[Novel] Healer - Track 13

Track 13

 

 

Ở khoảng cách hơn một gang tay, Ki Ha ấn đỉnh đầu Yaba xuống với đôi mắt đầy phẫn nộ. Cổ cậu đau đến mức tưởng chừng như sắp gãy. Vì đầu không bị nổ tung nên cậu nghĩ tất nhiên là mình đang bị tra khảo. Tại sao ông ta không bấm nút? Tại sao ông ta lại ở đây vào giờ này với khuôn mặt chán chường như vậy? Tất cả những suy nghĩ đó của Yaba rối tung lên trong bầu không khí tàn khốc. Ki Ha đứng chìm trong bóng tối của bình minh, hỏi lại một lần nữa.

 

“Tao hỏi mày đi đâu về cơ mà?”

 

Yaba quan tâm đến điếu thuốc đang cháy trên ngón tay ông ta hơn là bầu không khí sắc bén như dao cắt thịt lúc này. Những tia lửa lóe lên một luồng ánh sáng đỏ rực như muốn đốt cháy mắt cậu ngay lập tức. Yaba vừa nhìn vào đốm lửa thuốc đang cháy vừa nói.

 

“Ông nhìn mà không biết à? Tôi vừa từ trong nhà tắm đi ra còn gì.”

 

Ki Ha cười mỉa.

 

“Thôi sủa nhảm và khai thật đi. Hôm nay tao đéo có tâm trạng nghe mày nói vớ vẩn đâu.”

 

“Hôm qua có chuyện như vậy nên bất cứ ai cũng đều muốn bỏ trốn. Xin chú hãy bỏ qua lần này. Cháu sẽ không để những việc như này xảy ra nữa đâu. Ông chủ.”

 

Cocaine đã xen vào. Nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt tiều tụy của cậu ta. Cocaine vốn luôn tránh được những hình phạt bạo lực và có khả năng miễn nhiễm với bạo lực. Bởi vì cậu ta là trung tâm của Paradiso và là một Healer cao quý chỉ sống ở vùng nước sạch.

 

“Câm mồm. Cậu đừng chõ mũi vào.”

 

Yaba lạnh lùng nói rồi ngước lên nhìn Ki Ha.

 

“Tôi cũng không còn sức để đấu với ông đâu. Tôi muốn chợp mắt một lát nên ông ra ngoài đi.”

 

Yaba đi ngang qua Ki Ha và bước đến giường. Ngay lập tức, một bàn tay siết chặt lấy cẳng tay cậu và buộc cậu phải giao tiếp bằng mắt với ông ta. Đôi mắt như điếu thuốc lá đang bùng lửa cháy.

 

“Mày tưởng tao rảnh để hùa theo mấy lời nhảm nhí của mày à? Tao hỏi mày vừa đi đâu về cơ mà?”

 

“Tôi nghĩ mình sẽ phát điên nếu tiếp tục ở đây nên đã ra ngoài! Ông cứ nhấn cái nút điều khiển ấy đi. Nhấn lúc nào mà chẳng được, cũng có khác gì nhau đâu. Cứ làm theo ý ông đi! Cứ làm như ông muốn đi!”

 

“Tại sao mày lại làm những việc trước nay chưa từng làm để khiến người khác phát điên lên như vậy hả? Sức chịu đựng của tao cũng có giới hạn chứ. Nói thật cho tao biết ngay!”

 

“Tôi cũng đang sống nhẫn nhục như thế này mà sao ông lại không chịu được? Ông là cái thá gì?”

 

Yaba hất tay Ki Ha ra và chửi thề. Bị cuốn đi bởi những cảm xúc khắc nghiệt, cậu ngã phịch xuống sàn. Ki Ha túm lấy cổ áo cậu kéo lên. Khi chiếc áo sơ mi bị kéo căng, vai và bụng Yaba cũng lộ ra theo. Bỗng nhiên, mọi động tác của Ki Ha đều dừng lại. Yaba ngước nhìn theo sự im lặng đáng ngại. Ki Ha nhìn chằm chằm vào cổ và vai cậu. Khuôn mặt có một vết sẹo nhỏ của ông ta co giật.

 

“Địt mẹ…”

 

Ông ta túm lấy gáy Yaba và bẻ cổ cậu.

 

“Là ai?”

 

Yaba bối rối. Sao đột nhiên ông ta nổi đóa lên như thằng điên vậy? Ông ta đã tìm thấy gì trong cơ thể cậu? Cậu ho nhẹ và khó khăn lắm mới cất được giọng.

 

“Ông… nói nhảm cái gì vậy?”

 

“Tao hỏi là thằng chó nào?”

 

Yaba cười mỉa mai nhất có thể.

 

“Tôi đã bảo là thấy phiền rồi mà. Nếu ông tò mò tới vậy thì tự đi điều tra đi.”

 

Đột nhiên, khóe mắt của Yaba run lên. Ki Ha đã giáng thẳng cú đấm vào mặt cậu không thương tiếc. Cậu bị đập vào mép giường và ngã xuống. Trong chốc lát, tầm nhìn trước mắt cậu trở nên trắng xóa và cậu không thể thở được. Cocaine hít một hơi rồi lao tới. Ki Ha ngay lập tức ném cậu ta ra ngoài và khóa cửa lại. Trước khi Yaba kịp định thần lại, Ki Ha đã nhấc cổ áo cậu lên.

 

“Tao đã dặn mày không được tùy tiện lăn lộn cơ thể rồi cơ mà. Là ai?”

 

“Ư ức… bỏ ra… bỏ tôi ra….!!”

 

Má Yaba bỏng rát vài lần. Nắm đấm của Ki Ha bay từ trên cao xuống như một tảng đá rơi trúng vào dạ dày và xuyên qua bụng cậu. Cơn đau khủng khiếp đến nỗi cậu có cảm giác như nội tạng mình vừa bị nghiền nát. Âm thanh chói tai của cú đấm vang lên khắp cơ thể cậu. Ki Ha đắm chìm trong cái ác với đôi mắt tàn nhẫn như thể ông ta chẳng liên quan gì đến nỗi đau này. Không biết từ lúc nào máu đã chảy ra trong miệng cậu. Bất kể chỗ nào nắm đấm của ông ta giáng xuống đều đầy máu. Âm thanh ngày càng lớn thì khuôn mặt Yaba càng trở nên méo mó một cách đau đớn.

 

“Là ai? Nói mau.”

 

Ki Ha trèo lên người Yaba đang nằm sõng soài trên sàn nhà và siết cổ cậu. Cậu nắm lấy tay ông ta mà vùng vẫy. Hôm nay ông ta thật kì lạ. Cuộc tra khảo chỉ tập trung vào việc cậu đã ở cùng ai chứ không phải việc cậu đã tự ý bỏ trốn. Phần thân dưới của người đàn ông bắt đầu cương cứng vì những tiếp xúc. Dương vật đang cọ xát giữa háng Yaba tỏa ra sức nóng. Hơi thở dữ dội của Ki Ha cùng tiếng thở hổn hển của Yaba hòa quyện vào nhau. Hức, mẹ kiếp, chó chết… Ki Ha gầm gừ và đè môi lên môi cậu. Hình như lưỡi của ông ta đã luồn vào trong miệng cậu. Nó còn kinh tởm và ghê rợn hơn cả bàn tay đang bóp cổ cậu. Chỉ với vài lần cọ xát mà kích thước dương vật của ông ta vẫn tăng lên khủng khiếp. Tinh hoàn bên dưới chắc hẳn cũng đã cương cứng. Yaba ghen tị đến lộn ruột. Máu nóng dồn hết lên mặt cậu và những tiếng ù ù vọng lại từ xa đập vào tai cậu. Những ký ức tồi tàn về việc bị bỏ rơi bóp nghẹt cậu.

 

Lần đầu tiên Yaba uống thuốc là ngay sau khi vào nhà kho. Cậu không tài nào nhớ được tại sao lúc đó mình lại đến nhà kho. Có thể là do cậu không thuộc lời bài hát được giao, hoặc là vì cậu đã nổi loạn chống lại Ki Ha. Chắc là có khoảng 4 người. Cậu không nhớ được mặt chúng. Ngày hôm đó, bọn côn đồ giữ tay chân cậu lại và nhét dương vật của chúng vào miệng cậu. Chúng cười nhạo cái bìu rỗng tuếch của cậu, thở hổn hển như lũ chó động dục và xuất tinh vào miệng cậu không biết bao nhiêu lần. Lưỡi vào cổ họng cậu đau rát đến mức như muốn vỡ ra. Sau vụ việc lần đó, Ki Ha bắt đầu mang thuốc cho cậu. Kể từ đó trở đi, những chuyện tương tự không bao giờ lặp lại và lũ côn đồ đã cưỡng hiếp miệng của cậu cũng đột nhiên biến mất.

 

Không biết từ lúc nào, Ki Ha đã thả lỏng tay và bắt đầu nhai mút môi của Yaba. Tiếng thở và chuyển động hông của ông ta đạt đến đỉnh điểm. Hơi thở của Yaba bị đứt quãng và tầm mắt cậu trở nên choáng váng. Cậu dùng hết sức lực vươn tay xuống dưới. Cậu lần mò giữa các tấm nệm, âm thanh của kim loại rỉ sét vang lên trong đầu ngón tay cậu. Đó là những gì cậu nghĩ. Anh ấy đã phát hiện ra cái bìu xấu xí của cậu và cậu cũng đã hát ru anh ấy ngủ nên chẳng còn điều gì phải luyến tiếc nữa. Yaba dùng hết sức lực đâm chiếc kéo vào giữa háng Ki Ha. Tuy nhiên, ông ta đã nhanh chóng né được nên chỉ bị trúng vào đùi. Khi áp lực đang đè nặng trên cơ thể biến mất, Yaba vội ho dữ dội và hít lấy hít để lượng không khí thiếu hụt. Ki Ha lùi lại và nhìn thấy chiếc kéo đang cắm vào đùi mình. Máu chảy xuống đọng lại thành một vũng dưới bàn chân ông ta. Ông ta ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Yaba như thể đang muốn nghiền nát cậu. Ngay cả khi bị đâm vào đùi, dương vật của ông ta vẫn cương cứng một cách ghê tởm. Yaba nằm dài trên giường và thở dốc.

 

“…Ông… đã nghĩ ra ưu điểm của việc làm hoạn quan chưa?”

 

Ngay cả khi được Cha Yi Seok âm yếm vuốt ve đến mức tan chảy, bộ phận sinh dục của Yaba vẫn không thể đáp lại. Vậy nên, con quỷ đó tuyệt đối không bao giờ được phép cảm nhận khoái cảm. Áo sơ mi của Yaba bị rách đến tận ngực còn môi cậu thì dính đầy nước bọt. Nước mắt đã lăn dài trên má cậu từ lúc nào chẳng hay.

 

“Nghĩ đi… nhất định phải nghĩ ra. Ông phải chịu trách nhiệm về chuyện đó.”

 

Đôi mắt của Yaba chìm trong bóng tối, tựa như nỗi đau sâu thẳm. Cậu hít thở với đôi mắt trống rỗng. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào nấm mồ lạnh lẽo. Ước gì cái bìu đã bị mất tinh hoàn sẽ tan chảy trong ánh sáng kia, mục rữa, vỡ vụn rồi biến mất không còn hình dạng gì…

 

“Nếu không thì… tôi sẽ giết ông bằng chính đôi tay mình.”

 

Ánh nắng gợi cảm chiếu rọi khắp phòng khách và những đồ nội thất chỉ có hai màu trắng đen. Mượn ánh sáng chiếu qua cửa sổ rộng làm tấm chăn, Cha Yi Seok tận hưởng trạng thái mông lung. Vẫn là bộ quần áo anh đã mặc tối qua, hầu hết các nút đều được nới lỏng, thắt lưng quần và dây kéo đều bị kéo xuống. Đêm qua sau khi nghe bài hát của Yaba, anh đã ngủ say như chết. Anh định sẽ hoàn thành công việc những công việc dang dở nhưng tinh thần anh đã phản bội ý chí và anh hoàn toàn bất tỉnh. Khắp mọi nơi trong phòng khách đều in lại dấu chân của một con mèo đi lang thang trên đường phố vào ban đêm bằng chân trần. Cha Yi Seok vừa dùng mắt lần mò theo dấu vết của con mèo vừa lẩm bẩm.

 

“Đây là lần đầu mình được nghe bài hát ru gợi cảm như vậy đấy.”

 

Đó là một cảm giác khác hẳn khi cậu ta hát bản Aria điên cuồng. Cha Yi Seok vừa tận hưởng sự uể oải vừa nhớ đến viên thuốc ngủ kỳ diệu nhất thế giới. Cơ bắp của anh cũng kiệt sức và cơn khát đã trở nên trầm trọng hơn, nhưng anh lại cảm thấy vừa no vừa đói cùng một lúc. Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên kéo anh ra khỏi trạng thái uể oải. Đó là Sung Jae.

 

[Hôm qua cậu quậy phá như vậy mà vẫn có thể ngủ ngon lành thế à? Cậu có biết mọi người sốc thế nào không? Chủ tịch đi công tác rồi, thím thì lại uống rượu say, còn Hae Min thì cứ than thở là không gọi cho cậu được. Rốt cuộc cậu đã ở đâu vậy?]

 

Thế à?” Lee Seok vuốt mái tóc rối bù của mình và lấy điếu thuốc trên bàn cạnh giường ngủ ra. Một lát sau, Sung Jae lại lên tiếng.

 

[Hôm qua tôi đã nghĩ cả đêm, là về chuyện của thím ấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra chuyện mất. Hay là nhờ Cocaine xem sao? Nghe nói cậu ta cũng chữa được cả bệnh tâm thần mà.]

 

Cha Yi Seok châm lửa vào đầu lọc thuốc.

 

“Cậu cũng đừng quên rằng có rất nhiều người đã nghiện các bài hát của Cocaine và trở thành lũ điên.”

 

[Còn tốt hơn là cứ ra ra vào vào bệnh viện tâm thần suốt ngày. Thím còn uống thuốc ngủ cùng với rượu nên suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn rồi còn gì. Một tháng trước, thím vừa tắm vừa uống rượu nên cũng suýt chết đuối… Dù nghĩ thế nào đi nữa thì nghiện các bài hát của Cocaine vẫn tốt hơn nhiều. Mà, sau khi nghe cậu ta hát, cậu có trở thành phế nhân đâu, thế thì thím cũng sẽ không sao đâu. Cậu cứ thử suy nghĩ đi.]

 

“Mẹ tôi rất ghét âm nhạc nên có khi bà ấy sẽ đem Cocaine ra làm đồ nhắm để uống cùng với rượu đấy.”

 

[Thì cứ thử đi cũng có mất gì đâu. Một khi thím ấy nghe bài hát của Cocaine, thím sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.]

 

Có một thời gian, Cha Yi Seok cũng đã từng thông cảm với người mẹ bị chồng bỏ rơi và suốt ngày chọn rượu làm niềm an ủi. Tuy nhiên, sau đó anh đã chọn trở thành người ngoài cuộc bởi vì những hành động của mẹ anh khiến anh như bị bóp nghẹt trong suốt một khoảng thời gian dài.

 

[Mà nghĩ lại cũng lâu rồi chúng ta chưa đến Paradiso nhỉ. Đi không?]

 

“Xem lịch trình đã. Chủ tịch Lim sao rồi?”

 

[À đấy, hôm qua tôi định nói chuyện đó mà cậu lại bỏ về trước… Hôm kia tôi đã dẫn ông ta đến Paradiso. Lúc đầu, ông ta còn giả vờ ngại ngùng và muốn đi về. Nhưng sau một hồi, ông ta bước ra với gương mặt như vừa hồi xuân ấy.]

 

“Còn video?”

 

[Quay rõ nét lắm nên cậu không cần lo đâu. Cứ thử suy nghĩ về chuyện của thím đi.]

 

Cha Yi Seok cúp máy và dí thuốc lá vào gạt tàn. Từ nãy tới giờ cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó. Không có dấu hiệu nào của Suni, con vật sẽ thường bò đến quấn vào người anh vào thời điểm này. Anh mò mẫm trong chăn và nhấc hẳn hẳn lên để tìm nhưng vẫn không thấy. Anh sực nhớ ra hôm qua anh đã nhốt nó vào trong phòng. Anh vừa xoa bóp cái gáy vừa đi vào phòng. Dù anh huýt sáo nhưng nó vẫn im lặng. Anh lục soát khắp phòng tắm, phòng thay đồ, tủ đựng đồ trong phòng nhưng đều không có dấu vết của Suni. Suni không thể nào tự mở cửa bước ra ngoài được. Cha Yi Seok vuốt mái tóc rối bù của mình và đi vào bếp. Anh mở cửa tủ lạnh, lấy chai nước lọc ra và uống một ngụm. Đang định đóng cửa lại thì anh phát hiện một vật thể màu vàng chiếu xuyên qua hộp đựng rau củ trong suốt. Anh tự hỏi liệu có phải người giúp việc đã mua dưa lê vàng về đựng trong đó không. Tuy nhiên, những họa tiết màu vàng và cam đều đặn có phần khác biệt so với những quả dưa lê. Hửm? Cha Yi Seok nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cái hộp rồi mở nó ra. Loài bò sát dài gần 2 mét đang run rẩy trong không gian chật hẹp.

 

“Em, tại sao lại…”

 

Cha Yi Seok vội vàng đưa Suni ra ngoài. Anh ngẩng khuôn mặt rũ rượi của mình lên và nhìn vào mắt con bò sát. Đôi mắt đỏ ngầu trở nên mờ mịt như đang ngủ đông. Anh dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào má con trăn nhưng nó đã rơi vào trạng thái hôn mê và thậm chí không cử động. Cha Yi Seok bước nhanh tới bên giường, đắp chăn cho Suni rồi mát xa cho nó. Vài phút sau, con vật lè lưỡi ra. Đôi mắt đỏ rực cũng tràn đầy sức sống trở lại. Yi Seok thở dài và vuốt tóc. Rốt cuộc ai đã làm chuyện nực cười như vậy. Vào khoảnh khắc đó, khuôn mặt con mèo hung dữ thoáng qua trong tâm trí anh.

 

“Haa.”

 

Cha Yi Seok thở dài.

 

Điện thoại của anh rung nhẹ trên bàn. Màn hình hiện số của nữ thư ký. Anh cố tình để một lúc mới chịu nghe máy. Ngay lập tức, giọng nói khẩn trương của nữ thư ký vang lên.

 

[Giám đốc, anh đang ở đâu thế ạ?]

 

Cha Yi Seok tựa lưng vào ghế sofa và nói với giọng ngái ngủ.

 

“Ưm…. Tôi vừa ngủ dậy. Mấy giờ rồi?”

 

[11h trưa rồi ạ. Chủ tịch cho gọi anh từ nãy tới giờ.]

 

“Chắc khoảng 12h là an toàn, cô câu giờ thêm chút đi.”

 

[Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng sức tôi cũng có hạn… Giám đốc làm ơn đến nhanh đi ạ.]

 

Giọng nói khóc lóc của nữ thư ký đột nhiên biến mất. Cha Yi Seok ném điện thoại lên bàn và uống cà phê nguội. Anh nhìn quanh căn phòng khách sạn rộng hơn 50 pyeong và những người đàn ông đang ngồi xung quanh.

 

“Từ giờ tới 12h vẫn dư dả thời gian. Tiếp tục đi.”

 

Park Jun Hyung đẩy kính lên và lướt qua màn hình.

 

“Mục tiêu cuối cùng là giành được quyền quản lý bằng cách chiếm 51% cổ phần của Tae Ryeong Motors. Chúng tôi dự định sẽ sớm chính thức công bố thâu tóm thù địch tại Tae Ryeong. Sau khi mua lại cổ phần, chúng tôi sẽ tuyên bố thay thế hội đồng quản trị yếu kém theo quy tắc 5%. Cha Myung Hwan là đầu tiên.”

 

“Các tập đoàn lớn thường sử dụng các công ty liên kết hoặc các công ty ma chỉ tồn tại trên giấy tờ để trốn thuế. Chủ tịch Cha đã đẩy cho Giám đốc việc rửa tiền và trốn thuế để xử lý các phần sau giúp Cha Myung Hwan. Chúng tôi dự định sẽ tùy cơ ứng biến để vạch trần bằng chứng trốn thuế của Chủ tịch Cha mà chúng tôi đã thu thập được cho đến nay. Lúc đó, chúng tôi cũng sẽ gói Cha Myung Hwan lại và gửi tặng Chủ tịch Cha như một chút gia vị để thao túng truyền thông…”

 

Cha Yi Seok vừa rít thuốc vừa nói.

 

“Chủ tịch Cha là cổ đông lớn nhất, có 11%, đứng thứ 2 là Cha Myung Hwan với 9% và cổ đông lớn thứ 3 là tôi, 7%. Thế lực ủng hộ của Chủ tịch Cha có 23% cổ phần. Không tính Chủ tịch Cha và Cha Myung Hwan, phần còn lại đang hướng về phía tôi. Trong số các thế lực ủng hộ, ngoại trừ Sung Jae thì Chủ tịch Lim sở hữu nhiều cổ phần nhất. Sung Jae đang lo liệu chuyện đó nên chúng ta sẽ sớm biết kết quả thôi.”

 

Kim Do Hoon, người có vẻ thích sử dụng nắm đấm hơn là phải động não lên tiếng.

 

“Chủ tịch Lim rất thân thiết với Chủ tịch Cha nên sẽ không dễ dàng đâu. Ngoài ra, trên lập trường của một doanh nhân thì đứng về phía Chủ tịch Cha sẽ ổn định hơn.”

 

“Nếu tất cả các cố gắng đều vô ích, tôi không còn cách nào khác phải rút quân bài ra rồi. Nếu cho ông ta xem “Snuff film” thì sẽ vui lắm đấy.”

 

“Snuff film?”

 

(*T/N: “Snuff film” là những video ghi lại cảnh giết người thực tế hoặc tự sát. Ngoài ra, theo mình tìm hiểu “Snuff film” là một từ “tiếng lóng” để chỉ một loại phim khiêu dâm cực nặng. Phim mô tả một quá trình bạo dâm mà đỉnh điểm là cái chết của người bị bạo dâm. “Snuff film” bao gồm cả ái tử thi, hành xác, và kết thúc thường có 1 vài nhân vật bị cưỡng hiếp, một số bị giết, số còn lại cả dính cả 2 và nhiều nạn nhân không toàn thây…)

 

“Đúng thế. Là đoạn phim chứa đựng cuộc sống riêng tư bí mật của Chủ tịch Lim.

 

Những người đàn ông mở to mắt. Công ty CES, dưới tên của Cha Yi Seok, là một công ty ma được tập đoàn Tae Ryeong thành lập để trốn thuế. Tuy nhiên, anh đã tránh được tai mắt của Chủ tịch Cha và thành lập một đội nghiên cứu và phát triển công nghệ liên quan đến ô tô riêng biệt cũng như đội phụ trách quyền sáng chế, vốn là trụ cột của Tae Ryeong. Ngoài ra, bằng cách thao túng các tài liệu khác, anh cùng các cộng sự cũng đang rút quỹ đen của Tae Ryeong sang công ty mình. Đầu tiên, cơ quan đầu não của họ cải trang thành một quỹ Hồng Kông, tạo ra một công ty ma khác và cùng nhau tham gia vào các hoạt động thâu tóm thù địch. Sau đó Cha Yi Seok sẽ xuất hiện giải cứu Tae Ryeong lúc này đang rơi vào tình trạng hoảng loạn. Lúc đó, nếu các cổ đông đứng về phía Cha Yi Seok thì Chủ tịch Cha và Cha Myung Hwan sẽ buộc lúc phải rút lui cùng lúc và chính anh sẽ thay thế vị trí đó. Đây là cái kết hoàn hảo cho kịch bản này. Những ngón tay của Cha Yi Seok vui vẻ gõ lên bàn. Tốc độ gõ dần dần giảm bớt và các ngón tay anh bắt đầu lần theo mặt kính. Nhiệt độ thấp hơn bình thường một chút và cảm giác mềm mại giống như làn da mà anh đã nhấm nháp đêm qua.

 

“Nói tóm lại, đây chỉ là một trò lừa đảo mà trong đó hai người đang cố gắng giành lấy người phụ nữ họ để mắt tới. Một bên đóng vai là tên côn đồ vô lại.”

 

Cha Yi Seok chỉ tay về những bộ não của mình.

 

“Bên còn lại là sứ giả của chính nghĩa.”

 

Sau đó anh đổi hướng ngón tay và chỉ vào mình.

 

“Khi những kẻ vô lại đang quấy rối một cô gái, sứ giả của chính nghĩa đã xuất hiện, giải cứu cô gái ấy, chiếm được lòng tin của cô và sau đó cưỡng bức cô thỏa thuê. Mọi người đều cảm động trước mưu kế hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của họ.”

 

Kim Do Hoon hỏi một cách nghiêm túc.

 

“Anh sẽ làm gì sau khi nuốt trọn được Tae Ryeong?”

 

Cha Yi Seok nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén. Bây giờ tất cả các bức tranh đã được vẽ ra, việc còn lại là biến chúng thành hiện thực vào ngày trọng đại khi Cha Myung Hwan trút hơi thở cuối cùng.

 

“Tôi đang suy nghĩ. Vần vò chán chê rồi bán vào nhà thổ, hay là nhốt vào phòng bí mật để phục vụ khách hàng đây.”

 

Cha Yi Seok đóng cửa xe lại và vén cổ tay áo sơ mi lên. Kim đồng hồ chỉ 6 giờ 30 phút. Anh chỉ đến công ty điểm danh khuôn mặt đại khái rồi tan làm. Bởi vì Cha Myung Hwan cứ rên rỉ qua điện thoại từ sáng tới giờ. Mặt trời đã lặn trước khi anh bước ra ngoài. Lên xe, anh nhấn nút gọi.

 

“Yaba đã chuẩn bị xong chưa? Giờ tôi sẽ tới đón cậu ấy.”

 

Sau đó, giọng của ông chủ Paradiso vang lên.

 

[Rất xin lỗi ngài, nhưng hôm nay chắc là không được rồi ạ.]

 

“Sao thế?”

 

Đối phương im lặng một lúc.

 

[Cậu ấy bị cảm. Cậu ấy vốn không hay hát nên thời gian qua chắc đã làm việc quá sức rồi.]

 

Lần này người im lặng là Cha Yi Seok. Đúng là đêm qua anh đã ngấu nghiến cậu ta như một người bị bỏ đói. Mặc dù anh đã lao tới không chút do dự, nhưng anh không hề làm đến bước cuối cùng.

 

“Cậu ta bán cả cơ thể à?”

 

[Ngài nói gì vậy?]

 

Giọng của ông chủ trở nên nhạy cảm. Loại thuốc chống trầm cảm mà Yaba dùng là GHB. Ban đầu nó được sử dụng làm thuốc gây mê hoặc thuốc ngủ để giảm đau, nhưng hiện nay nó được sử dụng phổ biến hơn như một loại thuốc hiếp dâm. GHB là loại thuốc kích thích mạnh đến mức chỉ cần uống một viên là sẽ hôn mê ngay, nên dù có ai xông vào cưỡng hiếp họ thì họ cũng không thể phản kháng. Nếu ngày nào cũng uống năm viên thuốc thì sớm muộn gì cũng sẽ thành phế nhân. Chạy ra đường sau khi dùng loại thuốc như vậy là cực kỳ nguy hiểm.

 

(*T/N: GHB được biết đến với tên gọi “thuốc mê hiếp dâm” hay “thuốc quẩy”. Là một loại thuốc không màu, không mùi. GHB thường được bỏ vào đồ uống có cồn để gài bẫy các nạn nhân nhằm thực hiện các vụ tấn công tình dục (vậy nên mới có cái tên “thuốc mê hiếp dâm”). Loại thuốc này khi đi vào cơ thể có khả năng gây hưng phấn, tăng ham muốn tình dục và hỗ trợ an thần. Tuy nhiên, tác dụng phụ của thuốc là gây mất ý thức, buồn nôn, ảo giác, và tê liệt nhất thời.)

 

[Ngài cũng biết rồi đấy, cửa hàng chúng tôi tuyệt đối cấm việc đó. Nhưng tôi tò mò không biết tại sao ngài lại nghĩ như vậy.]

 

“Loại thuốc mà ông đang cho Yaba dùng khiến tôi nghĩ như vậy.”

 

[…….]

 

Không. Không chỉ vùng nách mà cả làn da của Yaba đều cực kỳ mịn màng, không có một sợi lông tơ nào. Dương vật không có lông và cái lỗ màu hồng sạch sẽ rõ ràng là của một tên nhóc chưa biết gì về tình dục. Vậy rốt cuộc khuôn mặt đó là cái quái gì thế?

 

“Mà, không phải thì thôi. Tôi sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện nên anh bảo cậu ấy chuẩn bị đi.”

 

[Cậu ấy đã đến bệnh viện rồi. Bác sĩ cũng nói hôm nay nên nghỉ ngơi một chút. Hôm nay cậu ấy không đi làm được ạ.]

 

Phần gáy của Cha Yi Seok đột nhiên bị kéo ra. Anh nghiến răng và thở dài.

 

“Tôi rất nhạy cảm với những sai lệch so với kế hoạch mà tôi đã vạch ra. Nếu không đi đúng giờ, đúng lộ trình đã định thì mọi việc chắc chắn sẽ chệch hướng. Nhờ anh mà đã phát sinh vấn đề hai lần rồi đấy. Nếu không muốn tôi nổi điên lên thì hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. Yaba bây giờ đang ở đâu?”

 

Ki Ha trả lời với giọng vô cùng nặng nề.

 

[…Ở ký túc xá ạ.]

 

“Cứ ngoan ngoãn như vậy thì có phải tốt không. Hãy cố gắng đừng để lãng phí 10% cổ phần của tôi.”

Cha Yi Seok đơn phương cúp máy và quay tay lái. Khi nhìn vào cuối dòng xe đang nối đuôi nhau trên đường, anh nhận ra rằng hôm nay mình không hề sử dụng ma túy. Đây quả là chuyện lạ vì thuốc là thứ mà anh dùng còn nhiều hơn cơm bữa. Đúng hơn là, anh thậm chí không thể nghĩ đến thuốc bởi vì bài hát ru của Yaba cứ vang vọng bên tai anh suốt thời gian qua. Tín hiệu chỉ đường đã thay đổi. Khi rẽ vào góc phố, một cửa hàng bán bánh kẹo nhập khẩu đập vào mắt anh. Anh dựa cằm vào mu bàn tay đang đặt lên vô lăng và liếm môi.

 

“Mời quý khách vào ạ.”

 

Ngay khi vừa bước vào, một nữ nhân viên với mái tóc chải chuốt gọn gàng chào đón anh. Bên trong cửa hàng, có ba bốn khách hàng đang bỏ bánh kẹo vào giỏ trước quầy trưng bày. Cha Yi Seok tiến lại gần nữ nhân viên.

 

“Ở đây có loại kẹo nào mà không thể phân biệt được là thuốc hay là kẹo không?”

 

“Dạ?”

 

Mắt của nhân viên nữ tròn xoe. Cô nhanh chóng xóa đi đôi mắt nghi ngờ của mình và dẫn anh đến một chiếc tủ kính dài. Bên trong tủ bày đủ các loại kẹo màu sắc được đựng trong những chiếc hộp thủy tinh sang trọng. Cha Yi Seok lướt qua từng loại kẹo một và tính toán màu sắc phù hợp nhất khi cậu ta ngậm chúng vào môi, đặt chúng lên lưỡi. Anh nhìn thật kỹ rồi dùng ngón tay gõ nhẹ vào viên kẹo màu đỏ.

 

“Cái này thì sao?”

 

“À, kẹo đó có vị chua nên ai cũng có thể nhận ra đó là kẹo. Còn cái này thì sao ạ? Đây là sản phẩm mới ra mắt dành cho những người không thích vị ngọt, trông cũng rất giống thuốc viên vì không bóng…”

 

Nữ nhân viên chỉ tay vào một loại kẹo hình bầu dục có kích thước bằng móng tay. Các tinh thể màu rượu vang đậm không có độ sáng bóng đặc trưng của kẹo mà có hình bầu dục hấp dẫn. Người phụ nữ dùng kẹp lấy ra một viên kẹo và đưa cho Cha Yi Seok. Anh lăn đều viên kẹo trên lưỡi. Cả màu sắc và hương vị đều rất đúng ý anh. Đuôi mắt anh cong lên rực rỡ.

 

“Gói hết tất cả lại cho tôi.”

 

Cả giường rung chuyển vì điện thoại cứ rung liên tục. Yaba đang nằm sõng soài trên giường trong ký túc xá. Cả người cậu lạnh cóng. Vùng xung quanh mắt và xương gò má của cậu bị sưng vù nên rất đau. Không biết từ lúc nào tóc mái đã dài ra, chọc cả vào mắt cậu. Cậu định ngày mai sẽ dậy sớm và đến tiệm làm tóc. Cậu đã hát ru cho Cha Yi Seok và anh ấy cũng phát hiện cậu không có tinh hoàn. Hai điều quan trọng nhất trong cuộc đời cậu đã bị phơi bày trước mặt anh cùng một lúc. Dù sao thì anh ấy cũng sẽ quên hết mọi thứ thôi. Yaba tựa đầu vào mép gối cả buổi sáng mà không hề nhúc nhích. Nghĩ lại thì, hồn ma trinh nữ bị rách miệng có lẽ đang nằm ở góc gối còn lại, nhưng hôm nay cậu quyết định nhường chỗ cho cô ta, chỉ hôm nay thôi. Chiếc giường lại rung lên. Dãy số hiện trên màn hình điện thoại là của Im Su. Cậu không những không còn sức để nhấc điện thoại mà nếu nghe thấy giọng nói của gã đó, cậu nghĩ mình sẽ nôn hết món cháo đã ăn lúc sáng mất. Đùi của Giha đã khỏi hẳn nhờ tác dụng chữa lành của Cocaine. Cuối cùng, ông ta cũng không ấn nút điều khiển từ xa và cũng không nhốt cậu vào nhà kho.

 

Cocaine bước ra khỏi phòng tắm và ném chiếc khăn ướt vào giỏ. Khi cậu ta lặng lẽ đặt cơ thể mình lên giường, tấm nệm chìm xuống. Cậu ta chỉ quay lưng lại với cậu mà không nói gì. Sau một hồi lưỡng lự, cậu ta cất tiếng.

 

“Cậu đừng hiểu lầm. Ông chủ đột nhiên tới nên tôi không kịp làm gì cả.”

 

Thi thoảng Cocaine lại phát ra tiếng thở dài như để cho Yaba biết cậu ta đang có chuyện muốn hỏi tới mức nào. Yaba quyết định thể hiện sự hào phóng sau một thời gian dài.

 

“Cứ nói thật đi. Cậu tò mò muốn biết tôi đã đi đâu về nên không thể chịu được đúng chứ?”

 

Cocaine quay lại nhìn Yaba.

 

“Đúng. Tôi tò mò lắm. Cậu có biết tôi đã hoảng thế nào khi cậu đột nhiên biến mất vào sáng sớm nay không?”

 

Đôi môi của Yaba trở nên tàn nhẫn.

 

“Là người mà cậu biết đấy. Tôi đã ở cùng người đó.”

 

Cocaine mở to mắt. Yaba chắc mẩm cậu ta đang nghĩ đến một người duy nhất. Cả cậu và Cocaine đều biết chuyện đó. Và điều quan trọng là trông cậu ta bây giờ đang đau khổ biết chừng nào. Cậu ta hỏi với giọng trầm.

 

“Rốt cuộc lý do là gì?”

 

“Gì cơ?”

 

“Tại sao cậu lại cào cấu tâm trí người khác bằng những ảo tưởng vô nghĩa vậy chứ?”

 

“Lời tôi nói khiến cậu đau lòng à?”

 

Cocaine im lặng nhưng đôi mắt cậu ta hoàn toàn không tin vào những gì Yaba vừa nói. Yaba nhìn lên trần nhà với đôi mắt lờ đờ và nói.

 

“Nếu sau này những chuyện như hôm nay lại xảy ra thì đừng do dự gì cả mà hãy tố cáo tôi đi. Bởi vì tôi cũng sẽ làm như vậy.”

 

Cocaine nhìn cậu bằng ánh mắt ngây thơ nhưng đôi môi lạnh lùng nhếch lên.

 

“Được, tôi biết rồi. Nhờ cậu mà tôi cũng nhẹ lòng hơn rồi.”

 

10 năm trước, Cocaine đã bị bắt vào chốn địa ngục này vì lời tố cáo của Yaba. Cuộc đời Yaba cũng bị hủy hoại bởi Cocaine. Giờ đây, trong vũng bùn này, hai người đang cắn xé và vặn cổ chân nhau để không ai có thể bò được ra thế giới bên ngoài. Liệu một ngày nào đó cậu có thể làm bạn với cậu ta không? Giống như khoảng thời gian ngày xưa, hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau trong con hẻm và làm quen với nhau…

 

Trước khi đi làm, bọn côn đồ đã trả lại điện thoại mà chúng tịch thu trước đó cho các ca sĩ thái giám và thậm chí còn đưa ra lời xin lỗi thiếu hợp lý. Đó là một phương pháp xoa dịu theo cách của Ki Ha. Dù cố gắng bắt ca sĩ như chó nhưng đôi khi ông ta sẽ nhượng bộ như thế này. Cảm động trước ân sủng đó, các ca sĩ thái giám chuẩn bị đi làm trên tinh thần một nửa tự nguyện một nửa miễn cưỡng. Yaba biết điều đó bởi vì cậu dựa trên trải nghiệm từ chính bản thân rằng không thể tiếp tục chịu đựng thêm ở cái chốn này nữa. Vết máu của Methadone vẫn còn trên tường và đồ đạc trong phòng khách. Dù Hashish và các ca sĩ thái giám khác đều rùng mình run sợ nhưng họ sẽ sớm hồi phục nhờ sự chữa lành của Cocaine. Tên côn đồ bị Hashish đâm vào cổ hiện vẫn đang hôn mê.

 

Khi tác dụng của thuốc bắt đầu rút dần, Yaba dốc thêm hai viên nữa vào miệng. Thuốc Ki Ha mang cho cậu đã hết rồi. Lúc này có tiếng bước chân lớn lao vào phòng cậu. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, một con chó to lớn rất thích hợp để làm món canh thịt chó bước vào và thở hổn hển. Yaba cười nhạt. Cuối cùng, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Thay vì giết sạch các ca sĩ thái giám bằng cách nhấn vào điều khiển từ xa thì chúng sẽ cắn chết họ từ từ mà đến cả quỷ không biết thần cũng không hay. Thời gian càng kéo dài lâu thì đau đớn càng nhiều. Con chó đen đi vào sủa inh ỏi.

 

“Sao mày không nghe điện thoại? Mày có biết từ nãy tới giờ tao gọi mày bao nhiêu cuộc không hả?”

 

Yaba nhìn con chó không rõ chủng loại bằng ánh mắt thờ ơ.

 

“Ồn ào quá. Đừng sủa nữa, ra ngoài đi.”

 

“Dậy mau. Giám đốc Cha đang ở ký túc xá kia kìa.”

 

Không biết là con chó đang nói tiếng người hay Yaba đã phát triển được khả năng nghe hiểu tiếng chó, mà cậu nghe được rất rõ ràng một từ. Nhưng cậu liền cười khẩy.

 

“Đừng sủa bậy nữa. Tưởng tôi không biết anh đang cố dụ tôi ra ngoài à? Biến đi. Trước khi tôi đem anh tới cửa hàng thịt chó.”

 

Con chó đen thở dài. Đột nhiên, nó túm lấy gáy Yaba và kéo cậu đến phòng khách. Nó dùng hai chân trước giữ hai bên đầu của Yaba và cố định mắt cậu vào một điểm. Trong khoảnh khắc đó, đồng tử của cậu co rút mạnh đến nỗi dây thần kinh thị giác bị kéo căng. Một chiếc ô tô màu bạc đang đỗ trong một con hẻm tối. Thân xe bóng loáng hấp thụ ánh sáng của đèn đường thật không hợp với con hẻm này chút nào. Yaba không thể nhìn thấy bên trong vì quá tối, nhưng rõ ràng đó là xe của anh ấy. Cách đó không xa, các ca sĩ thái giám đang trèo lên xe tải để đi làm. Cậu cũng nhìn thấy Cocaine đang xách hành lý bằng cả hai tay. Yaba trợn tròn đôi mắt ốc lồi và cứ đảo mắt qua lại giữa chiếc xe màu bạc và Cocaine. Không biết chừng anh ấy đã nhìn thấy Cocaine rồi. Anh ấy sẽ nhận ra khuôn mặt cậu ta khi không đeo mặt nạ cầu kỳ còn xinh đẹp hơn biết bao nhiêu lần. Anh ấy cũng sẽ ngửi thấy mùi xà phòng tỏa ra từ cổ áo của cậu ta. Đầu óc Yaba trở nên lạnh buốt. Cậu đẩy chân con chó ra và nhấc đôi chân run rẩy của mình lên bước đi từng bước. Con chó sủa sau lưng cậu.

 

“Mày đi đâu thế?”

 

“Tôi đi mặc quần áo đây còn gì.”

 

Trong khi đang cân nhắc xem có nên tắm hay không, Yaba ngồi sụp xuống trước tấm gương dài. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cậu là những vết bầm tím quanh mắt và xương gò má. Dấu vết do Cha Yi Seok và Ki Ha để lại hằn rõ trên gáy. Tất cả quần áo của cậu đều là màu đen hoặc xám. Cậu mặc chiếc áo len màu xám và quần màu đen rồi lấy mặt nạ ra. Bàn tay cậu trở nên bận rộn. Cùng lúc đó, tiếng tim đập rộn ràng đã bao trùm cả tác dụng của thuốc. Sau khi chọn được cái sẽ che được khuôn mặt nhiều nhất có thể, cậu lấy một chiếc mặt nạ màu bạc che mọi thứ trừ đôi môi. Chiếc mặt nạ bạc có rất nhiều lông vũ đặc biệt được gắn xung quanh lỗ mắt và cũng có rất nhiều lông vũ màu đỏ. Một chiếc mặt nạ hoàn hảo để phân tán ánh nhìn. Yaba buộc chặt dải ruy băng rồi đi ra ngoài.

 

Đó là lúc Yaba đi xuống hành lang tầng một. Phía trước xe tải, Hashish đang nhìn vào đâu đó với đôi mắt đáng sợ. Trước mắt Yaba là hình ảnh một chiếc xe màu bạc, phía trước nó là Cocaine đang cúi xuống, đối diện với Cha Yi Seok ở trong xe. Bước đi của Yaba dần chậm lại. Trong mắt Cha Yi Seok chứa đựng đôi môi và đôi mắt xinh đẹp của Cocaine, làn da sạch sẽ và màu sắc sống động đến mức hình ảnh đã trao đổi của điện thoại không thể nào so sánh được. Hơi thở từ cái miệng hồng hào của Cocaine lan tỏa khắp trán anh. Nụ cười trong trẻo rạng ngời như khoảnh khắc ánh nắng xuyên qua làn sương sớm. Anh ấy vẫn còn lưu ảnh của Cocaine ở trong máy chứ? Một thứ cảm xúc sắc nhọn xuyên qua trái tim Yaba. Cuộc đời chính là như vậy. Dù cậu có cố gắng ngăn cản như thế nào thì cuối cùng những người phải gặp nhau cũng sẽ gặp nhau… Ngay từ đầu nhân vật chính đã được quyết định rồi.

 

“Giám đốc, lâu rồi không gặp ngài.”

 

Gió lạnh khẽ lay mái tóc mềm mại của Cocaine. Cha Yi Seok vô cảm liếc nhìn người trước mặt. Sau khi nhìn cậu ta một lúc lâu, đôi mắt đen láy của anh lóe lên.

 

“Là ai vậy? Cậu biết tôi à?”

 

Cocaine cắn môi mỉm cười và nhìn chằm chằm vào Cha Yi Seok. Đây không phải là lần đầu tiên Cocaine để lộ mặt mộc của mình cho anh thấy nhưng đứng trước mặt anh thế này khiến cậu cảm thấy thật lạ lẫm. Cậu biết Cha Yi Seok là người hành xử tùy hứng nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ tìm đến ký túc xá của mình như này. Đây cũng có thể là việc trái với quy định, nhưng thật ngạc nhiên và tuyệt vời khi cậu được nhìn thấy anh dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Cocaine kiểm soát lại chất giọng cao của mình và nói một cách bình tĩnh.

 

“Trông ngài có vẻ mệt mỏi. Chắc hẳn thời gian qua ngài rất bận rộn.”

 

“Tôi không đến nên cậu buồn à?”

 

Cocaine cười cay đắng. Những vết máu của Methadone vương vãi trong phòng khách vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu. Hôm qua, ngón tay cậu gần như bị đè nén đến đau nhức vì cậu muốn gọi điện cho anh. Chỉ vì cậu nghĩ rằng nếu được nghe giọng nói của anh thì cậu sẽ có thể thở được. Cocaine liếc nhìn tên côn đồ phía trước xe tải đang nhìn về phía này.

 

“Nhưng làm sao ngài biết chỗ này? Ngài không được đến ký túc xá như thế này đâu ạ.”

 

Cha Yi Seok nhẹ nhàng nhướng lông mày lên. Sau đó anh ấy nở một nụ cười như thể hút cậu vào trong đó.

 

“May quá, dù sao thì tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu. Cậu có thể chữa khỏi cho người nghiện rượu không?”

 

“Được ạ. Tôi đã thử vài lần rồi. Nhưng tình trạng thế nào ạ…”

 

“Trong suốt 5 năm qua, đã đi hết các bệnh viện tâm thần và viện dưỡng lão rồi nhưng đều thất bại. Cậu thử xem.”

 

“Xin thất lễ nhưng tôi có thể hỏi người đó là ai không?”

 

“Ngày mai tôi sẽ nói cho cậu biết chi tiết sau. Nếu được thì tôi muốn bắt đầu càng sớm càng tốt.”

 

Cocaine đưa tay lên che miệng mỉm cười và ho nhẹ.

 

“Ngài chỉ nói suông thôi à?”

 

Cha Yi Seok nhướn một bên mày với nụ cười trên môi. Khi đó, Yaba đã lọt vào tầm nhìn của anh. Cocaine cũng duỗi thẳng lưng nhìn về hướng đó. Đứng trước xe tải, Yaba đeo một chiếc mặt nạ màu bạc và mặc chiếc áo len quấn đến tận cằm. Chiếc áo lần này cũng rộng đến mức chui vừa một người nữa. Khi cơn gió lạnh luồn quanh lớp vải, hình bóng suy đồi hiện rõ. Nhiệt độ nhanh chóng dồn lại ở phần thân dưới của Cha Yi Seok. Cái bìu rỗng tuếch của cậu ta là một cú sốc đối với anh. Kể từ khi gặp cậu ta, anh đã trải qua hàng loạt cú sốc. Sung Jae nói đúng. Vậy là tất cả các ca sĩ, kể cả Yaba đều bị thiến. Anh đưa tay lên xoa đầu và lẩm bẩm.

 

“Anh chàng đó, sở thích ăn mặc của cậu ta vốn là thế kia à?”

 

“Dạ?”

 

Cocain hỏi lại. Nếu cậu ta mặc như vậy và đứng ngoài trời thì sẽ bị gió lạnh thổi bay mất. Cha Yi Seok duỗi tay ra ngoài cửa kính xe và chỉ trỏ. Yaba nhìn từ xa rồi nhanh chóng quay người rời đi. Cha Yi Seok theo phản xạ nhảy ra khỏi xe. Anh nắm lấy cánh tay của anh chàng đang đi lên cầu thang.

 

“Này, này. Cậu lại định trốn đi đâu thế? Còn không thèm nghe điện thoại.”

 

“Bỏ ra. Tôi không đi.”

 

“Sao cậu lại sớm nắng chiều mưa nữa vậy? Không phải cậu đi tới để gặp tôi à?”

 

“Tôi chỉ đang đi dạo thôi.”

 

“Đeo cái mặt nạ như này và đi dạo?”

 

Bàn tay nắm chặt cổ tay cậu dai dẳng không chịu buông. Khi ánh mắt của Yaba thẳng hàng với ánh mắt của người đàn ông cách cậu vài khoảng trống, ánh mắt của hai người chồng chéo lên nhau. Đôi mắt đó đã không còn nhớ chuyện gì xảy ra tối qua nữa rồi. Điều đó có nghĩa là cái bìu bị teo lại của cậu đã bị xóa khỏi tâm trí anh. Và cả bài hát ru nữa… Yaba đẩy anh ra rồi đi lên cầu thang, nhưng Cha Yi Seok đã túm lấy eo cậu từ phía sau và sải bước dứt khoát. Hơi thở nặng nề của anh xuyên qua đỉnh đầu cậu và sức nóng lan đến màng nhĩ cậu.

 

“Bỏ ra! Tôi không đi! Không đi! Không thích!”

 

Giọng nói tông cao vang vọng trong con hẻm. Bụng cậu đau nhức do bị Ki Ha đánh. Cậu vung chân đá vào chân anh nhưng anh vẫn phớt lờ và bước ra xe. Thắt lưng của anh cọ vào hông cậu theo từng bước đi. Và cả bên dưới… Từ phía sau, Cha Yi Seok ngậm dải ruy băng trên chiếc mặt nạ vào miệng và kéo căng ra. Yaba nghe thấy một tiếng thì thầm với phát âm không chính xác.

 

“Ở yên nào, Nabi.”

 

Yaba khựng lại trong giây lát. Không phải vì môi anh đang kéo rải ruy băng mà là vì ngôn ngữ anh đang sử dụng. Cha Yi Seok phát ra tiếng cười từ trong cổ họng.

 

“Anh chàng đó đã suýt chết cóng trong hộp đựng rau củ. Vậy nên cậu hãy biết ơn vì nó là loài động vật máu lạnh.”

 

Cái thứ ranh mãnh quỷ quyệt đó sống dai thật đấy. Lần sau cậu nhất định sẽ tống nó vào ngăn đá tủ lạnh. Mặc dù cậu sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà đó nữa. Đám thái giám trong xe mở to mắt nhìn chằm chằm vào cậu. Những tên côn đồ trông có vẻ hung dữ, nhưng vì anh là một trong những khách hàng VIP nhất ở Paradiso nên chúng không thể làm gì được. Khuôn mặt Cocaine nguội lạnh trôi qua như một cuốn phim quay chậm. Cha Yi Seok đè Yaba vào ghế hành khách rồi nhanh chóng thắt dây an toàn cho cậu. Sau đó, anh sải bước dài và ngồi vào ghế lái. Anh chỉ liếc nhìn Cocaine đang đứng một bên rồi nổ máy. Khi Yaba tỉnh táo lại thì chiếc xe đã xuất phát từ lâu. Anh đi qua con hẻm và dừng lại bên đường. Rồi anh tì cằm lên tay lái và nhìn chằm chằm vào cậu. Đôi mắt buồn ngủ tựa như bầu không khí u ám cuối mùa khô. Ánh mắt xa lạ khiến Yaba cảm thấy khó chịu. Cậu nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua. Tất cả. Cậu đảo mắt một cách bất an và gãi gò má nơi con bọ đang quằn quại.

 

“Đừng gãi nữa.”

 

Cha Yi Seok nắm lấy bàn tay đang chạm vào má của cậu và hạ nó xuống. Đột nhiên, ánh mắt của anh dán chặt vào cổ tay cậu. Trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia sáng sắc bén rồi nhanh chóng biến mất. Anh ấy vừa chôn mình vào ghế vừa nói.

 

“Ít ra cậu cũng phải mặc áo khoác vào rồi hẵng ra ngoài chứ. Cứ mặc đồ mỏng manh như vậy là sẽ ốm đấy.”

 

“Tôi bình thường không thấy lạnh.”

 

“Môi cậu tái nhợt kia kìa. Vai cậu cũng đang run nữa.”

 

“Tôi như thế bao giờ?”

 

“Bây giờ cậu đang thế.”

 

Khi anh nhấn nút máy sưởi, hơi nóng tỏa ra. Lúc đó, một chiếc xe tải đi ngang qua. Bóng lưng Cocaine ở ghế sau càng ngày càng xa dần. Yaba nói.

 

“Sao lúc nào anh cũng tìm đến bất ngờ thế? Tốt hơn là nên hẹn ngày đi. Hôm qua tôi cũng tưởng là sẽ đến biệt thự.”

 

Chờ đợi một người mà không biết lúc nào người đó sẽ đến chính là địa ngục. Nếu có một ngày được định sẵn thì cậu có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Cha Yi Seok đáp lại.

 

“Tôi còn có lịch trình riêng nữa nên không khớp được.”

 

“Trên thế giới này chỉ có mình anh làm việc thôi chắc? Tôi cũng có kế hoạch của tôi. Cả ngày chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi mà không hề nhận được chút liên lạc nào khiến tôi thấy như mình đang bị đem ra làm trò đùa ấy.”

 

Ánh mắt thả lỏng của Cha Yi Seok bất ngờ dựng đứng lên.

 

“Tôi không ngờ cậu muốn gặp Cha Myung Hwan đến vậy đấy.”

 

Yaba đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và lẩm bẩm.

 

“Phải đấy… mỗi ngày mỗi ngày tôi đều chờ đợi ngày đó.”

 

Ánh nhìn chăm chăm của anh xuyên qua chiếc mặt nạ và đè nén túi bìu rỗng của Yaba. Anh ấy là một ngọn núi lửa hiện đã không hoạt động. Sự im lặng khó chịu khiến da cậu ngứa rát. Cha Yi Seok khởi động xe mà không nói gì thêm. Chẳng mấy chốc xe đã đi vào một con đường đông đúc.

 

“Trước tiên đến bệnh viện đã. Tôi quen một bác sĩ Đông y giỏi lắm.”

 

“Không thích, cứ đến biệt thự đi.”

 

“Dù sao thì cậu cũng đâu thể làm gì với tình trạng sức khỏe như này.”

 

“Còn đỡ hơn là tự sát.”

 

Hửm? Cha Yi Seok nhìn chằm chằm vào Yaba, tự hỏi cậu ta vừa nói gì.

 

“Tôi sẽ giao cơ thể đau nhức và cảm lạnh cho một bác sĩ Đông y mới tốt nghiệp. Khi đó chắc chắn anh ta sẽ đâm kim nhầm chỗ và tôi sẽ bị liệt toàn thân. Số tiền thỏa thuận mà tên lang băm đưa ra là 20 đến 30 triệu won, nhưng nó không thể bù đắp được cuộc sống của tôi. Tôi sẽ khởi kiện, nhưng nếu đó được kết luận là tai nạn y tế thì tôi hầu như không có cơ hội thắng kiện trước tòa. Sau khi lãng phí thời gian và tiền bạc trong suốt nhiều năm, tôi trở nên bi quan và cuối cùng đã tự sát. Vậy nên cứ đến biệt thự đi.”

 

Cha Yi Seok tựa đầu vào bàn tay vuông góc của mình và ngây người nhìn Yaba.

 

“Cậu biết không? Thỉnh thoảng khi nghe chuyện của cậu, tôi cũng bị cuốn vào trong đó luôn đấy.”

 

Anh nói thêm trong khi tay kia xoay vô lăng.

 

“Sao cậu không bảo Cocaine chữa cho? Nếu là cậu ta thì có thể chữa được cảm lạnh hay đau nhức chỉ trong một lần.”

 

Thủ phạm chính khiến cậu bỏ thuốc độc vào nước của Cocaine đang khuyến khích cậu tăng liều lượng thuốc. Anh ấy sẽ có biểu cảm ra sao nếu phát hiện ra cậu chính là người đã cho Cocaine uống thuốc độc mỗi ngày?

 

“Không.”

 

“Tại sao?”

 

“Phép lạ không xảy ra với tất cả mọi người.”

 

Cha Yi Seok nhắm mắt lại. Đèn xe chiếu vào trán và sống mũi anh. Kết quả là không khí trong không gian chật hẹp đang bị tách biệt với thế giới bên ngoài càng trở nên ẩm ướt hơn. Anh móc ngón tay vào chiếc cà vạt lỏng lẻo và kéo nó ra hết cỡ. Tiếng vải cọ vào chiếc cà vạt lụa nghe như tiếng cảnh cáo của loài rắn. Các loại ô tô khác nhau di chuyển về cùng một chỗ như cá hồi lội ngược dòng. Yaba nhìn vào khung cảnh bên ngoài và những câu chuyện xung quanh nó với đôi mắt vô cảm. Hai tháng nữa, mùa xuân sẽ đến với thành phố trụy lạc này. Tất cả đều không liên quan gì đến cậu. Điện thoại di động trên bảng điều khiển xe rung lên ầm ĩ. Lee Seok nghiêng điện thoại để kiểm tra màn hình và tặc lưỡi. Chiếc điện thoại di động bị một bàn tay thờ ơ ném vào góc bảng điều khiển. Khi gặp đèn giao thông ở ngã ba, xe dừng lại cách một khoảng so với xe phía trước. Cha Yi Seok nói trong khi nhìn đi đâu đó.

 

“Hửm? Hình như có tai nạn thì phải?”

 

“Ở đâu?”

 

Khi Yaba đang nhìn theo ánh mắt của Cha Yi Seok, anh ấy đột nhiên đưa tay ra kéo dải ruy băng và tháo mặt nạ của cậu ra. Chiếc mặt nạ bạc lăn lộn một cách hoang mang trên sàn xe. Yaba mất hồn trước cuộc tấn công bất ngờ và muộn màng che mặt lại. Nhưng Cha Yi Seok đã túm lấy cằm cậu và xoay lại trước. Cậu nuốt xuống một tiếng rên rỉ từ cái nắm tay như thể đang bóp vỡ cằm mình. Đôi mắt đang dựng đứng của cậu chạm mắt với anh. Anh nhìn chăm chăm vào mắt và má cậu. Đột nhiên, anh nắm lấy cổ tay cậu và nhìn vào những vết bầm tím.

 

“Phải rồi, thì ra cơ thể cậu đau nhức là có lý do riêng.”

 

Điện thoại lại reo lên. Cha Yi Seok buông cằm Yaba ra và áp điện thoại vào tai. Đó là một động tác khá bạo lực.

 

[Em đang ở đâu thế? Đến…]

 

“Cậu ấy bị ốm rồi nên anh cứ ngủ đi ạ.”

 

Cha Yi Seok ném điện thoại của mình lên bảng điều khiển. Chiếc xe ngay lập tức quay đầu lại. Cả người Yaba như bị văng ra ngoài. Chiếc xe phóng nhanh suýt đâm vào một chiếc xe khác nhưng đã tránh kịp. Những tia lửa trong đôi mắt giận dữ của anh phản chiếu dưới ánh sáng.

 

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo