Chương 12
Geon Ho đứng dậy từ bồn nước đã nguội, ngân nga hát. Lâu lắm rồi cơ thể hắn mới nhẹ nhàng thế này nhờ guilding được hấp thụ tốt.
Lần cuối cơ thể thoải mái thế này là khi nào nhỉ? Đầu năm nay à? Không, năm ngoái sóng năng lượng của hắn cũng hiếm khi ổn định.
Geon Ho thầm khen tác dụng của thuốc ngủ, rồi tự cười một mình. Hình ảnh cục lông trắng hiện lên trong đầu.
“Do nó hả?”
Nghĩ lại thì có khi không phải guilding, mà ở cùng con mèo mới khiến cơ thể hắn khá lên. Tình trạng sức khỏe thường đi đôi với tâm trạng mà.
“Có lẽ nhờ nó thật.”
Hắn mỉm cười mãn nguyện, lấy khăn lau nước qua loa. Chỉ cần nghĩ tới con mèo, khóe miệng đã tự động nhếch lên. Nhớ cảnh nó ngủ say trên giường hắn đêm qua, hắn không nhịn được cười.
Nhìn thì nhạy cảm, vậy mà vừa nằm xuống đã ngủ ngay. Hắn chọc chọc bụng nó, nó chỉ mấp máy miệng, chẳng tỉnh lần nào.
Dáng vẻ đó dễ thương không chịu nổi.
Gương mặt trắng vừa gặp lại hiện lên, Geon Ho quăng khăn lung tung rồi bước ra. Đêm qua nhìn cả đêm mà vẫn muốn xem thêm.
“Ôi, Geon Ho.”
Hắn mở toang cửa phòng tắm, đụng ngay Ji Han vừa tới phòng guilding. Ji Han che mắt, chắc không ngờ vừa đến đã thấy đồng đội trần truồng.
“Mặc đồ vào rồi ra chứ.”
“Quên mất.”
Geon Ho mặc lại đống quần áo vứt như rắn lột trước cửa, rồi tìm nước. Ngâm bồn đổ mồ hôi, khát khô họng. Uống xong, hắn định chạy ngay đi xem con mèo, bước chân nhẹ tênh.
“Mèo đâu?”
“Trong phòng tôi. Đang ngủ.”
Chắc vậy, hắn thêm vào, tu ừng ực nước. Ji Han nhìn hắn, khóe miệng khẽ cong lên.
“Tôi biết cậu thích mèo, nhưng không ngờ cậu mê đến thế này.”
“Mê cái gì.”
Hắn đáp cộc lốc, đặt cốc xuống, vội vã đi xem mèo. Ji Han cười khẩy, nheo mắt theo sau.
Sóng năng lượng từ Geon Ho có gì đó khác. Hôm qua còn sắc bén, giờ lại dịu đi nhiều.
“Ji Han, xem cái này đi.”
Geon Ho vào phòng trước, vẫy tay gọi gấp. Ji Han đoán được hắn định khoe gì, không hứng lắm nhưng vẫn giả vờ tò mò.
“Gì thế?”
“Trời, điên mất. Sao nó đáng yêu thế này.”
Ji Han nhìn lên giường chẳng kỳ vọng, rồi phì cười. Không phải cười giả mà thật sự bật cười.
“Nằm như người luôn kìa.”
Geon Ho lôi điện thoại ra, chụp lia lịa. Con mèo nằm thẳng đơ trên giường, không chụp sao được. Đến Ji Han cũng phải chụp theo.
“Tách!” Tiếng chụp ảnh từ điện thoại Ji Han làm Si Woo hé mắt. Cậu liếc qua, như bảo đừng chụp.
“Phải để chế độ im lặng chứ. Đánh thức nó rồi.”
Geon Ho tặc lưỡi, quỳ xuống sàn vuốt lưng Si Woo. Bảo ngủ tiếp đi, cậu lại dúi mặt vào drap, trông chẳng muốn giao tiếp với ai.
“Cái gì đây vậy?”
Ji Han cười toe, chú ý tới bọc khăn cạnh Si Woo. Khăn gói vụng về, lòi ra mấy túi churu đỏ và đuôi chuột đồ chơi.
“Báu vật của nó. Đừng đụng.”
Geon Ho không quan tâm bọc khăn, chỉ mải vuốt ve Si Woo. Nhìn cậu uể oải, hắn hơi lo. Để một lúc mà giận rồi sao?
“Định mang theo trốn, nhưng không được à?”
Câu nói bâng quơ của Ji Han làm Si Woo giật mình, che mặt bằng hai tay. Tiếng thở dài của cậu khiến Geon Ho càng lo hơn.
“Đau đâu thì đừng chịu, nói tao nghe.”
Hắn vỗ nhẹ mông Si Woo, lấy chuột đồ chơi từ bọc khăn nhét dưới cánh tay cậu.
“Chít—”
Si Woo lặng lẽ ôm chuột, tựa mặt vào drap. Có vẻ muốn ở một mình, cuối cùng Geon Ho cùng Ji Han rời phòng.
Hy vọng cậu không đau thật.
Một tuần trôi qua kể từ khi con mèo xuất hiện ở phòng guilding.
Geon Ho vẫn chăm Si Woo như con ruột. Ngủ cùng mỗi ngày, dọn toilet thường xuyên.
Ji Han thỉnh thoảng cho đồ ăn vặt, còn Seo Joon chỉ giả vờ thích mèo trước mặt các anh.
Ngoài một vấn đề lớn còn lại, mọi thứ gần như hoàn hảo. Ít nhất với Geon Ho thì vậy.
“Trời ơi, anh Geon Ho dạo này phong độ đỉnh cao luôn.”
Thư ký Guild Baekya trầm trồ nhìn Geon Ho tung hoành ở khu A13—khu vực cổng do Baekya quản lý.
Các Esper tại đây đều mặc đồ bảo hộ đầy đủ. Khu vực nguy hiểm cấp cao, quái thú mạnh xuất hiện, đến người dày dạn kinh nghiệm cũng không dám lơ là trang bị.
Chỉ mỗi Geon Ho tung tăng trần trụi. Hắn ngại mặc đồ bảo hộ, từ trước tới nay toàn dùng thân đỡ đòn quái.
“Kíeee—!”
“Con vừa chết là cấp A đúng không? Không phải C chứ?”
“Wow, xé một phát tan luôn kìa.”
Các Esper ngẩn ngơ trố mắt trước cảnh Geon Ho hạ quái dễ như chơi. Mấy người mắt tròn xoe là lính mới ở khu A13.
Ai quen Geon Ho rồi thì chẳng ngạc nhiên nữa. Hắn từng khiến hàng chục quái nổ tung trong vài giây, họ thấy hoài rồi.
“Đúng là SS khác biệt.”
“Phải thế chứ. Cả thế giới có mỗi sáu người thôi mà.”
“Điên thật. Một trong sáu người đó ở nước mình hả?”
“Ừ, ngay trước mặt mày đó.”
Lính mới đội xử lý xác quái hôm nay nói nhiều ghê. Toàn khen, nên chẳng ai nhắc nhở.
Thư ký Baekya nghe họ tán chuyện, chỉ cười hài lòng. Bên cạnh là Ji Han.
“Thư ký thấy anh Geon Ho khác thường không?”
Ji Han quan sát Geon Ho đang hăng say tiêu diệt quái. Hắn nhanh đến mức đội xử lý xác không theo kịp.
“Chắc chắn rồi. Khác hẳn. Từ vẻ mặt đã thấy khác, chưa nói đến chỉ số sóng năng lượng.”
Thư ký nhái Geon Ho, kéo hai khóe miệng lên. Gần đây Geon Ho cười nhiều đến mức ai cũng ngỡ ngàng.
Cách đây tuần, mặt hắn còn như muốn gây sự với người cười. Giờ thì lúc nào rảnh là cười toe.
“Thú vị thật. Không đổi máy guilding mà… Dạo này có chuyện gì vui à?”
“Ai biết.”
Ji Han nhún vai, mỉm cười nhẹ. Hắn khoanh tay, nhìn động tác nhanh hơn hẳn của Geon Ho.
“Bảo tìm được thuốc ngủ hợp.”
“Thuốc ngủ?”
“Ừ. Uống xong guilding, bảo hấp thụ tốt.”
Thư ký lắng nghe, ghi chú để kiểm tra thành phần thuốc.
“Không có chuyện gì khác sao?”
Hôm nay thư ký hỏi dai dẳng, mặt đầy nghi ngờ.
“Hỏi thẳng cậu ấy đi. Sao cứ tra tấn tôi tội nghiệp thế.”
Ji Han cười khéo, né trả lời. Thư ký phì cười, bảo ai mới tội nghiệp, rồi hỏi tiếp.
“Anh Geon Ho kín miệng lắm. Ai mà moi được chuyện của ảnh.”
“Vậy tôi là loại nói nhiều à?”
“Vừa đủ thôi. Không có anh Ji Han, guild mình chẳng trụ nổi một năm.”
Thư ký huých khuỷu tay vào hông Ji Han, cố moi tin. Nhưng chỉ nhận lại nụ cười.
“Dạo này anh Geon Ho không về ký túc xá đúng không?”
“Ở phòng guilding rồi, đừng lo.”
“Tôi biết chứ. Tôi tò mò sao lại ở đó.”
“Chắc thấy thoải mái hơn.”
Cuộc nói chuyện chẳng đi tới đâu, thư ký thở dài. Hắn nhìn Geon Ho xa xa đang xẻ đôi thân quái.
Có chuyện gì xảy ra với hắn vậy nhỉ?
Tuần qua, ngoài lúc làm nhiệm vụ, Geon Ho chỉ ở phòng guilding. Trước đây hắn không đi lung tung, nhưng ở lỳ một chỗ thế này là lần đầu. Chẳng lẽ suốt ngày guilding bằng máy?
“Dạo này cũng không cho mèo hoang ăn nữa…”
Thư ký trầm ngâm, đột nhiên há hốc miệng. Lẽ nào.
“Anh Geon Ho có người yêu rồi đúng không?”
Linh cảm trỗi dậy. Giờ mới nghi ngờ, hắn tự thấy buồn cười vì chậm chạp.
Cười nhiều, phong độ đỉnh cao, ngày nào cũng ở một chỗ—chắc chắn có người đang hẹn hò.
“Ở chung phòng guilding luôn hả?!”
Càng nghĩ, mặt thư ký càng nghiêm trọng. Độ tuổi yêu đương thì đúng, nhưng đối phương là ai mới quan trọng.
“Đúng không? Đang yêu đúng không?! Ai vậy? Guide hả? Mong là Guide lắm!”
Ji Han vỗ vai bảo thư ký bình tĩnh, rồi chuẩn bị đi.
“Đừng lo. Cậu ấy tự biết xử lý.”
Cổng mới xuất hiện trên không. Nhìn kích thước, chắc cả đống quái sắp tràn ra.
Ji Han để thư ký lại, bay vụt lên trời. Hắn tạo kết giới mỏng quanh đám lính mới, rồi gia cố kết giới cho mình.
Hắn có thể dùng hàng chục kỹ năng cùng lúc.
Esper cấp A Ji Han là người sở hữu năng lực đặc biệt. Kỹ năng chính là kết giới, nhưng còn có khả năng sao chép—một kỹ năng hiếm ai sánh bằng.
“Geon Ho, cần tôi dựng kết giới cho cậu không?”
Ji Han bay tới Geon Ho đang đứng trước cổng mới. Hắn định dùng thân đỡ đám quái tràn ra, canh ngay lối vào.
Mắt đỏ rực lóe lên, rõ là đang hứng khởi. Thở gấp, đầy nhiệt huyết. Bình thường hỏi lúc này, kiểu gì cũng bị chửi.
“Cút, đừng làm phiền.”
Không ngờ phản ứng lại nhẹ nhàng thế. Đúng là phong độ tốt thật.
“Tôi hỏi chơi thôi.”
Ji Han cười tươi, biến mất bằng dịch chuyển. Cổng mở toang, hàng chục quái chen nhau lao ra, đè nát lẫn nhau.
“Rắc! Rắc!”
Nhưng chúng chẳng kịp kêu đã bị niệm lực của Geon Ho nghiền nát. Vẫn chỉ vài giây.
Cùng lúc, ở phòng guilding Baekya, thay vì quái, những viên thức ăn hình cá bị nghiền nát thảm thương.
“Rộp, rộp!”
Tiếng nhai thức ăn khô vang lên liên tục cả ngày. Si Woo trút hết căng thẳng vào đồ ăn.