[NOVEL] Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao - Chương 15

Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 15

Tác giả: 프라이버시

Dịch: Bích Hà

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Gì đây, chủ quán? Người tình bí mật của cậu à?

Đó là câu mà chú bán rau ở chợ thốt ra ngay khi vừa nhìn thấy họ lần đầu. Eddie nghe vậy thì chớp mắt vài cái, nhất thời chưa hiểu.

Rồi chợt nhận ra, trong lời người bán rau vừa nói, từ ‘chủ quán’ chính là chỉ mình chủ nhân của quán trọ ấy, còn ‘tình nhân bí mật’ lại ám chỉ Ketron, kẻ từ nãy đến giờ vẫn kề vai nắm lấy tay áo mà đi cùng.

Dù trong lòng có hơi lúng túng, Eddie vẫn mỉm cười đáp lại một cách ung dung.


“Người yêu thì giấu làm gì chứ? Đẹp trai thế này cơ mà.”

“Ờ thì đẹp trai thật đấy, nhưng vị này trông hơi đáng sợ nha. Chẳng phải vì thế mà cậu giấu à?”

“Ôi, không đâu.”


Eddie lập tức phủ nhận.


“Hiền lành lắm ấy chứ.”


Tất nhiên trên thực tế thì hắn ta chính là kiểu nhân vật chính nghĩa và hiền lành tuyệt đối.

Đối tượng chính trong câu chuyện Ketron đứng ngay trước mặt, nhìn cảnh hai người kia thoải mái tung hứng lời qua tiếng lại với vẻ không tin nổi. Thế nhưng, cả hai đều chẳng bận tâm đến phản ứng của Ketron, vì đều biết đó chỉ là đùa.

Dĩ nhiên, dù là lời bông đùa thì vẫn hàm chứa ẩn ý. Kinh đô Irena của đế quốc Reneba này vốn mang danh hiệu ‘Thành phố Hoan Lạc’. Nơi đây chẳng hề bị những bức tường thành nào ràng buộc, thậm chí giới quý tộc còn công khai giữ nam sủng bên mình.

Ngay cả trong nguyên tác 《Dũng sĩ chẳng thèm giấu sức mạnh》 chẳng phải cũng từng có một hồi liên quan đến nam sủng của quý tộc hay sao.

Dù tình tiết đó không nói thẳng, nhưng là câu chuyện một tên quý tộc kiêu ngạo định ngang nhiên bắt một chàng trai thường dân tuấn tú về thành của hắn, và nhóm Dũng sĩ đã kịp ra tay cứu giúp.

Đặc biệt, trong đoạn ấy, vị Augustin thường ngày luôn hiền hòa đã gạt bỏ vẻ cười cởi mở, hóa thành ác quỷ giáng phạt tên quý tộc kia. Đó là một tình tiết ấn tượng sâu đậm.

Mà thôi, chuyện đó để sau.


“Chú bớt giá cho tôi số bắp cải này nhé.”

“Ối chà, bắp cải hạng nhất này mà bán giá đó thì khác gì cho không!”


Chú bán rau tỏ thái độ kiên quyết không bớt giá, nhưng khi Eddie ghé sát thì thầm mấy lời, chú lập tức buông lỏng cảnh giác.


“Chú này, lần trước chú lấy hai hộp sữa chuối đúng không?”

“…Sao… sao cậu biết?!”

“Tôi biết hết đấy.”


Thực ra, Eddie đã nhờ Gerold báo lại nếu có ai lấy hơn hai món, nhưng lúc này anh lại cố tỏ vẻ thần bí.

Chú bán rau khẽ ho khan.


“Tôi định cho mỗi đứa con một hộp thôi mà…”

“Ôi, tôi hiểu mà. Có món ngon thì ai cũng muốn cho con cái ăn trước. …Vậy bắp cải thì sao ạ?”


Lời ấy làm sao mà không khiến chú ấy mềm lòng được. Chú bán rau buông xuôi.


“Thôi được… bớt cho cậu vậy.”


Sau đó, Eddie tiếp tục tung hoành khắp khu chợ.

Mỗi lần ra ngoài đều không dễ, nên Eddie mặc sức mặc cả khéo léo và thấy thứ gì hứng thú là lập tức mua ngay.

Dù sao đây cũng là chợ, nên hầu hết giá cả thực phẩm đều rẻ. Vì vậy, với tình trạng túi tiền hiện giờ vẫn còn khá nhẹ nhàng của mình,


“Hử?”


Khi ấy, trong tầm mắt Eddie xuất hiện một quầy bán quà vặt. Nơi đó, trẻ con tụ tập đông nghịt, và người ta đang bán một loại kẹo que bông xốp mềm, trông rất giống kẹo bông gòn ở thế giới mà anh từng sống.

Eddie như bị thôi miên, lập tức tiến lại gần.


“Hoan nghênh, hoan nghênh!”

“Chú ơi, ở đây có mùi gì vậy?”

“Ừm, gần như đủ hết các vị trái cây đấy!”


Mình lại chẳng biết rõ các loại trái cây ở thế giới này…

Thế giới này có những loại trái cây giống hệt ở nơi anh từng sống, nhưng cũng có loại ngoài đời thực có mà ở đây lại không hề tồn tại, và ngược lại như chuối chẳng hạn cũng có những loại chỉ tồn tại ở nơi này. Bởi vậy, việc chọn lựa không hề dễ dàng.

Tiếc là, ở đây bày bán toàn những loại trái cây mà Eddie chưa từng biết. Anh đành chọn cây kẹo màu vàng trông ngon mắt nhất.


“Vậy thì lấy cái này. Tà-tà-ti-ti… đúng không?”

“Được rồi~ đợi tôi một chút nhé!”


Ông chủ khéo léo cầm que và bắt đầu tạo hình cây kẹo bông xốp. Chẳng mấy chốc, nó đã phồng to màu vàng rực, lớn hơn cả khuôn mặt Eddie.

Sau khi thanh toán, Eddie đường hoàng quay về chỗ Ketron, tươi cười đưa cây kẹo cho hắn.

 

“……?”


Có vẻ Ketron chẳng hiểu chuyện gì, cau mày như thể đang tự hỏi tại sao mình lại được đưa thứ này.

Haizz, đúng là cái tên này chẳng nhanh nhạy gì cả.

Không hề hay biết mình vừa bị Eddie kẻ nổi tiếng là chúa không biết ý tứ âm thầm chê, Ketron vẫn giữ vẻ ngơ ngác, thì Eddie lên tiếng.

 

“Ăn đi.”

“……Tại sao tôi phải ăn?”

“Ket, cậu thích đồ ngọt mà.”


Nói với vẻ ban ơn, như thể điều đó là hiển nhiên, Eddie gần như dí sát kẹo vào mặt, khiến Ketron theo phản xạ nhận lấy.

Khi Eddie cầm thì trông vẫn bình thường, nhưng khi ở trong tay Ketron, nó lại giống hệt một món đồ chơi trẻ con.


“Tôi không thích mấy thứ thế này.”


Ketron nghiêm mặt đưa lại cây kẹo, nhưng Eddie chẳng có ý nhận, thậm chí còn tròn mắt như vừa nghe điều hoang đường.


“Ket, cậu mê đồ ngọt chết đi được còn gì. Ngại à?”

“Không, thật sự là tôi─”

“Không sao đâu, không sao đâu. Người lớn thích đồ ngọt cũng bình thường mà.”


Eddie nhìn Ketron với ánh mắt đầy cảm thông, như muốn bảo “đừng ngại”, rồi nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

Ketron bỗng cứng đờ như tượng. Không chỉ vì cái thái độ “tôi biết hết” của anh ta khiến hắn khó chịu, mà việc bị xoa đầu thế này hoàn toàn xa lạ với Ketron. Nhất là khi trong tay vẫn cầm cây kẹo bông xốp, thứ mà từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng nếm thử.


“Mẹ ơi, con cũng muốn mua cái đó!”


Một đứa trẻ đi ngang qua vừa nhìn que kẹo bông trong tay Ketron vừa mè nheo với mẹ mình.

Ketron nhận ra mình chỉ có đúng hai lựa chọn hoặc vứt thứ đang cầm đi, hoặc là ăn thật nhanh cho xong.

Hắn chọn phương án thứ hai. Gần như nuốt trôi cả que kẹo bông trong một hơi, và ngay lập tức bị Eddie đứng bên cạnh nhìn bằng ánh mắt vô cùng mãn nguyện.


“…”


Ketron cảm thấy như mình thật sự đã biến thành một đứa trẻ. Chắc chắn không chỉ là cảm giác thoáng qua, bởi bên cạnh hắn đang có một người đàn ông đối xử với Ketron theo cách mà cả đời này bản thân hắn chưa từng trải qua.

Như thể hắn thực sự chỉ là một đứa bé tầm thường, chẳng có gì đặc biệt vậy.

Bất chợt, Ketron thấy tò mò về tuổi của đối phương. Thật ra ngoài cái tên Eddie và việc anh là chủ quán trọ, hắn chẳng biết gì nhiều về người này.


“…Anh ơi.”

“Hử?”


Nhìn Eddie đang hăng hái đảo mắt khắp nơi, tìm mục tiêu tiếp theo để mua sắm, Ketron ngập ngừng một lúc rồi hỏi.


“Anh bao nhiêu tuổi vậy?”

“Hả?”


Eddie quay đầu lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên như thể vừa nghe một câu hỏi ngoài dự đoán.

Đó là câu hỏi mang tính cá nhân đầu tiên mà hắn dành cho Eddie. Trong khoảnh khắc ấy, Eddie có cảm giác như cánh cửa vẫn luôn đóng chặt kia vừa hé mở đôi chút.

Khuôn mặt đang ngẩn ra của Eddie nhanh chóng sáng rỡ hẳn lên.


“Hai mươi bốn.”


Ơ? Mình làm sao biết được mình… hai mươi bốn tuổi nhỉ?

Vừa buột miệng đáp, Eddie thoáng nghĩ thầm như vậy.

Tuổi thật của anh vốn là hai mươi tám, hơn Ketron kẻ mới chỉ hai mươi một khoảng khá lớn. Nhưng Eddie ở thế giới này, khác với Lee Jung Hoon của kiếp trước, lại chỉ mới hai mươi bốn.

Dù vẫn là một nhân vật “non nớt” theo cách nhìn của anh, nhưng vì Eddie không hề xuất hiện trong nguyên tác, nên thông tin về người này gần như bằng không. Vậy mà lại thốt ra theo phản xạ thế này, chứng tỏ có lẽ thông tin ấy đã ăn sâu vào tiềm thức.

Eddie tự mình gật gù tỏ vẻ hiểu ra, chẳng khác nào tự thuyết phục bản thân.

Trái lại, gương mặt Ketron lại khẽ nhăn lại.


“…Cũng chẳng hơn bao nhiêu tuổi mà.”


Vậy mà cứ đối xử với mình như trẻ con.

Nghe giọng lẩm bẩm đầy bất mãn kia, Eddie nghiêng đầu.


“Hử? Nói gì đấy?”


Không nghe rõ nên Eddie hỏi lại, nhưng Ketron chẳng đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay nhận lấy đống đồ anh đang xách.


“Để tôi cầm.”


Đúng lúc tay bắt đầu mỏi, Eddie không hề từ chối thiện ý ấy.

Đúng là một người vừa hiền lành vừa tử tế.


“Vậy thì cảm ơn nhé.”


Eddie cố gắng kiềm chế cơn thôi thúc muốn xoa đầu hắn thêm lần nữa. Dù sao thì trong một ngày mà làm vậy đến hai lần cũng hơi quá. Anh quyết định chờ dịp khác, nhẫn nhịn khoảnh khắc này.

Ngoài việc làm nhiệm vụ hộ vệ, Eddie thấy thật may khi có thể ra ngoài cùng Ketron.

Dù là hắn hay anh, cũng đâu thể cứ ru rú trong quán trọ mãi được.

Mà ra ngoài rồi mới thấy cũng chẳng có gì to tát.

Eddie thầm ra vẻ tự tin. Nhưng dù nói là chẳng có gì, anh biết nếu có lần sau, chưa chắc mình dám ra ngoài đường hoàng mà không có Ketron đi cùng.

Nói cách khác, sự tự tin bây giờ hoàn toàn là nhờ có Ketron kề bên cảm giác chẳng khác nào một con thú ăn cỏ được cưỡi trên lưng hổ.

Càng mua sắm, đống đồ trên tay Ketron càng chất cao. Cuối cùng, ngay cả khi Eddie chia ra cầm bớt, hai người vẫn thiếu tay, khiến anh bắt đầu cân nhắc chuyện mua một chiếc xe đẩy.

Bỗng nhiên, xung quanh trở nên náo nhiệt lạ thường.


“…?”


Tiếng người xì xào vang lên, và có vẻ như đám đông đang tụ tập về một hướng.

Nghe loáng thoáng những câu bàn tán, Eddie nhanh chóng đoán ra nguyên do.


“Thánh nữ Laila vừa đến khu bệnh viện để làm công tác cứu trợ đó!”

“Nếu đến gần, liệu mình có thể được ban phúc không nhỉ?”


Nghe câu ấy, Eddie bất giác khựng lại tại chỗ, rồi lén liếc sang xem phản ứng của Ketron.

Ketron, người chắc chắn nghe rõ hơn cả Eddie, vẫn giữ gương mặt vô cảm, không thể đoán nổi hắn đang nghĩ gì.

Thánh nữ Laila.

Cô là nữ tu sĩ được tín nhiệm nhất trong thế giới này, hưởng trọn sự ủng hộ và ái mộ tuyệt đối từ muôn dân.

Ketron vốn muốn tránh chạm mặt những mối duyên xưa mà mình không còn ký ức, nhưng tiếc thay, vị trí của hai người cùng khu bệnh xá này lại chẳng cách xa là bao.

Hơn nữa, cả hai đều cao hơn mức trung bình của thế giới này, nên giữa đám đông chen chúc đến để nhìn cô, vóc dáng cô vẫn nổi bật, trông rõ mồn một.

Nơi không xa ấy, một thiếu nữ khoác trên mình giáo bào trắng tinh hiện ra.

Thánh nữ Laila một mỹ nhân thanh nhã, toát lên khí chất trầm tĩnh.

Không chỉ sở hữu dung nhan nổi bật đến mức từ xa cũng khó mà rời mắt, cô còn mang vẻ đẹp thánh khiết dường như được thần danh ban cho một phần nhờ danh xưng Thánh nữ, phần khác vì thứ hào quang như ánh sáng thần thánh rọi từ sau lưng cô.

Theo lẽ thường, cô vốn là nữ chính sẽ kết duyên cùng Ketron.

Dù vậy, giữa họ chưa từng thật sự có một tuyến tình cảm rõ ràng.


“Ngày trở về, ta muốn nhận một món quà từ cậu.”


Trước khi Ketron rời đi, Laila đã để lại lời ấy. Từ trước tới nay, cô vẫn thường tỏ ý thiện cảm với hắn, khiến người ta ngấm ngầm xem cô như ứng viên nữ chính; thế nhưng hắn chưa từng một lần coi cô là nữ nhân, nên tất cả chỉ dừng lại ở ước vọng của độc giả.

Tuy nhiên, chỉ với câu nói ngắn ngủi đó, Laila đã trở thành ứng cử viên hàng đầu cho vai nữ chính trong 《Dũng sĩ chẳng thèm giấu sức mạnh》.

“Khi cậu trở về, hãy cầu hôn ta.” – Người duy nhất không hiểu được ẩn ý đó chính là Ketron. Bởi giữa họ chưa từng có dòng chảy tình cảm lãng mạn rõ rệt, và trước đó Ketron luôn xem phụ nữ như đá tảng.

Dù vậy, qua một vài tình tiết, độc giả vẫn có thể nhận ra Laila là ứng cử viên nặng ký cho vai nữ chính, nên rất nhiều người đã mong chờ kết cục sẽ là sự gắn kết của hai người.

Độc giả thậm chí còn chia thành hai phe, phe Laila và phe Boram. Vị thế nhân vật của Laila đã tăng lên ngang với Boram người vốn trước đó là ứng cử viên mạnh mẽ và duy nhất cho vai nữ chính.

Tất nhiên, Boram cũng chẳng có mối quan hệ tình cảm gì rõ rệt với Ketron. Chỉ là do cô thường được miêu tả là mỹ nhân, nên nhiều người mặc nhiên cho rằng cô sẽ kết đôi với nam chính.

Nhưng không ai ngờ cái kết lại trở thành như thế.

Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo