Chương 7
“À, ra vậy.”
Ji Han có vẻ cũng đồng cảm với Si Woo, khuôn mặt thoáng chút ngán ngẩm. Nhưng Geon Ho chẳng thèm để ý, vẫn giữ thái độ tự tin như thể chân lý nằm trong tay mình.
“Tôi hỏi rồi, nó bảo không phải.”
“Ừ, ừ.”
Ji Han vỗ vai Geon Ho, kiểu như muốn nói “Cậu thích thì làm gì cũng được.” Hắn trông đã quá quen với cái tính đơn giản của Geon Ho rồi.
Ánh mắt dịu dàng của Ji Han tự nhiên chuyển sang Si Woo.
“Không phải thú nhân, đúng không?”
“Ừ, không phải.”
Geon Ho thay Si Woo lắc đầu trả lời. Si Woo thầm khen ngợi trong lòng, tiện thể dụi mặt vào cái bụng rắn chắc của hắn để tránh ánh mắt soi mói của Ji Han.
“Haiz…”
Nhưng Geon Ho lại hiểu lầm ý cậu, há miệng cười toe toét. Vừa mới vùng vẫy đòi thoát ra, giờ lại tự chui đầu vào ngực hắn thế này sao?
Ban đầu chỉ định chăm sóc tạm thời thôi. Nhưng giờ xem ra cái “tạm thời” ấy có thể kéo dài lắm. Biết đâu thành cả đời.
“Lạnh à? Cần tao lấy chăn cho mày không?”
Geon Ho, khóe miệng nhếch lên tận mang tai, nhẹ nhàng xoa lưng con mèo đang chui vào lòng mình mà hỏi. Từ ngoài trời oi bức vào phòng máy lạnh mát rượi thế này, lạnh cũng phải.
“Dùng nhiệt độ cơ thể cậu sưởi ấm nó đi, Geon Ho. Trông nó thích cậu lắm đấy.”
“Đúng không? Cậu thấy cũng giống nó thích tôi nhỉ?”
Geon Ho lập tức gật gù theo lời trêu của Ji Han, nụ cười càng rạng rỡ. Ji Han phì cười, khoanh tay đứng nhìn cục bông trắng tròn tròn kia.
“Nhưng là đực hay cái vậy?”
“Chắc là đực.”
Geon Ho nhún vai, rồi chẳng chút kiêng dè túm lấy đùi Si Woo, banh ra xem. Si Woo đang cuộn tròn người lập tức giật mình, cứng đờ như đá.
“Có mà.”
Geon Ho gật gù như thể đã đoán đúng, thản nhiên chỉ vào chỗ nhạy cảm của Si Woo. Ngay lập tức, Si Woo gầm lên một tiếng thật to, tung cú đấm hết sức vào cái mũi cao vút của hắn.
‘Nhìn cái gì hả đồ điên!’
Xấu hổ quá mức, cậu lỡ để móng vuốt bật ra. Không cố ý đâu mà!
“Á…”
Geon Ho khẽ ngửa đầu ra sau, tay che mũi. Lần này chắc đau thật rồi.
‘Ai bảo nhìn!’
Si Woo thoát khỏi vòng tay Geon Ho, thở phì phò tức tối. Cậu nhảy phốc lên bàn sofa, vào tư thế phòng thủ, trừng mắt nhìn hai gã to xác kia.
Dù có để móng vuốt ra mà đánh, hắn là Esper cơ mà, chắc chẳng sao đâu. Hơn nữa, đây không phải Esper thường, mà là thành viên cấp cao của Guild Baekya nổi tiếng. Chút móng vuốt cỏn con này thì nhằm nhò gì.
“Ổn không?”
Chắc chẳng thể nào bị thương được…
“Không sao.”
“Có máu kìa.”
Nghe hai người nói chuyện, Si Woo dựng tai lên. Máu, máu chảy thật sao?
“Chỉ trầy xước thôi.”
Vì bị Ji Han che khuất, từ chỗ Si Woo ngồi không thấy được mặt Geon Ho. Nhưng qua lời họ nói, có vẻ vết thương chảy máu thật. Dù Geon Ho bảo chỉ trầy nhẹ thôi.
“Lần cuối guilding là khi nào?”
Geon Ho phớt lờ câu hỏi của Ji Han, chỉ lấy mu bàn tay quệt đi giọt máu đỏ. Trên sống mũi hắn hiện rõ một vết móng dài mảnh. Với gương mặt góc cạnh mạnh mẽ, trông cứ như bị dao cứa vậy.
Nếu ở trạng thái tốt, dù có bị dao thật cứa vào, hắn cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng giờ đây, sóng năng lượng trong cơ thể không lưu thông ổn định, khiến cả da thịt cũng yếu đi. Tất cả đều là dấu hiệu của việc thiếu guilding.
“Ê, đừng hoảng. Không sao đâu.”
Geon Ho nhìn con mèo trốn trên bàn sofa, cười nhạt. Gương mặt trắng như tuyết của Si Woo ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt lấm lét như biết mình vừa gây họa.
Hắn bước tới gần bàn, giơ tay ra với cậu—một cử chỉ hòa giải.
“Giờ tao không ôm mạnh nữa. Xin lỗi nhé.”
Hắn xin lỗi vì đã lỡ tay túm đùi cậu quá mạnh. Nhưng Si Woo cáu là vì lý do khác cơ, làm sao hắn biết được.
Si Woo liếc vết thương khá rõ trên mặt Geon Ho, lặng lẽ cuộn đuôi lại.
Geon Ho vẫy tay bảo cậu lại gần, nhưng lòng cậu thấy áy náy nên giả vờ không hiểu. Vết móng sâu hơn cậu nghĩ, làm cậu hơi hoảng.
“Anh làm gì thế?”
Đúng lúc ấy, một nhân vật mới xuất hiện. Chỉ nghe giọng, Si Woo đã nhận ra ngay.
‘Thằng út. Thằng út to xác.’
Là Esper để lại ấn tượng sâu nhất trong buổi phỏng vấn của Guild Baekya. Dáng người cao lớn, gương mặt lạnh lùng, nhưng mở miệng ra là hóa hiền lành ngay. Si Woo từng rất thích tính cách của cậu ta.
“Anh ăn chưa?”
Quả nhiên, thằng út ngoan ngoãn nở nụ cười dịu dàng bước vào. Ji Han cũng cười, vẫy tay chào lại.
“Chưa, còn em?”
“Em ăn rồi ạ.”
“Ăn nhanh thế. Geon Ho, cậu ăn chưa?”
Geon Ho lắc đầu qua loa, trả lời cho có. Dù thằng út đã đến, hắn vẫn không thèm nhìn, mắt dán chặt vào Si Woo. Có vẻ tiếc vì cậu không chịu lại gần.
“Mèo đâu ra vậy?”
Seo Joon nghiêng đầu, ngồi phịch xuống cạnh bàn tròn, cúi nhìn Si Woo. Si Woo vô tư đáp lại ánh mắt, rồi khựng lại.
‘Mắt…’
Đôi mắt vàng sáng lấp lánh như ngọc bích. Ánh sáng ấy không thể nào thấy rõ qua màn hình tivi được.
Dù đã đoán trước qua thân hình to lớn, nhưng đúng là thú nhân thật. Đặc điểm lớn nhất của thú nhân nằm ở đôi mắt.
Si Woo, Seo Joon, và cả Geon Ho nữa. Trừ Ji Han, mắt của cả ba đều sáng rực như chứa ánh đèn, màu sắc chẳng thể tìm thấy ở người Đông Á bình thường.
“Geon Ho dẫn về.”
“Guild mình nuôi mèo luôn hả?”
Seo Joon trợn mắt nhìn cái hộp đầy đồ dùng cho mèo. Nhìn kích thước hộp, chắc không chỉ dành cho một con.
“Chăm tạm thôi. Tại nó gầy quá.”
Ji Han thay Geon Ho giải thích, rồi bước tới xem xét cái hộp đầy đồ chơi. Không hiểu sao lại nhét nhiều thứ đến vậy, đủ để nuôi cả năm.
“Nhìn không gầy lắm mà.”
Seo Joon chăm chú quan sát con mèo, lẩm bẩm thắc mắc. Con mèo lông trắng tinh trông như được chăm sóc kỹ lưỡng.
Bộ lông trắng bóng mượt, cái mũi hồng nhạt, và đặc biệt là vẻ mặt kiêu kỳ ấy chẳng giống động vật đói khát chút nào.
“Đó toàn lông thôi. Lông.”
Thấy Seo Joon thắc mắc, Geon Ho thở dài, ấn mạnh vào đống lông trắng. Lập tức, cơ thể gầy guộc lộ ra.
Nhờ hộp cá ngừ vừa nãy, bụng cậu hơi phình lên chút, nhưng thân mình thì mảnh khảnh thấy rõ.
So với lũ mèo hoang trong Trung tâm—con nào con nấy béo tròn vì ăn uống no đủ—thì cậu gầy đến đáng thương.
“Xinh thật đấy. Là cái hả?”
“Không, đực.”
Seo Joon gật đầu, nhìn Si Woo chằm chằm.
‘Si Woo thầm nghĩ liệu một thú nhân như cậu ta có nhận ra gì không,’ vội quay mặt đi. Không phải thú nhân nào cũng nhận ra nhau, nhưng những kẻ nhạy bén hoặc tinh ý đôi khi phát hiện ngay.
Tên ngốc kia chắc chắn không biết đâu, nhưng thằng út thì chưa chắc.
“Anh này…”
Seo Joon cẩn thận mở lời, khiến Si Woo giật mình nuốt khan. Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
“Lãnh đạo biết không?”
Câu hỏi của Seo Joon làm Ji Han cũng quay sang nhìn Geon Ho. Hắn đang vui vẻ vuốt đống lông trắng, dù nhận ra ánh mắt của cả hai vẫn im lặng.
Lãnh đạo mà biết được thì lạ lắm. Được phép thì càng không thể. Nếu biết, chắc chắn cậu cùng đống đồ đã bị tống thẳng ra trại bảo hộ rồi.
“Ờ… có nên nói không nhỉ?”
Hiểu ra tình hình, Seo Joon gãi đầu, ngập ngừng lên tiếng. Có vẻ Geon Ho chẳng nghĩ đến hậu quả mà dẫn về. Trước khi kịp gắn bó thêm, tốt nhất là gửi cậu đi hoặc khai thật với lãnh đạo.
“Lãnh đạo ghét động vật mà…”
“Không ghét.”
Geon Ho trừng mắt cắt lời Seo Joon, đứng dậy. Hắn nhăn mặt như vừa quyết tâm điều gì, rồi quay lưng lại.
“Ji Han, đi thôi.”
“Đi đâu?”
Ji Han, đang cầm cây cần câu gắn chuột đồ chơi vung vẩy, chớp mắt ngơ ngác. Geon Ho thở hắt ra, đáp gọn:
“Đi gặp anh ấy.”
Chắc định xin phép lãnh đạo. Ji Han tỏ vẻ khó hiểu sao lại lôi mình theo, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.
“Nếu không được thì bỏ luôn cho sạch sẽ.”
Ji Han khuyên, nhưng Geon Ho không phản ứng. Thay vào đó, hắn chỉ dặn Seo Joon trông cậu cẩn thận.
“Cho nó uống nước, chơi với cái này.”
“Vâng! Dọn khay vệ sinh luôn không anh?”
Seo Joon nghe lời Geon Ho, lập tức lục lọi cái hộp. Geon Ho “ừ” một tiếng, ngay lúc ấy Ji Han đặt tay lên vai hắn, rồi cả hai biến mất bằng dịch chuyển tức thời.
Trong khi Seo Joon ngoan ngoãn như ấn tượng ban đầu, dọn cát vệ sinh, Si Woo chìm vào suy nghĩ. Gương mặt quen quen của Geon Ho dần trùng khớp với một người nào đó. Là ai nhỉ?
‘A…!’
Giờ cậu mới nhớ ra. Tên ngốc này giống ai.
‘Giống y chang luôn.’
Hắn giống hệt lãnh đạo Guild Baekya cậu từng thấy trên tivi. Đôi mắt thì khác màu, nhưng đường nét thì như tạc.
Tên lãnh đạo khó ưa ấy là gì nhỉ. Kang… gì đó thì phải.
‘Giật cả mình.’
Si Woo đang mải lục lọi ký ức mờ nhạt thì bất ngờ một con chuột đồ chơi nhỏ xíu bay “bụp” tới trước mặt cậu.
Con chuột trắng tinh như Si Woo, chỉ có đôi mắt đỏ chót. Theo bản năng, cậu ngoạm ngay cái đuôi, ngẩng lên nhìn thằng út vừa ném nó.
Định chơi với cậu à?
‘…’
Nhưng Seo Joon, kẻ vừa vô tư ném con chuột, giờ lại mang vẻ mặt hoàn toàn khác. Hắn nhìn cậu một lúc bằng đôi mắt không chút niềm vui, rồi ngã phịch xuống sofa, trông như mọi thứ đều chán ngán.
“Ê, lông bay lung tung đấy, tránh xa ra.”
Hắn còn dùng chân—chứ không phải tay—đẩy cái bát nước cậu đặt trên bàn ra xa.
Si Woo chậm rãi nghiêng đầu nhìn hắn, quan sát từng hành động.