[Novel]Hướng Dẫn Sinh Tồn Khi Phản Diện Hồi Quy - Chương 106

Chương 106

---

Tôi siết chặt tay đang nắm tóc Jung Jae-yi. Vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng nên đầu óc tôi quay cuồng, và ngay trước mắt tôi là khuôn mặt của Jung Jae-yi. Hương hoa nồng nặc đến mức khiến đầu tôi đau nhức...

Đây không phải là mơ. Đây không phải là mơ.

Tôi nghiến chặt môi.

"Ái chà, đau quá..."

Jung Jae-yi rời ra, vuốt ve môi mình. Môi cậu ta bị rách một chút, máu rỉ ra.

"...Đây là hành động gì vậy?"

"Nhận phần thưởng."

"Ai cho phép?"

"Ban đầu đã nói là sẽ nhận mà."

Jung Jae-yi dùng ống tay áo chấm chấm môi rồi đưa vết máu cho tôi xem. Tự làm tự chịu thôi, còn muốn sao nữa.

"Phần thưởng em nhận được là một nụ hôn. Và tôi còn chưa xác nhận điều kiện đã được thực hiện hay chưa. Bây giờ đây là hành động tự ý của em mà. Phải tính toán cho đúng chứ. Sao lại thế này?"

"Đây cũng là hôn mà. Anh đừng có nghĩ đây là nụ hôn sâu chứ?"

Thấy tôi không có phản ứng gì khi cậu ta đưa vết máu ra, Jung Jae-yi nhanh chóng mất hứng thú với môi mình. Chỉ có tôi là tức điên lên khi nhìn thấy cảnh đó.

"Em không thể tự ý làm như vậy được."

"Em thừa nhận. Có hơi bốc đồng một chút."

Không có cách nào cố định cả. Jung Jae-yi luôn khéo léo thoát khỏi những suy nghĩ của tôi.

"Dù vậy em cũng không hối hận đâu."

"..."

"Nghe như lời nói vớ vẩn đúng không?"

Vấn đề là nó không hề vớ vẩn chút nào.

Jung Jae-yi để máu chảy ròng ròng từ môi và vươn tay về phía tôi. Đúng là một tên điên không hơn không kém.

"Bỏ qua cho em đi. Em còn không thèm truy cứu chuyện anh bán đứng em hôm nay nữa là. Em ngoan mà."

"Tôi bán em khi nào chứ."

"Em bị hành hạ đến tận 11 giờ đêm mới về được, sao anh có thể nói những lời như vậy chứ?"

Mắt tôi từ từ đảo đi. Không biết cậu ta đang nói chuyện gì, nhưng có vẻ là đang nói về đám con gái đó.

"Sao rồi, làm lành với cô bé đó chưa?"

"Làm sao mà được."

Jung Jae-yi nhún vai. Vết máu vẫn còn vương trên khóe môi. Sợ rằng cậu ta sẽ cứ như vậy mãi cho đến khi tôi lau cho, tôi rút một tờ khăn giấy ra và lau khóe môi cho Jung Jae-yi.

"Sau này đừng có đột ngột lao vào tôi nữa. Tôi vẫn chưa quen với những chuyện này. Nên hãy từ từ thôi... Hãy từ từ thôi."

"Anh chưa bao giờ muốn hành động bốc đồng sao?"

"Hầu như không."

"Cũng có à. Em cứ tưởng là không bao giờ chứ... Khi nào vậy?"

Khuôn mặt của Jung Jae-yi đang ngồi đối diện tôi đầy tò mò. Tôi ném tờ giấy dính máu vào thùng rác và đứng dậy. Tôi phải ra ngoài nhanh chóng. Nếu cứ ở đây mãi thì sẽ bị hành hạ không ngừng.

"Không biết. Vì em mà tôi mất ngủ rồi."

"Vậy thì, ngoài biển cũng có thể nhìn thấy mà, ra ngoài hóng gió một chút không?"

"Chính miệng em vừa nói là em vừa bị hành hạ xong mới về được mà."

"À, không dễ dàng gì nhỉ."

Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ bám riết lấy mình, nhưng Jung Jae-yi lại vui vẻ buông tha. Có lẽ cậu ta trực giác nhận ra rằng tôi đang khó chịu vì cái nụ hôn tự ý đó.

"Dù vậy đến lúc ngủ thì anh cũng sẽ vào đúng không?"

"Ngủ ở đây sao? Đây là phòng của tôi mà."

"Phòng thiếu mà anh không thể nhường cho mấy đứa khác sao?"

"...Được rồi, phải nhường thôi."

Nghe vậy, Jung Jae-yi cười rạng rỡ rồi.

"Phòng Hong-sak ở đâu? Em sẽ ngủ cùng Hong-sak."

Lập tức trở nên nghiêm túc.

Tôi không để ý, đóng cửa phòng và bước ra ngoài.

Theo lời Jung Jae-yi thì đã gần nửa đêm rồi mà mấy đứa trẻ vẫn ồn ào. Cứ như thể nhìn thấy mấy đứa bạn cùng khóa uống rượu đến tận sáng sớm trong buổi tập huấn vậy.

"Ối! Đại ca!"

Tôi đứng ở ban công tầng 2 nhìn xuống dưới, đúng lúc Hong-sak vừa tắm xong, vừa sấy tóc bằng khăn vừa đi ra.

"Tụi em tưởng anh ngủ rồi nên không đánh thức ai cả, sao anh lại ra đây vậy?"

"Tỉnh rồi. Vừa nãy thôi."

"Thằng khốn Jung Jae-yi đâu rồi?"

"Không biết. Chắc là đi đâu đó rồi."

"Không lẽ vẫn còn ở ngoài chứ? Thằng khốn đó, chắc hôm nay phải mệt lắm khi cứ đi theo em cả ngày. Em vốn dĩ có thể lực thép mà."

*Há há!* Hong-sak chống tay vào hông và cười sảng khoái. Tôi liếc nhìn căn phòng đóng kín. Nếu cậu ta đi theo thì tôi cũng không thích, nhưng ngoài chuyện không thích ra thì tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ đi theo ngay mà...

"Hôm nay chơi gì vậy?"

"À! Anh tò mò chuyện đó sao! Mà anh ngủ trong phòng nên chẳng chơi được gì đúng không?"

Da cậu ta đen sạm đi và da chết bong tróc từng mảng. Đến mức này thì gần như ngang ngửa với Yoon-hwa rồi. Nếu có ngày Yoon-hwa và Hong-sak gặp nhau, ngày đó chẳng phải là một thảm họa sao. Có khi tai tôi sẽ chảy máu mất.

"Hôm nay em đã thử chơi lướt ván nước lần đầu tiên đấy! Và còn đi thuyền ra ngoài biển để ngắm dưới nước với cái gì đó ngậm trong miệng nữa! Em mới biết là có nhiều cá như vậy đấy! Nếu bắt được một con thì em đã cho anh xem rồi, nhưng chúng nó nhanh quá nên không bắt được! Tiếc ghê!"

"...Hong-sak, đừng hét nữa, nói chuyện bình thường đi."

"Em có hét đâu ạ? Em hơi phấn khích một chút thôi! Vì vui quá mà!"

Hong-sak thở hổn hển như một đứa trẻ. Việc cậu ta không tự kiềm chế được sự phấn khích của mình có vẻ hơi trẻ con, nhưng tôi lại thấy những biểu cảm thẳng thắn này thú vị hơn.

"Vui không?"

"Dĩ nhiên rồi! Và sau khi về thì bọn em đã làm gì ư! Bọn em chơi trò ném bóng theo cặp nam nữ! Em cứ nghĩ thằng Jung Jae-yi sẽ không chơi đâu, nhưng nó lại vui vẻ chơi cùng đấy! Bọn em còn bịt mắt đập dưa hấu nữa, tối thì nướng thịt và đốt pháo hoa nữa! Vui biết bao nhiêu!"

"Được rồi, em vui là được rồi."

"À! Ừm... Dĩ nhiên là nếu có anh nữa thì sẽ vui hơn..."

"Đến tận bây giờ mới nghĩ đến tôi, tôi sắp khóc rồi đây này."

Biểu cảm của tôi cực kỳ khô khan, nhưng vì đã quá quen thuộc nên không ai để ý. Hong-sak cười toe toét rồi lập tức nhìn tôi với vẻ mặt đáng ngờ. Khi cậu ta có biểu cảm này thì 100% sẽ nói ra những điều vô lý.

"Mà em có chuyện quan trọng muốn nói với đại ca."

"Làm ơn đi, nếu định nói vớ vẩn thì..."

"Jung Jae-yi hình như thích em đấy."

"..."

"Là con trai nhưng mà, trong xã hội bây giờ thì điều đó có quan trọng gì đâu chứ?"

"..."

"Không phải là vấn đề giới tính đâu ạ. Em vốn thích những người nhỏ nhắn, yếu ớt và trong sáng. Gu của em là vậy mà. Dĩ nhiên giới tính cũng hơi khó chịu một chút, nhưng thôi cứ tạm gác lại đã."

"..."

"Em muốn duy trì tình bạn với thằng đó. Làm sao để em có thể từ chối tình cảm của Jung Jae-yi một cách nhẹ nhàng nhất mà không làm cậu ấy tổn thương ạ?"

Tôi cứ tưởng cậu ta đang đùa nên nhìn mặt Hong-sak, nhưng cậu ta lại nghiêm túc một cách không cần thiết. Câu hỏi vô lý này tôi cũng phải trả lời sao?

"...Cứ để Jae-yi tỏ tình xong rồi hãy nghĩ đi."

"Quá muộn rồi! Lỡ ngày mai cậu ấy tỏ tình thì sao?"

"Chuyện đó..."

Tôi định nói là không có đâu, nhưng tiếng cửa phòng mở ra. Đó là căn phòng mà tôi vừa bước ra.

"Thấy chưa, cậu ấy ra đây để tỏ tình với em đấy!"

Hong-sak dán chặt vào tôi thì thầm vào tai tôi. Giọng điệu của cậu ta cao một cách kỳ lạ. Tôi quay đầu sang nhìn. Ánh mắt của Jung Jae-yi đang mặc bộ đồ ngủ đơn sắc đang dán chặt vào chúng tôi.

"...Điên mất. Cậu ấy đang nhìn em đấy!"

Vì tôi và Hong-sak dán chặt vào nhau nên không thể biết Jung Jae-yi đang nhìn chính xác vào đâu. Hong-sak bắt đầu hoảng loạn.

"Thế nên em mới bảo anh nói nhanh lên để đề phòng chuyện này mà! Bây giờ phải làm sao đây. Chết rồi..."

"Hong-sak, mà em tránh ra một chút đi."

"Em chết cũng không hôn thằng Jung Jae-yi đó đâu."

"Cậu ấy còn chưa nói là sẽ làm mà."

Hong-sak, người hôm nay đã nhận được sự tử tế quá mức từ Jung Jae-yi, làm quá lên và nắm chặt tay tôi. Cậu ta vốn là đứa trẻ không có khả năng tự đánh giá khách quan. Ngay cả việc không có lý do gì mà tôi lại quan tâm đến cậu ta, cậu ta cũng hỏi tôi có phải tôi thích cậu ta không, nên thực ra tôi cũng không ngờ trường hợp này lại xảy ra.

"..."

Jung Jae-yi im lặng đứng bên cạnh.

Dưới nhà, đèn nhấp nháy và bọn trẻ ồn ào. Dưới ánh đèn tắt ở tầng 2, khuôn mặt Jung Jae-yi chìm trong bóng tối. Khuôn mặt xinh đẹp và lộng lẫy đó nhìn thế này cũng có vẻ lạnh lùng.

"Vì Hong-sak nên em ra hơi muộn một chút."

Jung Jae-yi cũng đặt tay lên lan can như tôi.

"Cái gì?"

Khi tôi hỏi, Jung Jae-yi trả lời với vẻ mặt không cảm xúc và giọng thấp.

"Hơi tức giận một chút."

Đó là một từ ngắn gọn, nhưng hiệu quả thì rất lớn.

"Khó kiểm soát cảm xúc đúng không? Có thể hiểu được mà. Anh nghĩ em đang rất băn khoăn về điều gì đó..."

Việc không nhận ra không khí là sở trường của Hong-sak. Hong-sak đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi với giọng điệu như thể đã hiểu hết, thở dài và vỗ vai Jung Jae-yi.

"Cứ nói thẳng ra như một thằng đàn ông đi! Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!"

"Nói vớ vẩn gì thế."

"Đừng có lạnh lùng như vậy. Chắc là không dễ để chấp nhận cảm xúc của mình đúng không. Nhưng mà, không thể cứ trốn tránh mãi được. Anh đã quyết định rồi, em hãy dũng cảm mà... Ưm!"

Biểu cảm của Jung Jae-yi không tốt. Nhận ra rằng đây không phải là lúc để đùa giỡn, tôi bịt miệng Hong-sak lại.

"Hong-sak, thôi đi, vào ngủ đi."

"Ưm, ưm!"

"Tôi sẽ nói chuyện với Jae-yi. Tôi hiểu ý em rồi."

"Hiểu cái gì?"

Jung Jae-yi nắm lấy tay tôi. Hong-sak, người vừa được giải thoát khỏi cái miệng bị bịt, ngây thơ kể lại mọi chuyện khi Jung Jae-yi hỏi.

"Mày thực ra là thích tao đúng không!"

"..."

"Xin lỗi, nhưng tao thích con gái. Và ngoài chuyện đó ra, mày cũng không phải gu của tao. Nhưng đừng buồn quá. Mày là một thằng khá ổn đấy! Thật lòng mà nói thì ngoại hình cũng đỉnh, học cũng giỏi, đi đâu cũng không bị lép vế đâu. Chỉ tiếc là đối tượng lại là tao thôi!"

Hong-sak diễn xuất cực kỳ nhiệt tình. Tôi xoa đầu và thở dài sâu. Có lẽ việc cậu ta hòa hợp với Jung Jae-yi là điều hoàn toàn không thể. Dù đã hồi quy bao nhiêu lần rồi mà sao cậu ta vẫn không thay đổi mà lại nhất quán như vậy chứ...

"À, những lời đó..."

Jung Jae-yi lẩm bẩm nhỏ.

Rồi cười tủm tỉm nhìn Hong-sak.

"Anh không thích em vì em là con trai sao?"
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo