[Novel] Lời Mật Ngọt - Chương 31

Chương 31

Xong việc, Ha Seo Joon không trở về ký túc xá mà hướng thẳng đến phòng guiding. Việc nhận guiding mỗi khi có thời gian rảnh đã trở thành phần quan trọng nhất trong ngày của anh.

Hôm nay cũng như thường lệ, Seo Joon ngồi một mình trên sofa trong phòng guiding, gương mặt chẳng chút cảm xúc, chỉ toàn sự chán chường. Cuộc sống lặp đi lặp lại mỗi ngày chẳng có gì đáng để cười. Vậy mà trước mặt người khác, anh vẫn phải cố nở nụ cười rạng rỡ, khiến nỗi mệt mỏi ngày càng chồng chất.

Anh xoa bóp cái cổ đau nhức, tay nghịch chiếc máy guiding nhỏ gọn. Định khởi động nó nhưng rồi bất chợt dừng lại, ánh mắt hướng về cánh cửa phòng của Kang Geon Ho.

Cánh cửa phòng của hyung vốn luôn để mở giờ đây đóng chặt. Từ khi con mèo rời đi, Geon Ho không hề bước chân vào phòng mình dù chỉ một lần.

Seo Joon nhìn cánh cửa hồi lâu rồi đặt máy guiding xuống. Những bước chân nặng nề của anh dừng lại trước cửa phòng Geon Ho.

Két.

Anh chậm rãi mở cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt là bộ chăn ga xộc xệch chưa được dọn dẹp. Bình thường, cứ cách ngày quản lý sẽ đến sắp xếp lại giường, nhưng Geon Ho đã yêu cầu không ai được động vào phòng anh. Dù chính anh cũng chẳng thèm bước vào.

Vì thế, căn phòng của Geon Ho vẫn còn đầy dấu vết của con mèo. Đồ chơi rải rác khắp nơi, những chiếc gối xếp thành bức tường dọc mép giường – tất cả vẫn y nguyên như cũ.

Geon Ho đã xếp gối như vậy để con mèo không lăn xuống đất khi ngủ. Dù độ cao này có rơi cũng chẳng thể làm nó đau được.

“Thật sự là chăm chút hết lòng luôn nhỉ.”

Seo Joon bật cười khẽ, thay vì ngồi lên giường, anh quỳ xuống sàn và hít một hơi thật sâu.

Không khí trong phòng không được thông thoáng, thoang thoảng mùi hương nhạt của con mèo. Với khứu giác nhạy bén hơn cả động vật của một esper, anh vẫn có thể cảm nhận được mùi đó.

Chíp—

Seo Joon lấy con chuột đồ chơi ra từ túi áo. Đó là món đồ mà con mèo ngày nào cũng ngậm và cắn.

Chíp, chíp—

Từ khi con mèo biến mất, anh luôn mang theo con chuột đồ chơi bên mình. Chẳng vì lý do gì đặc biệt cả.

Chíiii—

Anh đè mạnh con chuột đồ chơi, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Nhìn trần trống trơn chẳng có hoa văn gì, anh khẽ cười nhạt, như thể không tin nổi.

Dù có nghĩ đi nghĩ lại bao lần, anh vẫn thấy buồn cười. Quá sức ngớ ngẩn.

“Dấu hiệu của thú nhân rõ rành rành thế mà…”

Giờ biết được sự thật rồi nghĩ lại, những điểm đáng nghi không chỉ có một hai. Nó hành động như thể hiểu tiếng người, biết chính xác chỗ giấu đồ ăn vặt và lén lấy đi không ít lần. Thậm chí khi muốn ở một mình, nó còn tự đóng cửa phòng.

Những chuyện ấy chẳng phải điều một con mèo bình thường có thể làm. Vậy mà dù đã thấy hết, anh không hề nghĩ đến khả năng nó là thú nhân.

Seo Joon cứ ngỡ các hyung đã kiểm tra xem nó có phải thú nhân hay không trước khi mang về. Đó là việc cơ bản đến mức chẳng cần hỏi, nên anh không mảy may nghi ngờ.

Anh dùng đầu ngón tay xoa sống mũi, hít một hơi qua mũi. Mùi hương của con mèo giờ đã gần như biến mất. Chỉ mở cửa một lát mà mùi đã nhạt đi rồi.

Dù sao thì nó cũng sẽ tan biến thôi. Seo Joon nghĩ vậy, giữ vẻ mặt vô cảm. Tay anh đè lên con chuột đồ chơi cũng dần thả lỏng.

“…”

Đúng lúc ấy, một sợi lông trắng lọt vào tầm mắt anh.

Ngay dưới chân Seo Joon, một sợi lông trắng rơi xuống. Anh ngẩn ra nhìn dưới sàn, rồi chậm rãi nhặt nó lên. Trước giờ anh chỉ nhìn qua loa, chưa từng thực sự chạm vào lông của con mèo.

Nhìn thì có vẻ mềm mại. Nhưng chỉ cầm một sợi thế này, anh chẳng biết nó tốt hay dở ra sao.

Anh giữ sợi lông trắng giữa đầu ngón tay, chớp mắt lặng lẽ. Đột nhiên, từ căn phòng khách yên tĩnh vang lên tiếng kêu ầm ĩ.

Nyaaaaaak—!

Tiếng hét kinh hoàng vang lên không ngừng.

Nyaak! Nyaaaaaak!

Nghe cứ như còi báo động khẩn cấp. Si Woo, trong hình dạng mèo, gào đến xé họng, cố thoát khỏi vòng tay Yoo Ji Han.

“Bình tĩnh nào, bình tĩnh.”

Ji Han dùng niệm lực giữ chặt con mèo đang giãy giụa, phát ra âm thanh “shh, shh” như gió thổi để dỗ dành. Anh định làm nó bình tĩnh lại, nhưng chẳng ăn thua.

Nyaaaak! Khụ!

Si Woo gào thét inh tai rồi ho sặc sụa. Cậu tưởng cơ thể mèo sẽ giúp mình chạy thoát, nhưng đã quên mất tốc độ siêu phàm của một esper.

Ngay từ đầu cậu nên trốn đi từ lúc gặp mặt lần đầu mới đúng. Si Woo nhai đi nhai lại nỗi hối hận, nước mắt rơi lã chã. Cổ họng đau đến mức khiến cậu bật khóc.

“Guide-nim, cậu khóc à?”

‘Khóc cái đầu nhà cậu!’

Ji Han lo lắng nhìn gương mặt nhỏ trắng trẻo của cậu. Dưới nách anh kẹp mớ quần áo của Si Woo, mà xui thay, chiếc quần lót lại nằm ngay trên cùng, khiến Si Woo càng điên tiết giãy giụa dữ hơn.

‘Cầm quần áo của tôi cho đàng hoàng vào!’

“Đừng khóc nữa, sốt bây giờ.”

Dù gương mặt tỏ vẻ quan tâm, giọng Ji Han lại phảng phất ý cười. Anh còn cố nén cười, khóe miệng căng ra. Nhận ra điều đó, mắt Si Woo suýt lật ngược vì tức.

‘Tôi! Khóc! Vì! Ai! Hả—!’

Cậu đã guiding cho họ, vậy mà bị phản bội thế này. Si Woo đắm chìm trong cơn giận, gào thét điên cuồng mà chẳng biết mình đang ở đâu. Lấy đâu ra tâm trí mà nhìn quanh.

‘Thả ra đồ khốn! Tôi không đi tù đâu! Không đi!’

Cậu thừa nhận mình đã làm sai với guild Baekya. Nhưng cậu không muốn tin rằng tội mình nặng đến mức phải vào tù.

‘Tôi có ép ai nuôi tôi đâu mà! Chính anh ta nói muốn nuôi tôi trước cơ mà!’

Những giọt nước mắt long lanh đọng trên khóe mắt dữ tợn của cậu rơi xuống từng giọt. Ji Han, vốn đang nén cười, nghiêng đầu nhìn kỹ hơn.

“Gì vậy? Thật sự khóc luôn hả?”

‘Tránh cái mặt ra!’

Si Woo gầm gừ, nhe răng nhọn với Ji Han đang dí mặt sát vào. Miệng há to của cậu ướt át nước bọt. Cơ thể nhỏ bé làm nhiệt độ tăng cao, khiến cậu mệt mỏi.

Nếu cứ thế này, cậu sợ mình không giữ nổi tỉnh táo, bèn dồn sức định biến lại thành người. Cậu hít sâu, nhắm mắt, thì một âm thanh quen thuộc vang lên thu hút sự chú ý.

Chíp—

Si Woo phản xạ quay đầu về phía tiếng động, lập tức chạm mắt với Ha Seo Joon đang đứng ở ngưỡng cửa.

Anh cầm con chuột đồ chơi lắc lắc, nở nụ cười tươi không kém Ji Han.

“Thật sự tìm được rồi.”

Nhìn Seo Joon giả vờ chào đón mình, Si Woo nhăn mặt. Giờ đây mọi sợ hãi trong cậu đều hóa thành cơn giận.

Haaak!

‘Đừng có chạm vào tôi!’

Cậu nhe răng với Ji Han khi anh đưa tay chạm mặt cậu. Nhưng Ji Han vẫn cố chấp xoa quanh mắt cậu, lau đi nước mắt.

“Sao mà khóc thảm thiết thế này. Làm tôi cũng buồn lây luôn.”

Trước thái độ trơ trẽn của Ji Han, Si Woo cười khẩy trong lòng. Cậu chỉ muốn biến lại thành người ngay lập tức để đấm cho anh ta một cú.

‘Trả guiding lại đây, đồ khốn!’

Hết sức để gào thét, cậu chỉ còn biết trừng mắt chửi thầm. Bàn tay mịn màng của Ji Han xoa lên khóe mắt và sống mũi nóng hổi của cậu, khiến cơ thể cậu càng nặng nề. Động tác dịu dàng đến mức đáng ghét của anh làm cơn căng thẳng trong cậu dần tan biến.

“Không ăn thịt cậu đâu mà, thả lỏng đi.”

Ji Han vuốt ve đám lông trắng dựng đứng của cậu, ngồi xuống sofa. Anh đỡ lấy cặp mông mềm mại, xoa nhẹ đôi chân trước đang run rẩy.

Chắc là làm nó sợ quá rồi.

Ban đầu anh chỉ định lừa một chút để dạy cho cậu một bài học. Không ngờ lại khiến cậu sợ đến run người thế này.

“Seo Joon, đưa cái đó đây.”

Ji Han vươn tay về phía Seo Joon, người đang đứng im nhìn con mèo. Ý anh là muốn lấy con chuột đồ chơi trong tay cậu ấy.

Nhưng Seo Joon chẳng phản ứng gì. Anh chỉ lặng lẽ nhìn con mèo run rẩy.

“Seo Joon?”

Ji Han gọi lần nữa, Seo Joon mới rời mắt khỏi con mèo. Một nhịp chậm trễ, anh đưa con chuột đồ chơi cho Ji Han.

“Đây.”

Rồi anh bước thêm một bước về phía sofa. Hít một hơi sâu như định nói gì đó, anh khẽ gãi mũi.

“Có nên gọi cho thư ký…”

Anh định hỏi liệu có nên liên lạc với thư ký không, nhưng ánh mắt dán chặt vào con mèo khiến câu nói bỏ lửng. Ji Han vốn lắm lời cũng im bặt.

Chíp.

Cả hai chỉ lặng lẽ nhìn con mèo ôm chặt con chuột đồ chơi.

Si Woo ôm con chuột như sợ bị cướp mất. Trong căn phòng guiding rộng lớn này, nó là thứ duy nhất cậu có thể dựa vào. Chỉ ôm nó thôi mà trái tim đập thình thịch vì sợ hãi của cậu đã dịu đi phần nào, dù vẫn còn đau nhói.

Cậu vùi mặt vào con chuột mềm mại, tiếng chíp—chíp— vang lên to hơn. Âm thanh khó chịu ấy giờ lại mang đến cho Si Woo một cảm giác an ủi lớn lao.

Chíiii—

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo