Bài hát kết thúc, thay vào đó là sự im lặng. Sự tĩnh lặng tưởng chừng như kéo dài cả trăm năm, xen lẫn tiếng bụi lặng lẽ khuấy động không khí. Cảnh tượng trước mắt tựa như ảo ảnh, khóa chặt mọi giác quan của Yaba. Phòng khách trông chẳng khác gì một biển máu. Máu thấm đẫm vai và quần áo của anh thậm chí còn chưa khô. Mùi sắt tanh nồng khiến Yaba choáng váng. Khi tỉnh táo trở lại, cậu thấy vết thương trên cổ anh đã biến mất không dấu vết. Yaba lùi lại một bước.
“Gì, gì vậy… Chuyện này… Tại sao…”
Cha Yi Seok giơ tay lên, lần theo chỗ vết thương. Anh cẩn thận dò xét, nhưng khi rút tay về, chỉ có máu dính trên đầu ngón tay. Anh nhìn Yaba với khuôn mặt cứng đờ. Đôi môi anh hé mở rồi khép lại, xen lẫn giữa bối rối và kinh ngạc. Đường xương quai hàm cứ căng ra rồi thả lỏng liên tục.
“Cậu…”
Trong đôi đồng tử cứng rắn ấy, một cơn lốc cảm xúc cuộn trào dữ dội. Cha Yi Seok nheo mắt và lẩm bẩm.
“Giờ thì tôi hiểu rồi. Đã khá lâu kể từ khi tôi tránh xa ma túy và cả bài hát của Cocaine, nhưng kết quả xét nghiệm vẫn dương tính với ma túy, những vết thương biến mất nhanh chóng, sự hồi phục hoàn toàn của Cha Myung Hwan và cả những di chứng sau đó, cùng với sóng não bất thường không khớp với bất kỳ khuôn mẫu nào của cậu…”
“…….”
“Sau khi nghe bài hát của cậu lần đầu tiên, Cha Myung Hwan đã rơi vào trạng thái hôn mê vài ngày. Có lẽ là vì sức mạnh mà cậu vô tình bộc phát ra đã vượt quá khả năng chịu đựng của anh ta. Ngay cả Cocaine cũng đã từ bỏ Cha Myung Hwan, vậy mà gần đây anh ta lại phục hồi một cách vượt bậc. Cậu đã hát cho anh ta nghe từ trước khi Cocaine đến, nghĩa là việc chữa lành đã bắt đầu từ khi ấy. Cùng với đó là chứng gây nghiện.”
Chai Seok cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào Yaba, người đang sững sờ bất động.
“Giọng hát mà dù biết sẽ bị gặm nhấm cả xương thịt cũng không thể không nghe, hiện thân của nàng tiên cá Siren, không ai khác, chính là cậu. Nhưng tại sao không ai nhận ra nhỉ? Mặc dù dĩ nhiên cả tôi cũng vậy.”
Những lời Cha Yi Seok nói dần trở nên mơ hồ. Dù từng từ đều lọt vào tai nhưng lại không truyền tới não cậu. Đôi môi dính máu của cậu run rẩy. Anh kéo vai cậu lại và dồn cậu vào ngõ cụt một lần nữa. Giọng nói trầm chắc của anh đóng lại như một chiếc đinh chốt.
“Cậu là Healer.”
“──-!!”
Yaba mở to mắt và nín thở. Cảm giác giống như bị đẩy bật ra ngoài khoảng không vũ trụ mênh mông. Một không gian tàn khốc có thể làm tê liệt làn da và bộ não của cậu chỉ trong vài giây. Tai cậu ù đi, như thể đang ở trạng thái không trọng lực. Rốt cuộc anh ấy đang nói cái quái gì vậy? Một Healer mà lại có giọng hát nặng nề, u ám như thế này sao? Cậu nghe nói tất cả Healer đều sở hữu giọng hát đẹp đẽ và ngoại hình xứng đáng với sức mạnh của họ. Đó như một phần thưởng cho việc sinh ra với sức mạnh bị nguyền rủa. Còn cậu, cậu luôn bị phàn nàn rằng giọng hát của mình gây phiền toái vì tông giọng của cậu không hòa hợp được với các ca sĩ khác. Những kẻ bất tài tầm thường khác thì ngày nào cũng cằn nhằn, chê cậu kém cỏi. Chẳng có gì trong những lời của anh làm cậu thấy thuyết phục, nhưng anh cứ cố ép cậu phải tin vào điều vô lý ấy. Có vẻ như thời gian của lời nguyền đã xâm chiếm cả ban ngày. Chắc hẳn nó đã gặm nhấm cả chút lý trí còn sót lại của anh. Với chiếc lưỡi cứng ngắc, Yaba cố gắng mở miệng nói.
“Tỉnh táo lại đi. Anh đang nói cái quái gì vậy? Tôi…”
Chẳng lẽ cả việc Cha Myung Hwan hồi phục hoàn toàn và những triệu chứng bất thường của Cha Yi Seok đều là do cậu sao? Yaba cần phải phản bác từng lời anh nói, nhưng suy nghĩ của cậu như bị xiềng xích trói buộc, không thể vận hành trơn tru. Người đàn ông trước mặt cậu, sau khi trở về từ đâu đó, bất ngờ tự cứa cổ mình, rồi buộc cậu phải hát và tuôn ra những lời phi lý. Cho dù anh ấy là lối thoát dẫn đến hiện thực thì điều này cũng đi quá xa so với sức chịu đựng của cậu rồi. Phải rồi, đây chắc chắn là ảo giác do cậu lạm dụng thuốc chống trầm cảm. Nếu không thì không thể nào có chuyện như thế này xảy ra được. Những con bọ lông lá gớm ghiếc bò ra từ khắp nơi trong tâm trí Yaba, rồi chúng bò sang cánh tay đang giữ lấy vai cậu của Cha Yi Seok. Cậu trả đũa bằng cách cắn vào mu bàn tay anh. Cậu dùng lòng bàn tay đập mạnh vào tay anh để giết chết lũ bọ. Ngay lúc đó, Cha Yi Seok nâng cằm cậu lên. Yaba cũng ngước mắt lên nhìn anh.
“Thuốc mà anh đưa cho tôi không phải là thuốc chống trầm cảm đúng không? Việc đổi thuốc đột ngột cũng là vì chuyện này đúng không?”
Chắc hẳn là do thuốc mà cậu bị ảo giác. Có lẽ tình huống lúc này cũng chỉ là ảo giác thôi.
“Khi tôi nhắm mắt hát, anh đã làm gì với vết thương đó? Tôi biết các người đang định đổ hết tội lên đầu tôi mà. Bởi vì một kẻ đã bị hủy CCCD như tôi sẽ dễ dàng bị các người gài bẫy đúng không? Đó chẳng phải là chiêu trò của các người sao? Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng chịu thua à?”
Tập đoàn Taeryeong là một trong những tập đoàn hàng đầu Hàn Quốc, lớn đến mức người ta đồn rằng nếu Taeryeong sụp đổ, 1/3 dân số Hàn Quốc sẽ thất nghiệp. Và đây là âm mưu mang tầm quốc gia xoay quanh chiếc ghế người kế nhiệm của tập đoàn đó. Một âm mưu khổng lồ mà ngay cả tổng thống cũng bị cuốn vào!
“Vậy cậu giải thích như thế nào với vết thương này?”
Cha Yi Seok túm lấy cổ tay của Yaba một cách thô bạo và kéo lên, áp sát vào cổ mình. Bàn tay Yaba run rẩy lướt qua vệt máu trên cổ anh, chạm vào lớp da săn chắc. Không còn máu chảy, cũng chẳng còn vết thương bị rạch. Không có gì cả. Mọi dấu vết đã biến mất. Anh ấy đã tự rạch cổ mình, rồi máu phun ra không ngừng, nhưng sau khi cậu hát… tất cả đều biến mất. Yaba rút tay lại như thể lên cơn co giật. Cổ tay cậu run rẩy như một con búp bê bị đứt dây cót. Toàn bộ sức lực trong cơ thể cậu đều tan biến, chỉ còn lại cái vỏ xác trống rỗng. Đôi chân của Cha Yi Seok đang ghì giữa đùi cậu chính là thứ giúp cậu giữ thăng bằng. Anh đỡ lấy cậu rồi ôm cậu vào lòng, ánh mắt sắc lạnh xuyên thẳng qua cổ họng Yaba như một lưỡi dao.
“Đừng né tránh. Tôi đã nói rồi, thuốc chống trầm cảm đó chính là thứ giúp cậu nhìn thấy sự thật.”
“…Ồn quá.”
Cha Yi Seok lạnh lùng và tĩnh lặng. Trong khi Yaba thấy mình như sắp phát điên, tại sao anh ấy lại có thể điềm tĩnh đến vậy? Chỉ với vài manh mối, làm sao anh có thể chắc chắn đến thế? Ánh mắt ấy, lời nói ấy, mang một sức nặng như thể nghiền nát cả xương cốt cậu. Lớp da bên ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong cậu đang nóng như lửa.
“Ồn quá! Im miệng đi! Tôi chỉ vừa mới bắt đầu trở thành một con người thực sự thôi mà! Anh là cái quái gì mà dám bảo tôi từ bỏ hả?! Anh là cái gì chứ?!”
Đầu óc Yaba rệu rã như bị xé toạc. Cậu nhắm mắt lại vì cơn chóng mặt ập đến. Cậu đã đánh cắp chiếc DVD đó để che giấu giúp anh ta. Nhưng anh lại dùng chính chiếc DVD đó tự đâm vào cổ mình và cố khai quật sự thật về cậu. Từng bằng chứng đều được phơi bày, khiến cậu không có cách nào phủ nhận được. Yaba chật vật ngẩng đầu lên. Nếu như dự đoán của anh ấy là sai… thì lúc này đây có thể có một cái xác lạnh đang nằm trên sàn. Toàn thân cậu run lên vì nỗi sợ hãi muộn màng ập đến.
“Vậy nên… anh rạch cổ mình để kiểm tra chuyện này à?”
Thật đáng sợ khi cậu không thể đoán trước được anh ấy sẽ làm gì tiếp theo. Yaba lao tới đánh Cha Yi Seok tới tấp.
“Chết đi! Chết quách đi! Anh dựa vào cái gì mà dám làm mấy chuyện điên rồ này hả?! Loại như anh có chết tôi cũng chẳng sợ! Tôi không sợ! Không sợ đâu!”
Yaba đấm Cha Yi Seok. Cha Yi Seok tóm lấy cú đấm mạnh mẽ đó và đẩy cậu dính sát vào tường. Lưng va vào tường khiến hơi thở Yaba nghẹn lại. Đôi mắt rực lửa giờ đây đã nguội lạnh.
“Tất nhiên tôi phải tìm ra thủ phạm đã phá hỏng dự án ấp ủ bấy lâu nay của mình chứ. Thật may là đã lật tẩy được thủ phạm thật sự trước khi bắt nhầm người vô tội.”
Phòng khách lộn xộn đầy máu và chiếc điện thoại bị phá hỏng. Chỉ đến lúc đó, Yaba mới nhớ lại hành động điên loạn của Cha Yi Seok vừa nãy. Ánh nhìn sắc như mũi lao của anh xuyên thẳng qua cổ họng cậu.
“Cậu đã phá hỏng tất cả. Nhờ cậu mà kịch bản hoàn hảo nhất bị vứt vào sọt rác, niềm vui duy nhất của tôi cũng tan thành mây khói. Sau khi đập cho tôi một cú trời giáng như vậy, cậu cũng nên bị trừng phạt chứ.”
Thì ra đó lý do tại sao Cha Yi Seok cố kéo cậu về đây và còn tự rạch cổ mình. Khi đến đích cuối cùng, anh ta không che giấu bản chất thật của mình nữa. Yaba cắn chặt môi.
“Anh chết quách đi.”
Cha Yi Seok cười nham hiểm. Lửa giận bùng lên trong mắt anh.
“Làm sao tôi chết trước khi trừng phạt thủ phạm được.”
Cha Yi Seok siết cổ tay của Yaba như muốn bẻ gãy chúng. Mảnh DVD dính đầy máu trong tay anh cảnh báo rằng bây giờ sẽ đến lượt cậu. Thật khó để sắp xếp lại mớ hỗn loạn trong đầu, vậy mà giờ lại phải gánh thêm chuyện này nữa. Cậu cảm giác như có ai đó đang xúc đất vào cái đầu trống rỗng của mình. Yaba cố gắng rút tay ra khỏi thứ đáng sợ đó, nhưng Cha Yi Seok kéo mạnh đến mức cổ cậu như muốn gãy. Đôi mắt điên dại của anh lóe lên tia lạnh lẽo khiến cậu rùng mình. Cậu cố đẩy anh ra nhưng lại bị trượt chân và ngã vào vũng máu. Toàn thân cậu ướt đẫm máu, nhơ nhớp và kinh tởm. Khi cái bóng của Cha Yi Seok tiến đến gần, cơ thể cậu như đóng băng. Còn chưa kịp đứng dậy, tên điên đã tóm lấy cậu một cách thô bạo. Anh ta lật cậu nằm lên đùi mình rồi kéo cả quần lẫn quần lót của cậu xuống. Cặp mông bị không khí lạnh buốt bao lấy. Chát! Chát! Một cảm giác nóng rát ập tới từ lớp da trần. Bàn tay như roi quất vào mông cậu 5 lần rồi dừng lại. Yaba nằm yên, cơ thể mềm nhũn. Cậu vùi mặt vào cánh tay mình, không muốn đối mặt với Cha Yi Seok, thậm chí cậu còn không muốn biết gã điên đó đang có biểu cảm ra sao. Tầm nhìn của Yaba dần trở nên mờ nhạt.
“…Xong rồi đúng không?”
Cha Yi Seok lầm bầm bằng giọng khàn đục.
“Không, bây giờ mới là bắt đầu thôi.”
“Dừng… lại…! Dừng lại.”
Hình phạt cho việc cứu Cha Myung Hwan thật kinh khủng. Lưng Yaba nảy lên vì cảm giác đau đớn. Những tiếng thở hổn hển và tiếng bập bẹ kỳ lạ cứ lởn vởn trong miệng cậu. Cha Yi Seok lấy lưỡi ấn chặt vào lòng bàn chân cậu rồi lướt qua giữa các ngón chân. Lưng cậu run lên mỗi khi lưỡi anh sượt qua chân mình. Ban đầu chỉ là máu phủ đầy trên cơ thể, nhưng đến khi cậu tỉnh táo lại thì quần và quần lót của cậu đã nằm trên sàn phòng khách. Chiếc áo len được vén lên tận ngực, toàn bộ phần thân dưới lộ ra. Cậu thậm chí không thể nhớ tại sao lại có vết máu đó trên đó. Dù có ai không tỉnh táo đi chăng nữa, cậu cũng không quan tâm, cơn nóng bỏng hành hạ này làm dây thần kinh cậu tan chảy. Cha Yi Seok mút ngón chân cái của cậu và phát ra những âm thanh tục tĩu. Anh ta còn thè lưỡi ra, hành hạ lòng bàn chân cậu. Cảm giác quá sức chịu đựng đến mức cậu phải nhả môi đang cắn chặt ra.
“Ư ức… nhột… nhột quá…! Đừng, đừng mà…!”
Cha Yi Seok liếm một đường dài ở lòng bàn chân Yaba rồi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm. Đôi mắt anh lấp lánh như thể vừa đã phát hiện ra điều gì đó đáng kinh ngạc. Anh vươn người tới, chạm vào môi cậu rồi cau mày.
“Bỏ lỡ mất rồi.”
“Cái gì cơ?” Yaba vừa thở hổn hển vừa hỏi. Cha Yi Seok như bị kích động bởi điều gì đó và lại trượt xuống phía dưới. Lần này, ánh mắt anh ngước lên, dán chặt vào cậu như thể quyết không để bỏ lỡ. Anh gặm gót chân cậu rồi dùng lưỡi quét qua phần lõm sâu của lòng bàn chân. Yaba uốn cong lưng, không kiềm được tiếng rên rỉ. Những âm thanh lạ lẫm thoát ra khỏi miệng cậu.
“Haha…! Nhột, nhột quá…! Hahaha…!”
Một ngọn lửa bùng lên trong đáy mắt Cha Yi Seok. Phần thịt lưỡi mềm mại dai dẳng cắm sâu vào nơi đó không buông. Yaba lại bật cười khanh khách. Cha Yi Seok nuốt lại những âm thanh dữ dội và bật dậy. Anh luồn tay ra phía sau đầu vết mổ của Yaba để vết mổ không bị cọ xuống sàn. Lưỡi anh xòe rộng, quét từ xương đòn đến gáy, qua cằm rồi đến môi, như thể đang quét một lớp mật dày. Mùi sắt tanh nồng cũng tràn ngược theo nhịp điệu nhớp nháp. Môi áp sát môi, cảm nhận rõ lớp niêm mạc của nhau, để dòng nước bọt giao hoan. Cha Yi Seok quấn lấy lưỡi Yaba, ma sát qua lại hai bên khoang miệng rồi bất ngờ hút chặt lấy lưỡi cậu. Đây là tín hiệu của Cha Yi Seok yêu cầu cậu phải hát khi anh ở trạng thái của kẻ man rợ. Giống như chiếc máy hát tự động chỉ cần bỏ đồng xu vào, Yaba cất giọng hát ngay tắp lự. Ngay khi hai đôi môi vừa rời nhau, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của anh xuyên qua cậu.
“Không được tùy tiện hát như thế đâu, Nabi.”
Cha Yi Seok dùng móng tay cào mạnh vào núm ngực của Yaba, khiến phần nhạy cảm đó trở nên đau rát.
“Trong miệng cậu chỉ được phép có lưỡi của tôi thôi.”
Cha Yi Seok ngẩng đầu lên. Lần này anh nhẹ nhàng quấn lưỡi mình quanh lưỡi cậu. Tầm nhìn của Yaba chập chờn bởi sức mạnh bám sát cơ thể. Một tiếng rên rỉ trầm khàn len lỏi vào tai cậu. Cha Yi Seok banh phần mông đang khép kín của cậu ra rồi dùng ngón tay ấn vào lối vào và day nhẹ. Từng làn sóng kích thích nhỏ truyền đến lối vào và nơi đó bắt đầu nóng lên. Yaba nén tiếng rên, vùi mặt vào vai anh. Anh đặt đùi mình dưới mông cậu để nâng người cậu lên cao. Lỗ hậu của Yaba theo đó lộ ra trước mắt anh. Anh ấn phần quy đầu dương vật mình trước lối vào và nhẹ nhàng chà xát. Cứ cọ xát lên xuống thật chậm rãi. Dịch nhầy mềm mại cùng cảm giác nơi quy đầu rất rõ ràng. Ngay cả tiếng thở của cậu cũng giống như khoái cảm đê mê khi bị bóp nghẹt một cách từ từ. Sức nóng tụ lại quanh mắt Yaba. Cậu lấy tay dụi dụi lông mi. Cha Yi Seok ngẩng đầu lên theo bàn tay của cậu, và nhìn chằm chằm vào cậu để quan sát những chuyển động tục tĩu. Đôi mắt lấp lánh của anh ánh lên ham muốn tình dục.
“Đôi mắt của cậu không phải là ống nhòm để nhìn mọi thứ rồi gửi thông tin đến não, mà là bộ phận sinh dục. Tôi muốn nhét dương vật mình vào hốc mắt cậu. Nếu cọ xát quy đầu vào con ngươi mềm ẩm đó, chắc hẳn sẽ sướng đến phát điên mất.”
Những chiếc răng hoàn hảo để nhai thịt sống gần kề ngay trước mắt Yaba. Chiếc lưỡi ướt át chạm vào mí mắt cậu.
“Lần sau tôi nhất định sẽ làm như vậy.”
Giọng nói vòi vĩnh như một đứa trẻ khiến Yaba nổi da gà. Cha Yi Seok tiến vào bên trong cậu nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cậu. Dương vật của anh đâm vào tận gốc dọc theo lối đi hẹp và nóng. Rõ ràng bộ phận sinh dục xâm nhập từ bên dưới, nhưng Yaba tưởng như bị nó đâm vào mắt mình. Cha Yi Seok đặt hai chân của cậu lên vai mình, rồi mút mát trọn vẹn vị môi cậu. Lối vào co giật trước dương vật to lớn, khoái cảm theo đó dâng trào. Mỗi lần bụng dưới của Cha Yi Seok dập vào mông Yaba là cả cơ thể cậu lại cứng đờ. Khối trụ dài bóng loáng mỗi khi rút ra rồi lại thúc mạnh vào. Cha Yi Seok dùng lưỡi gẩy nhẹ đầu núm vú của Yaba từ dưới lên trên.
“Haa…! Á…!”
Cơn cực khoái đã đạt tới đỉnh điểm. Dịch nhầy ồ ạt chảy ra từ dương vật đang chà xát vào cơ bụng săn chắc của Cha Yi Seok. Bộ phận sinh dục vốn không dễ dàng phản ứng thì hôm nay lại nhạy cảm đến mức chạm vào đâu cũng lên đỉnh. Có thứ gì đó gõ cửa ở bên ngoài. Khi Yaba chạm vào tay nắm cửa để xem liệu có sinh vật nào đó đang cố gắng vào bên trong hay không thì Cha Yi Seok siết chặt cơ ngực và tăng tốc vô tận. Dương vật của anh khuấy đảo linh hoạt như đang vặn xoắn cơ thể Yaba. Hông cậu nảy lên, cả cơ thể theo đó cũng run lên bần bật vì khoái cảm tột độ.
“A ư… haa… ha ức… !”
“Hức… Haa…!”
Cha Yi Seok ôm chặt lấy Yaba. Cậu là Healer, là Healer… Khúc ngâm nga của Cha Yi Seok bị chôn vùi trong những tiếng rên rỉ. Cả cơ thể cậu run lên khi khối thịt lớn đâm thúc vào trong mình. Bắt đầu từ ngón chân, toàn thân cậu căng cứng. Tinh dịch của Cha Yi Seok ồ ạt tràn vào bụng cậu. Đó không phải là một cơn xuất tinh âm ỉ mà là đỉnh điểm làm bùng nổ những gì đã ngưng tụ bấy lâu. Mông Yaba co rúm lại và kéo dương vật của Cha Yi Seok đến điểm sâu nhất. Anh thở dốc, dồn sức vào phần bụng dưới. Ngay lập tức, dương vật nhảy vọt tới điểm cực hạn, tốc độ di chuyển quá nhanh khiến Yaba không tài nào bắt kịp. Dòng dịch nóng thấm đẫm phần sâu nhất bên trong cơ thể cậu. Cha Yi Seok chồm người lên, liếm vành tai cậu. Tiếng thở dốc của anh xuyên qua tai cậu. Khoái lạc trườn từ tai xuống tận cổ. Cha Yi Seok nằm xuống trong khi dương vật vẫn cắm sâu bên trong Yaba. Tinh dịch tràn ra từ mông cậu. Cả cơ thể lẫn đầu óc cậu đều trở nên mềm nhũn. Lúc này, một dòng suy nghĩ muộn màng ùa tới. Nếu những gì anh ấy nói là sự thật, nếu cuối cùng cậu phải chấp nhận bằng chứng mà anh ấy đã liều cả mạng sống để chứng minh thì…
“Tôi sẽ ra sao? Cả anh nữa?”
Âm thanh từ cổ họng Cha Yi Seok lan tới má Yaba.
“Thì cứ tiếp tục sống thôi. Chỉ là cậu sẽ có thêm vài điều cần chú ý, còn tôi thì bận rộn hơn một chút.”
Chính anh là người đã ném cậu vào vũ trụ vô tận. Và cũng chính anh là người đã nắm lấy bàn tay cậu.
Mùi mồ hôi và dục vọng trộn lẫn vào nhau khiến mí mắt Yaba nặng trĩu. Khi cậu thức dậy vào buổi chiều muộn, đã không thấy anh ấy đâu cả.
Khi Cocaine bước vào phòng bệnh, phản ứng của những người trong gia đình Taeryeong rất đa dạng. Vợ của Cha Myung Hwan ôm chầm lấy cậu và khóc nức nở đến mức gần như kiệt sức. Chủ tịch Cha thì không lạnh nhạt như Cha Myung Hwan, cũng không ồn ào như vợ anh ta, nhưng ánh mắt ông chứa đựng sự chào đón điềm tĩnh. Cha Myung Hwan không còn phải phụ thuộc vào kim tiêm hay máy thở oxy nữa. Tuy nhiên, cơ thể anh ta chỉ như một cái vỏ rỗng, khó khăn lắm mới có thể ngồi được. Từ nãy đến giờ, đôi mắt khô khốc của anh ta cứ đảo quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Sự im lặng gượng gạo bao trùm cả căn phòng. Vợ của Cha Myung Hwan lấy lại sức và cất tiếng.
“Cocaine, nếu trong thời gian qua cậu cảm thấy khó chịu thì tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cậu. Anh cũng mau xin lỗi đi!”
“Làm việc thì phải có lúc gặp người này người kia chứ. Nếu cứ nhận lời xin lỗi cho từng chuyện như thế thì mệt mỏi lắm, sống sao nổi?”
“Mình à!”
Cha Myung Hwan tỏ vẻ bực dọc trước sự thúc giục của vợ mình. Tuy nhiên, sự kiêu ngạo đã giảm bớt so với trước đây.
“Cậu vất vả rồi. Tiền thì chỉ cần cậu nói, tôi sẽ cho cậu bao nhiêu tùy thích. Cần gì thì cứ bảo tôi.”
Lời cảm ơn dành cho ân nhân cứu mạng mình nghe thật hời hợt. Dù vậy, Cocaine không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại, cậu thấy thương hại cho những người đang tỏ vẻ câu nệ với nhầm người. Yaba cũng từng đóng giả cậu, nên Cocaine không cảm thấy quá áy náy. Cậu nói.
“Tổng giám đốc nói đúng. Làm công việc này thì sẽ gặp đủ loại người thôi. Chỉ cần Tổng giám đốc Cha hồi phục được sức khỏe là tôi vui rồi ạ.”
Cha Myung Hwan trừng mắt nhìn Cocaine với vẻ không hài lòng. Cocaine siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm như thể đáp lại ánh mắt đó. Mồ hôi chảy dọc sống lưng cậu. Thực ra cậu đang định kiểm tra xem sức mạnh của Yaba rốt cuộc đến đâu, nhưng kết quả ngày hôm nay vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu. Thậm chí, giờ đây cậu còn cảm thấy sợ cậu ta. Khi Cha Myung Hwan thực hiện kiểm tra sức khỏe chi tiết lần trước, tình trạng tế bào ung thư của anh ta cũng không giảm đi nhiều như vậy. Những triệu chứng bất thường cũng không diễn tiến theo từng giai đoạn mà bỗng chốc trở nên nghiêm trọng. Cả khả năng hồi phục lẫn sự phụ thuộc đều đột ngột tăng vọt từ một thời điểm nào đó. Phải chăng giọng hát của Yaba đã trải qua một bước đột phá giúp năng lực của cậu ta phát triển vượt bậc? Thỉnh thoảng Cocaine nghe thấy Yaba luyện giọng trong phòng tắm. Morphine cũng từng nói Yaba đã ngừng uống thuốc trầm cảm mà ông chủ đưa cho, thay vào đó cậu ta bắt đầu dùng một loại thuốc không rõ nguồn gốc. Việc dùng thuốc chống trầm cảm trong thời gian dài có thể dễ dàng hủy hoại ngay cả một người khỏe mạnh. Chẳng lẽ bước ngoặt giúp Yaba thức tỉnh khả năng như một Healer là vì cậu ta đã ngừng uống thuốc mà ông chủ đưa cho? Hay đó là do một sự thay đổi tâm lý nào khác…?
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra. Người bước vào là Cha Yi Seok. Cocaine không thốt nên nên lời trước cuộc gặp gỡ bất ngờ. Sau vài ngày không gặp, thần thái của Cha Yi Seok còn tệ hơn cậu tưởng. Cặp mắt lơ đãng, đôi môi khô khốc như bị rút cạn linh hồn. Trông anh bây giờ chẳng khác gì Cha Myung Hwan. Cha Yi Seok đứng sừng sững ngay trước cửa, khóe mắt sâu hoắm lại. Rồi anh đột ngột lao về phía Cha Myung Hwan và ôm anh ta thật chặt.
“Anh.”
Cha Yi Seok thở dài nặng nề, như thể đang kiềm chế cảm xúc trào dâng trong lòng. Đôi mắt của Cha Myung Hwan cũng đỏ hoe. Đó là khoảnh khắc đoàn tụ đầy xúc động giữa hai anh em mà không cần nói thêm bất cứ lời nào.
“Anh nghe bảo em đã đến đây từ trước cơ mà. Em đi đâu thế? Anh đợi em lâu lắm rồi đấy.”
“Em không muốn người anh vừa bình phục nhìn thấy bộ dạng lao vội ra khỏi nhà của em.”
Cha Yi Seok buông anh trai mình ra, để lộ dáng vẻ gọn gàng trong bộ vest lịch lãm và tinh tế. “Đúng là chẳng ai cản được em mà.” Cha Myung Hwan mỉm cười khúc khích và nói.
“Thực ra, người anh biết ơn hơn cả Chúa trời hay Cocaine chính là em, Giám đốc Cha. Em là người duy nhất động viên và quan tâm anh một cách chu đáo. Chúng ta hãy trở lại là hai anh em mà ai cũng ngưỡng mộ và cùng nhau dẫn dắt Taeryeong phát triển nhé.”
Khóe miệng Cha Yi Seok hiện lên một đường cong cay đắng.
“Em không xứng với những lời đó đâu ạ. Em chỉ toàn làm anh thất vọng thôi.”
“Em biết rõ người duy nhất mà anh có thể tin tưởng là em mà, sao lại nói vậy chứ? Đừng bao giờ nói những điều như thế nữa.”
“Các thành viên trong hội đồng quản trị đều đang chờ ngày anh xuất viện. Anh hãy tập trung vào việc phục hồi sức khỏe trước đã ạ.”
“Được rồi.”
Cha Myung Hwan gật đầu. Kể từ khi Cha Yi Seok bước vào, chủ tịch Cha luôn giữ ánh mắt sắc lạnh, dõi theo mọi nhất cử nhất động của anh, hệt như mãnh thú đang canh chừng xem liệu nó có làm hại con mình hay không. Cha Myung Hwan đột nhiên ôm đầu và rên rỉ. Vợ anh ta chạy vội đến kiểm tra sắc mặt của chồng.
“Anh sao thế? Anh lại đau đầu à? Anh nghe thấy tiếng gì lạ à?”
“Anh phải nằm nghỉ một chút.”
Mọi người rời khỏi phòng Cha Myung Hwan, để lại anh ta và Chủ tịch Cha trong phòng. Cha Yi Seok nhíu mày rồi nói với chị dâu mình.
“Phải tạm hoãn việc uống sâm panh thêm một chút rồi. Em cũng phải lo việc công ty nên em xin phép đi trước.”
“Vâng. Cậu chủ…”
Người phụ nữ đỏ mặt, nhưng từ nãy tới giờ cô không thể đối diện với ánh mắt của em chồng. Cha Yi Seok thu lại ánh mắt khỏi chị dâu, rồi cuối cùng chạm mắt với Cocaine, sau đó bước về phía cuối hành lang. Vợ của Cha Myung Hwan chậm rãi nhìn theo bóng lưng của em chồng. Gương mặt cô nghiêm túc, nghiêng nhẹ, trông thanh thoát như một cô nữ sinh trung học nhìn thầy giáo mới đến. Người phụ nữ nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình.
“À, tôi xin lỗi. Vì tôi thấy cậu chủ có chút kì lạ. Trước đây cậu ấy hay cười lắm, nhưng giờ cậu ấy không hay cười nữa, sắc mặt cũng không được tốt… Chắc là vì cậu ấy phải dồn hết tâm sức làm việc thay anh trai mình nên đã rất mệt mỏi. Tôi đã cho xe của chủ tịch đợi rồi, cậu cứ lên xe đó nhé, Cocaine.”
“Không sao đâu ạ. Xe đưa tôi đến đây đang chờ sẵn rồi ạ. Tôi xin phép…”
Cha Yi Seok đã rời đi. Trong lòng Cocaine rất lo lắng, nhưng người phụ nữ vẫn kiên trì bám lấy, không chịu buông tha cho cậu.
“Tôi thấy có lỗi nếu cứ để cậu đi như vậy. Tuy anh ấy đã bình phục hoàn toàn nhưng không thể để mọi thứ kết thúc như vậy được. Tôi muốn cậu Cocaine tiếp tục hát. Có thể anh ấy không nói ra, nhưng chắc hẳn anh ấy mong cậu đến nữa.”
Từ trước đến nay, Cocaine đã luôn cảm thấy người phụ nữ này thật sự rất hay gây khó chịu một cách tinh vi. Cậu cố gắng đáp lại lịch sự nhất có thể.
“Vấn đề đó phu nhân cứ trao đổi với ông chủ của tôi nhé ạ. Vậy tôi xin phép đi trước.”
Cocaine kết thúc cuộc trò chuyện rồi rời đi. Khi rẽ vào góc hành lang, cậu thấy Cha Yi Seok đang đứng đợi thang máy. Anh đã đâm sau lưng tất cả bằng cách biến Yaba thành một cái xác. Nhưng anh lại xuất hiện với vẻ mặt vô liêm sỉ như vậy khiến cậu vô cùng phẫn uất. Cha Yi Seok không bị Yaba thu hút mà bị bài hát của cậu ta mê hoặc, khiến khả năng phán đoán của anh bị che mờ. Vì gặp Yaba thường xuyên hơn Cha Myung Hwan nên có lẽ anh đã trở nên nghiện nặng hơn. Đây là lúc anh ấy cần cậu chữa lành. Sau này dù anh có phàn nàn cũng chưa muộn. Cocaine nắm lấy tay Cha Yi Seok, kéo anh vào một góc khuất khỏi tầm nhìn của mọi người.
“Hãy cho tôi 5 phút thôi.”
Cocaine lập tức cất tiếng hát. Cậu vừa mở miệng chưa được bao lâu thì Cha Yi Seok đã dứt tay cậu ra. Anh nhìn chằm chằm vào cậu. Chắc là do cậu đột ngột hát như vậy nên đã khiến anh nghi ngờ… Có vẻ anh vẫn chưa biết rõ bản chất thực sự của Yaba… Cocaine điều chỉnh lại biểu cảm và hạ tay xuống.
“Sáng nay tôi đã ghé thăm phu nhân nhưng tình trạng của bà ấy không được tốt.”
Mẹ của Cha Yi Seok đã khá hơn nhờ được chữa trị liên tục, nhưng hôm nay bà lại trở về dáng vẻ của một người nghiện rượu giống như lần đầu tiên cậu gặp bà. Cha Yi Seok nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Chỉ là cơn đau bụng bình thường thôi. Cha Myung Hwan sống lại, nên bà ấy mới bị đau như vậy.”
“Tôi cũng không ngờ kết quả lại như vậy. Tôi xin lỗi.”
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Cha Yi Seok lóe lên một tia kỳ lạ. Không hiểu sao cổ họng Cocaine cảm thấy đau rát.
“Đừng làm vẻ mặt như vậy. Tôi biết cậu cũng không cố ý mà.”
Cha Yi Seok gõ nhẹ vào cằm mình. Khi thang máy đến, anh bước vào bên trong trước. Anh bấm nút rồi nhướn mày. Cocaine không thể nào bước vào. Thang máy mở ra như một con trăn khổng lồ đang há miệng chờ đợi con mồi.
“Ngài đi trước đi ạ. Tôi còn chuyện cần nói với phu nhân của Tổng giám đốc.”
Cha Yi Seok bỏ tay ra khỏi nút bấm và tựa người vào thang máy. Dáng vẻ anh xuất hiện qua khe cửa đang dần khép lại. Hình ảnh của một con nghiện ma túy đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh như kim loại xuyên qua.
“Cậu có vẻ có tài diễn xuất hơn là ca hát nhỉ.”
Khuôn mặt của Cocaine cứng đờ như vừa bị đánh vào đỉnh đầu. Cánh cửa thang máy đóng lại trước khi cậu kịp hỏi điều anh nói có nghĩa là gì. Tiếng ồn ào khi thang máy đi xuống cũng trở nên xa xăm. Hình ảnh phản chiếu của cậu trên cánh cửa màu bạc trông thật xấu xí và méo mó. Có lẽ biểu cảm của cậu lúc này giống hệt dáng vẻ của vợ Cha Myung Hwan khi nãy. Đột nhiên, vùng thượng vị của Cocaine thắt lại. Cậu muốn có được Cha Yi Seok đến phát điên. Cho đến bây giờ, đã có rất nhiều người quỳ xuống chân mà tán tỉnh cậu. Thế nhưng, lý do khiến cậu bị Cha Yi Seok thu hút là vì anh không phải là một trong số những kẻ đó. Cũng không phải vì anh có vẻ ngoài hào nhoáng. Dù là bất kể thái cực nào, sự nghiêm túc đến mức khiến cậu nghẹt thở, hay sự thư thái khiến cậu buông lỏng cảnh giác, cũng chẳng quan trọng nếu đó là con người thật của anh ấy. Cậu chỉ muốn có được người đàn ông kiêu ngạo đó và quỳ dưới chân anh ấy. Trước tiên, cậu phải gỡ được con chip xiềng xích đang đeo bám cậu ra đã. Hôm nay chính là ngày tháo dây xích.
Cha Myung Hwan nằm bất động, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Khi nghe tin mình đã được chữa khỏi, điều mà cả đội ngũ y tế hàng đầu trong nước và nước ngoài đều đã từ bỏ, anh đã nghi ngờ chính tai mình. Tuy nhiên, dù đó là điều anh đã mong mỏi từ lâu, nhưng anh lại chẳng cảm nhận được niềm vui sướng nào cả. Sống tiếp như vậy chỉ khiến cho sự thật rằng kẻ lừa đảo đã chết càng trở nên rõ ràng hơn mà thôi. Thực ra ân nhân cứu mạng anh là một người khác, nhưng thân xác anh chỉ khát khao tiếng hát của kẻ lừa đảo. Chính anh cũng không thể hiểu được mong muốn bất thường này. Cha Myung Hwan co người lại và cắn lấy chăn. Đầu anh đau như búa bổ, tay chân anh co rút vì lại vì lạnh. Bố anh bật dậy và cố gắng bấm chuông.
“…Bố đừng gọi. Con không sao… con sẽ khỏi thôi.”
Cha Myung Hwan cố gắng nằm thẳng người lại. Gương mặt đầy lo lắng của người cha dần trở nên mờ nhòa trước mắt anh.
“Bây giờ trông con nhợt nhạt lắm.”
Myung Hwan chớp mắt chậm một nhịp, rồi đảo ánh nhìn. Người cha tiếp tục nói.
“Ta đang tìm một kẻ có khuôn mặt, dáng người và giọng nói giống hệt ca sĩ đó, nên con chỉ cần tập trung vào việc hồi phục thôi.”
“… Con không cần đồ giả.”
“Ngay từ đầu tên đó cũng là đồ giả mà.”
Cha Myung Hwan bừng tỉnh trước sự nghiêm khắc của cha. Điều anh ta sợ nhất chính là khiến cha mình nổi giận. Bởi vì anh hiểu rõ rằng, dù bố có làm mọi thứ vì anh, nhưng một khi đã thất vọng, người đó sẽ không còn chút khoan dung nào. Myung Hwan cắn môi và lảng tránh ánh mắt của bố mình. Chỉ đến lúc đó, người cha mới dần lấy lại bình tĩnh.”
“Vừa nãy con dâu có nói với ta, gần đây hình như vệ sĩ đã được bố trí ở nhà Giám đốc Cha.”
“Vệ sĩ sao? Chẳng phải Giám đốc Cha vốn ghét mấy thứ đó đến mức còn học võ để tự vệ cơ mà? Sao đột nhiên lại…”
Ánh mắt của người cha lóe lên.
“Để xem nào. Không biết chừng nó đang giấu báu vật trong nhà chăng?”
Sảnh bệnh viện đông nghịt người. Ki Ha hút một điếu thuốc. Người đàn ông đứng trực quầy thông tin nhìn ông chằm chằm nhưng không vội ngăn ông lại. Khi Ki Ha tìm đến địa điểm cuối cùng nơi hồ sơ theo dõi bị cắt đứt, ông đã thấy bệnh viện này. Đây là nơi nổi tiếng về phẫu thuật thần kinh. Kể cả ông có hỏi người đàn ông trực quầy kia rằng Yaba có phẫu thuật ở đây không, anh ta cũng không bất cẩn mà nói với ông, và cũng không thể có chuyện tên khốn điên khùng kia để lại hồ sơ gì được. Dù sao thì có một điều chắc chắn rằng Yaba đã phẫu thuật ở đây. Có tới hàng chục ngàn dấu giày trên sàn đá cẩm thạch. Trong số này chắc hẳn phải có vài dấu vết của Yaba và tên khốn kia. Ki Ha giẫm đạp lên những dấu giày đó và tiến về phía lối ra. Im Su vừa chạy theo vừa nói.
“Em tưởng anh tới đây để sắp xếp lịch phẫu thuật cho Cocaine.”
“Có nhất thiết phải làm ở một nơi như thế này không? Còn việc chuẩn bị phẫu thuật thì sao rồi?”
“Em đã chuẩn bị tất cả mọi thứ như anh dặn rồi ạ.”
Cocaine đã được Chủ tịch Cha gọi đến từ sáng. Vì cậu ta đã cứu mạng sống của con trai ông ta nên cậu phải được đối xử như một vị Chúa. Ki Ha cũng biết Cocaine rất tài giỏi, nhưng không ngờ lại tới mức này. Nếu nhân cơ hội này lôi kéo Chủ tịch Cha về phía mình, ông sẽ có được sự hậu thuẫn bằng cả chục người cộng lại. Nhưng nếu Cocaine rời bỏ Paradiso, vận may của ông cũng sẽ biến mất. Hơn nữa, cũng chưa rõ năng lực của Healer mới đến đâu, và Healer đó thuộc loại nào. Việc loại bỏ con chip cho Cocaine trước là một vụ làm ăn mà ai nhìn vào cũng thấy Ki Ha là người thua lỗ. So với gương mặt mới với năng lực chưa được kiểm chứng thì một người có kinh nghiệm dày dặn như Cocaine chẳng phải tốt hơn gấp trăm lần sao? Chẳng có luật nào yêu cầu phải cầm bánh gạo bằng cả hai tay nhưng chỉ được chọn một bên cả.
Đến điểm giao của thang cuốn, một nhóm bác sĩ đi ngang qua. Ki Ha dừng bước khi nhận ra một gương mặt quen thuộc nổi bật giữa đám đông. Ông nheo mắt lại và chăm chú nhìn vào người đàn ông có dáng vẻ gầy gò. Đúng rồi, ông chắc chắn đã nhìn thấy người này trên du thuyền của Cha Yi Seok. Đây là gã đàn ông cứ quấn chặt lấy eo của tên khốn điên khùng kia với điệu bộ tán tỉnh lả lướt.
“Hôm nay ăn gì đây? À mà nhà ăn đằng kia đổi cô bán hàng từ bao giờ thế?”
“Tôi phải đi thăm bệnh tại nhà. Mấy cậu cứ ăn một bữa trưa vô vị với nhau đi nhé. Bye”
Gã bác sĩ nhợt nhạt vội vã đi về phía cửa ra. Cậu ta là bác sĩ sao? Dù biết mấy tên có địa vị cao trong xã hội hay chơi trò bẩn thỉu, nhưng Ki Ha vẫn cảm thấy khó chịu. Ông ta dập điếu thuốc và nói.
“Lấy xe đi.”
Xe của người đàn ông chạy khoảng 30 phút thì tới căn hộ penthouse. Đó là một căn hộ cực kỳ sang trọng, nơi tập trung những nhân vật có máu mặt trong giới chính trị và kinh doanh. Ki Ha đỗ xe ở cách xa cổng ra vào vào quan sát động thái của tên bác sĩ. Bác sĩ dừng lại trước phòng bảo vệ và đưa thẻ căn cước của mình qua cửa sổ. Khi thanh chắn được đẩy lên cao, xe của bác sĩ biến mất dần vào hầm đậu xe. Tuy không chắc có phải chỉ đơn giản là bác sĩ đến thăm bệnh tại nhà hay không, nhưng Ki Ha ngửi thấy mùi khả nghi. Có thể nói cho đến nay ông ta đã sống sót nhờ trực giác cũng không sai. Yaba ở đâu đó quanh đây. Máu trong người Ki Ha sôi lên sùng sục. Tuy nhiên, an ninh ở đây kiểm soát rất chặt chẽ việc ra vào của người ngoài. Hơn nữa, tìm được nhà của tên điên trong một khu phức hợp khổng lồ có hàng ngàn hộ gia đình cũng là một vấn đề. Rất có thể còn có vệ sĩ canh gác bên ngoài cửa. Nếu tấn công ngay sẽ chỉ tổ đánh động và khả năng thất bại cao. Ki Ha vừa liếc nhìn nhân viên bảo vệ vừa nói.
“Canh thời cơ thích hợp rồi nhử gã kia đi. Dùng tiền mua chuộc hoặc doạ bán vợ con hắn vào nhà chứa, bằng mọi giá phải làm được.”
“Vâng ạ.”
Ki Ha nhìn chằm chằm vào khu chung cư với ánh mắt rực lửa. Ông châm lửa rồi khởi động xe, và chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Ki Ha hạ kính cửa xe xuống và nhả làn khói thuốc đặc quánh ra ngoài. Bất chợt, ánh mắt ông dừng lại ở gương chiếu hậu bên hông. Một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ cách đó vài mét khiến ông khó chịu. Đó chính là chiếc xe ông đã thấy từ lúc ở bệnh viện.
“Không ngờ còn có cả ruồi nhặng bu quanh.”
Im Su liếc nhìn gương chiếu hậu. Ánh mắt anh ta ngay lập tức biến thành ánh mắt của một con chó săn.
“Là ai cử hắn đến vậy?”
Ki Ha dựa lưng vào ghế và nói.
“Chuyện đó thì tóm hắn rồi tra hỏi là sẽ biết thôi.”
[“Aglaope” – giọng nói ngọt ngào – một Healer chỉ có thể chữa lành. “Thelxiepia” – giọng nói quyến rũ – một Healer có cả sức mạnh chữa lành và giết chóc, và “Ligeia” – giọng nói sắc bén – một Healer chỉ có thể giết người.”]
[…Những Siren mang vẻ ngoài nửa người nửa cá dùng tiếng hát để cướp đi linh hồn con người. Và nếu thất bại, họ sẽ gieo mình xuống dưới mỏm đá ngầm để kết liễu cuộc đời. Healer cũng rất tự hào về những bài hát của mình…]
Yaba nằm trên giường, không bật đèn, miệt mài với chiếc laptop. Cha Yi Seok đã để lại file ghi âm nghe lén rồi ra ngoài, bảo Yaba hãy tự mình nghe thử.
“Trò tái sinh của Siren nghe thích nhỉ! Chỉ vì mấy bài hát mà sự sát sao?! Đúng là mấy con cá cổ hủ lạc hậu…”
Những kẻ gọi là “Healer” khiến Yaba nghiến răng căm phẫn. Vì Healer mà bố của Ki Ha đã làm những chuyện điên rồ. Đứa con trai của ông ta cũng thừa hưởng dòng máu bẩn thỉu và hủy hoại cuộc đời biết bao người. Vậy mà anh ấy lại bảo cậu là Healer sao? Không, chắc chắn có một âm mưu gì đó đằng sau. Chắc hẳn anh ấy đã phát hiện ra cậu đã xem tài liệu. Anh ta thậm chí còn tự đâm vào cổ mình, bịa ra đủ thứ chuyện hoang đường nhưng vì thấy cậu không bị lung lay nên anh ta đã chuyển sang dùng thủ đoạn xoa dịu. Chắc chắn đó không phải là tài liệu bình thường. Nhưng cậu sẽ không mắc bẫy của một kẻ nghiện ngập biến thái. Cậu khác xa về mặt bản chất với lũ thú hoang, những kẻ chỉ biết liều mạng cắt cổ mình mà không chút do dự. Cậu là một trí thức, một triết gia, người ngồi trên chiếc sofa chỉ rộng vỏn vẹn 3 mét vuông, nhưng có thể nhìn thấu cả cuộc đời.
Yaba cào lên cánh tay mình và bắt đầu giở lại quá khứ phủ đầy bụi mờ. Khi còn nhỏ, một chị gái ở nhà thờ nói rằng chị ta đã đỡ đau đầu sau khi nghe cậu hát. Trên thực tế, Cha Myung Hwan cũng bị ám ảnh một cách lạ thường với giọng hát của cậu. Cha Yi Seok cũng có hiện tượng bất thường. Đặc biệt, vết thương biến mất một cách kỳ diệu lúc nãy chính là bằng chứng không thể chối cãi. Yaba vò nắm mái tóc rối bù của mình. Cậu không biết nữa. Chẳng hiểu gì cả. Cậu không biết tại sao mình lại có những suy nghĩ này, và cũng không biết phải chấp nhận điều gì trước tiên. Cảm giác này nên được so sánh với điều gì đây? Cậu có nên nghĩ rằng mình đã luôn sống cuộc sống của một người phụ nữ nhưng sau đó lại phát hiện ra có một hạt tiêu được giấu bên trong không? Như thể cậu đã luôn tin rằng mình không có tinh hoàn nhưng lại phát hiện chúng bị giấu trong lớp mỡ đùi? Thật khó để định nghĩa những cảm xúc lúc này.
Yaba nghe lại đoạn ghi âm từ đầu. Giọng của Ki Ha thật kinh tởm, nhưng kỳ lạ thay, dù nghe đi nghe lại thì cậu vẫn không thấy chán. Một số người buộc phải xâm phạm vào lãnh địa của Chúa và phá vỡ quy luật của tự nhiên, đổi lại là cái giá phải trả bằng cả mạng sống của mình. Cậu cứ ngỡ chuyện đó chẳng liên quan gì tới cậu. Cocaine đã giết người bằng tiếng la hét, vậy cậu ta là Thelxiepia sao? Nếu như, chỉ là nếu như thôi, nếu cậu thật sự là một Healer… thì cậu là loại gì đây? Yaba đưa tay lên, chạm vào khóe môi, rồi từ từ di chuyển dọc theo viền môi xuống cổ họng. Những ngón tay lướt qua những nếp gấp dày chất chồng lên nhau ở cổ rồi khẽ vuốt ve.
(*Trans: “những nếp gấp dày chất chồng lên nhau ở cổ” là do Yaba vẫn nghĩ mình béo nên cổ có ngấn =))))
“A… A…”
Bụi mịn của giọng nói bay lơ lửng trong không trung. Yaba nắm lấy thứ gì đó vô hình rồi đưa nắm tay lên sát mũi. Thứ này, giống như Cocaine vậy, cái giọng nói u ám này… Đúng lúc đó, Yaba nghe thấy tiếng cửa chính mở. Cậu nhanh chóng tắt laptop, kéo chăn phủ đến tận mũi rồi nhắm mắt lại. Ánh sáng từ khe cửa kéo dài thành một vệt mờ. Tiếng bước chân đến gần, mang theo mùi hương mát lạnh nhưng đầy quyến rũ. Cậu nghe thấy tiếng vải áo sột soạt, hình như anh đang cúi người xuống. Hơi thở của anh khẽ lướt qua má khiến cơ mặt Yaba giật nhẹ. Mông cậu nhói lên vì những vết trừng phạt mà anh để lại. Nhưng mọi thứ đều được bóng tối che giấu. Anh đứng yên một hồi lâu rồi rời khỏi phòng.
Cha Yi Seok kiểm tra xem con mèo đã ngủ chưa rồi mới bước ra hành lang. Các vệ sĩ nghiêm nghị cúi chào anh. Họ im lặng hơn cả ánh đèn cảm biến, nhưng bầu không khí bao quanh họ lại sắc bén đến khó tả. Bỏ lại những vệ sĩ phía sau, Cha Yi Seok đi vào thang máy. Cũng giống như con mèo, chính bản thân anh cũng không thể tin được cậu ấy lại là Healer. Nhưng có lẽ, người cảm thấy bối rối nhất vẫn là con mèo. Hiện tại, cậu ấy chỉ đành tạm thời chấp nhận sự thật, nhưng một ngày nào đó, cậu ấy sẽ phải tự mình thừa nhận. Con mèo là Thelxiepia hay Aglaope? Hay là kiểm tra xem cậu ta có phải là Healer hoàn hảo hay không…? Cha Yi Seok vừa xoa gáy vừa lẩm bẩm.
Nơi Cha Yi Seok đến là nơi ở dành riêng cho “những bộ não”, ở ngay tầng trên nhà anh. Khi bước vào phòng họp kín, anh được chào đón bởi làn khói thuốc lá ngập tràn. Các bộ não đang ngồi cùng nhau trên ghế sofa và chăm chú xem tin tức. Trên bàn là tờ báo với tin tức về Cha Myung Hwan chiếm trọn trang nhất. Trong khi phía Cha Myung Hwan đang chìm trong không khí lễ hội thì nơi này lại chẳng khác gì một nhà tang lễ. Khi Cha Yi Seok tiến lại gần, các bộ não đứng dậy và chào hỏi một cách gượng gạo. Sung Jae, người vốn dễ nổi nóng, đã ngay lập tức cằn nhằn đúng như dự đoán.
“Bây giờ cánh báo chí đang loạn hết cả lên! Tôi đã bảo cậu phải tỉnh táo lại rồi cơ mà! Có thật là do Cocaine không? Cậu nói là đã lo liệu ổn thỏa rồi cơ mà?”
Sung Jae hiếm khi tỏ ra kích động như thế này. Cậu ta đã nhiều lần cố gắng truyền đạt ý định của mình nhưng đều bị ngăn cản nên phản ứng như vậy cũng không phải là khó hiểu. Cha Yi Seok nghiêng người, tựa vào tay vịn của ghế sofa.
“Sau khi Cha Myung Hwan chết, tôi sẽ nắm quyền kiểm soát cuộc họp cổ đông và trở thành Giám đốc điều hành. Tôi đã chiêu mộ trước những cổ đông lớn, hội đồng quản trị cũng không ít người bất mãn với lão già đó nên phe tôi có lợi thế. Sau đó, tôi sẽ kéo ông ta xuống khỏi cái ghế Chủ tịch rồi xé nát đế chế Taeryeong thành từng mảnh. Đó là một kế hoạch rất bài bản và suôn sẻ. Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra nếu Cha Myung Hwan chết. Kể từ hôm nay, hãy bỏ kịch bản A. Cha Myung Hwan đã đội mồ sống dậy nên chúng ta sẽ chuyển sang kịch bản B.”
Những người đàn ông đều lo lắng, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Một người đàn ông đeo kính không gọng trông trí thức, lên tiếng.
“Ngày mai tôi sẽ khiến cổ phiếu Taeryeong rớt giá. Nhưng đại khái là bao nhiêu…”
“Cho nó chạm đáy đi. Và cứ duy trì như thế khoảng 1 tuần.”
Đến mức Kang Ki Ha phải sợ tới ướt sũng đũng quần thì thôi. Để hắn phải cố gắng bám lấy bất kỳ sợi dây mục nát nào còn sót lại. Mấy ngày trước, người theo dõi đã báo lại với anh rằng Kang Hi Ha đã tổ chức đám tang cho Yaba. Kể từ hôm đó, hắn không có động thái đáng kể nào ngoài việc ghé thăm công trường sửa chữa cửa hàng. Nhưng việc ông ta nhận ra cái xác là giả chỉ còn là vấn đề thời gian. Anh phải tấn công trước khi ông ta hành động, bằng cách tung ra trước mắt ông ta miếng mồi nhử ngon nhất mà ông ta không thể làm ngơ.
“Sau đó vụ thao túng giá cổ phiếu này sẽ kết thúc bằng việc đổ lỗi cho lão già và Cha Myung Hwan.”
Cha Yi Seok nói thêm.
“Nếu giá cổ phiếu giảm mạnh thì phía Cha Myung Hwan cũng sẽ mua vào để bảo vệ quyền điều hành. Chúng ta là người thao túng giá cổ phiếu, nhưng khi nhìn vào các bằng chứng bề nổi, tất cả các mũi tên đều sẽ hướng về phía ông già và Cha Myung Hwan. Nếu chuyện này bị phơi bày, các cổ đông sẽ điên cuồng lao vào. Bây giờ, cuộc bầu cử tổng thống cũng đã bắt đầu, nên đối với những kẻ đang khao khát trở thành anh hùng, chẳng có miếng mồi nào hấp dẫn hơn vụ bê bối tham nhũng của tập đoàn Taeryeong. Ngày mai đừng quên ném mồi cho giới truyền thông nhé.”
Park Jun Hyung vừa đẩy kính lên vừa nói.
“Thay vì nghĩa địa, thì là nhà tù. Nếu cộng thêm hành vi thao túng giá cổ phiếu lần này với những tội danh như gian lận kế toán, trốn thuế của Chủ tịch Cha và Cha Myung Hwan, họ sẽ phải hứng chịu một đòn kép với số tiền phạt khổng lồ, và thậm chí là một án tù. Tất nhiên, họ sẽ sớm được thả ra bởi vì những người như họ chẳng có gì ngoài tiền cả.”
Sung Jae cuối cùng cũng kiềm chế được cơn giận và đặt mông lên ghế sofa.
“À mà, khi cổ phiếu rớt giá, Cha Myung Hwan phải mua vào thì mới có bằng chứng, còn nếu không thì chúng ta chẳng thu được gì cả. Một người vừa mới khỏi bệnh thì làm gì còn tinh thần để mua cổ phiếu chứ?”
Cha Yi Seok vừa xoa gáy vừa trả lời.
“Đâu nhất thiết phải là Cha Myung Hwan mua? Dù là người thân cận hay vợ của anh ta, chỉ cần mua bằng tên của Cha Myung Hwan là được.”
“Chị dâu sao? Dù có là lời nhờ vả của em chồng đi chăng nữa, chị ấy cũng không thể lén mua cổ phiếu bằng tên chồng mình được. Nếu chẳng may sau này bị phát hiện, chị dâu nói là do cậu bảo chị ấy làm thế thì cậu không thể chối cãi được đâu.”
“Để xem nào, hãy cùng thử xem…”
Người phụ nữ đó có thể làm được đến đâu vì anh đây? Cha Yi Seok giật giật khóe miệng.
“Cha Myung Hwan hay phàn nàn về đồ ăn kèm lắm, nên hãy giúp anh ta cải thiện cảm giác chán ăn bằng cơm đậu. Trong khi ông già và Cha Myung Hwan đang hòa thuận với nhau và bị công tố gọi đến, thì tới lượt những kẻ quấy rối này phải hành động.”
(*Cơm đậu: Cơm tù)
Những bộ não im lặng và tập trung hết mức. Nhờ mọi người làm việc chăm chỉ, họ đã tích lũy đủ cổ phần ở Taeryeong. Họ đã chuẩn bị tổ chức đại hội cổ đông để yêu cầu sa thải giám đốc điều hành và lên nắm quyền quản trị. Cha Yi Seok chống tay lên lưng ghế sofa rồi đẩy người về phía trước. Anh nhìn những người đàn ông trong phòng một cách sắc bén rồi nói.
“Ngày mai, hãy chính thức tuyên bố M&A với Taeryeong. Cứ hành động thật bẩn thỉu và hèn hạ nhất có thể. Như vậy thì vị anh hùng của chính nghĩa mới trở nên tỏa sáng.”
(*Chú thích: M&A (Mua bán và Sáp nhập) là từ viết tắt của Mergers (Sáp nhập) và Acquisitions (Mua lại). M&A là một phương pháp giành quyền kiểm soát của một công ty, doanh nghiệp thông qua hoạt động sáp nhập và mua lại công ty, doanh nghiệp đó.)
Phải khiến cho lão bị đánh phủ đầu mà chưa kịp nâng cốc chúc mừng. Tất nhiên, Cha Yi Seok chính là người sẽ cứu Taeryeong khỏi thảm cảnh. Sung Jae xoa cằm. Khuôn mặt từng nhuốm màu tuyệt vọng đã có sức sống trở lại.
“Tôi phải đi cạo râu mới được. Lâu rồi chúng ta không tắm hơi cùng nhau nhỉ?”
Những chú kiến thợ đã chuyển thành những chiến binh. Nơi hội họp kín giống như nhà tang lễ cách đây không lâu, giờ đây tràn trề năng lượng.
Con mèo đã chết. Những vết nhơ trong quá khứ đã bị thiêu rụi, tái sinh thành một thực thể mới. Giờ đây, con mèo là Healer hoàn hảo, thuộc về riêng anh. Không ai được phép cướp đi. Bất cứ tên khốn nào dám thèm khát bài hát của con mèo, anh sẽ xé nát màng nhĩ chúng ra rồi nuốt trọn. Cha Myung Hwan đã sống lại. Anh ta đã làm được điều mà Cha Yi Seok không mong muốn nhất. Có lẽ con mèo đã ăn mòn khả năng phán đoán của anh. Cho dù con mèo có sức mạnh gì, hay sức mạnh đó gây ra thiệt hại cho anh tới mức nào, anh vẫn muốn đi đến tận cùng với cậu.
“Tôi cũng rất tò mò muốn xem cậu có thể dẫn tôi đi bao xa.”
Cha Yi Seok lẩm bẩm như đang say khói thuốc.
***