[Novel]Hướng Dẫn Sinh Tồn Khi Phản Diện Hồi Quy - Chương 70

Chương 70

---

Những người trong đoàn điều tra nói là đi thăm dò xung quanh và quay về, không lâu sau lần lượt xuất hiện. Khuôn mặt họ đầy vẻ mệt mỏi. Chỉ riêng Đội trưởng Seo là trông đặc biệt vui vẻ, tôi nhìn thoáng qua là đã hình dung được tình hình rồi.

"Cô đi đâu về vậy?"

"Thì đi mua nguyên liệu nấu bữa tối, rồi trò chuyện với bà con trong làng thôi. Không có gì đặc biệt cả."

Đối với một người nói không có gì đặc biệt thì vẻ mặt lại quá đắc ý.

"Mà trong phòng không có bếp ga, cô định nấu ăn kiểu gì vậy?"

Tôi đã khảo sát xong tòa nhà lắp ghép rồi. Cái nhà này, có người ở lâu rồi bỏ đi, không những không có bếp ga mà còn không có nước nóng nữa. Cái ý nghĩ cho thuê một cái chỗ như thế này mà thu tiền thật là tệ hại.

"Ơ... ơ... ơ... ơ... bếp ga! Để tôi cho mượn bếp ga!"

Từ đâu đó Su-chan hấp tấp chạy ra. Tôi đã bảo đừng giả vờ biết tôi, nhưng có vẻ như cậu ta đã theo dõi tôi từ xa.

"Ôi, ai vậy?"

"Tôi cũng không biết."

"Tô... tôi, tôi làm việc ở đây! Vi... việc gì cũng làm được hết!"

Khi tôi vờ như không biết, Su-chan lại càng hét lớn hơn. Giọng cậu ta to đến mức muốn rụng cả tai.

"Chân cậu bị sao vậy? Chắc đau lắm hả?"

"Chân, chân bị dính bẫy nên! Cắt mất rồi! Lúc đó, đau, đau lắm ạ!"

"Bẫy là gì?"

"Bẫy đó, cái bẫy."

Tôi khéo léo sửa lại từ mà cậu ta vừa nói sai lúc nãy. Bẫy, bẫy... Su-chan lẩm bẩm từ ngữ khó phát âm đó.

"Nếu chưa ăn tối, mọi người có muốn ăn cùng chúng tôi không? Chúng tôi mua nhiều nguyên liệu lắm."

"Có, có được không ạ?"

"Sao cậu lại nhìn tôi? Cứ làm theo ý mình đi."

Su-chan nhìn sắc mặt tôi rồi gật đầu. "Con, con có bếp ga ở nhà! Con sẽ mang đến ngay!" Su-chan khập khiễng chạy đi đâu đó.

"Có vẻ sức khỏe không tốt, mà lại là người tốt bụng ghê nhỉ?"

"Đúng vậy."

"Nhưng nhờ vậy mà đỡ lo chuyện nấu ăn rồi! Giáo sư Seo sẽ nấu món ngon cho học sinh Eui-hyun đó!"

Tôi không mong đợi gì nhiều, nhưng cả ngày chưa ăn gì nên tôi đói lắm. Mọi người trong đoàn điều tra bắt đầu hối hả chuẩn bị nấu ăn trước khi mặt trời lặn hẳn.

Thời gian ăn uống ngắn ngủi. Dù nói là nấu ăn nhưng không có nhà bếp tử tế nên cũng có giới hạn. Đội trưởng Seo vừa cho rau đã gọt vỏ vào nồi đun sôi, vừa nướng thịt, vừa lẩm bẩm như thể đang đi chơi.

"Trái, trái cây ăn không? Có, có dưa hấu đó."

"Ôi, chúng tôi đâu có đến đây để vét sạch đồ đạc của Su-chan đâu mà cứ được cho ăn mãi thế này thì sao chứ?"

"Không, không sao đâu ạ! Mọi người đợi một chút!"

Su-chan, người đang gắp vài miếng thịt ăn, nhanh chóng đứng dậy và luống cuống. Tôi khẽ thở dài và cố gắng phớt lờ Su-chan.

"...Chuyện Su-chan đó. Chắc là nạn nhân của giáo phái đúng không?"

Đội trưởng Seo thì thầm nhỏ.

"Phải biết phân biệt đúng sai thì mới có niềm tin vào tôn giáo được, nhưng Su-chan có vẻ tin mà không hiểu gì cả."

"......"

"Tôi nhìn những trường hợp như vậy thì thấy thương lắm."

"......"

"Có những người không biết viết tên mình ra chữ rồi nhắm mắt xuôi tay. Chuyện đó buồn biết bao."

Đối với tôi, người chưa bao giờ suy nghĩ sâu sắc về vấn đề này, lời nói của Đội trưởng Seo đã mang lại một góc nhìn mới. Tôi đã hiểu được lý do cho cảm giác khó chịu mơ hồ mỗi khi nhìn thấy Su-chan.

Vì cậu ta thật đáng thương.

"Có vẻ như đó là những điều mà không biết thì sẽ dễ chịu hơn."

"Muốn sống mà không biết sao?"

"Vâng."

"Tôi thích sự thành thật của anh."

Đội trưởng Seo khẽ cười. Dù có biết những điều này cũng chẳng giải quyết được gì. Su-chan cầu xin tôi cứu rỗi, nhưng tôi không chắc liệu cậu ta có thể hạnh phúc hay không dù tôi có đổ bao nhiêu tiền của vào cho cậu ta đi nữa. Nếu cứu được Su-chan thì tiếp theo là gì? Trên thế giới này chỉ có mình cậu ta sống khổ sở như vậy thôi sao?

"Nhưng một khi đã biết rồi thì không thể quay lại lúc chưa biết được nữa."

Giọng nói trầm lắng đặt nặng lên lồng ngực tôi.

"Dưa, dưa, dưa hấu chín rồi! Ngon lắm đó!"

"Ôi, vậy sao? Mọi người lại đây ăn dưa hấu đi!"

Đội trưởng Seo gọi những người trong đoàn điều tra đang ăn cơm. Khoảnh khắc nhìn thấy Su-chan cầm quả dưa hấu lớn bước đến, với chiếc chân giả bằng gỗ rẻ tiền vướng víu, tôi chợt linh cảm mình đã rơi vào bẫy.

'Không thể quay lại nữa rồi.'

Đúng vậy, tôi không thể quay lại cái lúc mà mình chưa biết gì cả.

---

* * *

---

Hoạt động chính thức sẽ bắt đầu sau khi ngủ dậy. Kế hoạch hoàn toàn không có gì đáng sợ cả. Toàn bộ kế hoạch chỉ là cùng tham dự buổi lễ nhà thờ của Trường Khởi Nguyên vào sáng mai. Trong lúc đó, một số người sẽ phỏng vấn tín đồ, còn một số người sẽ đột nhập nhà thờ. Tôi đau đầu suy nghĩ mình phải làm gì để tiếp cận bí mật mà Trường Khởi Nguyên đang che giấu.

Mọi người đã quét dọn sơ qua căn phòng đầy bụi và phân chia chỗ ngủ. Chỉ có một phòng nên nhường cho phụ nữ, còn đàn ông thì trải chiếu ngủ bừa bãi ngoài phòng khách.

Vì không có phòng tắm tử tế nên tôi rút vòi tưới cây ra và dội nước lên người. Địa điểm đương nhiên là ngoài trời. Đội trưởng Seo đưa cho tôi cục xà phòng mà cô ấy nói là mua được ở thành phố. Tôi dùng nó để rửa mặt và gội đầu. Tóc tôi cứng đơ như muốn rụng cả ra vì cục xà phòng rẻ tiền đó.

"May là mùa hè, chứ mùa đông thì chắc chết cóng mất."

"Đúng vậy, nếu theo kế hoạch ban đầu thì là đến vào mùa đông đó. Trời đã cứu chúng ta rồi. Học sinh Eui-hyun, cảm ơn anh-."

"Vâng..."

Trần nhà đầy nấm mốc. Có vẻ như nó được xây dựng sơ sài nên khi mưa thì nước sẽ rò rỉ. Từ cửa sổ mở ra, tôi nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu.

"...Eui-hyun, cậu không sao chứ?"

Trong số nhân viên mới chỉ có Hae-su và tôi. Cả hai nằm sát vào góc nhà nhất, ngay cạnh cửa sổ. Sàn nhà cứng nhắc đến nỗi dù tôi xoay người thế nào thì lưng cũng cứ bị cấn. Không có gối, tôi đặt quần áo mang theo sau đầu và nằm nghiêng.

"Bây giờ thì đỡ rồi."

"May quá..."

Sự im lặng kéo dài. Tôi lau qua loa lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng vào quần áo.

"Tôi xin lỗi vì lúc nãy đã cư xử khó chịu."

"......"

"Cả chuyện đột nhiên dồn ép cô trước đây nữa."

Hae-su không có lý do gì để nhất định phải trả lời những gì tôi muốn. Ngay cả khi Hae-su đang nắm giữ manh mối, việc cô ấy có tiết lộ hay không hoàn toàn là tùy thuộc vào Hae-su.

"Không sao đâu. Tôi cũng có phần tự chuốc lấy mà..."

*Khò khò-.* Tiếng ngáy từ đâu đó vọng lại. Những người này luôn mệt mỏi đến mức cứ đặt đầu lên gối là ngủ gục ngay.

"Dong-min vẫn ổn chứ? Tôi đã thắc mắc."

"Cha Dong-min thì..."

Tôi nhớ lại ký ức cuối cùng với Dong-min. Cái dáng vẻ kiên quyết phá vỡ mối quan hệ bạn bè của cậu ta, tôi không thể nào quên được.

Nếu không phải bạn thì là gì chứ? Tôi không có ý định làm gì khác với cậu cả. Lẽ ra tôi phải nói như vậy ngay tại chỗ. Nhưng tôi không thể nói ra.

"Cha Dong-min vẫn giống như lúc huấn luyện thôi."

"Khóa huấn luyện vui thật đó, tôi thường xuyên nhớ lại lúc đó. Thậm chí còn hay mơ thấy nữa..."

"Cô không ghét khóa huấn luyện sao?"

"Ghét chứ, lúc đầu thì ghét."

Tôi tưởng Hae-su sẽ nói tiếp ngay, nhưng cô ấy im lặng một lúc lâu. Tuy nhiên, tôi không thúc giục Hae-su nói nhanh lên. Cũng có lý do là tôi không quá tò mò. Điều tôi tò mò chỉ là danh tính của lời nói mà Hae-su đã nói và lý do Hae-su đến đây mà thôi.

"Tôi sợ tất cả những điều lần đầu tiên làm. Mà trên đời này có rất nhiều điều tôi chưa từng trải nghiệm. Vì vậy, thành thật mà nói, tôi sợ tất cả mọi thứ. Mọi thứ..."

"Nói vậy mà vẫn liều mạng nộp đơn vào đây nhỉ."

"Tôi không nộp đơn."

"......"

"Tôi không thể nói hết được, nhưng tôi không muốn đến đây."

Giọng Hae-su rất nhỏ. Nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve ngoài cửa sổ. Tôi khẽ dịch người về phía Hae-su để nghe rõ hơn giọng nói nhỏ bé của cô ấy.

"...Dù sao thì, tôi thật lòng cảm ơn vì đã giúp tôi trong khóa huấn luyện. Nhờ thắng cuộc lúc đó mà nó trở thành một kỷ niệm đẹp đối với tôi. Mọi người trong nhóm cũng đều thích. Tôi hạnh phúc khi thấy điều đó."

Hae-su nằm ngửa nhìn trần nhà, không nhúc nhích. Giống như một con búp bê được nhồi bông quý giá. Ánh trăng chiếu xuống làn da trắng bệch như chưa từng được nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Cái cổ gầy gò như thể chưa bao giờ được ăn uống đầy đủ, chỉ cần chạm nhẹ là có thể gãy. Nghe nói là đến từ Khu 1, nhưng tại sao lại gầy gò đến vậy? Hae-su luôn là một điều bí ẩn.

"Cô muốn đạt được điều gì ở đây?"

Tôi hỏi.

"Không muốn đến đây, nhưng đã đến thì phải có lý do chứ?"

"......"

"Cái này cũng không thể nói sao?"

Hae-su mím chặt môi.

Lần này không được tức giận. Phải nói chuyện nhẹ nhàng để giải quyết. Tôi không ngừng tự nhủ trong lòng. Nếu thất bại thêm một lần nữa, Hae-su có lẽ sẽ không cho tôi thêm cơ hội nào nữa.

"Tôi..."

Hae-su mở mắt ra. Đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy nỗi buồn. Gương mặt cô ấy như sắp khóc đến nơi. Tôi bối rối luống cuống. Lại làm cô ấy khóc nữa rồi. Hỏng hết rồi. Hết thật rồi sao?

"Tôi lại làm sai sao? Nếu không muốn nói thì không cần nói đâu. Tôi không ép buộc đâu. Vốn dĩ giọng điệu của tôi..."

Hae-su lặng lẽ lắng nghe tôi biện minh bằng giọng nhỏ, rồi đưa tay nắm lấy cánh tay tôi. Những ngón tay không còn cơ bắp trông giống như của một đứa trẻ chưa trưởng thành.

"Im lặng, mọi người sẽ tỉnh giấc mất..."

Tôi khẽ nhìn xung quanh. Thực ra, tiếng ếch kêu quá to nên tôi nghĩ những lời thì thầm như thế này sẽ dễ dàng bị át đi.

"Được rồi. Tôi sẽ im lặng và ngủ."

"......"

"Hae-su cũng ngủ ngon nhé."

Tôi điều chỉnh lại tư thế nằm nghiêng. Thật buồn cười khi cứ ngửi mùi hôi thối của lợn mãi cũng quen. Tôi nhắm mắt và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Vì mệt mỏi luôn bao vây nên việc ngủ thiếp đi rất dễ dàng.

"Tôi..."

Khoảnh khắc nào đó, Hae-su khẽ thì thầm vào tai tôi.

"...Tôi đến đây để giám sát anh."

Vấn đề là tôi không thể biết đó là trong mơ hay là hiện thực.

---
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo