[NOVEL] Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này - Chương 45

Lịch: Thứ 4 và 7. Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>

Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 45

Tác giả: 문하루

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

 

“Đội trưởng vẫn khỏe chứ ạ? Mà này, Kailum thật là làm tôi ngạc nhiên.” 

“Tôi thì vẫn khỏe. Đây cũng là quê hương nơi tôi sinh ra và lớn lên mà.”

 

Feil từ từ gật đầu. Dù chỉ là một câu trả lời ngắn gọn rằng vẫn ổn, nhưng như vậy là đủ rồi. Hơn hết, khuôn mặt của Luke bây giờ đang thể hiện một cách không che giấu rằng cậu đang sống một cuộc sống khá thoải mái. Trước những sự thật có thể nhìn thấy bằng mắt hơn là lời nói, Feil không hỏi thêm nữa.

 

“Đây là lần đầu tiên tôi ra phía Tây nên không khí hoàn toàn khác với thủ đô ạ.”

 

Dù đã 8 tháng trời mới gặp lại, nhưng với Feil lại không hề có chút ngượng ngùng nào. Hai người ngồi đối diện nhau qua tách cà phê mà Luke đã pha, rôm rả trò chuyện đủ thứ.

 

“À, mà dạo này ở phía Tây có tin đồn thú vị lắm ạ?” 

“Hả?” 

“Trên đường đến đây, tôi đã gặp vài quân nhân đang làm nhiệm vụ và lần nào họ cũng hỏi về một pháp sư lính đánh thuê không rõ mặt mũi.”

 

Cạch-

 Trước lời của Feil, Luke giật mình thấy rõ. Ngay lập tức, phòng khách chìm trong im lặng. Feil đảo tròn mắt rồi từ từ mở miệng với vẻ mặt kỳ lạ.

 

“Tên là gì ấy nhỉ. Sebastian thì phải...”

 

Ngay lập tức, có thể thấy tay của Luke đang cầm tách trà khẽ run lên. Feil với con mắt tinh tường đã ngay lập tức bắt được hành động ngượng ngùng đó.

 

“...Lẽ nào là đội trưởng ạ? Sebastian đó...?”


Sau một hồi im lặng rất dài, Feil, người đã chắc chắn sau khi thấy phản ứng của Luke, ngạc nhiên đặt mạnh tách trà xuống.

 

“Không phải ngài nói là sẽ sống một cuộc sống tự do tự tại sao?” 

“Chuyện đó... nghe tôi nói đã. Có lý do cả đấy?”

 

Trước hết, Luke giơ tay lên ra hiệu bình tĩnh, đồng thời kể lại câu chuyện về vụ nhà Ruben mấy tháng trước. Lúc đó cậu đã tiêu diệt một con ma vật cấp cao và với linh cảm rằng nếu bị các thành viên của chi bộ phía Tây vừa đến phát hiện thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức, đồng thời với tâm trạng của một nhân vật phản diện đã hạ màn không muốn dính líu đến nơi làm việc cũ, cậu đã thành công trong việc chối bay chối biến. 

Nhưng đó không phải là kết thúc. Sau đó, trong khi sống ở đây, Luke đã vài lần chạm trán với ma vật khi đến Quảng trường Konenium hay khi đi công việc ở các thành phố khác. Mỗi lần như vậy, cậu đều không nhịn được mà ra tay tiêu diệt chúng. Dù rất vất vả khi phải lẩn tránh những người lính xuất hiện ở mọi hiện trường, nhưng may mắn là chưa từng bị phát hiện một lần nào.

 

“Ngài đã nói là sẽ không làm công việc quân nhân nữa và sống thoải mái, lẽ ra ngài nên mặc kệ chứ. Dù sao thì ngài không ra tay, quân đội cũng sẽ tự động xuất phát mà...”

 

Trước lời của Feil, Luke cười gượng gạo như bị nói trúng tim đen. Gã này lại biết cách dùng sự thật để đả kích người khác như vậy sao.

 

“Tôi biết chứ. Không phải là tôi không tin vào thực lực của quân đội Đế quốc. Chỉ là khi tỉnh táo lại thì đã thấy mình hành động rồi.”

 

Khi rời khỏi cái quân đội chết tiệt đó, cậu đã quyết tâm rằng sẽ không bao giờ làm cái nghề này ở bất cứ đâu nữa, sẽ sống như một công dân lương thiện và bình thường, nhưng cơ thể lại không nghe theo suy nghĩ. Hơn nữa, toàn là những con ma vật cấp cao nguy hiểm, nên không thể nào cứ thế mà bỏ qua được.

 

“Vốn dĩ tôi cũng chỉ tiêu diệt có vài con thôi. Nhưng không ngờ lại thành tin đồn như vậy.”

 “Vì những con ma vật mà đội trưởng tiêu diệt đều là cấp cao cả.”

 

Không hiểu sao lại có cảm giác như đang bị Feil mắng, nhưng đó cũng là một sự thật không thể phản bác. Luke cao giọng nói rằng bây giờ sẽ thực sự không ra tay nữa, dù là ma vật hay gì cũng sẽ mặc kệ, nhưng có vẻ như Feil không mấy tin tưởng vào những lời đó.

 

“Thôi được rồi, nói chuyện khác đi.”

 

Luke vung vẩy tay với vẻ mặt hờn dỗi. Feil suy nghĩ điều gì đó một lúc rồi cẩn thận mở miệng.

 

“Đội trưởng... không có gì tò mò về tôi sao?” 

“Lúc nãy tôi hỏi rồi mà. Mẹ cậu vẫn khỏe và cậu cũng đã được thăng chức.”

 “Không, không phải là về tôi ạ.”

 

Luke nghiêng đầu như thể không biết câu trả lời.

 

“Ví dụ như về trụ sở chính...”

 

À, lúc này Luke mới hiểu ra ý định của Feil, cậu khẽ hắng giọng.

 

“Chà, ở đó chắc vẫn đang vận hành tốt thôi. Đế quốc vẫn đang thái bình như thế này mà.”

 “V-vâng, đúng vậy ạ! Dù sao thì ngài cũng không có kỷ niệm gì tốt đẹp ở đó, tôi lại hỏi một câu thừa thãi rồi.”

 

Kỷ niệm tốt đẹp à. Luke ngẩn ngơ nhìn vào tách cà phê. Trên bề mặt đen và tĩnh lặng của tách cà phê còn chưa uống hết, hình ảnh ngơ ngác của chính mình hiện lên. Ngay sau đó, ảo ảnh đó như tan biến, và những chuyện ở quân đội Đế quốc lướt qua như những bức tranh trong một cuốn truyện cổ tích. Trong số đó, hình ảnh xuất hiện nhiều nhất chỉ có một người.

 

“...Theo vẫn khỏe chứ?”

 

Gã trai mà mỗi sáng hay mỗi rạng đông đều cùng nhau huấn luyện, mỗi chiến dịch đều cãi nhau, mỗi cuộc họp đều va chạm, và mỗi lần gặp nhau chỉ toàn lườm nhau, không hiểu sao lại khiến cậu tò mò. Không phải là những thành viên khác của biệt đội, không phải là các đội trưởng bao gồm cả Leo hay Mael, mà người cậu muốn nghe kể chuyện vào lúc này chỉ có một.

 

“À, vâng. Có vẻ như ngài ấy đã thích nghi rất nhanh ngay cả khi mới nhậm chức Tư lệnh chưa được bao lâu.”

 

Feil có lẽ cũng không ngờ rằng cái tên Theo lại được thốt ra từ miệng Luke, nên dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn trả lời một cách thành thật. Cậu nghe được hết rằng anh ta đang dần thay đổi và cải thiện một số thói quen xấu vốn có trong tổ chức quân đội, và cả việc thay đổi hệ thống họp hành để có thể gặp mặt thường xuyên.

 

“Quả nhiên. Có vẻ sống tốt nhỉ.”

 

Luke khẽ cười. Khóe miệng cong lên có vẻ gì đó thiếu sức sống. Đó không phải là nụ cười luôn tự tin và kiêu hãnh.

 

“...Không tìm tôi chứ?”

 

Trước câu nói nửa đùa nửa thật của Luke, Feil giật mình như thể có tật giật mình.

 

“Thưa, thực ra là sau khi đội trưởng rời đi, ngài Tư lệnh đã triệu tập tôi.”

 

Trong suốt thời gian nói ra, Feil có vẻ như luôn đắn đo không biết có nên nói điều này hay không.

 

“Cậu á, tại sao?” 

“Ngài ấy hỏi rằng nếu tôi biết đội trưởng sống ở đâu thì hãy cho ngài ấy biết.”

 

Luke chậm rãi chớp mắt. ‘Gã đó tại sao lại làm vậy? Đến tận nhà mình để làm gì? Không, mà này, câu nói đó nghe khá là kỳ lạ.’ Như thể Theo đã cố gắng tìm kiếm mình, người đã rời khỏi quân đội Đế quốc.

 

“Dĩ nhiên là tôi không nói rồi ạ.” 

“Tại sao lại hỏi cậu chuyện đó...” 

“T-tôi cũng chỉ nghe nói thôi, nhưng sau khi đội trưởng giải ngũ, câu chuyện đã... có vẻ không được tốt cho lắm.”

 

Chà, chuyện đó thì cậu biết. Cậu cũng không phải là không đoán trước được phản ứng sẽ như thế nào, hơn nữa, hình ảnh của cậu vốn đã tồi tệ hết mức rồi, có tồi tệ hơn nữa cũng chẳng cảm thấy tổn thương gì.

 

“Trong cuộc họp cấp đội trưởng, một số đội trưởng cũng đã nói rằng thời điểm giải ngũ của đội trưởng Luke quá vô trách nhiệm...”

 

Lúc này Luke mới hiểu ra. Tại sao Theo lại cố gắng tìm cậu. Là để nói cho một trận đây mà. Rằng việc bỏ chạy co giò chỉ vì không thể trở thành Tổng Tư lệnh không phải là việc một quân nhân nên làm, chắc là muốn giáo huấn một bài như vậy. Nghe lời của Feil, mọi chuyện đã trở nên rõ ràng. Đồng thời, một thứ gì đó đang từ từ phình to trong lòng bỗng xẹp xuống như một quả bóng bay xì hơi.

 Luke gật đầu một cách chậm rãi, nói rằng cảm ơn vì đã cho biết.

 

“Feil, cậu đã nhận được kỳ nghỉ dài hạn rồi, nên hãy đi xem lễ hội sắp tới đi.”

 

Phải, cứ tiếp tục nghĩ về Theo thì được gì chứ. Cậu đã dẫn dắt nhân vật chính đến một cái kết tuyệt vời và đã hoàn thành sứ mệnh của mình, rồi tự mình chọn cách ra đi.

 

“Vâng, tôi sẽ đi ạ.”

 

Vì vậy, Luke lại một lần nữa quyết tâm sẽ trung thành với cuộc sống hiện tại.

 

* * *

 

Lễ hội Quảng trường Konenium là một trong những lễ hội địa phương tiêu biểu của Kailum được tổ chức tại Herba. Quy mô của nó khá lớn, nổi tiếng đến mức có cả người từ nơi khác đến xem, và kéo dài khoảng 3 ngày. Vào ngày lễ hội, có thể thưởng thức các buổi biểu diễn đa dạng hay các món ăn ngon. Hơn hết, có cả những sản phẩm đặc biệt chỉ có ở phía Tây, và các hoạt động trải nghiệm khác nhau.

 

“Đông người quá ạ.”

 

Nhìn vô số người đang chen chúc trong quảng trường rộng mở, Feil lè lưỡi. Quảng trường Rudlane có các khu vực được phân chia rõ ràng, và ngay cả trong đó, khu vực chủ yếu lui tới cũng được quyết định theo sự chênh lệch địa vị giữa quý tộc và thường dân, nên khó có thể thấy được một khung cảnh tự do như thế này. Nhưng ở đây, không phân biệt địa vị, tất cả mọi người đều hòa mình vào và tận hưởng lễ hội.

 

“Thường thì ngày đầu tiên và ngày thứ hai là đông người nhất đấy.”

 

Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên Luke tận hưởng lễ hội này. Dù đã sống ở đây khi còn nhỏ, nhưng lúc đó cậu không có đủ điều kiện để tham dự lễ hội. Bố mẹ của Luke là thường dân, và đối với họ, việc kiếm ăn qua ngày quan trọng hơn là một niềm vui nhất thời. Sau khi bố mẹ qua đời thì, dĩ nhiên là không cần phải nói nữa. Vì vậy, dù có được tổ chức ở quê hương, cậu cũng chưa từng có cơ hội tham dự một lễ hội như thế này.

 

Luke dựa trên những thông tin khác nhau nhận được từ Cale để giải thích cho Feil đủ thứ. Ngay lập tức, cậu ta nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó và gọi Luke lại.

 

“Đội trưởng, kia có phải là hoa được trồng ở vườn hoa của đội trưởng không ạ?”

 

Ánh mắt của Feil hướng về những bông hoa rực rỡ đang trang trí đẹp đẽ trên bức tường ngoài của một công trình kiến trúc được dựng lên ở Quảng trường Konenium. Ngoài ra, trên tấm biển lớn thông báo về lễ hội ở lối vào quảng trường cũng được trang trí bằng hoa.

 

“Ừ, đúng rồi. Vườn hoa của tôi là độc quyền đấy.”

 

Khi Luke nói một cách tự hào, Feil sáng mắt lên và nói thật tuyệt vời. Thực ra thì cũng có một chút tác động từ trưởng làng Chess, nhưng thôi. 

Feil nhanh chóng bị thu hút bởi những trang trí hoa lộng lẫy. Không chỉ có cậu ta. Vô số người đến xem lễ hội ở quảng trường cũng đều chỉ vào những bông hoa một lần và cười rạng rỡ.

 

“Đội trưởng...” 

“Hửm?” 

“Thật sự là cái gì ngài cũng giỏi.” 

“Gì vậy. Không cần phải nịnh hót đâu. Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không còn là đội trưởng của cậu nữa.”

 

Hơn nữa, tại sao cứ gọi là đội trưởng mãi vậy, Luke liên tục quở trách Feil.

 

“N-nhưng mà thật sự rất tuyệt vời ạ! Vừa mới từ bỏ quân đội mà đã ngay lập tức tìm được một công việc mới và thích nghi như thế này...”

 

Cảm giác ngượng ngùng khó tả khiến cậu phải gãi đầu. Tại sao lại nói những lời khen mà cả đời chưa từng nói thế này chứ. Luke hoàn toàn không có sức đề kháng với những thứ như vậy. Khó ưa, chỉ muốn giành lấy những thứ tốt cho mình, xấu xa, những lời như vậy thì cậu đã nghe như cơm bữa, nhưng những lời như tuyệt vời, hay làm tốt lắm, thực sự là lần đầu tiên.

 

“Thôi đừng nói nữa, thôi đi.”

 

Vì vậy, cậu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và tai cũng nóng ran lên. Nhưng Feil, không biết có hiểu được lòng cậu hay không, cứ như bị thôi miên, liên tục lẩm bẩm rằng thật tuyệt vời. Cuối cùng, Luke đành phải búng nhẹ vào trán cậu ta để ngăn lại. Cứ tiếp tục nghe nữa, có lẽ mặt cậu sẽ đỏ như gấc mất.

 

“A... quá đáng quá ạ, đội trưởng.”

 

Feil xoa xoa vầng trán đỏ ửng và càu nhàu.

 

“Gì đây? Giờ còn phàn nàn à?” 

“Đội trưởng đã nói rồi mà. Bây giờ ngài không phải là cấp trên cũng không phải là đội trưởng của tôi nữa...”

 

Trước những lời nói có phần láu lỉnh, Luke phá lên cười thành tiếng. Những người đi ngang qua đều liếc nhìn Luke. Một chàng trai với mái tóc bạc càng thêm óng ả dưới ánh nắng và ngoại hình lộng lẫy đang cười rạng rỡ, không thể nào không thu hút ánh nhìn.

 

“Có chuyện gì không ạ?”

 

Và ở một nơi cách đó không xa, một chàng trai khác cũng vậy. Anh đột ngột dừng lại và nhìn chằm chằm về phía có tiếng cười mơ hồ vọng lại.

 

“...Không, không có gì.”

 

Nhưng anh ngay lập tức lắc đầu như thể đã nghe nhầm.

 

“Chúng ta đi tiếp thôi.”

 “Vâng, mời ngài đi lối này. Thưa Tư lệnh.”

 

Theo, người đang đi dạo trong Quảng trường Konenium, từ từ đi về hướng hoàn toàn trái ngược với nơi Luke đang hướng tới.

Ngay khoảnh khắc Theo đi xa về phía đối diện, Luke cũng từ từ dừng bước. Cậu quay đầu về phía mà lúc nãy cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ, nhưng ở đó chỉ có những người đang vui vẻ tận hưởng lễ hội. Feil, người đang xem một gian hàng gần đó, hỏi tại sao lại vậy, nhưng Luke chỉ lắc đầu nói không có gì.

Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
phuongbinhvt02
phuongbinhvt02Chương 45
Rất gần rồi màaaaa
Trả lời·1 ngày trước
luvpitchin
luvpitchinChương 45
hóng quá
Trả lời·1 ngày trước
happibanana
happibananaChương 45
Ôi hay quá bruh oiiiiii!!
Trả lời·2 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo