.”

 

Người giúp việc nữ bước ra phòng khách và lên tiếng. Bàn ăn được bày biện ngay giữa phòng khách với thức ăn xếp đầy hai bên. Khoảng 15 người ngồi vào bàn. Những người họ hàng chỉ lấy lượng thức ăn vừa đủ để không tạo áp lực cho những chiếc váy bó sát và cà vạt chật chội. Gia đình Sung Jae đến muộn cũng nhanh chóng nhập bàn. Chủ tịch Cha vừa ăn vừa trò chuyện. Bố của Sung Jae, đồng thời là anh rể của Chủ tịch Cha lên tiếng.

 

“Trong quá trình mở rộng kinh doanh, việc sa thải hàng loạt nhân viên khiến dư luận phản ứng và tâm trạng của các cổ đông cũng không mấy tốt đẹp. Về những bước đi tiếp theo của Tổng giám đốc Cha… Anh nghĩ chúng ta nên nhanh chóng thể hiện lập trường của mình.”

 

“Giờ nó đang hồi phục. Bác sĩ nói vẫn cần nghỉ ngơi để ổn định nên phải hạn chế xuất hiện trước công chúng. Mà nghe nói dạo này có một quỹ đầu tư có trụ sở tại Hồng Kông đang lởn vởn ở Hàn Quốc. Anh có nghe ngóng được tin gì không?”

 

“Anh nghe nói họ đang bắt đầu hành động. Anh vẫn đang để mắt tới họ nhưng họ có thái độ rất công kích…”

 

Lúc đó, Sung Jae ngồi bên cạnh Cha Yi Seok đã liếc mắt nhìn anh. Cha Yi Seok vẫn thản nhiên uống rượu vang mà không quan tâm đến chuyện xung quanh. Quỹ đầu tư có trụ sở tại Hồng Kông mà Chủ tịch Cha nhắc đến chính là cơ quan đầu não của Cha Yi Seok, người lúc này đáng lẽ đang càu nhàu trong phòng khách sạn. Chủ tịch Cha bày tỏ tương lai của tập đoàn Tae Ryeong mà không ai có thể đoán được.

 

“Thật nhàm chán.”

 

Đúng lúc đó, một tiếng thở dài xoắn lưỡi phá vỡ bầu không khí. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về một nơi. Mẹ của Cha Yi Seok xoay ly rượu với ánh mắt lờ đờ.

 

“Đang tụ họp gia đình mà không có chuyện gì để nói ngoài công việc à? Những người thực sự vui vẻ ở đây chỉ có đàn ông thôi nhỉ.”

 

Sắc mặt Chủ tịch Cha hơi cứng lại trong giây lát nhưng ngay lập tức đổi thành khuôn mặt ôn hòa.

 

“Vậy à? Vì thời gian ít ỏi quá nên tôi không còn cách nào khác phải mang công việc bên ngoài về nhà. Sung Jae dạo này sao rồi? Nhắm được cô nào chưa?”

 

Chủ tịch Cha linh hoạt cố gắng thay đổi chủ đề. Mẹ Cha Yi Seok cười sằng sặc, để lộ lưỡi gà.

 

“Xem kìa. Nhất định phải là ở trước mặt người khác thì ông mới chịu nghe lời tôi chứ gì? Cả bố cả con đều giống hệt nhau. Vậy nên tôi chỉ đợi có ngày hôm nay thôi đấy.”

 

Bà nhìn chằm chằm vào Chủ tịch Cha và Cha Yi Seok rồi nở một nụ cười méo mó. Yi Seok mỉm cười và nhét một miếng thịt vào miệng. Chủ tịch Cha không hề dao động trước sự khiêu khích của vợ mình

 

“Hình như mình uống nhiều quá rồi thì phải. Mình ra ngoài hít thở không khí một chút hay là vào phòng nằm nghỉ nhé?”

 

“Bây giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Cả ngày tôi chẳng có gì để làm ngoài việc uống rượu. Cả quản gia lẫn người giúp việc, không ai ai coi tôi ra gì. Ngay cả người làm vườn cũng phớt lờ lời tôi nói.”

 

Môi của Chủ tịch Cha trở nên lạnh lẽo.

 

“Đang có khách ở đây mà mình làm trò nhục nhã gì vậy? Nếu say rồi thì đi vào phòng đi.”

 

“Ông đi mà vào. Chính ông mới là người phá hỏng bầu không khí ở đây đấy. Tôi uống rượu nhưng không phải là uống rượu. Tôi chỉ đang thở thôi. Tôi uống rượu để thở. Ông có hiểu câu tôi vừa nói không? Ai đó dịch cho tên đần độn này đi.”

 

Mẹ Cha Yi Seok lảo đảo và đặt tay lên vai người phụ nữ ngồi cạnh mình. Khi bầu không khí trở nên căng thẳng, họ hàng đều bận rộn quản lý nét mặt của họ. Sung Jae lẩm bẩm như đang nói tiếng bụng.

 

“Không phải nên ngăn thím ấy lại sao?”

 

“Cứ kệ đi. Dù sao cũng đang chán mà, vừa ăn vừa xem cho vui.”

 

Cha Yi Seok vừa nhai miếng thịt ngon vừa đáp lại. Người mẹ cố gắng tập trung tiêu điểm mơ hồ vào Chủ tịch Cha.

 

“Mà ông bị đau ở đâu à? Mặt ông cứ như bị cắt mất một nửa ấy. À, chắc là vì con trai ông đang hấp hối nên ngày nào nào ông cũng như sống trong địa ngục nhỉ. Khi các con gái ông chết, ông còn chẳng thèm chớp mắt lấy một lần. Phải đấy. Ông xấu hổ về các con mình tới mức đó sao? Đến nỗi thậm chí còn không xuất hiện ở đám tang luôn à?”

 

Giọng người đàn bà dần trở nên sắc bén hơn.

 

“Thằng con trai mà ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa sẽ phải chết vì bệnh ung thư. Tất cả đều là hình phạt thay cho ông đấy. Là hình phạt của các con tôi từ thế giới bên kia. Yi Yeon đã hiện về trong giấc mơ của tôi và nói rằng nó đang mở to mắt đợi Cha Myung Hwan đến.”

 

Chủ tịch Cha như bị đâm trúng tim, khuôn mặt hơi run lên và nói với giọng kìm nén.

 

“Lôi cô ta đi.”

 

Các vệ sĩ lễ phép đỡ mẹ Cha Yi Seok đứng dậy. Người mẹ vung móng tay với đôi mắt đỏ ngầu.

 

“Bỏ tôi ra! Chính ông đã giết chúng! Chính ông đã giết chết các con của tôi! Ông có biết ngày giỗ của con cái chúng ta không? Anh đã bao giờ tới thăm nơi lũ trẻ đang ngủ chưa?! Ông không phải là con người!”

 

 

(*Trans: “nơi đang ngủ” ở đây thực chất là mộ phần nhưng người mẹ chỉ dùng từ “ngủ” chứ không dùng “mộ”. Có lẽ đối với bà, các con bà chỉ đang ngủ một giấc ngủ say không bao giờ tỉnh lại chứ không phải đã chết.)

 

 

Trong nhà ầm ĩ cả lên. Những mảnh vỡ vô hình lao thẳng vào Chủ tịch Cha, đâm vào cổ và xuyên qua tim ông. Cha Yi Seok nhai một miếng thịt đẫm máu. Tiếng hét của người mẹ khiến anh nhớ đến một bản Aria điên cuồng. Bản Aria của Yaba khiến tất cả các dây thần kinh anh bị kéo căng dai dẳng. Đúng lúc đó, một cơn ù tai kỳ lạ bắt đầu gặm nhấm dây thần kinh của anh. Yi Seok nhét miếng thịt cuối cùng vào bụng rồi từ từ đứng dậy. Anh vung tay cuốn trôi mọi thứ trên bàn. Ly và đĩa vỡ vụn phát ra những tiếng choang choảng ầm ĩ.

 

“Áaaaa…!!”

 

“Ư ức…!”

 

Thức ăn văng hết lên người của họ hàng và làm bẩn quần áo của họ. Người mẹ phủ đầy rau mùi tây đã thôi vùng vẫy. Chủ tịch Cha lau nước sốt vương vãi trên mặt với vẻ mặt cứng ngắc. Ông nhìn chằm chằm vào thủ phạm với đôi mắt sôi sục lửa giận. Cha Yi Seok vẫn thản nhiên nhai thịt. Anh cầm chiếc cốc không bị đổ lên và uống một ngụm. Dạo gần đây anh tự hỏi tại sao mình lại hành động sắc bén hơn mức cần thiết. Anh vừa uống nước vừa chậm rãi nói.

 

“Con bị trượt tay. Con đã ăn rất ngon miệng. Hôm nay toàn đồ ăn ngon.”

 

Anh thong thả bước qua sự im lặng tới lạnh lẽo và đi ra ngoài. Anh dùng lòng bàn tay ấn chặt lỗ tai và mở cửa trước. Cậu ta cứ lởn vởn trong đầu anh cả ngày. Bất kể anh nhìn thấy hay nghe thấy cái gì, anh đều nhớ tới cậu ta. Chứng ù tai xuất hiện gần đây khiến anh rất khó tập trung và ngay cả những loại ma túy mà anh từng ưa thích cũng trở nên nhàm chán. Anh rút điện thoại ra gọi cho người môi giới. Sau tiếng bíp, anh nghe thấy một giọng nói vừa bị đánh thức.

 

“Tìm thuốc cho tôi đi. Loại nào mạnh tới mức mất hết tỉnh táo luôn ấy. Tôi đau đầu quá nên ngất xỉu mấy ngày cũng không sao đâu.”

 

Nói xong, Cha Yi Seok cúp máy và đi qua khu vườn.

 

“Cái người này, dù sao thì cũng phải làm như vậy chứ? Đây là thứ mà phu nhân rất thích. Để như thế này thì làm sao dùng được?”

 

“Tôi xin lỗi.”

 

Cha Yi Seok nhìn về phía phát ra âm thanh. Người quản gia có ria mép đang mắng một người đàn ông lạ mặt. Sau khi phát hiện ra Cha Yi Seok, người quản gia tiến lại gần.

 

“Cậu đã đi rồi ạ? Lâu lắm cậu mới về nhà, cậu ở lại thêm một chút đi ạ… Phu nhân đang rất mệt mỏi. Mong Giám đốc sẽ thường xuyên ghé thăm.”

 

Cha Yi Seok nở một nụ cười mang tính hình thức và liếc nhìn chàng trai trẻ.

 

“Ai đây?”

 

“À, đây là lần đầu Giám đốc thấy cậu ta nhỉ. Cậu ta là người làm vườn đến sau khi cậu rời khỏi nhà. Tôi được người ta giới thiệu. Nghe bảo cậu ta rất khéo tay nhưng có hơi khác thường. Ngay cả khi phu nhân cố gắng nói chuyện với cậu ta thì cậu ta hầu như không đáp lại mà chỉ tập trung chăm sóc cây cối thôi. Giống như đang nói chuyện với cái cây vậy. Haha…”

 

Cha Yi Seok nheo mắt khi nhìn người làm vườn. Người đàn ông này trông có vẻ cũng trạc tuổi anh. Anh ta có khuôn mặt và vóc dáng khiến những phụ nữ trung niên giàu có phải chảy nước miếng. Cái miệng mím chặt và bầu không khí u ám xung quanh anh ta dường như giống một người khác.

 

“Cũng không nhất thiết phải có người yêu là con người.”

 

Cha Yi Seok bỏ lại họ và rời khỏi ngôi nhà chính.

 

Yaba đi thẳng vào phòng tắm chuẩn bị đi làm. Hôm nay không có liên lạc nào từ Cha Yi Seok và cũng không có động tĩnh gì từ phía Cha Myung Hwan. Những ngày không ở biệt thự, cậu phải làm việc ở cửa hàng. Cậu liếc nhìn Cocaine đang sấy tóc ở một góc. Liệu tên của Cha Yi Seok có nằm trong danh sách đặt chỗ hôm nay không? Cho đến bây giờ, hầu hết thời gian anh ấy đều chỉ gọi riêng Cocaine, liệu hôm nay có vậy không? Yaba vào phòng tắm, cởi quần áo và bật nước lên. Aaa Aaa~~~ Cậu coi tiếng nước như một người bạn và luyện thanh cùng nó. Tắm xong đi ra ngoài, cậu thấy bên ngoài rất ồn ào. Các ca sĩ thái giám, trong đó có Cocaine, đều có mặt trong phòng khách với vẻ mặt cứng đờ, nhìn bốn tên côn đồ lục lọi khắp phòng

 

“Lũ hoạn quan chúng mày không bò ra nhanh được à?”

 

Những tên côn đồ lấy khối gỗ gõ lên tường. Một số tên xông vào phòng các thanh niên và lục lọi quần áo, lật tung đồ đạc của họ. Đôi khi chúng sẽ bất ngờ kiểm tra đồ đạc của các cậu nhưng chúng chưa từng vung gậy như vậy. Yaba có một linh cảm xấu. Cậu sững người mà không hề nghĩ đến việc lau nước trên mặt. Theo bản năng, cậu hướng ánh mắt về phía chiếc bàn.

 

“Thằng khốn nào lại truy cập vào trang web của bọn cớm thế hả?! Ông chủ đã đến đồn cớm để thẩm vấn rồi đấy! Thu hết điện thoại và máy tính của bọn này đi! Bọn khốn này, hôm nay tao sẽ giết hết lũ chúng mày! Địt mẹ!”

 

Lời nói bất ngờ làm các thanh niên nháo nhào cả lên. Một tên côn đồ dùng thanh gỗ đập vào vai Methadone khiến cậu ta ngã xuống và run lẩy bẩy. Ánh mắt của Hashish trở nên khát máu. Tên côn đồ vỗ vỗ vào má Hashish bằng mu bàn tay.

 

“Địt mẹ thằng hoạn quan này, mày nhìn cái gì? Không phải tao đã nói nếu mày làm trò gì ngu ngốc thì tao sẽ giết chết hết lũ chúng mày rồi sao? Mày làm cái đầu buồi gì mà không trông chừng chúng nó hả?”

 

Tên côn đồ đang chĩa mặt lại gần Hashish thì Cocaine xen vào.

 

“Tôi biết mọi người chỉ đang kiểm tra thôi nhưng ai lại đi làm chuyện liều lĩnh như vậy chứ? Anh có chắc là một trong số chúng tôi đã làm không?”

 

“Vì nghĩ như thế nên bọn tao mới mất cảnh giác và bị đâm sau lưng đấy. Hẳn là mày nghĩ rằng bản thân có thể trở thành thứ gì đó vì ông chủ luôn bỏ qua cho mày. Nhưng mà hãy ngậm mõm lại trước khi tao xé lưỡi mày ra. Giờ bọn tao đang rất nhạy cảm đấy.”

 

Cocaine vẫn duy trì sự cao quý trước những lời lẽ xúc phạm. “Cậu ngồi yên đi.” Hashish đẩy Cocaine ra phía sau. Tên côn đồ cười nhạo cảnh tượng đó.

 

“Hai thằng chúng mày đang hẹn hò à? Cũng đúng, chẳng có con đàn bà nào sẵn sàng dạng chân ra nên việc hai thằng có hoàn cảnh giống nhau an ủi nhau cũng là chuyện bình thường. Ai là thằng chịch và ai là thằng banh chân ra vậy? Kinh quá. Lũ khốn ghê tởm.”

 

Tên côn đồ có vết sẹo dài trên mặt giả vờ nôn mửa. Hashish nhếch môi. Các ca sĩ thái giám nắm chặt tay và nghiến răng, nhưng họ không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn. Họ có số lượng đông hơn, nhưng từ kích thước cơ thể đến động tác nắm đấm đều bất khả thi so với đám côn đồ kia. Một tên côn đồ đầy nọng cằm lắc đầu, vỗ vào vai Hashish rồi đi sang phòng tiếp theo. Lần này là phòng của Yaba.

 

“Thằng điên, đừng có làm trò ngu ngốc nữa. Đi ra ngoài mau! Mày mà lấc cấc thì cũng không đi đứng lành lặn được đâu.”

 

Hắn ta dùng gậy gỗ đập tung tủ quần áo rồi cúi xuống gầm giường. Yaba nắm chặt chiếc khăn tới nỗi rách cả ra. Tất cả dây thần kinh của cậu đều hướng về cái ngăn bàn. Tim cậu đập dữ dội. Chiếc kéo cậu đã ăn cắp ở tiệm làm tóc được giấu giữa đệm nên không bị phát hiện. Ngay khi tên côn đồ bước về phía chiếc bàn, Yaba đã nín thở. Hắn ta mở ngăn kéo, lấy tập thơ bên trong ra và lật từng trang.

 

“Tuyển thập thơ…”

 

“Đừng có chạm vào!”

 

Yaba lao ra như tia sét. Cậu đã quên giấu nó trước. Tám tờ séc rơi ra từ cuốn sách cùng một lúc. Đôi mắt của tên côn đồ như lồi ra sau khi nhìn thấy vòng tròn.

 

“Cái gì đây? Thằng chó này, mày lấy chỗ tiền này ở đâu ra?”

 

“Trả cho tôi!”

 

Yaba cướp lấy tấm séc và ôm khư khư vào lòng. Tên côn đồ đẩy Yaba ra để cố gắng cướp lại. Hai người giằng co nhau chặt đến mức xé rách tấm séc. Nụ hôn của anh ấy đã trở thành một mớ hỗn độn, nhàu nát và rách rưới. Yaba sôi máu. Cậu chộp lấy bất cứ thứ gì có thể và vung nó vào đầu tên côn đồ. Hắn ta ôm lấy đầu hét lên, nhưng ngay lập tức đánh vào đầu Yaba bằng một bàn tay gần như vũ khí. Trong chốc lát, mọi thứ trước mắt cậu trắng xoá. Da đầu cậu tê buốt. Những thanh niên trẻ, trong đó có cả Cocaine đều chạy đến và hoảng sợ nhưng không một ai sẵn sàng ngăn cản. Khi tên côn đồ nhặt tờ séc bị rách lên, Yaba đã túm tóc hắn. Hắn vung một cú đấm lão luyện vào mặt cậu. Đó là khoảnh khắc hỗn loạn trong một cuộc đấu tranh thể chất mãnh liệt. Chiếc ngăn kéo đang bị mở nửa chừng đã rơi ra ngoài, để lộ một khoảng không gian đen kịt bên trong. Nơi bí mật cất giữ chất độc… Yaba dừng mọi chuyển động. Lúc này, Cocaine chạy tới kéo tên côn đồ đang giẫm đạp Yaba ra. Máu dường như đang chảy xuống sàn nhà.

 

“Dừng lại đi!”

 

“Bỏ tao ra! Thằng chó hoạn quan này! Hôm nay mày chưa nhìn thấy gì à?”

 

Cocaine lăn lộn trên giường sau cú đá của tên côn đồ. Hashish chạy vào và giúp cậu. Tấm séc bị xé vụn bay tứ tung trong không khí. Giữa lúc đó, ánh mắt của Cocaine và Yaba đã chạm nhau. Cocaine, Cocaine, người bạn Yaba yêu quý biết bao nhiêu, và cũng là người bạn Yaba căm ghét bấy nhiêu… Cậu ta có biết bên trong ngăn kéo bàn đó giấu thứ gì không? Nắm đấm của tên côn đồ lại hướng về phía Yaba và lao tới với tốc độ kinh hoàng. Tuy nhiên, nó đã dừng lại ở giữa.

 

“Địt mẹ. Nếu không phải vì ông chủ thì mày chết chắc rồi.”

 

Tên côn đồ nghiến răng và giơ nắm đấm lên. Đúng lúc đó.

 

“Thằng khốn này! Chuyện gì đây? Này! Lại đây! Mau lên”

 

Ai đó đã hét lên. Tên côn đồ rút tay và chạy ra ngoài.

 

“Lũ người đó định làm gì vậy chứ…! Cậu có bị thương ở đâu không?”

 

Hashish chạm vào khóe miệng Cocaine và hỏi một cách gấp gáp. Yaba tận dụng cơ hội nhặt chiếc ngăn kéo đang lăn lóc trên sàn lên. Ngay khi cậu đặt nó trở lại vị trí cũ, không gian bí mật đã biến mất. Hai chân cậu rũ xuống và đau như gãy xương.

 

“Thằng khốn này, đây là cái gì? Ai cho mày dùng laptop riêng hả?”

 

Nơi tiếng la ó phát ra là phòng của Morphine. Morphine sợ hãi quỳ xuống trước đám côn đồ đang vây quanh mình. Một chiếc laptop màu đỏ được đặt dưới chân cậu ta.

 

“Tôi, tôi… thực sự không phải tôi! Không phải tôi mà! Tôi chưa từng báo cảnh sát!!”

 

“Mày ồn ào quá đấy! À đúng rồi. Tao hiểu rồi. Trước đây mày từng rất thân với thằng chó Marijuana mà đúng không?!”

 

“Không phải! Tôi mua cái này vì dùng chung máy tính rất bất tiện. Tôi không hề làm chuyện đó!”

 

“Mày đang lừa ai vậy hả…!”

 

Bọn côn đồ đấm đá và vung gậy gỗ vào người Morphine. Chỉ trong nháy mắt, Morphine đã trở thành miếng giẻ rách.

 

“Mày biết điều chút đi! Còn dám nói không phải là thật nữa! Lũ chó má chúng mày!”

 

Hashish dùng một chiếc ghế lao vào bọn chúng. Bắt đầu từ cậu ta, các thanh niên khác cũng giơ nắm đấm lên hưởng ứng. Một cuộc bạo loạn nổ ra trong tích tắc. Họ nghĩ rằng họ sẽ có cơ hội chiến thắng miễn là không có chiếc điều khiển từ xa của Ki Ha. Bọn côn đồ bất ngờ trước cuộc đột kích của những thanh niên nhưng chúng nhanh chóng lật ngược tình thế bằng cách vung gậy gỗ. Trong lúc xô xát ác liệt, đồ đạc trong nhà và cửa đều bị đập vỡ. Máu bắn tung tóe và tiếng xương gãy vang lên. Các hoạn quan trẻ lần lượt ngã xuống trước nắm đấm được tôi luyện trên chiến trường. Bọn côn đồ bao vây kẻ chủ mưu, Hashish. Một trong số chúng vung thanh gỗ lên đánh cậu ta khiến cậu ta bay về phía cửa sổ phòng khách. Cửa sổ bị vỡ phát ra tiếng động lớn. Hashish nhặt một mảnh thủy tinh với đôi mắt rực lửa và lao tới. Cậu ta leo lên mục tiêu, trút xuống một loạt nắm đấm và găm mảnh thủy tinh vào cổ hắn ta.

 

“Mấy thằng chó! Lũ chúng mày cũng thử bị đối xử như chó như lợn đi!”

 

“Khư ức…!”

 

Máu chảy ra từ sau gáy tên côn đồ. Ngay cả khi lũ đồng bọn của hắn vung gậy gỗ vào người Hashish và cố kéo cậu ra khỏi tên đó, cậu vẫn ngoan cố cắm mảnh thủy tinh vào cổ hắn. Tên côn đồ nằm dưới sàn ho ra máu và lấy từ trong túi ra một chiếc điều khiển từ xa nhỏ. Hắn ta bật nguồn lên rồi bấm nút. Khoảnh khắc đó, phần đầu sau của Methadone vỡ vụn ra từng mảnh. Dịch não và máu đỏ sẫm bắn tung tóe, nhuộm màu tường và sàn nhà. Yaba mở to mắt, rùng mình trước cảnh tượng đó. Một vài người kinh hãi hét lên, trong khi những người khác ngừng thở và thậm chí không kịp che mắt. Hashish sững người, sắc mặt tái mét.

 

“Mẹ, mẹ kiếp! Khụ khụ… Thằng chó Hashish… tao đã nói bao nhiêu lần rồi hả?”

 

Tên côn đồ bấm nhầm điều khiển từ xa hét lên với gương mặt xám xịt. Hashish bàng hoàng đặt mảnh thủy tinh xuống. Khi đầu của kẻ bị bấm nhầm nổ tung, những tên côn đồ còn lại cũng tỏ ra bối rối. Không thể tin được chiếc điều khiển từ xa được cho là của Ki Ha lại do một tên côn đồ nắm giữ, và khi những chàng trai phát hiện ra, cuộc bạo động đã biến mất ngay lập tức. Methadone bị thổi bay phần sau đầu, co giật tứ chi trên sàn. Máu lan ra nhanh chóng. Cocaine chạy tới ôm lấy Methadone. Và sau đó cậu ta hát một loạt Aria đầy đam mê. Giọng hát thần kỳ đứt quãng, vỡ vụn và đầy nước mắt, hôm nay không hề đẹp đẽ chút nào. Dù cậu có đánh và lắc Methadone bằng bài hát đẫm máu của mình như thế nào đi chẳng nữa, cậu cũng không thể đưa được người đồng nghiệp đã đi qua sông tử thần trở về. Những giọt nước mắt đặc hơn máu rơi trên khuôn mặt đầy máu của Methadone. Cocaine ôm cái xác lạnh lẽo và khóc nức nở.

 

“Không được! Ức… hư ức…! Không… được…!!”

 

Có người đã nôn khan và chạy vào nhà vệ sinh. Sàn nhà chỉ còn sót lại đầy tàn dư chảy ra từ não của Methadone.

 

Ký túc xá chìm trong sự im lặng như nhà tang lễ. Thi thể của Methadone bị bọn côn đồ mang đi. Các ca sĩ thái giám dọn dẹp sạch máu và tủy não của cậu ấy. Tên côn đồ bị đâm vào cổ yêu cầu được chữa trị nhưng Cocaine từ chối bất chấp sự đe dọa hay thuyết phục. Cuối cùng, hắn ta được đưa đến bệnh viện. Cocaine đã hủy tất cả các chỗ đặt trước hôm nay và các ca sĩ khác cũng khóa cửa. Đó là sự phản kháng duy nhất mà họ có thể làm. Hashish đứng chôn chân trong phòng mình và thậm chí không phát ra tiếng thở nào. Thay vì cảm thấy tội lỗi với người đồng nghiệp đã chết oan thay mình, cậu ta lại cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không phải là người bị cho nổ tung não. Chắc hẳn Methadone cũng đang nguyền rủa cậu ta như vậy. Suốt khoảng thời gian đó, Yaba chỉ nằm dài trên giường. Lẽ ra cậu chỉ uống hai viên thuốc buổi tối, nhưng cuối cùng cậu lại uống đến bốn viên. Cậu cảm thấy buồn nôn, cả đầu và tay chân đều rã rời. Cocaine đi lên giường và trùm kín chăn. Cơ thể cậu ta cứ run lên bần bật.

 

“Sao cậu không hét lên?”

 

Sự run rẩy của Cocaine dừng lại trước câu hỏi của Yaba. Cậu ta bất động một hồi lâu rồi kéo chăn xuống. Đôi mắt đỏ ngầu chứa đựng sự tức giận và bất lực.

 

“Cậu nói gì vậy?”

 

Yaba nói với cái miệng khô khốc.

 

“Là cậu đấy. Cậu. Nghe nói cậu có thể giết người nếu hét lên mà. Vậy nên Ki Ha mới cấy chip vào đầu cậu, bởi vì ông ta sợ cậu. Bọn tôi chỉ là những đứa bị cấy thêm vào thôi. Chỉ cần hét lên một lần là cậu có thể giết chết lũ côn đồ rồi còn gì. Mặc dù tất nhiên cả những người khác cũng sẽ chết nhưng…”

 

Cocaine cắn chặt môi như muốn giấu đi đôi mắt run rẩy. Lại là biểu cảm đó. Biểu cảm khiến người khác không khỏi muốn bóp nát gương mặt xinh đẹp kia. Yaba tiếp tục nói với giọng ủ rũ.

 

“Mười năm trước vào ngày Giáng sinh, tôi đã nghe Im Su báo cáo với Ki Ha. Tai tôi thính lắm đấy. Im Su nói rằng khi anh ta tới bắt cậu, mọi người đều bị nổ tung đầu và chết hết… Sau đó cậu cũng đã hét lên và giết chết những người đang phẫu thuật cho chúng ta còn gì. Hộp sọ của tên đó nổ tung, tủy não văng tung tóe lên tường. Hắn ta đã chết mà không kịp phát ra âm thanh nào. Lúc đó, Im Su cũng bị hỏng một bên tai và không thể nghe thấy gì nữa.”

 

Trong đôi mắt đen láy của Cocaine bắn ra một tia đáng sợ.

 

“Bây giờ… tôi chán ngấy sự ảo tưởng của cậu rồi. Nếu không có việc gì làm thì đi tắm rửa cho sạch sẽ đi. Có khi thuốc ngấm vào cả trong não cậu rồi cũng nên.”

 

Hình dáng của Cocaine bị chia thành hai, ba mảnh. Vào ngày Giáng sinh, nơi duy nhất người anh trai bỏ rơi em trai mình để chạy đến là nhà của Chae Woo. Yaba vừa nghịch nghịch cái gối vừa hỏi.

 

“Hôm đó anh tôi đã đến nhà cậu đúng không?”

 

“Tôi không nhớ. Hình như anh cậu không đến.”

 

“Cậu nói dối. Hôm đó anh trai tôi đã đến nhà cậu.”

 

Yaba nhìn sâu vào mắt Cocaine. Cậu đánh bằng bụi gai, đổ nước sôi sùng sục lên khuôn mặt xinh đẹp và đào bới gốc rễ quá khứ của cậu ta.

 

“Anh trai tôi đã chết như thế sao?”

 

Tiếng hít thở của Cocaine truyền đến tận chỗ Yaba.

 

“Tôi… không nhớ.”

 

“Đầu anh trai tôi cũng bị cho nổ tung à? Giống như những người cậu đã giết?”

 

“Tôi không nhớ. Tôi đã bảo tôi không nhớ rồi cơ mà――――!!”

 

Cocaine rùng mình như thể cả người đang bị dính đầy giòi bọ. Tiếng gào thét của cậu ta vang vọng khiến cửa sổ rung chuyển. Tiếng hét cũng làm màng nhĩ của Yaba rung lên.

 

“Chuyện đã xảy ra mười năm rồi. Kể cả anh trai cậu có đến thì tôi cũng không thể nhớ nổi anh ấy có nằm trong số những người đó hay không.”

 

Yaba nở một nụ cười mỉa mai.

 

“Tôi sẽ tin cậu. Nếu cậu vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra ngày hôm đó thì chắc cậu không thể sống tỉnh táo được thế này đâu.”

 

Yaba loạng choạng bước vào phòng tắm.

 

“Vậy còn cậu?”

 

Một giọng nói lạnh lùng nhấc cái chân lạnh cóng của Yaba lên và hỏi. Khi cậu tập trung ánh mắt đang lơ đãng của mình lại, cậu thấy Cocaine nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt xa lạ.

 

“Ngày hôm đó cậu cũng ở đó mà. Không có bất kỳ thiết bị bảo vệ nào, vậy tại sao cậu nghe tiếng hét của tôi mà không bị sao cả?

 

Đôi khi Cocaine sẽ tung ra những đòn tấn công trong lúc cậu mất cảnh giác như thế này. Đó cũng chính là khoảnh khắc chứng minh câu nói “Tôi không nhớ” của cậu ta là nói dối. Yaba cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ lơ đãng, nhưng thuốc ngấm khiến đầu óc cậu rối tung. “Bởi vì… .” Yaba cắn vào vết xước trên môi và chớp mắt.

 

“Bởi vì… tôi… đã chết trong tay cậu trước đó rồi. Sức mạnh của cậu có vẻ không có tác dụng với xác chết. Giống như Methadone lúc nãy vậy.”

 

Yaba muốn nhìn khuôn mặt cao ngạo của Cocaine biến dạng, nhưng mắt cậu cứ quay cuồng. Cậu nhấc đôi chân khập khiễng và bước vào phòng tắm rồi cởi hết quần áo và bật vòi sen lên. Nước lạnh đến thấu xương như đánh vào da thịt cậu. Đây không phải là lần đầu tiên Ki Ha tới đồn cảnh sát để thẩm vấn. Lần đó ông ta đã trở về an toàn nên lần này cũng vậy. Dòng nước lạnh này nhắc nhở Yaba tận sâu trong xương tủy rằng dù cậu có chờ đợi bao nhiêu thì ngày mai cũng sẽ không bao giờ đến.

 

Vào lúc đó, một người xuất hiện trong gương và nhìn chằm chằm cậu một cách đáng sợ. Anh ta là người đàn ông xanh xao. Yaba ném vòi hoa sen đi và ngồi thụp xuống mà không kịp hét lên. Vòi hoa sen lật úp ngọ nguậy như một con rắn. Cảm giác như người đàn ông với nước da xanh xao kia đang nhìn từ trên đỉnh đầu cậu xuống khiến tay chân cậu run lẩy bẩy.

 

Vù… Vù… Cốc, cốc…

 

Tiếng gió rít đập vào cửa sổ, như tiếng gọi của Tử thần. Đó là âm thanh vẫy gọi của kẻ đã từng thèm muốn mẹ cậu và bị chị gái của Cha Yi Seok mê hoặc. Người đàn ông xanh xao kia chính là bằng chứng. Hắn là tay sai của Kẻ chết cóng, kẻ đã luôn rình rập để cướp đi những linh hồn tiếp theo. Da thịt Yaba lạnh như băng, nhưng đầu cậu nóng không chịu nổi. Tiếng tim đập như tiếng trống vang vọng khắp cơ thể cậu. Cậu quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Những giọt nước từ trần nhà rơi xuống, ngọn đèn sợi đốt nhấp nháy, bức tường gạch vỡ, bồn cầu vàng khè và điểm dừng cuối cùng của ánh mắt là cửa sổ phòng tắm. Yaba không lau người mà mặc luôn quần áo vào. Cậu trèo lên bồn cầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một tầng nhà choáng váng hiện rõ bên dưới những tòa nhà san sát nhau. Đây là tầng 3, là độ cao mà con người cảm thấy sợ hãi nhất. Nhưng có khi ở trong vòng tay của Kẻ chết cóng còn an toàn hơn ở đây. Cậu vắt một chân ra ngoài cửa sổ và cố luồn cơ thể mình qua cửa. Cậu rón rén giẫm chân lên cái lan can hơi nhô ra. Ở phía xa, có hai bóng người thấp thoáng trước cửa ký túc xá. Bọn côn đồ dường như cũng mất cảnh giác do cú sốc ban nãy.

 

“Địt mẹ nó, tao phải nói sao với đại ca bây giờ? Địt mẹ sao lại ấn nhầm cơ chứ.”

 

“Thôi quên đi. Cái thằng chó Hashish ấy, ngày mai lóc xương hoặc chôn sống nó đi. Tao thấy bẩn quá, đi rửa ráy đã.”

 

“Nhưng nhỡ mấy thằng nhãi đó lại làm loạn lên thì sao?”

 

“Mày nghĩ sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy mà chúng nó vẫn còn suy nghĩ chạy trốn được à?”

 

“Địt mẹ! Haaa!” Tên côn đồ vừa nhấn điều khiển khi nãy thở ra một hơi dài.

 

Vùuuu… Vùuuuuuuuuu….. Cơn gió lạnh tới run cầm cập thổi vào mái tóc ướt của Yabba. Kẻ chết cóng đang thúc giục. Cậu trượt chân và suýt ngã vài lần, nhưng họa hoằn vẫn tiếp đất an toàn. Bước chân cậu trở nên bận rộn.

 

Khi bước ra khỏi ký túc xá, Yaba nhìn thấy một khu đèn đỏ sáng rực như màu máu. Thuốc ngấm lưu thông qua các mạch máu và thống trị cả cơ thể lẫn tâm trí cậu. Có ai đó đập vào vai cậu rồi đi ngang qua. Yaba bị lực đó cuốn đi nên đã cử động chân. Trên đường phố tấp nập, ô tô xếp hàng dài như đoàn xe tang đang diễu hành. Thành phố hoang vắng tràn ngập sự sống cải trang thành con người. Nó đang bước đi nhưng không có chân, nó không có trái tim của con người, trong đầu không có suy nghĩ và không có con người trong thành phố. Cậu cảm thấy đau âm ỉ như có vật gì đâm vào lòng bàn chân. Cậu chỉ bước đi theo dòng chảy của ý thức. Nếu cứ tiếp tục bước đi như thế này, không biết chừng sẽ sang mùa Xuân luôn. Ha ha… Không khí lạnh ùa vào xuyên qua lớp quần áo mỏng manh và làm tim phổi cậu đông cứng.

 

“Lần tới tôi sẽ khiến cô lên tiên sau nên giờ tránh xa tôi ra một chút nào. Đầu tôi đang choáng váng lắm, nếu có ai đụng vào thì tôi sẽ bẻ gãy tay người đó mất.”

 

“Gì cơ?!”

 

Ở đâu đó, một người đàn ông và một người phụ nữ đang cãi nhau. Yaba ngồi trên bức tường bê tông dưới những ngọn đèn chiếu rọi. Nền bê tông lạnh buốt như tảng băng xuyên qua làn da tê cóng của cậu. Bảng hiệu đèn neon đang quay tròn và tòa nhà cao chót vót đang đổ sập về phía cậu. Cậu thở ra một hơi dài. Ai đó lắc vai cậu. Khi cậu cố gắng ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, trên tay đang cầm một chiếc cặp. Anh ta đẩy kính lên và nói.

 

“Này, cậu có sao không? Trời lạnh như thế này mà cậu ăn mặc phong phanh thế rồi nhỡ có chuyện gì thì sao…”

 

Yaba nhìn chằm chằm vào con ngươi của người đàn ông. Nhìn anh ta vươn tay định ôm một con lợn vừa thoát khỏi chuồng, có vẻ như cuộc sống của anh ta cũng thảm hại không kém. Anh cũng là một kẻ bị ruồng bỏ và bị đối xử như một kẻ tâm thần sao? Anh cũng đang sống từng ngày với sự ghen tị xấu xí sao? Anh có giấu chất độc trong ngăn kéo bàn làm việc không? Anh có nghĩ rằng ngày mà người bạn của anh uống chất độc rồi nôn ra máu và ngã gục, người đó sẽ nhìn về phía anh không? Yaba nhớ ra rồi. Cậu bắt đầu bỏ thuốc độc vào nước của Cocaine kể từ sau khi gặp Cha Yi Seok.

 

“Tôi… sắp… nôn…”

 

“Gì cơ?”

 

Người đàn ông vểnh tai lên và hỏi lại. Lưỡi của Yaba không thể hoạt động bình thường. Cậu thở hổn hển và để lại một giọng nói yếu ớt vào tai người đàn ông.

 

“Tôi buồn nôn…”

 

Trái ngược với dự đoán của Yaba rằng người đàn ông sẽ lùi lại ngay lập tức, anh ta ôm chặt lấy vai cậu.

 

“Haa… Tôi không chịu được nữa rôi. Trời đất, người cậu lạnh cóng như tảng băng vậy. Nếu cậu chưa có chỗ ngủ thì tôi…”

 

“Bỏ tay ra.”

 

Đó là một giọng nói dứt khoát và u ám hơn cả bầu không khí lúc này. Yaba lần mò theo nơi phát ra âm thanh với ánh mắt nặng nề. Trước một quán bar sang trọng, một người đàn ông quay lưng về phía ánh sáng đang nhìn về hướng này. Giống như điểm giao nhau giữa ý thức và vô thức, ranh giới giữa sự sống và cái chết, ranh giới của thời gian trôi qua từ mùa này sang mùa khác, anh và cậu ở trong cùng một không gian nhưng dường như lại hoàn toàn khác. Anh ấy rất hợp với thành phố suy đồi này. Người đã khiến cậu phải chờ đợi ngày mai đến, Cha Yi Seok.

 

“Tôi bảo bỏ tay ra cơ mà.”

 

Anh tiến lại gần với những bước đi lảo đảo. Bóng dáng người phụ nữ đi cùng anh cũng lảo đảo một cách dâm tục. Người đàn ông đeo kính cau mày nhăn nhó.

 

“Sao cơ? Anh là cái gì… mà can thiệp vào? Không liên quan đến anh, đi chỗ khác đi.”

 

“Những lúc thế này người phát hiện ra đầu tiên chính là chủ nhân.”

 

Anh ta nhìn người đàn ông đeo kính với ánh mắt sắc bén. Cặp kính của người đàn ông bị đè nén bởi khí thế của một người đàn ông cao lớn hơn khiến anh ta lùi lại một bước rồi từ từ biến mất. Đôi mắt người đàn ông loạng choạng kia quét một lượt từ chân lên và dừng lại ở mắt Yaba. Đôi mắt đen nhanh chóng mở to, phát sáng dữ dội. Cậu không thể tránh khỏi cái nhìn xuyên thấu như một mũi lao đó. Anh ta giơ tay lên mà không hề báo trước. Một lòng bàn tay lớn che mắt Yaba và vùng xung quanh mũi cậu. Đó là một hành động kỳ lạ mà anh ấy chỉ làm khi tháo mặt nạ của cậu ra. Ở phía bên kia lòng bàn tay, anh ấy đang có biểu cảm như thế nào? Cuối cùng, bàn tay từ từ hạ xuống như thể đã xác nhận xong. Một khuôn mặt vô cảm lấp đầy tầm nhìn của Yaba. Anh nói với người phụ nữ bên cạnh.

 

“Cô đi đi”

 

“Gì cơ? Sao anh có thể nói với tôi như vậy?”

 

“Biết rồi thì đừng hỏi nữa.”

 

Anh ta đáp lại bằng một nụ cười lạnh tanh. Người phụ nữ cắn môi và trừng mắt nhìn anh.

 

“Đỉnh thật đấy! Giờ anh đang chơi tôi đấy à? Có phải vì tên nhãi kia không?”

 

“Đi đi. Đến lúc cô phải đi rồi.”

 

“Sao chứ? Sao tôi phải đi?”

 

Anh ta nói chậm rãi bằng giọng nói không có tiếng cười.

 

“Anh chàng này đang đi chân đất mà.”

 

Người phụ nữ run rẩy rồi bước lên chiếc ô tô đỗ bên đường. Chiếc xe màu đỏ biến mất, phả ra khói đen nghi ngút. Sau đó một chiếc xe màu xám bạc dừng lại. Khi Yaba rời mắt khỏi phía bên đường và quay đầu lại, cậu bắt gặp ánh mắt anh đang dai dẳng nhìn cậu. Chìm trong bóng tối, lần đầu tiên trong đời anh nhìn cậu, nhưng đôi mắt anh lại quá đỗi xa lạ. Anh vươn tay ra. Những ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve dưới cằm cậu. Anh hạ mắt xuống và lướt qua đồng tử của cậu.

 

“Chắc là cậu lạc đường hả?”

 

Yaba từ từ nhắm mắt lại rồi mở ra. Nhịp tim của cậu dần dần nhanh hơn, nhưng đầu cậu lại tê dại trước cảm giác tay mềm mại chạm vào cằm mình. Bàn tay đang xoa cằm cậu đã rút lại. Anh tháo thắt lưng của chiếc áo khoác màu đen, kéo khóa phía trước và cởi nó ra. Động tác của anh, bị ảnh hưởng bởi rượu và ma túy, đều gọn gàng như dao. Yaba được quấn quanh bằng chiếc áo khoác. Nhiệt độ cơ thể từ chiếc áo truyền đến lưng và vai cậu. Mùi thuốc lá tựa như biển sâu tối tăm cũng thấm vào da thịt cậu. Anh quấn chặt Yaba trong chiếc áo khoác, chỉ chừa lại chiếc mũi. Anh bế bổng cậu lên chỉ trong một lần và sải bước đi. Anh dùng lưỡi chà xát đường quai hàm của cậu, mút mát dái tai cậu. Đằng sau những âm thanh nhớp nháp, một giọng nói trầm thấp vang lên.

 

“Về nhà tôi nào, Nabi.”

 

Cứ thế, Yaba bị cuốn vào chiếc xe màu xám bạc trong vòng tay anh.

 

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo