“Tỉnh táo lại đi. Trước khi giám đốc Cha chuyển lên tầng trên, hắn ta đã sử dụng tầng hầm. Chắc mày cũng biết rõ tầng đó dành cho những tên bệnh hoạn thích xác chết đúng chứ? Biết gì không? Giám đốc Cha chính là khách hàng của cái xác Marijuana mà tao đã thu dọn cách đây không lâu đấy.”
Yaba bước đi loạng choạng, đầu óc choáng váng như vừa bị đập vào sau gáy. Dù có cố gắng thức tỉnh thì cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, dù máu chảy ròng ròng sau gáy đến chết thì cũng không cảm thấy đau đớn… Cậu khó khăn lắm mới đẩy được giọng nói ra.
“Không phải. Anh ta nói rằng thấy hưng phấn với các giọng nói. Tôi cũng từng bắt gặp anh ta đang định làm tình với phụ nữ.”
“Tất nhiên rồi. Thi thoảng cũng có những người thích làm trò đồi trụy theo cách đặc biệt. Mà hơn hết, việc cậu ta thường xuyên ra vào cái chỗ này còn không phải là bằng chứng rõ ràng nhất sao?”
Ki Ha dựa vai vào tường.
“Cậu ta rất thích chơi mấy thằng nhóc tầm 20 tuổi. Cậu ta còn yêu cầu trang trí cái xác bằng hoa loa kèn và xịt cả hương liệu. Không phải là hóa trang qua loa cho giống xác chết mà là một xác chết thật sự. Chắc mày đang tò mò liệu cậu ta có chịch cái xác thật không nhỉ? Tiếc là không đến mức đó. Nếu vậy thì sẽ đáng xem hơn, nhưng dù sao chỉ cần chạm vào thôi đã đủ ghê tởm rồi.”
Tầm nhìn của Yaba dần mờ đi và cậu phải chống đỡ bằng bàn tay của Ki Ha vòng quanh cánh tay mình. Dịch vị trong dạ dày như muốn trào ra khỏi miệng. Cảm giác như giọng nói đang bị đè nén lúc này không phải là của cậu.
“Đừng… đừng nói nhảm. Chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể làm tình với bất cứ ai, sao nhất thiết phải…”
“Mày cũng biết rõ mà phải không? Giám đốc Cha dù sống ở đây nhưng vẫn như con chó ba đầu, luôn khao khát được biết địa ngục đằng sau cánh cửa. Trong đôi mắt chỉ nhìn thấy một thế giới đẫm máu và tàn ác đó, mày hoàn toàn không tồn tại. Ở đó, chỉ có những xác chết lạnh ngắt, đang nằm rũ rượi thôi.”
(*T/N: Trong thần thoại Hy Lạp, Cerberus là quái vật chó 3 đầu làm nhiệm vụ canh giữ ở cổng địa ngục.)
Ki Ha quan sát sự thay đổi trong biểu cảm của Yaba và nhếch khóe môi lên.
“Hay tao cho mày xem đoạn băng ghi hình nhé? Nếu mày muốn thì tao sẽ cho mày xem. Nói mới nhớ, dạo này cậu ta thế nào rồi?”
“Đừng nói nhảm nu…”
Yaba choáng váng đến mức không thể nói được hết câu. Cậu không hề biết gì về Cha Yi Seok để bác bỏ hay phủ nhận những gì Ki Ha vừa nói. Thật kỳ lạ. Không quá ngạc nhiên khi Cha Yi Seok là kiểu người hưng phấn với xác chết. Cậu chỉ thấy hơi chóng mặt chút thôi…
“Tuyệt đối đừng bao giờ bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài. Hắn ta không phải người mày có thể đối phó được đâu. Những kẻ gọi là dòng dõi hoàng gia ấy, bọn họ tự xem mình là quý tộc thôi. Họ chẳng bao giờ bận tâm một món đồ đáng giá bao nhiêu, bởi vì trong đầu họ, khái niệm “mua” vốn dĩ không tồn tại, thích thì chiếm lấy thôi. Chỉ có hai trường hợp họ bố thí lòng tốt cho mày. Đó là khi họ nhận định rằng mày có giá trị lợi dụng, hoặc khi họ thấy mày đã hết giá trị. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, họ cũng không bao giờ để lộ ý đồ thực sự. Nếu bọn họ chìa tay ra để bắt tay với mày, tốt nhất mày nên bỏ chạy ngay và đừng nhìn lại phía sau.”
Ki Ha nói với ánh mắt quả quyết.
“Nhớ cho kỹ lấy. Cha Yi Seok chỉ bố thí lòng tốt cho mày đến ngày Cha Myung Hwan chết thôi. Tới lúc đó, thời hạn hiệu lực của lòng tốt đó sẽ kết thúc.”
Yaba không thể trả lời bất cứ điều gì. Tiếng ù tai giống như tiếng kim loại va vào nhau không ngừng. “Nếu mày hiểu rồi thì đi theo tao.” Ki Ha nắm lấy tay cậu và kéo đi. Sau khi bị lôi đi một lúc như người cụt chân, Yaba hất tay ông ta ra và nhìn ông ta với ánh mắt vô cảm.
“Quả nhiên Marijuana đã chết.”
Ki Ha, người từ nãy tới giờ vẫn luôn rất đắc ý chợt im lặng. Yaba quay lưng lại với hiện thực mà cậu đang phải đối mặt và nói thêm.
“Cả ông và kẻ nứng lên với xác chết kia đều giống nhau.”
Yaba rẽ ở góc và đi tới phòng tắm. Phải đến lúc đó chân cậu mới được thả lỏng. Cậu ngồi phịch xuống một chiếc ghế đơn giản, tựa người và tường và nhắm mắt lại. Đôi mắt vô định không chứa bất kì một thứ gì giống như cái bìu rỗng tuếch của cậu, đôi mắt đã phát ngán với những thú vui tồn tại trên thế giới. Giống như việc cậu cống hiến hết mình cho sự sụp đổ của Cocaine hơn cả hạnh phúc của bản thân, Cha Yi Seok cũng tìm thấy sức sống từ những điều vặn vẹo. Những sinh vật sống không còn là sự kích thích đối với anh ấy nữa. Cậu đã từng xem một bộ phim mà trong đó có kẻ biến thái thèm muốn một cái xác giống hệt một con lợn. Người đàn ông đó không giàu có hay hào nhoáng như Cha Yi Seok. Cậu luôn tự hỏi tại sao Cha Yi Seok, người không gầy gò và cũng không hề thất bại trong cuộc sống như gã biến thái đó, lại hôn ngấu hôn nghiến một cục mỡ, thậm chí còn kéo cậu về nhà và bú mút dương vật của cậu. Nhưng bây giờ có lẽ cậu đã biết. Bởi vì cậu đã chết cách đây 10 năm nên cậu cũng chẳng khác gì một xác chết cả.
Khi màn đêm buông xuống, Paradiso tràn ngập những người tìm đến để thỏa mãn ham muốn của mình. Bên ngoài tòa nhà bảy tầng trông giống như một nhà hàng sang trọng nhưng bên trong lại là cảnh tượng suy đồi thực sự. Mỗi tầng đều có phòng dành cho những khách hàng có xu hướng tình dục bất thường theo từng chủ đề. Sau khi trút bỏ lớp da bên ngoài, họ loạng choạng với những cử chỉ không còn cao quý nữa. Sky Lounge, với tầm nhìn hướng ra toàn thành phố, được nhiều người ghé thăm để gặp Cocaine. Một đại biểu Quốc hội bị đâm trước đó đã bình an vô sự đi ra khỏi phòng nhờ được Cocaine chữa lành vết thương. Một nghệ sĩ violin bị gãy ngón tay, một ông trùm bất động sản bị nhồi máu cơ tim… Việc đặt trước sẽ được đảm bảo để không gây quá sức cho thanh quản của Cocaine và người cuối cùng được chọn hôm nay là Chủ tịch Kim. Buổi biểu diễn bắt đầu với Cocaine làm trung tâm. Đã lâu rồi Yaba mới bước vào phòng, nhưng cậu chỉ đứng đó ngơ ngác và ngậm chặt miệng. Bởi vì câu chuyện của Ki Ha đã đẩy toàn bộ lời bài hát ra khỏi đầu cậu và cậu không thể nghĩ ngợi được gì nữa. Vả lại, những ca sĩ khác cũng chỉ hát bè vào đoạn điệp khúc phía sau nên cũng không có gì mới mẻ. Khi giọng hát lắng xuống, ông già tóc trắng vỗ tay phấn khích. Ông ta đuổi hết những chàng trai trẻ ra ngoài rồi vẫy tay ra hiệu cho Cocaine ngồi cạnh mình.
“Lâu lắm rồi không gặp, ta muốn nghe bài hát của cháu quá nên mới đến. Thời gian qua cháu khỏe không?”
“Cháu khỏe lắm ạ. Chúc tịch hình như càng ngày càng khỏe hơn thì phải ạ.”
“Ừ, ừ, đều là nhờ cháu hết. À mà, cháu còn nhớ chuyện về Giám đốc Jeong mà ông lão này đã kể lúc trước không? Vợ ông ấy bị mất trí nhớ…”
Cocaine đã tìm lại ký ức và gật đầu.
“Hay là cháu xem thử một lần đi. Bây giờ bà ấy vẽ đầy tranh lên tường, rồi còn túm tóc con dâu và các nhân viên điều dưỡng nữa. Hôm qua ta thấy trên mặt Giám đốc Jeong có cả vết móng tay cào. Ai nhìn vào cũng thấy xấu hổ thay. Haha…”
Chủ tịch Kim nhăn mặt mỉm cười. Cocaine tự hỏi tại sao một người luôn phớt lờ hoàn cảnh của giám đốc Jeong suốt thời gian qua lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
“Vậy thì để phu nhân đến cửa hàng…”
“Không được, vợ giám đốc Jeong sức khỏe không tốt nên không thể trực tiếp đến đây được. Cháu phải tự mình đến đó thôi.”
“Là ở đâu thế ạ?”
“Nghe nói nơi điều dưỡng là ở Yangpyeong nhưng ta cũng không biết địa chỉ chính xác. Ngày mai ta sẽ cử người đến đón cháu.”
“Ngài cứ nói cho cháu biết địa chỉ, cháu sẽ tự đi tới đó ạ. Cháu có người đưa đón nên sẽ đi cùng người đó.”
“Không, xung quanh có nhiều tai mắt lắm. Với lại đám người đen thùi lùi đó mà tới thì thể nào vợ của giám đốc Jeong cũng hét lên cho mà xem. Ta sẽ cử người đến đón cháu.”
Cocaine rất khó xử khi Chủ tịch Kim trở nên cố chấp hơn bao giờ hết. Sau sự cố suýt bị bắt cóc trước đây, cậu bắt đầu thận trọng hơn khi đi công tác. Kẻ định bắt cóc cậu là một nhà tài phiệt sắp kết hôn. May mắn thay, kế hoạch đó cuối cùng đã thất bại. Kể từ sau đó, ông chủ không cho phép ai đi công tác trừ khi là khách quen đáng tin cậy. Chủ tịch Kim là ông trùm trong ngành xây dựng, tự thân lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Mặc dù hay ăn nói bỗ bã nhưng ông lại là người được ông chủ tin tưởng. Tuy nhiên, sau một thời gian dài tiếp xúc với đủ loại người lui tới nơi này, Cocaine đã giác ngộ được một điều rằng tuyệt đối không được tin bất cứ ai.
“Cháu không muốn làm phiền ngài Chủ tịch. Ngài cứ nói cho cháu biết địa chỉ, cháu sẽ tự đến ạ.”
Khi Cocaine đáp lại một cách kiên quyết, Chủ tịch Kim cũng không cố chấp nữa. Rồi đột nhiên ông hỏi.
“À, thế ngày mai đến thì cháu vẫn đeo mặt nạ à?”
“Vâng ạ. Quy định là phải đeo mặt nạ kể cả khi làm việc bên ngoài ạ.”
Chủ tịch Kim đưa ly rượu lên môi và nở một nụ cười cứng ngắc.
“Ừm, cứ làm thế đi.”
Im Su cầm cái ly trên bàn lên. Ki Ha nhìn chằm chằm vào tách cà phê đang bốc khói nghi ngút.
“Thằng nhóc đó đang làm gì thế?”
“Nó vẫn đang thơ thẩn trong phòng chờ như mọi khi thôi ạ.”
Ki Ha liếc nhìn Im Su. Mặc dù ông ta không hề nhắc đến tên ai nhưng Im Su vẫn báo cáo hành tung của Yaba như một điều hiển nhiên. Tên đàn em này nhanh trí hơn so với thân hình lơ đãng của cậu ta, nhưng Ki Ha cảm thấy không hài lòng khi cậu ta biết hết mọi thứ trong bụng mình như vậy. Không hề bận tâm đến ánh mắt của Ki Ha, Im Su lên tiếng.
“Cocaine nhận được yêu cầu đi công tác vào ngày mai ạ.”
“Là ai, ở đâu?”
“Là người do Chủ tịch Kim bên tập đoàn xây dựng sắp xếp. Người đó là giám đốc của công ty, vợ ông ấy bị mất trí nhớ. Làm sao đây ạ?”
“Cử hai thằng đi theo. Nếu thấy gì khả nghi thì đưa Cocaine về ngay.”
“Em hiểu rồi ạ.”
Ki Ha chôn mình xuống chiếc ghế sofa da và nhìn quanh văn phòng điều hành.
“Chi phí mua lại Paradiso là bao nhiêu ấy nhỉ?”
“Em đã liên hệ với luật sư bên đó và họ nói rằng giá của riêng tòa nhà là 18 tỷ won. Ngoài ra, nếu tính thêm tiền thuế và tiền bảo hiểm thì sẽ phải trả thêm hàng trăm triệu. Nhưng trước tiên phải tìm hiểu xem người chủ có muốn bán hay không…
“Chỉ cần khéo mồm khéo miệng là sẽ được thôi. Trong suốt thời gian qua ông ta chưa từng ra mặt dù chỉ một lần tức là ông ta cũng chẳng quan tâm lắm. Vấn đề là tiền thôi.”
Ki Ha nhớ lại lời đề nghị của Cha Yi Seok tối qua.
“Vậy thì đưa cậu ta cho tôi đi.”
“Thêm 10% so với 10% ban đầu thì thế nào?”
Những người này có thể bỏ hàng trăm triệu đô la cho một đêm với người phụ nữ họ muốn, nhưng số tiền đó là quá nhiều so với đồ dùng một lần. Dĩ nhiên đây là số tiền có thể sinh lãi với đề nghị rất hấp dẫn. Cổ phiếu của Tae Ryeong Motors có triển vọng vững chắc nên chỉ cần để yên thôi cũng đẻ ra vàng rồi. Mặc dù Ki Ha không hài lòng với bản thân vì đã từ chối lời đề nghị, nhưng ông không có ý định thay đổi suy nghĩ. Cha Myung Hwan phải tắt thở thì việc này mới hoàn thành. Và cũng chẳng có lợi ích gì khi để Yaba dành nhiều thời gian với Cha Yi Seok.
Đã hơn mười năm kể từ ngày ông đưa Yaba về. Khi mới đến đây, cậu ta đã không hát trong suốt một khoảng thời gian. Tuy nhiên, sở dĩ Ki Ha giữ lại một thằng nhóc vô dụng là vì ánh mắt tà ác của nó khi tố giác bạn mình. Ông rất thích điều đó. Yaba chưa từng thể hiện năng khiếu gì nổi bật và mối quan tâm duy nhất của Ki Ha là ý định sử dụng Cocaine để nuôi sống Paradiso. Nhưng không biết từ lúc nào Yaba đã trưởng thành, có một khí chất kỳ lạ thu hút mọi người xung quanh. Lần đầu tiên ông có cảm giác hưng phấn với cậu ta là khi nào nhỉ? Vào lúc Ki Ha mơ hồ nhận ra bản chất thực sự của cảm giác đó thì thằng nhóc đã bị thiến và được cấy một con chip vào người. Ki Ha vuốt mái tóc được chải gọn gàng của mình. Nếu chuyện này kết thúc êm đẹp và nhận được cổ phần từ Cha Yi Seok, ông có thể mua lại Paradiso ngay lập tức. Khi đó, ông cũng sẽ có được Yaba một cách hoàn hảo. Cho đến ngày đó, chip là phương sách cuối cùng.
“Phù…”
Cha Yi Seok xoa bóp sống mũi và day day đôi mắt mệt mỏi. Những bộ não làm việc quá sức trong suốt mấy ngày đang ngủ la liệt trên ghế sofa và trong phòng phủ. Anh dọn đống giấy tờ trên bàn và tìm thấy thuốc lá. Khi nhìn vào biểu đồ cơ cấu đầu tư đầy trên máy tính xách tay, anh nhớ lại cuộc gặp với ông chủ Paradiso ngày hôm qua. Dù ông ta có đòi bao nhiêu đi chăng nữa, anh cũng sẵn lòng trả. Rõ ràng phải là như vậy. Yaba không phải là Healer mà chỉ là một kẻ phiền toái. Tuy nhiên, ông ta lại từ chối lời đề nghị hấp dẫn đó. Đó không phải là một thủ đoạn hòng tăng tiền đặt cược. Ông ta thực sự không có ý định từ bỏ Yaba. Vậy thì chỉ có một lý do duy nhất.
Cha Yi Seok xoa bóp phần gáy căng cứng và cầm điện thoại di động lên. Anh kiểm tra qua loa những số điện thoại gọi đến trong khi anh đi vắng rồi ném nó lên bàn. Khi đang gõ bàn phím, anh chợt nhớ ra một số điện thoại mà anh vừa lướt qua lúc nãy và lại cầm điện thoại lên. Ngón tay đang lướt lên lướt xuống trên màn hình dừng lại ở một chỗ.
[011-666-4444]
Anh nheo mắt và gảy nhẹ đầu lọc thuốc lá. Anh không tài nào lý giải được tại sao dãy số này lại thu hút anh một cách kỳ lạ như vậy. Cha Yi Seok gõ ngón tay cái vào điện thoại và nhấn nút gọi. Tiếng bíp vang lên rất lâu nhưng không có ai nghe máy. Đúng lúc anh đang định thử gọi lại một lần nữa thì không biết từ khi nào, Sung Jae đã đứng ở lối vào nhà bếp, cầm cà phê ở cả hai tay và nhìn anh chằm chằm. Cậu ta bước tới và đưa ra một ly.
“Từ nãy tới giờ cậu làm sao vậy?”
“Gì cơ?” Khi Cha Yi Seok hỏi lại bằng mắt, Sung Jae nằm dài trên ghế sofa và trả lời.
“Từ nãy tới giờ trong suốt cuộc họp, cậu không hề tập trung mà cứ như người ở đâu ấy. Nghĩ lại thì cũng lạ thật, dạo này cậu không chơi thuốc nữa đúng không? Nếu kiếm được đồ gì ngon hơn thì phải cùng nhau vui vẻ chứ?”
Sung Jae đặt mu bàn tay lên mũi và giả vờ hít vào. Cha Yi Seok nhíu mày.
“Để xem nào, lần này tôi hoàn toàn không có ý định chia sẻ với cậu.”
“Nếu cậu chóng chán rồi thì sẽ đưa cho tôi đúng không? Tôi sẽ từ từ đợi.”
Cha Yi Seok nhìn chằm chằm vào Sung Jae với ánh mắt sắc bén. Sung Jae vừa cười vừa uống cà phê.
“Mấy hôm trước, chị dâu đã gọi cho tôi và nói mấy câu kỳ lạ.”
“Nói gì?”
“Chị ấy bảo từ sau khi Cocaine đến, tức là kể từ khi Yabawi đến ấy, tình trạng của anh Myung Hwan càng ngày càng xấu đi. Chị ấy sợ cậu khó chịu nên không thể hỏi cậu được. Có điều gì đáng lo ngại… Dù sao thì, hãy kiểm soát tốt trò lừa này và cả ông chủ Paradiso. Ông ta là người biết toàn bộ sự việc nên cả hai chúng ta đều không thể yên tâm được mà, phải không? Nhân tiện, ông ta không thể tham gia vào vụ này bằng lời nói suông được, cậu đã trả cho ông ta bao nhiêu thế?”
“10% cổ phần của tôi.”
“Cậu mất trí thật rồi. Có phải chuyện to tát gì đâu mà cho ông ta số tiền lớn như vậy?”
Sung Jae lè lưỡi ra.
“Nhờ vậy mà tôi đã nhận được nhiều hơn thế. So với một tên từng lăn lộn trong giới xã hội đen thì ông ta cũng thuộc dạng có đầu óc và to gan lớn mật đấy. Tôi đang nghĩ có nên thêm 10% nữa không.”
“Gì cơ? Vậy là 20% á?”
“Nếu ông ta đòi thêm thì tôi sẽ cho ông ta bao nhiêu tùy ý.”
“Cậu điên rồi. Cậu bỏ thuốc rồi giải tỏa nhu cầu ở chỗ khác à?”
Sung Jae cười gượng như thể rất sốc. Môi của Cha Yi Seok cong lên khi anh cắn một điếu thuốc.
“Cậu có biết bước ngoặt thực sự là gì không?”
Anh gõ nhẹ vào bàn phím laptop và nói thêm.
“Đó là cho rồi lấy lại.”
Sung Jae mở to mắt rồi cười khẩy.
“Ôi trời… cái đó thì quay cuồng luôn đấy.”
Cha Yi Seok tựa đầu vào ghế sofa. Ki Ha là người đầu tiên phụ trách việc này khi anh lên kế hoạch về chuyện của Cha Myung Hwan trong văn phòng ông ta. Anh ngửi đươc từ ông ta thứ mùi của đồng loại đang cố gắng che giấu tham vọng để nhảy lên một tầm cao hơn. Ban đầu, anh sẵn sàng từ bỏ 10% như đã hứa. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Anh sẽ khiến ông ta suốt phần đời còn lại phải khao khát cái cảm giác ngây ngất chỉ được trải qua trong thời gian ngắn ngủi. Giống như ông ta đã làm với Yaba như vậy bằng thuốc. Anh nhìn lên trần nhà và nghiến răng. Trong suốt cuộc họp, hình ảnh về một con mèo với giọng nói như thuốc kích dục và chiếc cổ cong đã chiếm trọn tâm trí anh. Chàng trai càng về đêm càng trở nên ngang bướng đó chính là một con quỷ hấp tinh còn dâm đãng hơn cả màn đêm. Anh tự hỏi cậu ta có vượt qua được khoảng thời gian này không? Cha Yi Seok dập điếu thuốc vào gạt tàn và đút tay vào áo khoác. Sung Jae cũng đứng dậy.
(*T/N: Quỷ hấp tinh là loài quỷ hay sinh vật siêu nhiên giống như hồn ma, chuyên quan hệ tình dục với những người đang ngủ để hấp thụ tinh khí từ họ. Quỷ nam là Incubus, quỷ nữ là Succubus.)
“Cậu định đi à? Nhân tiện, thím thế nào rồi? Hôm đó Cocaine không bị đuổi đi à?”
“Cậu ta đã trở về an toàn. Chắc sẽ tự biết mà làm thôi.”
“Thấy chưa. Đáng lẽ phải đưa cậu ấy tới đó từ lâu rồi mới phải.”
Sung Jae nói bằng giọng trầm.
“Nếu cậu tìm thấy Cocaine sớm hơn một chút thì chắc các chị cũng sẽ không sao nhỉ! Giá mà các chị có thể chịu đựng lâu thêm một chút…”
Đôi môi của Cha Yi Seok trượt sang hai bên.
“Kỳ tích không xảy ra với tất cả mọi người.”
Mười năm trước, hai người chị gái của Cha Yi Seok luôn khao khát tình yêu thương từ người bố không bao giờ trao cho họ điều đó nên cả hai lúc nào cũng chiến đấu quyết liệt. Cha Yi Seok đã chế giễu hai người chị của mình và chỉ đứng ở vị trí người quan sát cuộc chiến không hồi kết. Nhưng khi hai chị gái bước gần đến ngưỡng cửa tử thần, anh đã thay đổi suy nghĩ. Anh tình cờ nghe được rằng có cách để cứu họ. Tuy nhiên, khi anh tìm ra cách thì cũng là lúc những người thân yêu đều qua đời. Anh chẳng còn hứng thú nữa rồi.
Cha Yi Seok rời khỏi khách sạn lúc 9 giờ 45 phút tối. Anh bước lên xe và khởi động. Đã gần đến lúc các ca sĩ kết thúc công việc tại Paradiso. Bây giờ đang là thời điểm gặp phải các triệu chứng cai nghiện. Địa ngục khủng khiếp sẽ kéo dài 1 tuần, và nếu nghiêm trọng thì thậm chí có thể chết. Sự phụ thuộc về mặt tinh thần có thể được bù đắp nhưng cơ thể sẽ thèm muốn loại thuốc cũ. Bây giờ cách duy nhất là nhắm đến hiệu ứng giả dược bằng kẹo. Cha Yi Seok nhấc điện thoại lên và gọi vào số lạ lúc nãy. Anh gọi đi gọi lại nhiều lần nhưng vẫn không có ai nghe máy, anh ném điện thoại lên bảng điều khiển xe. Anh định sẽ đến đón cậu ấy và cùng nhau ăn một bữa tối muộn. Gọi cậu ấy vào phòng một mình và bảo cậu ấy hát cũng là một ý tưởng không tồi. Miệng Cha Yi Seok bỏng rát khi nhớ lại đôi môi đã cuộn tròn lời bài hát và những cử chỉ cơ thể không phù hợp với bài hát. Anh dùng lưỡi liếm đôi môi khô khốc.
Khi quay vô lăng, Cha Yi Seok đột nhiên nhìn thấy một chiếc Sonata màu đen phản chiếu trong gương chiếu hậu. Chiếc xe đã bám theo từ bãi đậu xe khách sạn. Anh nhướng mày. Khi đèn giao thông đổi màu, anh đi theo làn sóng ô tô và bất ngờ quay đầu lại. Chiếc Sonata màu đen bị dòng xe phía sau cuốn đi, khuất dần khỏi tầm nhìn. Dù là theo dõi thực sự hay chỉ là bám theo quá mức thì vẫn có gì đó không ổn. Anh gõ ngón tay lên vô lăng rồi lái xe về nhà. Hôm nay nên quay về thì tốt hơn.
“Để đâu được nhỉ? Rõ ràng là ở ký túc xá mà.”
“Trên xe cũng không có à?”
“Không có. Tôi cũng lục tung mọi ngóc ngách trong phòng rồi…”
Ngày hôm sau các ca sĩ thái giám cũng tham gia vào cuộc tìm kiếm nhưng vẫn không thể tìm thấy điện thoại của Cocaine. Hashish an ủi Cocaine đang buồn bã.
“Chúng tôi sẽ tìm tiếp cho nên cậu đi làm trước đi. Mang tạm điện thoại của tôi đi.”
“Ừm.”
Cocaine nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng. Yaba biết rất rõ tại sao cậu ta đứng ngồi không yên như vậy. Đó là vì cậu ta không thể nhận cuộc gọi của Cha Yi Seok. Đáng thương thay, Hashish không nhận ra sự thật nên cứ miệt mài tìm kiếm mãi. Cậu ta giật nảy mình khi đang nhấc túi xách từ dưới gầm giường của Cocaine lên thì chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Hashish ngay lập tức nhận ra đó là Yaba và thở ra một hơi mệt mỏi. Cậu ta ném điện thoại vào người Yaba đang nằm dài trên giường và nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Cậu thật sự không nhìn thấy điện thoại của Cocaine à?”
Khuôn mặt Hashish sẽ trở nên méo mó như thế nào nếu cậu ta biết Cocaine đã đến nhà bố mẹ đẻ của Cha Yi Seok hay Cocaine vẫn thường xuyên trao đổi liên lạc với anh ta? Yaba vùi má vào gối và lẩm bẩm.
“Cậu muốn hỏi tôi đã bỏ nó đi đúng không? Đúng. Tôi đã làm như vậy đấy. Giờ cậu vừa lòng chưa?”
“Thằng điên.” Hashish cau mày và bước vào phòng tắm. Yaba nở một nụ cười mơ hồ. Bằng cách này, sự dối trá được tôn thờ và sự thật bị phớt lờ. Đó là lý do tại sao con người ta lại khinh thường sự thật đến vậy. Yaba nằm im trên giường không nhúc nhích, cố gắng giác ngộ nguyên tắc của thế giới. Cậu vừa nhìn bức tường mốc meo vừa lẩm bẩm. Necrophilia… là một triệu chứng của bệnh paraphilia, lệch lạc tình dục. Những người mắc chứng bệnh này sẽ nảy sinh ham muốn tình dục đối với xác chết hay còn gọi là ái tử thi.
So với cơn đau đang đè nặng trên đầu, những thông tin mà Internet mang lại cho cậu thật lạnh lùng và rõ ràng. Yaba ước gì tất cả tình huống đang xảy ra và cả trái tim cậu cũng có thể lạnh lùng và sáng suốt như vậy. Cậu mò mẫm rồi cầm chiếc điện thoại trên giường lên. Khoảnh khắc nhìn vào màn hình, mắt cậu mở to. Có hơn 10 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Cha Yi Seok, và chúng đều đến trong giờ làm việc tối qua. Bình thường chẳng có mấy ai gọi cho cậu nên cậu cũng chẳng có việc gì cần xem điện thoại cả. Yaba nâng cơ thể nặng nề của mình lên và nhìn chằm chằm vào màn hình. Cha Yi Seok không hề biết số của cậu. Tuy nhiên, cậu tò mò tại sao anh ấy lại gọi liên tục như vậy. Có lẽ anh ấy đã hỏi Ki Ha. Có lẽ anh ấy đã cố thông báo cho cậu biết về cái chết của Cha Myung Hwan. Tên và số điện thoại của anh lấp đầy màn hình của chiếc điện thoại nhỏ. Trong ngăn kéo vẫn còn hộp thuốc anh đưa cho cậu. Tấm séc của anh vẫn nằm ngủ yên trong quần lót của cậu. Toàn bộ không gian của Yaba đã dần dần bị anh lấp đầy.
Cocaine đã từ bỏ chiếc điện thoại bị mất và đi công tác. Yaba nhìn chằm chằm vào Cocaine khi cậu ta rời khỏi cửa trước. Hôm nay cậu ta cũng đến nhà bố mẹ Cha Yi Seok sao? Hai người họ sẽ gặp nhau ở đó nhỉ? Sau khi xong việc, họ sẽ ăn tối cùng nhau chứ? Nếu một ngày nào đó Cocaine chết đi, Yaba hy vọng đó sẽ là lúc cậu ta đang hát. Khoảnh khắc Cocaine tỏa sáng nhất là khi cậu ta hát một bài hát đẫm máu trước những người tôn thờ mình. Khi dây thanh quản của Cocaine bị chất độc phá hủy và không thể hát những bài hát thần kỳ nữa, Yaba sẽ bước qua cánh cửa trái tim để tới chăm sóc Cocaine, người lúc đó đang sống trong cảnh khốn khổ. Như một người giám hộ, như một người bạn, cho đến ngày cậu ta từ giã cuộc đời. Liệu Cha Yi Seok có đến dự đám tang của Cocaine không? Liệu anh ấy có hứng lên với cái xác của Cocaine không?
Một đám cơm thừa canh cặn ra ngoài mua đồ ăn đủ dùng cho một tuần, đám còn lại ngồi quanh phòng khách chơi GoStop. Yaba tắm xong và ngồi vào bàn. Khi cậu mở ngăn kéo ra, có một chiếc hộp màu nâu nằm gọn trong góc. Hôm qua cậu đã ném nó vào thùng rác nhưng rồi cuối cùng lại nhặt nó lên. Yaba mở hộp, lấy ra hai viên thuốc và uống. Số thuốc Cha Yi Seok đưa cho cậu chỉ còn lại 3 viên. Lũ bọ đang la hét đòi thêm thuốc. Lọ thuốc mà Ki Ha đưa cho cậu hôm qua được đặt ở một góc. Cậu liếc nhìn và mím môi. Cậu luôn có cảm giác như đang bị ai đó xé xác. Lúc nào cậu cũng trong trạng thái căng thẳng lo âu và chỉ muốn đâm bất cứ ai chạm vào mình. Khi gục cái đầu đẫm mồ hôi xuống bàn, cậu nghe thấy tiếng ồn ào của thành phố. Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên. Khoảnh khắc cậu nhấc máy lên kiểm tra số điện thoại, máu tươi đột nhiên chảy ồ ạt vào trái tim vốn đã ngừng đập từ lâu của cậu. Là Cha Yi Seok. Cậu nhấn nút nghe và áp điện thoại vào tai. Hôm nay là ngày tới biệt thự của Cha Myung Hwan.
“Sao thế?”
[Là cậu thật nhỉ.]
Âm thanh đầu tiên lọt vào tai Yaba là tiếng gió thổi. Tiếp theo, cậu nghe thấy một giọng nói như tiếng vọng trong nước.
[Tôi đang ở trước ký túc xá. Cậu xuống đi.]
“……!”
Yaba đứng phắt dậy. Cậu đi đến đầu giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong con hẻm chật hẹp, có một chiếc ô tô màu bạc đang đỗ dưới cột điện, Cha Yi Seok đứng tựa vào xe, một tay cầm điện thoại. Yaba mở to mắt, đảo tròn. Khi cậu quay lại nhìn anh, anh cũng nhìn về phía này. Đôi mắt anh gây áp lực lên tầm nhìn của cậu ngay cả khi hai người đang ở xa nhau. Cậu trốn sau cửa sổ, bàn tay véo môi trở nên lơ đãng và nhịp tim cũng dần nhanh hơn.
“Tôi không khỏe lắm. Tôi sẽ đi ngủ.”
[Sao cậu cứ lấm lét thế? Dù có đến biệt thự hay không thì cứ xuống đây trước đã.]
“Không thích.”
Yaba cúp điện thoại. Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng rung. Cậu nhét điện thoại xuống dưới gối và ấn cái điện thoại như thể đang cố làm nó nghẹt thở. Tiếng rung dai dẳng chợt dừng lại. Yaba nằm rũ người trên gối. Một phút, mười phút… không biết đã trôi qua bao lâu rồi. Cậu nắm lấy mép gối rồi nhấc chân lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe vẫn ở đó nhưng không thấy chủ xe đâu cả. Đúng lúc đó, Yaba nghe thấy tiếng chuông cửa. Một lúc sau, phòng khách trở nên hỗn loạn, tiếng bước chân nhanh chóng đến gần. Cánh cửa phòng cậu bất ngờ bị mở ra và Cha Yi Seok bước vào như một cơn mưa tuyết. Khi cánh cửa đóng lại, khuôn mặt trố mắt của các hoạn quan cũng bị bỏ lại phía sau. Tim Yaba đập càng lúc càng nhanh theo tốc độ bước chân của anh. Anh ấy mặt dày xông vào như thể được chào đón.
“…Ra khỏi phòng tôi.”
Cha Yi Seok ung dung phớt lờ câu nói của Yaba và ngồi xuống giường.
“Chính xác thì cậu đau ở đâu? Đứng dậy, đến bệnh viện.”
“Không thích. Người phải đến bệnh viện là anh mới đúng!”
Yaba lạnh lùng nói và tựa lưng vào đầu giường. Cha Yi Seok liếc nhìn quanh căn phòng chật hẹp. Không gian quen thuộc đến mức chán ngấy của cậu tựa như một thế giới hoàn toàn khác với anh. Yaba không thể chịu nổi bầu không khí khó chịu nên đã đứng dậy. Cha Yi Seok lập tức nắm lấy tay cậu, bắt cậu ngồi xuống. “Không còn cách nào khác rồi.” Nói rồi, anh cuộn Yaba lại trong chăn.
“Bỏ ra! Tôi đã bảo là tôi không đi mà!”
Cả chân tay và giọng nói của Yaba đều bị giam giữ trong tấm chăn như một bộ đồ bó sát. Giường kêu lên cót két trước cuộc chiến giằng co cơ thể. Yaba dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy anh ra nhưng tay cậu hầu như không còn bất cứ tự do nào để làm chuyện đó. Cha Yi Seok chặn đường thoát hiểm của cậu bằng cách chống cả hai tay lên đầu giường khóa chặt cậu lại. Hơi thở của Yaba rải rác trên bờ vai và bộ ngực rộng của anh. Cha Yi Seok cũng đáp hơi thở nặng nề của mình lên trán cậu. Anh hơi nghiêng đầu và nhìn sâu vào ánh mắt thô lỗ của cậu.
“Nhìn cậu phản kháng như thế này cứ như đang giả bệnh ấy.”
Anh vừa lấy ngón tay mân mê đuôi tóc Yaba vừa lẩm bẩm. Ngón tay anh rơi xuống sượt qua môi cậu. Yaba quay đầu đi để rũ bỏ sức nóng.
“Rõ ràng tôi đã nói rồi mà. Nếu tôi muốn thì tôi sẽ đi, nếu tôi không muốn thì sẽ không đi.”
“Tôi cũng nói rõ rồi mà. Tôi có quyền với cậu. Đến biệt thự hay không là do tôi quyết định. Cậu vừa ngoan ngoãn được một chút mà sao lại bướng bỉnh nữa vậy?”
Yaba nhìn thẳng về phía trước.
“Nếu anh không vừa lòng đến vậy thì dẫn Cocaine đến đó đi. Dù sao thì anh cũng đã nói Cocaine có đến cũng không cứu được Cha Myung Hwan nữa mà. Vậy nên đi mà dẫn Cocaine ngoan ngoãn nghe lời đi ấy.”
Những lời Yaba nói ra như con dao găm bay thẳng vào cậu. Nó đâm vào cổ và cứa rách da thịt cậu. Một ngày nào đó, máu sẽ cạn hết.
“Giọng của hai người hoàn toàn khác nhau nên giờ có đổi cũng không được nữa rồi. Tôi cần cậu cho đến khi chuyện này kết thúc.”
Phải rồi, khi ấy Yaba đã mù quáng trước nụ cười đó. Cậu đã bị mê hoặc bởi lời anh nói rằng anh rất cần cậu. Cậu đã quá say sưa với thời gian được ở bên Cha Yi Seok đến nỗi quên mất rằng tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ việc anh muốn bảo vệ Cocaine. Cắt đứt sợi dây sẽ cứu Cha Myung Hwan khỏi cái chết sao? Được thôi. Chỉ cần một tháng, giấc mộng hão huyền này sẽ kết thúc và cậu có thể rũ bỏ được giấc mơ ồn ào đó. Yaba nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt thắt chặt của anh.
“Có lẽ cả đời này anh đã luôn sống và làm bất cứ điều gì anh muốn, nhưng đừng áp đặt chuyện đó lên tôi. Tôi đã nói với anh rồi mà. Tôi chẳng kiêng nể ai đâu. Tôi cũng không chắc nếu tâm trạng không tốt thì tôi sẽ nói gì với Cha Myung Hwan nữa. Tôi chẳng có gì phải sợ cả. Tôi…”
Mỗi ngày đều bước đi trong địa ngục.
Môi Cha Yi Seok nhếch lên u ám. Đó là một sự nhạo báng rõ ràng.
“Không thể giật kẹo khỏi tay của một đứa trẻ khi nó đe dọa vụng về như vậy được nhỉ. Nói chính xác đi. Cậu muốn gì?”
Đừng để Cocaine đến nhà anh. Đừng nghe giọng Cocaine nữa. Cũng đừng nhìn cậu ta. Tôi không phải công cụ để anh sử dụng mỗi khi thấy thoải mái. Tôi không phải cây cầu để anh giẫm lên rồi bước qua. Đối với anh, tôi là một cái xác à? Vậy nên anh mới làm như thế với tôi đúng không? Sự tức giận khốn khổ, sự ghen tị thô thiển và cảm xúc mù quáng đan xen vào nhau. Miệng cậu mấp máy.
“Sau khi chuyện này kết thúc, cả anh và Ki Ha đều có được nhiều thứ hơn, nhưng tôi chẳng còn lại gì cả. Nên tôi cần mang theo chút tiền.”
Yaba ngước mắt lên nhìn anh.
“Vì cậu không giả vờ giả vịt nên tôi thấy thoải mái hơn rồi đấy. Được thôi. Nói ra số tiền cậu muốn đi.”
Ánh mắt lạnh lùng của anh bao trùm khắp gáy Yaba. Những cảnh cậu muốn cắt ra dần trở nên mờ ảo. Cậu bấm móng tay vào lòng bàn tay để xua đi hơi nóng đang dồn ứ xung quanh mắt. Ước gì tất cả máu trong cơ thể cậu đổ ra cuốn anh đi khỏi nơi này.
“Anh nhiều tiền thế à? Dù tôi có đòi bao nhiêu anh cũng cho hết à?”
“Tôi sẽ cho cậu thời gian nên cứ suy nghĩ kỹ đi. Thay vào đó, hôm nay là ngày cuối cùng cậu được cư xử tùy tiện theo ý mình.”
“Tôi sẽ bảo một tên côn đồ đưa tôi đến biệt thự.”
“Không được.”
“Vậy thì bảo Cha Myung Hwan cử người đến đây đón tôi đi. Tôi không muốn đi cùng anh.”
Miệng Cha Yi Seok dần cứng lại. Yaba giương đôi mắt độc ác của mình lên.
“Cả anh và Ki Ha đều là những kẻ lừa đảo đê tiện y như nhau. Cha Myung Hwan tuy kém cỏi nhưng còn đỡ hơn nhiều. Tất cả những gì các người nuốt vào đều sẽ thối rữa trong bụng mấy người! Các người chính là những kẻ sống trong cống rãnh!”
Đôi mắt của Cha Yi Seok đột nhiên biến thành thứ vũ khí màu xanh đen. Yaba muốn bóp nát đôi mắt như thể đang nói rằng mình không hề quan tâm gì đến tổn thương của người khác kia. Cậu cố đẩy giọng nói cao đến cằm thì bị vỡ vụn.
“Bảo Cha Myung Hwan cử người tới đây. Tôi không muốn đi cùng anh. Tôi không muốn đi cùng anh…!”
Bụp! Cha Yi Seok đập mạnh tay vào đầu giường khiến nó như sắp gãy tới nơi. Bụi bay tán loạn trong bầu không khí u ám. Cái nhìn kiên định của anh khiến Yaba lạnh toát cả sống lưng.
“Cậu vừa nói gì?”
Đó là một âm thanh cảnh cáo vang vọng xuống tận đáy. Yaba bị anh áp đảo tới mức đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Những kẻ như anh còn… hơn cả Cha Myung Hwan… ức…!”
Cha Yi Seok lao vào ngấu nghiến môi Yaba như pháo nổ vừa bị rút dây. Phần thân trên của anh đè nặng lên cậu, anh mút môi và lưỡi cậu rồi nhai nhóp nhép cùng một lúc. Cả cơ thể cậu bị nghiền nát như muốn nổ tung. Đôi mắt bao bọc trong lửa lao vào nuốt chửng nhiệt độ cơ thể cậu. Anh cắn ngón tay của Yaba đang đẩy mặt mình ra, mạnh đến mức để lại cả dấu răng. Cặp đùi rắn chắc thúc sâu vào háng cậu và chà xát vùng kín không chút do dự. Khi đôi môi trượt khỏi môi cậu và mút vào gáy cậu, vai cậu co rúm cả lại. Hơi thở đặc sệt như rượu cũ lan khắp dái tai đến gáy cậu. Bàn tay anh hung hãn thò vào trong quần, bóp lấy cặp mông của cậu và chọc sâu hơn vào kẽ hở. Khoái cảm kích thích tới mức tưởng chừng như sắp ngất khiến cổ họng Yaba phát ra tiếng rên rỉ. Không! A… Ức…! Những tiếng hét tuyệt vọng nhanh chóng tan biến trong không gian ướt át. Cậu đánh liên tục vào bờ vai rắn chắc như loài giáp xác của anh, túm tóc anh mà xé toạc ra. Cà vạt bị rách và áo sơ mi bị đẩy lên để lộ xương quai xanh đang quằn quại dữ dội bên dưới lớp vải. Anh lè lưỡi ra thành một đường thẳng, nghiền nát và khuấy đảo bên trong miệng Yaba. Cậu cắn phập vào chiếc lưỡi đang tàn phá miệng mình. Mắt anh nheo lại một lúc, nhưng chỉ thế thôi. Lưỡi anh tiếp tục thọc sâu vào môi và phần thịt mềm bên trong miệng rồi khuấy đảo như đang giải phẫu khoang miệng cậu.
“Hư ư… Haa…”
“Haa…”
Tiếng rên ngắn thoát ra theo hơi thở của Yaba. Hơi thở nóng bỏng cũng phả ra từ môi anh. Mùi nước hoa hòa quyện cùng mùi mồ hôi nhớp nháp khiến đầu óc cậu choáng váng. Những cử động lưỡi thô bạo dần dần tăng lên khiến cậu như đang ngụp lặn trong nước. Bàn tay đang giữ mông cậu siết chặt hơn và kéo cậu lại gần. Phần thân dưới chà xát vào nhau chuyển từ những động tác gấp gáp sang những giai điệu nhẹ nhàng. Sau một tiếng rên khô khốc, chiếc lưỡi dày ướt đẫm của anh di chuyển ra vào khe hở giữa môi của cả hai. Đôi môi vốn kiên trì một hồi lâu đã rời đi, bàn tay đặt ở mông cũng chuyển sang cử chỉ ấm áp. Những tiếng thở ngắn khe khẽ rải rác khắp không gian lạnh lẽo. Đôi mắt anh sắc như dao đâm sâu hơn cả lưỡi. Những cảm xúc mất cân bằng sôi sục trong không gian đen tối.
“Nếu cậu còn nói nhảm thêm một lần nữa… tôi sẽ phạt cậu đấy.”
Yaba thở hổn hển và dựng gai mắt lên. Cha Yi Seok cũng thở ra một hơi dài rồi liếm chỗ nước bọt đang dính đầy miệng mình. Ánh mắt anh trượt xuống môi Yaba rồi dần dần dịu đi. Ngón tay anh như con rắn mang nọc độc trườn tới nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu.
“Chắc do thay đổi thuốc nên cậu nhạy cảm hơn thì phải. Hôm nay phải hủy chuyến đi tới biệt thự rồi.”
“Tôi không uống thuốc của anh đâu. Tôi vứt hết vào sọt rác rồi.”
Ánh mắt Cha Yi Seok như thuốc độc vặn cổ Yaba. Anh ước gì sự ghen tuông thô bạo này là do ma túy. Cảm giác như ngực anh đang bị nghiền nát thành cát bụi. Sau khi làn sóng cảm xúc trôi qua, thể lực anh đã cạn kiệt. Cả tâm trí và cơ thể anh trở nên hung bạo.
“Chỉ có hai trường hợp họ bố thí lòng tốt cho mày. Đó là khi họ nhận định rằng mày có giá trị lợi dụng, hoặc khi họ thấy mày đã hết giá trị… Nếu bọn họ chìa tay ra để bắt tay với mày, tốt nhất mày nên bỏ chạy ngay và đừng nhìn lại phía sau.”
“”Nhớ cho kỹ lấy. Cha Yi Seok chỉ bố thí lòng tốt cho mày đến ngày Cha Myung Hwan chết thôi. Tới lúc đó, thời hạn hiệu lực của lòng tốt đó sẽ kết thúc.”
Ít nhất thì Cha Myung Hwan cũng thèm muốn bài hát của cậu một cách mù quáng. Dù mồ hôi lạnh đang ướt đẫm cả lưng và đầu óc thì quay cuồng gần như ngất xỉu, cậu vẫn có lý do để tới căn biệt thự đó. Ước gì thời hạn hiệu lực trôi qua thật nhanh. Yaba khẽ lẩm bẩm.
“Tôi sẽ đi. Bảo Cha Myung Hwan cử người tới đón tôi…”
Ánh mắt của Cha Yi Seok lóe lên tia lửa lạnh lẽo. Yaba đẩy người anh ra và đứng dậy. Cậu mặc một chiếc áo len dệt kim màu đen với một chiếc áo sơ mi dài. Phớt lờ cái nhìn cứng ngắc của anh, cậu nhặt chiếc mặt nạ lên rồi bước ra ngoài. Hai chân cậu run rẩy. Khi Yaba rời khỏi phòng khách, những ánh mắt thất thần của đám hoạn quan đều đổ dồn vào cậu.
Cha Yi Seok đóng mạnh cửa xe lại rồi đi sang phía bên kia. Khi anh ngồi vào ghế lái, gió lạnh lùa vào áo khoác, thân xe nghiêng ngả. Anh nới lỏng cà vạt, nổ máy và lao xe khỏi con hẻm nhỏ. Sau một hồi lâu im lặng, anh lên tiếng.
“Sao cậu biết số của tôi?”
“Tôi lấy trộm từ điện thoại của Cocaine đấy. Sau khi ăn trộm, tôi ném nó vào bồn cầu rồi.”
Anh di chuyển con ngươi đen láy và nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt mà cậu không tài nào hiểu được.
“Tôi có số của anh nên anh không vui à? Đừng lo. Tôi sẽ xóa ngay.”
“Đừng giễu cợt tôi. Lần này sẽ không chỉ dừng lại ở việc mút môi đâu.”
Cử chỉ của anh tao nhã nhưng cái lưỡi thì thật man rợ. Anh hướng ánh mắt về phía trước trong khi vẫn bị Yaba nhìn chằm chằm. Ánh sáng chiếu lên sống mũi anh toát ra dáng vẻ đầy kiêu ngạo. Anh nói thêm.
“Đừng xóa.”
Yaba bị ép phải đến bệnh viện và phải truyền dịch. Cha Yi Seok ra khỏi phòng, bí mật nói chuyện gì đó với bác sĩ. Khi hoàng hôn trên sườn núi trút những tia nắng cuối cùng rồi biến mất, hơi thở của thành phố trở nên nặng nề hơn. Sau khi rời khỏi thành phố và tiến vào vùng ngoại ô, xe vẫn phải chạy thêm một đoạn nữa. Dư ảnh mờ ảo của đèn pha lướt qua mặt nước trên dòng sông đen. Đột nhiên Yaba muốn nhảy xuống dòng sông đó. Khi bước vào con đường chia làm ba nhánh, Cha Yi Seok bẻ lái và đi vào một con đường xa lạ. Đó là một con đường rừng tối tăm chỉ có cây cối trơ trụi. Yaba nhổm người dậy nhìn xung quanh. Cậu lo lắng nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng lạnh lùng của anh.
“Sao, sao lại tới đây?”
“Là lối đi tắt.”
“Anh chưa từng đi đường này mà.”
“Thì hôm nay đi.”
“Tại sao?”
Anh thoáng liếc nhìn Yaba rồi lại nhìn về phía trước.
“Bởi vì tôi muốn cậu nhanh chóng hát xong và ăn tối cùng tôi.”
Toàn bộ máu trong cơ thể Yaba dường như đều bị cuốn trôi đi hết. Những kẻ ái tử thi cũng ăn thịt người à? Chắc anh ấy nghĩ cậu là thịt lợn đông lạnh lâu năm. Cậu vừa đảo mắt vừa bóc những miếng vảy trên môi. Các đầu ngón tay dần lạnh đi và run rẩy. Bây giờ dù có đẩy Cha Yi Seok ra khỏi xe thì cậu cũng không có bằng lái. Ngay cả khi cậu bỏ trốn sau nhiều thăng trầm, việc anh phát hiện ra vị trí của cậu dựa vào con chip trong đầu cậu chỉ là vấn đề thời gian bởi vì anh với Ki Ha cùng một phe. Các ca sĩ thái giám đã chứng kiến cảnh cậu bị anh kéo đi nên họ sẽ trở thành nhân chứng và Cha Yi Seok sẽ trở thành đối tượng tình nghi số một của vụ án. Tuy nhiên, hiển nhiên là anh ấy sẽ dùng tiền bạc và quyền lực để bịt miệng đám hoạn quan cũng như phía cảnh sát. Dù nghĩ đến cách nào thì kết quả cũng giống nhau. Yaba dựng thẳng lưng và nắm chặt tay nắm cửa để sẵn sàng nhảy ra khỏi xe bất cứ lúc nào anh ấy giảm tốc dù chỉ một lát. Nhưng chiếc xe không hề dừng lại lấy một lần khi băng qua con đường rừng quanh co, và đến khi định thần lại, cậu đã nhìn thấy một căn biệt thự. Trước khi xuống xe, anh đưa lọ thuốc mang theo và ra lệnh cho cậu uống. Cuối cùng, Yaba vẫn không thể chống cự được và buộc phải mở miệng nuốt thuốc xuống. Tất cả đều do chiếc lưỡi thô bạo của anh gây ra.
Ngay khi Cha Yi Seok và Yaba bước vào phòng, vợ của Cha Myung lại bị đuổi ra ngoài. Cha Yi Seok bước đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường và ngả lưng ra sau. Cha Myung Hwan hỏi.
“Hôm nay có chuyện gì mà đến sớm thế?”
“Cocaine bảo là không được khỏe cho lắm nên muốn kết thúc sớm để về nghỉ ngơi.”
Không có chút ấm áp nào trong mắt Cha Yi Seok khi anh nhìn Cha Myung Hwan. Dường như đến cả máu của anh cũng đã nguội lạnh. Liệu một ngày nào đó Cha Myung Hwan có nhận ra bản chất thật sự của người em trai cùng cha khác mẹ với mình không?
“Ừm, sao cũng được.”
Ánh mắt của Cha Myung Hwan hướng về phía Yaba. Anh ta ngày càng gầy đi nhưng đôi mắt trũng sâu lại sáng rõ đến mức kỳ lạ.
“Hôm trước cậu đã xé nát danh sách các bài hát của tôi. Cậu cũng bảo nếu có thời gian viết mấy thứ này thì hãy tự nhìn lại cuộc đời mình đi.”
“…….”
“Vậy nên, như lời cậu nói, tôi đã nhìn lại cuộc đời mình. Đến mức đầu nổ tung luôn.”
Hôm nay, Cha Myung Hwan toát ra một vẻ cứng nhắc lạ thường, khác hẳn với Cha Yi Seok. Anh ta tiếp tục nói mà không mong chờ câu trả lời.
“Phải rồi, hôm nay cậu định hát bài gì?”
“Adagio của Albinoni, Ôi thưa cha thân yêu của con – Giacomo Puccini.”
“Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại hát những bài này?”
“Bởi vì trông anh cũng giống Lauretta, đe dọa bố mình để được kết hôn.”
Cha Myung Hwan nở một nụ cười đen nhẻm như thể điều Yaba vừa nói rất buồn cười.
“Tôi không có tuổi trẻ nhàn nhã đến mức tự đeo cái gông hôn nhân vào cổ. Hôn nhân có gì đặc biệt lắm à? Nếu điều kiện đôi bên phù hợp thì cứ làm đại khái thôi. Dù sao đi nữa, mặc dù Lauretta đã nói những điều vô lý với Gianni Schicchi rằng cô ta sẽ nhảy xuống sông mà chết nếu bố cô cấm cản cô không được cưới Rinuccio, nhưng đó rõ ràng vẫn một bản aria tuyệt đẹp với trái tim bi tráng.”
“Dù có van xin được kết hôn như vậy thì khoảng thời gian tươi đẹp cũng chỉ là thoáng chốc thôi. Ban đầu ai cũng đòi sống đòi chết bên nhau, nhưng rồi đến lúc bụng phệ, da nhăn nheo thì chắc chắn sẽ ngoại tình. Khi Lauretta biết được chuyện ngoại tình của Rinuccio, cô đã âm mưu cùng nhân tình của mình đầu độc Rinuccio. Nhưng dù có chiếm được toàn bộ tài sản, nhân tình của Lauretta cũng sẽ cuỗm hết tiền và bỏ trốn. Cô ta sẽ cảm thấy bị phản bội đến mức phát điên và cuối cùng phải vào bệnh viện tâm thần. Sau đó, những đứa con của cô ta sẽ trở thành những kẻ lang thang đầu đường xó chợ, rồi sớm muộn gì cũng phải ra vào tù như cơm bữa. Nếu chỉ để sản sinh ra lũ tội phạm vô dụng thì thà không kết hôn còn hơn.”
Vậy nên hãy trông chừng vợ mình cho cẩn thận vào. Yaba nuốt xuống lời nói đang cố thoát ra khỏi cổ họng. Bởi vì sắc mặt của Cha Myung Hwan lúc này trông như sắp vỡ vụn dù chỉ với một cú sốc nhỏ nhất. Đột nhiên Yaba muốn hỏi. Anh ta đang bước đến cái chết với tâm trạng như thế nào? Thật kỳ lạ. Sau khi nói chuyện với Cha Myung Hwan, Yaba lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Khi cậu đang nhìn sâu vào Cha Myung Hwan, cậu cảm giác có một ánh mắt dày đặc xuyên qua. Cậu quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Cha Yi Seok. Đôi môi anh đang nở một nụ cười trang nhã, nhưng ánh mắt anh như kim loại đâm sâu vào cổ họng cậu. Yaba cụp mắt xuống để tránh đi ánh nhìn đó. Cha Myung Hwan giơ tay ra hiệu cho cậu bắt đầu. Yaba biểu diễn ca khúc cậu đã chuẩn bị sẵn. Đó là ‘Adagio’ của Albinoni.
Aaaa~~~~~~~
Bài hát này vốn dĩ chỉ là một bản nhạc piano nhưng sau đó nó đã được chuyển thể thành một bài hát và được các ca sĩ yêu thích. Một giai điệu trang trọng và u ám tan vào không gian. Cha Myung Hwan hít một hơi và nhắm mắt lại. Khi ‘Adagio’ kết thúc, ‘Ôi thưa cha thân yêu của con’ vang lên.
Ôi, thưa cha thân yêu của con! Con yêu chàng. Chàng mới tuyệt đẹp làm sao.
Con muốn tới Porta Rossa để mua một chiếc nhẫn.
Vâng, vâng. Con muốn tới nơi ấy. Nhưng nếu như tình yêu này không được thành toàn
Thì con sẽ quay về Ponte Vecchio và gieo mình xuống dòng sông Arno!
Con đang đau khổ khôn cùng! Hỡi Chúa! Con thà rằng chết đi còn hơn!
Giọng hát cất lên từ sâu thẳm vang vọng trong không gian khô khốc. Xuyên suốt bài hát, Cha Yi Seok luôn bày ra khuôn mặt vô cảm. Anh khéo léo nhìn Yaba bằng ánh mắt sắc bén. Không hiểu sao, Yaba lại có cảm giác như đang trần truồng và bị cưỡng hiếp bằng mắt. Cậu không thở nổi, giọng hát cũng trở nên lệch lạc. Thời gian trôi qua lộn xộn đến mức dường như cậu còn quên mất tại sao mình đến đây hát. Yaba hát xong hai bài thì lập tức quay người rời đi. Cha Yi Seok cũng đứng dậy mà không nói lời nào. Cha Myung Hwan không hề than vãn. Hôm nay anh ta thật kỳ lạ.
Yaba đang định đi thẳng ra cửa thì cánh cửa căn phòng bên trái mở ra. Chủ tịch Cha bước ra, theo sau là một người nữa. Đó là Chủ tịch Kim. Yaba thở hổn hển và đóng băng tại chỗ. Cha Myung Hwan im lặng cúi đầu. Chủ tịch Cha lần lượt nhìn chằm chằm vào Cha Yi Seok và Yaba với ánh mắt nghiêm nghị. Cái nhìn mạnh mẽ lóe lên dưới hàng mi nhăn nheo. Sau đó, ông từ từ quay đầu về phía Chủ tịch Kim.
“Chủ tịch Kim, ông thấy sao?”
“Tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt đứa trẻ đó nhưng dù mới tỉnh dậy tôi cũng có thể nhận ra ngay giọng nói của cậu ấy.”
Chủ tịch Kim nheo đôi mắt nhăn nhúm lại và lắc đầu.
“Tôi chắc chắn giọng hát vừa rồi không phải là của Cocaine.”
Miệng Cha Yi Seok cứng đờ. Tim Yaba đập thình thịch như muốn nổ tung. Chân cậu run rẩy như sắp ngã xuống sàn nhà mềm mại. Cha Yi Seok bước những sải bước dài đến và đứng đằng sau cậu, vòng cánh tay to lớn ra đỡ lấy cơ thể cậu. Yaba chỉ có thể chớp mắt nhìn anh. Đúng lúc đó, tay nắm cửa mà Yaba đang cầm tuột ra khỏi tay cậu và cánh cửa mở ra. Một cơn gió rít lên như tiếng huýt sáo thổi vào bên trong, làm rung chuyển những chiếc lông vũ trên mặt nạ của Yaba. Một người đàn ông lạ bước vào và cúi chào.
“Đến nơi rồi ạ, thưa Chủ tịch.”
“Cho vào đi.”
Sau câu ra lệnh ngắn gọn của Chủ tịch Cha, người đàn ông xoay người theo đường chéo. Ai đó bước vào từ phía sau anh ta. Các hạt chuông pha lê va vào nhau tạo ra tiếng leng keng. Dường như cậu ta vừa mới đến, gió lạnh vẫn thấm ở cổ áo cậu ta. Chiếc mặt nạ vàng tỏa ánh sáng lấp lánh, những chiếc lông vũ trắng tinh đang phấp phới… Người vừa bước vào là Cocaine. Khi thấy Yaba đang đứng khựng lại ở cửa phòng, cậu ta cũng dừng bước. Ánh mắt Cocaine phản chiếu dưới chiếc mặt nạ đang run lên vì hoảng loạn và bối rối. Ngay sau đó, cậu ta hướng mắt về Cha Yi Seok đang đứng đằng sau Yaba.
“Giám đốc Cha. Làm sao…”
Cậu ta đang định hỏi Cha Yi Seok rằng nếu mọi chuyện thất bại thì phải làm sao à? Yaba không tài nào tỉnh táo nổi vì cơ thể như đang lơ lửng trong không gian. Cậu ngước lên và chạm mắt với Cocaine.
***