Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 11
Tác giả: 프라이버시
Dịch: Bích Hà
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Trong tiếng nước chảy từ phòng tắm làm nền, Eddie mân mê thanh kiếm một lúc lâu. Sau đó mới như sực tỉnh, buông tay ra và thở dài.
“Ừm, mà nghĩ lại thì.”
Giờ làm sao đây.
Thánh kiếm đang dựng chình ình ngay giữa phòng, khiến việc dọn dẹp không thể hoàn tất.
Chỉ cần dịch nhẹ sang bên hoặc đặt tạm lên giường cũng được mà.
Eddie cũng đã cố gắng dùng sức dịch nó đi, nhưng thanh kiếm vốn dĩ quá nặng, mà Albatross thì là thanh kiếm không cho ai động vào nếu không được phép. Nó không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Dù thân thể của “Eddie” không to lớn rắn chắc như những kiếm sĩ rèn luyện như Ketron, nhưng cũng đâu đến nỗi tệ. Thế mà không nhúc nhích nổi chút nào. Quả thật là thánh kiếm mà.
Sau một hồi vật lộn, Eddie cuối cùng cũng bỏ cuộc.
“Ư, nặng quá. Chắc đành chịu thôi”
Chắc phải bỏ qua chỗ này thôi, Eddie thở dài rồi bắt đầu lau sàn quanh Albatross. Không hoàn hảo nhưng nhìn vẫn sạch sẽ đấy chứ.
Trong lúc vừa nghĩ vậy vừa nhẹ nhàng lau quanh đó bằng khăn ướt.
“Tách” – một âm thanh nhỏ vang lên, rồi thân kiếm nặng nề của Albatross bất ngờ nghiêng về phía Eddie.
Ơ?
Eddie không hề biết, thân kiếm nặng chịch của Albatross đã đè lên đúng một chỗ suốt gần ba ngày.
Dù sàn gỗ của quán trọ khá chắc, nhưng Albatross thì quá nặng, mà lại dựng ngay chỗ dưới giường vốn đã bị mài mòn nhiều nên cuối cùng sàn cũng chịu không nổi.
Nói ngắn gọn thì, đen thôi. Đúng lúc Eddie đang lau dọn gần đó, sàn gỗ dưới Albatross sụp xuống vì không chịu nổi sức nặng.
Cả thân kiếm nặng nề của Albatross đổ ập về phía Eddie với tốc độ khủng khiếp.
Eddie theo phản xạ nhắm chặt mắt lại. Dù lưỡi kiếm được quấn vải, nhưng vẫn tỏa ra sát khí khủng khiếp. Nếu bị cả khối đó đè trúng thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Thế nhưng.
“……?”
Anh cứ nhắm mắt chờ đợi mà mãi không thấy cú va chạm nào xảy ra.
Eddie khẽ mở mắt ra.
Và anh nhìn thấy Albatross như thể bị cố định giữa không trung đứng yên tại chỗ, dừng lại giữa chừng khi đang đổ xuống.
Cảnh tượng như đi ngược lại định luật trọng lực khiến Eddie phải chớp mắt vài lần để xác nhận.
Trong tiểu thuyết, không có cảnh thánh kiếm trực tiếp nói chuyện với Ketron, nhưng trong 《Dũng sĩ chẳng thèm giấu sức mạnh》, Ketron nhiều lần hỏi ý kiến thánh kiếm.
Dù không có cảnh thánh kiếm trả lời, nhưng điều đó khiến các nhân vật xung quanh nghĩ Ketron hay nói một mình, trở thành một chi tiết hài nho nhỏ trong truyện.
Chuyện lần này chẳng phải là thánh kiếm mang ý chí, lo anh bị thương nên mới dừng lại sao? Không thể hiểu theo cách nào khác được.
“…Một thanh kiếm… tử tế ghê.”
Vừa nói, Eddie khẽ vuốt tay lên chuôi kiếm lộng lẫy. Dĩ nhiên thánh kiếm không đáp lại gì, và nếu có ai nhìn thấy thì hẳn sẽ tưởng Eddie điên mất rồi.
Và cái dáng vẻ như kẻ điên đó lại bị Ketron bắt gặp ngay chính diện.
“…Anh đang làm gì vậy?”
Có lẽ vì chẳng có quần áo để thay, nên hắn vẫn mặc nguyên bộ đồ cũ bước ra. Dù có vẻ như đã trông thấy bộ đồ lót và quần dài mà Eddie để lại, nhưng vẫn thản nhiên đi ra khỏi phòng tắm, bước thẳng tới và thô bạo giật lấy thanh thánh kiếm đang ngả nghiêng.
Nếu thanh kiếm nặng khủng khiếp đó mà đổ xuống, chắc chắn Eddie đã bị thương nặng. Không rõ anh có biết điều đó hay không, nhưng gương mặt sáng sủa ấy lại chẳng tỏ ra một chút cảm giác bị đe dọa nào.
Thanh thánh kiếm chẳng hề nhúc nhích khi Eddie chạm vào, vậy mà vừa vào tay Ketron lại bị cậu nhấc bổng lên như thể chỉ là đồ chơi trẻ con.
“À, tôi đang lau dọn thì…”
“Lau dọn?”
Ánh mắt Ketron chuyển sang cái khăn ướt trên tay Eddie. Một chiếc khăn đầy bụi, và sàn nhà thì sáng bóng ngoại trừ khu vực quanh thanh kiếm.
Ketron thở dài. Người đàn ông này chỉ đang làm việc của mình thôi.
“Tôi sẽ dời nó vào góc. Đừng chạm vào nữa. Vừa rồi suýt chút nữa thì nguy hiểm đấy, anh biết không?”
Nếu thanh kiếm không tự dừng lại giữa chừng, thì dù có bọc bằng vải cũng chẳng ngăn được thương tích nặng nề.
Nhưng Eddie chỉ mỉm cười. Có vẻ Ketron chưa nhận ra, nhưng người đàn ông vốn kín tiếng này bình thường như thể bị dán keo miệng hôm nay lại tự nhiên mở lời.
“Ừm, nhưng nó tốt tính lắm mà.”
“……?”
“Nó đã dừng lại giữa chừng để không đè lên tôi đấy.”
Người ngoài nghe sẽ nghĩ anh bị điên. Nhưng hai người ở đây đều biết thánh kiếm có ý chí riêng chỉ là một trong hai người chưa biết rằng người còn lại cũng biết điều đó.
“…Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
Ketron chỉ có thể lấp liếm như vậy rồi dời thanh kiếm vào góc. Trong lòng thì bối rối không để đâu cho hết.
Cái thánh kiếm tính cách tệ hại này lại tự dừng lại chỉ vì sợ người ta bị thương sao? Xét theo góc độ thì đúng là nó không nên dừng lại, nên rõ ràng là do nó tự ý dừng. Nhưng từ khi nào nó lại để tâm đến chuyện đó chứ?
Bảo nó “tốt tính” á? Đừng đùa.
“Thanh kiếm này, tính cách thì—”
Hắn định nói là “rất tệ hại” nhưng chợt khựng lại. Kiếm thì làm gì có tính cách. Ít nhất là theo lẽ thường.
Thế là hắn chuyển hướng lời nói một cách tự nhiên.
“Không, nó chỉ là bẩn thôi. Đừng có đụng vào.”
「Gì cơ?」
Bị hạ thấp từ “thánh kiếm vĩ đại” thành “thanh kiếm bẩn thỉu”, Albatross liền phản đối ầm ĩ, nhưng Ketron lại làm như chẳng nghe thấy gì cả.
“À ha, ra vậy.”
Eddie không thể tỏ vẻ biết gì về thánh kiếm, nên chỉ cười như thể đã hiểu chuyện.
“À đúng rồi. Tôi có để sẵn đồ thay ở đằng kia.”
Eddie vừa cười vừa chỉ vào bộ đồ lót và quần dài đặt trước cửa phòng tắm. Nhưng Ketron người đã thay lại bộ đồ cũ chỉ lắc đầu.
“Tôi mặc lại rồi…”
Miệng Eddie từ từ mấp máy.
“Có. Mùi. Đó.”
“……”
Rốt cuộc Ketron chẳng còn cách nào khác ngoài việc thay bộ đồ Eddie mang đến. Chiếc quần dù hơi ngắn nhưng vẫn miễn cưỡng vừa, còn áo thì chẳng cái nào vừa nên đành để trần.
Dù sao thì, kết quả này cũng đúng với “mục đích” của Eddie, anh mỉm cười rồi cầm bộ dụng cụ y tế để sẵn ở góc phòng lại gần.
“Nào, để tôi xử lý vết thương cho cậu.”
Ketron bỗng cảm thấy chuyện Eddie không mang áo theo liệu có phải là âm mưu sẵn không. Nhưng mặc kệ, anh vẫn vui vẻ vỗ tay xuống sàn như bảo “ngồi đây đi”.
Ketron chỉ lặng lẽ mím môi.
Đây đã là lần thứ ba người đàn ông kia cố gắng chữa trị vết thương cho hắn.
Dù trước đó bị từ chối hay phớt lờ, người kia vẫn chẳng bỏ cuộc và kiên trì hết lần này đến lần khác. Có vẻ như sẽ tiếp tục cho đến khi vết thương tự lành mất.
“Haa”
Cuối cùng Ketron chỉ có thể thở dài, rồi đi đến chỗ mà người kia đã vỗ tay mời gọi và ngồi xuống. Eddie cười tươi rói như thể vui mừng ra mặt.
Ketron vốn ghét bị người khác lôi kéo theo ý họ, nhưng không hiểu sao, khi bị người đàn ông này xoay vòng vòng thế này lại chẳng thấy khó chịu chút nào.
Vì hắn biết, đó là thiện ý hoàn toàn trong sáng.
“Thuốc mang từ phương Đông về đấy! Trị được mọi loại vết thương! Kèm theo miếng dán đặc trị! Và cả thuốc trị bá bệnh! À không… chắc trăm bệnh? Không, chắc chỉ mười bệnh thôi…”
…Dĩ nhiên, mấy lời anh nói nghe vẫn y như giọng dân lừa đảo vậy.
“Xong rồi.”
Eddie mỉm cười mãn nguyện. Chỉ là thoa thuốc mỡ rồi dán miếng dán lên vết thương, không phải việc gì khó khăn.
Vết thương lộ ra trên người Ketron không nghiêm trọng. Chính xác hơn là hiện tại thì không.
Vết sẹo gồ ghề ấy trông như phần da từng bị xé toạc rồi lành lại một cách thô sơ. Nhìn vào, khó mà tưởng tượng lúc mới bị trông sẽ kinh khủng đến mức nào. Nhưng bây giờ thì đã lành gần hết rồi.
Cơ thể đẹp thế này, mà lại để lại sẹo, tiếc thật.
Vết sẹo này sẽ còn mãi, có lẽ là suốt đời. Nghĩ vậy thôi mà Eddie cũng thấy tiếc thay cho người khác, vừa lẩm bẩm vừa cẩn thận thoa thuốc.
Phần thân trên lộ ra của Ketron thật khó diễn tả, nhưng đúng là ngoạn mục. Một vẻ đẹp mạnh mẽ đến mức khiến Eddie cảm thấy tiếc nuối dù chẳng phải cơ thể của mình.
Với khả năng miêu tả có hạn của mình, Eddie chỉ có thể thốt lên là “tuyệt đỉnh”. Cơ thể ấy chắc hẳn là hình mẫu mơ ước của rất nhiều người đàn ông. Gọi là tạc tượng vẫn còn chưa đủ.
Từng khối cơ rắn chắc như thép, đến mức Eddie không khỏi tự hỏi “Liệu lượng mỡ trong người cậu ta là bao nhiêu phần trăm nhỉ?”. Trên cơ thể ấy chẳng có lấy một chỗ mềm nào, và hàng loạt vết sẹo nhỏ chứng minh hắn đã vượt qua vô số trận chiến sinh tử.
Một cơ thể khổng lồ, xứng tầm với vóc dáng lực lưỡng ấy tự bản thân nó đã là một vũ khí. Đến mức cơ thể đó mà còn bị thương, thì trận chiến ấy chắc chắn không hề tầm thường.
Có lẽ bởi tác giả vốn nổi tiếng với các cảnh chiến đấu sắc sảo, nên mỗi lần đến đoạn đánh nhau trong truyện, Eddie đều đọc đến nỗi quên cả thở, cảm giác ấy vẫn còn vẹn nguyên.
Ketron thông minh, khả năng ứng biến trong chiến đấu cũng cực kỳ tốt. Thể chất của hắn đủ để biến mọi suy nghĩ thành hành động.
Những trận đánh động trời đó chính là một trong các yếu tố khiến 《Dũng sĩ chẳng thèm giấu sức mạnh》 nổi đình nổi đám.
Nhưng đó là khi đọc truyện. Còn giờ đây, khi người từng trải qua những trận chiến đó đang ở ngay trước mắt, với dấu tích vết thương rõ ràng kia Eddie mới thực sự cảm nhận được, dù chỉ một chút, rằng bản thân là người sống trong cái thế giới fantasy chết tiệt này.
Ketron giờ đây không còn là nhân vật chỉ tồn tại trong con chữ nữa, mà là người đang sống cùng một thế giới với anh.
Che giấu sự hỗn loạn trong lòng, Eddie cố gắng nở nụ cười rạng rỡ rồi lắc lắc lọ thuốc.
“Rồi! Chỉ cần uống viên thần dược trị bách bệnh, à không, ít ra là trị được mười bệnh là xong!”
Ketron nhíu mày nghi ngờ. Hiệu quả của viên thuốc ấy đã bị giảm xuống đến 1 phần 1.000 mà.
Nhưng Eddie cũng chẳng còn cách nào khác. Ở thế giới mà anh từng sống, loại thuốc giảm đau này nhà nào cũng có ít nhất một hộp. Vậy mà anh lại đem ra nói như thể đó là thần dược trị bách bệnh nghĩ đến thôi cũng khiến lương tâm cắn rứt nhẹ.
Eddie nhẹ nhàng bật nắp, lấy ra một viên thuốc nhỏ rồi đặt vào tay Ketron. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn viên thuốc bé xíu nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của mình.
“Dù gì thì nó cũng khá hiệu quả với vai trò thuốc giảm đau đấy.”
Eddie bắt đầu giải thích về công dụng của thuốc. Giảm đau đầu do cảm, đau răng, đau bụng kinh… thậm chí còn có tác dụng với cả đau khớp dạng thấp dù anh chẳng biết đó là bệnh gì. Nói chung là, uống vào sẽ đỡ đau hơn là không uống.
Nhưng Ketron lại lắc đầu.
“Tôi không cần thuốc giảm đau.”
“Gì cơ? Trông cậu đau mà.”
“Tôi quen rồi.”
Thật ra, với Ketron thì mức độ này còn chẳng được tính là “bị thương”. Hắn từng bị nghiền nát cả người, rơi từ vách đá xuống, chịu hàng chục vết đâm và bị xé nát cả da thịt. Thậm chí có lần, khi nội tạng đang trào ra khỏi cơ thể, hắn vẫn dùng tay giữ lại rồi tiếp tục vung kiếm chiến đấu.
Với hắn, một vết thương giờ chỉ còn để lại sẹo thế này thì làm gì còn đau để mà cần thuốc.
Nhưng điều Ketron không ngờ là chính câu nói dửng dưng ấy lại khiến Eddie nhìn hắn bằng ánh mắt càng thêm xót xa.
“Thằng bé này rốt cuộc đã phải trải qua những gì cơ chứ…”
Eddie chỉ thì thầm rất nhỏ, nhưng với khả năng cảm nhận khí mạnh mẽ nhờ vào thể chất tương thích với mana, Ketron nghe thấy rõ ràng như có người nói ngay sát tai.
Thằng bé gì cơ… Ketron trừng mắt. Người nói ra câu đó Eddie có vẻ cũng chẳng lớn tuổi hơn hắn bao nhiêu mà?
Eddie giấu nhẹm vẻ mặt thương cảm rồi dúi hẳn cả lọ thuốc vào tay Ketron. Ánh mắt nhìn hắn lúc ấy như đang nhìn một thứ gì đó vừa đáng thương vừa đáng yêu. Anh còn đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Ketron.
“Dù gì thì cũng cứ uống thuốc đi đã.”
Bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt theo chiều tóc, như đang vỗ về. Đó là một cảm giác mà Ketron chưa từng được trải qua, kể cả khi còn bé. Hắn đờ người ra như bị đông cứng lại.
Trước đây cũng có một lần người đàn ông này lỡ tay xoa đầu hắn, nhưng khi đó tinh thần hắn rối loạn nên chẳng để tâm. Còn bây giờ dù hoàn toàn tỉnh táo, hắn vẫn không thể nào gạt tay anh ta ra được.
Mà sao bàn tay ấy lại giống như đang vuốt ve thú cưng vậy chứ? Có lẽ là do ảo giác của hắn thôi đúng không?
“Nhớ không? Tôi đã nói rồi mà. Cậu có thể ở đây bao lâu tùy thích. Cứ ở lại thoải mái đi.”
Nếu phải so sánh thì giống như đang nuôi một con thú họ mèo vậy.
“Nghỉ ngơi đi, Ket.”
Biệt danh ấy như thể đang xác nhận luôn sự nghi ngờ của Ketron vậy. Sắc mặt hắn lại một lần nữa nhăn nhó dữ dội.
Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.