Si Woo nằm trong lòng Geon Ho, mặt mày rầu rĩ. Nhìn kiểu gì cũng thấy cậu đang dỗi ra mặt.
“Ghét thế cơ à?”
Geon Ho ghé mặt lại gần, hỏi han đủ kiểu mà Si Woo chẳng buồn đáp. Cậu chỉ trợn mắt, cố hết sức thể hiện cái sự khó chịu của mình.
Geon Ho cười khẩy, vẫn vui vẻ như không, vỗ vỗ cái mông tròn của Si Woo. Chịu hết nổi, cậu đập mặt vào ngực hắn, gào thầm trong lòng:
‘Không có túi đựng mà đi hả, đồ ngốc!’
Cứ tưởng đi cùng là được cho vào túi di động đàng hoàng. Ai ngờ tên ngốc này nhét cậu vào áo khoác, kéo khóa chặt luôn!
Si Woo bị ép ôm sát ngực Geon Ho, cảm giác tự ái trỗi dậy dữ dội. Tự mình ôm thì khác, chứ bị nhét kiểu này thì nhục quá!
Nhưng cái làm Si Woo tức hơn cả là cái vòng cổ da đen đeo trên cổ cậu.
Không biết chuẩn bị từ bao giờ, trước khi ra khỏi phòng guilding, Geon Ho đã đeo cho Si Woo cái vòng da đen này. Trên đó còn treo một mặt dây vàng hình tròn lủng lẳng.
’Tôi không cần cái này! Lấy túi đựng đây!’
Si Woo dùng chân sau gỡ vòng cổ, cào bằng móng mà chẳng xi nhê. Cái vòng cứng như đá, đến vết xước cũng không có.
“Thôi nào, đừng quậy nữa. Về tao tháo cho.”
Geon Ho dừng bước, dỗ Si Woo đang vùng vẫy trong áo. Hắn cọ cằm lên đầu cậu, năn nỉ chịu tí, tay vẫn không quên vỗ mông.
‘Đừng vỗ nữa! Mông tôi nổ bây giờ, đồ ngốc!’
Nhưng thấy phản tác dụng, Geon Ho rút tay lại. Hắn liếc Si Woo đang thở phì phò, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa cái vòng cổ.
‘Bộ tôi là trẻ con hay sao thế hả?’
Si Woo ghét cái vòng trông như đồ chơi trẻ em này lắm.
‘Tháo ngay! Tôi là mèo hoang mà !’
Đeo vòng cổ vào, cậu thấy như bị trói buộc tự do. Tên ngốc dám làm như chủ của cậu, càng nghĩ càng thấy tức.
Với Si Woo, Geon Ho chỉ là đàn em. Đàn em ngoan ngoãn cho ăn thôi. Chủ cái gì mà chủ!
“Xinh thế này, lỡ ai bắt mất thì sao. Phải đeo cái này chứ.”
Si Woo mặc kệ lời nhảm nhí của Geon Ho, tiếp tục dùng chân sau đạp đạp cái vòng. Bằng mọi giá phải tháo nó ra. Tự ái không cho phép cậu giữ thứ này.
“Có vẻ làm bằng vàng thật nên nặng quá hả?”
Geon Ho sợ Si Woo tự làm đau mình, định tháo vòng ra. Dù thấy hợp mà cậu không thích thì đành bỏ.
Hắn vừa đưa tay tới, Si Woo lập tức co cổ, chui tọt vào áo.
…Vàng thật á?
Si Woo nuốt nước bọt, cảm nhận mặt dây trầm trầm đè lên ngực. Bảo sao nặng thế.
“Ổn không? Đeo tiếp nhé?”
Geon Ho thấy Si Woo ngoan lại thì mừng, cầm ô trên vai lên ngay. Con mèo trắng như tuyết đeo vòng da đen trông xinh hơn hẳn. Đúng là làm cái này không uổng.
Vàng thật luôn, vàng cơ á?!
Si Woo mê mẩn cái mặt dây vàng trên ngực mình. Tiếc là không thấy rõ, cậu chép miệng. Nghĩ thầm nếu nặng hơn tí nữa thì tốt.
“Trời đẹp thì tốt biết mấy. Đằng này lại mưa.”
Geon Ho ngước nhìn trời, hơi tiếc nhưng vẫn vui. Lần đầu đi dạo với Si Woo, sao không phấn khích cho được.
“Sau này trời nắng thì đi nữa nhé. Mùa thu ở đây đẹp kinh khủng, cây cối kiểu ‘hoa—’ luôn.”
Hoa— là cái gì?
Si Woo nhăn mày với cách nói cụt lủn của Geon Ho. Thằng này thỉnh thoảng lại nói chuyện kiểu chẳng đâu vào đâu.
Phải dạy nó đọc sách mới được. SS cấp của Baekya mà bị đồn là ngốc thì nhục lắm. Geon Ho tốt tính thật, nhưng thiếu sót thì không ít.
Si Woo tự nhiên nghĩ đến mấy việc sau này sẽ làm cùng Geon Ho, mắt láo liên nhìn quanh. Hắn toàn chọn chỗ vắng người, hợp ý cậu. Si Woo cũng ghét chỗ đông đúc.
Đi bộ lúc mưa cũng thích phết.
Si Woo thò đầu ra khỏi áo Geon Ho, ngó nghiêng bên ngoài. Cậu chịu yên, nên Geon Ho tha hồ tận hưởng chuyến đi.
Nếu đi một mình, Geon Ho chắc chắn dầm mưa to rồi. Nhưng để cái mặt nhỏ xinh của Si Woo ướt thì không đành, nên hắn dù phiền vẫn cầm ô, còn mang theo cả khăn.
Hai người đi bộ hơn ba tiếng liền.
Si Woo lâu lắm mới ra ngoài, ngắm cảnh chẳng chán chút nào. Biết thêm con đường lạ hoắc, cậu thích mê.
Bất chợt thấy hơi thở Geon Ho chậm lại, cậu ngẩng lên.
‘Này, buồn ngủ hả?’
Hóa ra mắt Geon Ho đã díu lại, trông có vẻ buồn ngủ.
“Meo!”
“Sao thế, khát à? Cho nước nhé?”
Geon Ho nghe Si Woo kêu, hỏi lại mà giọng yếu xìu. Chắc tác dụng phụ của thuốc ngủ nặng thật. Trước khi ra còn khỏe, giờ bỗng rệu rã thế này thì lạ quá.
‘Ăn thuốc vừa thôi chứ!’
“Nghỉ ở kia chút nhé?”
Geon Ho dỗ Si Woo đang kêu, bước tới cái chòi gần đó.
Si Woo thấy ghế rộng thì yên tâm. Mong Geon Ho chợp mắt chút. Nhìn hắn giờ mà nhắm mắt là ngủ ngay.
‘Ngốc ạ, buồn ngủ thì nghỉ sớm đi.’
“Rồi, cho nước đây. Chờ tí.”
‘Mày có não không vậy?’
“Ừ, thêm đồ ăn nữa.”
Hai người nói chuyện chẳng ăn nhập gì, kéo dài mãi. Si Woo mắng Geon Ho té tát, nhưng thấy đồ ăn thì im re ngay.
Cả hai ngồi nghe mưa rơi tí tách trên mái và sàn, nghỉ ngơi đôi chút. Si Woo duỗi người nằm dài, Geon Ho ngồi bên cũng ngả theo.
“Đã quá.”
Geon Ho nằm dài trên ghế, ngáp to. Si Woo nhảy phốc lên ngực hắn. Hắn quen tay ôm cậu, còn cởi áo khoác đắp cho cậu kẻo lạnh.
“Thích không?”
…Cái gì?
Si Woo giật mình vì câu hỏi bất ngờ,cậu lặng lẽ nhìn xuống phía dưới . Cậu đang đặt chân lên ngực hắn nhồi nhồi.
“Sau cứ đi dạo kiểu này nhé.”
À, ý là đi dạo.
Si Woo kêu meo meo qua loa, tiếp tục nhồi. Ở trong nhà cả ngày, ra ngoài thế này đúng là thích thật.
Tính cậu vốn thích ở nhà, sống trong phòng guilding chẳng ngột ngạt gì. Nhưng thỉnh thoảng ra ngoài kiểu này cũng không tệ.
Cảm nhận ánh mắt Geon Ho, Si Woo nhìn lại. Hắn buồn ngủ mà mắt cứ cay, cố nhìn cậu.
‘Nhìn gì. Ngủ đi.’
Si Woo vỗ cằm Geon Ho, giục hắn ngủ. Hắn ngóc đầu, bất ngờ ngậm luôn chân cậu.
‘Bảo đừng làm thế mà!’
Si Woo rút chân ra, cáu. Đúng là chó, rảnh là ngậm chân cậu ngay.
Nhất là cái đuôi, Geon Ho mê lắm. Giờ cũng đang nghịch đuôi cậu.
“Gọi mày là gì nhỉ?”
Geon Ho nhìn Si Woo, hỏi.
“Tên mày, muốn là gì?”
‘Giờ chưa nghĩ ra à?’
Si Woo biết Geon Ho loay hoay chọn tên cho cậu lâu rồi. Chọn món ăn thì nhanh, mà đặt tên mèo hơn nửa tháng chưa xong, buồn cười thật.
Tên thì có gì to tát đâu.
“Giờ tao rút gọn còn năm cái. Chọn đi.”
Geon Ho nghiêm túc giơ tay ra. Cuối cùng cũng định đặt tên à.
Nghe thử xem sao, Si Woo tựa ngực hắn, hơi mong chờ. Nghĩ lâu thế chắc tên hay lắm.
“Nghe kỹ nhé. Chọn tên cho mày đấy.”
Geon Ho xòe năm ngón tay, gập từng ngón đọc tên.
“Hwindoong, Baekho—”
‘Thôi ngay!’
Nghe cái tên đầu đã chán, Si Woo đập tay vào miệng Geon Ho. Hwindoong với Baekho, toàn tên chó!
“Nghe hết đi. Hwindoong, Baekho, Happy, Summer.”
Si Woo chưa nghe hết đã nhắm tịt mắt, cuốn đuôi che mặt. Nghĩ nửa tháng mà được có vậy.
“Và Shiro.”
Geon Ho gập ngón cuối, nói tên cuối cùng. Vừa nghe “Shiro”, tai Si Woo giật giật, ngẩng phắt lên.
“Shiro? Muốn Shiro không?”
Trong khoảnh khắc, Si Woo tưởng hắn gọi tên thật của mình. Dù biết không phải.
“Shiro hợp nhất thật.”
Geon Ho hài lòng, chính thức chọn tên cho cậu mèo.
“Shiro, Kang Shiro.”
Si Woo chớp mắt, rồi lại dụi đầu vào ngực Geon Ho.
Đổi họ người ta làm gì. Cậu càu nhàu thầm, cọ mặt vào hơi ấm của hắn.
Tay Geon Ho vỗ lưng cậu hôm nay sao mà ấm thế.
“Kang Shiro.”
Geon Ho cười ngớ ngẩn, gọi tên cậu mãi. Đặt được tên rồi, hắn thấy như thật sự trở thành gia đình.
“Mày là người nhà của tao. Shiro, biết không?”
‘…’
“Tao sẽ nuôi mày mập ù. Lợn khu này là mày luôn.”
Giọng Geon Ho thong thả hòa vào tiếng mưa.
Hắn vỗ lưng Si Woo, từ từ nhắm mắt. Tiếng gừ to bất thường của cậu làm hắn dễ chịu hơn.
“Kang Shiro, tên mày tiếng Trung là trắng đấy.”
Hắn lẩm bẩm líu lo, rồi ngủ dần. Tay ôm Si Woo cũng lỏng ra.
Si Woo nghe tiếng thở đều đều của Geon Ho, lẩm bẩm một mình.
‘Tiếng Nhật đấy, đồ ngốc.’
Hơi ấm từ Geon Ho làm mắt Si Woo nặng trĩu. Cậu gừ gừ tới tận lúc ngủ quên.
Nhưng dù vui, cậu vẫn thấy áy náy nhói lên. Ngày đầu gặp Geon Ho hiện về, đâm vào lòng cậu đau nhói.
[“Tao ghét nhất mấy thằng nói dối.”]
À…
Si Woo giật mình tỉnh giấc, run run.
Mở mắt ra, cậu chẳng nhớ nổi giấc mơ. Chỉ còn lại cảm giác buồn thiu.
Cậu lắc đầu xua đi nỗi uể oải. Geon Ho vẫn ngủ say. Nhìn mặt hắn bình yên, lòng Si Woo lại dịu xuống.
Nhưng ngay lúc đó, một bóng dáng tới gần làm tim cậu đập loạn.
Si Woo há hốc miệng, cứng người không nói nên lời.
Sao… sao hắn lại ở đây?
Kang Tae Beom, mặc đồ đen như tử thần, cầm ô đen đứng đó. Hắn lặng lẽ nhìn Geon Ho đang bị Si Woo đè lên.
Ôi, chết rồi.