[NOVEL] Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao - Chương 12

Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 9

Tác giả: 프라이버시

Dịch: Bích Hà

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.


***


Người ấy tự giới thiệu tên là Eddie. Anh ta còn nói, nếu muốn, Ketron có thể xuống tầng một bất cứ lúc nào để ăn cơm.

Anh ta nói mình lúc nào cũng ở đó cả.

Ketron lại một lần nữa muốn hỏi “Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?”. Câu hỏi cứ nghẹn nơi cổ họng, nhưng rồi hắn nuốt xuống. Bởi hắn chắc chắn Eddie sẽ lại nói điều gì đó giống hệt như lần trước ở tầng một.

Eddie đưa lại bộ đồ mà Ketron đã mặc được cho Gerold giặt sạch bằng phép thuật trong nháy mắt rồi nhanh chóng rời đi.

Nhờ vậy, Ketron đã có thể thay sang bộ quần áo mềm mại sạch sẽ. Và lần đầu tiên kể từ khi vào căn phòng này ba ngày trước, hắn mới dám thử nằm lên giường một cách cẩn thận.

Đây là một quán trọ bình dân, không phân loại phòng rõ ràng nên giường ngủ cũng chẳng phải loại gì đặc biệt nhưng ít nhất thì êm và khá sạch sẽ.

Có phải vì đây là thủ đô nên mọi thứ sạch sẽ hơn? Nhưng không hẳn, vì qua bao nhiêu lần lang bạt, Ketron từng nghỉ tại vô số quán trọ trong thủ đô và gần như tất cả đều bẩn thỉu không thể tả. Cho nên có thể nói, sự sạch sẽ ở đây chính là một trong những điểm đặc biệt.

Sạch sẽ và ấm áp.

Giống hệt như người đàn ông ấy vậy.


“……”


Bất giác, Ketron lại nghĩ đến anh ta. Đôi mắt hắn nheo lại, chìm vào dòng suy tưởng.

Anh ta bảo mình chỉ là một chủ quán trọ bình thường.

Nhưng cả ngoại hình lẫn hành động, chẳng có điểm nào là “bình thường” cả.

Mái tóc bạch kim lấp lánh, cùng đôi mắt màu tím huyền bí nhìn thế nào cũng là những đặc điểm của dòng dõi cao quý.

Không phải vì Ketron bị ám ảnh bởi chế độ giai cấp, mà đơn giản là trong đế quốc này, tóc bạc vốn đã là hiếm.

Chưa kể, đây không phải kiểu tóc xám xịt rồi cố vẽ chuyện là “bạc” mà là thứ ánh kim thuần khiết lấp lánh thực sự. Một màu tóc cực kỳ hiếm có.

Giọng nói của anh ta cũng mang âm sắc đặc trưng của giới quý tộc.

Vậy mà lại sống lặng lẽ trong một quán trọ tầm thường như thể chỉ là dân thường. Có khi nào là con rơi của một gia tộc quý tộc chăng?

Chưa kể đến mấy món đồ mà anh ta mang theo. Như cái gọi là “sữa chuối” chẳng hạn Ketron đã đi khắp lục địa mà chưa từng nghe đến. Những món được gọi là “đồ đến từ phương Đông” mà Eddie đưa ra, cũng đều vô cùng xa lạ.

Ketron sờ tay xuống bên hông mình. Lớp thuốc bôi dưới miếng dán y tế vẫn còn bám chắc, có cảm giác hơi dinh dính.

Không biết nó có tác dụng thật không. Lỡ đâu lại có độc thì tiêu. Nhưng Ketron vốn chẳng còn gì vướng bận trong cuộc đời này, nên hắn chỉ khẽ nhắm mắt lại.

Nhưng hắn vẫn không ngủ được. Tim vẫn đập hỗn loạn, bụng thì chưa từng được ăn no nặng nề như bị đầy thế này.

Lăn qua lăn lại một hồi, Ketron cuối cùng cũng bật dậy khỏi giường.

Không phải hắn muốn làm điều gì to tát. Chỉ là thân thể đã quen với chiến trường, chưa từng biết đến sự nghỉ ngơi, nên việc nằm yên một chỗ quá lâu khiến hắn bức bối đến khó chịu.


「Đi đâu đấy?」


Cái thanh kiếm dơ bẩn nãy giờ vẫn im lặng như đang giận, nhưng ngay khi Ketron có ý định di chuyển, nó lập tức lên tiếng tra hỏi.


“Xuống tầng một.”

「Xuống đó làm gì?」


Dù là nó hỏi trước, nhưng thánh kiếm Albatross lại tự chế giễu như thể đã đoán được đáp án rồi vậy.


「Chỉ vì người ta đối xử tốt một chút mà cậu lay động rồi sao?」


Dù là một câu nói mơ hồ, nhưng Ketron hiểu ngay lập tức. Chủ ngữ của cụm “đối xử tốt một chút” rõ ràng là ông chủ quán trọ. Ketron lặng lẽ nhìn thanh thánh kiếm.

Lay động lòng ư.

Thật nực cười. Ngay cả thanh kiếm đang nói ra câu đó cũng hiểu điều đó là vô lý.

Tất nhiên, chuyện đó không thể xảy ra.

Một cú sốc như thể bản thân đã bị xóa khỏi thế giới này, làm sao có thể hồi phục chỉ trong vài ngày?

Hắn vẫn nghĩ mình là một kẻ có chết cũng chẳng sao. Bởi vì chẳng có gì để mất, kể cả mạng sống của chính mình.

Bởi vì chẳng còn gì để lưu luyến với thế giới này nữa.

Nhưng đúng là—phải rồi, đúng là có một chút.

Dù một chút thôi hắn cảm thấy đỡ hơn. Chỉ một chút. Không biết có phải do người đàn ông đó cố ý hay không, nhưng nhìn thấy những hành động khó hiểu kia, ít nhất tâm trạng hay động lực của hắn cũng đã tốt hơn đôi chút.

Nhưng bị nhắc nhở bởi thánh kiếm thì thật không ngờ.

Ketron khẽ mỉm cười. Dĩ nhiên, nụ cười đó chẳng mang chút hiền hòa nào cả.


“Thế còn ngươi?”

「Gì cơ.」

“Ta biết ngươi cũng khá để ý đến vẻ ngoài của người khác mà.”


Albatross lập tức nhận ra Ketron đang nói về chuyện gì. Chính là lúc nó bất giác khựng lại khi thấy ông chủ quán trọ có thể bị thương.

Albatross bật dậy như bị điện giật.


 「Ta chỉ lo nếu hắn bị thương vì ta thì ngươi sẽ gặp rắc rối thôi!」

“Gặp rắc rối sao?”


Thật nực cười. Nói không quá thì 1/5 những rắc rối Ketron từng trải qua đều bắt nguồn từ việc Albatross không kiểm soát được tính khí của mình.

Thanh kiếm có tính khí tệ hại đó vốn không nương tay với những kẻ nó không ưa, nếu người lúc nãy không phải là ông chủ quán, chắc chắn nó đã thẳng tay gây ra trọng thương mà chẳng mảy may do dự.

Thế nhưng lần này, nó đã không làm vậy.

Một sự thật không ai biết, thậm chí không hề được mô tả trong sách, chỉ mình Ketron nhận ra thánh kiếm Albatross là một kẻ mê trai đến tột độ.

Nhưng Albatross trông thật sự ấm ức.


「Ngươi nghĩ ta dừng lại vì thấy hắn đẹp ư?!」

“Thế thì tại sao lại dừng lại?”

「…….」


Albatross im lặng một lúc. Một cách hiếm thấy, nó lúng túng rồi khẽ cất tiếng.


「Ánh mắt hắn… thật đặc biệt.」

“……?”


Với Ketron khi đó còn đang tắm, câu trả lời thật khó hiểu.

Hừm, Albatross bật ra một tiếng rồi im bặt. Rõ ràng là nó mở lời trước, vậy mà giờ lại tỏ thái độ như thể không muốn bị hỏi thêm nữa.

Thánh kiếm này vốn tính khí thất thường, chuyện như vậy chẳng phải lần đầu. Ketron không để tâm, bước ra khỏi phòng.

Đang bước xuống cầu thang, Ketron dừng lại giữa chừng và liếc xuống tầng một. Dù là ban ngày, nhưng bên dưới vẫn vắng vẻ lạ thường.


‘…Buôn bán mà ế đến mức này có ổn không? Giờ này khách du lịch ở đế quốc hẳn cũng không ít.’


Tầng một trống trải đến mức khiến người ta không khỏi lo lắng.

Dù vậy, nội thất khá rộng rãi và sạch sẽ. Một nhà trọ lớn thế này nằm ở quảng trường trung tâm nơi đất đai đắt đỏ nhất đế quốc dù buôn bán có thuận lợi hay không thì cũng chẳng phải chuyện để Ketron lo nghĩ.

Ketron lại nghĩ đến những suy nghĩ quý tộc về Eddie trong đầu thì đúng lúc ấy Eddie từ trong bếp bước ra và ánh mắt hai người va chạm trực tiếp.


“……”

“……”


Cả hai im lặng trong chốc lát.

Dù biết chẳng thể nào che giấu được, Ketron vẫn vô thức lùi lại một bước, lên thêm một bậc cầu thang.

Tất nhiên, Ketron cũng hiểu rõ hành động này vô nghĩa đến mức nào. Chỉ vì lùi lại một bước thì ánh nhìn chạm nhau đâu thể biến mất. Cũng chẳng có chuyện người đàn ông kia giả vờ không thấy hắn.

Và đúng như dự đoán, người kia không hề định giả vờ không thấy. Eddie nhìn Ketron đang lúng túng, mỉm cười rồi lên tiếng.


“Ket, đến đúng lúc đấy.”


Cái cách gọi chết tiệt đó. Trước khi Ketron kịp phàn nàn, Eddie đã lại lên tiếng.


“Tôi đang định làm món mới nhưng thiếu tay. Nếu cậu không bận, giúp tôi một tay nhé?”

“……”

“Làm xong thì ăn cùng nhau luôn. Thế nào?”


Ketron suy nghĩ.

Nhưng không phải là do dự xem có nên giúp như lời Eddie nói hay không.

Mà là đang suy nghĩ xem có nên để người đàn ông đó tiếp tục gọi mình bằng cái biệt danh kỳ quặc kia không.

Ket á? Bỏ qua chuyện nghe nó hơi xấu hổ, nó hoàn toàn không hợp với cậuhắn. Cái tên khiến người ta liên tưởng đến một con mèo nhỏ đáng yêu thế kia, lại dùng cho một gã như hắn thì thật chẳng biết giấu mặt đi đâu.

Nhưng rồi Ketron cũng thay đổi suy nghĩ.

Dù sao thì người khác gọi mình thế nào cũng chẳng quan trọng. Với lại, nếu không để gọi là Ket thì kiểu gì anh ta cũng gọi bằng mấy cái tên như “bé cưng” hay “nhóc con” gì đó nghe còn khó chịu hơn.

Dù sao hắn cũng đâu định ở đây lâu. Cứ để yên cái biệt danh đó một thời gian chắc cũng chẳng sao.

Người đàn ông vẫn chưa nhận ra đó là một quyết định sai lầm, chỉ lặng lẽ gật đầu, coi lời Eddie là cái giá phải trả cho bữa ăn.


***


Đã lâu lắm rồi, Eddie mới bận rộn đến vậy.

Vì anh vừa phải chăm sóc một con mèo con to tướng rồi vừa phải suy nghĩ và thử làm món mới.

May mắn thay, “mèo lớn” đó trông có vẻ đã dần ổn định, món mới cũng đã quyết định xong. Giờ chỉ còn chuẩn bị để đưa nó lên thực đơn.

Dù Gerold có giỏi đến đâu thì cũng không thể bảo cậu ấy nấu một món chưa từng thấy qua. Vậy nên Eddie quyết định phải làm mẫu trước. Đó chính là nhiệm vụ hôm nay của anh.


“Hừm…”


Nguyên liệu mà Eddie đã lựa chọn cẩn thận được bày ra trước mắt anh.

Hiện tại, vị thế của quán trọ Eddie trong thủ đô chắc chỉ dừng lại ở mức “quán trọ kỳ quặc bán mồi nhắm độc lạ”, hoặc “chỗ cho sữa siêu ngon miễn phí”, hay cùng lắm là “nơi mà chủ quán keo kiệt nhất định chỉ cho đúng một chai sữa”.

Thật ra thì tay nghề nấu ăn của Eddie cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ ở mức anh sống một mình tự xoay sở với bếp núc.

Thỉnh thoảng muốn nấu gì đó, anh chỉ lên YouTube tìm món nào tận dụng được nguyên liệu sẵn có trong nhà.

— Không có thì không cần cho vào cũng được~

Tin vào câu đó, Eddie lược bỏ đủ thứ nguyên liệu và nấu theo kiểu tùy hứng. Dù với anh thì ăn được, nhưng nói bán cho khách thì…chưa tới tầm.

Nhưng nếu những món ăn bình thường ấy được bán ở một vùng đất xa lạ thì sao? Nếu những món quá đỗi bình thường với anh lại trở thành đặc sản nơi đây?

Tất nhiên sẽ có người cần.

Không, phải có người cần. Bởi vì giờ anh sẽ là người cung cấp.

Nghĩ đến đó, Eddie rời khỏi bếp để hít thở một chút thì bắt gặp một bóng người to lớn đang đứng lấp lửng giữa cầu thang, nhìn xuống tầng một.


“……!”


Vừa thấy Eddie nhìn mình, Ketron lập tức bước lên một bậc. Như thể làm thế thì sẽ che được bản thân vậy.

…Hắn ta thật sự nghĩ cái thân hình đồ sộ đó sẽ bị che đi sao?

Eddie nghiêng đầu một chút, rồi mỉm cười bắt chuyện như chẳng có gì.


“Ket, đến đúng lúc đấy. Tôi đang làm món mới mà thiếu tay phụ. Nếu được thì giúp tôi một chút nhé?”


Thực ra cũng chẳng cần tay phụ gì nhiều. Nhưng nếu Ketron muốn tự tay phá cái lồng đang giam giữ mình, Eddie sẵn sàng giúp một tay.

Ketron không trả lời. Nhưng việc hắn đã bước ra khỏi phòng chẳng phải là bằng chứng rõ ràng cho sự thay đổi đó sao? Eddie lại nhẹ nhàng ngỏ lời.


“Làm xong rồi cùng ăn luôn. Thế nào?”


Một khoảng im lặng ngột ngạt len vào giữa họ. Gương mặt Ketron vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại có sự thay đổi nhẹ nhàng như cánh hoa khẽ rơi trên mặt hồ phẳng lặng.

Và rồi… hắn khẽ gật đầu.

Eddie đã chọn hai món cho bữa ăn.

Một là udon, hai là cơm trứng xì dầu.

Thoạt nhìn thì quá đỗi bình thường, tưởng như chẳng có gì đặc biệt, nhưng với Eddie, hai món này chính là nước cờ thần thánh.

Một bữa ăn đầy đủ tinh bột, dễ tiêu, giá cả phải chăng và hợp lý cho bữa sáng.

Quan trọng hơn cả, một chủ quán trọ tay ngang như anh cũng có thể nấu ngon mà không gặp khó khăn gì.


“Hừm, nếu có đậu hũ chiên thì tuyệt hơn rồi.”


Tiếc rằng udon trong quán hiện chỉ là phiên bản đơn giản nước dùng thanh nhẹ, sợi mì, một chút chả cá. Trên cùng rắc thêm chút shichimi (ớt bảy vị).

Mấy món còn thiếu thì sau này từ từ bổ sung cũng được. Dù sao thì đâu ai ăn no ngay từ thìa đầu tiên.

Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
reiflower
reiflowerChương 12
Ketron: "Thôi ảnh gọi sao cũng đc, dù gì thì mình đâu có định ở lại". Sao lại lập Flag thế này em ơi =))). Nói trước bước ko qua đấy =)))
Trả lời·2 ngày trước
phuongbinhvt02
phuongbinhvt02Chương 12
Ket là mèo lớn của riêng Eddie thôi nhá
Trả lời·2 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo