[Novel] Healer - Track 39 (1)

Track 39 – Phần 1

 

Mùi cơm mới nấu lan tỏa khắp phòng. Căn phòng cũng ấm áp. Nếu không bị trói tay chân thì đây hẳn là một đêm bình thường. Yaba dùng răng cắn lớp da bong tróc trên môi. Chẳng biết đã bị lôi đến đây bao lâu rồi. Trong căn phòng tồi tàn này không có đồng hồ, tivi hay điện thoại. Ban Poon thi thoảng lại cởi trói, xoa bóp tay chân tê cứng cho cậu. Có một lần, cậu đã thử chạy trốn nhưng thất bại, kể từ đó, anh ta càng canh chừng nghiêm ngặt hơn. Dù tay chân cậu có được tự do, cậu cũng không thể chống lại sức mạnh của con quái vật kia, tình hình này đúng là tuyệt vọng. Dù mấy hôm nay cậu đã ra sức vùng vẫy chửi bới, anh ta cũng chỉ nhăn mặt khó chịu. Có vẻ như việc đầu của lũ côn đồ bị nổ tung là do ảo giác thuốc mê gây ra. Vậy thì… cậu là Aglao… cái gì đó? Có phải thứ đó không? Một con bọ chui ra từ da thịt, bám vào băng keo xanh quấn quanh đầu gối cậu rồi ngoe nguẩy. Không có thiên địch là Cha Yi Seok nên chúng tha hồ tác oai tác quái. Yaba dùng lưỡi liếm con bọ, dùng răng nanh ấn vào bụng nó, ruột gan nó bục ra. Cậu cảm thấy buồn nôn.

 

“Dở tệ.”

 

Cậu chà mạnh lưỡi lên đầu gối. Dù là Cha Yi Seok, người có thể ăn thứ này mà không nhăn mặt, hay là cậu, người đã hôn anh ấy đến mức đầu lưỡi như muốn tan chảy, đều có dạ dày khá khoẻ. Chiếc áo len trắng cậu mặc khi mới đến đây giờ đã ngả màu. Mùi hương của Cha Yi Seok trên áo len ngày càng phai dần đi, khiến thần kinh Yaba trở nên căng thẳng.

 

Ban Poon lại bê vào một bữa tiệc toàn giòi bọ. Và Yaba lại nôn thốc nôn tháo, tưởng như nôn cả ruột gan ra ngoài. Người chịu khổ là cậu, vậy mà tên Ban Poon lại trông như sắp chết tới nơi. Se Jun ở bên cạnh cậu 24/24, say sưa với trò chơi làm người giám hộ. Anh ta chấp nhận mọi thứ trừ việc cậu chạy trốn, và rất tận tâm. Khi cậu co đùi lại vì cảm giác đau buốt ở phần thân dưới, Se Jun lập tức dựng tai lên.

 

“Em muốn đi tiểu à…?”

 

Sau khi phát hiện ra bộ phận sinh dục không có tinh toàn của cậu, Ban Poon đặc biệt quan tâm đến chuyện vệ sinh. Trong nhà tắm chật chội, không đủ cho hai người lớn, anh ta ôm cậu từ phía sau và kéo quần cậu xuống rồi thản nhiên xoa nắn dương vật của cậu để kích thích tiểu tiện. Thật trơ trẽn.

 

“Em không tiểu được à?”

 

Ban Poon tựa cằm lên vai con tin, liếc nhìn dương vật đang co rúm lại của cậu. Không biết anh ta bận cái gì mà sống mũi lúc nào cũng lấm tấm mồ hôi. Nhờ công việc hành hạ cây cối, anh ta có làn da nâu tự nhiên hơn cả làn da nhuộm nâu đắt tiền. Hôm nay, lần đầu tiên cậu biết anh ta có hàng mi dài. Cậu thấy lông mi của anh ta rung lên.

 

“… Nếu Se Jin nhìn anh như vậy… anh không biết phải làm sao nữa…”

 

Cứ như thể phát hiện thứ gì đó trên khuôn mặt cậu, Ban Poon nhìn chằm chằm một hồi lâu.

 

“…Em… hát cho anh nghe đi…”

 

Kể từ lần nghe cậu hát, anh ta liên tục nài nỉ đòi nghe nữa. Những hành vi quấy rối ngày càng trở nên táo tợn. Yaba khắm mắt lại.

 

“Nếu tôi hát… anh sẽ cởi trói cho tôi chứ?”

 

Ban Poon dụi cằm vào má cậu.

 

“Sao Se Jin không có râu nhỉ? Anh thì ghét việc sáng nào cũng phải cạo râu nên chỉ ước mình không có râu.”

 

“Tôi hỏi là nếu tôi hát thì anh có cởi trói cho tôi không?”

 

“…Giọng Se Jin hay lắm. Y như hồi nhỏ. Nên anh cứ muốn nói chuyện với em mãi thôi.”

 

Yaba trừng mắt nhìn Ban Poon.

 

“Anh ghen tị sao? Có gì mà phải ghen tị. Anh chỉ cần chăm sóc cho một tên vừa què vừa bệnh, rồi bị hắn ta phản bội là được. Sau đó bị một tên ma cô cắt mất tinh hoàn, anh cũng sẽ được như vậy thôi. Với lại đừng áp sát vào tai tôi mà nói. Tôi dựng hết tóc gáy lên rồi đấy.”

 

Gương mặt tổn thương của anh ta trở thành vũ khí quay lại đâm vào cậu. Se Jun khẽ cắn vành tai cậu rồi áp sát hạ bộ cương cứng vào mông cậu. Chỉ khi còn sức, cậu mới có thể vùng vẫy. Cậu muốn hét lên, muốn gặp lại Cha Yi Seok rồi ôm chặt lấy anh ấy và khóc nức nở.

 

Cơn choáng váng ập đến, Yaba nằm vật xuống đệm. Tình trạng của cậu ngày càng tệ hơn. Hơn cả việc bị Ban Poon sàm sỡ hay việc Cha Yi Seok bị dao đâm, cậu tò mò đến phát điên vì muốn biết Cocaine đã hát cho anh ấy nghe bằng giọng hát và gương mặt như thế nào. Thứ cậu cần hơn cả thức ăn, chính là thuốc chống trầm cảm. Giọng cậu rời rạc trên tấm chăn.

 

“Thuốc… tìm giúp tôi với. Viên màu xanh hình bầu dục…”

 

“Em, em đau ở đâu à?”

 

Ban Boon vét sạch thuốc trong tủ bếp mang ra. Nếu hình dáng giống thì vị lại khác, vị giống thì hình dạng lại khác. Có loại vừa đúng màu vừa đúng vị, nhưng cậu cũng chẳng thấy khá hơn. Dĩ nhiên rồi. Chỉ có Cha Yi Seok mới có thể tìm được loại thuốc đó.

 

“Không phải mấy cái này. Viên màu xanh, hình bầu dục, vị táo ấy. Uống vào thì tâm trạng sẽ trở nên vui vẻ…”

 

“…Tên thuốc là gì?”

 

“Tôi không biết.”

 

“…Uống thuốc đó vào thì tâm trạng sẽ vui hơn sao?”

 

“Ừm. Đến mức không biết não mình ở đâu luôn.”

 

“Vậy, vậy anh sẽ đi mua ngay!”

 

Se Jun lập tức bật dậy. Bước chân hướng về phía cửa rồi đột nhiên khựng lại.

 

“…Để lát nữa anh đi mua được không?”

 

“Tại sao?”

 

“Anh sợ quay về thì Se Jin không còn ở đây nữa…”

 

Yaba liếc mắt nhìn anh ta.

 

“Thật ra tôi chỉ là bong bóng thôi. Là ảo ảnh do anh tạo ra. Chỉ cần chớp mắt một cái, tôi có thể biến mất. Tôi sợ đến chết anh cũng không nhận ra nên nói cho anh biết đấy.”

 

Vẻ kinh hãi hiện rõ trên trán Se Jun. Nếu nói thêm chút nữa chắc nước mắt anh ta sẽ trào ra mất.

 

“Tôi đùa đấy.”

 

Yaba vùi má vào đầu gối. Chiếc áo len rộng thùng thình trượt xuống vai nhưng cậu cũng chẳng buồn kéo lại.

 

“Mua thuốc cho tôi đi. Tôi đau đầu chết mất.”

 

“…….”

 

“…Anh.”

 

 

(*T/N: Yaba gọi Se Jun là “hyung” – cách gọi giữa anh em thân thiết)

 

 

Se Jun trông như bị ai gõ vào đỉnh đầu. Yaba mở mắt lên nhìn anh ta.

 

“Anh ơi, em đau quá.”

 

Ban Poon siết chặt nắm tay đến mức gân xanh nổi rõ. Gáy anh ta đỏ bừng.

 

“…Em, em phải hứa là… nhất định… không được đi đâu nhé…”

 

Kẻ bắt cóc quấn thêm một lớp băng dính quanh tay chân con tin và dặn đi dặn lại. Trước khi ra khỏi phòng, anh ta mút môi con tin một cái rồi mới đi. Tiếng bước chân vang khắp con ngõ rồi biến mất. Yaba dựa vào bức tường để đứng dậy. Cậu dồn vai đẩy cửa chính, nhưng nó chẳng nhúc nhích. Có vẻ anh ta đã khoá cửa từ bên ngoài và chặn thêm đá. Việc đóng vai người giám hộ hay nhốt cậu lại như thế này, tất cả đều là bắt chước những gì cậu đã làm hồi nhỏ. Ngày đó, Se Jun cũng từng thấy ngột ngạt thế này sao?

 

Yaba nhìn chằm chằm vào cánh cửa chính một nửa làm bằng sắt, một nửa là kính mờ. Cậu nghiến răng rồi lấy đầu đập mạnh vào cửa. Mảnh vỡ bay vào áo len. Yaba ngồi xuống, lấy hai tay đang bị trói sau lưng nhặt mảnh vỡ kính lên. Lúc đầu cậu vung tay một cách điên cuồng, khiến da thịt bị cứa rách. Sau vài lần thử, băng dính bắt đầu rách ra, cậu vặn cổ tay để xé nốt phần còn lại. Do bị trói quá lâu nên tay chân cậu vẫn chưa có cảm giác, cậu ngã vật xuống. Cậu nhét một mảnh kính vào túi áo, trèo lên cửa rồi nhảy xuống con hẻm. Ở nơi cao như thế này, cậu nhìn thấy cảnh đêm của thành phố hiện ra trước mắt. Cậu định chạy xuống con hẻm, nhưng vô thức ngoái cổ lại. Gió lạnh đập vào cửa, ánh sáng từ trong nhà hắt dài xuống con ngõ. Cảm giác thật kỳ lạ. Cứ như người mẹ đưa kẹo bông gòn cho con mình rồi bỏ trốn khỏi công viên giải trí. Tất cả là do đôi mắt đen láy như chó hoang kia. Vì sự khác biệt giữa hành vi thú vật và vẻ bề ngoài của anh ta. Có lẽ Se Jun đã tính toán cả điều này. Không, cậu chỉ hi vọng mình đã đánh giá anh ta quá cao.

 

Yaba quay lưng chạy thẳng mà không ngoái lại. Lo sợ Ban Poon sẽ đuổi theo nên cậu dồn hết sức vào gót chân. Trước tiên, cần vào một căn nhà nào đó và gọi cảnh sát. Nhưng mà… cảnh sát… Vậy Ban Poon có bị bắt vì tội bắt cóc không? Anh ta cần được điều trị hơn là bị trừng phạt. Nếu cậu làm chứng trước tòa rằng anh ta đã lên cơn cuồng dâm với em trai mình có lẽ sẽ được giảm án. Nhưng liệu cảnh sát có tin lời của một kẻ không có CCCD như cậu không? Thôi quên cảnh sát đi, trước mắt phải bắt taxi rồi thoát khỏi đây đã. Đó là chút lương tâm cuối cùng của người mẹ đã bỏ lại con mình mà chạy trốn.

 

Từ phía xa đối diện, có ánh đèn le lói. Nghe nói chỉ còn hai hộ sống trong khu này. Sẽ mất cả ngày để khua chân múa tay giải thích cho bà lão bị điếc. Lỡ như bà ấy chết rồi thì rắc rối to. Số phận của một bà lão sống một mình vì bị con cái bỏ rơi chỉ có thể là chết đói hoặc chết ngạt vì khí than thôi. Nếu cậu bị nghi ngờ đã gây ra chuyện đó thì phiền lắm. Chỉ còn lại gã nát rượu, nhưng nếu gã ta có tiền cho cậu mượn để đi tắc xi thì đã nốc hết rượu rồi, chứ không đến mức rỗng túi như thế. Nhỡ hắn ta tưởng cậu là ăn trộm rồi vung dao lên thì sao… Nghĩ tới đó, tóc gáy Yaba dựng đứng. Dù sao thì bị tình nghi giết người còn hơn là bị đâm dao chết.

 

Yaba chạy về phía ngôi nhà đó, hy vọng bà lão bị điếc vẫn còn sống. Vì đã nhịn đói suốt mấy ngày nên thể lực của cậu nhanh chóng cạn kiệt. Con hẻm đầy tro than và mảnh ván ép dường như trải dài vô tận. Con đường cậu từng chạy đi tìm Se Jun mười năm trước, giờ cậu lại đang chạy trốn khỏi anh ta. Vừa rẽ vào góc tường, Yaba bỗng không nghe thấy gì nữa. Một luồng không khí khác lạ ập đến sau lưng cậu. Một cánh tay vòng qua eo cậu, hơi thở thô ráp phả vào tai cậu.

 

“Em đã hứa là sẽ không bỏ trốn mà! Anh đã tin Se Jin mà, tại sao em lại thất hứa?”

 

“Hôm đó anh cũng hứa với tôi nhưng rồi cũng biến mất tăm đấy thôi.”

 

“Vậy nên anh đang cố gắng hết sức để Se Jin tha thứ cho anh mà…!”

 

Se Jun ngay lập tức loé lên ánh mắt điên dại, trông như sắp cắt phăng mọi thứ bằng kéo. Anh ta đã quay lại giữa chừng. Ban Poon không phải là đứa trẻ dễ dàng bị lừa bởi lời nói dối của mẹ nó. Yaba cố gắng đẩy anh ta và bỏ chạy, nhưng chỉ được vài bước, cậu đã bị anh ta túm lấy cổ áo. Khi cậu vùng vẫy quyết liệt hơn, Se Jun nhấc bổng cậu lên vai.

 

“Chúng ta chuyển nhà đi. Ngôi nhà này đang khiến em đau khổ.”

 

“Tôi không còn ghét anh nữa. Kể cả khi anh nhét dương vật vào miệng tôi khi còn nhỏ, tôi cũng không ghét anh! Tôi chẳng còn sức để ghét anh nữa, vậy nên hãy để tôi yên đi!”

 

Yaba đập mạnh vào lưng Ban Poon trong tư thế bị treo ngược. Anh ta nói đúng. Dù cậu có hét lớn đến đâu cũng chẳng ai thò đầu nhìn ra. Chỉ cần đi hết con đường này là về đến nhà. Khi rẽ vào ngõ, từ góc nhìn đảo lộn, cậu thấy một bóng người. Không rõ là người vừa đi ngang qua hay đi từ đâu đến. Người đàn ông mặc vest, bàn tay thon dài quấn băng, khẩu súng kẹp ở hông trông chẳng ăn nhập với khu phố này. Cộp cộp, người đàn ông bước tới. Ông ta đạp gót giày vào bụng Se Jun khiến cả hai ngã nhào. Bốn gã đàn ông cầm gậy gỗ nện vào vai Se Jun rồi đè anh ta xuống đất. Ai đó kéo Yaba dậy. Cậu nhìn chằm chằm vào hình xăm bọ cạp trên gáy người đàn ông. Con bọ cạp đen ngòm cựa quậy.

 

“Tao suýt thì ngã ngửa khi biết có một Healer khác ngay trước mắt mình đấy. Tao muốn tin rằng việc mày lừa tao không phải là cố ý.”

 

Yaba hất tay Ki Ha ra. Đầu gối cậu run lẩy bẩy. Qua vai ông ta, ánh mắt cậu va phải Cocaine. Cậu quyết định hỏi điều mà bản thân vẫn luôn khắc khoải bấy lâu.

 

“Yi Seok thế nào rồi?”

 

Cậu đã hát cho anh ấy nghe bằng cái miệng xinh đẹp đó chưa? Đã dốc hết sức để chữa lành cho anh ấy rồi chứ?

 

“Tôi hỏi anh ấy thế nào rồi cơ mà?”

 

Yi Seok vẫn ở nhà Yi Seok sao? Hai người… đã chạm vào nhau chưa?

 

Cocaine cụp mắt xuống. Yaba muốn nghiền nát khuôn mặt kiêu ngạo vào bức tường bê tông kia. Có lẽ giờ đây Cocaine mới trả thù cho chuyện xảy ra mười năm trước.

 

“Nghe nói nơi này sắp bị giải toả, đám rác rưởi tụ tập về đây đúng lúc thật đấy. Giờ chúng ta hoà nhau rồi.”

 

Cuối cùng Cocaine cũng mở miệng.

 

“Đây không phải vấn đề thắng thua. Cậu cũng mệt mỏi khi ở cạnh anh Se Jun còn gì.”

 

“Nếu cậu có não, cậu sẽ biết đâu mới là địa ngục thật sự.”

 

“Dù gì chúng ta cũng chẳng thoát được đâu.”

 

Cocaine là một sự tồn tại mà Yaba không thể nào theo kịp. Cậu đã tin tưởng mù quáng vào ác ý ngây thơ rằng nếu Cocaine biến mất, cậu sẽ giành lại được những gì bị cướp mất. Nhưng khi cậu nhận ra rằng mình có thể đứng ngang hàng với Cocaine, cậu ta lại không chấp nhận điều đó.

 

“Cậu vẫn nghĩ mình khác với tôi sao? Tôi chỉ là một thằng chỉ điểm rẻ tiền, còn cậu thì có lý do chính đáng à? Hành động bây giờ của cậu chẳng khác gì chuyện tôi đã làm mười năm trước.”

 

Khoé môi Cocaine run lên. Có lẽ do đêm tối, hoặc do địa điểm, cậu ta như trở về thời thơ ấu, là một Chae Woo yếu ớt và dễ bị tổn thương.

 

“Tôi từng có một người bạn.”

 

Cậu ta đột ngột nói.

 

“Suýt chút nữa chúng tôi đã trở thành bạn. Tôi biết đó không phải lỗi của người ấy, nhưng khi thấy người ấy suy sụp, tôi lại nghĩ đó là cái giá hiển nhiên. Tôi thích ánh mắt đầy ghen tị và mặc cảm tự ti của người đó. Sự giàu có và danh vọng mà tôi có được, người ấy không được phép có.”

 

“…Cậu thành thật như vậy trông đáng yêu biết nhường nào.”

 

Yaba vung nắm đấm mạnh vào cằm Cocaine. Cậu dồn hết sức lực, gom góp từng mảnh vụn cảm xúc lại. Cocaine ngã lăn ra đất, ôm lấy cằm. Đôi mắt cậu ta nhuốm đầy tủi nhục nhưng vẫn đẹp đẽ đến lạ. Bộ dạng bị đánh bầm dập của Ban Poon cũng thật đáng xem. Hồi đó, cậu chẳng hề hay biết, ngay cả máu mủ ruột rà cũng có thể phản bội nhau. Cũng không biết rằng cảm giác đồng bệnh tương lân có thể biến thành ác ý.

 

 

(*T/N: “đồng bệnh tương lân” – sự đồng cảm dành cho người có cùng cảnh ngộ với mình)

 

 

“Tôi sẽ tha thứ cho các người bằng cú này.”

 

Cocaine đã bóp nghẹt cậu bằng sự im lặng trong suốt mười năm, còn Yaba chỉ cần một cú đấm là tha thứ cho cậu ta. Cậu không đủ sự kiên nhẫn hay tỉ mẩn để nuôi dưỡng ước mơ về sự trả thù trong thời gian dài. Vậy còn bản thân cậu, cậu cần ai để được tha thứ đây?

 

“Chuyện cũ để sau đi.”

 

Ki Ha ngắt lời rồi ngồi xuống trước mặt Se Jun, kẻ vừa bị đánh nhừ tử. Ông ta dùng mu bàn tay quấn băng chạm nhẹ vào má Se Jun.

 

“Thằng nhãi con như mày mà cũng khiến tao cụt mấy ngón tay cơ đấy. Nếu cứ bỏ qua như vậy thì thật đáng tiếc nhỉ?”

 

Cocaine tái mặt.

 

“Mọi chuyện là do tôi sai khiến, xin ông đừng động đến anh Se Jun.”

 

“Nếu mày đưa ngón tay của mày ra thay cho thằng nhãi này thì tao sẽ xem xét.”

 

Thấy Cocaine im lặng, Ki Ha mỉm cười hài lòng. Chưa kịp phản ứng, Ki Ha đã dùng máy cắt cắt đứt ngón út của Se Jun. Bọn côn đồ dùng đầu gối ghì chặt Se Jun đang quằn quại. Cocaine nhắm mắt rùng mình. Mục tiêu tiếp theo của máy cắt là ngón áp út. Một cảm xúc nào đó cuộn trào lên tận cổ họng của Yaba.

 

“Đừng làm vậy───!”

 

Cửa sổ hướng ra con ngõ rung lên. Ki Ha giật mình quay đầu lại. Se Jun chớp mắt ngạc nhiên. Một sự kết hợp quái đản giữa kẻ đã tước đi niềm tin của cậu và một kẻ đã tước đi tinh hoàn của cậu. Nhưng lòng căm hận cậu dành cho Se Jun mang hình thái khác hẳn so với Ki Ha. Yaba vừa nghiến răng vừa nói.

 

“Đừng mà, đồ chó chết.”

 

Ki Ha thả lỏng và lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu.

 

“Nghe nói nếu không phải là nỗi sợ hãi và tuyệt vọng thực sự thì sẽ không phát huy được hết sức mạnh. Tao không mang thuốc mê, đừng để thằng đó lên cơn.”

 

Lũ côn đồ trói Yaba lại và bịt miệng cậu. Ki Ha gọi Cocaine tới gần, giữ khoảng cách với cậu. Khuôn mặt ông ta nhìn cậu giống hệt như lúc xưa, khi ông ta cảnh giác với Cocaine. Ki Ha liếc nhìn cậu rồi nói thêm.

 

“Chẳng lẽ trong thời gian qua, mày đã ngủ với thằng này à?”

 

Có vẻ Cocaine chưa nói ra thân phận của Ban Poon. Ki Ha lại kẹp ngón áp út của Se Jun vào máy cắt. Lưỡi máy nghiến lấy ngón tay chai sạn. Đừng mà! Tiếng hét của Yaba bị tên côn đồ bóp nghẹt. Đúng lúc đó, hàng loạt tiếng bước chân vang lên. Giọng nói cáu kỉnh vang theo sau.

 

“Cái khu khỉ gió gì mà chẳng có chỗ đậu xe vậy? Cậu ta bảo là ở quanh đây mà, lục soát từng ngóc ngách cho tôi!”

 

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cuối ngõ. Đám đàn ông cầm ống sắt và dao phay kéo tới, và người đang bước đi ở giữa là Cha Myung Hwan. Anh ta đang lẩm bẩm thì chợt khựng lại như bị điện giật. Dù trời tối, Yaba vẫn thấy môi anh ta run lên.

 

“…Tên lừa đảo… cậu…”

 

“…….”

 

“Cậu… thật sự còn sống sao? Suốt thời gian qua cậu…!! Vì cậu mà tôi đã…!!”

 

Lông mày Yaba cau lại. Cậu không ngờ sẽ gặp lại Cha Myung Hwan ở đây. Đầu óc cậu vốn đầy phẫn nộ bỗng chốc trở nên trống rỗng. Bàn tay tên côn đồ bịt miệng khiến phát âm của cậu méo mó.

 

“Chết tiệt, sao cậu lại ở đây?”

 

“Anh mới là người tại sao lại ở đây đấy…!”

 

Cha Myung Hwan tiến lại gần và nắm lấy vai Yaba, nhưng Ki Ha đã kéo tay anh ta ra. Hai người đối đầu nhau, những kẻ cầm ống sắt, dao phay siết chặt tay lại. Cha Myung Hwan nhướng mày.

 

“Mày là ai?”

 

Ki Ha lịch sự đáp.

 

“Nếu ngài muốn đưa người của tôi đi, ngài cần có sự cho phép của tôi. Tổng giám đốc Cha.”

 

“Mày là ông chủ à? Vậy hẳn mày biết rõ hơn ai hết rằng khách hàng là thượng đế nhỉ.”

 

“Khó khăn lắm mới cứu được Tổng Giám đốc Cha mà ngài lại chết thảm ở đây thì Cocaine sẽ buồn lắm đấy ạ.”

 

“Thằng khốn, mày vừa nói gì? Mày muốn bị chôn sống dưới nền đất này à?”

 

Cha Myung Hwan hất tay Ki Ha và lại nắm lấy vai Yaba. Ki Ha chộp lấy tay anh ta và bẻ quặt ra sau. Không kịp phản ứng, Cha Myung Hwan bị quật ngã sõng soài. Vệ sĩ của anh ta lao tới quật Ki ha xuống đất. Ki Ha lấy lại thăng bằng và đấm thẳng vào cằm vệ sĩ. Từ khoảnh khắc đó, cuộc hỗn chiến nổ ra mà không cần ai ra lệnh.

 

“Giết hết cho tao!!”

 

“Bọn chó má này!!”

 

Đám đông la hét và xô đẩy, khung cảnh trở nên hỗn loạn. Bị đè bẹp giữa đám đông, Se Jun tung một cú đá thẳng vào bụng một tên côn đồ. Anh ta biến mất vào con hẻm, rồi quay lại với cái kéo trong tay. Chỉ cần cầm kéo, ánh mắt anh ta hoàn toàn thay đổi. Se Jun dùng chiếc kéo dài cắt vào da thịt và xương của những tên công đồ. Dù có ưu thế hơn về số lượng, kẻ địch vẫn lùi bước. Se Jun giải cứu Cocaine khỏi vòng vây của bọn côn đồ. Anh ta nhìn cậu với đôi mắt nghẹn ngào, kẹp Cocaine dưới nách rồi biến mất vào con hẻm tối. Khoảnh khắc ấy giống như một tín đồ cuồng giáo đang đáp lại ân huệ của Chúa. Vài gã đàn ông đuổi theo Ban Poon. Gậy gỗ và dao phay vung lên loạn xạ, tiếng chửi rủa văng khắp nơi. Khu phố sắp bị giải toả, đầy mảnh bê tông và rác thải, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. Cha Myung, người vừa ngã sõng soài trên đất, đột ngột kéo Yaba dậy và chạy đi.

 

“Chặn bọn chúng lại cho tử tế vào! Lũ khốn khiếp! Cậu có biết tôi đã sốc thế nào khi nhận được tin không hả?! Còn sống sờ sờ mà sao không chịu liên lạc cho tôi hả?!”

 

Cha Myung Hwan vừa trách móc đám vệ sĩ, vừa co rúm người lại, vừa càu nhàu không ngớt. Yaba đáp lại.

 

“Sao tôi phải liên lạc với anh?”

 

“Sao trăng cái gì?! Cậu còn dám hỏi tại sao à?! Dù sao thì, ra khỏi đây rồi cậu đừng hòng yên thân. Cậu phải ở ngay bên cạnh tôi!”

 

“Bị ăn mấy đấm mà đã rúm ró lại rồi à?”

 

“Đừng có láo! Chỉ là giờ tôi chưa hồi phục sức thôi. Bọn khốn này! Biết tao là ai không mà dám… ư ức!”

 

Đám thuộc hạ của Ki Ha nện cho Cha Myung Hwan một trận bằng gậy gỗ. Anh ta lảo đảo rồi ngã dúi dụi vào một góc bê tông. Đám vệ sĩ vội đỡ anh ta dậy, cố tập trung bảo vệ anh ta hơn là phản công.

 

“Đưa cậu ấy ra khỏi đây!”

 

“Lũ ngu này! Đừng lo cho tôi, lo cho tên lừa đảo trước đi!! Tên lừa đảo đâu rồi?!”

 

Được vệ sĩ hộ tống, Cha Myung Hwan thoát khỏi chiến trường và đến một nơi an toàn hơn. Anh ta đá vào ống chân đám vệ sĩ.

 

“Bằng mọi giá phải đưa được cậu ta về! Nếu để vuột mất, tôi sẽ giết hết các người!”

 

Một vệ sĩ ở lại bảo vệ Cha Myung Hwan, còn một người khác thì lao thẳng trở lại chiến trường. Bàn tay đã chạm vào tên lừa đảo vẫn run lên không ngừng. Sau khi nhận được tin nhắn, anh ta đã huy động toàn bộ mối quan hệ để tập hợp bọn giang hồ đến. Ban đầu, anh ta đến đây với tâm trạng nửa tin nửa ngờ, nhưng tên lừa đảo thật sự còn sống. Cậu ta còn sống! Nhìn bộ dạng nhếch nhác kia thì hẳn là cậu ta đã khổ sở rất nhiều. Nhưng vẻ mặt hung dữ và giọng điệu lạnh lùng vẫn không hề thay đổi… Cha Myung Hwan vô thức đỏ mặt. Anh ta cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nhìn về phía khu phố nơi tên lừa đảo đang ở. Mau lên! Mau lên! Nỗi lo lắng bao ngày giờ đây tan biến chỉ trong tích tắc, nhưng thay vào đó là một cơn khát cháy bỏng khi Yaba ở ngay trước mắt mà chưa thể nắm lấy. Đúng lúc đó, một tiếng nổ lớn không rõ nguồn gốc làm rung chuyển mặt đất. Cha Myung Hwan nheo mắt nhìn lên bầu trời đêm.

 

“Cái quái gì…”

 

“Lũ chó má! Giết sạch bọn chúng!”

 

Con hẻm chìm trong cảnh tượng chém giết kinh hoàng. Lợi dụng lúc Ki Ha bị bao vây, Yaba chạy thẳng một mạch mà không ngoái đầu lại. Cậu nhặt một cây gậy gỗ rơi trên mặt đất, nhưng còn chưa kịp vung lên thì đã bị một bàn tay lạ giữ lại. Đám thuộc hạ của Cha Myung Hwan chặn đường cậu. Cậu vung gậy gỗ đập vào vai một tên. Tên giang hồ ôm lấy vai bị đánh, nhưng cũng đồng thời tung một cú đá vào bụng cậu. Đồng bọn của hắn vội vàng xông vào can ngăn. Đúng lúc đó, Ki Ha xuất hiện, túm chặt lấy cổ áo Yaba và nổ súng mở đường. Trong cảnh tượng hỗn loạn, cậu bị đẩy về khu đất trống. Đám côn đồ của Ki Ha nhanh chóng tiêu diệt đám người bám đuôi. Yaba bị túm cổ áo, vừa đánh vừa cắn xé tay Ki Ha. Ông ta gầm lên giận dữ.

 

“Mày tưởng tao làm thế này chỉ vì mày là Healer à? Nếu vậy tao đã ném mày cho lũ cuồng dâm với xác chết rồi. Mày đã gặp Cha Yi Seok dưới tầng hầm rồi đúng không? Tao đã làm mọi thứ có thế, đã chịu đựng tất cả những gì có thể chịu đựng!”

 

“Các người nói là chịu đựng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ làm theo ý mình. Xoá tôi ra khỏi não các người đi! Cứ coi như tôi đã chết đi!”

 

“Điều mà lũ nhà giàu, kẻ có quyền lực sợ nhất là phải từ bỏ mọi thứ khi xuống mồ. Tao giúp bọn chúng giải toả nỗi sợ đó để đổi lấy quyền lực ngang hàng với chúng. Nếu có Cocaine và mày thì không gì là không thể.”

 

“Dù ông có vùng vẫy đến đâu thì cũng không cùng đẳng cấp với bọn họ đâu. Loại như ông chỉ xứng liếm gót cho họ thôi.”

 

Ki Ha đột nhiên dừng bức. Gân xanh nổi lên trên trán ông ta.

 

“Nếu thằng khác dám nói câu đó, tao đã bắn nát sọ nó rồi.”

 

“Thà bị bắn nát đầu còn hơn bị gắn lại chip một lần nữa! Tôi thà chết còn hơn làm nô lệ… ư ức…!”

 

Ki Ha mút lấy lưỡi Yaba và cọ xát đùi vào háng cậu. Phần hạ bộ cọ vào cậu phồng lên, cả hai tinh hoàn của ông ta cũng vậy. Đám đàn em bê bết máu từ đầu đến chân đồng loạt quay mặt đi. Yaba lấy mảnh kính vỡ trong túi ra, nắm chặt và đâm vào đuôi con bọ cạp trên gáy Ki Ha. Lưỡi ông ta tuột khỏi miệng cậu. Ki Ha bẻ quặt tay cậu ra sau lưng và vung nắm đấm lên. Yaba ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta với đôi mắt đỏ ngầu. Cả cậu và Cocaine đều biết, người thực sự phải trả giá vẫn còn đó. Đó là sự hèn nhát của kẻ yếu, không dám đối đầu trực diện với kẻ mạnh. Bàn tay định đánh cậu chuyển hướng, lau đi vết máu dài trên gáy mình. “Mẹ kiếp, suýt nữa thì toi!” Ki Ha lẩm bẩm.

 

“Mau bắt Cocaine về đây.”

 

“Vâng!”

 

Sau tên côn đồ ở lại, hai tên còn lại quay về con hẻm. Ki Ha lấy khăn tay bọc một viên đá và nhét vào miệng Yaba. Ông ta dùng chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm quấn quanh miệng cậu và buộc ra sau đầu. Viên đá đè vào lưỡi cậu.

 

“Phải đề phòng trường hợp xấu nhất chứ. Biết đâu được.”

 

Yaba lại một lần nữa thất bại. Lần đầu tiên, cậu nhắm vào chỗ hiểm của ông ta nhưng không thành công. Giờ là lần thứ hai thất bại, hy vọng lần thứ a sẽ thành công. Đám côn đồ nhấc bổng cậu lên và chạy băng qua khu đất trống. Một tên côn đồ chạy đến chiếc xe đậu ở phía xa và mở cánh cửa địa ngục. Yaba cố gắng chống cự bằng tất cả sức mình, nhưng bị viên đá đè lên lưỡi, cậu thậm chí còn chẳng thể cắn lưỡi.

 

Rầm Rầm Rầm ────────!

 

Khoảnh khắc ấy, một tiếng nổ kinh hoàng làm rung chuyển mặt đất. Gió lốc cuốn tung giấy vụn và cành cây, bụi đất quất vào má. Một luồng ánh sáng lao tới, đâm vào võng mạc Yaba. Đám côn đồ hoảng loạn né tránh đòn tấn công bất ngờ từ vật thể lạ, xô ngã cậu xuống đất. Chiếc trực thăng hạ độ cao, lao thẳng xuống. Khi cánh quạt suýt chạm vào cây cối và dây điện, nó ngay lập tức lượn ra xa rồi quay lại. Những mảnh lá vàng óng ánh bay lả tả. Bên kia luồng sáng, trên bệ đáp của máy bay, có bóng người đang ngồi chễm chệ. Dù chỉ là một bóng đen, nhưng người có thể tỏa ra nguồn năng lượng khiến mọi thứ xung quanh trở nên vô sắc chỉ có một. Cha Yi Seok ngồi trên bệ đáp, duỗi dài người ra sau. Ánh mắt anh không hề chệch hướng mà lao thẳng đến Yaba.

 

“Yi…”

 

Tiếng gọi tên anh bị miếng vải nhét trong miệng cậu nuốt chửng. Cậu đã chắc mẩm rằng anh sẽ không đến. Bởi lẽ, Cha Yi Seok có quá nhiều việc phải làm … và anh cũng quá xảo quyệt. Tim Yaba đập thình thịch như muốn đâm thủng lồng ngực. Ki Ha đẩy cậu cho tên đàn em. Trong lúc bị lôi đi với bộ dạng xộc xệch, bàn tay thô bạo đã vung lên, giáng vài cái tát xuống má cậu. Cánh quạt trực thăng xoáy sát lại gần hơn. Cha Yi Seok bám vào thang dây và nhảy xuống khỏi chiếc trực thăng đang lơ lửng. Vừa chạm đất, anh đã lao tới như tia chớp. Đôi mắt anh lạnh lùng như loài bò sát, ánh lên tia đỏ ngầu. Ki Ha cũng nghiến răng xông tới. Hai hành tinh gắn vận tốc lao thẳng vào nhau. Nhân trung của Ki Ha và xương hàm của Yi Seok cùng bị trúng đòn. Cả hai nghiêng người lảo đảo.

 

Không bỏ lỡ khoảng trống, Ki Ha liên tục đấm vào mạn sườn và bụng Cha Yi Seok. Yi Seok gập người ho sặc sụa. Đó là chỗ vết thương cũ do Im Su gây ra. Ki Ha tập trung đấm vào chỗ đó. Yi Seok lùi lại. Anh dùng đầu gối đánh vào thượng vị của Ki Ha và dùng chân đá vào gáy ông ta. Gót giày nặng trịch giáng xuống nghiền nát bàn tay băng bó của Ki Ha. Yi Seok bắn vào mu bàn chân đối phương. Ki Ha gào thét rồi ngã xuống. Ngay khi ông ta định nhặt khẩu súng ngắn rơi trên nền đất, nòng súng bạc của Cha Yi Seok dí thẳng vào đỉnh đầu ông ta. Một giọng nói trầm thấp vang lên.

 

“Đưa con mèo đây.”

 

Cha Yi Seok nhanh chóng đảo mắt theo hướng di chuyển của Yaba. Anh nghiêng nòng súng, dí vào đầu Ki Ha.

 

“ĐƯA. CẬU. ẤY. ĐÂY.”

 

Đám đàn em của Ki Ha bao vậy Cha Yi Seok. Ki Ha cười khẩy, tóm lấy khẩu súng ngắn rơi trên đất.

 

“Mày nghĩ gì mà dám mò đến đây một mình? Uống nhầm thuốc à? Mày nghĩ mày có tư cách để lên giọng sao..?”

 

Cha Yi Seok giơ tay lên với một chiếc điện thoại với màn hình đang chiếu hình ảnh một người phụ nữ bị trói, gần như bất tỉnh. Cơn giận dữ và kinh hoàng khiến Ki Hi nghẹn lời. Cha Yi Seok nhếch mép cười.

 

“Nếu không muốn nhận tay chân mẹ mày qua đường bưu điện thì ngoan ngoãn chút đi.”

 

Khi chiếc trực thăng tiếp cận trong giới hạn an toàn, những gã đàn ông cầm vũ khí lần lượt nhảy xuống bằng dây thừng. Họ nhanh chóng xử lý đám đàn em đang giữ Yaba. Những người còn lại trói tay Ki Ha ra sau và lấy vỏ đạn ra khỏi khẩu súng ngắn. Ki Ha nghiến răng.

 

Dù đã được cởi trói và tháo bịt miệng, Yaba vẫn không thể nói hay cử động. Ánh mắt cậu và Cha Yi Seok giao nhau. Đôi mắt lạnh lùng của anh giờ đây rực lửa. Khuôn mặt xanh xao, phờ phạc của anh như một lời tố cáo về những gì anh đã trải qua suốt mấy ngày qua. Yaba cũng chẳng khá khẩm hơn. Trong tai cậu chỉ còn lại tiếng ù ù vang vọng. Thấy thiên địch xuất hiện, lũ bọ im thin thít. Yaba bước lên một bước, rồi bắt đầu chạy. Cha Yi Seok cũng lao tới. Anh kéo cậu vào một cái ôm chặt đến mức tưởng chừng xương cốt cậu vỡ vụn.

 

“Haa…”

 

Một hơi thở nặng nề trào lên từ tận đáy lòng. Cha Yi Seok dụi mũi vào hõm cổ Yaba, hít hà mùi hương cơ thể cậu vào tận trong phổi. Anh cứ hít rồi dùng răng cắn nhẹ hệt như con thú non tìm thấy mẹ. Yaba ôm chặt lấy cổ anh, áp má vào gáy anh. Vòng tay rắn chắc của anh siết chặt lấy cậu. Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay vỡ òa, mắt cậu nóng lên. Bàn tay nắm chặt tóc cậu, tiếng tim đập hòa vào nhau, tất cả như vừa được đúc ra từ lò luyện kim nóng chảy. Giữa hai cơ thể dính chặt vào nhau xuất hiện một khoảng trống nhỏ. Ánh mắt anh vội vã lướt qua cậu. Cha Yi Seok cởi áo khoác, khoác lên vai cậu. Yaba mở miệng khô khốc.

 

“Không cần. Tôi không lạnh.”

 

“Môi em tái nhợt thế kia mà còn nói không lạnh?”

 

 

(*T/N: còn thiếu mỗi cái lễ đường nữa thôi là thành đám cưới rồi =))))) Đổi xưng hô từ đây nha)

 

 

Cha Yi Seok kéo chặt cổ áo cho Yaba, đầu ngón tay anh lướt qua bờ môi khô nứt, rồi dừng lại. Đôi mắt khô khốc của Yaba bỗng long lanh. Cha Yi Seok thò tay vào túi áo khoác, lấy ra một tập tài liệu.

 

“Đợi tôi một chút.”

 

“Sao thế? Anh định làm gì?”

 

“Chỉ 5 phút thôi.”

 

Ki Ha bị trói, nhìn Cha Yi Seok và Yaba với ánh mắt đầy sát khí. Cha Yi Seok đứng trước mặt ông ta, mở tập tài liệu ra. Ngay lập tức, sắc mặt Ki Ha tái mét. Tiếng quạt động cơ của trực thăng nuốt chửng lời nói của họ.

 

“Sao… mày có thứ này..?!”

 

Giọng Ki Ha nghẹn đắng. Tài liệu trước mắt khiến ông ta bàng hoàng không kém gì việc mẹ mình bị bắt làm con tin. Cha Yi Seok phe phẩy tập tài liệu.

 

“Tao có cái này từ khi đưa con mèo về nhà rồi. Thấy mày bận rộn quá nên tao chưa có cơ hội nói, nhưng hôm nay thời tiết và tâm trạng đều thích hợp nhỉ!”

 

Ki Ha dồn hết sự tập trung, nhìn kỹ lại tập tài liệu. Đó là bản sao giấy chứng nhận đăng ký và chuyển nhượng quyền sở hữu của Paradiso. Với cái tên Jang Hyun Sik, chủ sở hữu thực sự của Paradiso, người mà ông ta báo cáo kết quả kinh doanh hàng quý, được đóng dấu trên đó. Phải mất một lúc để đầu óc rối bời của Ki Ha tỉnh táo trở lại.

 

“Tại sao… mày lại có cái này? Mày có quan hệ gì với Jang Hyun Sik?”

 

Không thấy đối phương trả lời, Ki Ha gào to.

 

“Tao hỏi tại sao thằng chó như mày lại có cái này?”

 

“Jang Hyun Sik là một nhân vật hư cấu. Đó là một phân thân của tao, chuyên xử lý mấy chuyện phiền phức.”

 

Mặt Ki Ha co giật. Nếu Jang Hyun Sik là phân thân của thằng chó điên này thì… không lẽ…

 

“Mày…”

 

Ki Ha không dám thốt ra lời tiếp theo.

 

“…Mày đừng có sủa nhằng! Tao nhận được khoản đầu tư từ mười năm trước. Lúc đó mày mới tốt nghiệp cấp 3. Giấy tờ kiểu này muốn làm giả bao nhiêu chẳng được. Mày nghĩ tao tao tin mấy bằng chứng vớ vẩn này à?”

 

“Mày tin hay không, không phải chuyện của tao.”

 

Một giọng nói bất ngờ cắt ngang câu chuyện.

 

“Nhưng tao vẫn mong mày tin tao. Chúng ta là mối quan hệ thân thiết đến mức “thông nhau” mà.”

 

 

(*T/N: ý là tình cảnh đang nguy hiểm đó mà vẫn segg joke được hả anh =)))))) Ý CYS là ảnh từng lấy bút máy đâm vào tai Ki Ha ấy)

 

 

Cha Yi Seok dùng đầu ngón tay miết lên vành tai Ki Ha. Đó là nơi ông ta từng bị anh dùng bút máy đâm thủng màng nhĩ. Đầu óc ông ta tê dại đến mức không thể phủi đi cái cảm giác ghê tởm đó. Ông ta hoàn toàn không có thông tin gì về chủ sở hữu thực sự. Chỉ biết người đó từng nói trong gia đình có người ốm nên cần tìm Healer và đã sẵn lòng đầu tư cho Ki Ha không do dự. Nhưng khi ông tìm được Healer, người nhà của chủ sở hữu đã chết, còn người đó thì bỏ lại cửa hàng. Sau này, mọi giao tiếp đều thông qua người đại diện. Và rồi, những tài liệu mà chỉ chủ sở hữu thực sự mới có thể nắm giữ lại xuất hiện. Dù đầu óc Ki Ha muốn phủ nhận, nhưng mọi manh mối đều chỉ về một hướng. Máu ông dồn lên tận đỉnh đầu. Thằng chó này… chủ sở hữu thực sự… là nó sao? Chính là thằng chó điên này sao?! Ki Ha nổi cơn điên loạn, muốn xé nát bộ mặt kiêu ngạo kia.

 

“Đừng sủa bậy nữa! Làm sao mày có thể…! Làm sao mà..!!”

 

Một gã đàn ông dí dao vào cổ Ki Ha. Khi ông ta ngừng giãy giụa, Cha Yi Seok ngồi xổm xuống trước mặt ông ta.

 

“Trên đường đến đây, tao đã nghĩ rồi. Trước đây mày đã dây dưa với con mèo của tao thế nào mà lại bày ra cái trò tình nhân đó hả? Nếu tao không kiềm chế trí tưởng tượng thì có lẽ ngay khi đến nơi, tao đã tự tay bóp chết cả hai rồi. Nhưng nếu không có con mèo, người phát điên sẽ là tao…”

 

Hừm… Cha Yi Seok cười khẩy, bóp chặt lấy hạ bộ của Ki Ha.

 

“Có vẻ như con mèo của tao sẽ không để yên cho con cu của mày đâu.”

 

Bàn tay anh từ từ di chuyển lên trên, cởi bỏ thắt lưng, kéo khoá quần Ki Ha xuống, rồi tụt luôn cả quần lót. Dương vật ông ta lộ ra. Cha Yi Seok cầm lấy con dao đang áp vào cổ Ki Ha. Anh đá một cú thật mạnh kiến hai chân Ki Ha dang rộng. Tiếp theo, mũi dao sáng loáng chạm vào bìu của ông ta. Ki Ha giãy giụa khi linh cảm xấu ập đến. Cha Yi Seok rút ra từ túi sau một chiếc khăn tay, rồi dịu dàng nhét vào miệng ông ta.

 

“Tao không chuẩn bị thuốc tê rồi. Mày cắn chặt vào, kẻo hỏng răng mất.”

 

Lưỡi dao xé toạc da thịt, đâm sâu vào gốc dương vật. Giống như nhổ bật một hòn đá dưới lòng đất, Cha Yi Seok cắt phăng tinh hoàn của Ki Ha. Cục bi nhỏ rơi xuống nền đất bụi bặm.

 

“Áaaaa───!”

 

Cơn đau như kinh hoàng như bị đổ sắt nung vào da thịt. Ki Ha trợn con mắt trắng dã, tay chân co quắp. Đám đàn em gào khóc khi bị đánh bằng gậy gỗ. Hai tên đàn ông vạm vỡ ghì chặt Ki Ha đang điên cuồng. Lưỡi dao nhắm đến cục bi còn lại. Đôi mắt Ki Ha ngập tràn kinh hãi. Mũi dao rạch lớp da mỏng mềm mại, tập trung vào những phần nhạy cảm nhất bên trong như để trêu ngươi.

 

“Mày cũng đã làm thế này với Yaba sao?”

 

Ki Ha gào lên như thổ huyết.

 

“Lúc đó mày có vui sướng như tao bây giờ không?”

 

Toàn thân Ki Ha vặn vẹo trước hình phạt kinh hoàng sánh ngang với cái chết. Chiếc khăn bịt miệng vô lực rơi xuống. Ki Ha nghiến răng, giọng đẫm máu.

 

“Tao ghét nhất… những kẻ như mày… khư ức…! Mày có 9 cái rồi… vẫn muốn cướp của người khác… để lấp đầy cái thứ 10… Yaba… là kiệt tác của tao…! Toàn bộ cơ thể và cả cái đầu của nó… đều do tao tạo ra! Mười năm qua, mỗi ngày… Áaaaaaa────!”

 

 

(Còn tiếp).

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo