[Novel] Healer - Track 17

Track 17

 

Thời hạn hiệu lực đến sớm hơn Yaba nghĩ. Cho dù đã nhận ra đó là một cái bẫy thì cậu vẫn không thể cử động được vì mắt cá chân đã bị mắc vào bẫy. Vẻ mặt Cocaine đầy hỗn loạn và bối rối. Cậu ta đưa ra ánh mắt yêu cầu sự giải thích hướng về phía Cha Yi Seok. Yaba tò mò không biết đằng sau mình, Cha Yi Seok đang có biểu cảm ra sao. Bàn tay anh bao bọc lấy cậu vẫn không nhúc nhích. Có lẽ đầu anh cũng đang gặp tình trạng tương tự. Dù lò sưởi màu đỏ thổi ra không khí nóng, Yaba vẫn thấy ớn lạnh.

 

Chủ tịch Cha quan sát Yaba và Cocaine bằng cặp mắt của loài chim săn mồi để phân biệt hàng thật và hàng nhái. Dù ông ta và Cha Yi Seok không giống nhau về ngoại hình nhưng ánh mắt dò xét của họ cũng đủ để chứng minh họ là cha con. Ông cất tiếng hỏi.

 

“Được rồi, ai là Cocaine thật?”

 

Giọng nói vô cảm kéo Yaba về thực tại. Chủ tịch Cha hỏi lại lần nữa.

 

“Trả lời tôi. Ai là cocaine thật?”

 

Yaba chỉ liếc nhìn xuống sàn nhà. So với mái tóc rối bù khốn khổ, tâm trí cậu lại thật bình yên. Cocaine cụp đôi mắt vẫn chưa thoát khỏi sự hoảng loạn xuống. Chủ tịch Cha hỏi Chủ tịch Kim bên cạnh.

 

“Chủ tịch Kim, tôi muốn hỏi lại một lần nữa. Sau nghi nghe bài hát, ông thấy sao?”

 

Chủ tịch Kim nhìn qua nhìn lại giữa Yaba và Cocaine.

 

“Ngồi trong phòng nên âm thanh hơi nhỏ nhưng kỹ năng của đứa trẻ lại xuất sắc một cách đáng ngạc nhiên. Nhưng đó tuyệt đối không phải là giọng của Cocaine. Dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt Cocaine nhưng tôi vẫn nhớ rõ giọng hát của cậu ấy. Giọng của Cocaine trong trẻo và thuần khiết, nhưng giọng của đứa trẻ kia lại tối tăm và u ám.”

 

Yaba nhíu mày. Mặc dù cả hai đều đeo mặt nạ nhưng cậu là khối mỡ nặng gần 100kg, còn Cocaine có thân hình mảnh khảnh nên ngay cả một đứa trẻ con thò lò mũi xanh cũng có thể phân biệt được hai người với nhau. Vậy mà Chủ tịch Kim lại thao thao bất tuyệt một cách nực cười.

 

“Tôi đoán là không cần phải kiểm tra thêm đâu nhỉ.”

 

Sau khi xác định xong hàng thật, Chủ tịch Cha đứng thẳng lưng. Ông ta có khung xương dày và vóc dáng cân đối so với độ tuổi của mình.

 

“Ngay từ đầu tôi đã không tin vào sự tồn tại của Healer rồi. Sở dĩ tôi đứng được ở vị trí hiện tại cũng là bởi tôi chỉ tin vào chính mình. Nhưng vì Myung Hwan muốn nên tôi cũng cố nắm lấy cọng rơm xem sao. Nhưng quả thực rất kì lạ. Tôi nghe nói Healer này đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người, trong đó có Chủ tịch Kim. Vậy tại sao bệnh tình của Myung Hwan lại ngày càng nặng hơn? Nếu đúng thật là Healer có khả năng chữa lành thì ít nhất tình trạng cũng phải cải thiện đôi chút chứ? Tất nhiên, vì ngay từ đầu tôi đã không tin vào Healer nên tôi cũng không không định đổ lỗi cho Myung Hwan về tình trạng của nó. Vấn đề là cậu đã lừa dối chúng tôi quá giỏi.”

 

Ánh mắt của Chủ tịch Cha lướt qua Yaba và dừng lại ở Cha Yi Seok phía sau cậu.

 

“Tất cả thông tin mà Giám đốc Cha gửi đều là giả. Nghe nói chủ cửa hàng Kang Ki Ha cũng không phải chủ sở hữu thực sự. Mày đừng có nói là con không biết gì. Tao biết mày là thằng vô tích sự nhưng không phải kẻ ngốc.”

 

“Trả lời mau lên! Lẽ nào tất cả đều là do em bày ra?”

 

Cha Myung Hwan đã bộc phát cơn tức giận mà anh ta kìm nén nãy giờ. Anh ta run lên bần bật vì cảm giác bị phản bội khi nhận ra thứ mình đang cố bám víu đã mục nát tan tành. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Cha Yi Seok. Những ngón tay của Cha Yi Seok quấn quanh lưng Yaba chuyển động nhịp nhàng. Giống như nhịp điệu xoay đầu nhanh chóng của cậu, nhịp điệu đó khiến cậu rùng mình dọc sống lưng. Anh ấy sẽ làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh khó khăn này? Có lẽ anh sẽ phủ nhận không một chút do dự. Anh ấy sẽ nói mình cũng bị lừa và hoàn toàn không biết gì. Sau khi nhận được sự đồng cảm của người thân, anh ấy sẽ ném Yaba vào hố lửa và ung dung trốn thoát. Bởi vì đó là giải pháp thuận tiện nhất và phù hợp nhất với lý lẽ của những người này. Cuối cùng, kẻ dưng nước lã duy nhất ở đây chỉ có mình cậu. Bàn tay đang ôm lấy cậu không phải là chỗ dựa mà là bàn tay của đao phủ sẽ đẩy cậu lên máy chém. Khi cậu đang căng não nghĩ xem mình sẽ phải làm gì nếu bị tịch thu mặt nạ thì những ngón tay của Cha Yi Seok đột nhiên dừng lại. Tim của Yaba cũng ngừng đập theo. Cha Yi Seok cười và ngước đôi mắt u ám lên. Đôi môi hé mở từng chút một chậm chạp và nặng nề như cánh cổng thành khổng lồ.

 

“Em đã đoán trước sẽ có ngày này nhưng không ngờ nó tới nhanh như vậy. Hơn ai hết, em mong anh là người không biết gì cho tới cuối cùng.”

 

“Em đang nói gì vậy?”

 

Cha Myung Hwan hỏi với giọng sắc bén. Cha Yi Seok vòng tay qua vai Yaba và chuyển ánh mắt sang Cha Myung Hwan.

 

“Em biết đây không phải là Cocaine. Bởi vì tất cả đều là kế hoạch của em.”

 

Trừ Cha Yi Seok, mọi người đều mở to mắt. Yaba nín thở trước câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Phải đến lúc đó cậu mới quay người lại và thấy anh trông thật lo lớn. Tim cậu dần đập nhanh hơn. Cha Yi Seok hơi nheo mắt lại và mở miệng.

 

“Lần đầu tiên khi được nhờ vả chuyện này, Cocaine đã từ chối ngay lập tức. Khi em kể cho cậu ấy nghe về tình trạng của anh, cậu ấy nói mình không thể chữa được. Tình trạng của anh đã tệ đến mức ngay cả Healer giỏi nhất cũng không thể làm gì được nữa.”

 

Đôi mắt của Cocaine dưới chiếc mặt nạ bị méo mó. Vẻ mặt đầy trơ trẽn của Cha Yi Seok vẫn không hề biến sắc lấy một lần.

 

“Em cũng không tin vào Healer, nhưng chắc anh cũng biết rõ cậu ta là người cuối cùng em có thể bám víu. Sở dĩ em lừa dối anh bằng cách này là vì em nghĩ nó có thể có tác dụng giả dược. Chỉ cần tinh thần anh thấy thoải mái hơn thì dù là giả cũng không sao.”

 

Anh cúi người xuống và nhìn sâu vào mắt Yaba. Giọng nói giống như nước hoa thấm vào cổ cậu khiến cả cơ thể cậu co rúm vai lại.

 

“Tất nhiên chàng trai này không phải Healer, nhưng khoảnh khắc khi cậu ấy cất tiếng hát, cậu ấy đã khiến anh hoàn toàn đắm chìm và quên đi nỗi đau dù chỉ trong giây lát. So với các ca sĩ khác, cả giọng hát lẫn kỹ thuật của cậu ấy đều quyến rũ đến mức có thể sánh ngang với Cocaine. Dù không thể chữa được ung thư giai đoạn cuối nhưng em tin rằng giọng hát của con người có khả năng chữa lành nhất định. Chắc hẳn dạo này anh cũng cảm nhận được sự thay đổi. Có thể ngủ ngon hơn hoặc là lượng thuốc giảm đau mà anh phải sử dụng đã giảm đi đôi chút…”

 

“Chuyện đó…”

 

Cha Myung Hwan chỉ đảo mắt trái phải mà không hề phản bác. Cha Yi Seok hơi nhếch khóe môi. Lúc nãy ở ký túc xá anh ấy đã nói rằng ngay cả Cocaine cũng không thể chữa khỏi bệnh cho Cha Myung Hwan. Anh đang nhắc lại những gì mình đã nói. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, anh đã bổ sung thêm gia vị và dựng lên một kịch bản để bứt phá ngay từ phía chính diện. Yaba đã cho rằng Cha Yi Seok hiển nhiên sẽ gỡ mặt nạ của cậu ra. Bởi vì đó là cách thuận tiện nhất cho anh ấy. Ánh mắt của Cha Yi Seok lại quay về phía Myung Hwan.

 

“Vậy lần này em sẽ hỏi anh. Nếu như anh ở vị trí của em thì sao? Em trai của anh mắc bệnh ung thư và mỗi ngày đều như sống trong địa ngục, cuối cùng đã tìm được vị cứu tinh. Nhưng vị cứu tinh đó lại buông tay trước. Chẳng lẽ anh sẽ bảo em rằng hãy ngồi đó chờ chết hay sao?”

 

“Chuyện đó…”

 

Cha Myung Hwan mím chặt môi và cụp đôi mắt trũng sâu xuống. Mục tiêu của Cha Yi Seok chuyển sang Chủ tịch Cha.

 

“Không chỉ riêng Cocaine mà hầu hết những người làm việc ở đó đều bị xóa số căn cước công dân. Cả anh chàng này cũng vậy. Bố đã điều tra về cậu ấy nên chắc cũng biết rồi đúng không ạ? Thay vì tước đi sự thoải mái của anh trai bằng cách khơi dậy nỗi nghi ngờ với những thông tin không rõ ràng, con chỉ định làm giả một chút để trấn an anh ấy thôi.”

 

Chủ tịch Cha càng trở nên nghiêm khắc hơn.

 

“Chỉ được giao chút việc thôi mà hình như mày hiểu rõ tình hình quá nhỉ.”

 

“Con được giao việc của anh thì điều tra ở mức độ đó là đương nhiên mà ạ.”

 

Cha Yi Seok vừa cười rạng rỡ vừa đáp lại. Cha Myung Hwan bối rối nhìn xuống. Sự im lặng trôi qua trong chốc lát. Chủ tịch Cha nhìn vào Cocaine.

 

“Lời giám đốc Cha nói có phải sự thật không?”

 

Khi sự chú ý đổ dồn về mình, nhân vật chính mấp máy môi. Cocaine liên tục đưa mắt về phía Cha Yi Seok. Đôi mắt run rẩy thê thảm đến mức Yaba muốn ôm lấy cậu ta vào lòng. Đôi mắt trong trẻo như vậy không thể nào nhìn thấy được bản sao ẩn bên trong. Một con cá chỉ bơi trong nước thì sao biết được bên ngoài còn tồn tại thế giới đầy bùn đất. Yaba nuốt xuống những lời mỉa mai. Hơi thở đều đặn của Cha Yi Seok phía sau xuyên qua quần áo, thấm vào lớp mỡ của Yaba. Cậu gồng mình lên vì sợ đổ mồ hôi. Thời gian trôi qua một lúc lâu đến mức cậu cũng không thể đoán được là bao nhiêu giây hay bao nhiêu phút đã trôi qua. Cuối cùng, đôi môi hồng của Cocaine đã từ từ mở ra.

 

“Tất cả những gì giám đốc Cha nói đều là thật ạ.”

 

Tất cả đều ngỡ ngàng. Dù vẫn giữ vững sự bình tĩnh nhưng Cha Yi Seok chắc chắn cũng cảm thấy như vậy. Cocaine nhìn thẳng vào vị chủ tịch.

 

“Ngay từ lần đầu tiên nghe chuyện này từ giám đốc Cha, tôi đã từ chối. Từ trước đến nay, tôi từng gặp nhiều bệnh nhân ung thư và người mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng nếu không còn cách nào để cứu họ nữa thì tôi sẽ từ chối tiếp nhận.”

 

“Sao cơ? Ta nghe nói cháu có tài cứu sống cả người chết cơ mà. Sao khác với tin đồn thế?”

 

“Healer không phải thần thánh, cũng không phải phương thuốc chữa bách bệnh. Mọi chuyện đều có giới hạn nhất định và cũng có những trường hợp tôi không thể cứu được. Con trai ngài là một trong số đó. Có lẽ là do tôi vẫn còn nhiều thiếu sót. Lẽ ra tôi ngay từ đầu tôi nên từ chối thẳng, nhưng tôi đã suy nghĩ quá nông cạn. Rất xin lỗi ngài!”

 

Cocaine cúi người xuống rất sâu. Những chiếc chuông pha lê treo trên mặt nạ rung lên leng keng. Khi cậu ta duỗi thẳng lưng trở lại, ánh mắt cậu chạm vào Yaba. Yaba cười lạnh. Vẻ ngoài tao nhã và cách nói chuyện điềm tĩnh – quả nhiên là hàng thật. Sao có thể khác biệt đến mức này? Do gen di truyền khác nhau chăng? Bị kéo tới đây mà không hề biết gì, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cậu ta lại có thể phán đoán tình hình và thậm chí còn nói dối để bảo vệ Cha Yi Seok. Giọng nói khiến bất cứ ai nghe xong cũng đều tin tưởng đó chính là sức mạnh thần thánh mà cậu ta nhận được sau khi đã đánh đổi tinh hoàn của mình. Tuy nhiên, Chủ tịch Cha vẫn không hề xóa bỏ vẻ mặt nghi ngờ. Một lần nữa, ông ta quay sang nhìn chằm chằm vào Cha Yi Seok.

 

“Nếu mọi chuyện đều là thật thì tại sao mày không nói cho tao và chị dâu mày biết? Mày đã lừa gạt mọi người bấy lâu nay thì giờ làm sao tao có thể tin những lời đó được?”

 

Cha Yi Seok nghiêng đầu.

 

“Miệng con người thường quá nhẹ và nông để chứa đựng bí mật. Con nghĩ một mình mình biết thì tốt hơn. Nếu là các chị của con thì con cũng sẽ làm tương tự, nhưng con tò mò không biết Chủ tịch có bất ngờ bước ra như thế này không.”

 

Khuôn mặt của Chủ tịch Cha tối sầm lại như bị đâm vào phổi. Cha Yi Seok thong thả quan sát.

 

“Khi nào có thời gian bố hãy thử suy nghĩ về chuyện đó nhé. Con thực sự rất muốn nghe câu trả lời đấy ạ.”

 

Chủ tịch Cha và Cha Yi Seok đấu mắt không ngừng nghỉ. Đó là ánh mắt khéo léo giấu đi quân bài của mình và tìm kiếm quân bài của đối phương. Họ giống như những kẻ săn mồi thống trị các chủng loài khác nhau hơn là cha con. Cha Myung Hwan chỉ im lặng quan sát hai người, còn chủ tịch Kim thì liên tục ho khan. Chủ tịch Cha tiếp tục nhìn con trai bằng ánh mắt ngoan cố rồi nói tiếp.

 

“Bất kể lý do là gì, mày đã lừa dối tất cả mọi người. Nếu không có ngày hôm nay, chắc mày sẽ giả vờ như không hề biết gì cho đến cuối cùng đúng chứ?”

 

“Tất nhiên rồi ạ. Con muốn anh sẽ mãi mãi bị lừa và tin rằng đây là Cocaine thật.”

 

“Câu chuyện của mày hoàn toàn không có chút sai lệch nào. Nhưng tại sao tao vẫn không thể tin được nhỉ?”

 

Hừm, Cha Yi Seok đưa ngón tay cái lên vuốt lông mày.

 

“Nếu vậy thì con cũng không thể làm gì khác. Tùy bố phán đoán ạ.”

 

Cha Myung Hwan, người vẫn luôn trầm ngâm từ nãy tới giờ, đột nhiên xen vào.

 

“Tất cả lời em nói… đều là thật sao?”

 

Cha Yi Seok im lặng nhìn anh trai mình. Vẻ mặt của Cha Myung Hwan dần dao động. Những thứ khác thì không rõ nhưng Cha Yi Seok dường như đã nắm bắt được hai người kia một cách hoàn hảo. Đối với Cha Myung Hwan, anh ấy tấn công vào khía cạnh cảm xúc, còn đối với bố mình, anh ấy giải quyết hết những câu hỏi hóc búa của ông bằng những câu trả lời khách quan. Cha Myung Hwan thở dài. Cảm giác bị phản bội vì bị em trai lừa dối đã đổi thành sự hoang mang. Anh ta lấy tay xoa xoa khuôn mặt chỉ còn da bọc xương của mình.

 

“Dù vậy thì em cũng phải nói cho anh biết chứ! Hôm qua khi nghe chuyện này từ bố, anh đã cảm thấy mình như một thằng ngu. Anh đã suy nghĩ đủ thứ suốt cả đêm. Tại sao em lại che giấu sự thật này để lừa gạt anh? Những chuyện này là sao? Rốt cuộc…”

 

Cha Yi Seok lẩm bẩm, đôi mắt đen lóe lên.

 

“Em cũng mong ngày hôm nay sẽ không bao giờ đến.”

 

Cha Myung Hwan nắm lấy tóc mình, rên rỉ đau đớn. Đôi mắt anh ta méo mó với đầy cảm xúc phức tạp.

 

“Bố cũng dừng lại đi ạ. Ngay từ lần đầu khi nghe về chuyện này con đã thấy không thể tin được rồi. Dù công việc bận rộn nhưng Yi Seok vẫn luôn dành thời gian để tới biệt thự thăm con, mỗi tháng đều mua sâm rừng cho con. Con không muốn hiểu lầm thêm nữa.”

 

Những cảm xúc kích động của Cha Myung Hwan dần vơi đi, thay vào đó là một nỗi tuyệt vọng khác càn quét anh ta.

 

“Đúng vậy. Chẳng còn hy vọng gì nữa rồi… Con đúng là một thằng ngu khi tin vào Healer. Trên đời này làm gì có phép màu nào như thế…”

 

Cha Myung Hwan ôm chặt lấy bờ vai chỉ còn lại xương xẩu của mình và lẩm bẩm. Trên trán Chủ tịch Cha hiện lên một nỗi buồn sâu sắc. Không ai hé môi trước nỗi tuyệt vọng của một người đàn ông đã mất hết hy vọng. Cha Yi Seok lắc đầu và nhìn chằm chằm vào Chủ tịch Cha. Ánh sáng phản chiếu trong mắt anh ẩn chứa một sự chế nhạo âm thầm như thể muốn hỏi đây có phải điều bố mong muốn không. Chủ tịch Kim hắng giọng và thở dài.

 

“Chủ tịch Cha. Giám đốc Cha nói cũng có lý. Ai mà lại nỡ lòng nói với một người sắp chết rằng người đó không còn hy vọng được? Ngược lại, tôi phải khen ngợi sự chu đáo của Giám đốc Cha ấy chứ. Đến cả Cocaine cũng nói vậy rồi thì…”

 

Ông già không bỏ sót Cocaine.

 

“Chắc cháu cũng ngạc nhiên lắm. Dù có oán trách ông già này thì cũng hãy thông cảm cho ta nhé. Cháu không biết ta đã phải suy nghĩ bao nhiêu về việc có nên nói trước cho cháu hay không đâu.”

 

“Không có gì đâu ạ. Nếu cháu là ngài chủ tịch, cháu cũng sẽ làm như vậy. Xin ngài đừng để trong lòng.”

 

Đôi mắt của Chủ tịch Kim sáng lên như đang nhìn vào đồ gốm sứ đắt tiền.

 

“Ông thấy chưa? Đứa trẻ đó là như thế này này. Làm sao có thể so sánh đứa trẻ tuyệt vời này với một cái bình phong được? A! Dù sao chuyện cũng thành ra như này rồi thì hay là để Cocaine giúp Tổng giám đốc Cha đi!”

 

“……!!”

 

Yaba ngẩng đầu lên. Cậu cảm thấy như bị một tảng đá rơi xuống đè chết. Và cậu còn ngạc nhiên hơn khi chính cậu cũng sốc, mặc dù trước đó cậu chỉ coi việc của Cha Myung Hwan là một gánh nặng. Đột nhiên, bàn tay của Cha Yi Seok siết chặt lấy vai Yaba. Nó dường như giống một cử chỉ trấn an hơn là một phản ứng vì ngạc nhiên. Ước gì thật sự là như vậy. Ước gì… Nhưng hơi ấm từ bàn tay bao bọc quanh vai ấy cũng không thể giúp cậu bình tĩnh lại. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về câu trả lời của Cocaine.

 

“Cháu…”

 

Chủ tịch Cha cắt lời Cocaine.

 

“Tôi biết ông đang nghĩ cho tôi, nhưng tôi không muốn đám người này ở đây thêm nữa.”

 

“Tất nhiên là tôi hiểu. Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn đâu. Nếu Cocaine thật đến sớm hơn, chắc chắn Tổng giám đốc Cha sẽ bình phục hoàn toàn. Tôi lấy tên mình ra đảm bảo đấy!”

 

Chủ tịch Kim nhấn mạnh vào từ ‘Cocain thật’. Chủ tịch Cha im lặng, Cha Myung Hwan định nói gì đó nhưng lại im lặng. Chủ tịch Kim nói tiếp

 

“À, thay vì chỉ nói suông thì chúng ta trực tiếp nghe Cocaine hát đi. Chắc chắn sau khi nghe xong, ông sẽ thay đổi suy nghĩ đấy! Ông sẽ hiểu giọng hát của thiên đường là như thế nào.”

 

Cocaine cắn môi dưới với vẻ mặt khó xử. Đôi môi dính chặt vào những chiếc răng gọn gàng và sáng bóng. Ngay cả hành động vô thức của cậu ta cũng khiến người khác bị hớp hồn. Yaba tập trung toàn bộ sự chú ý vào Cha Yi Seok. Anh ấy cũng đang nhìn vào đôi môi đáng thương kia. Một ngọn lửa sôi sục trong lồng ngực khiến Yaba cảm thấy như cả cơ thể đang bốc cháy.

 

“Nào! Đừng cảm thấy khó khăn quá, cháu cứ hát đi. Cứ làm như những gì cháu vẫn luôn làm là được!”

 

“Nhưng ở một nơi như thế này…”

 

“Mọi người đều muốn nghe bài hát của cháu mà. Không sao đâu, cứ hát đi! Nhanh lên nào!”

 

Trước sự thúc giục của Chủ tịch Kim, Cocaine không biết phải làm gì và nhìn chằm chằm vào Cha Yi Seok. Yaba cắn chặt đôi môi đang co giật của mình và trừng mắt nhìn Cocaine. Máu trong người cậu dâng cao đến mức chóng mặt. Chủ tịch Cha và Cha Myung Hwan vẫn giữ ánh nhìn không mấy thiện cảm. Tuy nhiên, khi bài hát của Cocaine kết thúc, nét mặt đó sẽ thay đổi hoàn toàn. Bởi vì đó là giọng hát cho con người ta thấy thiên đường, bởi vì chính Cocaine sẽ hát lên những điều kỳ diệu. Khi cậu ta hé môi và hít thở, lời bài hát tuôn ra theo hơi thở cuối cùng. Âm thanh ngọt ngào từ thiên đường rơi xuống lan rộng ra như làn sóng ánh sáng, choáng ngợp như mặt trời thuần khiết.

 

Đúng thế… Tôi sẽ đi thật xa…

 

Khi tiếng vọng của chuông nhà thờ khuất dần, tôi trôi trong tuyết trắng…

 

‘Tôi sẽ đi thật xa’ là một bản Aria của Wally. Giai điệu trong trẻo vang lên từ đôi môi chuyển động với những đường nét thanh tú. Đôi mắt vừa mới nãy còn bối rối giờ đây lại chìm đắm trong u sầu tựa như một lời nói dối. Đôi đồng tử của Cha Myunghwan mở lớn, dao động dữ dội. Chủ tịch Kim hít sâu một hơi, rồi ngay lập tức bật thốt lên cảm thán. Giai điệu lơ lửng trong không gian, bao trùm lấy khán giả. Nó phá vỡ bầu không khí căng thẳng, rồi lại khiến một sự căng thẳng khác dâng tràn. Sức mạnh phi thường, âm sắc ngọt ngào đủ để kích thích tế bào của trong cơ thể họ và xóa tan mọi hoài nghi. Dù không có ánh đèn Paradiso hay sân khấu lộng lẫy, màn trình diễn ấy vẫn đẹp đến mức huyền ảo.

 

Tôi sẽ một mình đi thật xa khỏi nơi đây.

 

Khi tiếng vọng của chuông nhà thờ biến mất, tôi trôi trong tuyết trắng…

 

Tôi sẽ một mình đi thật xa khỏi nơi đây. Tôi trôi giữa những đám mây vàng kia…

 

Chất giọng đầy nội lực cùng những nốt cao hoàn mỹ vút lên không trung. Chủ tịch Kim phấn khích trước bữa tiệc giác quan. Ngay cả khi lên đến quãng cao hơn, Cocaine vẫn thể hiện kỹ thuật của mình bằng cảm xúc chín muồi. Nhưng hơn cả kỹ thuật, âm sắc của cậu ta như hơi thở của Chúa hay dải cực quang trên bầu trời của cánh đồng tuyết, đưa người nghe vào trạng thái ngây ngất. Cocaine là nàng Wally đích thực. Wally đã yêu một người không nên yêu và bị ép phải kết hôn với một người cô không muốn. Cuối cùng, cô quyết định rời khỏi quê hương, một điều thật đau lòng. Nhưng Cocaine sẽ không bị sự ghen tuông che mờ mắt như Wally. Cậu ta sẽ không để người mình yêu bị cuốn vào trận tuyết lở chỉ vì thứ tình cảm yêu ghét ngu ngốc. Cậu ta cũng sẽ không vì cái chết của người ấy mà tự gieo mình xuống vách đá.

 

Động tác của Cocaine cũng đi theo nhịp giọng nói trong trẻo, khiến con người ta rũ bỏ hết thảy suy nghĩ. Thanh âm trong trẻo kia đã thiêu đốt Yaba thành tro bụi. Giọng hát đẹp đẽ kia càng lấy đà để lên cao hơn thì dây thần kinh của Yaba càng bị kéo đứt. Cậu muốn xé lưỡi Cocaine ra để khiến cậu ta ngừng hát. Đột nhiên, tiếng thở của Cha Yi Seok phả lên sau gáy cậu. Mùi nước hoa nồng nặc trộn lẫn với mùi hôi của cậu làm mũi cậu cay xè. Cậu không nhìn lại. Cậu không muốn biết anh ấy đang say mê bài hát Cocaine đến mức nào. Mồ hôi chảy ròng ròng trên lớp da bên dưới mặt nạ. Lũ bọ bò ra và lởn vởn quanh mao mạch máu của cậu. Yaba gãi má đến mức da bỏng rát. Lúc đó, một bàn tay chợt vươn ra từ phía sau quấn quanh cổ tay cậu và kéo nó xuống. “Đừng gãi.” Giọng nói của Cha Yi Seok khiến cậu thấy nhột nhột ở dái tai. Bàn tay anh nắm lấy và đan vào những ngón tay của cậu, rồi anh ấn phần thân dưới vào cặp mông sưng húp của cậu. Hơi thở sau gáy cậu càng ngày càng trầm đặc hơn. Cả người cậu đông cứng lại.

 

Ngay cả khi đôi chân này không thể cử động, tôi vẫn sẽ rời đi. Dù đường có xa tới đâu, tôi vẫn sẽ rời đi…

 

Khi đoạn cuối của giai điệu được tạo ra bởi giọng nam cao tuyệt diệu tan đi, nó để lại dư âm sâu sắc. Không ai cử động cho đến khi Cocaine nhả ra hơi thở cuối cùng. Sự im lặng kéo dài tràn ngập khắp căn phòng. Một lúc lâu sau, Chủ tịch Kim cao giọng khen ngợi.

 

“Thế nào?! Rất tuyệt vời đúng không?! Đây mới chính là giọng hát của Healer thật sự!”

 

Tiếng vỗ tay vang dội cả vào trong màng nhĩ của Yaba. Cha Myung Hwan đưa tay lên gãi gò má bệnh tật của mình. Cử chỉ ấy trông gần như một cơn cuồng loạn bị kìm nén. Chủ tịch Cha không hề biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt ông ta rõ ràng đã khác so với trước khi Cocaine cất tiếng hát. Một kết quả thật hiển nhiên, những kẻ ban đầu chế giễu đều trở thành những tín đồ cuồng nhiệt sau khi bài hát kết thúc. Mặt sàn dưới chân như nuốt chửng cả đầu gối của Yaba. Chủ tịch Kim hào hứng chờ đợi câu trả lời của Cha Myung Hwan. Cocaine cũng tập trung sự chú ý vào khán giả mới của mình. Cha Myung Hwan dựa vào thành giường, liếc nhìn Cocaine một lúc rồi khi tuôn ra câu trả lời.

 

“Ừm, hơi nhạt nhẽo nhưng cũng được.”

 

Vẻ mặt Cha Myung Hwan cũng thờ ơ hệt như giọng nói của anh ta. Môi của Cocaine trắng bệch và cứng đờ. Yaba cau mày. Cậu nghĩ mình vừa nghe nhầm. Hay là khi người ta sắp chết thì lỗ tai cũng điếc luôn? Nếu không thì rõ ràng là anh ta đang cố chấp vô ích. Lúc đó, Cha Yi Seok giơ cổ tay lên và liếc nhìn đồng hồ. Khoảnh khắc Yaba ngẩng đầu lên và kiểm tra biểu cảm của anh ấy, cậu lại choáng váng theo một cách khác. Một Cha Yi Seok luôn ngây ngất mỗi khi nghe bài hát của Cocaine, giờ đây lại bày ra vẻ mặt như vừa xem một màn trình diễn vô cùng nhàm chán. “Sao thế?” Cảm nhận được ánh mắt của cậu đang nhìn mình, anh thấp giọng hỏi. Chủ tịch Kim xoa xoa bàn tay của Cocain rồi cười ha hả.

 

“Hahaha… Chắc là tâm trạng của Tổng giám đốc Cha đang không được tốt lắm nên mới vậy, nhưng nếu nghe lại chắc chắn cậu sẽ ngạc nhiên lắm đấy! Cậu ấy sẽ hát thêm một bài nữa nên hãy tập trung lắng nghe nhé!”

 

Cha Myung Hwan cười khẩy.

 

“Tại sao tôi phải cố gắng tập trung? Cậu ta phải hát làm sao để khiến tôi tập trung chứ.”

 

Mặt Cocaine tái xanh trước bầu không khí chưa từng xảy ra trước đây.

 

“…Tôi xin lỗi.”

 

Cocaine cắn môi nhưng vẫn ngẩng cao đầu. Chủ tịch Kim đỏ mặt và nhìn Cocaine như thể bản thân vừa bị xúc phạm. Chỉ đến lúc đó, Yaba mới nhận ra lý do của phản ứng này. Chất độc của cậu đã phá hủy dây thanh quản của Cocaine. Nếu không thì không thể nào xảy ra chuyện như này được. Cảm giác bàng hoàng xen lẫn cơn hưng phấn khiến Yaba tê dại sống lưng. Đột nhiên, Cha Myung Hwan rút kim ra với khuôn mặt dữ tợn. Anh ta bước về phía Yaba với đôi chân dường như quá khó để đứng vững. Cha Yi Seok nheo mắt lại một cách sắc bén. Cha Myung Hwan phả ra hơi thở nặng nề, dữ dội.

 

“Tôi không cần gì cả, tôi phải nghe chính miệng cậu nói ra. Tất cả đều là sự thật sao? Cậu đã lừa dối tôi suốt thời gian qua à?”

 

Yaba nâng cằm lên.

 

“Lúc người khác nói chuyện thì anh ở trên mặt trăng à? Ngay từ đầu, chính anh là người đã nghĩ tôi là Cocaine mà. Vậy nên tôi mới để anh hiểu lầm như thế.”

 

Sống mũi của Cha Myung Hwan run rẩy.

 

“Thằng khốn nạn rẻ tiền, sao cậu dám lừa tôi?”

 

“Chính anh đã cầu xin một thằng khốn nạn rẻ tiền cứu mình đấy.”

 

“Tôi cầu cứu cậu bao giờ?!”

 

“Anh đã làm rồi đấy. Khóc lóc ỉ ôi và cầu xin tôi cứu anh.”

 

“Đừng nói nhảm nữa, hãy quỳ xuống xin lỗi tôi ngay. Cầu xin trước mặt tôi!”

 

“Anh vừa uống thuốc chuột đấy à?”

 

Yaba cau mày dữ dội. Cha Myung Hwan nói.

 

“Tôi sẽ giết cậu.”

 

“Anh thì có thể làm gì với người có cân nặng gấp đôi anh ch…”

 

Lúc đó, một cái bóng xuất hiện trên đầu Yaba. Chủ tịch Cha tiến tới không một tiếng động và giơ tay lên.

 

Chát――――――!!

 

Ông ta đánh mạnh vào cằm Yaba đến mức cậu cảm thấy cằm mình như sắp vỡ ra. Hình như linh hồn cậu vừa thoát ra rồi quay trở lại trước mắt cậu. Vai Cocaine run lên bần bật. Sự việc xảy ra quá nhanh đến nỗi Yaba không kịp làm gì cả. Chiếc mặt nạ tuột khỏi mặt cậu và rơi xuống sàn. Bộp… Nó lăn xuống gầm giường rồi nằm dài trên sàn nhà. Chủ tịch Cha hạ tay xuống và nói.

 

“Tôi sẽ không chấp nhận cậu. Cậu định trả giá như thế nào cho tội đã lừa dối tôi và con trai tôi?”

 

Từ bên dưới mái tóc rối tung, Yaba ngước đôi mắt tràn ngập sự giận dữ của mình lên. Cậu muốn bẻ gãy cổ tay của ông già này. Sau đó, cậu sẽ nhét bàn tay gãy ấy vào cái miệng kia. Tuy nhiên, sự hung hãn của Chủ tịch Cha đã khiến toàn thân cậu tê liệt.

 

“…….”

Ai đó đã bật ra tiếng rên rỉ kỳ quái. Khi quay đầu lại, Yaba thấy Cha Myung Hwan đang nhìn mình với ánh mắt đầy kinh ngạc. Đôi mắt sáng quắc của anh ta trông thật ghê tởm, như thể bị lưỡi bò liếm hết cả khuôn mặt vậy. Đúng lúc đó, Cha Yi Seok nắm lấy đầu Yaba. Vụt―――! Anh kéo cậu nhanh đến mức cậu có thể nghe thấy cả tiếng gió, rồi anh vùi mặt cậu vào ngực mình. Tình huống quá đột ngột khiến Yaba mất thăng bằng. Môi và mũi cậu bị vùi trong ngực anh tới mức nghẹt thở. Thật khó có thể chịu được khi cánh tay anh ôm vòng qua eo cậu và phần thân dưới của cậu áp vào bụng anh. Cậu cố vặn người nhưng anh lại ấn đầu cậu vào mạnh hơn, đồng thời siết chặt eo cậu như muốn bẻ gãy nó. Một giọng nói như thể đang nhai thịt sống bằng răng xuyên qua đỉnh đầu cậu.

 

“Bố làm gì vậy?”

 

“Đưa thứ đó cho tao.”

 

“Anh chàng này chỉ làm theo những gì được sai bảo thôi, bố không nghe sao?”

 

Chủ tịch Cha không hề nhướng mày mà kéo lấy áo của Yaba. Lực tay không hợp với tuổi tác của ông ta suýt chút nữa khiến áo cậu bị xé rách. Yaba theo phản xạ nhắm mắt lại. Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Tuy nhiên, thay vì cơn bạo lực đáng lẽ phải trút xuống, thứ đổ ập lên trán cậu lại là một hơi thở quen thuộc. Khi Yaba mở mắt ra, hai bàn tay đã lấn át tầm nhìn của cậu. Một bàn tay nhăn nheo đang nắm chặt áo cậu, một bàn tay trẻ trung nắm chặt bàn tay đó. Những đường gân xanh nổi lên giống như cuộc chiến giữa một con rắn khổng lồ quấn quanh cơ thể con sư tử, làm nổ tung các cơ quan nội tạng và nhãn cầu của nó, con sư tử thì đang cắn lại con rắn. Đôi mắt của Cha Yi Seok lóe sáng. Ngay sau đó, bàn tay trắng bệch như thạch cao của Chủ tịch Cha tuột dần khỏi áo Yaba và run rẩy đưa xuống rất chậm. Đúng hơn là bị buộc phải hạ xuống chứ không phải tự mình buông xuống. Ngay khi bàn tay túm chặt được thả ra, trên cổ tay Chủ tịch Cha hiện rõ vết đỏ lòm. Cha Myung Hwan nuốt nước bọt, cổ họng khẽ rung lên. Tròng mắt trắng dã của Chủ tịch Cha nổi đầy tia máu đỏ ngầu.

 

“Dạo này mày hay khoe ra vẻ mặt đó nhỉ.”

 

Một ánh sáng như lưỡi rắn độc lóe lên trong mắt Cha Yi Seok.

 

“Bố đừng kích động nữa mà hãy hít một hơi thật sâu. Trông sẽ khác đi rất nhiều đấy ạ.”

 

“Tao sẽ không bỏ qua cho tội lừa dối tao đâu. Tao sẽ không để yên cho cái cửa hàng đó, người phụ trách và tất cả những người có liên quan đến chuyện này. Và cả mày nữa.”

 

“Con sợ đến mức muốn tè ra quần luôn đấy ạ.”

 

Cha Yi Seok nhe răng và cười nham hiểm. Đôi mắt của Chủ tịch Cha run rẩy. Cha Yi Seok giấu mặt Yaba vào ngực mình và vươn tay còn lại ra. Anh nhấc chiếc áo khoác ra khỏi ghế sofa với bàn tay nhanh nhẹn và không một động tác thừa.

 

“Con sẽ đưa anh chàng này đi ăn tối. Phần còn lại lát về con sẽ lo liệu sau.”

 

Cha Yi Seok dẫn Yaba đi thẳng ra cửa. Khuôn mặt cứng đờ của Cocaine dần mờ đi trước khi cậu hoàn toàn rời khỏi phòng. Một bầu không khí kỳ lạ bám chặt lấy Yaba cho đến khi cậu ra khỏi căn phòng đó. Lúc đi xuống cầu thang, cậu bắt gặp người chị dâu. Người phụ nữ lạnh lùng. Yaba cười khẩy rồi rời đi. Khi ra khỏi biệt thự, hai chân cậu như nhũn ra. Cả Cha Yi Seok và cậu đều không nói gì trong suốt quãng đường tới gara. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân chạy lại từ phía sau. Là Cocaine. Cậu ta đã tháo mặt nạ ra, trông sắc mặt trắng bệch như thể vừa trốn thoát khỏi chiến trường. Cậu ta nhìn Yaba rồi chuyển ánh mắt sang Cha Yi Seok.

 

“Ngài nói chuyện với tôi một chút.”

 

Cha Yi Seok lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, đưa cho Yaba.

 

“Cậu lên xe trước đi.”

 

“Ơ? Gì đây? Không phải là thằng điên kia sao?”

 

Khi Yaba bước vào gara, bọn côn đồ tỏ ra ngỡ ngàng. Hashish cũng ở đó. Cứ tưởng Cocaine chỉ đến một mình, nhưng quả nhiên là kẹo cao su bám dính nhỉ. Hashish hỏi mà không hề che giấu vẻ khó chịu.

 

“Sao cậu lại ở đây? Cocaine đâu?”

 

Đáng lẽ cậu nên rút tay ra khỏi chuyện này mà không luyến tiếc gì. Nếu không phải là Cocaine, thậm chí chỉ cần là Hashish thôi, thì mọi chuyện đã không thảm hại đến mức này. Cảm giác ấy chẳng khác nào ôm số tiền tiết kiệm đã tích cóp suốt mấy năm trời rồi bị cướp ngay trên đường về nhà. Yaba phớt lờ câu hỏi của Hashish và lên xe. Cậu dõi mắt về phía Cocaine và Cha Yi Seok, hai người đang đứng cạnh nhau, bên dưới cột đèn trong vườn. Hashish cũng nhìn theo, gáy cậu ta cứng đờ lại. Khoảng cách quá xa nên cậu không nghe thấy gì cả. Nhưng trong khung cảnh đơn sắc, hai bóng dáng nổi bật cùng sự chênh lệch chiều cao vừa đủ như vẽ nên một cảnh trong tấm bưu thiếp đen trắng. Hơi thở của họ lần lượt trao cho nhau giống như những nụ hôn trút xuống. Cocaine quay lưng bước đi đâu đó, rồi cả hai dần chìm vào bóng tối. Yaba cào móng tay vào rãnh ghế, và lần mắt theo bước chân của họ. Đến lúc này, gò má bị Chủ tịch Cha đánh mới bắt đầu đau nhức. Bầy chó sủa inh ỏi một cách bất thường. Các vệ sĩ phải vất vả lắm mới trấn an được lũ chó điên cuồng. Yaba ước gì con Doberman làm đứt dây xích, lao đến cắn nát gáy của Cocaine thì tốt biết mấy.

 

Cocaine đi đến sân sau của tòa nhà chính và dừng lại ở nơi hẻo lánh nhất. Cậu ta nắm lấy áo khoác của Cha Yi Seok, kéo anh ấy vào bóng tối rồi hét lớn.

 

“Ngài hãy giải thích chuyện gì đang xảy ra đi. Rốt cuộc làm sao mà…!”

 

Khi Cha Yi Seok đứng thẳng lưng, bàn tay đang nắm lấy chiếc áo khoác tuột ra.

 

“Đúng như những gì cậu đã nghe. Yaba đã đóng vai làm Healer thay cho cậu một thời gian.”

 

“Ngài có biết vừa rồi tôi ngạc nhiên đến mức nào không? Ngài tính sao nếu tôi nói rằng mình không biết gì cả?”

 

“Cậu cũng điêu luyện đến mức tôi rất ngạc nhiên đấy. Quả nhiên cậu là một anh chàng thông minh.”

 

Sự trơ tráo của Cha Yi Seok thật quá đỗi kinh ngạc. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra mới đây thôi, Cocaine vẫn cảm thấy choáng váng. So với việc bị bắt cóc, chuyện này còn như sét đánh ngang tai hơn. Cậu luôn nắm rõ mọi hoạt động của Yaba. Cậu không thể tưởng tượng được rằng chuyện như thế này lại xảy ra ở một nơi mà cậu không hề hay biết. Tuy nhiên, sau khi hiểu ra lý do tại sao Yaba cứ bám riết lấy Cha Yi Seok, cậu cảm thấy nhẹ nhõm đến mức hai chân đều thả lỏng. Có lẽ là bởi cậu nói rằng bản thân có thiện cảm với Cha Yi Seok nên Yaba đã nổi tính hiếu thắng. Từ trước tới giờ, Yaba luôn thèm muốn những thứ thuộc về cậu và thường xuyên ăn cắp hoặc phá hỏng chúng. Khi Chủ tịch Kim động viên cậu hát, cậu đã rất bối rối nhưng cũng không tệ. Thực ra, cậu đã thầm chờ mong trong lòng. Cậu muốn cho Yaba thấy rõ sự khác biệt giữa hai người. Cocaine thở dài.

 

“Tình trạng của anh trai ngài thế nào? Lúc nãy tôi đã rất lo lắng vì sợ họ sẽ hỏi cặn kẽ.”

 

“Là ung thư túi mật. Các tế bào ung thư đã lan đến gan, phổi và các cơ quan xung quanh nên nhiều nhất là hai tháng nữa. Cha Myung Hwan đang ở trong tình trạng đến cả cọng rơm cũng muốn túm lấy nên chắc sẽ liên lạc với cậu sớm thôi.

 

“Tôi phải làm thế nào?”

 

Cha Yi Seok chỉ hơi nhếch khóe môi lên. Nếu cậu đảm nhận công việc này thì sẽ bất lợi cho anh ấy. Không, kể cả vậy thì tình trạng hiện giờ của anh trai anh ấy cũng không còn tia hy vọng nào nữa. Dù cậu có cố gắng tới đâu đi thì cũng không thể tiêu diệt được khối u khổng lồ trong thời gian ngắn như vậy. Hầu hết những người tìm kiếm sức mạnh siêu nhiên của Healer đều là những người đã bị dồn đến bước đường cùng. Nếu ngay cả bước đột phá cuối cùng cũng bị cản trở, mọi oán giận và trách nhiệm đều sẽ đổ lên đầu cậu. Cậu không muốn cuộc sống êm đềm này có bất kì vết xước nào chỉ vì chuyện đó. Nhưng phản ứng của Cha Myung Hwan khi nghe cậu hát ban nãy là sao? Cả Cha Yi Seok nữa? Trong suốt cuộc đối đầu đó, cả Cha Yi Seok và anh trai của anh ấy đều chỉ chú ý tới Yaba. Cậu chưa từng phải trải qua những ánh mắt xa lánh trong đời. Cocaine hỏi với giọng kìm nén.

 

“Yaba đã… hát trước mặt anh trai ngài sao? Từ bao giờ…”

 

“Khoảng 2 tuần.”

 

“Chỉ có ngài và ngài ấy nghe Yaba hát thôi ạ?”

 

“Chị dâu tôi cũng đã nghe một hai lần nhưng sau đó Cha Myung Hwan không bao giờ cho chị ấy đến gần nữa. Nghe nói vì chuyện đó mà hai người họ đã cãi nhau rất nhiều.”

 

Trong giây lát, Cocaine cảm thấy chóng mặt. Họ đã nghe bài hát của Yaba, bài hát của Yaba… Cậu nhìn chằm chằm vào Cha Yi Seok một cách gay gắt.

 

“Vậy là Yaba đã bắt chước tôi được hai tuần. Thật khó chịu khi ai đó mạo danh tôi. Nếu tính cách của cậu ta gây ra sai lầm gì thì sao? Đây là vấn đề danh dự của tôi, chuyện thành ra như này khiến tôi thấy khá khó xử nên chắc không thể tiếp tục đảm nhận chuyện của mẹ giám đốc nữa. Rốt cuộc ngài đã nghĩ gì mà lại làm như vậy? Ngài không hề nói với tôi một lời…!”

 

Một hơi thở dữ dội tràn vào không khí. Cha Yi Seok khoanh tay và tựa vai trái vào tường. Anh từ từ hướng ánh mắt về phía Cocaine.

 

“Sao tôi phải nói với cậu chuyện này?”

 

Miệng của Cocaine cứng đờ. Cha Yi Seok cụp mắt xuống và bóp nghẹt cậu ta.

 

“Nói đi. Tôi không biết cậu có thứ gọi là danh dự đấy. Mà cho dù có đi chăng nữa thì sao tôi phải quan tâm đến nó?”

 

Giọng nói lạnh lùng của anh cào vào sống lưng Cocaine khiến cậu ta rùng mình. Cổ họng cậu nghẹn cứng nên không thể trả lời. Không còn những câu đùa quấy rối hay những ánh nhìn nhớp nháp như trước nữa. Cha Yi Seok lúc này trông xa lạ tựa như một người đến từ thế giới khác. Cocaine chộp lấy chiếc mặt nạ. Cậu duỗi thẳng cơ thể đang loạng choạng và nhìn anh bằng đôi mắt ướt đẫm.

 

“Nhưng dù vậy đáng lẽ ngài nên nói cho tôi biết trước chứ. Chẳng lẽ trong mắt ngài, tôi là loại người không thể hiểu được chuyện đó sao?”

 

Cha Yi Seok nhìn Cocaine với vẻ mặt khó hiểu. Mái tóc của Cocaine đung đưa trong gió.

 

“Ngài hãy đưa tôi về đi ạ. Tôi nghĩ rằng mình còn rất nhiều điều cần phải nghe trong lúc về. Cứ để Yaba về trên chiếc xe đã đưa tôi đến là được. Lát nữa hai người có thể nói chuyện ở kí túc xá sau mà…”

 

Cha Yi Seok nheo mắt lại.

 

“Không, không. Hôm nay dù bầu trời có chẻ ra làm đôi thì tôi cũng sẽ đi ăn tối với con mèo của mình. Dùng dao trong một nhà hàng sang trọng hay húp mì ở cửa hàng tiện lợi cũng được. Nếu không thì tôi sẽ cảm thấy khó chịu lắm.”

 

“Người mà ngài nên mời ăn tối, ngược lại phải là tôi chứ ạ?”

 

Cocaine phun ra một câu với giọng kiên quyết. Ánh mắt của Cha Yi Seok xuyên qua trán cậu. Nếu anh ấy cứ như thế này mà rời đi, đêm nay cậu sẽ không tài nào ngủ được. Cậu không đủ can đảm để đối mặt với sự chế giễu của Yaba trong ký túc xá. Không, cậu không yếu đuối đến mức bị lung lay bởi những lời cười nhạo đó. Yaba cũng phải nếm trải cảm giác ấy ít nhất một lần. Có lẽ thời gian qua cậu ta đã quá khốn khổ và cô đơn nên cậu có thể nhắm mắt làm ngơ với kẻ bắt chước mình. Cái bóng đang trải dài dưới đất của Cocaine chao đảo theo từng cơn gió.

 

“Lúc nãy tôi đã đủ khổ sở rồi. Nếu cứ bị đối xử như kẻ lừa đảo và quay về như thế này thì tôi sẽ chẳng thể làm gì được mất. Cắt thịt bằng dao ở nhà hàng hay ăn mì ở cửa hàng tiện lợi đều không quan trọng, tôi chỉ muốn giải tỏa tâm trạng thôi. Hơn nữa, nếu tôi quay lại đó thì Yaba cũng sẽ rất khó xử.”

 

Đôi mắt của Cha Yi Seok lóe lên sự thích thú.

 

“Xem ra tùy thuộc vào câu trả lời của tôi, thái độ của cậu cũng sẽ thay đổi khi được Cha Myung Hwan gọi đến nhỉ.”

 

Cocaine bình tĩnh đối diện với Cha Yi Seok. Đôi mắt anh là đôi mắt uể oải của một người say thuốc, nhưng thỉnh thoảng sẽ thay đổi giống như đôi mắt của một loài bò sát đang sẵn sàng cho cuộc săn mồi. Cổ áo khoác bị gió thổi bay vỗ vào cằm anh. Đôi môi anh khẽ chạm vào mép cổ áo bị cong.

 

“Cậu nhanh trí thật đấy. Căn thời gian chuẩn tới mức kinh ngạc, dừng lại ngay trước khi tôi nổi giận. Bây giờ cậu đang ném cho tôi một miếng mồi không thể từ chối mà vẫn giữ được danh dự của mình.”

 

“Mỗi người đều có cách sống khác nhau. Ngài không thể đổ lỗi cho tôi vì điều đó được.”

 

Cocaine khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại rồi mở ra. Cha Yi Seok lẩm bẩm với đôi mắt long lanh.

 

“Tôi không hề có ý đổ lỗi cho cậu. Ngược lại, tôi rất thích cách đó.”

 

Anh ta rút tay ra khỏi túi và vỗ nhẹ vào má Cocaine. Những ngón tay của anh còn mát hơn cả bầu không khí ban đêm.

 

“Cậu đeo mặt nạ nhìn hấp dẫn hơn nhiều.”

 

Cha Yi Seok rút tay lại và bước vào bóng tối. Chiếc áo khoác màu xám tro dài đến đầu gối quấn quanh đôi chân dài của anh rồi bay phấp phới. Cocaine dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh đến khi anh biến mất hẳn. Người đàn ông ấy không ngừng khuấy động bản năng sâu kín trong cậu. Dù Yaba chỉ là một thứ chất kích thích tạm thời để anh tận hưởng trong chốc lát, cũng chẳng sao cả. Chỉ anh ấy cần chơi đùa thỏa thích rồi quay lại bên cậu là được. Khi đó, cậu sẽ từ từ cải tạo anh từ trong xương tủy. Không phải vì anh có ngoại hình hay xuất thân hào nhoáng, cậu chỉ đơn giản là muốn có được người đàn ông đó. Người đàn ông kiêu ngạo mà không ai có thể chiếm hữu.

 

Ngay khi vừa rẽ vào góc tòa nhà, Cha Yi Seok đã đấm mạnh vào tường. Anh đấm mạnh đến nỗi mu bàn tay đau nhức. Hơi thở của anh rải rác trong tiếng ồn nặng nề. Anh nghiến chặt răng. Biết lão già đó sẽ hành động, nhưng anh không ngờ ông ta lại giăng bẫy theo cách này. Lẽ ra anh phải ra tay nhanh hơn một bước. Vì không ai biết khuôn mặt thật của họ nên anh đã lơ là cảnh giác. Đáng lẽ phải tính đến cả biến số là Chủ tịch Kim mới phải. Đó là sai lầm mà anh không có lời nào để bào chữa. Anh đã bị ông già đâm sau lưng một cách ngỡ ngàng. Bây giờ anh phải làm cho mọi chuyện quay trở lại nguyên trạng. Cha Yi Seok rút điếu thuốc ra, châm lửa để xoa dịu dòng máu nóng đang chảy trong người. Gần đây, việc kiểm soát cảm xúc ngày càng khó khăn. Bây giờ, đầu óc của anh còn trở nên đờ đẫn hơn so với trước đây khi anh sống bằng ma túy.

 

Biệt thự được bao phủ bởi bóng núi mang lại cảm giác u ám. Thời gian chờ đợi thật khủng khiếp. Khi tác dụng của thuốc dần biến mất, Yaba lấy ra một chiếc hộp từ túi sau. Đây là thuốc mà Cha Yi Seok đã đưa cho cậu trước khi vào biệt thự. Cậu lấy những viên thuốc màu đỏ sẫm ra và cho vào miệng. Một viên, hai viên, ba viên… vượt xa số lượng thích hợp mà anh ấy đã dặn. Cậu nhai nhồm nhoàm và thả mình vào cơn ngấm thuốc. Chiếc ghế da từ từ há miệng và nuốt chửng lấy cậu. Cậu phải bám vào thứ gì đó để khỏi bị kéo đi.

 

Ở phía xa, một bóng người thon dài xuất hiện trong bóng tối. Ban ngày anh đội lốt là một nhà tài phiệt, nhưng ban đêm anh lại trở thành kẻ si mê xác chết. Mái tóc anh gợn sóng trong gió và vạt áo khoác quấn quanh chân anh. Anh bước những bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn với điếu thuốc ngậm trên miệng. Yaba chạm mắt với anh. Đó là ánh mắt có thể trấn áp một ngọn núi lửa đang sắp bùng nổ. Cậu chợt thắc mắc liệu thời hạn hiệu lực kết thúc khi cậu bước lên xe hay khi cậu xuống xe. Suy nghĩ đó đã ấp một quả trứng, trưởng thành, đẻ một quả trứng khác và sinh sản với cấp số nhân. Anh ngồi vào ghế lái, vuốt tóc và liếc nhìn Yaba. Những mảnh màu lạnh xé nát cổ họng cậu. Yaba chậm rãi chớp mắt. Những ngón tay lạnh ngắt chạm vào vùng má bị Chủ tịch Cha đánh.

 

“Không sao. Đây vẫn chưa phải tình huống tệ nhất.”

 

Yaba hé mở đôi môi sần sùi. Thuốc đã ngấm và đẩy lưỡi của cậu ra.

 

“…Tệ nhất là gì?”

 

“Tất nhiên là việc Cha Myung Hwan sẽ sống lại rồi.”

 

“Kể từ bây giờ, Cocaine sẽ phụ trách Cha Myung Hwan à?”

 

“Chắc vậy. Lúc này chắc anh ta đang trợn tròn mắt vì bị lừa nhưng vì có Chủ tịch Kim nên anh ta sẽ bị lung lay thôi.”

 

Yaba hỏi.

 

“Nếu Cocaine cứu được Cha Myung Hwan thì chuyện gì sẽ xảy ra với anh?”

 

“Không biết nữa. Các biến số luôn tồn tại nhưng sẽ không có tác động lớn đâu. Chỉ tiếc là tôi sẽ không được nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Chủ tịch Cha. Đâu phải chỉ có một cách duy nhất đâu.”

 

Cha Yi Seok cởi chiếc áo khoác dài ra. Chiếc áo khoác có mùi hương của thuốc lá được phủ lên đầu gối của Yaba.

 

“Trước tiên hãy dẹp hết tất cả và ăn tối đã. Cậu muốn ăn gì thì cứ nói.”

 

A, Yaba khẽ thở dài. Dù mọi chuyện không như ý muốn nhưng anh ấy không hề tra hỏi cậu mà thay vào đó là mời cậu đi ăn. Họ cười khi thấy mày có giá trị sử dụng. Ngay cả khi mày vô giá trị thì họ vẫn cười. Nếu bọn họ chìa tay ra để bắt tay với mày, tốt nhất mày nên bỏ chạy ngay và đừng nhìn lại phía sau. Ki Ha rất hèn hạ, nhưng sự hèn hạ đó là huy chương mà ông ta đạt được sau khi chiến đấu chống lại sự thật tàn khốc của thế giới. Yaba muốn chạm vào mái tóc rối bù của Cha Yi Seok. Mắt cậu nhìn theo đường nét từ sống mũi đến đôi môi mịn màng của anh. Một cảm giác buồn bã len lỏi qua cổ họng cậu.

 

“Tôi ăn gì cũng được…”

 

Lúc đó, Cocaine bước vào gara và nói chuyện với Hashish. Hashish cau mày, liếc nhìn về phía này. Cha Yi Seok nói thêm điều gì đó với giọng lạnh lùng. Sau đó Cocaine ngồi vào ghế sau và Hashish ngồi cạnh cậu ta. Yaba nhìn Cocaine qua giương chiếu hậu. Cậu ta có biết Cha Yi Seok không có hứng thú với người sống không? Cậu ta có biết một cơ thể lạnh lẽo và thối rữa sẽ khiến anh ấy hưng phấn hơn không? Cũng giống như chính cậu vậy. Yaba nở một nụ cười yếu ớt. Cậu không thể cảm nhận được gì, có lẽ vì các giác quan của cậu đã bị thuốc bào mòn. Yaba nắm lấy áo khoác của Cha Yi Seok và nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau tiếng động cơ, xe xuất phát. Phải chăng ngay từ đầu định mệnh đã không phải như thế này? Trên con đường ngoằn ngoèo như xoắn ốc, cậu cố gắng tìm kiếm câu trả lời nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời nào cả…

 

Nhân vật chính của ngày hôm nay, người đã cứu hoàng tử thoát khỏi nguy hiểm, sẽ kết thúc sự việc bằng một bữa tiệc tối. Khi bữa tối kết thúc cũng là lúc lòng tốt của anh hết hạn. Giờ đây, căn phòng của Cha Myung Hwan sẽ tràn ngập những bài hát của Cocaine. Cocaine cũng sẽ chiếm ghế hành khách mà cậu đang ngồi. Đây là một câu chuyện hiển nhiên chẳng có gì mới mẻ.

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo