Tăng máy sưởi lên chút đi. Đó là một giọng nói hơi lo lắng. Sau đó, có thứ gì đã xoay người của Yaba thật mạnh. Chẳng bao lâu, không khí nóng lan tỏa và hơi thở thậm chí còn nóng hơn rải rác khắp trán cậu. Cậu như bị dẫn dụ bởi cảm giác đó và kéo mí mắt lên. Trong không gian chật hẹp, tối tăm, những vật thể ứ đọng bên ngoài cửa kính xe lọt vào tầm mắt cậu. Đèn pha ô tô lướt qua với cái đuôi lủng lẳng, bảng hiệu đèn neon vụt đi thật nhanh và anh đang nhìn cậu trong dư ảnh mờ ảo. Đôi mắt anh dù có rời đi nơi khác trong chốc lát nhưng cũng nhanh chóng quay trở lại, giống như một hành tinh chỉ quay quanh quỹ đạo của nó. Yaba cảm nhận được sự rung lắc đều đặn và phương hướng bị uốn cong. Những giác quan đờ đẫn của cậu trôi vào khoảng không.
“A, phải làm chứ. Nabi.”
Yaba mở miệng mà không hề nghe thấy tiếng phát ra. Không phải vì bị tắc giọng, mà là do mùi sữa thấm vào chóp mũi cậu. Chẳng mấy chốc, sữa ấm đã làm ướt niêm mạc miệng của cậu. Các mảnh tâm trí bị phân tán dần dần ghép lại với nhau. Yaba từ từ mở mắt. Trần nhà quay tròn và tòa nhà múa những điệu uyển chuyển. Và cả hình ảnh lập lờ của Cha Yi Seok, người lúc này đang cầm một chiếc cốc màu sô cô la. Cậu muộn màng nhận ra mình đang đè lên ngực anh ấy. Cơ thể nặng gần 100kg của cậu sẽ lộ ra hết mất. Cậu sợ chân anh ấy có thể bị gãy dưới mông mình. Yaba cố gắng nâng cơ thể nặng nề của mình lên. Cơ thể đông cứng như băng của cậu tan chảy, tứ chi mềm nhũn như một con nhuyễn thể. Anh đẩy chiếc cốc ra như đang chờ đợi nãy giờ. Sau đó, anh lần lượt lau tay và chân cho Yaba bằng một chiếc khăn ấm.
“Giờ mà tắm thì sẽ bị cảm mất nên hãy cố chịu nhé.”
Ngữ điệu rũ rượi đó cho thấy anh đang chìm đắm trong cơn say rượu và thuốc. Anh ấy đặc biệt thân thiện khi phê thuốc. Không biết là do nó gần với bản năng hay ngược lại mà Yaba luôn bị mê hoặc bởi cảm giác xa cách đó, dù lần nào nó cũng bóp nát trái tim cậu.
“…Đây là đâu?”
“Nhà tôi.”
Nhà của anh ấy… Yaba nhìn quanh không gian xa lạ. Quả là ngoài dự đoán. Cậu đã nghĩ rằng nhà anh ấy hiển nhiên sẽ được phủ đầy những bức ảnh sang trọng. Không có một khung tranh nào trên những bức tường đen trắng, phòng khách rộng lớn thậm chí còn không một chiếc ghế sofa thông thường, chỉ có một chiếc chăn và một cái TV. Những con mắt đầy màu sắc của thành phố đang nhìn chăm chú vào ngôi nhà từ sau tấm cửa kính lớn chiếm một bên bức tường. Ở phía sau, dòng sông đen kịt nuốt chửng khung cảnh về đêm của thành phố để lấp đầy chiếc bụng đói. Lúc đó, có thứ gì đó trơn láng chạm vào mu bàn tay Yaba. Khoảnh khắc quay lại nhìn, cậu thở hổn hển và tái mét cả mặt. Một con trăn to đến mức nếu ngâm rượu sẽ đủ cho cả ba thế hệ cùng uống bò ra khỏi chăn. Con trăn có hoa văn màu cam trên nền vàng quấn mình quanh cánh tay Yaba và thè lưỡi. Trên cái lưỡi chẻ đôi có những gai lông nhọn dựng đứng. Tròng mắt nó đỏ ngầu.
“Không sao đâu. Nó chỉ đang thám thính xem có phải thức ăn hay không thôi.”
Cha Yi Seok nói về câu chuyện đẫm máu thật nhẹ nhàng. Tuy nhiên, anh ấy rất nhạy bén quan sát chuyển động của con trăn bằng mắt. Yaba cau mày. Cậu ghét nhất là rắn. Nó là một con quái vật với bộ da xấu xí, bẩn thỉu và gớm ghiếc. Yaba bùng nổ sức mạnh siêu phàm và ném con trăn ra xa. Con trăn xấu xí đâm sầm vào bàn và vặn vẹo cơ thể để đứng vững. Nó ngẩng đầu lên, há hốc miệng và phát ra âm thanh đáng sợ. Yaba cũng dựng lông lên, trừng mắt nhìn vào con vật ranh mãnh. Cha Yi Seok bật cười.
“Nếu cậu nhìn nó như vậy thì nó sẽ nghĩ là cậu muốn khiêu chiến đấy. Anh chàng này có thể dễ dàng xơi tái một đứa trẻ sơ sinh nên một con mèo thì không thành vấn đề đâu. Ít nhất hãy chào hỏi đi nào.”
“Không thích. Tôi không nói chuyện với đồ ăn.”
Con trăn cũng nhe răng và trợn tròn đôi mắt đỏ rực. “Có vẻ không ổn rồi nhỉ.” Cha Yi Seok thở dài rồi bế con trăn lên đặt vào phòng. Không phải trong tủ lạnh mà trong một căn phòng tươm tất. Anh ngồi trước quầy bar ở nhà, rót rượu hổ phách vào ly, cho bột trắng vào rồi uống thứ chất lỏng đó. Hai mắt anh sụp xuống, tóc tai và quần áo cũng bị rối tung. Tuy nhiên, những ngón tay cầm ly hay đôi môi hơi mím lại trên ly dù lỏng lẻo nhưng không hề thừa thãi. Yaba nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh và buột miệng nói.
“Anh cũng đừng dùng nhiều thuốc nữa.”
“Khi dùng thuốc, mọi lo âu đều tan biến. Khi tỉnh táo thì chỉ toàn chuyện đau đầu. Cậu hiểu không? Tất cả những chuyện tôi làm đều là vì sức khỏe của mình thôi.”
Cha Yi Seok nói thêm với giọng trầm.
“Cậu đang lo lắng cho tôi à? Xem ra tôi đã nhặt được một anh chàng tốt bụng nhỉ”
“…….”
Anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve dưới cằm của Yaba. Cậu không biết bản thân mình có đủ tư cách để nói điều này hay không, nhưng chắc chắn anh ấy không còn tỉnh táo nữa rồi. Anh là người ngẫu hứng, chọn những điều thú vị ngay trước mắt hơn là một đêm với một cô gái xinh đẹp. Cậu nghi ngờ liệu anh có biết mình đã nhặt được ai hay không. Việc từ chối cử chỉ tay chỉ dành cho động vật này là điều đương nhiên, nhưng Yaba có lý do để chịu đựng nó. Bởi vì cậu đang tiếp xúc nhiệt độ cơ thể với anh trong không gian của anh. Cậu từ từ nhắm mắt lại rồi mở ra, phó mặc cho những cái chạm tay mềm mại.
“Mà sao cậu lại đi loanh quanh bên ngoài vào giờ đó thế? Với khuôn mặt như này mà chạy ra đường là nguy hiểm lắm đấy. Đừng nói với tôi là đêm nào cậu cũng vậy nhé.”
“Tôi không muốn sống ở căn nhà đó.”
“Tại sao?”
“Người sống cùng tôi chết rồi.”
Cha Yi Seok nhướng mày và hỏi bằng mắt. Yaba vừa đè nén cảnh tượng khủng khiếp vừa nói.
“Tên côn đồ đã ấn nút chiếc điều khiển từ xa và làm nổ tung đầu cậu ta.”
Cha Yi Seok nghiêng ly rượu màu hổ phách và cười khẩy.
“Tôi cũng muốn có cái điều khiển đó. Cậu đã dọn dẹp sạch sẽ cái đầu đó chưa?”
“Tôi không biết, tôi không dọn.”
Cha Yi Seok nhẹ nhàng đưa ly rượu lên đôi môi cong của mình. Nếu Ki Ha phát hiện ra chuyện cậu tự ý trốn thoát thì ông ta chắc chắn sẽ không để yên. Bộ não bị tắc nghẽn không cho cậu biết phải làm gì tiếp theo. Tuy nhiên, cậu biết rằng mình phải quay lại trước khi Ki Ha được thả ra. Yaba cố gắng nâng người dậy. Cha Yi Seok thấy vậy liền hỏi.
“Sao thế?”
“Tôi phải đi. Đây là đâu vậy? Cho tôi tiền xe đi.”
Khi Yaba đứng dậy, cậu liền ngã ngay xuống dưới bàn tay quấn quanh cánh tay mình.
“Không, không, hôm nay tôi đã nhặt được cậu.”
Hơi ấm thoát ra khỏi đôi môi của anh. Không hiểu sao Yaba lại cảm thấy sợ hãi trước nhiệt độ cơ thể giống như lửa đốt cháy cánh tay mình.
“…Bỏ ra.”
“Cậu là kẻ lừa đảo à?”
Đó là một giọng nói lạnh lùng. Yaba ngẩng đầu lên để kiểm tra biểu cảm của anh. Anh nắm lấy phần tóc sau gáy của cậu với khuôn mặt vô cảm. Tiếp theo đó là đôi mắt đen láy.
“Tôi hỏi cậu là kẻ lừa đảo à?”
“Anh… nói gì vậy?”
Giọng cậu trở nên khàn khàn ở cuối câu.
“Lúc ở trên xe cậu đã ôm chặt lấy tôi, cọ xát cơ thể vào người tôi nhưng giờ lại đẩy tôi ra và chạy đi mất.”
Cả người Cha Yi Seok tỏa ra một luồng không khí nguy hiểm. Yaba hất tay anh ra và đứng dậy, nhưng ngay lập tức bị kéo lại một cách thô bạo và ngã nhào xuống đất. Đôi mắt tràn đầy dục vọng đâm vào người cậu.
“Xem này, xem này. Cả hai chúng ta đều say thuốc nhưng không phải tôi tưởng cậu là mèo nên mới đưa cậu về nhà đâu. Cậu cũng biết mình không phải mèo mà.”
“Anh… anh là người tự ý đưa tôi đến mà. Tôi không hề có ý định tới đây.”
Cha Yi Seok nắm lấy cằm của Yaba và kéo đến trước mũi mình.
“Tất nhiên tôi là người dẫn cậu về. Nhưng một nửa chuyện này là trách nhiệm của cậu.”
Anh bất ngờ cắn vào dái tai cậu.
“Ha ức…!”
Như thể sự giao hợp sắc bén đã châm ngòi nổ, Cha Yi Seok hung tợn lao vào đôi môi đang mím chặt. Yaba ngã phịch trước lực đẩy đó. Anh mút mát môi dưới và lưỡi của cậu để tránh làm tổn thương chúng. Chiếc lưỡi liên tục xâm nhập vào miệng cậu rồi lại rút ra. Khi đôi môi của Yaba hé mở, ngón giữa đã thế chỗ cho lưỡi của anh. Nó quay tròn và chuyển động theo chuyển động của pít-tông. Môi Cha Yi Seok trượt xuống đường viền cổ áo. Anh kéo áo Yaba lên một cách thô bạo rồi dùng môi hút trọn núm vú căng cứng của cậu. Anh hút vào đủ mạnh để kéo căng lớp da xung quanh, rồi dùng lưỡi mơn trớn nhẹ nhàng, sau đó day day núm vú. Bên vú còn lại bị kẹp giữa các ngón tay và bị vân vê đến sưng tấy. Hơi thở của Yaba dần trở nên gấp gáp, hơi nóng dồn lên khóe mắt trước cảm giác tê dại.
“Ư ức… Haa… dừng… dừng lại….!”
“Yên nào, yên nào…”
Anh thì thầm ngọt ngào như ngày ấy. Anh nắm lấy hai cánh tay đang vùng vẫy của Yaba bằng một tay và ghim chúng lên trên đỉnh đầu cậu. Anh đặt dương vật vốn đã cương cứng của mình vào giữa hai chân Yaba rồi xoa nắn. Nhịp điệu dâm tục đến mức khiến cậu choáng váng. Khi Yaba càng phản kháng mạnh mẽ, chiếc lưỡi của Cha Yi Seok càng trêu chọc thô bạo hơn. Cái lưỡi đẫm nước bọt của anh chạy dọc theo đường rãnh giữa ngực cậu. Anh chỉ chọn những vùng nhạy cảm và đem đến cảm giác sôi sục như vùng hõm quanh bụng và quanh rốn. Ngay cả khi khoái cảm mãnh liệt ập đến, dương vật đã mất tinh hoàn vẫn không thể cương cứng. Yaba rùng mình đau khổ.
Cha Yi Seok cắn vào xương chậu của Yaba. Haa ức… Cậu nâng eo lên vì cảm giác ngứa ngáy. Cậu có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh ấy qua núm vú đang nhầy nhụa nước bọt. Đôi môi và chiếc lưỡi của anh dần thu hẹp vòng vây về một điểm đích. Anh dùng lưỡi vuốt ve eo cậu, sau đó nắm lấy quần và quần lót của cậu kéo xuống cùng một lúc. Đầu óc cậu trở nên trắng xóa. Sợ quá. Còn đáng sợ hơn cả việc bị lột da hay bị cắt cổ. Bất kể cảm xúc của cậu là gì, cậu đang bị cuốn đi bởi khoái cảm dày vò khắp nơi trên cơ thể. Khi Yaba siết chặt đùi, Cha Yi Seok đặt tay vào đầu gối cậu và mở rộng nó ra không chút do dự. Đầu dương vật bị vướng vào quần lót lộ ra. Anh cúi đầu xuống, dương vật khó coi của cậu biến mất vào trong miệng anh. Các dây thần kinh của cậu tê liệt trước hành động táo bạo và trần trụi đó. Anh dùng môi chà xát phần quy đầu và dùng răng cạ cạ vào nó. Sự mềm mại và cứng rắn cùng lúc đâm vào. Sau đó, anh nuốt sâu dương vật của cậu vào cổ họng. Âm thanh phát ra kêu òng ọc như một con côn trùng đang hút máu. Niềm khoái cảm tột cùng chạy dọc sống lưng và dây thần kinh của cậu.
“Haa á… á… ư ứm….!”
Lưng Yaba nảy lên. Hơi thở gấp gáp nhanh chóng bị đứt quãng ở âm vực cao. Nước mắt chảy dài trên má cậu. Cậu đẩy đầu anh ra và co chân lại. Bất chấp phản ứng của cơ thể, vật giữa hai chân vẫn không ngóc dậy. Khoái cảm càng nhiều thì sự trống trải để lại sau đó sẽ càng lớn hơn. Làn da của cậu nóng lên như bị co giật.
“Haa…haa…!”
Hơi thở của Cha Yi Seok nặng nề hơn trước âm thanh của con mèo yếu ớt. Ngay cả tiếng khóc của nó cũng là một chất kích thích giống như ma túy. Máu quanh cơ bụng dồn về dương vật. Anh túm lấy mông của Yaba, mở rộng và đẩy ngón tay dọc theo các nếp gấp. Cái lỗ đóng chặt co rúm lại một cách dâm đãng. Nó khiến anh muốn tiến sâu vào và khuấy đảo bên trong đến phát điên. Anh vừa mở khóa kéo quần vừa ngấu nghiến đôi môi của Yaba như đang ăn thịt cậu. Anh rút dương vật sắp nổ tung ra và cọ xát vào đùi của Yaba cho đến khi nó bỏng rát. Yaba càng ngày càng phản kháng mạnh mẽ hơn. Cậu giơ móng vuốt lên cào và thậm chí còn cắt vào ngón tay anh. Dừng lại, Dừng lại đi… Vòng eo cong vút và núm vú ướt át tỏa ra mùi thịt mềm. Giống như Satan trong nhà chứa đang giao dịch với khách hàng đầu tiên của mình, khuôn mặt cậu ta tràn đầy sợ hãi và vui sướng. Dáng vẻ vượt ra ngoài tiêu chuẩn về đạo đức đó kích thích dây thần kinh ngoại biên của Cha Yi Seok giống như một bức ảnh khiêu dâm. Cảm giác xuất tinh mà anh gần như không thể kìm lại được đã ập đến.
“Haa… yên nào. Tôi sắp bắn rồi.”
“A ức… haa… haa ứm…!”
Anh giận dữ buông ra những lời thô tục. Chuyển động của hông trở nên gấp gáp. Anh cắn cổ Yaba để lại vết răng và mút mát làn da cậu. Lại là xương đòn rồi đến vai, rồi núm vú… Tất cả những nơi mà đôi môi của anh lướt qua đều để lại vết đỏ. Anh trở nên say mê như một đứa trẻ đang làm những điều trẻ con mà anh sẽ không bao giờ làm ngay cả không còn tỉnh táo. Anh thở mạnh vào chiếc cổ ướt át của con mèo và hít hà mùi hương thoang thoảng. Luồng khí nhớp nháp dính vào da thịt Yaba.
Chiếc quần lót vừa đủ che kín bộ phận sinh dục của Yaba bị tụt xuống hoàn toàn. Cha Yi Seok đang liếm mút dương vật của cậu và di chuyển môi xuống sâu hơn thì bỗng khựng lại. Anh dừng mọi động tác. Mắt anh nhìn chăm chăm vào một nơi như đã phát hiện ra điều gì đó. Bộ phận sinh dục bị tổn thương, giới tính bị phá hủy, bộ phận riêng tư mà cậu không bao giờ muốn để anh nhìn thấy… Máu trên cơ thể cậu như bị hút cạn. Khi anh đang nhìn vào cái bìu mềm nhũn của cậu, cậu cũng mơ hồ nhìn vào ánh mắt anh. Đó là một ánh mắt kỳ lạ, không hề chế nhạo hay bối rối. Tất cả đều giống như một thước phim quay chậm. Yaba muốn đâm thủng mắt anh. Cái bìu khốn khổ của cậu run lên dưới chiếc cằm kiêu ngạo của anh. Khung cảnh xung quanh cậu bỗng trở nên méo mó một cách kỳ lạ.
Đừng nhìn…. Đừng nhìn…. Đừng nhìn, đừng nhìn, đừng nhìn
“Đừng nhìn――――――――!! Đừng nhìn mà――――――――!!”
Một tiếng la hét sắc nhọn như dao vang khắp không gian. Không khí và các đồ vật bị phân tán một cách kỳ quái như thể chúng vừa bị xé toạc ra từng mảnh. Ức, Cha Yi Seok ôm đầu rên rỉ. Trán anh nổi đầy gân do áp lực bùng nổ. Yaba liều mạng lao ra ngoài và chạy đến cửa trước. Cậu vội vàng ấn khóa cửa. Đó là cái máy lần đầu tiên cậu thấy. Dù cậu có ấn bao nhiêu lần thì nó vẫn không chịu mở ra. Ánh mắt khi nãy của Cha Yi Seok quét qua tâm trí cậu. Cậu vừa thoát ra khỏi vũng bùn lầy nhưng lại rơi xuống một cái hố thậm chí còn khủng khiếp hơn. Nước mắt rơi xuống bàn tay run rẩy của cậu. Cậu sẽ chạy theo con đường này và đâm chiếc kéo vào dương vật của Ki Ha. Cậu phải khiến ông ta cảm nhận được nỗi đau của người phụ nữ không có tử cung. Đó chính là sự cứu rỗi duy nhất.
Dù trong đầu như có giông bão nhưng mọi thứ xung quanh lại rất yên tĩnh. Bàn tay của Yaba dần chậm lại trước sự yên lặng kỳ lạ. Cậu lấy hết can đảm để quay đầu lại. Khoảnh khắc cậu chần chừ ngoảnh lại, đầu óc cậu lạnh buốt như băng. Cha Yi Seok đã gục xuống và đang nằm bất động. Cậu vừa cắn mạnh cái môi ẩm ướt vừa cố vặn ổ khóa. Hình như vừa nãy khi cố chống cự, cậu đã đập vào đầu anh ấy. Hay là do anh ấy dùng thuốc quá liều… Nhịp tim của Yaba tăng lên nhanh chóng. Cậu rút tay ra khỏi cửa và tiến lại gần anh. Cha Yi Seok dường như không còn thở nữa. Nhiệt độ cơ thể anh dần dần lạnh hơn. Cậu lắc vai anh bằng những ngón tay lạnh giá của mình.
“Yi Seok à…”
Anh vẫn không cử động. Khuôn mặt không chút máu của anh khiến Yaba choáng váng.
“…Anh, anh đau đầu sao? Anh mở mắt ra đi.”
Giọng của Yaba càng ngày càng run rẩy hơn. Cậu không nghe thấy tiếng thở của anh. Yi Seok à! Cha Yi Seok…! Yaba ôm lấy đầu của Cha Yi Seok và lắc lư. Trái tim cậu hoàn toàn sụp đổ khi đầu anh lung lay không một chút sức lực. Vào khoảnh khắc đó, mí mắt dường như sẽ không bao giờ mở ra đột nhiên từ từ nâng lên. Cha Yi Seok mỉm cười, khoe hàm răng đều tăm tắp.
“Cậu tưởng tôi chết rồi à?”
Yaba chớp mắt, rồi đập vào người Cha Yi Seok và hét toáng lên.
“Tôi thật sự đã rất sốc! Tôi sốc lắm đấy! Đừng có đùa người khác như vậy!”
“Tôi không đùa. Tôi còn tưởng đầu mình nổ tung luôn rồi chứ. Cậu sờ thử đi, nóng lắm đây này.”
Cha Yi Seok nắm lấy tay Yaba và đặt lên trán mình. Tay chân cậu run rẩy như con búp bê vải rách nát. Cậu dùng hết sức đẩy anh ra và đứng dậy. Đúng lúc đó, một cánh tay khỏe mạnh đã vòng qua eo cậu. Anh đặt Yaba nằm xuống và ghì chặt cậu bằng bộ ngực rắn chắc của mình mà không cho cậu thời gian thở. Bàn tay vươn ra đan vào những ngón tay của cậu. Một giọng nói trầm thấp chảy vào tai cậu.
“Đừng đi.”
Lời nói của anh như một câu thần chú khiến Yaba ngừng giãy giụa. Hơi thở không ổn định cũng dần dần lắng xuống. Mái tóc đen xõa xuống lông mày của anh mang lại ấn tượng nhẹ nhàng hơn so với kí ức sắc lẹm như dao trước kia. Cha Yi Seok cau mày. Yaba lo lắng đảo mắt và cắn đôi môi sưng tấy.
“…Anh đau lắm à?”
“Ừ, đau lắm. Đau đến mức đầu óc quay cuồng.”
Cha Yi Seok nằm nghiêng sang một bên, chống tay lên đầu. Con mèo nằm phía dưới có ánh mắt sợ hãi và đuôi mắt đỏ hoe. Anh cố gắng kiềm chế ham muốn. Những tàn tích còn sót lại của cơn đau đầu dữ dội lúc nãy đang gặm nhấm thái dương anh. Anh nhẹ nhàng ấn ngón tay mình lên môi Yaba.
“Cậu hát đi.”
Nhiệt độ cơ thể của Yaba tăng lên do ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào cậu. Anh không hề nhắc gì đến cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi. Không biết chừng anh đã xóa nó khỏi tâm trí rồi. Lúc này, Ki Ha có lẽ đã được thả ra từ đồn cảnh sát và đang đặt ngón tay lên chiếc điều khiển từ xa vì phát hiện ra cậu đã đào tẩu. Cậu chưa từng có quyền được quyết định số phận cuộc đời mình. Vậy nên từng phút từng giây được ở cùng Cha Yi Seok, đối với cậu đều mang tính quyết tử. Cậu muốn làm dịu cơn đau đầu của anh, muốn làm mưa rơi trên đôi mắt ảm đạm ấy. Chỉ nghe thấy cái tên Healer thôi cũng đủ khiến cậu thấy buồn nôn rồi, nhưng có những lúc cậu lại ghen tị với năng lực đó. Yaba mím môi và thốt ra lời bài hát. Khoảng thời gian này sẽ không bao giờ quay trở lại, bài hát ru cậu muốn hát cho anh nghe…
Ngủ ngon nhé… con yêu…
Đứa con đáng yêu của ta…
Đứa con xinh đẹp như hoa hồng…
Cha Yi Seok mở to mắt như thể đó là một bài hát ngoài dự đoán. Tiếng hát của Yaba cũng dừng lại. Anh uể oải chạm ngón tay mình vào đôi môi đang mím chặt của Yaba. Ánh mắt anh lạnh lùng và sâu thẳm.
“Hát tiếp đi.”
Yaba ngập ngừng và tiếp tục bài hát ru của Brahms.
Ngủ ngon nhé con yêu… đứa con đáng yêu của ta…
Đứa con xinh đẹp như hoa hồng…
Ngủ ngon nhé con yêu… hãy ngủ một đêm thật yên giấc…
Cho đến khi bình minh ló rạng ngoài khung cửa…
Từ một khoảng cách tưởng chừng như ngoài tầm với, Cha Yi Seok nhìn sâu vào đôi môi đang hát. Tàn dư của chút ham muốn còn sót lại hiện lên trong đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào một điểm của anh. Điều đó làm Yaba quên lời bài hát. Anh nghiêng người và gục đầu xuống. Vai cậu co rúm lại. Giọng hát của cậu cũng bắt đầu nhảy loạn xạ. Khác hoàn toàn với dự đoán, anh đưa tai mình lại gần miệng cậu. Cơ cổ và xương quai xanh của anh thu hút ánh nhìn của cậu qua lớp sơ mi hở. Yaba phải căng toàn bộ cơ thể lên. Bởi vì dương vật của anh đang dính chặt vào đùi cậu đã bắt đầu cương cứng trở lại. Anh nhìn xuống với ánh mắt ướt át, rồi áp tai vào gần môi cậu và phát ra một tiếng rên khe khẽ. Yaba cũng thổi một giai điệu vào trong tai anh.
Ngủ ngon nhé con yêu… đứa con đáng yêu của ta…
Đêm nay thiên thần sẽ bảo vệ con trong giấc mơ…
Một giọng hát ẩm ướt lan tỏa khắp vành tai và tóc của Cha Yi Seok. Anh nhắm mắt lại, thả mình theo giai điệu dập dìu như nước. Giọng hát không phải nam cũng không phải nữ, trống rỗng và huyền bí hơn bất cứ thứ gì khác. Giọng hát thì thầm nhỏ nhẹ khiến cả tiếng thở cũng phải tập trung lắng nghe. Giọng hát truyền đến da, các cơ quan nội tạng, xương, tế bào, mạch máu, tim rồi chảy khắp cơ thể như chất lỏng.
Cha Yi Seok nhìn Yaba. Bóng dáng từ dái tai, gáy đến vai đều quyến rũ như một giai điệu. Đồng tử nhàn nhạt đổi màu tùy theo góc độ ánh sáng. Anh đưa tay mân mê bờ môi của cậu trong khi vẫn tập trung vào màu sắc thần bí đó. Anh cũng dùng mắt để liếm cái lưỡi đang cuộn tròn những câu hát kia. Anh muốn mút mát, cắn xé đôi môi ấy và phá hỏng những đường nét đẹp đẽ của chúng. Sức nóng dồn vào dương vật đang dính chặt lấy đùi của Yaba không chút kẽ hở. Nhịp tim của chàng trai dựa vào ngực anh dần trở nên nhanh hơn. Như thể cảm nhận được chuyển động của bào thai mẹ, anh tiến lại gần hơn với âm thanh đó. Một giai điệu đau khổ và buồn bã bao trùm toàn bộ cơ thể anh.
Ngủ ngon nhé con yêu… suốt cả đêm dài…
Hãy ngủ thật ngon và mơ những giấc mơ ngọt ngào về thiên đường nhé…
Ưm~~~~~~~A~~~~~~~~~~A~~~~~~~~~~
Một tiếng vo ve mơ hồ theo sau. Cha Yi Seok đưa tai lại gần môi của Yaba và hít hà âm thanh đó. Qua đôi môi của cậu ta, bất kỳ bài hát nào tồn tại trên thế giới đều sẽ trở thành khúc cầu siêu u ám. Anh bị giọng hát đó mê hoặc một cách vô thức, giống như tiếng cello xám xịt vang vọng từ một nơi xa xôi. Âm thanh vang vọng chậm rãi và ẩm ướt như thể đang bơi trong nước làm tắc nghẽn đám rối thần kinh của anh. Anh buông xuôi ý thức trước cảm giác như được bao bọc trong bụng mẹ. Giống như một giấc ngủ siết chặt lấy anh trong cái lạnh buốt giá, như khúc cầu siêu của Seiren làm tê liệt mọi giác quan, đó là một nhà luyện ngục nằm ở ranh giới giữa địa ngục và thiên đường.
Aaaa…..aaaa…….aaaaaaaaaaa……..
Tiếng vo ve dần dần trở nên yếu ớt hơn. Không biết là do say thuốc hay do đã quá mệt, Cha Yi Seok nằm ngửa ra và ngủ ngon lành. Cánh tay anh ôm lấy eo khiến Yaba khó thở. Vai cậu cũng đau nhức vì phải gánh sức nặng của anh. Nhưng lần này cậu lại không muốn đẩy anh ra. Tiếng anh thở nhẹ nhàng rải rác trên má và thấm vào trong áo sơ mi của cậu. Làn da của anh sạch sẽ và khỏe mạnh đến mức khó có thể tin rằng anh là một kẻ nghiện ma túy ngày ngày chìm đắm trong khoái lạc. Đôi mắt ẩn chứa dưới mí mắt kia đang xao nhãng nhưng một lúc nào đó chúng sẽ biến thành vũ khí chết người khiến đối phương phải nghẹt thở. Yaba từ từ giơ tay lên. Đuôi tóc, lông mày được chải chuốt kỹ lưỡng, sống mũi không có bất kỳ đường cong nào… Cậu nín thở dùng tay mò mẫm đến mức chính cậu cũng không biết mình có thực sự đang chạm vào anh hay không. Sau đó cậu chạm đến đôi môi dày vừa phải và căng bóng. Lúc nãy, đôi môi này đã chạm vào da cậu, ngậm lấy dương vật của cậu, và cả chiếc lưỡi bên trong… Đầu cậu đập thình thịch như trái tim.
Tiếng thở dồn dập của Yaba chạm vào tóc và sống mũi anh ấy. Cậu từ từ ngẩng đầu lên, đưa đầu môi mình lên môi anh. Ở một khoảng cách gần như đã chạm vào, cậu lưỡng lự một lúc rồi nhắm mắt lại. Hai mảnh môi chồng lên nhau. Phần thịt mềm mại mở ra một chút do sức ép. Nhưng cậu không thể tiến thêm được. Yaba thu đôi môi của mình lại như một tên trộm.
Buổi sáng đang đến gần một cách nhanh chóng. Cho dù đó chỉ là lòng tốt giả tạo, cho dù đó là một buổi sáng tàn khốc sẽ đến và xóa sách ký ức của anh ấy, hôm nay cậu vẫn sẽ yêu anh. Bây giờ điểm phạt của cậu đang là 640. Không biết chừng còn nhiều hơn thế. Nếu đạt tới 1000 điểm, cậu sẽ bị ‘loại‘. Vào ngày cậu đạt 999 điểm, cậu sẽ tới gặp anh ấy.
Thời gian đã qua 5 giờ 25 phút sáng. Ki Ha đã hoàn thành cuộc thẩm vấn kéo dài 12 tiếng đồng hồ. Chỉ một mình ông ta đối mặt với viên cảnh sát hình sự trong phòng thẩm vấn tối tăm.
“Chà, biết rõ về nhau rồi thì cứ thoải mái thôi. Vì đã nhận được báo cáo nên bọn tôi cũng không thể ngồi yên được, cậu thông cảm nhé.”
Tên cảnh sát nhe răng ra cười. Ki Ha thường xuyên đóng góp vào đồng hồ vàng mà ông ta đeo, ô tô và học phí của các con ông. Mức độ thoải mái như này cũng là đương nhiên, nhưng những kẻ ba hoa này luôn khiến Ki Ha phát bực. Ki Ha nhận lại đồ đạc bị tịch thu và rời khỏi phòng thẩm vấn. Ông đã giao lại điều khiển từ xa cho bọn đàn em đề phòng trường hợp có chuyện bất ngờ xảy ra. Trên đường ra về, bức ảnh một tên tội phạm đang bị truy nã trên tường đập vào mắt ông. 14 tuổi, sử dụng Cocaine. Tên cảnh sát đi theo nói.
“À, tên này nổi tiếng với vụ giết người vào dịp Giáng sinh 10 năm trước. Hình như là khoảng 10 người ở Daldongnae đã bị đập bằng vật cùn và hộp sọ của họ vỡ toác hết. Vụ án hết sức kỳ lạ và tôi là người phụ trách chính nên tôi vẫn nhớ rõ lắm.”
“Sao có thể giết nhiều người như vậy trong 1 lần…”
“Tôi nghĩ đó có thể là một mối quan hệ thù hận. Mẹ của cậu ta có tiếng là rất dơ bẩn. Nghe nói bà ta cư xử như giáo chủ của một giáo phái ngụy đạo và lừa dối người dân trong làng để cướp tiền của họ. Vào ngày xảy ra vụ việc, người mẹ cũng chết ngay lập tức do vỡ hộp sọ. Đứa con con trai đang học cấp 2 thì mất tích, nên cậu ta bị liệt vào danh sách nghi phạm. Làm sao mà một học sinh trung học lại có thể giết nhiều người cùng một lúc được cơ chứ? Anh trai cậu ta là người có khả năng cao nhất, nhưng bằng chứng ngoại phạm quá rõ ràng nên đã được loại khỏi diện tình nghi. Ước gì nhanh hết thời hạn khởi tố. Nhức hết cả đầu. Haizz”
Viên cảnh sát khạc đờm ra và lấy ra một điếu thuốc. Ki Ha quyết định thử.
“Nhưng tôi vẫn không hiểu, làm sao có thể giết chết nhiều người cùng lúc như vậy? Khi tên tội phạm đang giết những người khác thì mình có thể chạy trốn được mà?”
“Xét nghiệm cho thấy cơ thể của họ dương tính với ma túy. Chắc hẳn ngày hôm đó cả đám người họ đã cùng nhau chơi thuốc nên dù cố gắng chạy trốn thì cũng không đánh lại được hung thủ.”
“Thì ra là vậy. Tiếc nhỉ, giá kể mà có nhân chứng thì cuộc điều tra đã tiến triển rồi.”
Ki Ha cười khẩy trong lòng. Người ta sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi một đứa trẻ 14 tuổi có thể giết người bằng cách hét lên. Tài liệu của cha ông ghi lại rằng trong cơ thể những người nghe bài hát của Healer có chứa chất gây nghiện nên ông cũng không ngạc nhiên. Nhưng tên cảnh sát đã nói một điều bất ngờ.
“Lúc đó là Giáng sinh nên tôi cũng tưởng không có nhân chứng, nhưng một người dân trong khu phố đã nói rằng nhìn thấy một người nhảy ra từ ngôi nhà đó.”
“Là ai?”
Ki Ha lo lắng. Có khi nào người mà người kia nhìn thấy là ông ta hay là Im Su không? Nếu dính líu đến vụ giết người này thì đau đầu lắm.
“Theo lời kể của nhân chứng, một lúc sau khi đứa trẻ hét lên thì có một người đàn ông đã nhảy ra khỏi nhà. Vì khoảng cách xa và trời tối nên người đó không nhìn rõ mặt anh ta nhưng dáng đi của anh ta rất kì lạ… Mà sau vụ đó, những người đàn ông lạ mặt cứ liên tục ra ra vào vào căn nhà đó. Tại sao lại quan tâm đến một vụ án đã xảy ra 10 năm trước chứ? Qua những gì anh nói ban nãy thì có vẻ anh cũng biết gì đó nhỉ…”
Viên cảnh sát vuốt cằm với ánh mắt nghi ngờ.
“Thì vụ đó kì quái nên rất nổi tiếng mà. Với lại thấy cảnh sát Lee bảo là mình người phụ trách vụ án nên tôi mới quan tâm thôi. Vậy chào anh nhé.”
Ki Ha thong thả đáp lại rồi rời khỏi đồn cảnh sát. Trăng sớm lượn lờ trên đỉnh núi. Im Su từ đâu đó chạy tới. Anh ta nhanh chóng đưa điếu thuốc ra và châm lửa. Anh ta cũng bị điều tra suốt đêm nên vùng dưới mắt tối sầm lại.
“Anh không sao chứ ạ?”
“Viết mấy tờ báo cáo thôi. Dù sao thì lần này nhất định phải tìm cho ra thằng nào cứ liên tục báo cảnh sát.”
Khi Im Su mở cửa xe, Ki Ha ngồi ở ghế sau nói.
“À mà mày còn nhớ đêm Giáng sinh 10 năm trước không? Mày có thấy gì đặc biệt khi tới nhà của Cocaine không?”
Imsu ngồi vào ghế lái và lật lại dòng ký ức. Ký ức về ngày hôm đó vẫn còn là một cú sốc lớn đối với anh ta.
“Sau khi thằng Yaba khai ra, em đã quay lại nhà Cocaine và thấy tất cả đèn trong nhà đều tắt hết. Mọi người nằm chết trong nhà, đầu thì vỡ toác, Cocaine đang ngồi giữa nhà với vẻ mặt say sưa. Y hệt như những gì em đã kể với anh lúc đó ấy.”
“Mày chắc không?”
“Em chắc chắn. Mà sao đột nhiên anh hỏi chuyện này…”
Ki Ha không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi nghe tiếng hét mà vẫn có người sống sót sao… Rốt cuộc là ai vậy? Bên ngoài khung cửa sổ nơi nước mưa đang chảy xuống, Ki Ha có thể nhìn thấy tận cùng ngôi làng phía xa. Vào ngày đó 10 năm trước, hai bác sĩ đã chết vì vỡ hộp sọ khi đang thực hiện cuộc phẫu thuật cắt tinh hoàn trong một nhà kho mà hiện giờ được dùng làm phòng nhục hình. Tất cả là do Cocaine. Khi đó, Im Su đã bị hỏng một bên tai và suýt chút nữa mù lòa. Xác của hai bác sĩ được chôn bí mật trong một ngọn núi gần đó. Thời hạn khởi tố vẫn còn 15 năm. Còn từng đó thời gian để trói buộc Cocaine. Xe khởi động êm ái và xuất phát nhẹ nhàng. Sau khi rời khỏi bãi đỗ xe của đồn cảnh sát, Im Su nói.
“À, em có một tin xấu.”
“Tụi đàn em đến để kiểm tra đồ đạc của đám ca sĩ… nhưng không biết bọn thái giám bị ma nhập hay gì mà đột nhiên lao vào tấn công người của chúng ta… Thằng khốn Hashish đã đâm vào cổ họng của Dokki. Dokki hiện đang nguy kịch…”
“…….”
“Chuyện này, chắc chắn là một trong số những tên hoạn quan đã làm. Nhân vụ này chúng ta phải tìm cho ra và diệt trừ tận gốc…”
Bốn tên đàn ông to lớn đang đứng ở cạnh cửa văn phòng. Ki Ha càng im lặng lâu thì bọn chúng càng nói lung tung. Ki Ha ngồi dựa lưng vào ghế sofa văn phòng và mân mê chiếc điều khiển từ xa. Trên điều khiển có các nút nhỏ được sắp xếp theo thứ tự. Số của Methadone, người đã bị thổi bay đầu một cách oan uổng là số 5. Số 6 ngay bên cạnh là của Yaba. Nếu tên đàn em kia trượt tay ấn nhầm, đầu cậu ta có thể đã bị nổ tung. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ki Ha. Đó là một nỗi khiếp sợ mà chính ông ta cũng thấy hoang mang. Ông ta nhét chiếc điều khiển từ xa vào túi trong. Đôi mắt nổi đầy gân máu lóe lên.
“Rồi sao? Ý mày là mày đã bấm nhầm nút điều khiển và làm nổ tung sọ của một thằng không liên quan à?”
“Nhưng, nhưng mà, lũ đó…”
Tên đàn em há hốc mồm trước khi kịp nói hết câu. Ki Ha lao tới dùng đầu gối huých vào bụng và hông hắn ta mà không cho hắn một cơ hội nào. Cú huých mạnh khiến tên kia loạng choạng và phát ra tiếng thở hổn hển. Ông ta vung nắm đấm vào nhân trung của một tên khác khiến hắn gãy răng. Máu của Ki Ha sôi lên sùng sục đến mức mất kiểm soát. Ông ta đạp vào bụng của tên đàn em đang nằm dài trên sàn nhà rồi ném đồ gốm vào đầu hắn. Máu bắn tung tóe cùng với tiếng kêu của những mảnh vỡ lớn. Ki Ha dùng giày nghiền nát cánh tay dang rộng của hắn. Tên đàn em hét lên, lộ ra cả lòng trắng trong mắt.
“Khư ức…! Em, em xin lỗi… khực a áaaa…!”
“Rõ ràng tao đã dặn lũ chúng mày là đừng có tùy tiện ấn cái nút đó rồi cơ mà. Mày chỉ được phép ấn nút khi chúng nó chạy trốn tới nơi mà chúng mày không thể bắt được. Nếu nó nằm trong tầm ngắm thì nhiệm vụ của chúng mày là phải đuổi theo và xử lý nó đến cùng. Chỉ vì vài cái nắm đấm nhẹ như bông của lũ thái giám đó mà chúng mày sợ tới mức phải ấn nút à? Chỉ cần dỗ dành chúng nó vừa phải là được mà. Mõm chúng mày phế hết rồi à? Đừng chỉ biết dùng nó để bú liếm mấy con điếm cái.”
“Em xin lỗi, em xin lỗi… khư ức…!!”
Ki Ha túm tóc tên đàn em, kéo mặt hắn ta lên và trút nắm đấm xuống. Tên côn đồ bị mất xương gò má và mất răng đã nôn ra máu rồi ngất đi. Lượt tiếp theo, tiếp theo. Tiếng cọ xát thô ráp và tiếng gãy xương vang lên trong một khoảng thời gian khá dài. Khi Ki Ha bình tĩnh lại, tủ sách và ghế sofa trong văn phòng trở thành một mớ hỗn độn, tiếng rên rỉ của những tên đàn em vang lên dữ dội. Ki Ha hít một hơi thật sâu rồi châm thuốc. Ông ta nói chuyện với Im Su, người đang đứng im lặng.
“Tìm địa điểm thích hợp rồi chôn bọn chó này đi. Tập hợp những tên khốn còn lại và bảo chúng tỉnh táo vào.”
“Vâng.”
“Còn đám ca sĩ…”
“Chuyện đó tao sẽ tự lo liệu.”
Im Su nhìn quanh những đồ gốm sứ đắt tiền đã vỡ vụn và đám thuộc hạ rách nát của mình. Rồi anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ki Ha đang dần biến mất ở góc hành lang.
Thành phố se lạnh vào buổi sáng sớm khi mặt trời chưa mọc. Vỏ chai rượu và những bãi nôn mửa vương vãi khắp đường phố như minh chứng cho khoảng thời gian thác loạn đêm qua. Tiếng bước chân loạng choạng của Yaba vang vọng trong con hẻm. Toàn thân cậu đau nhức như bị đánh. Vì đầu cậu vẫn chưa nổ tung nên có vẻ Ki Ha chưa được thả. Ngay từ lúc trốn khỏi ký túc xá, cậu đã biết đó là nơi duy nhất mình có thể quay về. Dù đi theo Methadone hay tự mình bước vào chốn địa ngục đó thì cũng chẳng khác gì nhau. Hơi lạnh ngấm vào da thịt cậu. Cậu mượn giày của Cha Yi Seok để đi. Cậu cũng lấy 20.000 won từ ví của anh. Cậu bỏ những thứ cần thiết vào hộp đựng rau củ trong tủ lạnh.
Suýt chút nữa thì Yaba đã bắt taxi để về nhưng chợt nhận ra suy nghĩ đó thật ngu ngốc nên cậu đã đi xe buýt. Trong thời kỳ suy thoái kinh tế như hiện nay, cứ mười người thì sẽ có sáu tên là kẻ cướp taxi. Tên cướp đó sẽ đòi chi phí ngoài việc thanh toán thẻ tín dụng quá hạn nên cậu có thể sẽ phải đưa hắn ta 200 triệu won. Cậu không có gia đình để chuẩn bị số tiền đó và cậu cũng không thể trông chờ vào Cocaine hay Ki Ha. Dù có muốn nhờ Cha Yi Seok giúp đỡ thì cũng không được vì cậu không biết số điện thoại của anh ấy. Cuối cùng, tên cướp taxi sẽ điên tiết, chặt tay chân cậu thành từng mảnh rồi ném vào cốp xe. Tên đó sẽ đi vòng quanh khắp đất nước và chôn cậu trên một ngọn núi nào đó. Nếu may mắn thì thi thể cậu sẽ được những người leo núi phát hiện. Tuy nhiên, vì chân và tay đứt lìa của cậu bị để lại trong cốp xe nên cậu không thể nhắm mắt xuôi tay được. Đi xe buýt cũng có nguy cơ bị móc túi hoặc tai nạn lật xe, nhưng vẫn tốt hơn là bị chặt chân tay thành từng mảnh và chôn xác bí mật.
Yaba đã về đến ký túc xá từ lúc nào chẳng hay. Cậu ngước nhìn lên tầng 3 thì thấy đèn vẫn đang tắt. Tòa nhà với những bức tường nứt nẻ và dây điện cao thế rối chằng chịt một lần nữa khiến cậu choáng váng. Thực ra việc trốn thoát không hề khó. Hệ thống theo dõi vị trí được đặt trong phòng của Ki Ha nên có thể làm trì hoãn việc phát hiện ra kẻ đào tẩu. Điều thực sự đáng sợ là chiếc điều khiển từ xa và lời tố cáo của bạn cùng phòng cậu. Có lẽ bây giờ Cocaine đã phát hiện ra cậu bỏ trốn. Dù cậu ta có mách lẻo với Ki Ha thì cũng dễ hiểu. Bởi vì nếu là cậu thì cậu cũng sẽ làm như vậy ngay lập tức mà không do dự.
Yaba băn khoăn không biết nên chết vì trượt chân ngã khi đang leo lên bức tường kia hay là bị một tên côn đồ đánh chết ngay khi vừa bước vào cửa thì sẽ tốt hơn. Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định chấp nhận rủi ro của việc bị rơi ngã chết. Cậu đi lên cầu thang dẫn vào ký túc xá rồi bước ra ngoài qua cửa sổ và đứng trên lan can to bằng lòng bàn tay. Phòng của cậu hiện ra theo một đường thẳng. Bước từng bước một, cậu nhanh chóng đến gần cửa sổ dẫn vào phòng tắm. Cậu nắm lấy khung cửa sổ và đá chân lên, vừa rên rỉ vừa cố đứng trên 1 chân để nhét cơ thể khổng lồ nhăn nheo của mình qua cửa sổ. Cậu tiếp đất bằng ngón chân, chạm vào sàn gạch sứt mẻ nên những tiếng kêu phát ra nhẹ. Nhân tiện vào phòng tắm, cậu định tắm luôn nhưng lại chỉ nằm một lát rồi mở cửa ra ngoài. Khoảnh khắc đó, tim Yaba gần như rơi ra ngoài. Cocaine đang đứng trước cửa phòng tắm trong một căn phòng nhiệt độ hạ thấp trước bình minh. Cậu ta cũng có vẻ rất bất ngờ, miệng cứ mấp máy rồi đóng lại.
“Phải rồi, mày đi đâu về thế?”
Một bóng đen đang ngồi trên giường hút thuốc. Là Ki Ha. Tàn thuốc lá đo rơi từ trên xuống. Đôi mắt ông ta bùng lên ngọn lửa rồi vụt tắt. Ông ta đứng dậy và từ từ tiến lại gần. Có thứ gì đó đã rơi xuống từ trên người Yaba, không biết đó là quả tim hay là cái đầu của cậu nữa.
***