[Novel] Lời Mật Ngọt - Chương 11

Chương 11
‘Tắm cái gì mà tắm!’
Si Woo hét lên, vùng vẫy dữ dội. Không dám dựng móng vuốt, cậu đấm túi bụi, cố giằng tay Geon Ho ra.
“Tắm chứ. Từ lúc tới đây mày chưa tắm mà.”
Cậu tự tắm đi đồ ngốc!’
Si Woo bám chặt tay nắm cửa phòng tắm, gào khóc như trẻ sơ sinh. Chân sau đạp liên tục vào cơ bụng Geon Ho, kiên quyết không chịu vào.
“Ghét thế à?”
Trước sự phản kháng mãnh liệt, Geon Ho định lôi mạnh nhưng khựng lại. Si Woo vốn ngoan ngoãn lúc ăn, giờ mắt trợn ngược gầm gừ, làm hắn hơi lúng túng.
‘Ghét! Tôi không tắm với cậu đâu !’
“Rồi, rồi. Bình tĩnh nào.”
Si Woo quẫy đạp loạn xạ, cuối cùng Geon Ho đành nhượng bộ. Con mèo như bị ma nhập, nhảy nhót tứ tung, hắn không ép nổi nữa.
“Nhưng mai nhất định phải tắm đấy.”
Dáng vẻ đó trong mắt Geon Ho vẫn dễ thương, khóe miệng không ngừng nhếch lên.
Si Woo trừng tên ngốc cười ngớ ngẩn không hợp hoàn cảnh, lủi xuống gầm bàn ăn trốn. Đang yên tâm vì hắn không đuổi theo thì Geon Ho tụt phăng quần lót.
‘Mắt mèo không phải mắt hả!’
Dù chỉ có mèo nhìn thì sao nổi—à không, thì sao được chứ! Si Woo bực tức gầm lên, chạy về phòng ngủ. Tên này chẳng cho cậu phút nào thảnh thơi.
‘Đồ đáng sợ…’
Nhìn thấy thứ “khủng” giấu trong quần hắn, Si Woo mất hết hứng ăn. Dù sao đồ ăn cũng hết sạch rồi.
Cậu lắc đầu xua ký ức, nhảy lên giường. Vẫn bực, cậu đấm “phầm phập” vào gối.
“Chít—” Ôm con chuột đồ chơi mềm mại, cơn giận nguôi dần. Cậu ôm chặt con chuột đã thấm đẫm mùi của mình vì ôm quá nhiều rồi nằm dài trên giường.
’Haiz…’
Thành thật thì Si Woo cũng muốn tắm. Muốn ngâm mình trong bồn rộng rãi.
Chắc chắn bồn tắm ở đây cũng to và xịn. Nước nóng chảy ào ào..nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thật tuyệt..
Tiếng vòi hoa sen từ xa vọng lại làm cậu tiếc nuối. Hồi ở nhà trọ, đừng nói bồn tắm, nước lạnh còn nhiều hơn nước nóng.
Xấu hổ thật, nhưng Si Woo từng đun nước nóng đổ vào nồi, biến thành mèo ngâm nửa người cho ấm. Để tiết kiệm tiền đi tắm công cộng, đó là cách duy nhất.
Si Woo thích ngồi trong nước nóng lắm. Nếu tên ngốc không cởi truồng, cậu đã nhắm mắt để hắn lôi vào tắm cùng rồi.
‘Sao lại tụt quần làm loạn lên vậy.’
Cậu lẩm bẩm, liếm mặt rửa qua loa, rồi nhìn quanh.
Đây thực sự là phòng guilding sao, sao được nhỉ? Trong phòng chẳng có chút khí guilding nào.
Bình thường vào phòng guilding, ít nhiều cũng cảm nhận được khí đặc trưng. Dù là lính mới, Si Woo nhạy cảm, đã sớm nhận ra khí guilding.
Không cảm nhận được sóng năng lượng của Esper, nhưng khí của Guide thì cậu phát hiện tốt. Nhờ nhạy bén, Si Woo có khả năng guilding rất tốt.
Đến mức sếp hay bắt bẻ cũng phải ngạc nhiên. Ông ta suốt ngày mắng, nhưng lúc huấn luyện guilding thì bảo cứ làm vậy đi, khen cậu có năng khiếu bẩm sinh.
Ông ta không phải kiểu nói dối, chắc là thật. Nhờ đó, Si Woo từng tự tin ngút trời.
Chỉ một thời gian ngắn thôi. Trước khi biết mình bị dị ứng tiếp xúc.
Hồi đó, Si Woo tưởng tài guilding xuất sắc của mình sẽ nổi tiếng, các guild tranh nhau mời. Trước khi vào đội đầu tiên, cậu còn mơ mộng cả một vườn hoa trong đầu.
Ngày đó vui thật.
“Êê— mày đâu rồi?”
Si Woo đang mải nhớ lại thì tiếng cửa phòng tắm mở cùng giọng oang oang vang lên.
“Lại đây coi. Đồ ăn vặt! Tao cho đồ ăn vặt nè!”
Cậu định lờ tiếng gọi của Geon Ho, nhưng nghe “đồ ăn vặt” thì lập tức đứng dậy. No cơm rồi, giờ tới lượt đồ ăn nhẹ. Cơn thèm ăn vừa mất lại từ từ quay về.
Kêu “meo meo,” cậu bước ra khỏi phòng. Geon Ho đang lục lọi kệ, quay lại. Chắc tưởng cậu trốn trong đó. Đúng là đồ ngốc…
“Gì vậy. Lại ngủ nữa hả?”
Geon Ho cười toe toét chào cậu, lại trần như nhộng đi qua đi lại. Có mang khăn ra, nhưng không quấn mà cầm trên tay thôi.
Haiz, muốn rửa mắt quá..
“Tao định ngâm bồn lâu chút.”
‘Liên quan gì đến tôi.’
“Ăn cái này rồi chờ tao nhé. Đừng lo tao không ra lâu đâu.”
Si Woo quay đi định về phòng, nhưng khựng lại khi thấy cái đĩa Geon Ho đưa ra. Trên đĩa phẳng là churu ngon lành. Thứ cả đời ăn không chán.
“Tao tưởng mày ngủ nên định để yên.Xin lỗi vì đã đánh thức mày nhé .”
Đúng kiểu ngốc, hắn xin lỗi cũng nhanh. Cơm với đồ ăn vặt cho cũng nhiều. Si Woo dúi mũi vào đĩa, gừ gừ, tránh nhìn cơ thể trần truồng của hắn.
“Ngủ tiếp đi. Tao ngâm nước xong ra.”
Chắc lau nước qua loa, quanh chiếc chân to của hắn, nước nhỏ “tí tách.” Si Woo không ngẩng lên, chỉ nhìn mấy giọt nước trong suốt.
Nhìn đôi chân xa dần, cậu muốn ngẩng lên nhưng kìm lại. Không muốn thấy cái thân đầy cơ bắp, cậu tập trung liếm churu.
Liếm sạch đĩa trống trơn, Si Woo ở lại một mình trong phòng khách rộng. Chạm chân trước vào đĩa nhẹ, cậu nhìn cửa phòng tắm giờ im ắng.
…Hắn bảo nhanh mà.
Nhưng bây giờ là cơ hội tốt để chuồn.
Mắt Si Woo sáng lên, quan sát quanh. Cửa sổ vẫn đóng, nhưng biến thành người thì mở dễ như trở bàn tay.
Ra cửa chính có nguy cơ lọt vào CCTV hành lang, nên phải đi qua cửa sổ. Giả làm mèo không phải thú nhân để ăn no xong, giờ không thể để lộ hình dáng thật.
Xấu hổ lắm. Và… cũng thấy hơi có lỗi.
Si Woo quyết tâm biến thành người, chạy về phòng. Trước khi bước qua ngưỡng cửa, cậu ngoảnh lại nhìn cửa phòng tắm lần cuối.
Tưởng tượng khuôn mặt—không, cơ thể trần truồng—của tên ngốc mà cậu sẽ không gặp lại, cậu nắm chặt tay.
‘Xin lỗi nhé, đồ ngốc.’
Dù chỉ một đêm, ngủ chung giường làm lòng cậu hơi mềm yếu. Lại vừa ăn churu của hắn, càng thấy áy náy.
Tỉnh lại đi. Không định ở đây mãi đâu mà.
Nhưng cậu lập tức sửa lại suy nghĩ. Thứ tên ngốc thích là con mèo, không phải cậu.
Nếu biết cậu là thú nhân mèo… chắc chắn hắn sẽ ghét. Ghét cay ghét đắng là đằng khác. Không cần tự đi, hắn cũng sẽ chửi “Cút đi” ngay lập tức.
Chẳng ai trên đời ưa nổi thú nhân mèo. Huống chi cậu còn giả vờ không phải thú nhân, không bị đánh đã may rồi.
Vậy nên đi thôi.
Si Woo gom churu và con chuột đồ chơi dưới gối lại. Đêm qua, thay vì chăn, Geon Ho đắp khăn cho cậu, giờ cậu gói đồ vào đó. Hè nóng, hắn bảo đắp chăn ngột ngạt, còn cố vào phòng tắm lấy khăn cho cậu.
Tên ngốc đó. Tốt bụng vô dụng quá.
Si Woo đặt chân trước lên khăn, mắt cứ hướng ra cửa. Dù không muốn, ánh nhìn vẫn dán vào cửa phòng tắm.
‘…’
Trong phòng tắm yên ắng. Chắc hắn ngủ quên trong bồn nước nóng rồi.
Ngâm bồn mà ngủ thì cảm mất. Nhìn cửa phòng tắm, gương mặt trắng của Si Woo thoáng lo lắng. Cậu hay bị cảm, biết rõ bệnh tật khổ thế nào. Đặc biệt cảm mùa hè còn—
‘Ê, gì vậy ?’
Si Woo tự đập đầu, trợn mắt.
Chắc dạo này sống thoải mái quá rồi. Lo cho một Esper giàu có trong môi trường tốt thế này cơ à.
Chỉ một ngày ăn no ngủ kỹ đã khiến lòng cậu dư dả. Nhưng ngày mai, mọi thứ sẽ tan biến hết.
‘Giờ đi thật đây.’
Quyết tâm xong, cậu nhắm mắt thật chặt.
Biến thành người, thầm xin lỗi trong lòng, cậu định cầm khăn lên thì—
‘Ơ…’
Trên khăn trắng, một bàn tay trắng tương tự đặt lên. Si Woo cúi nhìn bàn tay nhỏ phủ lông trắng của mình, rồi nhắm mắt lại.
Căng cứng người, cậu mở mắt lần nữa, nhưng—
‘Ơ…?’
Tay vẫn phủ lông trắng. Đôi tai nhọn và đuôi vẫn y nguyên.
Thử vài lần, cậu vẫn không biến lại thành người được.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo