[Novel]Hướng Dẫn Sinh Tồn Khi Phản Diện Hồi Quy - Chương 49

Chương 49

---

Biểu cảm của Trưởng nhóm Seo thay đổi từng giây. Một sự im lặng không thể giải thích được bao trùm giữa hai chúng tôi. Bàn tay đang nắm lấy nhau nóng hổi. Dù tôi không có ý định trở thành tín đồ, nhưng theo giáo lý của Giáo phái Khởi Nguyên mà Trưởng nhóm Seo nói, tôi hoàn toàn đủ tư cách là một tín đồ. Vậy nên, đây cũng không phải là một lời nói dối hoàn toàn.

"Sao? Tôi có nói dối không?"

"Tôi thà tin đó là lời nói dối còn hơn. Cậu ơi, đó là tà giáo mà! Một tôn giáo hoàn toàn điên rồ! Tại sao cậu lại dính vào thứ đó chứ......!"

"Trưởng nhóm nói đúng. Đúng là một tôn giáo hoàn toàn điên rồ. Thế nên tôi muốn xác nhận xem sao."

Tôi buông tay Trưởng nhóm Seo ra, khẽ cười.

"Người có năng lực khởi nguyên sẽ tái lâm sao? Sự cứu rỗi đó rốt cuộc là làm thế nào? Tôi có thể được cứu rỗi không? Có thật sự tồn tại thần linh không?"

Dối trá.

"Dù là chuyện không thể tin được, nhưng tôi tò mò về những điều này."

Dối trá.

Tôi thành thạo buông lời nói dối. Trưởng nhóm Seo lùi lại vài bước với vẻ mặt kinh hãi.

"Thế nào? Có hấp dẫn không?"

"......Về phần đàm phán này thì tôi thấy hấp dẫn đó, nhưng về con người Kwon Eui-hyun thì tôi thấy hứng thú giảm đi một chút rồi."

"Hiệu quả tốt nhỉ."

Tôi cười với vẻ mặt đùa cợt.

"Cậu thật sự......"

Trưởng nhóm Seo nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói rất nhiều điều. Chắc là có nhiều điều muốn nói lắm. Tôi nhún vai. Ngay sau đó, điện thoại của Trưởng nhóm Seo reo lên.

―Trưởng nhóm, giờ ăn trưa kết thúc rồi mà anh đang ở đâu vậy?

"......Hả? Vậy sao? Tôi không, không biết......"

―Cả Eui-hyun cũng không thấy đâu nên chúng em đang cá là có khi nào Trưởng nhóm đã bắt cóc cậu ấy không, sao ạ? Chắc là không bắt cóc thật đâu nhỉ?

"Tôi đang ở cùng cậu ấy mà....... Được rồi. Tôi sẽ đưa cậu ấy xuống."

Trưởng nhóm Seo thở dài rõ rệt ngay sau khi cúp điện thoại. Có vẻ như ông ta chưa biết nên nói gì. Dù sao thì cũng không quan trọng. Ít nhất là tôi đã chiếm được một vị trí có lợi hơn một chút.

"Thôi, chuyện này chúng ta sẽ nói sau đi. Bây giờ đầu tôi đang ong ong, không nghĩ được gì cả......"

"Vâng. Anh là cấp trên của tôi mà. Tôi phải nghe lời chứ."

"Ôi, thật sự là tức sôi máu mà!"

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn Trưởng nhóm Seo quạt tay và đi trước. Không bị lộ là được rồi. Ít nhất là vậy.

* * *

Vẫn còn vài điều cần đàm phán nữa. Tôi định nếu Trưởng nhóm Seo không đồng ý điều tra Giáo phái Khởi Nguyên thì tôi sẽ lập tức sử dụng vé du lịch đảo Palm. Vé du lịch thuộc thẩm quyền của cấp cao trong Bộ Thợ săn nên Trưởng nhóm không có quyền định đoạt. Tôi có thể sử dụng bất cứ lúc nào tùy thích. Nói cách khác, ngay cả khi công ty đang bận rộn không thể đi được, tôi vẫn luôn nể mặt họ.

"......Tôi có nghe nói Kim Tae-won đã vào phòng biệt giam, nhưng sau đó thì tôi không rõ nữa."

"Phòng biệt giam đâu phải là hình phạt. Lão già đó từ trước đến giờ vẫn thích phòng biệt giam để có thể thoải mái một mình mà."

"Nghe cậu nói cứ như biết rõ người đó lắm vậy. Không phải cậu bảo chưa từng gặp Kim Tae-won sao?"

Dong-min vừa cắt thịt bò bít tết cho vào miệng vừa hỏi. Tôi khéo léo chuyển hướng câu chuyện.

"Tôi đọc trên báo. Tôi đã nói là tôi tìm hiểu trước khi đi rồi mà."

"Lần đầu tiên tôi thấy cậu quan tâm đến người khác như vậy đó. Cậu tò mò về tương lai đến thế sao?"

Ly rượu vang Dong-min gọi hôm nay sao mà ngọt thế. Chắc hôm nay là ngày để uống rượu rồi. Có lẽ vì mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp chăng. Tôi liếm môi một lần rồi nghĩ.

"Tương lai thì lúc nào cũng tò mò chứ. Nó bất an mà."

"Bất an cái gì?"

"Kỳ lạ thật. Cái đó tò mò đến thế sao?"

"Hả? Không, tôi không có ý đó. Tôi chỉ lo cậu có chuyện gì thôi......"

Dong-min ấp úng với vẻ mặt bối rối. Thực ra, mức độ này còn chưa tính là kỳ lạ. So với hai nghiệp chướng con người trong nhà tôi thì chẳng là gì cả.

"......Lo lắng? Có chứ."

Đó là một ngày hiếm hoi tôi được tan làm đúng giờ. Trưởng nhóm Seo, người vẫn còn sốc vì chuyện sáng nay, không hề giữ tôi lại khi tôi định về. Với vẻ mặt như vừa thất tình, các thành viên trong đội cả ngày cứ hỏi tôi tại sao Trưởng nhóm lại như vậy.

"Có ai mà không có chuyện để lo lắng chứ?"

Dạo này tôi nói dối ngày càng nhiều. Chẳng thể nói sự thật về bất cứ điều gì. Cứ khéo léo che giấu sự thật như không có chuyện gì thì bất ngờ lại quên mất sự thật. Thế nên tôi định làm gì nhỉ? Vốn dĩ đã có một điều gì đó tôi đang nghĩ đến.......

"Dù tôi có hỏi thì cậu cũng sẽ không nói cho tôi biết đâu nhỉ?"

"Này. Cha Dong-min."

"Hả?"

Dong-min giật mình trước tiếng gọi đột ngột của tôi. Tôi, người đã khiến Dong-min giật mình, lại thản nhiên cười khẽ. Mặt tôi hơi đỏ.

"Sợ hãi rồi hả?"

"Không sợ gì cả mà?"

"Thấy sợ rồi đó."

"Tự nhiên gọi làm tôi giật mình thôi."

"Cũng như nhau thôi."

Có một điều Dong-min không biết, đó là tôi rất dễ say rượu. Loại rượu vang thương hiệu được ủ 50 năm để lại hậu vị đậm đà rất đặc biệt, Dong-min khá thích uống. Ban đầu thì chát, nhưng sau khi uống hết thì cuối cùng chỉ còn lại vị ngọt trong ký ức. Cứ như ai đó vậy.

"Tan làm sớm thật tốt."

"Đội của cậu đặc biệt bận rộn mà. Cứ có gì là các đội khác lại tìm đội 1."

"Đúng vậy. Cấu trúc công ty có vấn đề."

"Đội 1 chắc chắn rất có năng lực mà. Có những việc chỉ có đội cậu mới làm được."

"Có năng lực thì cũng bị vắt kiệt sức sao?"

"Không phải vậy mà....... Sao thế này? Tôi cũng buồn khi thấy cậu bị công ty giữ chân cả ngày mà."

Đã khá lâu rồi tôi mới có một cuộc hẹn ngẫu hứng không vì mục đích gì cả. Có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi tốt nghiệp đại học. Dong-min rũ nhẹ lông mày, đặt tay lên bàn.

"Nói về vé du lịch đảo Palm đó......"

"Ồ-."

"Sao vậy?"

"Vừa nãy tôi cũng nghĩ đến chuyện đó."

Giọng tôi hơi lười biếng. So với không khí căng thẳng thường ngày thì lần này chắc chắn là mềm mỏng hơn. Dong-min căng thẳng, nắm chặt lòng bàn tay ướt mồ hôi để che giấu. Dù ban đầu không định nói chuyện này, nhưng nói trước cũng không có gì là xấu cả.

"Cậu có ai đi cùng không?"

"Cũng có, đại khái là vậy."

"Gì?! Có rồi sao?!"

Dong-min bật dậy khỏi ghế. Mọi người trong nhà hàng đều nhìn chằm chằm vào Dong-min với vẻ mặt 'rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy'. Nhưng làm sao tôi có thể để ý đến những chuyện nhỏ nhặt đó được.

"Cái đó, cái đó, cái đó là, là ý gì vậy?"

"Bố ở nhà đó. Không muốn chạm mặt khi ông ấy uống rượu."

"Không, không, không đến dinh thự sao?"

"......Bị làm phiền lắm. Cũng không có tâm trạng. Ở đó có nhiều đứa trẻ kỳ lạ lắm."

"Khách, khách sạn sao?"

"À, có khách sạn nữa. Tôi không nghĩ đến."

"Không! Không! Tại sao lại đi khách sạn!"

Dong-min tự nói ra rồi lại cực kỳ tích cực phủ nhận.

"Ai lại đi khách sạn không lý do khi muốn nghỉ ngơi một mình chứ? Cái đó là xa xỉ! Trên đời này có bao nhiêu người đáng thương chứ? Nếu có tiền đi khách sạn thì thà quyên góp còn hơn!"

Dù là tôi nói nhưng đó thật sự là một lời biện minh vô lý. Dong-min cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc gáy, dần dần nhìn tôi với vẻ dò xét. Lộ rồi sao.......?

"Đúng là đi khách sạn rồi bị người ta bắt bẻ thì phiền phức thật."

"Đúng vậy! Dĩ nhiên rồi! Mặt cậu cũng khá nổi tiếng mà!"

"Ngày mai còn phải đi làm nữa."

"Đúng vậy! Đến nhà tôi rồi cùng đi làm bằng xe thì tiện lợi biết bao! Cũng giảm ô nhiễm môi trường do sử dụng xăng dầu nữa!"

Chỉ trong chốc lát, Dong-min từ một thiên thần từ thiện biến thành một người bảo vệ môi trường, ngồi xuống ghế với vẻ mặt ngại ngùng. Tôi chống cằm lên bàn, im lặng suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

"Được rồi, đến nhà cậu thì hơn."

"Trời ơi!"

Dong-min giấu điện thoại dưới bàn và liên lạc với quản gia nhanh hơn bao giờ hết. Nhà cửa được dọn dẹp gọn gàng đúng không? Phải quản lý tốt nhé. Không được có bất kỳ vấn đề gì hết. Thật lòng đó.

"Hôm nay cho tôi ở nhờ nhé."

Tôi khẽ nghiêng đầu nói. Mỗi khi đối diện với khuôn mặt đỏ bừng vì rượu của tôi, tim Dong-min lại đập thình thịch. Dong-min gật đầu lia lịa. Nhờ gì mà nhờ! Giữa chúng ta mà! Không có chuyện đó đâu! Cậu cứ ở nhà tôi cả đời cũng được!
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo