Chương 40
---
Chỉ đơn giản là ngủ lại dinh thự thôi, nhưng Jung Jae-yi lại tỏ ra như hành động này có ý nghĩa rất lớn. Có lẽ vì từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm chăng. Nhưng tôi cũng luôn bị bỏ mặc mà chưa bao giờ hành động như một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm như vậy. Nó rốt cuộc có vấn đề gì vậy?
Kế hoạch ngâm bồn nước nóng đã đổ bể, tôi rửa sạch mái tóc vuốt keo và cơ thể thấm đẫm mùi nước hoa rồi bước ra hành lang. May mắn là nó không đòi tắm chung.
"Mà cổ anh sao thế?"
"Cổ tôi sao?"
"Có vết đỏ kìa."
Tôi đi đến trước gương soi cổ mình. Có một vết dài đỏ chạy dọc bên cổ. Nhìn có vẻ đã đóng vảy nên chắc là đang lành lại.
"Chắc là bị trong đợt huấn luyện."
"Huấn luyện gì mà lại bị thương ở cổ vậy?"
Nếu tôi nhắc đến chuyện đuổi bắt thì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của Jung Jae-yi. Tôi không có ý định thêm chủ đề trò chuyện nào cả. Tôi ấp úng nói.
"Đại loại như đối luyện ấy mà......"
"Ồ, đối luyện. Chắc là vui lắm nhỉ."
"Chẳng vui chút nào."
Nghĩ đến những vất vả lúc đó mà tôi lại thấy lạnh xương sống ngay cả khi đang ngủ. Trời lạnh chết đi được mà cứ phải leo lên xuống ngọn núi lớn đó, khó chịu kiểm tra cổ đối phương. Nghĩ lại vẫn thấy đó là phương pháp huấn luyện tệ nhất, chẳng có tính thực tế chút nào.
"Có vẻ như anh và Dong-min hợp nhau nhỉ. Cứ nhìn cách hai người thân thiết là biết."
Jung Jae-yi mặc bộ đồ ngủ đơn sắc, bật đèn ngủ rồi tắt đèn phòng. Có lẽ vì ánh sáng dịu nhẹ nên khuôn mặt Jae-yi đang ngồi trên giường có phần chìm trong bóng tối.
"Không tệ. Không gây khó chịu."
Đằng nào trong phòng này cũng chỉ có một cái giường, tôi định ru Jung Jae-yi ngủ rồi sang phòng khách cạnh bên.
"Đối với anh, không gây khó chịu là một ý nghĩa khá lớn đó."
"......Chẳng ai nghĩ như vậy đâu."
"Có lẽ vì họ không quan tâm đến anh nên không biết thì sao?"
Với câu nói ẩn ý "Tôi quan tâm đến anh nên tôi biết rõ", tôi vô cớ quay mặt đi. Bởi vì đó là sự thật.
"Dạo này em thường xuyên mơ những giấc mơ kỳ lạ. Khi tỉnh dậy thì cảm thấy khó chịu không thể chịu nổi."
Jung Jae-yi mở lời bằng giọng nói trầm.
Tôi đang nhìn vào họa tiết tấm thảm trải sàn bỗng giật mình ngẩng đầu lên. Nếu nói về giấc mơ thì thật ra tôi là người có nhiều chuyện để kể nhất. Tôi thường xuyên gặp ác mộng, trong đó nhất định có Z xuất hiện, và trong số đó có vài lần tôi đã làm những hành vi biến thái thật sự.
"......Tình huống gì, không, có gì xuất hiện vậy?"
Tôi giả vờ bình tĩnh hỏi. Jung Jae-yi cau mày một cái rồi khẽ gật đầu.
"Không biết nữa. Tỉnh dậy là không nhớ gì cả. Chỉ là cảm giác rất khó chịu thôi."
"Không nhớ gì sao?"
"Vâng. Nhưng vì thường xuyên mơ nên sau này chắc sẽ rõ ràng hơn chứ? Dù bây giờ thì thế này."
Tôi không biết đó là loại giấc mơ gì nên không dám bảo cậu ta nhớ lại. Lỡ đó là một giấc mơ biến thái thật thì sao.
"Tò mò thật. Sau này nếu nhớ ra thì kể cho tôi nghe với nhé."
"Tò mò sao?"
"Ờ? Ừm."
"Không ngờ anh lại tò mò đó."
Jung Jae-yi khẽ cười. Mái tóc mái ướt át, lưa thưa chạm vào mặt. Chắc chắn là cậu ta không thể không được yêu thích. Dù điều kiện khác ngoài khuôn mặt đều tệ hại nhưng sức hút của khuôn mặt lại lớn đến mức có thể vượt qua mọi điều kiện bất lợi đó.
"......Nãy giờ cậu cứ nói như thể tôi không quan tâm đến cậu, nhưng ngay từ đầu tôi là người đã đưa Jae-yi đến đây mà."
Dù những lời nói rảnh rỗi này không thể lấp đầy sự thiếu thốn của Jung Jae-yi, nhưng ít nhất tôi phải ngăn cậu ta đi sai hướng. Tôi luôn cố gắng. Chỉ là những nỗ lực đó không đủ để làm hài lòng Jung Jae-yi.
"Dù tôi hơi bận nên có thể thờ ơ với cậu, và dù có cố gắng hết sức thì cũng không thể đáp ứng được tất cả những gì cậu muốn."
"......"
"Dù vậy, tôi mong Jae-yi cậu hãy biết rằng cậu là người duy nhất mà tôi làm nhiều đến mức này."
Đó là lời nói chân thành nhất và cũng là lời nói khó khăn nhất trong toàn bộ cuộc đời trước đây của tôi. Tất cả những lời này đều không có một chút dối trá nào.
Vì Jung Jae-yi luôn là sự tồn tại duy nhất đối với tôi.
"......"
Đứa trẻ đang ngồi trước mặt tôi lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch mà bình thường không bao giờ có. Jung Jae-yi, người đang cứng đờ như đá, không nhúc nhích một ngón tay nào, cuối cùng thở dài và ôm lấy khuôn mặt mình bằng hai tay.
"......Em biết mà. Anh đang cố gắng đối xử tốt với em."
Những ngón tay dài và thẳng che khuất hoàn toàn khuôn mặt nhỏ nhắn. Dù vậy, tôi vẫn dễ dàng nhận ra cảm xúc của cậu ta. Vì đôi tai lộ ra đỏ bừng.
"Nhưng, em......"
Đáng lẽ phải có lời tiếp theo, nhưng sự im lặng cứ kéo dài. Tai của Jung Jae-yi đã nóng bừng lên mà không hề hạ nhiệt. Lời tôi vừa nói hay đến vậy sao? Với phản ứng như thế này thì dù có hơi khó chịu và ranh mãnh, nhưng có lẽ sau này tôi có thể thành thật một lần nữa.
"Em không thích anh vướng vào người khác."
"Đó là cuộc sống xã hội mà?"
"Dù là cuộc sống xã hội."
Dù giọng nói của cậu ta bị bóp méo vì che mặt bằng lòng bàn tay, nhưng giọng điệu rất dứt khoát. Không, vậy là ý cậu ta muốn tôi không làm gì cả mà chỉ ở bên cậu ta thôi sao? Tôi bật cười một cách vô lý trước yêu cầu không thể chấp nhận được đó.
"Cậu đúng là còn trẻ thật."
"Trẻ thì sao ạ?"
"Đáng yêu. Nói những lời như vậy đó."
Tôi đứng dậy, tiến đến giường của Jae-yi. Tôi định kết thúc cuộc trò chuyện rồi đi ngủ.
"Ngủ ngon nhé, Jae-yi."
"Anh đi đâu vậy?"
Ngay khi tôi cù lét cằm Jae-yi và quay người lại, tay tôi lập tức bị nắm chặt.
Đến lúc đó tôi mới thực sự đối mặt với cậu ta. Khuôn mặt đỏ bừng không hợp với đôi mắt sáng quắc. Có gì đó hơi kỳ lạ.
"Tôi cũng phải ngủ chứ. Mệt rồi."
"Chúng ta không phải ngủ cùng nhau sao?"
"Làm sao chúng ta ngủ cùng nhau được."
"Tại sao?"
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi."
"Anh vừa nói em còn nhỏ mà."
"Tôi không nói câu đó với ý đó."
Tôi cứ bị cuốn vào. Trước mặt Jung Jae-yi, tôi phải chiều theo cảm xúc của cậu ta hơn là thành thật, và để làm vậy, tôi luôn phải giả vờ dịu dàng, nên rất khó để thẳng thừng từ chối những yêu cầu của cậu ta.
"Em còn nhỏ, không có vấn đề gì đâu mà."
"Lời tôi vừa nói là rút lại. Cậu không còn nhỏ như vậy đâu."
"Làm gì có chuyện đó. Anh tự nói ra mà."
Nhìn Jung Jae-yi không chịu thua ở những điểm kỳ lạ, tôi chợt nhận ra rằng ngay từ giây phút tôi đồng ý đến dinh thự này, mọi thứ đã sai. Đáng lẽ tôi nên dứt khoát từ chối và về nhà mới phải.......
"Cậu ra ngoài cũng hành xử như vậy sao?"
"Anh xem. Ở đây cũng có đúng hai cái gối này. Điều này có nghĩa là anh phải ngủ ở đây đó."
"Hai người đàn ông ngủ chung một giường thì chật lắm chứ? Phòng bên cạnh có thêm một cái giường nữa, đâu cần thiết phải ngủ chung ở đây cho bất tiện làm gì."
"Chật sao? Vậy anh ngủ sát tường đi. Em sẽ nằm ở ngoài."
"Jung Jae-yi, cậu có nghe tôi nói không?"
Tôi với vẻ mặt buồn ngủ hết sức lớn tiếng. Cánh tay bị nắm chặt đến mức máu không lưu thông được.
"Em sẽ không làm phiền đâu. Chỉ ngủ thôi."
"......"
"Em có thể lại mơ giấc mơ đó nữa mà."
Tôi biết cậu ta đang giả vờ đáng thương. Cái giấc mơ đó cũng chỉ nói là khó chịu chứ chưa bao giờ nói là đáng sợ, vậy mà từ ngữ đã được thay đổi một cách tinh tế. Nhưng dù tôi có chỉ ra tất cả những điều này thì Jung Jae-yi cũng sẽ không từ bỏ. Bằng mọi cách, thật sự bằng mọi cách, cậu ta sẽ tìm ra cớ để kéo tôi nằm xuống chiếc giường này.
"Ha....... Vậy thì tắt đèn là ngủ ngay nhé."
"Dĩ nhiên rồi."
"Nếu còn nói chuyện hay làm phiền thì tôi sẽ đi ngay đó."
"Vâng."
"Cậu làm tôi phát điên lên mất, thật sự......"
Tôi thở dài thườn thượt, cuối cùng cũng lên giường của Jung Jae-yi. Chiếc giường êm ái mang đến cảm giác thoải mái như có thể ngủ thiếp đi ngay lập tức chỉ cần chạm vào. Chăn ấm áp và êm ái, cùng với độ sáng vừa phải.
"Đã lâu lắm rồi mới được ngủ cùng anh như thế này."
Ngay khi vừa đặt gối xuống, Jung Jae-yi đã sát lại gần. Cảm nhận được mùi xà phòng và hơi ấm, tôi thực sự buồn ngủ đến mức sắp ngất đi.
"......Cậu đã hứa là không làm phiền mà?"
"Anh buồn ngủ sao? Giọng nói cứ ngắt quãng vậy?"
"Buồn ngủ. Tôi đã nói là mệt rồi mà."
"Ngủ ngay sao? Không chơi với em sao?"
"Trên giường thì chơi cái gì chứ......"
Giọng tôi dần kéo dài ra. Dù bình thường khá nhạy cảm nhưng tôi là người nhất định phải ngủ. Jae-yi khẽ cười, tắt đèn ngủ.
Tách-.
Ngay sau đó, bóng tối hoàn toàn bao trùm. Trong bóng tối mịt mờ, mái tóc đen của tôi vẫn hiện rõ ràng trong mắt cậu ta.
"Anh, ngủ rồi sao?"
"Ừm....... Vậy nên cậu đừng nói nữa......"
"Ngủ ngon nhé. Mơ đẹp."
Jae-yi đưa tay ra về phía tôi. Cơ thể cậu ta lớn hơn tôi một chút. Da trắng và mềm mại, hơi gầy nhưng cơ bắp săn chắc.
"......"
Có lẽ đã ngủ rồi, chăn của tôi phập phồng đều đặn. Tiếng thở rất nhỏ. Cứ như thể sắp tắt lịm. Jae-yi áp trán mình gần cổ tôi, khẽ lẩm bẩm.
"Hãy yêu em một chút đi......"
* * *
Đã lâu lắm rồi tôi mới thức dậy tỉnh táo mà không mơ thấy bất cứ giấc mơ nào. Tôi giật mình khi nhìn thấy bức tường trước mặt, nhưng ngay sau đó tôi nhận ra đây là giường của Jung Jae-yi.
Ngay khi tôi cựa quậy tìm điện thoại, Jung Jae-yi khẽ rên rỉ. Thấy có gì đó nặng trên eo, hóa ra là tay của Jung Jae-yi. Jung Jae-yi ôm chặt lấy tôi, áp sát toàn thân, rồi cuộn mình chui sâu vào chăn.
"......"
Tôi kiểm tra giờ bằng điện thoại. Rèm cửa tối màu nên không thể nhìn ra bên ngoài trời sáng đến mức nào.
6 giờ 28 phút. Nếu tính theo thời gian thì tôi ngủ không nhiều, nhưng chất lượng giấc ngủ không tệ. Ngủ thêm một chút nữa, hay là dậy đi về nhà. Sau một hồi suy nghĩ ngắn gọn, tôi đứng dậy.
"Ưm, anh......"
"Cậu ngủ thêm đi."
Nếu Jung Jae-yi tỉnh dậy thì chắc chắn sẽ lại lẽo đẽo theo sau. Tôi vuốt mái tóc bù xù của Jae-yi và đợi tiếng thở của cậu ta trở lại yên tĩnh.
Bàn tay của Jung Jae-yi đang ôm chặt eo tôi dần dần buông lỏng. Tôi lén nhìn rồi từ từ đặt chân xuống giường. Dù độ cao của nệm không thay đổi, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy e dè.
Kiễng gót, gom hết quần áo đã mặc hôm qua vào tay rồi bước ra ngoài cửa phòng, tôi nghĩ vậy. Đúng là vì Jung Jae-yi mà mình phải làm đủ thứ chuyện kỳ quặc.......
---