[Novel] Healer - Track 35

Track 35

 

Cha Yi Seok sắp xếp đồ ăn kèm lên quầy bar tại nhà. Dù chỉ là hành động bình thường, nhưng sự ngăn nắp và gọn gàng của anh khiến người ta không thể rời mắt. Từ việc nấu ăn đến dọn dẹp, tất cả công việc nhà đều do anh lo liệu. Kỹ năng của anh xuất sắc đến mức Yaba còn tưởng rằng có người giúp việc lén lút đến làm. Từ sau khi Cha Yi Seok ném người đàn ông xanh xao ra ngoài, gã ta không xuất hiện thêm lần nào nữa. Tất cả gương trong nhà cũng bị anh bỏ đi hết, nên cậu không cần phải lo lắng về việc khi nào hắn ta sẽ bất ngờ xuất hiện trở lại. Khi Yaba ngồi xuống quầy bar, Cha Yi Seok đưa tay vuốt ve phần gáy tóc của cậu. Chỉ khâu ở vùng phẫu thuật đã tan hết, vết thương cũng đã lành. Điều này có nghĩa là ngày lấp đầy cái bìu rỗng không còn xa nữa. Yaba nhẹ nhàng cắn đầu thìa trong miệng. Cha Yi Seok ngồi xuống bên cạnh cậu và đột ngột lên tiếng.

 

“Cậu không lừa dối tôi điều gì đấy chứ?”

 

Yaba suýt thì nôn hết cơm ra trước câu hỏi bất ngờ.

 

“Không.”

 

Phải chăng Cha Yi Seok đã nhận ra mình đang dần biến thành kẻ man rợ. Hay anh ấy đã phát hiện cậu từng lén xem trộm những tài liệu kia? Nếu không thì, anh ấy đã đoán ra điều gì đó ẩn giấu trong mắt cậu chăng… Cha Yi Seok cúi người xuống và nhìn chằm chằm vào Yaba như thể tra khảo. Anh là ai? Tại sao những tài liệu mà Ki Ha gửi lại nằm trong tay anh? Một thành viên gia tộc tài phiệt lừng danh, một người mang vẻ bề ngoài hoàn hảo nhưng thực chất lại là một gã điên loạn– vậy còn gì nữa?

 

“Gì? Sao anh lại nhìn tôi như thế?”

 

Ánh mắt Cha Yi Seok lướt nhẹ rồi dừng lại trên môi Yaba.

 

“Cậu đấy, mỗi khi căng thẳng là lại cắn môi. Hôm qua cậu lại ra ngoài hành lang à?”

 

Cứ mỗi khi sau gáy cậu căng cứng, Cha Yi Seok sẽ giáng cho cậu một cú như để khoe mẽ.

 

“Sao thế?”

 

“Anh biết rõ lý do hơn tôi mà.”

 

Giọng điệu hỏi ngược lại không bình thường chút nào. Yaba thở hắt ra một hơi dài.

 

“Anh hoàn toàn tin tưởng mấy người vệ sĩ đó sao? Anh đã kiểm tra chứng chỉ hành nghề chưa của họ chưa? Còn bài đánh giá tâm lý thì sao? Những người đó chắc chắn trước giờ chỉ tiếp xúc với loại khách hàng sống trong ảo tưởng tự mãn. Gặp nhiều kiểu người như thế, dù có là thánh nhân cũng khó mà giữ được tính cách ôn hòa. Kẻ địch lớn nhất mà họ từng đối đầu chắc cũng chỉ là mấy gã say xỉn thất bại trong cuộc sống hoặc mấy cô nữ sinh trung học la hét ầm ĩ. Dù phải chịu đủ loại sỉ nhục để làm việc, nhưng chỉ nhận được mức lương bèo bọt, chẳng ai công nhận nỗ lực của mình. Cảm giác chán nản với công việc là điều dễ hiểu. Bề ngoài họ trông có vẻ chỉn chu đấy, nhưng bên trong chắc chắn đã mục rỗng. Những kẻ như thế chẳng khác gì vũ khí di động, thậm chí còn có cả súng. Vậy mà anh bắt tôi phải giao phó sự an toàn của mình cho họ sao?”

 

“Đó chỉ là súng giả thôi.”

 

“Súng giả á?”

 

Yaba cau mày.

 

“Vậy thì lại càng nghiêm trọng hơn. Trong phim, tôi chưa bao giờ thấy khách hàng nào được bảo vệ ra hồn vào thời điểm quan trọng nhất. Hơn nữa, tôi đâu phải tổng thống hay người nổi tiếng, anh nghĩ họ sẽ để mắt tới tôi được đến mức nào? Chắc chắn lúc anh không ở đây, họ đã thay phiên nhau ra quán net chơi game. Ai biết được khi nào họ sẽ lật lọng và làm loạn chứ? Tôi ra hành lang là để xem họ có thực sự bảo vệ tôi không đấy.”

 

Cha Yi Seok thở dài. Yaba vừa nhai thức ăn trong miệng vừa nhìn anh chằm chằm. Ăn sáng xong, Cha Yi Seok xếp bát đĩa vào máy rửa chén. Khi ấn nút khởi động, anh bỗng loạng choạng. Chiếc bát rơi xuống vỡ thành từng mảnh. Yaba lập tức chạy đến. Cậu không hỏi anh ổn không, vì rõ ràng anh không hề ổn chút nào. Kể từ khi Cha Yi Seok ngừng nghe bài hát của cậu, anh chỉ ngủ chưa đầy hai tiếng mỗi ngày. Khi mệt mỏi tích tụ, anh sẽ ngủ bù một lượt, nhưng mỗi lần như vậy anh đều biến thành kẻ man rợ. Điều đó thường xảy ra khi anh thức dậy trong trạng thái mất phòng bị. Sự im lặng càng kéo dài, kẻ man rợ càng trở nên hung bạo hơn. Mồ hôi lạnh như máu tươi đọng trên thái dương của Cha Yi Seok.

 

“Tôi lấy thuốc đau đầu cho anh nhé?”

 

Thuốc đau đầu cũng không thể làm dịu cơn đau. Đôi mắt Cha Yi Seok lóe lên tia sáng.

 

“Tránh ra.”

 

Cha Yi Seok đẩy Yaba sang một bên, tránh xa những mảnh thủy tinh vỡ. Đầu ngón tay anh chạm vào cậu khi đẩy cậu ra lạnh ngắt như băng. Sau khi anh tuyên bố gây sốc rằng cậu là Healer, anh đã khẳng định rằng mọi thứ sẽ không thay đổi. Vậy nên cậu đã nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Liệu giả vờ như không biết có phải cách tốt nhất không? Hay cậu nên nhắm mắt lại và hát cho anh nghe để xoa dịu nỗi đau của anh dù chỉ trong giây lát? Yaba từng nghe rằng các thành phần đặc biệt trong giọng của Healer bị rò rỉ không chỉ khi chữa lành mà ngay cả trong lời nói hàng ngày. Vây thì, liệu chất gây nghiện trong giọng hát có thể truyền qua bằng cách nào khác không? Qua điện thoại? Hay qua bản ghi âm? Miệng Yaba khô khốc như bị thiêu đốt. Cậu thò tay vào túi quần rộng thùng thình, lấy ra hộp thuốc. Đó là loại thuốc chống trầm cảm mới mà Cha Yi Seok đưa cho cậu. Yaba nhìn anh rồi khẽ mở lời.

 

“Tay.”

 

Cha Yi Seok nhíu một bên mày. Tuy nhiên, anh vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra. Yaba đặt hai viên thuốc vào lòng bàn tay anh và nói một cách kiên quyết.

 

“Sáng 2 viên, tối 2 viên. Không được dùng quá liều.”

 

Cha Yi Seok đột ngột há miệng ra.

 

“Đút cho tôi đi. Sau khi nhẹ nhàng làm ướt viên thuốc bằng lưỡi của cậu.”

 

“…….”

 

Gương mặt trơ trẽn kia còn dày hơn cả lõi Trái Đất. Yaba nói dứt khoát.

 

“Không thích.”

 

“Tại sao?”

 

“Bẩn lắm.”

 

“Người ăn là tôi mà, cậu có bị bẩn đâu.”

 

“Nhưng mà tôi không thích…”

 

Trong một khoảnh khắc, mắt Cha Yi Seok lóe lên sự điên cuồng. Ánh mắt đó như bóp nghẹt cổ họng và thiêu đốt da thịt cậu. Gần đây, anh không còn giữ được trạng thái cân bằng nữa. Khi tỉnh táo, anh không làm hành động thô bạo, nhưng lại dễ dàng bùng nổ thành kẻ man rợ. Điều nghiêm trọng nhất là Cha Yi Seok hoàn toàn không nhận thức được sự thay đổi này của bản thân. Yaba cau mày rồi nhét một viên thuốc chống trầm cảm vào miệng. Cậu làm theo đúng công thức mà Cha Yi Seok yêu cầu, dùng lưỡi lăn tròn viên thuốc từ bên này qua bên kia để phủ đầy nước bọt. Sau đó, cậu đặt viên thuốc chứa nước bọt lên lưỡi anh. Chiếc lưỡi ẩm ướt cuốn quanh ngón tay Yaba. Cha Yi Seok liếm mút ngón tay cậu như một con chó đói khát. Lưỡi của anh trượt qua lại trên ngón tay cậu một lúc lâu, sau đó mới ngậm lấy viên thuốc và nuốt xuống. Ngón tay Yaba dính đầy nước bọt. Đôi đồng tử dày đặc của anh va vào ánh nhìn của cậu. Ánh mắt anh sắc bén và mãnh liệt, như thể bị thôi thúc bởi sự nôn nóng ngày càng dâng cao. Yaba tự nhủ, nếu nghĩ đơn giản rằng mình đang nuôi một con thú hoang thì có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cuối cùng, Yaba bật ra những lời dồn nén trong miệng.

 

“Tôi gần khỏi sau ca phẫu thuật rồi nên… tôi sẽ làm việc nhà.”

 

Từ giờ trở đi tôi sẽ làm mọi thứ. Tôi sẽ làm hết…

 

Yaba nuốt những lời còn lại trong cổ họng. Hơi thở của cậu rải rác trên trán anh. Bản năng và lý trí của anh dường như đang đấu tranh quyết liệt trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu. Cha Yi Seok nghiến răng hàm.

 

“Đừng nghịch lưỡi trước mặt tôi. Bởi vì nó làm tôi phát điên.”

 

Cha Yi Seok thô bạo túm lấy cổ áo Yaba và mút môi cậu đến mức đau đớn. Lưỡi anh cào mạnh bên dưới lưỡi cậu. Yaba cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ bất chấp sự kích thích mãnh liệt. Khi không nghe thấy âm thanh nào từ cậu, Cha Yi Seok không chịu dừng lại mà tiếp tục tiến vào sâu hơn, ép cậu bật ra tiếng rên rỉ. “Ư… Ưm…” Một tiếng rên khẽ thoát ra. Cha Yi Seok tham lam nuốt chửng mọi thứ, không để rơi một giọt nào. Mùi máu thoang thoảng theo sau.

 

Ngay khi Cha Yi Seok đi làm, Yaba đã bật laptop của anh lên. Nếu tất cả những điều này đều nằm ngoài khả năng kiểm soát, trước tiên cậu phải tìm cách. Cậu nghe nói sự gây nghiện của giọng hát chữa lành cao hơn hẳn so với giọng hát thưởng thức thông thường. Trước tiên, cậu phải học cách phân biệt hai loại này. Tuy nhiên người tiếp xúc gần nhất với giọng hát của cậu là Cocaine lại không có bất kỳ triệu chứng bất thường nào. Giống như việc cậu kịch liệt từ chối bài hát của cậu ta, có lẽ cậu ta cũng phản kháng mạnh mẽ với giọng hát của cậu. Liệu Cocaine có nhận ra điều gì không? Về danh tính thực sự của cậu…

 

Yaba tìm đọc các tài liệu về kỹ thuật phát âm và ngữ âm trên Internet. Cậu bắt đầu từ những điều cơ bản như kiểm soát sự đóng mở của cuống họng, cách sử dụng lượng oxi được hút vào cơ thể. Cậu hối tiếc vì đã bỏ ngoài tai những lời Cocaine từng nói trước đây. Có lần, Cocaine đã luyện thanh trước ngọn nến, giọng hát của cậu ta vừa mạnh mẽ vừa phong phú, nhưng ngọn nến không hề lay động. Cậu ta đã sử dụng hơi thở tối thiểu để tạo ra âm thanh tối đa, một hình mẫu chuẩn mực về kỹ thuật phát âm. Liệu đó có phải là giọng hát mang tính chữa lành không? Yaba đứng giữa phòng khách suy ngẫm về nội dung lý thuyết. Cậu vừa định cất giọng thì đột nhiên dừng lại. Nếu càng sử dụng giọng hát nhiều thì tuổi thọ càng bị rút ngắn, vậy chẳng phải cậu nên hạn chế tối đa việc sử dụng nó sao? Trên hết, cậu không hề muốn hy sinh tuổi thọ của bản thân chỉ vì điều này. Cocaine đã liên tục sử dụng giọng hát với tần suất cao nên có khả năng cậu ta sẽ chết trẻ. Bị lũ ma cô lợi dụng và không sống nổi đến tuổi 30 – đúng là một cái chết thảm hại và không xứng đáng. Cái chết của cậu ta phải cao quý như của một vị tử đạo. Người sẽ bị đưa tới ghế phán xét chính là Yaba. Tất nhiên, người sẽ đưa cậu ra trước công lý chính là Cocaine. Nhưng nếu Healer hoàn hảo có thể hồi sinh người chết, tức là Healer đó sẽ phải trả một cái giá rất đắt phải không? Mà, dù sao thì, cậu nghe nói không tồn tại Healer nào thực sự hoàn hảo.

 

Dù lý do là gì đi nữa, có thể sẽ có lúc cậu buộc phải dùng giọng hát này… Yaba rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Như vậy, cậu đã chiến đấu quyết liệt với âm thanh trong suốt ba tiếng đồng hồ. Sau khi luyện thanh xong, cổ họng cậu có mùi tanh của sắt. Không có thời gian để nghỉ ngơi, Yaba ngay lập tức leo lên máy chạy bộ rồi bật TV và bắt đầu một cuộc chiến khác trên chiếc máy.

 

[Giám đốc điều hành Cha Myung Hwan đang bị các phóng viên bao vây khi bước vào trụ sở công ty. Một quỹ đầu tư có trụ sở tại Hồng Kông nắm giữ cổ phần của Taeryeong đã yêu cầu tổ chức cuộc họp cổ đông khẩn cấp. Thông tin chi tiết sẽ được người phát ngôn của Taeryeong chia sẻ sau cuộc họp.]

 

Yaba mở to mắt như đèn lồng.

 

“Ơ? Là gã thảm hại.”

 

Dù hình ảnh bị quay từ xa, người trong TV rõ ràng là Cha Myung Hwan. Bị vây quanh bởi các phóng viên, khuôn mặt Cha Myung Hwan tràn đầy vẻ cau có. Anh ta vội vã bước vào thang máy dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ. Đúng là sự thảm hại của anh ta không thể che giấu nổi ngay cả qua ống kính camera. Yaba tặc lưỡi. Nghĩ đến việc anh ta đi lại bình thường như vậy có liên quan đến mình, trong lòng cậu dâng lên cảm xúc khó tả. Yaba tắt TV, rồi nhìn xuống mũi chân mình đang đặt trên đường chạy của máy tập. Những cảm xúc rối bời và chối bỏ ban đầu dần chuyển thành một điều gì đó khác. Nếu bắt buộc phải chọn một trong những cánh cửa trước mắt, thì đó phải là cánh cửa an toàn nhất cho bản thân cậu. Và điều đó, chính là sự tôn trọng mà Yaba dành cho Cha Yi Seok, người đã thay cậu gánh chịu lời nguyền này.

 

Ngay sau khi quỹ đầu tư Hồng Kông tuyên bố thương vụ M&A thù địch, thị trường chứng khoán và truyền thông lập tức trở nên náo nhiệt. Sáng nay, cuộc họp đại hội đồng cổ đông khẩn cấp theo yêu cầu của quỹ Hong Kong đã được tổ chức kín tại phòng họp của trụ sở chính. Trước đây, đã từng có những công ty nước ngoài thể hiện thiện chí M&A hữu nghị, nhưng việc tuyên bố M&A thù địch là điều hiếm thấy. Nếu ví M&A hữu nghị như một cuộc hôn nhân do mai mối được hai bên đồng thuận, thì M&A thù địch chẳng khác gì việc cưỡng ép hôn nhân bằng lừa dối. Có bậc cha mẹ nào trên đời có thể vui mừng khi đứa con gái mà họ nuôi nấng cẩn thận lại bị cưỡng hiếp tập thể và buộc phải kết hôn với một kẻ xấu xa? Sau hai giờ tranh cãi căng thẳng, cuộc họp cổ đông kết thúc mà không đưa ra được kết luận cụ thể nào. Nhóm người Hồng Kông rời phòng họp cùng với một thông dịch viên. Trên thực tế, những người Hồng Kông này là diễn viên do Sung Jae tuyển từ trước, và vì họ là dân ngoại đạo trong lĩnh vực này, nên đã được đào tạo kỹ lưỡng từ lời thoại, biểu cảm đến cử chỉ suốt hơn một tháng. Cha Yi Seok tán thưởng màn trình diễn tài tình thông qua ánh mắt. Yêu cầu đầu tiên của quỹ đầu tư Hồng Kông là bãi nhiệm Giám đốc điều hành bất tài.

 

“Lũ rác rưởi thấp hèn! Chúng nghĩ có thể làm gì được tôi ư?! Chúng nghĩ tôi dễ dàng chịu thua sao?!”

 

Cha Myung Hwan vừa chửi rủa vừa đá mạnh vào bàn. Đáng lẽ phải nằm viện thêm một thời gian, nhưng anh ta đã gắng gượng tham dự cuộc họp, như một màn trình diễn để chứng tỏ bản thân vẫn khỏe mạnh. Ban lãnh đạo không khỏi cau mày trước hành động thô lỗ của anh ta. Chủ tịch Cha và ban điều hành ngồi quanh chiếc bàn lớn, lên kế hoạch cho công việc trong tương lai. Ai cũng mang vẻ mặt u ám.

 

“Tổng giám đốc Cha vừa hồi phục, tưởng đâu là chuyện đáng mừng, vậy mà sao lại gặp phải tai họa thế này chứ…!”

 

“Chúng ta cũng không thể ngồi yên chịu trận được! Mọi người hãy đồng lòng đuổi bọn chúng ra ngoài!”

 

Ban lãnh đạo nhìn chằm chằm vào chỗ trống nơi đám người Hong Kong vừa ngồi. Dù tiến vào sào huyệt của quân địch nhưng nhóm người Hồng Kông lại hiên ngang khiêu khích khiến ban lãnh đạo giận sôi. Đám người đó chỉ trích quy trình chuyển giao quyền quản lý của Chủ tịch Cha thiếu minh bạch, cùng với việc ông thu mua một công ty bán dẫn một cách vô lý chỉ để bảo vệ Cha Myung Hwan đã khiến giá trị doanh nghiệp của Taeryeong giảm sút và không tránh khỏi thua lỗ. Những vết thương mưng mủ mà chưa ai dám nói ra nay bị người ngoài phanh phui không thương tiếc. Chủ tịch Cha, với ánh mắt trĩu nặng nỗi thất bại, cố gắng làm dịu tình hình bằng cách can ngăn con trai mình. Cha Myung Hwan cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng bên dưới gầm bàn, chân tay anh ta vẫn run rẩy không ngừng, lộ rõ sự bất an. Là một bệnh nhân, Cha Myung Hwan có thể viện cớ thoát tội, vậy nên mũi tên trách móc từ Chủ tịch Cha ngay lập tức chuyển hướng nhắm vào Cha Yi Seok.

 

“Tôi đã bảo anh phải tỉnh táo lại rồi cơ mà?”

 

Cha Yi Seok ngồi trong góc đáp lại.

 

“Con đã nghe đồn rằng một quỹ đầu tư Hồng Kông đang mua cổ phiếu Taeryeong, nhưng chỉ nghĩ đó là một nhóm người đánh nhanh rút gọn. Chủ tịch cũng vậy nghĩ vậy đúng không ạ? Thực ra, mục đích thực sự của đám người đó là giành quyền điều hành, sau đó bán những bộ phận cốt lõi để kiếm lời ngắn hạn. Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của bọn chúng.”

 

Cha Myung Hwan nghiến răng đồng tình.

 

“Giám đốc Cha nói đúng. Xác xuất thành công của một thương vụ M&A thù địch tại doanh nghiệp trong nước là rất thấp. Nếu nội bộ của chúng ta đoàn kết thì chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn nhiều”.

 

“Tất nhiên, điều đó còn phụ thuộc vào mức độ trung thành của nội bộ đối với Taeryeong.”

 

Cha Yi Seok ngoái đầu nhìn về phía Sung Jae, bố của cậu ta – Giám đốc Han, và chủ tịch Lim bằng ánh mắt sắc lẹm, đầy mỉa mai. Sung Jae đáp lại sự khiêu khích đó bằng một cái nheo mắt.

 

“Phía chúng ta có rất nhiều ‘Hiệp sĩ áo trắng’ – những cổ đông thân thiện có thể giúp chúng ta bảo vệ quyền quản lý trước các vụ M&A thù địch, các cổ đông muốn đầu tư dài hạn, các công ty có giao dịch với Taeryeong, tập thể nhân viên của Taeryeong, và thậm chí cả công chúng sẽ nỗ lực hết sức để ngăn Taeryeong bị phân chia, bởi nếu không, họ sẽ rơi vào tình cảnh như vịt con lạc mẹ trên sông Nakdong. Đúng không ạ, Tổng giám đốc Cha?”

 

Lần này, đến lượt Sung Jae khiêu khích. Cha Yi Seok nhướn mày và phản công.

 

“Phía Hồng Kông cũng có ‘Hắc kỵ sĩ’ – những cổ đông thân thiện từ bên thứ ba giúp họ chiếm đoạt quyền quản lý – không phải dạng vừa đâu. Một lần lơ là còn chưa đủ sao?”

 

Tất nhiên, “Hắc kỵ sĩ” của Cha Yi Seok là một công ty ma được thành lập bằng tiền trốn thuế của Sung Jae, Giám đốc Han, Chủ tịch Lim và Chủ tịch Cha. Chủ tịch Cha đang dùng chính tiền của mình để tấn công mình. Anh cảm thấy thương hại cho ông già, người thậm chí còn không biết máu đang chảy bên sườn mình. Chủ tịch Lim hắng giọng rồi cất lời.

 

“Vậy bây giờ chúng ta cùng nghe xem ai có cách nào để đối phó.”

 

Bầu không khí trong phòng họp trở nên nặng nề. Mỗi người đều đưa ra ý kiến của mình, nhưng tất cả chỉ dậm chân tại chỗ. Cha Yi Seok cố gắng tập trung, mặc cho cơn đau đầu như đâm vào thái dương. Dạo gần đây, cuộc sống của anh đột nhiên trở nên khó kiểm soát hơn. Trước đây, anh đã nghĩ những đồ vật bị phá hủy trong nhà là do chứng mộng du của con mèo. Thế nhưng, trong vài ngày qua, khi anh miệt mài làm việc suốt đêm, con mèo ngủ rất ngoan ngoãn. Đôi khi, có nhiều dấu vết lạ xuất hiện trên cơ thể con mèo, cảm giác phần lỗ sau cũng thay đổi. Trực giác mách bảo anh rằng con mèo đang che giấu điều gì đó, và đó không phải chỉ là sự lo xa vô cớ. Cha Yi Seok lấy viên kẹo đã giấu sẵn trong khóe miệng, đặt lên đầu lưỡi để cảm nhận vị ngọt. Hương táo nhẹ nhàng lan tỏa trong khoang miệng, giúp xoa dịu phần nào cơn đau như búa bổ trong đầu anh. Chủ tịch Cha nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm nghị, nhưng anh chỉ nhếch môi cười.

 

“Là thuốc đau đầu ạ.”

 

Trong lúc mọi người đang tranh luận gay gắt, Cha Myung Hwan liên tục đảo mắt với vẻ lo lắng. Có lẽ, nếu phải chịu đựng nguy cơ bị tước đoạt vị trí trong một thời gian, anh ta sẽ tạm quên đi những triệu chứng nghiện ngập với Yaba. Nhưng bất ngờ, Cha Myung Hwan lại thốt ra một câu nói ngoài dự đoán của tất cả.

 

“À, sao đột nhiên em lại thuê vệ sĩ thế? Young Joo nói đã nhìn thấy họ ở căn hộ của em.”

 

Cha Yi Seok đã nghe vệ sĩ báo lại rằng có một người phụ nữ đã ghé qua. Thật sai lầm khi không dặn họ phải kín miệng. Anh nở một nụ cười nhạt như phủ bụi.

 

“Để xem nào, chắc nó đang giấu báu vật chứ gì.”

Quỹ đầu tư Hồng Kông hiện sở hữu hơn 4% cổ phần của Taeryeong, nhưng để thông qua đề xuất bãi nhiệm Cha Myung Hwan thì cần phải trải qua nhiều thủ tục phức tạp. Chủ tịch Cha cũng không phải kiểu người dễ dàng chịu thua. Cuộc họp cổ đông bất thường hôm nay chỉ mang ý nghĩa khuấy động Taeryeong. Cuộc chiến thực sự đang ở phía trước.

 

Sau khi rời khỏi phòng họp, Cha Yi Seok trở về phòng riêng. Cha Yi Seok duỗi người trên ghế và lấy ra một điếu thuốc. Qua khung cửa sổ lớn, những tòa nhà xám xịt hiện rõ trong tầm mắt anh. Biển hiệu của một phòng khám tiết niệu bất giác thu hút ánh nhìn của anh. Cha Yi Seok nhấc điện thoại lên và gọi đi đâu đó. Tín hiệu vang lên, sau đó giọng một người phụ nữ đáp lại. Vợ của Cha Myung Hwan chỉ để lại tiếng thở. Từ sau lần ở bệnh viện, cô luôn tỏ ra sợ hãi trước Cha Yi Seok. Có lẽ những lời nói khi đó là một cú sốc lớn đối với một chú nai hiền lành như cô.

 

[Cậu chủ, có chuyện gì thế?]

 

Giọng nói căng thẳng của người phụ nữ kết thúc bằng một âm điệu ướt át, phảng phất nước mắt. Cha Yi Seok đẩy viên kẹo sang phía bên kia miệng. Anh cố tình để cô nghe rõ âm thanh kẹo được anh mút chặt trong miệng qua điện thoại, không chút ngần ngại.

 

“Em đang định tặng anh trai một món quà mừng anh ấy xuất viện, nên em muốn nhờ chị giúp. Chị dâu hẳn sẽ hiểu rõ sở thích của anh nhất.”

 

[À, anh ấy rất thích đĩa LP cổ điển. Nhưng dạo gần đây chỉ có CD chứ LP thì khó tìm lắm, nên anh ấy cứ than thở mãi.]

 

“Em phải đặt mua ngay mới được.”

 

Cha Yi Seok cười như thở vào tai người phụ nữ. Dù quỹ Hồng Kông yêu cầu bãi nhiệm Giám đốc điều hành thì cũng không thể thực hiện được nếu không có lý do chính đáng. Vậy thì từ giờ chỉ cần tạo ra lý do chính đáng là được.

 

“Chỉ một đĩa LP thì chẳng phải quá nhỏ để làm quà mừng anh bình phục hoàn toàn sao ạ? Nhân tiện tìm thêm thứ khác đi ạ.”

 

[Là gì thế?]

 

“Mua thêm cổ phiếu cho anh thì thế nào ạ?”

 

Thay vì vòng vo, Cha Yi Seok đã chiến thắng bằng một cú ném thẳng. Người phụ nữ này không phải người sẽ tinh ý nếu anh nói vòng vo.

 

“Quỹ Hồng Kông đã yêu cầu bãi nhiệm anh ấy.”

 

[Sao cơ? Anh ấy đã làm sai chuyện gì mà…! Vậy, vậy chuyện gì sẽ xảy ra với anh ấy?]

 

Cha Yi Seok có thể cảm nhận rõ ràng rằng người phụ nữ đang sợ hãi.

 

“Nếu sảy chân một chút thôi, anh ấy sẽ bị tước chức Giám đốc điều hành”

 

[…….]

 

“Phía Hồng Kông chắc chắn sẽ đeo bám vụ bãi nhiệm Giám đốc điều hành. Dù gộp cả cổ phần thân hữu mà chúng ta đang nắm giữ, tình hình vẫn bất lợi cho anh ấy. Chỉ cần 1% thôi cũng có thể quyết định thắng bại, nên tốt nhất nên đảm bảo trước cổ phần để đề phòng trong nội bộ có kẻ phản bội. Đây là một món quà bất ngờ nên tạm thời chỉ em và chị biết thôi, được không ạ?”

 

[Vậy ý em là… chúng ta sẽ làm mà không cho anh ấy biết sao? Nhưng… hiện tại tình cảnh đang cấp bách, có thể chờ thời điểm thích hợp rồi nói với anh ấy được không?]

 

Mục đích của quỹ Hong Kong là bãi nhiệm Tổng giám đốc hiện tại. Theo Luật Thương mại, những người có mối quan hệ lợi ích đặc biệt liên quan đến nghị quyết sẽ không có quyền biểu quyết. Vì nội dung của nghị quyết liên quan trực tiếp đến Cha Myung Hwan, anh ta được xem là người ‘có mối quan hệ lợi ích đặc biệt.’ Vậy nên ngay cả khi Cha Myung Hwan nắm giữ một nửa cổ phần của Tae Ryeong, thì trong biểu quyết, số cổ phần đó cũng hoàn toàn vô giá trị. Tất nhiên, Cha Yi Seok tin chắc rằng người phụ nữ kia không hề biết về điều khoản này. Anh cúi thấp người và nói bằng giọng trầm.

 

“Thời gian không còn nhiều đâu ạ. Chỉ cần phía Hồng Kông chính thức tổ chức đại hội cổ đông, ngay lập tức họ sẽ tiến hành bỏ phiếu. Trong khi chị còn đang chần chừ, thì phía Hồng Kông chắc chắn đang ráo riết gom góp từng cổ phần của Taeryeong.”

 

Người phụ nữ im lặng. Sau đó một giọng nói sốt sắng vang lên.

 

[Vậy… vậy chị phải làm gì?]

 

“Chị chỉ cần làm theo lời em là được. Sau này nếu anh Myung Hwan biết, anh ấy sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng mất.”

 

Người phụ nữ dễ dàng mắc bẫy như vậy có lẽ không chỉ vì chồng mình. Cha Yi Seok đã hẹn gặp cô ta rồi kết thúc cuộc gọi. Ngay sau đó, điện thoại rung lên. Là người anh cử theo dõi.

 

“Muộn rồi nhỉ.”

 

[Tôi xin lỗi. Tôi đỗ xe bên đường một lúc rồi ngủ gật… Kang Ki Ha đã về nhà rồi. Buổi sáng ông ta đến nghĩa địa một lát, rồi ghé qua nơi sửa chữa cửa hàng. Sau đó chỉ ở yên trong nhà.]

 

Cha Yi Seok đưa ngón tay lên day day lông mày.

 

“Anh ở trong xe mà tiếng vang lớn nhỉ.”

 

[À tôi vừa ra ngoài cho tỉnh ngủ ạ.]

 

“Vì công việc quá vất vả nên tôi lo sức khỏe của anh sẽ bị ảnh hưởng.”

 

[Cảm ơn ngài đã quan tâm…]

 

“Nếu còn báo cáo muộn một lần nữa, tôi sẽ cho anh ngủ trong góc phòng suốt đời đấy.”

 

[…….]

 

Cha Yi Seok ném điện thoại lên bàn rồi đi đến địa điểm hẹn.

 

Ki Ha rút chiếc điện thoại ra khỏi miệng người đàn ông và đưa nó cho đàn em. Người đàn ông bị trói hai tay sau lưng vô cùng sợ hãi.

 

“Này, mày diễn thiếu tự nhiên thế. Thằng khốn đó ranh như ma vậy.”

 

Gã này là con ruồi mà Ki Ha vừa tóm được cách đây không lâu. Đúng như dự đoán, đây là kẻ mà Cha Yi Seok đã cử đến. Máu khô lại dính chặt trên khuôn mặt sưng vù, bầm dập vì bị đánh cả đêm. Chỉ có cái miệng được giữ nguyên không động đến.

 

“Nếu mày không muốn vợ con mày phải sống những năm cuối đời bằng số tiền kiếm được trong nhà chứa thì làm ăn cho đàng hoàng vào.”

 

Ki Ha dùng giày dẫm lên háng người đàn ông, nơi dính đầy vết nước tiểu. Người đàn ông run lên cầm cập. Gã đàn ông đã ngoan cố ngậm miệng cho đến tận sáng sớm nay, nhưng để bảo vệ gia đình, hắn ta buộc phải khai hết tất cả. Hắn ta chính là người gây ra vụ tai nạn xe hơi theo lệnh của tên khốn kia rồi hoán đổi thân xác của Yaba với người khác, sau đó đưa Yaba đến ngôi nhà đó…

 

“Canh chừng cho cẩn thận. Nếu còn phạm sai lầm như vụ DVD thì tao sẽ xử lý cặp mắt vô dụng của chúng mày trước đấy.”

 

“Vâng! Thưa đại ca!”

 

Đám thuộc hạ tập trung cao độ. Ki Ha bước ra từ kho nhục hình. Nhân viên bảo vệ chung cư đã chấp nhận lời đề nghị làm ngơ cho ông trong vài giờ. Tình cờ gã ta đang mắc nợ tín dụng đen, nên việc thuyết phục trở nên dễ dàng hơn. Nhiệm vụ đặc biệt của Im Su, những đàn em ẩn nấp quanh khu chung cư và mọi công việc hậu trường đều đã được sắp đặt xong xuôi.

 

Một tên đàn em nhanh chóng chạy tới mở cửa xe. Vì Im Su đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng nên vài ngày qua, một thuộc hạ khác đã tạm thời thay thế vị trí của anh ta. Khi xe khởi động, Ki Ha mở tờ báo ra xem. Sau khi quỹ Hồng Kông tuyên bố sáp nhập, giá cổ phiếu của Taeryeong liên tục giảm. Có lẽ đám người Hồng Kông định vơ vét một khoản lớn rồi chuồn. Để mua thêm cổ phiếu khi giá giảm, Ki Ha cần nhanh chóng huy động vốn. Im Su đã phản đối kế hoạch này, nhưng nếu biết cách nắm bắt cơ hội, có thể kiếm được số tiền không thua gì một doanh nghiệp vừa và nhỏ. Tuy nhiên, việc dùng cổ phiếu của gã điên kia làm tài sản thế chấp là quá mạo hiểm. Nếu là Paradiso, ít nhất cũng sẽ an toàn hơn, nhưng ông vẫn chưa liên hệ được với chủ sở hữu thực sự. Liệu đây có phải là một âm mưu nhằm tăng giá cửa hàng? Dù sao, điều đó vẫn tốt hơn việc người chủ không có ý định bán lại cửa hàng.

 

Tên đàn em đang lái xe lên tiếng.

 

“À, Cocaine đã xuất viện và vừa về ký túc xá rồi ạ.”

 

Ki Ha mân mê những ngón tay. Chiếc nhẫn đã biến mất, chỉ còn lại dấu vết in hằn lên đó. Đây là lần đầu tiên trong đời kinh doanh ông bị thiệt hại như vậy. Vì ông đã thể hiện thành ý hết sức nên Cocaine cũng sẽ không làm gì ngu ngốc.

 

“Là ngày đáng để kỉ niệm thế này mà cứ bỏ qua thì chắc nó buồn lắm. Gửi quà mừng xuất viện cho nó đi.”

 

“Vâng ạ.”

 

Hashish ngồi xuống ở mép giường rồi đưa giỏ hoa cho Cocaine.

 

“Ông chủ gửi quà mừng xuất viện cho cậu này. Giỏ hoa cái quái gì chứ…”

 

Những đóa hồng dường như đã được lựa chọn rất cẩn thận.

 

“Cứ mỗi khi bị lũ khốn đó giẫm đạp là tôi lại muốn điên lên. Mà này, cậu cũng tàn nhẫn thật đấy, còn không cho người ta tới thăm bệnh.”

 

Hashish nhìn chằm chằm vào vết phẫu thuật của Cocaine với vẻ mặt lo lắng. Cocaine đã nói dối các ca sĩ khác rằng mình bị chấn thương sọ não nghiêm trọng do tai nạn xe hơi và phải phẫu thuật. Nếu đồng nghiệp phát hiện cậu đã được tháo chip ra, cậu sẽ bị họ ăn tươi nuốt sống mất.

 

“Nhìn mặt cậu hốc hác đi một nửa rồi kìa. Từ giờ phải chăm chỉ tẩm bổ cho cậu mới được.”

 

Hashish khẽ chạm vào má Cocaine, rồi không biết đang tưởng tượng điều gì mà bỗng dưng đỏ mặt. Đôi mắt chân thành kia chỉ chăm chú nhìn cậu khiến ngực cậu như bị bóp nghẹt. Nếu không phải là Cha Yi Seok mà là Hashish liệu mọi chuyện có đến mức này không? Tại sao con người lại bị thu hút bởi những thứ sa ngã hơn chứ…?

 

“Hoa cứ để thế này thì héo mất. Cậu cắm vào bình giúp tôi được không?”

 

“Ừm.”

 

Sau khi Hashish rời đi, Cocaine tựa người vào giường. Cậu cảm thấy hơi chóng mặt. Cậu đưa tay chạm vào phía sau đầu. Băng đã được tháo nhưng vết sẹo phẫu thuật vẫn còn. Ca phẫu thuật chỉ kéo dài hai giờ và cậu tỉnh dậy ngay ngày hôm sau. Cậu được nghỉ phép đặc biệt một tuần để hồi phục. Khi tỉnh lại, việc đầu tiên Cocaine làm là kiểm tra phim chụp X-quang trước và sau phẫu thuật cùng với con chip dính máu đã được lấy ra. Cậu cũng đã yêu cầu Ki Ha phải đập vỡ chiếc nhẫn điều khiển từ xa và ông ta đã thực hiện ngay trước mắt cậu. Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Chỉ vì thứ này mà cậu phải sống một cuộc sống như nô lệ suốt thời gian qua sao? Thay vì niềm vui sướng khi được giải thoát khỏi gông cùm, trong lòng Cocaine lại tràn ngập sự tức giận vì những năm tháng bị đày đọa.

 

Tuy nhiên, Cocaine không khỏi bận tâm về thái độ thoải mái hơn hẳn so với trước đây của ông chủ. Ông ta là một kẻ xảo quyệt. Ngay lúc này đây, chắc chắn ông ta vẫn đang âm thầm hành động. Liệu ông ta đã điều tra được đến đâu rồi? Nếu ông ta tìm thấy Yaba trước thì việc ông ta nhận ra cậu ta là Healer sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian. Khi đó quân bài của Cocaine sẽ trở nên vô dụng. Tìm ra nơi ở của Cha Yi Seok đã khó, nhưng để vào được bên trong còn khó hơn. Cocaine nhấc điện thoại lên. Vợ của Cha Myung Hwan bắt máy và niềm nở chào hỏi cậu. Sau vài câu chuyện phiếm, cậu đã hát một bài theo yêu cầu của cô ta.

 

[Giọng hát của cậu Cocaine thật tuyệt vời! Cả giọng hát và khuôn mặt của cậu đều rất đẹp. Nếu cậu ra mắt với tư cách ca sĩ chuyên nghiệp, cả thế giới sẽ náo loạn lên mất!]

 

“Phu nhân quá khen rồi ạ.”

 

Cocaine cười cay đắng. Đã từng có lúc cậu hát qua điện thoại cho Cha Yi Seok nghe. Ngay cả khi ở Paradiso, ánh mắt của anh ấy cũng luôn hướng về cậu, và thứ mà anh ấy khao khát luôn là bài hát của cậu. Cậu đã từng có những ký ức ngọt ngào như vậy. Cocaine nói một cách thận trọng.

 

“Tôi có một chuyện khó khăn muốn nhờ phu nhân ạ.”

 

[Là gì thế?]

 

“Phu nhân có thể cho tôi biết nhà của Giám đốc Cha ở đâu không ạ?”

 

[Sao cậu lại hỏi vậy?]

 

“Tôi có đồ muốn nhận từ Giám đốc Cha ạ. Tôi vừa phẫu thuật xong nên định cử người khác đến lấy thay, nhưng không phải ai cũng có thể vào chung cư được.”

 

[Cậu bảo cậu chủ đem đến cho cậu là được mà.]

 

“Bảo ngài ấy đem đến cũng được, nhưng trước đó ngài ấy đã đồng ý cho tôi đến nhà rồi mà hình như ngài ấy quên nên không nhắc gì ạ. Nếu tôi cứ quấy rầy mãi thì có khi lại làm phiền ngài ấy, nên tôi muốn tự đến lấy ạ. Chỉ cần giao cho vệ sĩ rồi tôi đến lấy là được ạ. Nếu phu nhân nói tốt với nhân viên bảo vệ một chút thì sẽ không cần phiền tới Giám đốc và tôi cũng sẽ thấy thoải mái hơn.”

 

[Cũng phải, dạo này cậu chủ bận rộn với công việc ở công ty lắm. Nhưng nếu chỉ là chuyện đó thì cậu nên nói trực tiếp với cậu chủ là dễ nhất…]

 

“Như tôi vừa nói đấy ạ, Giám đốc chỉ nói là sẽ trả lại cho tôi chứ không nói rõ ràng. Hiện giờ tôi đang hơi gấp nên muốn lấy lại nhanh ạ…”

 

[Vậy để tôi đến lấy rồi đem cho cậu nhé? Dù sao thì lát nữa tôi cũng tới nhà cậu chủ…]

 

“Nó hơi to nên chắc phu nhân sẽ khó mang ạ.”

 

Bình thường người phụ nữ này luôn cư xử như một kẻ ngốc nên Cocaine cứ tưởng sẽ dễ dàng. Nhưng hóa ra lại là một cuộc phục kích bất ngờ. Không còn cách nào khác, cậu quyết định quyết định tăng tỷ lệ cược.

 

“Quả nhiên là lời nhờ vả khó khăn đúng không ạ? Tôi đã nói lời không đâu khiến phu nhân khó xử rồi. Phu nhân cứ coi như chưa nghe thấy gì đi ạ.”

 

[Không, tôi…!]

 

Người phụ nữ vội vàng lên tiếng rồi lại khổ tâm một hồi lâu. Nhịp tim của Cocaine tăng lên. Sau đó, người phụ nữ nói với giọng nghiêm túc.

 

[Tôi đã luôn tự hứa với mình rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì nếu có ai có thể cứu được chồng tôi. Cậu nói chỉ cần nhận từ vệ sĩ là được đúng không? Tôi sẽ sắp xếp thời gian cho bạn của cậu.]

 

Cocaine nói lời cảm ơn rồi cúp máy. Thật kỳ lạ khi mọi việc diễn ra suôn sẻ mà cậu lại không mấy vui vẻ.

 

Cocaine bịa chuyện đi siêu thị để lén rời khỏi ký túc xá. Thật kỳ lạ. Dù cậu đã tháo bỏ con chip, nhưng lũ côn đồ không hề ngăn cản cậu. Ngược lại, cậu còn phải khổ sở mới tách được khỏi Hashish. Dù đã giành được tự do, nhưng nỗi bất an này là sao chứ…? Dựa vào ánh sáng lờ mờ của đèn đường, Cocaine đi tới nhà Se Jun. Âm thanh cào xé từ cánh cổng vang vọng khắp sân. Trong nhà tối om, không thấy bóng dáng Se Jun đâu cả. Ngôi nhà từng rất gọn gàng giờ đây phủ đầy mạng nhện và bụi bẩn. Cậu đi vòng ra sân sau. Tấm lưng co quắp của Se Jun hiện rõ dưới ánh đèn sợi đốt. Anh từ bỏ cả công việc mưu sinh, cả ngày đắm chìm vào việc điêu khắc như một nghệ nhân cố gắng để lại tác phẩm cuối đời. Se Jun hạ dao khắc xuống, cầm chiếc cọ lớn quét bụi bám trên bức tượng. Dưới bàn tay điêu khắc của anh, tất cả những đường nét trên khuôn mặt của Yaba đều hiện lên hoàn mỹ trên khối đất sét màu da. Đôi mắt đẹp, sống mũi thanh tú, đôi môi từng thốt ra những lời độc địa vì thuốc men, giờ lại là điểm nhấn ấn tượng nhất trên gương mặt ấy. Chính vì vậy, Cocaine càng cảm thấy khó chịu hơn.

 

“Anh! Anh làm gì thế?”

 

Se Jun quay đầu lại. Người giống hệt bức tượng kia lại đang khóc. Dù đã là người trưởng thành nhưng anh không hề xấu hổ khi rơi nước mắt. Anh đã tiến bộ vượt bậc nhờ bài hát của cậu và quá trình điều trị phục hồi chức năng cách đây 10 năm. Nhưng bộ não từng bị tổn thương từ khi còn trong bụng mẹ không thể nào trở lại hoàn toàn bình thường. Vì thế, anh ấy vẫn giữ một số đặc điểm đặc trưng của người mắc chứng tự kỷ. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cocaine. Liệu sự ám ảnh bất thường của Se Jun có thực sự là dành cho cậu và Yaba với tư cách con người? Hay tất cả chỉ xoay quanh giọng hát của cả hai mà thôi?

 

“Anh thích Se Jin đến thế sao? Thích hơn cả em à?”

 

Đó là một câu hỏi cực kỳ trẻ con, nhưng Cocaine thực sự muốn nghe câu trả lời. Cậu tin rằng người đó sẽ nói ra sự thật mà cậu mong muốn hơn bất kỳ ai khác.

 

“Anh mau trả lời đi. Em thực sự rất tò mò.”

 

“Anh, anh…”

 

Se Jun tránh ánh mắt của Cocaine, không biết phải làm gì.

 

“Anh, anh muốn Se, Se Jin, Chae Woo… và anh… cả ba cùng chung sống với nhau… Hai em… không cần làm gì cả… chỉ cần hạnh phúc thôi là được. Ngoài cái đó ra… anh không thể nghĩ được điều gì khác…”

 

“Cho đến giờ, anh vẫn luôn là người tử tế nhất mà em từng gặp.”

 

Lòng trung thành của Se Jun đã được xác nhận. Không, thực ra Cocaine đã biết điều đó từ rất lâu trước đây. Dưới tấm ván sàn, cậu nhìn thấy một cây gậy bóng chày cuộn tròn trong tờ báo. Trên đầu gậy có những sợi tóc và vệt máu đã khô lại. Giữa những vết bẩn đó, một chữ cái viết tắt nhỏ hiện ra. Anh trai của Cocaine từng là một cầu thủ bóng chày. Anh ấy hay bị mất gậy bóng chày nên đã khắc tạm những ký hiệu lên đó. Cocaine nhìn vào nơi cất gậy và khẽ lẩm bẩm.

 

“Và… cũng là người đáng sợ nhất.”

 

Cơn ác mộng của đêm Giáng sinh 10 năm trước mà cậu không thể nào quên.

 

Hôm ấy, trời mưa to thay vì tuyết. Lúc đó Cocaine đang là học sinh trung học, vẫn ở cái tuổi háo hức đón Giáng sinh. Thế nhưng, thay vì tặng quà, mẹ cậu lại dẫn theo một đám người lạ về nhà. Tiếng gào thét tuyệt vọng của Cocaine hòa cùng tiếng la ó điên cuồng của những kẻ cuồng tín để lấp đầy cơn đói khát của họ. Từng giây từng phút, cậu chỉ muốn giết chết người phụ nữ cậu gọi là mẹ ấy. Những kẻ đang vật lộn trong cảnh nghèo đói cầu xin sự cứu rỗi từ bài hát của cậu.

 

Hát đi! Hát cho tôi nghe đi! Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ!

 

Tất cả mất hết thần trí và lao vào Cocaine như muốn xé xác cậu. Cậu sợ đám người đó, những người đang van xin cậu trong nước mắt và nước mũi. Ước gì cậu có thể loại bỏ cái giọng hát đáng nguyền rủa này! Ước gì tất cả đều biến mất!

 

Dừng lại đi─────! Dừng lại!! Tôi không muốn─────!!!

 

Cocaine gào thét đến mức có thể ngửi thấy mùi máu tanh xộc lên trong cổ họng, cơ thể cậu co giật dữ dội. Những kẻ điên thè lưỡi ra như muốn liếm láp cả tiếng la hét của cậu. Tất cả đều mất hết lý trí rồi. Chính bản thân cậu cũng đang dần phát điên. Toàn bộ sức lực của Cocaine bị vắt kiệt, cậu gục xuống sàn phòng khách như đống bùn nhão. Lúc đó, một người đàn ông ướt sũng từ đầu đến chân đứng trước cửa ra vào. Dù lưng bị gù nhưng anh ta vẫn là một người đàn ông cao lớn. Không biết anh ta vừa mới bước vào hay đã đứng đó từ trước. Người đàn ông nhìn Cocaine bằng ánh mắt chứa đầy sự thương hại. Một kẻ có người mẹ bỏ mạng vì tư tình với chồng người khác, có người cha sống đời thực vật, và chính bản thân còn không kiểm soát được nước tiểu của mình, chỉ biết trở thành gánh nặng cho đứa em trai. Nhưng tất cả những điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

 

Cứu tôi với. Ai đó làm ơn hãy cứu tôi với. Làm ơn…

 

Dường như nghe thấy tiếng hét của Cocaine, Se Jun cứng đơ người. Anh chộp lấy cây gậy bóng chày dựng bên kệ giày và tắt đèn phòng khách. Ẩn mình trong bóng tối, anh bộc lộ bản chất thật của mình. Se Jun cầm gậy bóng chày lên đập nát đầu những người trong phòng. Máu bắn tung tóe cùng với tiếng la hét vang lên trong bóng tối. Một, hai, ba… hộp sọ của những kẻ cuồng tín lần lượt bị đập nát. Những người còn lại, với đôi mắt trắng dã, vẫn chìm đắm trong ảo giác mà không hề nhận ra rằng đầu của kẻ bên cạnh mình vừa bị đập tan. Cây gậy tiếp tục giáng thẳng vào đầu một phụ nữ trung niên đứng ngay trước mắt Cocaine. Ngay sau đó, người kế bên cũng chịu chung số phận, và máu từ những cú đập ấy bắn cả lên mặt mặt. Hung khí của kẻ sát nhân tuy không nhanh nhưng mục tiêu thì rất rõ ràng. Giữa những cảnh tượng sống động ấy, Cocaine vẫn không thể phân biệt được đây là mơ hay thực. Mùi tanh của máu hòa cùng dịch não đến mức không còn nhận ra ai với ai. Cuối cùng, sự cuồng loạn của đám người đã dừng lại. Cocaine không thấy mẹ mình đâu cả. Có lẽ bà ta đã chạy trốn. Mà cho dù bà ta có bị lẫn vào đống xác chết đó thì cũng chẳng có gì đáng thương. Vì nếu không phải kẻ sát nhân kia, chính cậu cũng sẽ làm điều đó. Kẻ sát nhân người dính đầy máu, thở dốc. Vẫn còn chút dư âm của sát khí vương lại trong đôi mắt long lanh như của một chú chó con ấy.

 

“Giờ, giờ hãy… hãy đến nhà anh sống… Anh, anh sẽ… bảo, bảo vệ em…”

 

Kẻ sát nhân bước qua những xác chết, tiến lại gần và kéo Cocaine đứng dậy. Anh ta không phải là kẻ sát nhân đã giết chết mẹ cậu, mà là một vị cứu tinh. Cocaine hiểu rõ điều đó trong đầu, nhưng cơ thể cậu, trong cơn co giật, đã phản xạ bằng cách hất phăng bàn tay dính máu của anh ta ra. Sự áp đảo tỏa ra từ kẻ sát nhân khiến Cocaine sợ hãi, toàn thân run rẩy đến mức răng như sắp vỡ vụn. Đúng lúc đó, khi cổ tay cậu bị tên sát nhân nắm lấy một lần nữa…

 

“Jang Se Jun! Anh đâu rồi?”

 

Giọng cậu bé xuyên qua bóng tối. Tiếng khóc xen lẫn tiếng bước chân ngày càng gần.

 

“Em biết anh ở trong đó nên mau ra đây.”

 

Tên sát nhân co rúm vai lại.

 

“Là, làm, làm sao đây? Nếu Se Jin biết anh đến đây… em ấy sẽ nổi giận mất…”

 

Kẻ đã giết vô số người lại đang sợ hãi trước giọng nói của em trai mình. Tên sát nhân đảo mắt nhìn quanh rồi biến mất vào trong bóng tối. Cocaine không chắc và cũng không dám kiểm tra xem anh ta chạy trốn qua cửa sau hay vẫn đang lẩn trốn trong nhà. Bóng dáng đứa trẻ phản chiếu qua khung cửa sổ ở lối vào. Đó là một hình bóng xinh đẹp với đôi cánh nhỏ nhắn, như thể một thiên thần đến để ban phước lành trong dịp Giáng sinh? Đứa trẻ cầm tay nắm và từ từ mở cửa. Khoảnh khắc đó, Cocaine như chết lặng, nửa mong chờ, nửa sợ hãi. Cậu nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên nền đất ướt đẫm mưa. Một bóng người trưởng thành chậm rãi tiến lại gần, bóng dáng người đó phủ trùm lấy đứa trẻ. Hai người nói chuyện ở ngoài cửa.

 

“Mày sống ở nhà này à?”

 

“Không. Cháu chỉ… đến chơi một lát thôi.”

 

“Giờ này mà còn tùy tiện vào nhà người khác thì chắc mày không được đi học ở trường nhỉ? À, không sao. Chú đây cũng nói dối nhiều rồi nên chú giỏi phát hiện lời nói dối lắm.”

 

Chính là người đàn ông đó! Ông ta đã điều tra về cậu trước khi cậu chuyển đến ngôi nhà này. Để tránh ông ta, cậu thậm chí còn chuyển nhà và đổi cả tên.

 

“Mày tên gì?”

 

“Jang, Jang Se Jin…”

 

“Mấy tuổi?”

 

“Mười, mười bốn ạ…”

 

Bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Có vẻ người đàn ông đó cho rằng Se Jin sống trong ngôi nhà này. Và hình như ông ta nhầm Se Jin với cậu. Cocaine cầu nguyện bằng tất cả sức lực còn lại. Làm ơn! Làm ơn! Xin hãy để người đàn ông đó tiếp tục hiểu lầm! Làm ơn! Làm ơn! Và rồi, một âm thanh tựa như phép màu vang lên.

 

“Tao đã chạy khắp nơi để tìm mày đấy.”

 

Cocaine đã tin rằng mình có thể quên đi quá khứ tăm tối đó và tiếp tục sống. Nếu như Yaba không chỉ điểm cậu thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Cocaine cười lớn, rồi lại bật khóc. Tại sao chúng ta lại trở thành như thế này?

 

“Anh đã làm mọi thứ mà em muốn rồi. 10 năm trước cũng vậy.”

 

Cậu tin chắc rằng lần này anh ấy cũng sẽ cứu mình. Bởi vì họ là những kẻ đã chia sẻ bí mật xấu xa đó, là thủ phạm và nhân chứng của ngày hôm ấy…

 

“Em có một thứ muốn có được. Người đó giống như một con rắn lạnh lùng và rực rỡ. Nhưng để có được anh ấy, trước tiên em cần phải loại bỏ chất độc đã xâm chiếm cơ thể anh ấy. Em cần anh giúp em. Khi đến đó, một món quà cũng đang chờ đợi anh.”

 

Đôi mắt anh lấp lánh như những viên sỏi. Người tín đồ đặc biệt khẽ gật đầu.

 

“Anh sẽ cho Chae Woo mọi thứ mà em muốn…”

 

 

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo