Tiếng mưa tí tách rơi át đi tiếng tim Si Woo đập thình thịch.
Tim cậu đập nhanh đến mức không tưởng. So với lúc Ji Han định sờ lưỡi cậu thì lần này kinh khủng hơn gấp bội. Ngực trái nhói lên vì không chịu nổi nhịp đập dồn dập.
“Kang Geon Ho.”
Tae Beom, đứng im như tượng, cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng trầm và khàn làm lông Si Woo dựng đứng. Thoáng nghe thì giống giọng Geon Ho, nhưng của Tae Beom thấp hơn hẳn.
Ngoại hình hai người cũng na ná, nhưng khí chất thì khác xa. Geon Ho lúc nào cũng cười với Si Woo, còn tên này thì lạnh như băng.
Si Woo bị áp lực từ Tae Beom đè nặng, cứng người không nhúc nhích nổi. Trên tivi đã thấy đáng sợ, ngoài đời còn kinh hơn.
Dù vậy, cậu nghĩ mình nên chạy ngay bây giờ.
Chân Si Woo run run, còn đang do dự thì Tae Beom bước tới một bước.
Đoàng! Một tiếng động lớn vang lên.
Tae Beom dùng ô đập xuống ghế. Suýt nữa thì trúng mặt Geon Ho đang nằm.
Si Woo hoảng hồn, dùng chân trước kéo Geon Ho định chạy trốn. Nhưng chỉ làm áo hắn căng ra, cái thân to đùng chẳng hề nhúc nhích, mắt vẫn nhắm nghiền ngủ say.
Ha… Haaa…!
Si Woo há to miệng gầm gừ. Nhưng cổ họng sợ hãi chỉ phát ra tiếng yếu ớt.
Cậu bỏ cuộc kéo Geon Ho, nhe răng trắng ra đe dọa. Dù cố làm mặt hung dữ, tai cụp ra sau lại tố cáo cậu đang sợ chết khiếp.
‘Đừng… đừng đánh! Là em cậu mà!’
Si Woo hạ thấp người, ôm chặt ngực Geon Ho, lườm Tae Beom. Nhìn cái mặt lạnh tanh của hắn, cậu sợ lần này hắn sẽ đập Geon Ho thật. Hoặc đập cậu.
“Lãnh đạo!”
Đúng lúc đó, một giọng quen thuộc vang lên từ xa. Si Woo dựng tai, vội ngẩng đầu về hướng âm thanh.
Thư ký đây mà!
Thư ký cầm ô xanh nhạt chạy tới. Tốc độ của Esper đúng là không đùa được.
Ha, sống rồi!
Si Woo sáng mắt nhìn thư ký tới trong chớp nhoáng. Gương mặt đáng tin của anh ta chưa bao giờ đáng yêu đến thế. Có thư ký ở đây, chắc không bị đánh đâu.
“Mưa thế này sao lãnh đạo lại ra ngoài vậy?”
Thư ký thở hổn hển, gấp ô bước vào dưới mái. Anh ta nắm vị trí mọi người trong guild theo thời gian thực. Vừa thấy Tae Beom xuất hiện trên đường đi dạo của Geon Ho, anh ta lao tới ngay.
“Trời ạ, Esper Geon Ho lại ngủ ở đây nữa.”
Thư ký vội tới ghế định đánh thức Geon Ho, khéo léo đứng che Si Woo.
“Để yên đó.”
Tae Beom ngăn lại, hất cằm ra hiệu lùi ra.
Thư ký liếc Si Woo, nuốt khan rồi nghe lời. Anh ta vỗ tay, chuyển chủ đề sang cậu mèo đang bám chặt Geon Ho.
“Ôi, mèo dễ thương quá. Em từ đâu tới vậy?”
Hình như anh ta giả vờ không quen Si Woo. Cứ như lần đầu thấy cậu ở đây.
Si Woo phối hợp, làm mặt chán đời nhìn thư ký. Cố tỏ ra tôi chẳng vui khi gặp anh đâu, giữ chặt cái đuôi đang run.
“Đúng là Esper Geon Ho được mèo hoang mê thật. Cũng phải, ngày nào cũng mua đồ ăn cho tụi nó mà.”
Thư ký luyên thuyên, liếc ra ngoài. Mưa to thế này, anh ta lo Si Woo chạy lung tung rồi dầm mưa bị cảm. Dù là mùa hè, ướt mưa kiểu này cũng toi.
“Thôi đánh thức Esper Geon Ho dậy về đi. Mưa thế này, mang cả mèo theo luôn. Tôi bế cho.”
Thư ký lại định gọi Geon Ho, nhưng bị cái ô đen chặn lại.
Tae Beom dùng ô cản thư ký, cúi nhìn Si Woo. Ánh mắt sắc như dao không chĩa vào mặt cậu, mà vào cái cổ.
Thư ký theo đó nhìn xuống, thở dài thườn thượt. Định bảo cậu là mèo hoang, nhưng cái vòng cổ trên cổ Si Woo làm anh ta câm nín.
Đã vậy, dòng chữ khắc trên mặt dây còn khiến anh ta không thể chối cãi thêm.
“À thì… thỉnh thoảng mèo hoang cũng được tặng… ừm, vòng cổ kiểu vậy…”
Dù vậy, thư ký vẫn cố vớt vát. Geon Ho ngủ say như chết, anh ta phải gánh việc bao che.
Nhìn Geon Ho há miệng ngủ say, rõ là không tỉnh nổi. Hắn ngủ sâu tới mức cổng không gian mở bên cạnh cũng chẳng hay. Từ ngày dùng thuốc ngủ, tình trạng này càng tệ.
“Kiểm tra thú nhân ở đâu?”
Câu hỏi bất ngờ của Tae Beom làm thư ký nghiêng đầu.
“…Hả?”
“Chắc chắn không phải thú nhân chứ?”
Tae Beom hỏi lại thư ký đang ngơ ngác. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt mèo trong veo như trời hè của Si Woo.
Rồi hắn lườm thư ký không trả lời, ra hiệu giục đáp.
“À, lãnh đạo biết rồi à?”
Thư ký xoa trán, chớp mắt lia lịa. Thấy Tae Beom bình thản, chắc bí mật lộ từ lâu rồi.
“Không, từ bao giờ… sao lãnh đạo biết vậy?”
Thư ký lắp bắp, không biết hỏi gì trước. Dù Tae Beom là hệ tinh thần, ngoài nhiệm vụ hắn không dùng khả năng.
Bằng chứng là vòng điều khiển hắn đeo ở tay phải mỗi ngày. Có vòng đó, hắn không thể dùng sức mạnh.
“Quậy tưng bừng mà giấu, không biết mới lạ.”
Tae Beom đáp lạnh lùng, vẫn nhìn Si Woo. Đôi mắt vô cảm như chẳng quan tâm, nhưng không rời cậu chút nào.
“Thế sao không nói với tôi! Ngày nào tôi cũng thấp thỏm sợ lộ.”
“Thư ký.”
Tae Beom ngắt lời, nhìn thẳng anh ta.
“Trả lời câu hỏi đi.”
Nghe giọng cảnh cáo cứng rắn, thư ký hắng giọng lấy lại tinh thần. Lỡ yên tâm quá mà nói nhiều, thấy Tae Beom biết mà không đuổi mèo thì mừng.
“Tôi nghe nói chưa kiểm tra thú nhân.”
Thư ký thoải mái đáp, nhưng nhìn mặt Tae Beom lại căng thẳng.
“Geon Ho không làm thì cậu phải bắt nó làm chứ.”
“À… vì chắc chắn là động vật. Kiểm tra phải lấy máu, thấy không cần thiết nên…”
“Hôm nay làm ngay.”
Meo-òng…
Si Woo nghe lén hai người, kêu lên yếu ớt.
Kiểm tra thú nhân á? Cái đó thì tuyệt đối không được.
Cậu nhắm mắt, quyết tâm, dang chân ra. Tôi không muốn làm cái này đâu mà!
Miệng khó nhọc mở ra, thè lưỡi hồng hồng. Cậu cố ý ngồi phô bụng trước mặt Tae Beom, cúi đầu xuống.
Liếm, liếm.
Si Woo liếm chỗ kín ngay trước mặt hắn. Người tỉnh táo không bao giờ làm thế này.
Cậu chăm chỉ liếm, giả vờ không quan tâm ánh mắt con người. May mà lông trắng che đi, chứ mặt cậu đỏ rần vì xấu hổ rồi.
Ha… Đời tôi…
“Thấy không, thú nhân sao nổi?”
Thư ký chỉ Si Woo, bênh vực cậu. Dù là giúp, Si Woo vẫn thấy tủi thân.
Cậu vô cớ đập đuôi vào cằm Geon Ho, tiếp tục liếm. Mong tên tử thần này biến nhanh giùm.
“Cơ mà lãnh đạo.”
Thư ký ngập ngừng, hỏi nhỏ.
“Cho nuôi thật hả?”
Ai cũng nghĩ Tae Beom biết là đuổi cậu ngay. Ai ngờ hắn chỉ đứng nhìn.
“Tạm thời.”
“Hả?! Tạm thời là sao? Đã nuôi thì phải nuôi mãi chứ.”
Thư ký hét lên, phản đối. Nuôi cho gắn bó rồi bỏ là điều tệ nhất. Người yêu động vật như anh ta không chịu được.
“Thì giờ đuổi đi.”
“Không… sao lại dứt khoát vậy…”
Thư ký cụt hứng, lí nhí. Không nghĩ ra cách cãi, đành rút lui.
Điện thoại anh ta rung liên hồi từ nãy. Bỏ việc giữa chừng nên không đi lâu được.
“Thôi về trước đi. Lãnh đạo chuẩn bị họp nữa.”
Một tiếng nữa có họp lãnh đạo toàn guild. Thư ký đợi Tae Beom gọi Esper dịch chuyển. Chỉ lãnh đạo mới gọi được họ khi không khẩn cấp.
“Anh đi trước đi.”
Nhưng Tae Beom chẳng có ý đi.
“Sao vậy? Cùng về chứ.”
“Đi trước đi.”
Thư ký liếc Tae Beom, mở ô ra. Nghe lệnh kiểm tra thú nhân rồi báo cáo, anh ta bất đắc dĩ gật đầu.
Rõ ràng là động vật, sao còn bắt kiểm tra. Đúng là cứng nhắc không ai bằng.
Si Woo nhìn cái ô xanh của thư ký xa dần, thở dài thầm.
Tên đáng sợ nhất vẫn đứng nhìn cậu chằm chằm. Si Woo không dám ngồi hẳn, đứng kiểu nửa vời, chân sẵn sàng chạy nếu Tae Beom đánh.
Rồi Tae Beom vung tay, dùng đầu ô gõ đất tục, tục.
“Ngồi.”
Hắn nói, mặt tỉnh bơ như chắc chắn cậu hiểu.
Hắn nói gì vậy trời?
Si Woo trợn mắt, đuôi khẽ vẫy. Lệnh gì mà nghe được chứ, cậu là mèo mà!