Han Si Woo được đưa vào phòng VIP của khu bệnh xá dành riêng cho guide. Người đưa Si Woo đang ngất xỉu đến bệnh viện là Yoo Ji Han. Khả năng dịch chuyển của anh luôn hữu ích trong những lúc thế này.
“Ngày nay mà vẫn còn bị suy dinh dưỡng cơ à.”
Ji Han khoanh tay, lẩm bẩm với giọng pha chút kinh ngạc. Anh nhớ lại kết quả chẩn đoán, kéo ghế đến ngồi ngay trước giường Si Woo.
Si Woo vẫn nhắm mắt như chết trong suốt quá trình kiểm tra. Ngay cả khi mũi kim to đâm xuyên qua da, cậu cũng không hề nhúc nhích.
“Suy dinh dưỡng mà nghe được sao… Rõ ràng tham ăn thế kia, vậy mà sao lại…”
Thư ký bỏ lửng câu nói, liên tục thở dài, tựa vào tường. Cậu út Ha Seo Joon đứng ở cuối giường, lặng lẽ quan sát các hyung và Si Woo. Còn Kang Geon Ho thì…
“Cái gì vậy? Ý là nhịn ăn hả?”
Geon Ho nhăn nhó, mặt đầy khó chịu. Anh chẳng hiểu nổi nửa lời bác sĩ nói, gương mặt cau có như bị bóp nghẹt.
Anh ngồi một mình trên sofa dành cho khách, cách xa giường bệnh. Gương mặt nhạy cảm tràn ngập bực dọc.
“Vâng, hoặc là chỉ ăn toàn đồ không có dinh dưỡng.”
“Tao đã cho nó ăn tốt thế nào mà!”
Geon Ho tức tối quát vào thư ký vô tội. Đã khó chịu vì không hiểu, giờ hiểu rồi lại càng thêm bực.
“Nhưng chuyện ở cùng hyung là cả tuần trước rồi. Với lại từ đầu nó vốn đã gầy lắm rồi mà.”
Seo Joon cố gắng xoa dịu Geon Ho. Ji Han búng tay tách, ra hiệu bảo anh im lặng.
“Tiếng anh làm nó tỉnh bây giờ. Bác sĩ bảo cần nghỉ ngơi mà.”
“Tao biết.”
Chừng đó thì anh hiểu. Geon Ho cắn môi dưới, trừng mắt nhìn giường bệnh.
Guide gầy gò nằm im như xác chết, không chút động đậy. Đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu cậu có thở không. Như lời bác sĩ, cậu chắc hẳn kiệt sức lắm. Rốt cuộc mấy ngày qua cậu đã làm gì chứ?
“Chắc trốn bọn tôi mệt lắm nhỉ.”
Ji Han nói nhẹ nhàng, lắc đầu. Nửa đùa nửa thật, nhưng Geon Ho lại nghiêm túc tiếp nhận. Đôi mắt đỏ của anh nhìn chằm chằm giường bệnh, khẽ rung lên.
“Anh Tae Beom… chắc không đến đâu nhỉ?”
Seo Joon thận trọng hỏi thư ký. Người đang lặng lẽ nhìn gương mặt tiều tụy của guide thở dài thay cho câu trả lời trước.
“Tôi đã báo tình hình rồi. Nhưng hôm nay anh ấy có nhiều cuộc họp, khó mà rời đi được.”
Nếu không có họp, liệu anh ấy có đến không? Ji Han và Seo Joon cùng nghĩ vậy, gật đầu. Còn Geon Ho ngồi xa, chẳng màng cuộc trò chuyện, chỉ chăm chăm nhìn guide.
Đôi tai tam giác nhô lên trên mái tóc trắng cứ đập vào mắt anh. Thú nhân thường không dễ lộ tai hay đuôi trước người lạ. Chỉ khi ở bên người họ thoải mái hoặc kiệt sức, chúng mới hiện ra.
Tai cậu không giấu được, chắc hẳn căng thẳng đã lên đến cực điểm. Nhìn kỹ hơn, trên má cậu còn lún phún ria mép mảnh. Da quá trắng khiến ria trắng lẫn vào, mãi mới nhận ra.
Mỗi lần guide thở ra, đám ria mép khẽ động. Geon Ho nhìn chằm chằm vào đám ria mờ nhạt ấy, rồi lại đưa mắt lên gương mặt cậu. Càng nhìn, miệng anh càng khô khốc.
“Tôi đã nhận hồ sơ của guide Han Si Woo rồi.”
Thư ký liếc Geon Ho, bắt đầu nói. Dù bận rộn, anh vẫn không quên chuẩn bị báo cáo chi tiết về Si Woo. Guild Baekya vẫn chưa biết rõ Si Woo là guide thế nào. Ngay cả Ji Han, người trực tiếp tìm cậu, cũng chỉ biết cậu là guide mới vào nghề.
“Tôi vừa gửi qua tin nhắn, mọi người kiểm tra đi.”
Thư ký gõ màn hình điện thoại, rồi lấy một chiếc mini pad từ túi trong áo khoác. Anh muốn cho Geon Ho xem riêng.
Anh bước đến gần Geon Ho, phóng to file trên mini pad. Geon Ho không thích mang điện thoại vì màn hình nhỏ làm anh khó chịu.
“Cần tôi đọc cho nghe không?”
“Thôi.”
Geon Ho cáu kỉnh giật lấy pad từ tay thư ký. Ji Han và Seo Joon im lặng mở file trên điện thoại mình.
Seo Joon đọc từng chữ cẩn thận, còn Ji Han lướt nhanh qua. Geon Ho xem cuối cùng, vắt một chân lên đầu gối kia, mặt khó đăm đăm. Anh nheo mắt, có vẻ lại không đọc rõ chữ.
“Tôi sẽ tóm tắt cho.”
Cuối cùng, thư ký hắng giọng, lên tiếng. Ji Han đã đọc xong, đặt điện thoại xuống. Ánh mắt anh lại dán vào Si Woo, nét mặt bình thản một cách kỳ lạ.
“Tên: Han Si Woo. Thức tỉnh đầu năm nay, đẳng cấp chưa xác định.”
Thư ký chuyển sang ngồi gần sofa, chính thức báo cáo.
“Dự đoán tối thiểu là cấp A.”
“Cái gì?”
Geon Ho cắt lời, nhíu mày. Tối thiểu cấp A, nghĩa là có thể lên đến A+. Một đẳng cấp hiếm có trong số guide nội địa.
“Cái thằng còm nhom đó mà cấp A cái nỗi gì. Cao lắm cũng chỉ B, mà còn hên xui.”
“Geon Ho, nghe hết đã. Thư ký-nim, tiếp tục đi.”
Nhờ Ji Han, thư ký tiếp tục báo cáo.
“Còn tuổi thì hai mươi tư.”
“Cái gì?!”
Nhưng chẳng bao lâu, Geon Ho lại chen vào. Lần này anh bật dậy khỏi sofa. Ji Han lắc đầu, cười toe toét. Anh linh cảm báo cáo này sẽ kéo dài lắm.
“Nó mà hai mươi tư cái gì! Nhìn còn nhỏ hơn Ha Seo Joon nữa!”
Geon Ho ngơ ngác chỉ tay về giường bệnh.
“Có nhầm hồ sơ không đấy? Đẳng cấp với tuổi tác đều vô lý vãi ra!”
Không chỉ lớn hơn cậu út, mà còn bằng tuổi anh nữa. Anh cứ nghĩ cậu nhỏ hơn mình nhiều. Nếu gặp ngoài Trung tâm, chắc anh tưởng cậu chưa đến tuổi trưởng thành.
“Bình tĩnh. Anh hai mươi tư cũng có ai tin đâu.”
Ji Han dùng niệm lực vỗ vai Geon Ho như dỗ dành. Anh khó khăn ép anh ngồi xuống, ra dấu cho thư ký tiếp tục.
“Tháng Một năm nay vào Trung tâm, sau thời gian huấn luyện thì được phân vào guild tạm thời… tổng cộng mười một lần, và bị đuổi hết.”
Thư ký ngừng lại, nghĩ Geon Ho sẽ chen vào. Nhưng anh chỉ mở to mắt, không lên tiếng.
“Lý do chủ yếu là hay bất đồng ý kiến và thái độ không hợp tác. Và trên hết…”
Thư ký xoa trán, đảo mắt như đọc lại câu chữ trên màn hình.
“Cậu ấy không làm guiding tiếp xúc. Có lẽ đây là vấn đề lớn nhất.”
Cả ba esper nghe xong đều đồng loạt nhìn về giường bệnh. Nhân vật chính của câu chuyện vẫn nằm im, không chút động tĩnh.
“Không hợp với hoạt động guild, nhưng khả năng guiding thì khá xuất sắc. Chỉ với guiding từ xa đã giảm sóng năng lượng của esper cấp A hơn 35%.”
“Thức tỉnh bao lâu rồi nhỉ?”
Lần này Ji Han hỏi.
“Thức tỉnh đầu năm nay, nên hơn nửa năm một chút.”
Vậy mà đã ổn định được sóng của esper cấp A, chứng tỏ cậu không phải dạng tầm thường. Giờ thì hiểu vì sao đẳng cấp dự đoán lại cao.
“Cha mẹ là guide à?”
Geon Ho hỏi, giọng nhỏ hơn. Nếu cha mẹ là guide hoặc trong nhà có người có năng lực, đôi khi họ sẽ thành thạo điều khiển sóng từ đầu. Nhưng Si Woo không thuộc trường hợp nào.
“Cậu ấy được gửi vào trại trẻ mồ côi ngay sau khi sinh.”
Thư ký ngừng lời, mắt cũng dừng lại trên giường bệnh. Anh không nhắc đến việc cậu chuyển trại ba lần hay bỏ học cấp ba – những dấu hiệu của một cuộc đời không hề suôn sẻ.
Geon Ho im lặng, mặt như vừa nhai phải trái đắng. Ji Han và Seo Joon cũng không mở miệng.
Trên chiếc giường rộng, cơ thể guide trông càng nhỏ bé và yếu ớt.
“Bảo cậu ta nằm viện đến khi khỏe hẳn.”
Geon Ho nhìn Si Woo như muốn khoét lỗ trên mặt cậu, rồi đứng dậy khỏi sofa.
“Tìm hiểu kỹ rồi cho cậu ta vào một guild tử tế. Chỗ nào làm được lâu dài ấy.”
“Khoan đã.”
Thư ký chắn trước mặt Geon Ho. Anh chưa nói hết.
“Ưm… nghe tỷ lệ tương thích dự đoán với bọn anh trước đã.”
Ánh mắt Geon Ho trở nên dữ tợn. Sao phải nghe cái đó chứ, vẻ bất mãn hiện rõ trong mắt anh.
“Nghe xong rồi hẵng nói tiếp. Được không?”
Trên màn hình pad thư ký cầm, một con số cùng biểu đồ nhỏ hiển thị tỷ lệ tương thích dự đoán.
Geon Ho tỏ vẻ không muốn, nhưng vẫn không cưỡng được ánh mắt bị hút vào màn hình lớn của ipad.