Hông có lịch update;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 10
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Khi hình dáng của Luke lộ ra, Feil giật nảy mình và ngã khuỵu xuống sàn.
“S-sao ngài lại ở đây… Tại sao ngài lại ở đây……”
“Quả nhiên kẻ mà cậu tìm là thằng này sao?”
Luke khẽ búng tay, bên trong con hẻm bỗng sáng rực lên. Một độ sáng ở một đẳng cấp khác, không thể so sánh được với chiếc đèn mà Feil đang cầm trên tay. Và ở phía sau anh, có một người đàn ông đang nằm sõng soài. Đó là người hầu của gia tộc mà Feil đã tuồn quả cầu pha lê và giao cho.
“Feil.”
Nghe tiếng Luke, vai Feil khẽ run lên.
“Cậu nghĩ ta sẽ không biết sao? Hay là, cậu chỉ nghĩ rằng ta sẽ ngoan ngoãn chịu trận?”
Luke ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào mắt Feil. Gương mặt đã tái mét của cậu ta ướt đẫm mồ hôi.
“Làm sao… Rốt cuộc là làm sao……”
“Ngay từ khi cậu xuất hiện ở phòng họp đó với tư cách là nhân chứng và chỉ điểm ta, đã không có gì là không kỳ lạ cả. Khi nghe nói cậu đã đứng gác thay cho các thành viên Biệt đội trong thời gian qua, ta đã đoán ra ngay. Thủ phạm thực sự của vụ án này là ai.”
Luke lôi thứ gì đó từ trong người ra và ném xuống trước mặt Feil. Cậu ta cũng nhận ra vật đó và bắt đầu run lẩy bẩy.
“Ta tìm thấy thứ này trong phòng của cậu. Đó là một cuốn sổ ghi chép tay từ Nhật ký quản lý vật tư và vũ khí quân dụng. Có vẻ cậu đã tốn khá nhiều công sức để nghĩ cách tuồn vật tư ra ngoài mà không bị phát hiện nhỉ?”
Sau khi hỏi Danny về Feil, Luke đã cùng cậu ta đến phòng của Feil. Luke đã biết hai người ở chung phòng, và trong lúc Luke lục lọi khắp phòng Feil, cậu đã chỉ thị cho Danny giữ chân đám lính canh để câu giờ.
Cậu đã tìm thấy thứ này trong ngăn kéo bàn làm việc của Feil. Dù Feil đã cố gắng tạo ra một không gian bí mật bằng cách lót thêm một tấm gỗ dưới đáy ngăn kéo để cất giấu, nhưng làm sao sự vụng về đó có thể qua mắt được Luke.
“X-xin hãy tha cho tôi. Đội trưởng! T-tôi đã sai rồi… T-tôi đã phạm tội đáng chết. Xin ngài…”
Feil bắt đầu dập đầu lạy Luke, lặp đi lặp lại những lời đó. Cơ thể cậu ta run rẩy dữ dội hơn cả lần gặp ở phòng họp trước đây.
“Biết là tội đáng chết, tại sao lại làm chuyện này?”
“C-chuyện đó…”
Feil mấp máy môi. Đôi môi cậu ta đã từ lâu không còn chút huyết sắc.
“Là vì bệnh tình của mẹ cậu sao?”
Những lời bất ngờ thốt ra từ miệng Luke khiến đôi mắt của Feil còn mở to hơn lúc nãy. Có vẻ như cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng Luke lại biết chuyện đó.
“Ta đã nghe từ Danny. Rằng cậu đang một mình chăm sóc người mẹ bệnh nặng và sống qua ngày một cách khó khăn. Lý do cậu với tính cách nhút nhát như vậy mà vẫn bám trụ ở biệt đội cũng là vì để chăm sóc cho bà ấy, phải không?”
Feil, không giống một người lính, có tính cách khá rụt rè. Cậu ta vừa nhát gan vừa hay lo lắng, mỗi lần đi chiến trường về, cậu ta gần như mất hồn mất vía, đi lang thang với vẻ mặt ngây dại trong vài ngày. Luke biết điều đó, nên đã cố gắng loại Feil ra khỏi các nhiệm vụ nhiều nhất có thể.
Cậu viện đủ mọi lý do, nào là không cần giúp đỡ, chỉ cần đứng canh gác, hoặc đi báo cáo trước cho trụ sở. Đồng thời, cậu cũng tò mò tại sao Feil không chuyển sang đơn vị khác mà lại ở đây lâu như vậy.
Và sự tò mò đó đã được giải đáp qua câu chuyện nghe được từ Danny hôm nay. Là vì tiền. Trong quân đội Đế quốc, các đơn vị ma thuật chiến đấu ở những vị trí trọng yếu trên chiến trường thường có lương cao hơn các đơn vị khác. Nhưng lương của biệt đội còn cao hơn các đơn vị ma thuật thông thường. Biệt đội, hoạt động tách biệt với quân chủ lực và đảm nhận vai trò tấn công vào điểm yếu của kẻ thù, đương nhiên thuộc nhóm có mức lương cao nhất.
“B-bệnh tình của mẹ tôi trở nên nghiêm trọng hơn vào năm nay ạ. Tôi không có đủ điều kiện để mời bác sĩ giỏi nên chỉ có thể cầm cự bằng thuốc… Nhưng họ nói nếu không dùng thuốc tốt hơn, bà sẽ không qua khỏi được, nên tôi đã trót dại…”
Feil cúi gằm mặt. Cơn run rẩy bao trùm cơ thể anh ta đã biến mất từ lúc nào. Một giọng nói buông xuôi vang vọng trầm thấp trong con hẻm.
“Đó không phải là lý do để phạm tội.”
“T-tôi biết ạ. Thực ra, sau khi lấy trộm một lần, tôi đã định dừng lại. Thật đấy ạ! Đội trưởng, xin hãy tin tôi…”
Ánh mắt Luke chợt nheo lại. Nghĩ lại thì cũng lạ, một kẻ nhút nhát và hiền lành như vậy mà lại có thể trộm vật tư nhiều lần đến thế. Dù cho có là vấn đề sinh tử của mẹ mình đi nữa, việc đi ngược lại bản tính đã ăn sâu vào con người cả đời không phải là chuyện dễ dàng.
“Nếu có điều gì ta chưa biết, hãy khai ra hết sự thật ngay bây giờ.”
Feil nhìn Luke với ánh mắt dao động. Luke đọc được sự do dự trong đó, nhưng anh không thúc giục hay nổi giận thêm.
“Là… là đội trưởng Mael…”
“Mael?”
“Vâng. Là đội trưởng Mael đã chỉ thị. Thực ra, sau khi trộm đồ một lần, tôi nhận ra đó là việc không thể làm nổi nên đã định dừng lại, nhưng lúc đó lại bị đội trưởng Mael phát hiện…”
Sau đó, Feil ngoan ngoãn kể lại mọi chuyện. Ban đầu, khi biết mình bị Mael phát hiện, cậu đã chuẩn bị tinh thần rằng sự nghiệp quân ngũ của mình đã kết thúc, rằng mình sẽ phải cởi bỏ quân phục. Nhưng không hiểu sao, Mael lại đưa ra một đề nghị rất khác lạ.
“Ngài ta nói rằng không được dừng việc tuồn vật tư ra ngoài cho đến khi có chỉ thị riêng của ngài ta… Nếu không tuân theo, thì sẽ truy cứu tội của tôi…”
À, bây giờ Luke đã hiểu. Chắc chắn Mael đã lên kế hoạch đổ hết mọi tội lỗi này lên đầu cậu ngay từ lúc đó. Hắn ta đã nghĩ rằng, so với việc chỉ trộm một lần, việc thường xuyên tuồn vật tư ra ngoài sẽ khiến cậu không thể chối cãi và dễ dàng hạ bệ cậu hơn. Hắn sai Feil tạo ra những bằng chứng thực tế về việc biển thủ vật tư, sau đó đưa Feil lên làm nhân chứng để đưa ra lời khai, và khi đó, vở kịch hạng ba này mới hoàn thành.
“Thằng chó chết này.”
Nghe lời chửi thề tục tĩu của Luke, mắt Feil mở tròn.
“Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên làm vậy… vì… vì quá sợ hãi… hức, tôi sợ rằng nếu tôi không làm việc, mẹ tôi sẽ cứ thế mà qua đời…”
Feil vừa khóc vừa xin lỗi Luke. Nhìn người thuộc cấp đang dập đầu nhận tội vì lựa chọn ngu ngốc của mình, Luke thở dài một hơi.
“Tôi sẽ khai ra tất cả sự thật. T-tôi sẽ thú nhận mọi chuyện…”
“Feil, kỳ nghỉ của cậu vẫn còn chứ? Trước mắt, cậu cứ xin nghỉ phép rồi ở yên trong nhà đi. Hết phép thì quay lại trụ sở ngay lập tức.”
“Dạ… dạ?”
Không hiểu nổi những lời đó, Feil hỏi lại một cách ngơ ngác, nhưng Luke đã xốc lại chiếc túi đang cầm và đứng dậy.
“À, Feil.”
Trước khi rời khỏi con hẻm, Luke quay đầu lại gọi Feil đang ngồi ngẩn ngơ.
“Gia tộc mà cậu thường xuyên giao cầu pha lê cho là ở đâu?”
“...Là Hầu tước gia Harnes ạ.”
Quả nhiên là vậy. Luke khẽ lẩm bẩm, nhưng Feil không nghe thấy. Sau câu nói đó, không còn lời nào được trao đổi giữa hai người nữa. Luke đã hoàn toàn rời khỏi con hẻm.
Chỉ còn lại Feil ngồi ngẩn ngơ trong con hẻm. Cậu đã chuẩn bị tinh thần rằng mình có thể bị chém đầu ngay lập tức. Nhưng kỳ lạ thay, Luke không hề trách mắng, thậm chí còn không nổi giận.
Và Feil, sau khi kết thúc kỳ nghỉ và quay trở lại trụ sở quân đội Đế quốc, mới hiểu được lý do tại sao Luke không nổi giận.
Đó là việc Luke đã thừa nhận toàn bộ tội lỗi trong vụ biển thủ quân nhu.
Bộ phận điều tra. Nơi đó đúng như tên gọi, là nơi điều tra các vụ việc xảy ra trong quân đội, và không phải là một bộ phận thường trực. Vì không phải lúc nào cũng có vụ việc cần điều tra nội bộ, nên việc thành lập và giải thể bộ phận điều tra khá linh hoạt theo quy trình nội bộ. Nó có thể được thành lập đột ngột, và cũng có thể bị giải thể đột ngột.
Vụ việc lần này có liên quan đến Luke lại liên quan đến vật tư được sử dụng quan trọng trong quân sự, nên bộ phận điều tra đã được thành lập ngay lập tức, và người dẫn dắt chính là Đội trưởng Đội 1, Theo.
Không lâu sau khi Luke gặp Feil, cậu đã một mình đến bộ phận điều tra và thừa nhận tất cả tội lỗi. Toàn bộ cáo buộc rằng cậu đã sai Feil biển thủ vật tư.
“Vậy tất cả những chuyện đó là thật sao?”
“Đúng vậy đấy. Bạn đồng ngũ của tôi hiện đang ở trong bộ phận điều tra, nghe nói đêm qua Đội trưởng Luke đột ngột xông vào và thừa nhận tất cả.”
Khi sự thật này lan ra, dĩ nhiên Quân đội Đế quốc đã bị đảo lộn hoàn toàn. Như một miếng bọt biển hút nước, sự thật rằng Luke đã thừa nhận tội lỗi bắt đầu lan truyền một cách nhanh chóng. Vốn dĩ, một chủ đề thú vị để xâu xé luôn lan truyền nhanh hơn bất kỳ lúc nào khác. Dù đây là một đội quân cao quý đi đầu trong việc bảo vệ Hoàng cung và Đế quốc, quy luật đó cũng không hề thay đổi.
“Oa…… thật sự là đã bày ra chuyện đó để lấy lòng quý tộc sao? Lại còn sai chính cấp dưới của mình nữa?”
“Chuyện đó thì không rõ lắm. Nghe nói anh ta vẫn chưa nói rõ về động cơ hay phương thức phạm tội chi tiết. Nhân cơ hội này mà bị một bài học nhớ đời thì tốt quá……”
“Này này, im lặng đi.”
Một người lính đang đứng ở hành lang cẩn thận trò chuyện liền huých vào sườn của đồng đội. Khi người kia quay đầu lại xem có chuyện gì, thì ra là vì Luke đang đi tới với vẻ mặt thản nhiên.
“Xin chào Đội trưởng.”
Có lẽ vì chột dạ chuyện nói sau lưng, hai người lính chào cậu với giọng nói đầy khí thế hơn thường lệ. Tổ chức quân sự là một nơi mà văn hóa cấp bậc đã ăn sâu, đến mức nếu bỏ đi trật tự cấp bậc thì chỉ còn là cái xác không hồn. Dù tuổi tác có nhiều hơn hay gia thế có tốt hơn, những người có cấp bậc thấp hơn tuyệt đối không được phép hỗn xược với cấp trên. Tức là, dù có muốn chửi rủa cấp trên, cũng phải làm sao để không bao giờ bị phát hiện. Tin đồn về hai người lính từng bị phạt vì nói xấu Luke trước đây cũng đã lan truyền, nên các binh lính càng phải cố gắng trấn an trái tim đang đập loạn của mình.
“Các cậu cũng vất vả thật đấy.”
“Vâng? A, không có gì đâu ạ.”
“Không có gì là sao. Việc vừa phải để ý sắc mặt cấp trên vừa nói chuyện sau lưng mệt mỏi lắm chứ.”
Khi Luke gật đầu như thể đã hiểu hết, những người lính vừa mới hăng say nói xấu và nhai đi nhai lại chuyện của Luke lúc nãy liền giật mình và cứng đờ vai. Cứ ngỡ đã nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng cuối cùng lại bị phát hiện, họ còn chưa kịp kinh ngạc thì Luke đã tiếp tục nói.
“Ta cũng đã làm nhiều nên biết rõ. Nhưng tốt nhất là nên cẩn thận trước mặt các đội trưởng khác đấy. Thôi, vất vả nhé.”
Sau khi xác nhận Luke đã ung dung đi hết hành lang, các binh lính mới thở phào nhẹ nhõm. Khi Luke đã đi khuất, họ lại càng tích cực chỉ trích cậu, rằng có cần thiết phải nói thẳng ra như vậy không. Mà không hề nhận ra rằng Luke đã nhắm mắt làm ngơ cho những người cấp dưới đang nói xấu mình.
“A, mệt quá.”
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.